Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 63
Thấy dáng vẻ có hơi suy sụp của Chu Văn Sinh, Lâm Thanh Âm cạn lời nhìn ông ta: “Chú nghĩ gì vậy? Chú tưởng rằng tôi bảo chú nấu con rắn tối qua sao?”

Một người đàn ông gần 40 tuổi như Chu Văn Sinh vô cùng tủi thân nhìn Lâm Thanh Âm, cái biểu cảm đó rõ ràng nghi ngờ đến thế, vừa nãy rõ ràng ông ta nhìn thấy Đại sư nhỏ xoa bụng, nuốt nước bọt, thân là một người đầu bếp, ông ta vô cùng hiểu động tác này nói lên cái gì...

Đó rõ ràng là thèm ăn rồi!

Nhìn thấy ánh mắt của Chu Văn Sinh, Lâm Thanh Âm không kìm được mà sờ mặt mình, mới quen nhau có vài tiếng mà, sao lại hiểu lầm cô sâu sắc đến vậy chứ? Cô trông có vẻ giống người cái gì cũng ăn được hả?

“Chú yên tâm, con rắn đó không ăn được.” Lâm Thanh Âm hơi phiền muộn thở dài: “Hơn nữa con rắn xuất hiện tối hôm qua cũng không phải là thực thể, cho dù chú có nồi cũng không nấu được!”

“Đúng thế đúng thế.” Chu Văn Sinh thở dài vội vã phụ họa nói: “Tôi thật sự cũng không có kỹ thuật này. Có điều Đại sư nhỏ này, chuyện con rắn đó là như thế nào? Rốt cuộc nó có ý xấu với gia đình chúng tôi không?”

Lâm Thanh Âm xoa cái bụng đói cồn cào, cảm thấy bản thân chẳng còn sức lực đâu để trả lời câu hỏi, cô xoay người đi xuống dưới lầu: “Đợi ăn xong bữa sáng tôi sẽ tiết lộ đáp án.”

Chu Văn Sinh nhanh chóng đi theo, ông ta vô cùng vui mừng vì bữa sáng mà mình chuẩn bị khá thịnh soạn, có thể tạm thời khiến Đại sư nhỏ quên đi chuyện ăn thịt rắn.

Lúc Lâm Thanh Âm và Chu Tử Hào xuống dưới, Ông nội Chu và Bà nội Chu đã ăn xong bữa sáng, cặp vợ chồng già ngồi bên cửa sổ, tưới nước cho hoa cỏ bên cửa sổ, nhìn thấy Lâm Thanh Âm thì mỉm cười chào hỏi: “Cô bé từ trong thành phố đến đây chơi hả?”

Tuy rằng vẻ ngoài của Lâm Thanh Âm là học sinh cấp ba, nhưng cô cũng không thể gọi ông gọi bà với người ngoài được, chỉ có thể cười một cách khá khách sáo: “Chào hai cụ, tối qua nghỉ ngơi có tốt không ạ?”

“Vô cùng tốt!” Ông nội Chu tinh thần phấn chấn nói: “Ngủ thẳng đến khi trời sáng luôn, chỗ chúng tôi yên tĩnh, ngủ ngon vô cùng. Tối qua cháu ngủ ngon không?”

Lâm Thanh Âm gật đầu, tối qua trước khi đi ngủ cô bày trận pháp ở phòng mình, con rắn đó chẳng hề vào được, không quấy rầy đến cô chút nào.

“Nông thôn yên tĩnh hơn thành phố, buổi tối cũng không có đèn xe gì cả, tất nhiên sẽ ngủ ngon hơn một chút.” Bà nội Chu cười một cách hiền từ: “Mấy năm ở trên thành phố chăm sóc Tử Hào, buổi tối tôi luôn ngủ không ngon giấc, cho dù có ngủ cũng không được sâu, chỉ cần có một chút tiếng động cũng có thể đánh thức tôi. Sau này cuối cùng cũng đợi được đến lúc Tử Hào có thể tự đi học, hai vợ chồng già nhanh chóng dọn về, lúc đó chúng tôi vẫn ở căn nhà cũ bên cạnh vừa bước vào nhà đã cảm thấy an tâm trong lòng hơn cả, dùng cách nói của người trẻ các cháu thì là vô cùng có cảm giác an toàn.”

Ông nội Chu cũng cười phụ họa: “Chứ gì nữa, đừng thấy lúc đó căn nhà cũ này của chúng tôi cũ nát, nhưng tôi cảm thấy ở thoải mái hơn nhà cao tầng trong thành phố nhiều.” Nói xong lời này, ông Chu nhìn thấy lông mày của thằng cháu trai nhếch lên, nhanh chóng nói thêm một câu: “Đương nhiên, biệt thự mà cháu trai tôi xây cho cũng thoải mái, cho nên tôi lập tức chuyển vào.”

