Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 64
Nghe được từ “Nó đến”, mọi người đều nín thở nhìn Ông nội Chu. 

Ông cụ hồi tưởng lại: "Tôi khi còn bé buồn ngủ, đợi một hồi liền mê man ngủ thiếp đi, nửa đêm bị tiếng sột soạt đánh thức, khi tôi nhìn lên xà nhà, thấy có một con rắn trắng rất lớn đang treo trên mái nhà. Phần thân dưới của nó quấn quanh xà nhà gần hết, phần thân trên thì thõng xuống nhìn chằm chằm vào tôi."

Nhớ lại cảnh tượng đó, ông nội Chu cười: “Nói thật, lúc đó tôi cũng không thấy sợ hãi chút nào, ngược lại có một loại thiện cảm như nhìn thấy người thân, bởi tôi biết đó là rắn nhà đã canh giữ gia đình trăm năm của chúng tôi. Tôi xuống giường lạy nó, rồi đưa thức ăn lên bàn thờ. Con rắn thấy, liếc nhìn, rồi cúi xuống nuốt con gà quay trên tay tôi.

Nghe những lời đó, cả Chu Văn Sinh và Chu Tử Hào đều bất giác ôm lấy tay, mặc dù họ biết rằng con rắn trắng là con rắn bảo vệ gia tộc họ, nhưng họ vẫn không có gan đến gần con rắn khổng lồ đó, lá gan của ông cụ đúng thật là quá lớn.

Ông nội Chu nhìn ra suy nghĩ của hai người, khẽ cười nói: “Người ta nói nghé con mới sinh không sợ hổ, lúc đó ông thật sự là không thấy nó đáng sợ, điều làm ông sợ chỉ có chổi lông gà của mẹ mà thôi. Khi mẹ phát hiện ra ông lấy trộm tiền sinh hoạt trong nửa tháng của gia đình, bà ấy lấy chổi lông đuổi theo ông nửa dãy nhà. Ông không lấy được đồng nào từ nhà nên đành lên núi tìm cống vật, may mà xung quanh nhà là núi nên ông đặt bẫy với súng cao su, có khi bắt được chim trĩ, có khi bắt được thỏ rừng, bắt được mồi xong ông liền gói ghém và nướng những con thú rừng bên bờ sông, sau đó đành phải luyến tiếc dâng chúng cho con rắn trắng đó.”

Chu Tử Hào nghe vậy không khỏi ngắt lời Ông nội Chu: "Ông nội, rắn không phải có thể ăn sống sao? Tại sao ông còn cố gắng nướng chúng như vậy?"

Ông cụ nhìn Chu Tử Hào với ánh mắt không hài lòng: "Khi tổ tiên của chúng ta thờ con rắn trắng, họ đều dùng đồ chín. Nếu ông cúng nó đồ sống, thì rất bất kính với nó”

Chu Tử Hào thành thật ngậm miệng không dám nói lời nào, ông cụ có chút chột dạ ho khan vài tiếng, lúc ấy ông nội Chu chưa từng nghĩ tới việc rắn có thể ăn sống hay không.

"Gia đình tôi không biết sự tồn tại của rắn trắng, vì vậy tôi đã bí mật cất giữ nó, và nó đã âm thầm bảo vệ gia đình này. Khi chiến tranh nổ ra, rắn trắng đã hết lần này đến lần khác bảo vệ cả nhà. Nó đã giết những kẻ phản bội, treo cổ những tên cướp đã lợi dụng ngọn lửa, tôi thậm chí còn chứng kiến nó nuốt chửng vài tên lính ma chạy đến nhà tôi trong một ngụm”.

"Dưới sự bảo vệ của rắn trắng, gia đình tôi đã thoát khỏi cuộc chiến mà không gặp sự cố nào. Sau đó, chiến tranh lắng xuống và tôi lớn lên, nhưng con rắn trắng sống hàng trăm năm đã trở nên vô cùng yếu ớt, chỉ có thể ở trong hang núi. Lần đó mùng một và mười lăm tôi không đi cúng, ngày nào cũng phải đi bắt chim trĩ, thỏ rừng cho nó ăn, sợ bên ngoài săn không đủ, đành miễn cưỡng cho con trai ăn gà vịt trong nhà, còn lại để lại hết cho rắn trắng”.

