Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 66
Lâm Thanh Âm ném một lá bùa qua, hòn đá có vẻ rất cứng liền bùng lửa. Trong khoảnh khắc hòn đá bị đốt thành tro, Ngô Quốc Thông cảm thấy được thả lỏng, như tảng đá lớn đặt trong ngực đã biến mất. Chứng đau đầu và cái lưng mỏi gần đây luôn làm phiền anh ta cũng biến mất.

Gần đây, Ngô Quốc Thông cảm thấy nơi làm mình không thoải mái là ở công ty hoặc bệnh viện. Vì anh ta phải liên tục chạy hai nơi nên mới thấy mệt mỏi, không ngờ lại liên quan tới việc này.

Gió trên sân thượng ở tầng cao nhất rất lớn nên sau khi Lâm Thanh Âm xử lý hòn đá xong, mọi người quay vào trong nhà. Ngô Quốc Thông liên tục nhận được cuộc gọi của nhân viên y tế trong bệnh viện báo cha mẹ Ngô Quốc Thông đã tỉnh lại sau cơn mê. Vợ và con của anh ta cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Quốc Thông ôm mặt gào khóc. Mấy ngày nay, anh ta bị kiệt sức vì lục đục trong công ty và gia đình bị bệnh. Nó làm anh ta cảm thấy sắp không chịu nổi.

May mắn là tất cả những đau khổ đó đều đã kết thúc.

Ngô Quốc Thông khóc một trận đã đời liền vào trong nhà tắm rửa mặt. Khi đi ra, dù mắt và mũi đỏ bừng nhưng cả người xem như tinh thần nhẹ nhõm, không còn vẻ chán nản và uể oải lúc vừa mới gặp.

Ngô Quốc Thông nấu nước thay trà nóng thêm một lần nữa, cảm ơn Lâm Thanh Âm từ tận đáy lòng: “Thật sự cảm ơn đại sư. Không giấu ngài, khi nhân viên của tôi đưa số điện thoại của ngài cho tôi thì tôi còn do dự vì cảm thấy trong Tề Thành không thể có bậc thầy phong thủy tốt. May mắn là sau đó, tôi đã liên lạc với ngài và mời ngài tới. Không thì gia đình tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Vương Béo ngồi bên cạnh cười nói: "Rất nhiều người khi thấy Đại sư nhỏ vào lần đầu tiên đều cảm thấy ngài ấy còn quá trẻ nên không tin tưởng. Chờ Đại sư nhỏ gieo quẻ và đoán chính xác thì mới giơ ngón tay khen ngợi, còn nói Tề Thành của chúng ta không có đại sư tốt tuyệt đối là bởi vì không biết tới Đại sư nhỏ. Ngay cả thương nhân bất động sản Trương Dịch đến từ Hồng Kông cũng là người ủng hộ trung thành của Đại sư nhỏ của chúng tôi.”

Ngô Quốc Thông vội nói: “Tôi biết các đại lý bất động sản ở Hồng Kông. Nghe nói gần đây, người đó mua được một vị trí tốt, chỗ đó được đánh giá cao và có tiềm năng rất lớn. Tôi đang do dự về việc có nên mua một căn nhà trong khu phố đó không và đoán là giá cả sẽ không rẻ.”

“Tôi đề nghị cậu nên mua một căn nhà ở đó!” Vương Béo chỉ Lâm Thanh Âm rồi nói: "Đại sư của chúng tôi tự mình thiết kế phong thủy cho tiểu khu đó. Ngài còn lợi dụng ngũ hành bát quái để bố trí trận pháp phong thủy, không khí bên trong rất trong lành, linh khí nồng đậm. Người vào đó ở thì không đề cập tới cái khác nhưng cơ thể tuyệt đối luôn khỏe mạnh.”

Vương Béo nhìn ánh mắt mừng rỡ của Ngô Quốc Thông liền cười nói: “Hơn nửa, Đại sư nhỏ cũng mua một căn nhà ở đó. Tôi và Trương tổng cũng mua một căn.”