Mấy người khác đều bị lời của Ông nội Chu chọc cười, Ông nội Chu cầm cái bay xới đất cho hoa, chẳng ngẩng đầu lên mà nói: “Mấy đứa cho rằng chúng tôi nói đùa, thật ra lời chúng tôi nói là thật. Chúng tôi có thần bảo hộ, chỉ cần mấy đứa thường về nhà ở, bảo đảm ở bên ngoài mấy đứa sẽ bình an.”

Lúc trước Ông nội Chu cũng thường nói lời này, nhưng người trong nhà đều cho rằng người già sợ cô đơn hiu quạnh, cho nên mới dùng những lời này để dụ dỗ bọn họ. Mấy đứa cháu đều lén nửa đùa nửa thật nói ông nội ngày càng giống trẻ con, lời nói khiến người ta dở khóc dở cười. May mà mấy anh em Chu Văn Sinh đều khá hiếu thảo với Ông nội Chu, mọi người đều thường thay phiên về ở với hai người, chỉ sợ hai ông bà cảm thấy cô đơn.

Trước đây hai người Chu Văn Sinh và Chu Tử Hào cũng nghĩ thế, nhưng nhìn thấy cảnh tối hôm qua, hai người mới nhận ra những lời như nói đùa kia của Ông nội Chu có khả năng là thật, nói không chừng con rắn màu trắng hơi dọa người kia có khả năng là thần bảo hộ của nhà bọn họ. Dẫu gì con rắn trắng kia khi bản thân còn chưa nhìn thấy thường ra vào phòng của bọn họ, ngoài việc hơi ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn họ ra thì cũng chẳng làm hại đến họ chút nào. Điều làm người ta bất lực hơn là, dường như con rắn trắng kia ra vào phòng của bọn họ là để kiểm tra xem bọn họ có ngủ ngon không.

Chu Tử Hào nghĩ đến đây thì nhịn không được mà muốn khóc, có phải con rắn trắng kia quá giàu tình mẹ rồi không.

Tuy rằng suy nghĩ như thế, nhưng hai người không dám tùy tiện mở miệng hỏi, hơi e sợ mà đợi Đại sư nhỏ ăn xong nhanh chóng tiết lộ lời giải, Chu Tử Hào khó chịu đến nỗi cảm thấy hơi không thể chờ thêm nữa.

Đại sư nhỏ ăn bữa sáng một cách vô cùng đắc chí, nhưng Chu Văn Sinh - người đầu bếp được Đại sư nhỏ kính trọng ngưỡng mộ thì lại không có tâm trạng để ăn, một cái bánh bao hấp nhai tới nhai lui cũng không nuốt xuống được, tha thiết mong chờ mà nhìn Đại sư nhỏ ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu.

Lâm Thanh Âm ăn hết lồng này lại đến lồng khác, ăn xong lồng thứ hai lại trộn thêm một bát Trác Tương Miến, khiến Chu Văn Sinh hơi muốn hỏi Đại sư nhỏ rằng nửa bàn thịt ăn tối hôm qua đều đi đâu cả rồi, tiêu hóa cũng nhanh quá rồi đó.

Cuối cùng Đại sư nhỏ cũng buông đũa xuống, Chu Tử Hào cũng đỏ mắt chờ mong reo mừng một tiếng rồi nhanh chóng đưa khăn ướt qua, niềm nở đứng dậy hỏi: “Ngài muốn uống gì không?”

Lâm Thanh Âm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dùng khăn ướt lau ngón tay: “Hôm nay ánh nắng không tệ, chú pha ấm trà, chúng ta ra ngoài sân nói chuyện với hai cụ đi.”

Biệt thự mà nhà tự xây, chỉ mỗi sân thôi cũng đã gần một mẫu đất, đôi vợ chồng già trồng không ít hoa cỏ và rau củ ở trong sân. Bây giờ đã là cuối thu, rất nhiều hoa đã lụi tàn, nhưng những quả lựu to lủng lẳng trên cây lựu trông có vẻ vô cùng hấp dẫn. Ngoài ra một phần sân lơ lửng gần chục quả bí đỏ, cây nào cũng được một chậu nhỏ to chừng này, vàng óng trông rất khiến người khác yêu thích.

Người già không có khái niệm gì về bày biện cảnh vật, cái bọn họ coi trọng là tính thực tế, nhưng Chu Tử Hào trẻ tuổi – người bỏ tiền ra xây căn biệt thự này ít nhiều gì cũng có tâm tư của giai cấp tiểu tư sản. Hai người kết hợp, đặt một bộ bàn ghế gỗ thật ngay dưới bí đỏ, có thể ngồi uống trà sưởi nắng, thuận tiện ngắm núi cao phía không xa, cũng có thể nhìn quang cảnh được mùa trong sân.