“Lúc đầu không sao, mặc dù tôi không nói cho vợ biết, nhưng người trong thôn đều nói nhà tôi có thờ một vị tiên rắn cứu mạng, nên bà ấy giả vờ mê muội, mặc cho tôi lấy bao nhiêu gà vịt ra khỏi nhà, bà ấy đều không quan tâm đến điều đó."

Bà nội Chu nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên cười với Ông nội Chu, sự thấu hiểu và ủng hộ cả đời của bà đều thể hiện trong nụ cười này.

“Sau này chuyện mới vỡ lở, có tên thổ phỉ tên là Vương Cao, con trai của một thổ phỉ năm đó bị rắn trắng treo cổ, dẫn một đám thanh niên đến đập phá nhà tôi, nói rằng tôi đang nuôi dưỡng tiên rắn và yêu cầu tôi giao con rắn trắng. Tôi quyết từ chối, Vương Cao không hòa giải, hắn đập phá nhà tôi, làm tôi bị thương ở trán và cánh tay, đẩy vợ tôi làm bụng bà ấy va vào đá".

Ông nội Chu nói, rồi đặt tay lên tay bà nội Chu, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: “Là tôi không bảo vệ tốt cho bà, khiến bà mới mang thai ba tháng đã mất đi đứa bé.”

Chu Văn Sinh đã được sinh ra vào thời điểm đó, nhưng vì là còn nhỏ nên ông ta không nhớ rõ lắm những gì đã xảy ra vào thời gian đó, chỉ nhớ mơ hồ rằng mẹ đã phải nằm bảy tám tháng một năm mới có thể xuống giường.

"Lúc đó bà ấy chảy rất nhiều máu, những người đó sợ hãi vội vàng chạy đi, tôi vội dùng xe đẩy đưa bà ấy đến bệnh viện, khi tình hình ổn định, tôi về nhà nấu canh gà cho bà ấy”. Hai tay ông nội Chu để lên bàn nắm chặt thành nắm đấm, giọng nghẹn ngào: “Tôi dùng hai con gà để nấu cháo, một con cho bà ấy, con còn lại cho rắn trắng”.

"Vương Cao luôn để ý về con rắn trắng, vì vậy hắn đã bí mật theo tôi lên núi. Thật ra, trước đây hắn cũng đi theo tôi, nhưng tôi đã cắt đuôi chúng đi. Lần đó, tôi bị trì hoãn vì sự cố đập phá đó. Ngày hôm ấy đi làm, lên núi không để ý phía sau, bị hắn theo vào hang rắn trắng." Thấy cháu nội thở gấp, mắt ông nội Chu đỏ hoe: "Hôm đó tôi tới đó, thấy con rắn nhoài mình ra đến cửa hang, bình thường nó rất ít khi ra đến đây, tôi tưởng nó đói vội cho nó ăn gà đã nấu xong. Ăn xong nó dụi đầu vào đầu tôi, rồi gầm lên một tiếng từ trong hang. Lúc đó tôi mới biết Vương Cao thực sự ở phía sau tôi, tay cầm một chiếc rìu sắc bén. Khi tôi đang hoảng sợ, con rắn trắng đã nhảy lên cao, lao về phía Vương Cao , mở miệng và nuốt sống hắn ta.

"Tôi biết rắn trắng nuốt sống Vương Cao để bảo vệ tôi, cũng để báo thù cho đứa con chưa chào đời của tôi. Có lẽ để không làm liên lụy đến tôi, sau khi quay lại nhìn tôi vài lần, rắn trắng phi như bay về phía ngọn núi. Tôi tuyệt vọng đuổi theo nó, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn nó nhảy khỏi vách đá."

Ông nội Chu lấy tay lau nước mắt: “Vách đá đó rất cao, dưới đáy là vực sâu, tôi tìm đã nhiều năm nhưng không thấy con rắn trắng đó, cũng không biết nó đã chết hay may mắn trốn thoát”.

Ông nhìn ngôi nhà cũ cách đó không xa, trên mặt hiện lên vẻ hoài niệm: "Tử Hào xây biệt thự cho tôi, nói sẽ phá bỏ nhà cũ, nhưng tôi không chịu. Tuy rằng căn nhà trông xiêu vẹo, cũ kỹ và không hoàn thiện, nhưng đó là ngôi nhà nơi tôi sống cùng con rắn trắng”.

