Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 65
Nguyên liệu nấu ăn trong nhà vốn đủ cho cả một gia đình ăn nhưng nếu thêm một con rắn tiên khổng lồ thì sẽ rất khó nói. May là có rất nhiều người trong thôn nuôi gà, vịt và ngỗng ở sau nhà. Chu Tử Hào mua một lúc hơn mười con, còn nhờ gia đình người bán giúp đỡ thu dọn. Dương Đại Soái cũng không rảnh rỗi, lái xe tới siêu thị lớn ở huyện thành mua thêm hai cái nồi trở về, sợ tí nữa không đủ dùng. Ngay cả ông nội Chu 80 tuổi cũng bận rộn chỉ huy Vương Béo chuyển một ít gạch và xi măng từ sau phòng cũ ra. Dựa vào tay nghề luyện tập trong lúc còn trẻ, ông cụ chuẩn bị dựng hai cái bếp lò đất.

Tất cả mọi người xung quanh đều bận rộn, Lâm Thanh Âm lại bị rắn trắng quấn chân bắt ở lại nói chuyện phiếm với nó. Tuy có vẻ hai người đang nói chuyện phiếm nhưng thật ra chỉ có mình rắn trắng ngồi lảm nhảm. Nó nói nhiều đến nỗi Lâm Thanh Âm hoàn toàn không chen miệng vào được, làm hai mắt cô đăm đăm. Cô hơi hối hận vì đã giúp rắn trắng thoát ly khỏi thân xác, không ngờ một con rắn mấy trăm tuổi lại nói nhiều tới vậy. Rùa vàng của cô cũng đâu có nói nhiều.

Lâm Thanh Âm ngửi thấy mùi hương nồng đậm từ món ngỗng hầm trong sân, làm cô ngồi không yên rồi muốn đứng lên đi xem. Bây giờ, con rắn trắng đang ở trạng thái linh hồn, căn bản không ra được nên chỉ có thể rơi nước mắt nhìn Lâm Thanh Âm. Nếu thân hình của nó không quá mức khổng lồ, thiếu chút nữa là Lâm Thanh Âm đã coi nó thành tiểu bảo bảo.

Được rồi. Ai bảo nó thuận mắt mình.

Lâm Thanh Âm lấy một miếng ngọc thô từ trong túi ra, vừa điêu khắc vừa không ngừng lải nhải: “Lần đầu gặp mặt đã tốn mất hai miếng ngọc thô của tôi, ngài có biết bây giờ kiếm tiền không dễ không? Nếu không phải thấy ngài đáng yêu, tôi mới không nỡ để hai miếng ngọc này lãng phí trên người ngài.”

Sau khi nghe xong, con rắn trắng cố gắng co linh hồn mình lại, tựa lên vai Lâm Thanh Âm ra vẻ thẹn thùng. Lâm Thanh Âm bị động tác của nó làm cả người nổi da gà, cũng may rắn trắng thuộc loại khó phân biệt giọng nói của giống đực và giống cái. Nếu đổi thành giọng đàn ông thô kệch, cô sẽ nhấc chân đá nó ra ngoài.

Lâm Thanh Âm không thèm quan tâm tới nó, không ngẩng đầu tiếp tục khắc trận pháp. Không giống bùa bằng ngọc dành cho người bình thường, cô khắc ba trận pháp chồng lên nhau trên ngọc thô.

Trận pháp không gian là trụ cột, bề ngoài là một miếng ngọc nhỏ nhưng bên trong có không gian rất lớn, đủ cho con rắn trắng bơi ở trong. Thứ hai là Trận tụ âm, bây giờ cơ thể của rắn trắng không còn, chỉ còn lại linh hồn. Sau khi khắc Trận tụ âm, ban ngày nó có thể trốn vào ngọc thô nên linh hồn sẽ không bị tổn thương. Thứ ba là Trận tụ linh. Nếu chỉ dựa vào linh khí trong ngọc thô, có lẽ không tới mười ngày thì nó sẽ bị tiêu hao sạch sẽ nhưng sau khi có Trận tụ linh, linh khí từ trời đất có thể liên tục bổ sung cho ngọc thô. Nó sẽ hình thành một vòng tuần hoàn nhỏ, chỉ cần con rắn trắng không làm chuyện gì hao tổn nhiều linh lực, ngọc thô này ít nhất có thể dùng được mấy chục năm.