Sau khi Chu Tử Hào nghe thấy lời dặn dò của Lâm Thanh Âm, nhanh chóng chuyển nguyên bộ khay trà, bộ đồ trà ra ngoài sân, tự nguyện ngồi trên ghế đẩu đun nước nấu trà. Lâm Thanh Âm đặt tay sau lưng đứng giữa sân quan sát căn nhà của nhà họ Chu ở bên cạnh, dáng vẻ tràn đầy hứng thú, Vương Béo đứng phía sau Lâm Thanh Âm hình như đang nhỏ giọng hỏi gì đó.

Ông nội Chu len lén vẫy tay với thằng cháu trai của mình, Chu Văn Sinh thấy thế thì nhanh chóng đến gần, phối hợp với động tác của Ông nội Chu, nhỏ giọng hỏi: “Cha, chuyện gì vậy cha?”

“Có phải Tiểu Hào nhà chúng ta thích cô bé đó không?” Ông nội Chu nhếch mép ra dấu về hướng Lâm Thanh Âm, hơi khó xử cau mày: “Cha thấy cô bé đó tuổi không lớn, chắc không phải chưa trưởng thành đó chứ?”

Chu Văn Sinh đúng là không biết tuổi của Lâm Thanh Âm, có điều ông ta nghe thấy thằng cháu trai của mình từng nói rằng Đại sư nhỏ vẫn là học sinh cấp 3, tính ra có lẽ thật sự vẫn chưa tròn mười tám.

“Cha, cha dò hỏi tuổi tác con gái nhà người ta làm gì? Các cô gái bây giờ đều không thích nói về cái này.” Chu Văn Sinh giang tay khoác tay Ông nội Chu: “Hay là chúng ta ra ngoài uống trà sưởi nắng đi, mấy ngày gần đây thời tiết tốt, cha nhất định phải ra ngoài ngồi một lúc, như thế xương cốt mới chắc khỏe.”

Ông nội Chu đưa tay hất tay của thằng con trai không có mắt nhìn ra, dáng vẻ trông có hơi nóng ruột: “Sao con lại vô tâm đến thế chứ? Con nhìn xem dáng vẻ vui vẻ niềm nở của Tiểu Hào, có phải là thích cô bé đó rồi không? Cha nói với con là không được đâu, người ta có lẽ còn chưa trưởng thành nữa, con nói với Tiểu Hào chúng ta không thể làm loại chuyện này được, đây là phạm tội.”

Chu Văn Sinh không ngờ sức tưởng tượng của ông cụ nhà mình lại phong phú đến thế, hơi dở khóc dở cười nói: “Cha nghĩ nhiều rồi, chắc chắn Tiểu Hào không có ý nghĩ không an phận với cô gái đó đâu, nó cũng không có gan nghĩ đến.”

ông Chu nghe thấy lời này mới an tâm, nhìn thấy bạch trà của Châu Tiểu Hào đã nấu gần xong, bèn giang tay vỗ tay người bạn đời của mình: “Đi, ra ngoài uống trà sưởi nắng nào.”

Hai cụ nắm tay nhau chầm chậm đi ra bên ngoài, sau khi ra khỏi cửa nhà, Bà nội Chu còn đến nền xi măng bên cửa sổ lấy một nắm hạt hướng dương đặt lên bàn, vô cùng kiên nhẫn bóc từng hạt.

Chu Tử Hào rót trà xong, gọi Lâm Thanh Âm một tiếng: “Đại sư nhỏ, trà được rồi.”

Ông nội Chu vừa mới cầm tách trà lên thì bị câu nói này làm cho sốc đến nỗi tay run run, nước trà nóng hổi trong tách trà đổ ra bắn lên mu bàn tay, đau đến nỗi Ông nội Chu vô thức buông tay, tách trà Tử Sa trong phút chốc rớt xuống đất thành từng mảnh.

Chu Tử Hào chẳng hề đau lòng vì bộ trà cụ mà mình bỏ số tiền lớn để mua về thiếu đi một tách, nhanh chóng vươn tay nắm lấy Ông nội Chu, nói: “Ông nội nhanh đến vòi nước xả nước lạnh, nếu không có lẽ sẽ nổi bọt nước đó.”

Chu Văn Sinh vừa dìu Ông nội Chu vừa nhịn không được mà lải nhải: “Cha nói xem cha đã chừng này tuổi rồi, sao vẫn bất cẩn vậy, cha xem mu bàn tay đỏ cả rồi này. Ai da, con nói vậy thì cha nhanh đứng dậy đi ạ, ngồi nghĩ gì thế?”

Ông nội Chu ngồi trên ghế không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm về hướng Lâm Thanh Âm nhưng miệng lại hỏi Chu Tử Hào: “Lúc nãy cháu gọi cô bé này là gì?”