Ông nội Chu liền bật khóc sau khi nói điều này, Chu Văn Sinh và Chu Tử Hào cũng lấy mu bàn tay lau nước mắt. Nhìn thấy gia đình họ khóc như thế, Dương Đại Soái không thể nhịn được liền thay bọn họ hỏi: "Đại sư nhỏ, cuối cùng vì sao con rắn trắng nhất định phải nhảy xuống vách núi?"

Lâm Thanh Âm nãy giờ vẫn không nói gì khẽ thở dài: “Mặc dù nó không thể nói và không thể biến thành hình người, nhưng nó đã mở mang trí óc, theo cách nói thông thường thì nó đã thành tinh. Con rắn trắng đó bị thương nặng khi vượt qua thiên kiếp. Nó suýt nữa thì bị đại bàng ăn thịt. Tổ tiên của ông cụ đã cứu nó khỏi móng vuốt của đại bàng và chữa lành cho nó, đã cùng nó sinh ra nhân quả. Hết lần này đến lần khác tổ tiên của ông cụ nói báo ân, mặc dù ông ấy chỉ đùa thôi, nhưng trong trái tim của con rắn, đó là một lời hứa mà nó phải thực hiện. Nhưng..."

Lâm Thanh Âm chuyển thanh âm, khiến mọi người không khỏi đập thình thịch trong lòng: "Sự tu luyện của con người là nghịch trời, huống chi là động vật. Cho dù may mắn đắc đạo, con đường phía sau còn vô cùng gian nan và dài dằng dặc, phải chịu một lần thiên lôi không nói, còn bị kìm hãm bởi quy luật trời đất”.

Lâm Thanh Âm lấy mai rùa ra vuốt nhẹ, con rùa vàng của cô đã từng là một linh vật, nhưng đáng tiếc cuối cùng nó không vượt qua được chín ngày độ kiếp. May mắn thay, khi thần hồn bị diệt, mai rùa vẫn còn nguyên vẹn. Nó không muốn đầu thai, liền dùng chút sức lực cuối cùng cầu xin cô luyện hóa mình thành pháp khí, một tia thần hồn còn lại tự nguyện trở thành khí linh.

Dù luân hồi có thể có một cuộc sống mới khác, nhưng đây không phải là sự cám dỗ lớn nhất đối với nó, nó chỉ muốn bảo vệ chủ nhân của mình mãi mãi.

Nhìn thấy con rắn trắng, Lâm Thanh Âm dường như nhìn thấy con rùa của chính mình: "Quy luật đầu tiên của trời đất mà một sinh vật linh hồn có trí thông minh phải đối mặt là không được làm tổn thương con người, chứ đừng nói đến việc giết người. Hồi đó, nó đã giết nhiều kẻ xấu để bảo vệ nhà ông, sau đó nó phải chịu phản phệ. Hơn hai trăm năm qua, tu vi của nó không những không được cải thiện mà còn ngày càng thụt lùi. Sau nó phạm vào giới sát sinh một lần nữa khi nó ở bên cạnh ông, thì tu vi của nó không còn có thể chịu được trời phạt."

Những lời của Lâm Thanh Âm như một chiếc búa nhỏ gõ vào trái tim của Ông nội Chu. Ông cụ nhớ rằng lần đầu tiên con rắn trắng tỏ ra yếu ớt là sau khi sáu con quỷ bị treo cổ. Đến khi chiến tranh kết thúc, nó một chút năng lực cũng không còn.

Con rắn trắng đã sống không biết bao nhiêu năm rồi. Có lẽ nó hy vọng một ngày nào đó nó có thể trút bỏ thân xác rắn và trở thành người, thậm chí có thể thành tiên. Nhưng khi nó nhìn thấy người mà nó bảo vệ sắp chết, nó kiên quyết từ bỏ mọi thứ.

Nó vượt qua được lôi kiếp, nhưng lại không vượt qua cửa ải tình nghĩa này.

Ông nội Chu gào khóc, Lâm Thanh Âm cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve mai rùa: "Đây là sự lựa chọn của nó, nó hy vọng có thể bảo vệ ông."

"Đều là lỗi của tôi!" Ông nội Chu vừa đấm ngực vừa khóc: "Nếu như tôi không tò mò, cung phụng rắn trắng, lúc này nó còn ở trong núi tu luyện! Là tôi kiên quyết gọi nó trở lại thế tục, trì hoãn tu hành, giết chết sinh mệnh của nó."