Lâm Thanh Âm khắc xong trận pháp, lấy một sợi dây đỏ xuyên qua cái lỗ rồi buộc lại. Sau đó, cô đặt miếng ngọc thô vào lòng bàn tay, nói với con rắn trắng: “Ngài vào trong đi?”

Con rắn trắng vui vẻ uốn éo cơ thể mình, chui vào trong ngọc thô.

Sau khi Lâm Thanh Âm đi ra ngoài đưa ngọc thô cho ông nội Chu, nói cho ông cụ biết con rắn trắng ẩn thân ở bên trong miếng ngọc này. Ông nội Chu kích động nhận miếng ngọc từ tay Lâm Thanh Âm, loáng thoáng thấy một con rắn nhỏ màu trắng đang bơi bên trong.

Ông nội Chu quý trọng ôm miếng ngọc vào lòng: "Lần này tới phiên tôi bảo vệ ngài."



Chu Văn Sinh bận rộn cả một buổi sáng, cuối cùng cũng nấu xong một bàn lớn đầy món ăn ngon. Lâm Thanh Âm không thể không thừa nhận món vịt của Chu Văn Sinh rất ngon, khó trách con rắn trắng nhớ mãi.

Sau khi ăn cơm xong, Chu Tử Hào lái xe đưa Lâm Thanh Âm về căn nhà xem bói. Anh ta vừa vào trong liền mở giao diện chuyển khoản trong điện thoại ra, vô cùng thành khẩn nói: "Hôm nay, Đại sư nhỏ đã dùng hai miếng ngọc thô cho con rắn trắng, tôi biết miếng ngọc thô của ngài có giá trị xa xỉ. Tôi chuyển 500 nghìn tệ trước, sau khi người nhà chuyển cho tôi thì tôi sẽ trả phần còn lại cho ngài."

Lâm Thanh Âm hiếm khi hào phóng vẫy tay: "Tôi và con rắn trắng coi như có chút duyên phận. Tôi tặng hai miếng ngọc thô này cho nó làm lễ vật gặp mặt. Anh chỉ cần trả phí mời tôi tới nhà là 10 nghìn tệ thôi."

Chu Tử Hào nghe xong liền không biết làm gì, vội ra ngoài mở điện thoại gọi Chu Văn Sinh. Hai chú cháu thương lượng một hồi, cảm thấy dù sao con rắn trắng cũng là ân nhân cứu mạng nhà họ nên không thể để một mình Đại sư nhỏ gánh vác tiền mua ngọc thô.

Cuối cùng, Chu Tử Hào chuyển 200 nghìn tệ vào tài khoản của Đại sư nhỏ. Chu Văn Sinh tính sau khi trở về liền làm một tấm thẻ hội viên có giá trị lưu trữ, chuyển phần còn lại vào trong thẻ. Sau này, Đại sư nhỏ tới quán của anh ta ăn cơm thì chỉ cần quẹt thẻ là được, không cần phải bỏ thêm tiền.

Sau khi tiễn Chu Tử Hào đi, Lâm Thanh Âm vào phòng xem bói dành nửa tiếng ngồi thiền, lại khôi phục thần thái sáng sủa. Vương Béo học được một ít cơ sở tu luyện từ chỗ Lâm Thanh Âm. Tuy ông ta không thể dẫn khí nhập vào cơ thể nhưng nhờ có bùa bằng ngọc tẩm bổ, ông ta có thể phục hồi thể lực và tinh thần dựa vào việc ngồi thiền.