Chu Tử Hào nghe thấy câu này thì phiền muộn vì bản thân nói mà chẳng nghĩ, hơi bất an nhìn Lâm Thanh Âm một cái, dáng vẻ lúng túng trông vô cùng đáng thương. Lâm Thanh Âm chắp tay sau lưng đi qua, cúi đầu nhìn vết bỏng đo đỏ trên mu bàn tay Ông nội Chu, vươn tay đặt tay mình lên.

Chu Tử Hào và Chu Văn Sinh chỉ nhìn thấy Lâm Thanh Âm cầm lấy tay của Ông nội Chu mà thôi, nhưng lòng Ông nội Chu được Lâm Thanh Âm đặt tay lên mu bàn tay lại hệt như sóng vỗ dữ dội vậy, mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Âm, kinh ngạc đến nỗi không nói ra được lời nào.

Qua khoảng nửa phút, Lâm Thanh Âm rút tay về, lại nhìn vị trí bỏng đỏ trên mu bàn tay Ông nội Chu đã khôi phục về màu da ban đầu, không nhìn ra được một chút vết tích nào.

Chu Tử Hào hơi nghi ngờ ngó mu bàn tay của Ông nội Chu, hỏi một cách không chắc chắn lắm: “Ông nội, ông có cần đắp thuốc mỡ không ạ?”

“Không cần.” Ông nội Chu đẩy tay Chu Tử Hào ra, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần, đứng dậy làm cử chỉ tay cung kính với Lâm Thanh Âm: “Mời đại sư ngồi.”

“Ông đừng khách sáo quá.” Lâm Thanh Âm cười híp mắt ngồi bên cạnh Bà nội Chu, tiện tay nhặt một hạt hướng dương lên đặt vào tay tách ra, cho nhân còn hơi ẩm ướt vào miệng.

Hạt hướng dương vừa bóc ra từ trong hoa hướng dương nhiều nước, cảm giác ăn không giòn, nhưng lại có một hương thơm mát và vị ngọt độc đáo. Lâm Thanh Âm ăn một hạt cảm giác mùi vị không tệ, nhịn không được mà vươn tay nhặt một hạt từ trước mặt bà cụ qua.

Bà nội Chu thấy Lâm Thanh Âm lấy từng hạt hướng dương như con sóc nhỏ, nhanh chóng giơ tay bốc một nắm lớn bỏ trước mặt cô, cười haha nói: “Thích ăn thì ăn nhiều chút, đều là tôi tự trồng đó, không có thuốc sâu đâu.”

Bà nội Chu rất thích Lâm Thanh Âm, nhưng ánh mắt mà Ông nội Chu nhìn Lâm Thanh Âm lại vô cùng phức tạp. Bạch trà trên bàn đã năm năm, phải nấu gần bảy phút mới có thể ra mùi ra vị. Nước trà nấu nóng hổi vừa mới được rót vào tách đã bị ông nội Chu hắt lên mu bàn tay, lúc đó ông cụ cảm thấy đau đớn nóng như thiêu đốt chạy toán loạn từ trong da ra bên ngoài. Mà tay của Lâm Thanh Âm vừa mới đặt lên vết bỏng của ông cụ, một làn hơi mát lạnh luồn vào lớp da đau đớn, nhanh chóng lượn khắp da, rất nhanh đã làm dịu xuống sự đau đớn bỏng rát đó.

Cảnh ban nãy người khác nhìn không ra có điều gì khác lạ, nhưng lòng Ông nội Chu lại rõ ràng, bản thân đã gặp được cao nhân rồi, mà cao nhân này có lẽ là đến vì bí mật mà bản thân đã che giấu cả đời.

Ông nội Chu vươn tay lấy tách trà trước mặt Chu Tử Hào qua, run cầm cập mà uống cạn trà bên trong, đợi tâm trạng bình tĩnh lại một chút mới hỏi: “Cháu rốt cuộc là ai?”

“Tôi là đại sư mà cháu ông mời tới.” Lâm Thanh Âm bóc lấy nhân hạt hướng dương, dùng giọng điệu tán gẫu để nói: “Khi ở biệt thự bọn họ luôn ngủ không ngon, muốn mời tôi đến xem rốt cuộc có chuyện gì.”

Gương mặt Ông nội Chu lộ ra sắc mặt tức giận, ông cụ ngẩng đầu tức giận trừng Chu Tử Hào một cái, nhanh chóng nói: “Nhà tôi không có chuyện gì cả, nếu không sao tôi và bạn đời có thể ngủ ngon giấc đến thế.” Nghĩ đến lúc nãy Lâm Thanh Âm chữa vết bỏng cho mình, giọng điệu của Ông nội Chu dịu lại một chút, nhưng trong giọng nói vẫn có vài phần van nài: “Có lẽ là do bọn chúng quen sự náo nhiệt trong thành phố rồi, cho nên quay về mới ngủ không ngon, tôi bảo đảm sau này chắc chắn sẽ không có chuyện này nữa. Ngài là đại sư, loại chuyện nhỏ như này không đáng để ngài phí thời gian.”

