Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 56. Lý Huyền
Buổi sáng Lữ Thụ sửa soạn xong cái thùng, bỏ hết 49 phần đậu phụ thối vào trong, rồi xách lên đi ra ngoài.

Việc buôn bán hôm nay cũng là một phép thử, xem thử buổi sáng có thể bán được tối đa bao nhiêu phần đậu phụ thối, không biết có thể bán hết 49 phần hay không.

Chắc cũng bán được, bản thân con phố này đã là khu tập trung cư dân, các con đường nam bắc đều là nhà của các gia đình, có rất nhiều người ở đây.

Lúc cậu đi ra ngoài Lữ Tiểu Ngư liền trở về ngủ tiếp, kết quả lúc cậu đi ra ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy ông cụ hàng xóm bình thường chân không bước ra khỏi nhà vậy mà lại đang luyện kiếm ở sân bên cạnh.

Khoảng sân nhỏ giữa hai bên được ngăn cách bằng một hàng rào gỗ thấp nên có thể nhìn vô cùng rõ ràng.

Kiếm rất chậm, chậm đến mức Lữ Thụ cảm thấy nghi ngờ không biết ông cụ này có phải là Người Thức Tỉnh cùng thuộc một tổ chức với Tri Vi như trong tưởng tượng của cậu hay không, rõ ràng là bộ dạng người lớn tuổi luyện kiếm để tập thể dục.

Nhưng, vào lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ dao động, lần này khác với những gì cậu cảm nhận được ở trên người bất kỳ người nào trước đó, như thể... sự dao động này vốn là một hiện tượng tự nhiên giữa trời đất.

Thực sự là một Người Thức Tỉnh phải không?

Lữ Thụ vui vẻ chào hỏi: “Chào ông buổi sáng ạ.”

Ông cụ dừng động tác lại nhìn về phía Lữ Thụ, khí sắc trông có vẻ tốt hơn rất nhiều, ít ra đã không còn ho khan, cái nồi và lò than của dì cũng đã được cất đi.

Lữ Thụ nghĩ đây cũng là một chuyện tốt, Lữ Tiểu Ngư luôn quấn quýt lấy dì đòi nếm thử thuốc đông y của người ta, khó xử quá trời...

Ông cụ bình tĩnh cười mói: “Tiểu Thụ đi bầy quầy bán hàng sớm như vậy à.”

“Dạ, cháu còn phải kiếm tiền học phó cho cháu và Tiểu Vũ.” Lữ Thụ lễ phép nói, đột nhiên cậu tò mò hỏi: “Ông ơi, ông đang luyện cái gì thế?”

Cậu hỏi như vậy là bởi vì một tia dao động nhẹ vừa rồi, Lữ Thụ cảm thấy dù là người trước mặt hay là Tri Vi, có lẽ cũng sẽ không nghĩ rằng mình đã thức tỉnh.

“Luyện kiếm.” Ông cụ trả lời.

Haha, Lữ Thụ suýt chút nữa đã giơ tay ném ra một phần đậu phụ thối. Câu trả lời của ông thật là súc tích, đương nhiên cháu biết ông đang luyện kiếm rồi!

Ông cụ liếc cậu cười: “Chỉ là kiếm mà thôi. Hóa phức tạp thành đơn giản, kiếm của cả đời vạn vật. Cháu muốn học không?”

Đậu má, Lữ Thụ nghĩ ông nói gì mà mơ hồ vậy chứ, trong lòng cậu cũng có xíu muốn học, nếu như ông cụ này thật sự là một Người Thức Tỉnh, vậy thì mình có thể học kiếm pháp gì đó xem ra cũng ok đấy, dù sao bây giờ mình thiếu kỹ năng công kích.

Nhưng trong khoảng thời gian áo khoác đen đang duy trì ổn định, trước khi Lữ Thụ biết rõ rốt cuộc Tri Vi đang làm gì, cậu không muốn dính dáng gì đến bọn họ cả.

Hơn nữa, ông cụ này mới sáng sớm đã có thái độ khác thường chạy tới luyện kiếm ở đây, chưa nói được mấy câu đã hỏi mình có học hay không, rõ ràng là có vấn đề.

Thế nên Lữ Thụ chỉ có thể càng cẩn trọng hơn, cậu khéo léo từ chối: “Dạ không.”

Nói xong, Lữ Thụ xách thùng rời đi, trong ghi chép thu nhập lại tăng thêm một phần: “Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền +199...”

Ồ, thì ra ông cụ tên là Lý Huyền.

Sau khi Lữ Thụ rời đi, dì đi ra từ trong nhà: “Thằng bé không muốn học à?”

“Tâm tính, nghị lực, tư chất đều rất phù hợp, tôi không có nhiều thời gian.” Lý Huyền cầm kiếm đứng yên lặng nói.

“Trước kia vẫn còn yếu lắm, không biết đã trải qua chuyện gì, đột nhiên căn cốt tốt lên, chỉ sợ trong lòng đang cất giấu một bí mật nào đó.” Dì đứng sau lưng Lý Huyền nói.