Chu Văn Sinh và Chu Tử Hào mặc dù cũng đau lòng cho con rắn trắng, nhưng lúc này họ lo lắng cho cơ thể của ông cụ hơn, vội vàng chạy đến nắm tay ông cụ.

"Nhưng nó không biến mất." Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn nhà cũ, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: "Nó vẫn bảo vệ ông."

“Đúng đúng đúng!” Chu Tử Hào vội vàng nói: “Tối hôm qua Đại sư nhỏ bố trí trận pháp, chúng cháu chính mắt thấy con rắn trắng chui qua cửa đi vào, nó lượn một vòng từ phòng này sang phòng khác..." Anh ta gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: ""Nó có vẻ rất tức giận vì không nhìn thấy chúng ta."

Ông nội Chu vội lau nước mắt, ông cụ muốn hỏi về con rắn trắng, nhưng lại sợ Lâm Thanh Âm trách ông cụ có thái độ không tốt lúc đầu nên vội vàng giải thích: “Thật ra, tôi đã âm thầm thờ phụng con rắn trắng suốt những năm này. Khi ở nhà Tử Hào, cha mẹ của nó đều bận rộn, vì vậy tôi thờ rắn trắng ở trong phòng bọn họ cũng không để ý. Khi tôi về quê, việc thờ cúng cũng trở nên thuận tiện hơn. Cúng tế tại nhà vào mùng một và rằm tết tôi thường đến hang đó thắp hương cho rắn trắng. Từ khi biệt thự này xây dựng con cháu rất lo lắng hai vợ chồng già này, thường thay phiên quay lại, điều này khiến tôi bị gò bó hơn”.

Chu Văn Sinh nhớ rằng ông cụ thường yêu cầu ông ta làm gà quay, thỏ quay và vịt hầm, mỗi khi làm xong đều phải mang lên phòng, vì lý do này mà ông ta cằn nhằn ông nội Chu rất nhiều, vì vậy ông ta áy náy sờ sờ mũi, không dám nói lời nào.

“Vừa rồi Tử Hào gọi ngài là sư phụ, tôi còn tưởng rằng bọn họ phát hiện tôi thờ rắn trắng, cho nên phản ứng nhiều hơn một chút, tôi cũng không muốn có người quấy rầy nó, đó là sự thiếu tôn trọng với nó”.

Ông nội Chu khẽ thở dài: “Kỳ thật lúc còn nhỏ tôi có nói với bọn họ vài chuyện về rắn trắng, nhưng lúc đó bọn họ nghe như chuyện dân gian, lớn lên lại giễu cợt nói không thích nghe mấy loại chuyện như thế này. Nếu đã như vậy, tôi cũng không muốn giải thích quá nhiều với họ, miễn là tôi nhớ kĩ con rắn trắng là được, tôi sẽ không ép buộc người khác. Tôi cũng đã nói trong Tết Trung thu rằng sau khi tôi chết đi, tro sẽ rải dưới vách đá, có lẽ lúc đó tôi sẽ có thể nhìn thấy rắn trắng, hơn nữa con cháu của tôi cũng rất hiếu thảo, tiền giấy và mọi thứ sẽ cúng rất nhiều, đủ cho tôi và con rắn trắng ăn."

Ông nội Chu nói xong, bà nội Chu liền không vui nhéo ông cụ một cái “ Ông không để cho tôi ăn sao?”

Ông nội Chu vội vàng nắm lấy tay bà cụ, an ủi: “Đương nhiên là muốn bà ở bên cạnh, nhưng sợ bà không thích, dù sao tro cốt rải ra cũng không có nghĩa trang. Không biết có thể tìm cho bà một chỗ che mưa che gió hay không."

“Không có gì mà không vui.” Bà nội Chu cúi đầu bóc một hạt hướng dương nhét vào miệng ông cụ: “Nếu không vui, lúc đó trong nhà đang khó khăn tôi có để cho ông bắt trong nhà nhiều gà như vậy không? Trong khi tôi cũng luyến tiếc cái ăn”

Nghe nói chủ đề của đôi vợ chồng già đã chuyển sang đám tang, Chu Văn Sinh nhanh chóng đưa chủ đề trở lại: "Đại sư nhỏ , tối hôm qua cái chúng ta thấy là linh hồn của con rắn trắng phải không?"