Nhìn thấy Ông nội Chu gắng sức giải thích, Chu Tử Hào nhỏ giọng nói: “Ông nội, bọn cháu đều thấy cả rồi.”

Ông nội Chu đột nhiên quay đầu lại, giọng nói hơi run: “Cháu nhìn thấy cái gì? Ông nói rồi nhà chúng ta chẳng có gì cả.”

“Nhìn thấy một con rắn!” Chu Tử Hào nhìn Lâm Thanh Âm một cái, vẫn nên nói ra sự thật: “Đại sư nhỏ đã bày trận pháp, lúc nửa đêm bọn cháu nhìn thấy một con rắn trong suốt phát sáng trườn vào từ cổng, nó kiểm tra phòng một lượt, cuối cùng nằm ở cửa phòng của ông.”

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch và tay chân không ngừng run rẩy của Ông nội Chu, Chu Tử Hào nắm lấy tay ông nội: “Ông nội, ông đừng sợ.”

Ông nội Chu đột nhiên hất tay của Chu Tử Hào, ánh mắt nhìn cậu ta là ánh mắt nghiêm nghị trước nay chưa từng có: “Mấy đứa làm gì con rắn đó rồi? Không phải là giết nó rồi chứ?”

“Con rắn đó không có thực thể thì bọn cháu giết nó làm gì?” Gương mặt Chu Tử Hào vô tội nói: “Sau khi nhìn thấy nó nằm ở cửa phòng ông thì bọn cháu về phòng ngủ, có điều lúc cháu vừa định ngủ thì con rắn đó lại trườn vào.” Chu Tử Hào nói đến đây thì hơi oán trách mà lẩm bẩm một câu: “Thảo nào lúc trước lúc cháu ngủ ở đây cứ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn cháu, thì ra là vị tổ tông này.”

Ông nội Chu nghe thấy con rắn lớn đó không bị thương thì thở phào một cách rõ ràng, ông cụ dựa vào lưng ghế, im lặng uống một tách trà, lúc này mới quay đầu nhìn Lâm Thanh Âm: “Ngài không làm hại nó chứ?”

Người bình thường không thể làm gì con rắn không có thực thể, nhưng người giống như vị đại sư có bản lĩnh này thì lại khác.

“Không có!” Lâm Thanh Âm dùng giọng điệu bình thường nói: “Hôm qua dẫn bọn họ thưởng thức tư thế oai hùng của con rắn khổng lồ đó một chút thì tôi về phòng ngủ, ngay cả chạm cũng chẳng chạm nó.”

Nhìn ra được Ông nội Chu rất xem trọng con rắn đó, Chu Tử Hào vội vã gật đầu xác nhận lời của Lâm Thanh Âm, lúc này Ông nội Chu mới thở phào.

Thấy người nhà dường như không ác cảm với con rắn đó lắm, cuối cùng Ông nội Chu mở lời.

“Thật ra tôi biết sự tồn tại của con rắn đó, nhưng tôi không ngờ con rắn đó bây giờ vẫn bảo vệ nhà tôi như trước.”

Nghe thấy câu nói này, ngay cả bà nội Chu cũng nghiêng đầu nhìn Ông nội Chu: “Chuyện gì thế?”

“Thời hai nhà Thanh – Minh, nhà chúng ta từng làm quan lớn, đào tạo ra không biết bao nhiêu là học trò đồ đệ, cũng xem như là thư hương thế gia có tiếng ở Tề Thành. Cũng không biết là từ khi nào, tổ tiên có thêm một thói quen, đó là con cháu mỗi thời đại đều phải ghi chép lại chuyện lạ chuyện lớn xảy ra trong tộc, sau đó truyền lại ghi chép qua từng thế hệ, cũng là một cách để đời sau hiểu về cuộc sống của tổ tông.”

“Bút tích mà tổ tiên truyền lại đến đời tôi có gần mấy rương lớn, thật ra trong tay ta cũng không phải là toàn bộ ghi chép. Từ thời Thanh Minh đến bây giờ đã mấy trăm năm, cái còn sót lại chỉ là một phần mười trong tổng số mà thôi, nhưng chỉ một phần mười này cũng đã khiến tôi biết rất nhiều việc mà trước nay không dám tưởng tượng.”

“Tính cách của người ghi chép của mỗi đời không giống nhau, trọng điểm mà họ chép lại cũng có sự khác biệt, có ghi chép thiên về học trò thông minh hiếu học trong tộc, có người lại thích len lén nghị luận chuyện triều chính, cũng có tổ tiên thích viết về chuyện lạ. Những chuyện lạ này có cái là xảy ra trong tộc, cũng có cái là nghe nói, bởi vì thật sự quá thú vị nên cũng được chép lại.”