"Vậy phải mua!" Ngô Quốc Thông nói tiếp, nơi Đại sư nhỏ ở chắc chắn có phong thủy không tệ. Sau lần gia đình nhập viện này, anh ta cho rằng không có gì quý hơn sức khỏe. Miễn là cơ thể khỏe mạnh thì đó mới là sự giàu có tốt nhất.

Sau khi nói chuyện phiếm, Ngô Quốc Thông đã bình ổn lại cảm xúc. Anh ta lại nhờ Lâm Thanh Âm tính xem cuối cùng là người nào làm chuyện thất đức này.

Lâm Thanh Âm nói: "Nhìn trên mặt anh, gần đây anh đụng trúng kẻ bỉ ổi. Người này luôn xảy ra tranh chấp với anh, đã chồng chất oán hận từ lâu.”

Ngô Quốc Thông nghe xong, trong đầu liền hiện ra một người. Người đó cũng là phó giám đốc khác của công ty, tên là Sài Kim.

Ngô Quốc Thông và Sài Kim đều là phó giám đốc, mỗi người chịu trách nhiệm về một mảng kinh doanh trong công ty. Về năng lực làm việc, Ngô Quốc Thông mạnh hơn Sài Kim. Về các mối quan hệ tốt, Ngô Quốc Thông được lòng người hơn Sài Kim. Trong công ty, Ngô Quốc Thông và Sài Kim luôn dùng gương mặt tươi cười chào hỏi lẫn nhau nhưng cả hai đều biết rõ đối phương là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, không thể sống hòa thuận với nhau.

Ban đầu còn tổng giám đốc trấn giữ ở trên, tuy hai người đấu với nhau nhưng vẫn duy trì tình trạng khách sáo. Tuy nhiên, vì thấy còn nửa năm nữa là tổng giám đốc nghỉ hưu mà theo ý lãnh đạo của trụ sở chính thì ít có khả năng để trống ghế tổng giám đốc. Cho nên Ngô Quốc Thông và Sài Kim, sẽ có một người được nâng lên làm tổng giám đốc chi nhánh Tề Thành.

Ngô Quốc Thông muốn cạnh tranh chức tổng giám đốc, Sài Kim khẳng định cũng có suy nghĩ này, nhưng Ngô Quốc Thông có khả năng đảm nhiệm chức tổng giám đốc này hơn nên Sài Kim không cam lòng. Ngô Quốc Thông nghĩ người làm chuyện này ngoài Sài Kim thì không còn người khác.

Chỉ là Sài Kim không đến nhà anh ta nên anh ta thật sự không biết Sài Kim chôn đồ trong vườn hoa của mình.

Ngô Quốc Thông nói về mối quan hệ của mình với Sài Kim và nghi vấn của bản thân, Lâm Thanh Âm cười khẽ: “Anh nghĩ quá đơn giản. Anh không chỉ đụng trúng một kẻ bỉ ổi, người kia có quan hệ thân thiết với anh. Anh còn coi tên đó là anh em, trọng dụng tên đó.”

Ngô Quốc Thông ngây người, không dám tin nhìn Lâm Thanh Âm vì chỉ có một người phù hợp với điều kiện này, đó là Phát Tiểu của anh ta nhưng anh ta không thể ngờ người theo bên cạnh mình sẽ phản bội mình.

Lâm Thanh Âm lấy mai rùa ra, gieo một quẻ: “Quẻ tướng thể hiện có hai người hợp tác làm việc này. Người đầu tiên vạch kế hoạch rồi chi tiền, người thứ hai có trách nhiệm chôn đồ xuống.”

Vương Béo tiếp xúc với trận pháp được mấy tháng nên có kiến thức nhất định với loại trận pháp dễ thấy nhất. Ông ta giải thích thêm hai câu cho Ngô Quốc Thông: “Người bày trận chọn trận pháp này là vì nó không có yêu cầu cao, chỉ cần đúng phương hướng thì kích thước và độ sâu của chỗ chôn lá bùa không ảnh hưởng quá lớn tới trận pháp. Chắc gia đình cậu thân thiết với người này, người đó còn giúp gia đình cậu làm việc nên mới làm cậu cảm thấy bất ngờ.”