Lâm Thanh Âm nhìn về phía ngôi nhà cũ: "Đúng vậy, ông có muốn nhìn thấy nó không?"

Ông nội Chu đột ngột đứng dậy, động tác quá lớn khiến cái ghế cũng lật, ngã xuống đất, tay run lên vì phấn khích: “Tôi thực sự có thể nhìn thấy nó sao?”

Lâm Thanh Âm hếch cằm về phía Chu Tử Hào : “Dìu ông cụ đi, chúng ta đi xem con rắn trắng.”

Khi xây biệt thự, ban đầu vốn muốn xây một cái vườn, nhưng ông nội Châu không muốn nên đành phải rào vườn lại. Con cháu không muốn vì chuyện này mà làm ông cụ không vui, vì vậy liền làm theo ý cụ .

Hai vợ chồng già tuy bây giờ sống trong biệt thự nhưng hàng ngày vẫn quay lại ngôi nhà cũ để dọn dẹp, mở các cửa sổ cho thông thoáng nên bên trong chẳng khác xưa là bao.

Sau khi Lâm Thanh Âm bước vào, cô bảo Chu Tử Hào đóng cửa sổ, sau đó liền bày trận pháp. Sau khi viên đá cuối cùng được đặt xuống, căn phòng vốn sáng sủa đột nhiên tối sầm lại, trên một cái khay trong phòng có một con rắn khổng lồ dần hiện ra.

Ông nội Chu nhìn con rắn trắng đang nhắm mắt mê man, nước mắt lập tức rơi xuống, nhưng ông cụ bịt chặt miệng lại vì sợ đánh thức nó, Lâm Thanh Âm nhỏ giọng giải thích: “Con rắn trắng năm đó đã chết dưới vách đá, nhưng ý thức của nó còn sống. Nhờ sự cung phung, lễ vật, nhang khói của ông đã giúp cho ý thức của nó tồn tại trên thế giới này, từ lúc đầu chỉ là một đốm sáng nhỏ, cho tới bây giờ có thể nhìn ra một thân thể hoàn chỉnh. Chỉ là nó bây giờ rốt cuộc không có thân thể, dương khí vào ban ngày có hại đối với nó, vì vậy nó chỉ có thể rời khỏi phòng trong khoảng thời gian từ giờ Tý đến giờ Dần."

Lâm Thanh Âm đưa tay bắn linh khí vào linh thể con rắn trắng, con rắn trắng được linh khí thuần khiết nhất nuôi dưỡng, từ từ mở mắt ra, nó vừa tỉnh dậy còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra đã thấy mắt đỏ hoe sắp khóc của Ông nội Chu, nó lập tức nhảy xuống từ xà nhà, dùng đuôi rắn vuốt ve đầu ông nội Chu hai lần, rồi tức giận lao về phía Chu Văn Sinh và Chu Tử Hào, dùng đuôi rắn đánh vào mông họ.

Mặc dù cơ thể của rắn trắng được tạo thành từ linh khí và tín ngưỡng, bị đuôi rắn quật cũng không đau, nhưng Chu Văn Sinh và Chu Tử Hào vẫn đỏ mặt, ngơ ngác che mông.

Thấy động tác của hai người, rắn trắng có chút nghi ngờ ngừng quật, ngoẹo đầu nhìn bọn họ một chút, sau đó như là hiểu cái gì, quay mạnh đầu nhìn về phía Ông nội Chu.

Ông nội Chu nước mắt giàn giụa nhìn con rắn trắng, dùng tốc độ không giống với tuổi của mình lao về phía nó, vươn tay ôm lấy nó, con rắn trắng nhanh chóng dùng đuôi rắn ôm Ông nội Chu trong ngực, dùng đầu lớn vô cùng thân thiết cọ cọ đầu ông cụ.

Nhìn một người một rắn thân mật tương tác, không nói Chu Tử Hào và Chu Văn Sinh, ngay cả Vương Béo cùng Dương Đại Soái cũng nước mắt giàn giụa. Sau khi bình tĩnh lại, Chu Tử Hào mới nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, có chút tò mò hỏi: "Sao đêm nào rắn trắng cũng đến phòng tôi vậy? Tôi tưởng nhà có ma!"