Nhắc đến ghi chép mà mình từng xem, gương mặt Ông nội Chu không nhịn được mà lộ ra nụ cười hoài niệm, thân thể vẫn luôn căng cứng cũng thả lỏng ra.

“Lúc tôi còn nhỏ chiến tranh loạn lạc, tuy rằng lúc đó tôi cũng học trường tư trong thôn, nhưng thầy cũng chỉ dạy vài chữ và vài bài thơ, mấy thứ khác thì chẳng giảng gì. Lúc đó làm gì có nhiều sách để đọc như trẻ con bây giờ, hồi đó ngay cả sách giáo khoa cũng không có, thầy viết gì trên bản thì bọn tôi học đó, vô cùng nhàm chán, sách ngoại khóa thì càng là chuyện ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Đợi đến lúc chữ mà tôi đọc được nhiều một chút, tôi chẳng còn hài lòng với thơ và Luận Ngữ khô khan mà đọc thuộc với thầy mỗi ngày nữa, luôn muốn tìm vài thứ mới mẻ để xem, cha tôi bị tôi quậy đến nỗi hết cách, bèn đưa cho tôi chìa khóa màu vàng bằng đồng.”

“Năm đó nhà của chúng tôi là do tổ tiên truyền lại, tuy rằng không to bằng một phần mười như lúc còn hưng thịnh, nhưng cũng là căn nhà tốt nhất trong thôn rồi. Lúc đó sân trước sân sau của nhà tôi cộng lại cũng gần chục phòng, chỉ có một căn phòng là đóng cửa quanh năm, bên trên treo một ổ khóa màu đồng. Lúc nhỏ việc mà tôi và anh em thích làm nhất là bấu vào khe hở của căn phòng đó ngó vào trong, đánh cược với nhau đoán xem bên trong cất thứ gì.”

Ông nội Chu nhớ lại năm đó, nhịn không được mà cười: “Tôi không ngờ cha tôi sẽ đưa chìa khóa cho tôi.”

Nói đến đây, Ông nội Chu bưng tách lên uống trà, tuy rằng Chu Tử Hào nghe đến nỗi nóng ruột khó đợi, nhưng anh ta nhìn ra được ông cụ nhớ lại chuyện năm đó thì khuôn mặt nở nụ cười đầy hạnh phúc, anh ta bèn đè nén sự tò mò của mình, kiên nhẫn nghe Ông nội Chu kể chuyện hồi nhỏ của ông.

“Sau khi cầm chìa khóa, tôi không chờ thêm được nữa mà mở cánh cửa kia, sau khi mở cửa tôi phát hiện bên trong có cái rương to này đến cái rương to khác, vị trí bên cửa sổ còn có một bộ bàn ghế, trông có vẻ khá sạch sẽ, có lẽ thường có người đến quét dọn. Tôi mở rương ra, nhìn thấy bên trong chất đầy sách thì lập tức trở nên phấn khích, nóng ruột cầm một quyển ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa sổ bắt đầu đọc. Năm đó câu chuyện đầu tiên mà tôi đọc liên quan đến rắn.”

“Người tổ tông ghi chép câu chuyện đó là một người ở năm Đạo Quang, ông ấy tên Chu Đồng Hòa. Năm Chu Đồng Hòa 30 tuổi vào kinh dự thi, kết quả vừa mới ra khỏi Tề Thành chưa được bao lâu thì trời tối lại, thấy trời sắp có một trận mưa lớn. Trước đây lúc Chu Đồng Hòa đến nhà cha mẹ vợ đã từng đi con đường này, ông ấy biết ngọn núi bên cạnh có một hang núi có thể tránh mưa. Con người thời đó chất phác hiền lành, khi lên núi đốn củi săn thú thường có người đặt một ít củi lửa để chuẩn bị cho tình huống cần thiết. Đừng thấy chừng đó củi lửa không đáng bao nhiêu tiền, nhưng lỡ như ngày nào đó gặp phải thời tiết xấu tránh vào trong hang núi, những thứ củi lửa này sẽ có thể phát huy tác dụng lớn.”

“Chu Đồng Hòa chạy không ngừng, cuối cùng vào lúc mưa lớn sắp đến thì chạy được vào trong hang động, ông ấy đặt túi hành lý xuống chỗ đất trải đầy rơm rạ, rút ra một ít củi nhóm đống lửa hơ áo quần ướt. Đúng vào lúc này, Chu Đồng Hòa nghe thấy tiếng chim kêu kì lạ truyền đến từ bên ngoài, ngay sau đó là tiếng sấm lớn vang lên, có một con đại bàng bị sét đánh cháy xém đôi cánh từ trên trời rơi xuống, rơi xuống ngay trước cửa hang, mà móng vuốt của con đại bàng đó đang quặp chặt một con rắn lớn màu trắng.”