Buổi chiều chủ nhật, Lâm Thanh Âm còn có một đơn mời tới cửa xem phong thủy. Người mời Lâm Thanh Âm tới tên là Ngô Quốc Thông, là phó giám đốc công ty con thuộc chi nhánh của một công ty niêm yết ở Tề thành. Hai tới ba tháng gần đây, người thân của anh ta lần lượt bị bệnh nặng. Tuy nó không nghiêm trọng như ung thư nhưng cũng không nằm trong phạm vi bệnh nhẹ.

Mới đầu còn hoài nghi trong nhà có HCHO vượt chỉ tiêu nhưng sau khi kiểm tra chỉ số đo lường, anh ta phát hiện các số liệu đều nằm trong phạm vi bình thường.

Trong nhà không bị ô nhiễm làm Ngô Quốc Thông càng cảm thấy khó hiểu. Nếu một người bị bệnh là bình thường, hai người bị bệnh là trùng hợp thì việc vợ con và cha mẹ đều tiến vào bệnh viện là không bình thường. Nhà ai lại xui xẻo tới vậy, rất không thuận lợi.

Ngô Quốc Thông có thu nhập cao, người thân cũng có bảo hiểm nên họ không lo chuyện tiền nông nhưng việc Ngô Quốc Thông phải chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và công ty thật sự tiêu tốn rất nhiều tinh lực. Hơn nữa, vì lo lắng cho bệnh tình của người thân nên lúc đi làm, Ngô Quốc Thông luôn ngẩn người. Gần đây, anh ta còn phạm vào sai lầm không lớn cũng không nhỏ đến hai lần.

Ngô Quốc Thông có trình độ chuyên môn cao ở công ty, mọi việc đều nghĩ cho cấp dưới. Bởi vậy trong suy nghĩ của nhân viên, Ngô Quốc Thông có nhân duyên hơn một phó giám đốc khác.

Một nhân viên nhìn dáng vẻ hồn bay lơ lửng của Ngô Quốc Thông, mượn buổi ăn trưa đưa cho Ngô Quốc Thông một tờ giấy. Cậu ta còn nhỏ giọng nói đây là số điện thoại của một đại sư rất linh nghiệm. Hay là mời đại sư đó tới nhà xem phong thủy, không chừng sẽ phát hiện ra vấn đề gì đó.

Thật ra, Ngô Quốc Thông rất hiểu về phong thủy, dù sao rất nhiều ông lớn trong nước đều mê tín phong thủy nên khi xây dựng công ty hoặc xây dựng tòa nhà hay văn phòng, họ đều tìm đại sư phong thủy đến xem trước.

Nhưng dù sao đó cũng là ông lớn, Ngô Quốc Thông không nghĩ một nơi không tính là lớn như Tề thành sẽ có đại sư linh nghiệm. Huống chi, nhà anh ta đã ở đó được năm sáu năm nên nếu phong thủy không tốt thì đã sớm xảy ra chuyện mà không phải đợi tới bây giờ.

Ngô Quốc Thông cảm ơn xong liền tiện tay bỏ tờ giấy vào trong túi, anh ta cũng quên mất việc này. Nằm viện chưa tới hai ngày, bệnh tình của bốn người cùng lúc nặng thêm. Sau khi dành một ngày một đêm canh giữ trong bệnh viện, vô cùng mệt mỏi nên Ngô Quốc Thông ra ngoài bệnh viện hút thuốc. Tờ giấy kia theo hộp thuốc lá từ trong túi rơi ra.

Ngô Quốc Thông nhặt tờ giấy lên, trầm ngâm một lát rồi bấm điện thoại. Bây giờ, anh ta thật sự không còn cách nào khác. Dù là thử lúc tuyệt vọng cũng được, mê tín dị đoan cũng tốt. Nhân viên kia nói đúng, lỡ như có tác dụng thì vẫn tốt hơn bây giờ tay chân luống cuống.

Đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông, giọng nói nghe có vẻ từ tốn và trầm ổn. Ngược lại còn làm Ngô Quốc Thông bình ổn suy nghĩ trong lòng hơn.

Đến chiều chủ nhật như đã hẹn, Ngô Quốc Thông đi dạo một vòng quanh phòng bệnh. Anh ta dặn dò nhân viên y tế xong mới lái xe về nhà.