Con rắn trắng trừng đôi mắt to tức giận nhìn Chu Tử Hào rồi dùng đuôi quất vào người anh.

Khi Lâm Thanh Âm nhìn thấy con rắn trắng, cô nghĩ đến rùa của mình nên không khỏi muốn đối xử tốt hơn với nó.

Nàng lấy ra một khối ngọc bội thượng đẳng đặt vào lòng bàn tay, tay phải trên không trung vẽ ra một đạo phù chú, đánh vào cổ họng con rắn trắng.

Trong cổ họng của động vật có một hoành cốt (xương nằm ngang), xương này phải được bẻ ra và mài giũa mới có thể nói được tiếng người, tuy nhiên, do đặc thù của cơ thể, rắn không có xương thật trong cổ họng. Chỉ khi chúng tu luyện đến một cảnh giới nhất định và để cho toàn bộ linh lực trong cơ thể dồn hết vào cổ họng thì khúc xương ngăn cản chúng nói mới xuất hiện.

Lâm Thanh Âm trước đây dù sao cũng thuộc hàng cao nhất trong Tu Chân Giới, loại đạo pháp này đối với cô không khó, nhưng có rất ít động vật có thể khiến cô cam tâm làm việc này.

Đầu tiên là con rùa vàng, và ngoại lệ tiếp theo là con rắn trắng vì mối quan hệ với Ông nội Chu quá ấm áp khiến Lâm Thanh Âm nhớ đến linh sủng của mình, vì vậy cô liền giúp nó loại bỏ hoành cốt.

Trong phòng có trận pháp, mọi người có thể nhìn thấy linh xà, cũng có thể nhìn thấy quả cầu linh khí mà Lâm Thanh Âm đánh ra, họ nhìn thấy quả cầu linh lực màu vàng kim nhanh chóng chuyển động giữa cổ họng con rắn trắng, rất nhanh sau đó một màu trắng của xương cốt mơ hồ hiện ra trong hào quang màu vàng, trên mặt con rắn trắng thoáng qua vẻ đau đớn nhưng nó vẫn đứng vững không chịu tru lên.

Ngay khi mọi người đang suốt ruột đến toát mồ hôi, hào quang màu vàng càng ngày càng đậm, phạm vi cũng càng lúc càng nhỏ, dày đặc đến mức không thể nhìn thấy rõ xương cốt bên trong, giống như một quả cầu vàng.

Theo quả cầu màu vàng dần dần thu nhỏ lại, hoành cốt bị nghiền nát thành từng mảnh, hóa thành từng vệt linh quang màu trắng dung nhập với quả cầu màu vàng, cùng nhau biến mất trong linh thể của con rắn trắng.

Con rắn trắng kinh ngạc dùng đuôi chạm vào cổ họng, mừng rỡ như đứa trẻ nặng ngàn cân, xoay người tại chỗ mấy vòng, khẽ ho một tiếng, nghe không khác tiếng người là bao.

“Chu Tử Hào” Rắn trắng thốt ra lời này, tuy rằng thanh âm có chút không được tự nhiên, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng.

Chu Tử Hào nghe thấy rắn trắng gọi mình, vui mừng chạy tới: "Bạch Xà đại tiên, ngài có thể nói chuyện rồi sao?"

“Hừ!” Con rắn trắng khẽ hừ một tiếng, sau đó đột nhiên giơ đuôi điên cuồng tát Chu Tử Hào: “Nửa đêm sao ngươi không ngủ mà còn nhìn hộp phát sáng hả!? Ngươi phải theo hầu ông nội ngươi mười ngày nửa tháng cho ta.”.

"Còn ngươi!" Con rắn trắng quay đầu lại dùng đuôi quật Chu Văn Sinh: "Ngươi tối hôm qua đem cháu ngươi đi nơi nào? Ta tìm mấy lần đều không thấy, ngươi không phải về nhà ngủ sao?"

"Buổi tối không có về nhà! Hừ!" Rắn trắng một thân thẳng tắp cúi đầu nhìn bọn họ, bộ dạng như một cha già đau lòng: "Thật khiến cho rắn tức giận."

Ông nội Chu nghe được con rắn nói liền cười vui vẻ, nhanh chóng vẫy tay với nó: "Được rồi, được rồi, đừng nói về chúng, chúng nó bây giờ thích chơi điện thoại di động, không thích đi ngủ sớm, không giống như trước đây."