“Hình như con rắn trắng đó vật lộn với đại bàng, vết thương trông có vẻ rất nặng, lại thêm lúc nãy ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng của sấm sét mà bị thương, đã chỉ còn hơi thở thoi thóp. Lúc đó trong dân gian khá thịnh hành “Bạch Xà Truyện”, lại thêm con rắn trắng đó chưa chết, cho nên Chu Đồng Hòa đội mưa gỡ móng vuốt của đại bàng, cứu con rắn đó ra. Sau khi Chu Đồng Hòa lôi con rắn trắng to lớn đó vào trong hang thì áo quần đều ướt đẫm cả rồi, mà con rắn đó trông có vẻ càng không có tinh thần.”

“Chu Đồng Hòa không có kinh nghiệm xem bệnh cho rắn, nhưng cũng không muốn để mặc không lo, ông ấy bèn bôi cho rắn một ít thuốc Kim Sang, sau đó xé một cái áo trong giúp rắn băng bó lại, còn chia cho con rắn trắng hơn một nửa con gà nướng nóng hổi trên thanh nướng.”

Thuốc Kim Sang (金疮药): là một loại thuốc cầm máu tương truyền nổi tiếng thời cổ đại

“Mưa ba ngày ba đêm, sau khi một người một rắn đồng tâm hiệp lực ăn hết gà hun khói, thịt tương, vịt om mà Chu Đồng Hòa mang theo bên người, mưa cũng ngừng. Lần cuối cùng Chu Đồng Hòa giúp rắn trắng đổi thuốc xong thì không băng bó cho nó nữa, mà chìa tay vuốt ve đầu nó, nói một cách nửa đùa nửa thật: “Ta phải vào kinh dự thi, ngươi tự chăm sóc mình nhé. Nếu sau này đắc đạo thành tiên rồi, nhớ đến tìm ta báo ân đó.”

“Chu Đồng Hòa chỉ là nói đùa, đợi sau khi ra khỏi hang động ông ấy liền đặt chuyện này qua một bên. Năm đó ông ấy thi được tiến sĩ, chỉ xếp hạng bình thường, sau khi báo tin mừng cho người trong nhà thì đến nơi khác làm quan.”

Nhìn thấy con cháu và mấy người ngoài nghe một cách say sưa, Ông nội Chu càng kể càng có hứng: “Chu Đồng Hòa đối nhân xử thế vô cùng chu toàn, tuy rằng con đường làm quan không quá thịnh, nhưng cả đời an ổn không xảy ra chuyện gì lớn. Đến khi ông ấy đón đại thọ 50 tuổi bèn nộp lại sổ sách cáo lão về quê.”

“Con cháu nhà họ Chu không ít, Chu Đồng Hòa cũng không phải con trai cả, sau khi về nhà ở trong nhà cũ rất không tiện, ông ấy bèn quyết định tự xây một căn nhà chuyển ra ngoài. Huyện Sơn Bác của chúng ta nhiều cây nhiều đất, xây nhà không thiếu vật liệu bằng gỗ nên tốc độ xây rất nhanh, chưa đến nửa năm nhà của Chu Đồng Hòa đã được xây gần xong. Vào ngày cất nóc, Chu Đồng Hòa bày cống phẩm tế thần theo quy củ, sau khi cái xà nhà lớn được gác lên, mọi người ném kẹo, đậu phộng, bánh bao, tiền đồng lên cột, đúng lúc này có một con rắn trắng to khỏe không biết từ đâu đến bò lên trên xà, nó quấn quanh xà nhìn xuống dưới, rồi lại co ngắn cơ thể to lớn lại, rất nhanh đã biến mất.”

“Phụ nữ và đám trẻ con nhìn thấy rắn trắng to đến vậy thì đều sợ hãi, mà người già lớn tuổi lại nói có rắn xuất hiện trong nhà là điềm tốt, là rắn nhà bảo vệ trong nhà bình an, tuyệt đối không được làm chúng bị thương. Chu Đồng Hòa không coi chuyện này là đúng, nhưng ngày cất nóc này phải nói những lời tốt lành, ông ấy cũng không nói ra mấy lời làm mất hứng.”

“Khánh thành nhà mới, sớm đã đặt làm xong đồ nội thất trong nhà để chuyển vào, đợi vài ngày Chu Đồng Hòa và cả nhà chuyển vào. Lúc đó nhà của Chu Đồng Hòa xây không nhỏ, lại làm quan cả một đời, bình thường mọi người bàn luận đều nói ông ấy kiếm được không biết bao nhiêu tiền, câu nói này làm nhóm người xấu nghe thấy thì động lòng, đêm hôm cầm đao nhảy vào trong sân muốn giết người, kết quả vừa mới thổi mê hương vào phòng thì rắn trắng đã xuất hiện...”