Ngô Quốc Thông sống trong một căn nhà kiểu mới. Ngôi nhà có sáu tầng, lầu một nối liền với lầu hai là nơi ở của cả gia đình Ngô Quốc Thông. Cha mẹ anh ta ở lầu một gồm phòng ngủ, phòng khách và vườn hoa, còn gia đình ba người của Ngô Quốc Thông ở lầu hai. Mái nhà là một vườn hoa mở, ngoài cây xanh thì còn có bàn ghế và xích đu. Khi thời tiết nắng đẹp và không quá nóng, nhiều chủ công ty thích lên đó uống trà và nói chuyện phiếm.

Ngô Quốc Thông về tới nhà, vừa bắt đầu pha trà thì chuông cửa reo. Anh ta vội chạy đi mở cửa, vừa mở liền thấy một người đàn ông hơi béo và một cô gái xinh đẹp đang đứng bên ngoài. Anh ta vội đưa tay lên rồi hơi lo lắng hỏi: “Có phải Vương đại sư không?"

Vương Béo bắt tay, sau đó mới giới thiệu Lâm Thanh Âm với anh ta: “Đây là Đại sư nhỏ, ngài ấy tới giúp cậu tìm vấn đề về phong thủy trong nhà cậu.”

Ngô Quốc Thông hơi chần chừ nhìn Lâm Thanh Âm, không biết có nên tức giận không. Người thân của mình bị bệnh đã đủ sốt ruột rồi, vị đại sư này còn dám coi nhà anh ta thành nơi dạy học cho đồ đệ.

Sắc mặt Ngô Quốc Thông thay đổi nhưng không đợi anh ta nói chuyện, Vương Béo liền cười ha hả nói: “Ngô tiên sinh đừng hiểu lầm. Tuy đại sư của chúng tôi còn nhỏ tuổi nhưng có bản lĩnh rất lợi hại. So với đại sư thì tôi mới là học trò theo bên cạnh ngài ấy.”

Dù sao Ngô Quốc Thông cũng là cấp cao quản lý công ty, vẫn phải có nhãn lực. Anh ta vừa nhìn biểu cảm và giọng điệu nói chuyện của Vương Béo vừa xác định đúng là không giống như đang nói dối. Mặt khác, anh ta cũng biết một ít khí chất kiêu ngạo chỉ xuất hiện trên người đại sư, họ sẽ không tự hạ thấp mình tới đây chỉ vì dạy đồ đệ. Xem ra đại sư thật sự là cô gái nhỏ này.

Ngô Quốc Thông mời người vào rồi nói tình huống trong nhà một lần, hơi ưu sầu thở dài: “Bây giờ, một nhà năm người thì bốn người đều ở bệnh viện. Nếu không phải tự mình chứng kiến thì tôi cũng không tin, chỉ đành mời đại sư tới đây xem.”

Lâm Thanh Âm đứng trong phòng khách nhìn xung quanh: “Anh dẫn tôi đi xem quanh các phòng."

Ngô Quốc Thông dẫn Lâm Thanh Âm xem tất cả các phòng trên lầu hai, lại dẫn cô xuống lầu một. Nếu phòng khách ở lầu hai rộng rãi, thoải mái và đầy đủ tiện nghi thì lầu một giống như một nơi để thư giãn, phòng khách với các loại nhạc cụ và cờ vua, chỉ cần đẩy cửa kính ra là thấy một vườn hoa có diện tích không nhỏ.

Bây giờ thời tiết lạnh, cộng với gần đây mọi người trong gia đình phải nhập viện nên vườn hoa không có ai chăm sóc, chỉ còn lại cảnh tượng héo úa.

Lâm Thanh Âm chắp tay sau lưng đánh giá vườn hoa trước mặt, bỗng quay đầu hỏi Ngô Quốc Thông: “Ba tháng trước, có phải anh mời khách tới nhà không?”