Lâm Thanh Âm không chút hoang mang lại bổ sung thêm một câu: “Người đó và anh còn là bạn học chung trường.”

Mỗi một câu bổ sung, trái tim Ngô Quốc Thông liền lạnh đi. Tới khi anh ta nghe được bốn chữ “Bạn học chung trường” thì nắm đấm siết chặt của anh ta đập mạnh xuống bàn trà gỗ lim, tạo ra tiếng “phanh” thật lớn: “Ngụy Đại Hải, cậu là con sói mắt trắng ăn cháo đá bát."

"Ngụy Đại Hải là bạn thời tiểu học và trung học cơ sở của tôi, hai gia đình chúng tôi sống cách nhau không xa nên khi đi học hay tan học về nhà, chúng tôi thường xuyên đi cùng nhau. Sau đó, tôi đậu trường chuyên nên chúng tôi không học cùng một trường cấp ba, ít đi với nhau hơn. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi trúng tuyển vào công ty này. Ba năm đầu, tôi làm việc tại trụ sở chính. Sau khi tôi đứng vững ở công ty thì mới nộp đơn xin chuyển công tác xuống Tề Thành.”

"Tôi là trưởng bộ phận kinh doanh. Trong một lần ăn tối với khách hàng, tôi phát hiện bảo vệ của khách sạn chịu trách nhiệm đậu xe của tôi là Ngụy Đại Hải. Cậu ta không thi đậu đại học, luôn làm thuê cho người ta ở bên ngoài. Nhiều năm nay, cậu ta không mua được một căn nhà, không mua được một chiếc xe. Cậu ta và vợ mình vẫn còn ăn bám ở nhà cha mẹ già.” Ngô Quốc Thông cắn chặt răng, cố nén giận nói: “Tôi không đành lòng nhìn cậu ta dành cả đời làm bảo vệ nên kêu cậu ta tới công ty tôi làm việc. Thật ra, yêu cầu của công ty tôi rất cao nên ngay cả nhân viên bán hàng cũng phải có bằng đại học. Vì cậu ta, tôi đã tới trụ sở chính xin một cơ hội phỏng vấn, còn mua âu phục và dạy một loạt các kiến thức liên quan tới kinh doanh để cậu ta hiểu nên cậu ta mới vượt qua buổi phỏng vấn.”

“Lúc đầu, cậu ta không có chạy được KPI nên vì không muốn cậu ta bị sa thải, tôi đã giới thiệu khách hàng tư nhân cũ của mình cho cậu ta. Tôi dành một năm dạy nhiều thứ cho cậu ta nên cậu ta mới đứng vững trong công ty. Nếu không có sự tận tâm của tôi, cậu ta chắc chắn sẽ không có những ngày tốt đẹp như bây giờ.”

“Cậu ta phản bội tôi nhưng tôi có thể bỏ qua!” Hai mắt Ngô Quốc Thông đỏ lên: “Nhưng cậu ta dám dùng chiêu ác độc này đối phó với gia đình tôi. Cậu ta chính là một con rùa!”

Trong khoảng thời gian xem bói cho người khác, Lâm Thanh Âm gặp không ít người và nghe rất nhiều chuyện xưa. Trong đó không thiếu những người ăn cháo đá bát nhưng những người thiếu đạo đức tới mức này thì đúng là duy nhất.

“Anh có ảnh chụp Ngụy Đại Hải không?" Lâm Thanh Âm nói: "Tôi nhìn mặt của tên đó.”

Ngô Quốc Thông và Ngụy Đại Hải là quan hệ cấp trên và cấp dưới ở công ty. Hai người lại là anh em tốt trong cuộc sống bình thường nên Ngụy Đại Hải thường tới nhà họ Ngô làm khách. Hai người còn chụp không ít ảnh với nhau.