Lời của Ông nội Chu còn chưa nói xong, Chu Tử Hào đã nhịn không được chen mồm hỏi: “Ông nội, không phải nói mọi người đều bất tỉnh rồi sao? Sao biết lúc đó rắn trắng xuất hiện?”

Ông nội Chu lườm anh ta một cái: “Sáng hôm sau sau khi hết thuốc mê Chu Đồng Hòa tỉnh lại phát hiện, có năm sáu người chết trong nhà, mặt mũi những người này cong vẹo, mà xương cốt trên người đều bị ép gãy. Chu Đồng Hòa làm quan cả đời, không biết đã phán biết bao vụ án, có rất nhiều thi thể ông ấy chỉ cần nhìn cái là đã biết có chuyện gì. Kiểm tra thi thể một lát, lúc đó ông ấy nghĩ đến con rắn trắng xuất hiện trên xà ngày hôm đó.

“Bọn cướp này đều có tiếng ác vang danh trong huyện, làm không ít chuyện giết người cướp của, quan huyện của huyện này cũng đau đầu vì chúng. Bây giờ bọn cướp đều chết, người cả huyện đều vui mừng, còn về cách chết kì lạ của chúng, có rất nhiều người có ý kiến khác nhau, có điều hàng xóm của Chu Đồng Hòa đều tin rằng những người đó là bị rắn nhà cắn chết. Dù gì hôm cất nóc mọi người đều từng nhìn thấy dáng vẻ của con rắn đó, cơ thể to lớn đến thế quấn chết một người thì không thành vấn đề. Lúc này có người tò mò hỏi có phải Chu Đồng Hòa từng cứu con rắn trắng đó không, sao lại cảm thấy con rắn này giống như đến báo ơn.”

“Bị những lời này của họ nhắc nhở, cuối cùng Chu Đồng Hòa nhớ đến lúc bản thân còn trẻ từng cứu mạng một con rắn. Chỉ có điều lúc đó ông ấy chỉ nói đùa thôi, không ngờ rắn trắng thật sự quay lại.”

“Chu Đồng Hòa lập tức gọi người lập bài vị thờ cúng rắn trắng ở trong nhà, mỗi khi đến mồng một, mười lăm thì bày đồ cúng như gà vịt lên, sau đó đóng căn phòng đó lại, đợi đến lúc ngày hôm sau mở cửa thì không còn mấy thứ đồ cúng đó nữa.”

Ông nội Chu nhẹ nhàng thở một hơi: “Cứ như vậy một tháng cúng hai lần, Chu Đồng Hòa cúng rắn trắng gần hai mươi năm, tuy rằng rắn lớn nhận tất cả đồ cúng, nhưng chưa xuất hiện lần nào. Lúc Chu Đồng Hòa 70 tuổi nhiễm phải phong hàn chữa lâu ngày không khỏi, vào ngày cuối cùng của ông ấy, rắn trắng hiếm khi lộ diện xuất hiện trong phòng ông ấy, luôn nằm ngay đầu giường ở bên ông ấy. Sau khi Chu Đồng Hòa trút hơi thở, rắn trắng đứng thẳng thân cúi người trước thi thể ba lần, lúc này mới bò lên xà nhà rồi biến mất.

“Từ đó về sau người nhà họ Chu không còn thấy con rắn trắng đó nữa, nhưng đồ cúng bày lên vào mồng một mười lăm vẫn biến mất vào ngày hôm sau như cũ, điều này khiến lòng người nhà họ Chu vô cùng yên ổn. Đáng tiếc là chỉ qua ba đời, chuyện cúng rắn nhà cũng dần dần lỏng lẻo, gà vịt tươi mới cũng biến thành bánh bao hoa quả để đối phó, từ lúc đó, đồ cúng chẳng còn biến mất nữa. Lại qua mười mấy năm, ngay cả đồ cúng để đối phó cũng không còn nữa.”

Ông nội Chu bưng tách trà, nhẹ nhàng nói: “Năm đó tôi còn nhỏ đọc đến đây thì thấy vô cùng đáng tiếc, vào ngày mười lăm đó, tôi trộm tiền trong nhà mua gà nướng và vịt béo, dựa theo các bước trong sách có nói, bày bàn cúng và hương án, tế bái rắn nhà.”

Chu Tử Hào cảm thấy gan của bản thân đã đủ lớn rồi, không ngờ lúc nhỏ ông nội thế mà lại lớn gan hơn cả anh ta, thế mà lại dựa vào một quyển ghi ghép thể loại như tiểu thuyết, to gan tày trời bày bàn cúng, chẳng lẽ ông cụ không sợ thứ mời tới không phải là rắn nhà mà là thứ bậy bạ ư?

“Ông nội, con rắn trắng đó có đến không?”

Ông nội Chu gật đầu, lộ ra nụ cười ấm áp: “Hôm đó vào giờ Tý, nó đến!”

Chương kế tiếp