Ngô Quốc Thông liền tính thời gian, liên tục gật đầu nói: "Đúng là có chuyện này. Lúc đó hoa trong vườn rất đẹp, lại có sân trong nhà nên tôi đã mời bạn bè, người thân tới mở tiệc BBQ. Đúng rồi, đồng nghiệp trong công ty cũng tới.”

Lâm Thanh Âm "Ừ" một tiếng: "Anh là người rộng lượng. Lúc đó chắc anh không phát hiện mình đã đụng phải kẻ bỉ ổi?”

“Đụng phải bỉ ổi?” Ngô Quốc Thông cẩn thận nhớ lại tình huống lúc đó. Lúc đó ở công ty, đúng là anh ta hơi không thuận lợi. Lãnh đạo thường xuyên dùng lời nói phê bình anh, vừa nhìn liền biết có người buông lời gièm pha.

Tuy nhiên, vì Ngô Quốc Thông có năng lực chuyên môn và quản lý mạnh nên rõ như ban ngày. Anh ta không quan tâm tới loại thủ đoạn không thể chấp nhận này. Không lâu sau, anh ta liên tiếp hoàn thành được hai dự án lớn, lãnh đạo phê bình anh ta liền quay sang khen ngợi anh ta.

Ngô Quốc Thông cảm thấy trước thực lực, tất cả thủ đoạn phía sau đều là hổ giấy không lên được mặt bàn.

Thật ra, Ngô Quốc Thông có suy nghĩ như vậy cũng không sai. Trong trường hợp bình thường, thực lực tuyệt đối có thể nghiền ép tên bỉ ổi chỉ biết tìm việc tố cáo nhưng tiếc là Ngô Quốc Thông đụng phải tên bỉ ổi có nhiều thủ đoạn hơn người thường.

Lâm Thanh Âm tới một góc vườn hoa, mũi chân chỉ xuống dưới: "Đào xuống dưới khoảng 33,5 cm."

Ngô Quốc Thông không hiểu Lâm Thanh Âm muốn làm gì nhưng anh ta vẫn cầm cái xẻng đặt trong vườn hoa ra, thành thật đào.

Góc vườn không có gì để trồng, theo lý thuyết thì đất ở đây nên cứng hơn nhưng Ngô Quốc Thông vừa đào hai lần liền cảm thấy bùn đất mềm nhũn. Hình như đã bị người khác dùng xẻng đào lên một lần.

Đào liên tục hơn chục lần, một tờ giấy màu vàng lẫn trong bùn được đào lên. Ngô Quốc Thông vừa định khom lưng nhặt, Lâm Thanh Âm tốt bụng nhắc nhở: “Đừng lấy tay không chạm vào thứ đó. Anh nên đeo găng tay.”

Vương Béo nhìn chỗ đặt dụng cụ ở góc vườn hoa có găng tay giấy màu trắng, cầm một cặp đưa cho Ngô Quốc Thông. Ngô Quốc Thông đeo găng tay, phủi hai cái trong đất mới cầm tờ giấy màu vàng sạch sẽ lên. Lúc này, anh ta mới phát hiện hình như đây là giấy vàng dùng để cúng người chết, dùng chữ viết màu đỏ phía trên tờ giấy vẽ một hình nhân và xung quanh là Dạ Xoa đang đẩy ngã nó. Đồ vật này nhìn rất quỷ dị.

Ngô Quốc Thông liền nổi da gà, vội ném nó đi. Anh ta thấy rất ghê tởm rồi lấy chân giẫm lên tờ giấy vàng: "Đây là thứ gì?"

“Đặt ở đây trước.” Lâm Thanh Âm chỉ một chỗ trên xi măng, đi tới một góc khác trong khu vườn: “Bây giờ thì đào ở đây, 20 cm.”

Ngô Quốc Thông biết có đồ vật được chôn trong vườn hoa nhà mình nên ra sức làm việc, đào ba cái liền đào ra tờ giấy màu vàng. Tờ giấy này cũng giống như tờ giấy hồi nãy, chờ anh ta quăng cái thứ hai mới phát hiện phía sau tờ giấy rõ ràng ghi ngày sinh của con trai anh ta.