Ngô Quốc Thông tìm một tấm ảnh trong điện thoại đưa tới trước mặt Lâm Thanh Âm, cô vừa nhìn liền nhíu mày: “Thất khiếu của người này hẹp chứng tỏ đây là người không có lòng bao dung. Xương gò má cao cho thấy lòng dạ hẹp hòi, đặc biệt thù dai. Da mặt mỏng và không có nhiều thịt thể hiện người này khắc nghiệt và tàn khốc, cản bản không phải là người lương thiện.”

Trái tim Ngô Quốc Thông ngã xuống đáy cốc, thì ra Ngụy Đại Hải mà anh ta cho rằng có tính cách sảng khoái, tri ân báo đáp. Anh ta không ngờ tất cả những thứ đó đều là biểu hiện của sự giả dối.

"Đại sư, tuy người thân tôi không sao nhưng tôi không thể nuốt trôi cục tức này!” Ngô Quốc Thông nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì việc này mà báo cảnh sát thì chắc chắn họ không tin nhưng khi thấy thủ phạm tiêu dao ngoài vòng pháp luật, tôi cảm thấy không cam tâm.”

Lâm Thanh Âm nở nụ cười: "Đúng là sẽ tiêu dao ngoài vòng pháp luật nhưng lại chạy không thoát ý trời. Anh yên tâm, trận pháp do họ bố trí bị phá nên chỉ cần là người tham gia, họ đều bị cắn ngược lại. Nhất là người tự mình chôn bùa chú, tên đó sẽ là người hứng chịu nhiều nhất.”

Vương Béo dùng ngón tay chỉ vào tấm ảnh trên bàn, hơi tò mò hỏi thăm: “Quản lý Ngô, khi Ngụy Đại Hải chôn đồ trong vườn hoa thì không ai trong nhà cậu chú ý tới tên đó à?”

Ngô Quốc Thông cười khổ: “Tính thời gian thì lúc cậu ta chôn đồ có thể là tháng tám, tôi mời đồng nghiệp tới nhà ăn thịt nướng. Hôm đó, chúng tôi hẹn nướng thịt vào buổi tối nên buổi chiều, các đồng nghiệp tới xiên thịt hoặc ướp thịt. Ngụy Đại Hải nói chuyện với ông cụ nhà tôi một lát, sau đó còn nói sẽ giúp ông cụ nhổ cỏ dại trong vườn. Lúc đó, ông cụ nhà tôi còn nói bên ngoài trời rất nóng nên dễ bị say nắng, không cho cậu ta ra vườn làm việc nhưng Ngụy Đại Hải nói muốn làm việc để đổi mồ hôi, phơi nắng một lát mới khỏe mạnh. Lúc đó ông cụ nhà tôi mới để cậu ta ra vườn.”

Vương Béo nghe xong không ngừng líu lưỡi: “Buổi chiều tháng tám, vì hại cậu mà Ngụy Đại Hải bất chấp mọi thứ đi ra vườn!”

“Còn không phải à! Cậu ta giở chứng đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về thì nói là bị say nắng. Ngay cả thịt nướng cũng không thèm ăn liền vội rời đi.” Ngô Quốc Thông tức giận mắng: “Thời điểm đó, tôi cảm thấy áy náy. Hôm sau, tôi còn lấy hai thùng trà ngon và một hộp hải sản tặng cậu ta. Tôi thật sự là phí tâm vô ích.”

Ngô Quốc Thông tức giận đập bàn: “Đại sư, Ngụy Đại Hải kia sẽ bị báo ứng gì?”

“Vì không thấy người thật nên tôi không thể nói chính xác, nhưng trước đây có người lừa cả nhà bạn mình thì bị sét đánh.” Lâm Thanh Âm hơi tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc là tháng này không có sấm.”