Lý Huyền nhìn những đám mây trên bầu trời xa xăm rủ xuống như đôi cánh bao la hùng vĩ, bình tĩnh nói: “Con người ta phải chôn giấu bao nhiêu bí mật mới có thể khéo léo sống hết một đời? Bà có bí mật, tôi cũng có bí mật, Tri Vi cũng có, hội Cơ Kim và mấy vị khác cũng đều có, người không có bí mật sẽ không sống được lâu đâu.”

“Có thể các di tích khác sẽ lộ ra theo thời gian, đám người Tri Vi có thể lại lấy được đan dược trong di tích...” Dì muốn nói lại thôi.

Lý Huyền lắc đầu: “Không thể đặt hy vọng vào một chuyện có xác suất nhỏ như vậy. Một hệ truyền thừa của tôi không thể chấm dứt trong tay tôi được.”

“Nhưng thằng bé lớn hơn một tuổi. Đã qua thời gian tu hành tốt nhất rồi.” Dì suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Không thành vấn đề, có lẽ là một kỳ ngọc khác?” Lý Huyền mỉm cười, chiếc áo khoác vải bố trên người đung đưa trong gió sớm, tựa như sắp bay đi bất cứ lúc nào.

Dì suy nghĩ một chút: “Nhưng thằng bé không muốn học với ông.”

Lúc này, Lữ Thụ đã bắt đầu bày biện gian hàng bỗng nhận được “Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền +99...”

Lữ Thụ suy nghĩ nửa ngày cũng không hình dung ra được chuyện này là thế nào, cậu đã đi lâu lắm rồi, sao vẫn còn cảm xúc tiêu cực vậy nhỉ.

Mặc kệ, bán đậu phụ thối quan trọng hơn.

Ngay khi Lữ Thụ mở cái thùng ra, chú Lý và những người khác theo bản năng nín thở...

Nhưng Lữ Thụ nhận thấy mọi người đều không cung cấp giá trị cảm xúc tiêu cực mới, xem ra mặc dù mùi vị có hơi khó ngửi, nhưng mọi người vẫn có thể tiếp nhận.

Dù sao, hệ thống rách việc này vẫn rất chính xác, cậu có thể nhìn ra mọi người thực sự không để tâm hay chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.

Sau khi có người đi đường, giá trị cảm xúc tiêu cực của Lữ Thụ lại bắt đầu tăng mạnh, cậu mong chờ giá trị cảm xúc tiêu cực hôm nay lại phá mốc 14.000. Cứ như vậy thì 14 quả ngôi sao cộng thêm với một đêm tu hành, ngôi sao thứ bảy có thể được thắp sáng.

Tâm tính của Lữ Thụ cũng thay đổi kể từ khi có vũ khí hủy diệt quy mô lớn, trước kia cậu chỉ nghĩ nếu có thể đột phá tầng tinh vân thứ nhất trong vòng nửa tháng là tốt rồi. Hiện tại điều cậu muốn là tối hôm nay nếu có thể đột phá thì tốt.

Khó trách ba gã béo phương bắc trước kia muốn nghiên cứu ra nước đi lớn nào đó, đúng là nắm chắc át chủ bài thì sẽ có sức mạnh mà!

Trước kia Lữ Thụ không có cảm giác gì khi nhìn thấy người đi đường. Thế giới này vốn hơi thờ ơ, người đi đường vội vàng đến rồi lại vội vàng rời đi, không có liên quan gì với cậu.

Thế nhưng bây giờ không giống với lúc trước, mỗi một người qua đường đều là tiền đấy!

Lấy con người là cốt lõi là khái niệm khoa học về phát triển!

Bây giờ ánh mắt của Lữ Thụ có lẽ không khác mấy với bọn buôn người khi nhìn thấy mấy đứa trẻ.

Hôm qua, một số khách quen thấy Lữ Thụ bày quán liền ghé vào mua một phần mang đi. Sản phẩm do hệ thống sản xuất đương nhiên là tinh phẩm, hôm sau đã có khách hàng quen rồi.

Trong nháy mắt đã bán được một nửa số đậu phụ thối, Lữ Thụ lại bắt đầu lo lắng. Hôm nay xem ra giá trị cảm xúc tiêu cực vượt quá mốc 14.000 cũng không có vấn đề gì. Nhưng trong tương lai, nếu có nhiều khách hàng quen mà mỗi lần mình bắt đầu bán là đã bán hết sạch.

Tuy kiếm được tiền nhưng lại không kiếm được giá trị cảm xúc tiêu cực.

Điều này hơi khó xử, cũng không thể nào nói với người ta rằng: Các anh đi đi, tôi sẽ giữ lại số đậu phụ thối này để bán dần dần được.

Nếu mà làm vậy thật người ta có muốn gọi cảnh sát không nhỉ?

Không đúng, còn một điều mà Lữ Thụ chưa tính đến nữa. Cậu chỉ nghĩ rằng 14.000 giá trị cảm xúc tiêu cực có thể đột phá ngôi sao thứ bảy, nhưng cậu đã quên tiết kiệm một khoản thu vào cho việc rút thưởng. Dù sao, sau khi rút thưởng, ngày mai mới có đậu phụ thối để tiếp tục bán chứ.

Nói cách khác, cậu vẫn còn thiếu 3.000 đến 5.000 giá trị cảm xúc tiêu cực...

Có vẻ như mình vẫn phải nhờ cậy vào những người bạn cùng lớp đáng yêu đó rồi...

Chương kế tiếp