Sắc mặt Ngô Quốc Thông tái mét, ném tờ giấy màu vàng tới vị trí vừa rồi. Anh ta lại cầm tờ giấy đầu tiên lên kiểm tra, thật sự nhìn thấy ngày sinh của vợ ở trên.

Giờ phút này, Ngô Quốc Thông vừa thấy tức giận vừa cảm thấy may mắn. Anh ta tức giận vì có người dùng thủ đoạn bỉ ổi đối phó với người thân của anh ta. May mắn vì anh ta thật sự mời được một đại sư đáng tin cậy, chỉ liếc mặt liền biết ngay có đồ vật được chôn trong sân.

Ngô Quốc Thông nhanh chóng tìm ra hai tờ giấy màu vàng khác trước sự chỉ dẫn của Lâm Thanh Âm. Có người đã dùng bút màu đỏ vẽ hình nhân, còn viết ngày sinh tháng đẻ lên những tờ giấy đó.

Bốn người trong gia đình bị bệnh thể hiện qua bốn tờ giấy được đào từ vườn hoa. Cuối cùng, Ngô Quốc Thông cũng tìm ra lý do tại sao gia đình anh ta bị bệnh.

“Đại sư, có phải đốt hết những tờ giấy này thì bệnh tình của gia đình tôi sẽ tốt lên không?”

Lâm Thanh Âm đi tới vị trí chính giữa vườn hoa, nhấn mũi chân nói: “Anh đào ở đây trước.”

Ngô Quốc Thông vang lên tiếng lộp bộp trong lòng, gia đình anh ta có năm người nhưng chỉ có bốn tờ giấy màu vàng thể hiện cho bốn người được tìm thấy. Chắc chắn cái còn lại chính là của anh ta.

Một, hai, ba và bốn…

Khi cánh tay của Ngô Quốc Thông mỏi nhừ, cái mũi hơi chua xót thì cuối cùng anh ta cũng đào ra một con búp bê cỡ bàn tay. Trước ngực con búp bê có viết một dãy số, chính xác là ngày sinh tháng đẻ của anh ta.

Ngô Quốc Thông thấy nó không ngừng cười lạnh: “Có phải tôi nên cảm ơn người kia đã yêu quý tôi, còn làm một con búp bê cho tôi.” Ngô Quốc Thông nắm búp bê trong tay, mi tâm nhíu chặt lại: “Đại sư, cuối cùng thì người tính kế có chủ ý gì? Gia đình tôi bị một tờ giấy màu vàng làm cho bệnh nặng, không dậy nổi. Còn trên con búp bê thì có ngày sinh tháng đẻ của tôi nên chẳng lẽ tên đó muốn đẩy tôi vào chỗ chết?”

“Không tới mức đó, chỉ là mượn trận pháp Huyết Sát đè anh xuống đáy cuộc đời thôi.” Lâm Thanh Âm nói: "Đây là một trận pháp nguyền rủa, hình nhân và ngày tháng năm sinh màu đỏ trên giấy vàng kia thật ra là lấy máu làm mực nước. Nếu tôi đoán không sai thì chắc là máu của anh.”

“Máu của tôi?” Ngô Quốc Thông nuốt nước miếng, vội nhớ lại: “Tôi nhớ ra rồi. Tháng tám, đơn vị của chúng tôi tổ chức kiểm tra sức khỏe cho tất cả nhân viên. Sáng hôm đó, vì phải đi họp khu nên tôi đã lấy máu làm xét nghiệm trước rồi rời đi. Sau đó, khi tôi quay lại hỏi thì y tá thông báo là mẫu máu của tôi đã biến mất vào buổi sáng. Cho nên, sáng hôm sau, tôi mới tới đó một lần nữa trong lúc bụng đói. Khi đó tôi đã nóng nảy vì tôi nhớ là đã rút bảy tới tám ống máu. Nhân viên cao cấp cũng biết đau chứ, nên tôi thắc mắc là tại sao một trung tâm kiểm tra sức khỏe chính quy lớn lại xảy ra sai lầm này.”