Con rắn trắng cúi đầu nhìn Ông nội Chu, dùng cái đuôi rắn dày cộp vỗ vào đầu ông: “Ngươi cho rằng ngươi rất tốt sao?”, "Lớn tuổi rồi cũng không nghe lời, lúc tám tuổi..."

Rắn trắng đã nhịn mấy chục năm, hiện tại cuối cùng cũng có thể nói liền nói không ngừng, Chu Tử Hào nhìn vẻ mặt bị mắng xám xịt của ông nội, vội vàng che miệng lại sợ cười, sợ rắn trắng nghe thấy liền chỉa mũi pháo về phía anh ta.

May mà rắn trắng đã sống mấy trăm năm nên điều tiết tâm tình rất nhanh, chờ nó bình tĩnh lại cuối cùng nhớ ra đại ân nhân của mình, liền hướng phía Lâm Thanh Âm rất cung kính cúi thấp đầu xuống: "Đa tạ đại sư giúp ta luyện hóa hoành cốt."

"Không có gì." Lâm Thanh Âm cầm khối ngọc thạch kia đã hóa thành bột phấn vứt qua một bên, vỗ tay đầy mảnh vụn hỏi: "Sau này ngài có tính toán gì không?"

Rắn trắng hướng đuôi rắn chỉ chỉ Ông nội Chu: "Nếu ta đã được hắn cung phụng, liền sẽ đi theo hắn. Chờ hắn mất đi ta sẽ lên núi tu luyện, hy vọng một ngày có thể tái tạo thân thể."

Lâm Thanh Âm gật đầu: "Đây cũng là một chủ ý, nhưng bây giờ linh khí đang loãng, nguyện vọng của ngài quá khó để thực hiện. Nếu lúc đó ngài muốn tìm cách có thể tới tìm tôi."

Rắn trắng nghiêm túc gật đầu. Nó ở trên ngọn núi này ngây người mấy trăm năm, hiểu rõ nhất ngọn núi này biến đổi rất nhiều, linh khí quả thực mấy trăm năm nay mỏng manh rất nhiều, nếu là chỉ dựa vào linh khí của ngọn núi để tu luyện khả năng còn không chờ được tu luyện ra thân thể nó đã tiêu tán.

Đi nhờ vả vị đại sư này đúng là lựa chọn tốt nhất.

Lâm Thanh Âm nhìn trận pháp trong phòng nói rằng: "Trận pháp này có thể trợ giúp ngài tu luyện cũng có thể giúp cho ngài và ông nội Chu gặp mặt, tự mình điều chỉnh trận pháp, đừng để bị rối loạn. Vậy là tốt rồi, ở chỗ này cũng không còn việc gì, tôi có việc phải trở về rồi."

Chu Văn Sinh liền vội vàng nói: "Đại sư nhỏ ngài ở lại một hồi, chúng ta cùng ăn trưa rồi đi về thành được không?"

Nghe được lời mời của vị đầu bếp nổi tiếng này , Lâm Thanh Âm lập tức do dự: "Bữa trưa ăn gì vậy?"

"Làm vịt hầm!" Con rắn trắng vui vẻ vẫy đuôi: "Tên nhóc này làm vịt hầm là ngon nhất, nhưng mỗi lần cống nạp, hắn luôn làm gà quay! Gà quay không ngon bằng vịt hầm!"

Chu Văn Sinh rụt cổ lại, tội nghiệp nhìn ông cụ Chu, rõ ràng mỗi lần làm gì đó đều là ông cụ an bài, ông ta căn bản không tự quyết định.

Ông nội Chu bật người quay đầu sang chỗ khác, làm bộ việc này không có quan hệ gì với mình. Thật ra việc này cũng không thể trách ông cụ, trước đây tổ tiên đều cúng gà quay, ai biết rắn trắng này lại thích vịt.

Nhìn thấy con rắn trắng hưng phấn vẫy đuôi, Lâm Thanh Âm cuối cùng cũng buông tay: “Được rồi, ăn trưa xong tôi sẽ đi, nhưng bữa trưa chú nhất định phải nấu thêm vài con vịt, nếu không tôi sợ phải tranh giành với rắn trắng mất.”

Chương kế tiếp