Ngô Quốc Thông vừa nhớ tới thủ đoạn hoàn mỹ của đối phương, thầm hoảng sợ: “Đại sư, vì sao người nọ nhất định phải dùng máu của tôi viết lên tờ giấy này?”

“Suy từ gương mặt của anh thì ngày tháng năm sinh và thời gian trên đây không hoàn toàn chính xác. Có lẽ tên đó chỉ biết đại khái thời gian sinh của gia đình anh nhưng không hoàn toàn chính xác. Loại bùa chú này phụ thuộc vào tính chính xác của ngày tháng năm sinh, nếu lệch một ít thì sẽ mất hiệu lực. Có lẽ người này thật sự muốn nguyền rủa anh nên cố ý dùng máu tươi của anh làm bùa chú.” Lâm Thanh Âm nói: “Anh và người thân của mình có sự liên kết về huyết thống, anh và vợ anh cũng vậy. Máu của anh hoàn toàn có thể bù đắp cho việc ngày sinh tháng đẻ không chính xác.”

Lâm Thanh Âm nhìn gương mặt đen thui của Ngô Quốc Thông, chậc chậc lắc đầu: “Nhìn có vẻ người này thật sự rất hận anh.”

“Đại sư, vậy bây giờ tôi nên làm gì?” Ngô Quốc Thông nhìn đồ vật trên mặt đất, hận tới nghiến răng nghiến lợi: "Đốt nó đi được không?”

Lâm Thanh Âm gật đầu nói: "Có thể đốt đi nhưng lửa bình thường không có tác dụng, chắc chắn không đốt được lời nguyền ở phía trên.”

"Lửa bình thường không được?" Ngô Quốc Thông nghe lời này xong, cảm thấy tuyệt vọng muốn khóc. Ngoài đồ bật lửa, diêm và bếp gas thì anh ta hoàn toàn không thể nghĩ ra cách để châm lửa, càng nghĩ không ra loại lửa nào được coi là không bình thường.

Lâm Thanh Âm lấy một tờ giấy màu vàng từ trong cặp sách ra, ngón trỏ câu một tia linh khí ra mau chóng mô tả bùa chú trên giấy màu vàng. Thật ra với tu vi hiện tại của mình, cô vung tay lên là có thể châm lửa thiêng, nhưng bây giờ cô đã nổi tiếng nên không muốn để lộ thủ pháp không thuộc về thế giới này. Cô muốn tránh những rắc rối không cần thiết.

Cô không sợ mà chỉ là ghét vì hiện tại, cô thật sự không có thời gian đối phó với đám người xấu này.

Lâm Thanh Âm dùng linh khí vẽ bùa lửa xong liền bảo Ngô Quốc Thông đặt con búp bê trong tay lên bốn tờ giấy vàng kia. Sau đó, cô ném tấm bùa xuống.

Một đám lửa đỏ bùng lên, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng. Con búp bê và tờ giấy màu vàng cuộn tròn trong ngọn lửa. Hình như, họ còn loáng thoáng nghe được tiếng kêu chói tai đầy đau đớn, theo đó là một mùi hôi.

Con búp bê và tờ giấy màu vàng kéo dài mười giây trong ngọn lửa rồi biến thành tro bụi. Ngọn lửa màu đỏ vẫn không dừng lại, nó chui xuống đất và toàn bộ vườn hoa bốc cháy.

Ngô Quốc Thông thấy đau đầu, vội chạy vào phòng khách lấy bình chữa cháy cho gia đình. Anh ta vừa định rút vòi chữa cháy thì Lâm Thanh Âm túm lấy cổ tay anh ta: “Một lát sau, lửa liền tắt.”

Lâm Thanh Âm nhìn dáng vẻ Ngô Quốc Thông sốt ruột, không ngừng giải thích thêm vài câu: “ Bùa và con búp bê này được chôn trong vườn hoa của anh được ba tháng. Bây giờ, đất trong vườn hoa của anh đều bị nhiễm xui xẻo. Nếu không đốt sạch thì sau này, gia đình anh sẽ không ngừng bị bệnh nặng.”

Ngô Quốc Thông nghe còn ảnh hưởng đến gia đình mình, vội đặt bình chữa cháy sang một bên. May mắn là ngọn lửa chỉ cháy trên mặt đất, ngoài ba người bọn họ thì những người đi ngang qua đều không nhìn thấy.

Năm sáu phút sau, ngọn lửa được dập tắt, đất bị cháy đen đi. Tất cả hoa, cỏ trên đó đều bị đốt sạch.

Ngô Quốc Thông cầm xẻng, vội đào khắp nơi. Sau khi thấy ngọn lửa thật sự được dập tắt, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Đại sư, chúng ta đã thiêu rụi hết xui xẻo. Có phải gia đình tôi không còn bị bệnh đúng không?”

Lâm Thanh Âm chỉ đỉnh đầu: “Giải quyết dưới chân nhưng còn đỉnh đầu. Có phải có vườn hoa trên sân thượng nhà anh không?”

Ngô Quốc Thông mở to hai mắt: "Đại sư, chẳng lẽ trên mái nhà cũng có?" Anh ta thấy Lâm Thanh Âm gật đầu, hận không thể cầm cái xẻng đập chết tên thiếu đạo đức kia. Anh ta cảm thấy mình là người chính trực, có thể giúp đỡ bạn bè, người thân và đồng nghiệp. Anh ta không ngáng chân, không kết thù với người khác thì sao lại có người hận anh ta tới vậy!

Ba người đi thang máy lên mái nhà, so với mùa hè đầy màu sắc rực rỡ thì bây giờ chỉ còn lại một ít cây xanh chống rét bình thường. Tất nhiên là sẽ không có ai tình nguyện lên đây uống trà.

Vườn hoa trên tầng cao nhất là do các mái nhà đơn liên kết với nhau tạo nên diện tích rất lớn. Lâm Thanh Âm dẫn hai người kia đi thẳng tới vị trí chính giữa hơi lệch sang bên phải, Ngô Quốc Thông vừa nhìn liền biết chỗ này trùng hợp là chỗ trên mái nhà của nhà mình.

Một số nơi trên tầng cao nhất là đất trồng hoa, một số là đặt chậu cây. Lâm Thanh Âm đá vào cái chậu hoa cao một mét, chẹp miệng với Ngô Quốc Thông: “Ở đây, đào đi.”

Chậu hoa cao một mét không thể dùng sức, còn không thể làm hỏng cây phát tài trong chậu hoa nên Ngô Quốc Thông chưa đào được bao lâu đã mệt mỏi toát mồ hôi. Anh ta ngẫm lại thời gian đối phương chôn đồ là vào thời điểm nóng nhất của tháng tám thì Ngô Quốc Thông hơi bội phục người nọ. Vì hại mình mà tên đó tốn rất nhiều thủ đoạn nha!

Ngô Quốc Thông sắp không còn sức lực thì xẻng đụng phải thứ gì đó, phát ra một tiếng "keng”. Anh ta lập tức tập trung tinh thần, thuần thục móc đồ vật đó ra. Đó lại là một hòn đá to cỡ nắm tay.

Ngô Quốc Thông đưa hòn đá cho Lâm Thanh Âm: "Đại sư, cái này dùng để làm gì?”

Lâm Thanh Âm chỉ hòn đá hơi nghiêng: “Anh có thấy bùa chú trên đó không?”

Lâm Thanh Âm thấy Ngô Quốc Thông gật đầu liền hơi thương hại nhìn anh ta: “Hòn đá này thay cho ngọn núi cao, anh bị núi cao đè lên đỉnh đầu. Đối phương muốn anh vĩnh viễn không thể xoay người được.”

Ngô Quốc Thông hung dữ ném hòn đá xuống đất: “Cuối cùng là ai thiếu đạo đức tới vậy?”

Chương kế tiếp