***

Ngô Quốc Thông tiễn hai đại sư đi, lái xe tới bệnh viện thăm gia đình. Anh ta vừa tới cổng bệnh viện liền thấy hai xe cứu thương một trước một sau dừng trước cửa phòng cấp cứu. Trước đây, Ngô Quốc Thông không thích lo chuyện bao đồng nhưng lần này, do quỷ dẫn đường nên anh ta đi qua. Anh ta trùng hợp nhìn thấy hai nhân viên y tế nâng một cái cáng xuống, một người máu thịt lẫn lộn nằm trên cáng. Dù không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông bị máu che kín nhưng anh ta vẫn nhận ra đó là Ngụy Đại Hải.

Ngụy Đại Hải vừa được khiêng vào, hai người trên xe cứu thương phía sau cũng được nâng ra. Một người là Sài Kim, Ngô Quốc Thông không biết người còn lại nhưng thấy hai cánh tay của gã ta bị gãy thì anh ta đoán được người này có thể là đại sư mà Sài Kim mời đến thi chú.

Ngô Quốc Thông xoay người vào trong thăm người nhà. Giờ mới qua một tiếng đồng hồ, có vẻ vợ và con anh ta đã tốt hơn. Hai ông bà cụ cũng có tinh thần hơn, tất cả các dụng cụ đều được rút ra và hộ lý đang đút họ ăn thức ăn lỏng.

Dù tình huống của người thân đã được cải thiện nhưng Ngô Quốc Thông tạm thời không tính cho họ biết chuyện này vì anh ta sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của họ. Ở lại bệnh viện hơn một giờ, Ngô Quốc Thông đi thẳng đến phòng cấp cứu. Sau khi hỏi, anh ta mới biết ba người được đưa vào phòng phẫu thuật ở lầu hai.

Ngô Quốc Thông đút tay vào túi đi lên lầu hai, mẹ của Ngụy Đại Hải nhận ra anh ta. Bà ấy vừa thấy Ngô Quốc Thông liền khóc: "Quốc Thông, Đại Hải nhà dì phải vào phòng phẫu thuật.”

Ngô Quốc Thông không cảm thấy mềm lòng trước dáng vẻ đáng thương của mẹ Ngụy. Dù sao, lúc Ngụy Đại Hải hại người thân của anh ta, cậu ta cũng không có chút thương hại nào.

“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Cháu nghe nói rất nghiêm trọng?”

Mẹ của Ngụy Đại Hải nghẹn ngào lau nước mắt: "Đại Hải đi câu cá với quản lý Sài và bạn của quản lý Sài. Lúc trở về, vì tốc độ xe qua nhanh nên cả người lẫn xe đều ngã xuống cái rãnh cao hơn hai mét. Đại Hải ngồi ở ghế phụ nên bị thương nặng nhất, được thông báo là bệnh tình đang nguy kịch.”

Ngô Quốc Thông quay đầu nhìn mấy người đang khóc ở bên cạnh, lúc công ty đi du lịch anh ta có thấy họ. Họ đều là người thân của Sài Kim.

"Đại Hải thường xuyên ra ngoài câu cá với Sài Kim?” Ngô Quốc Thông siết chặt bàn tay trong túi thành nắm đấm: “Cháu còn không biết cậu ta và quản lý Sài lại hợp nhau!”

Mẹ Ngụy không biết những việc lục đục trong công ty, đương nhiên cũng không biết Sài Kim có quan hệ mâu thuẫn với Ngô Quốc Thông. Vì vậy, bà ấy không hề giấu giếm mà nói tất cả: “Quan hệ hai người rất tốt. Từ mùa xuân năm nay, quản lý Sài thường xuyên gọi Đại Hải ra ngoài câu cá và leo núi. Bác nghe Đại Hải nói quản lý Sài muốn nâng thằng bé lên làm trưởng phòng kinh doanh.”

Ngô Quốc Thông nghe tới mấy chữ trưởng phòng kinh doanh liền hiểu rõ tất cả. Năm trước, khi anh ta được thăng chức làm phó giám đốc thì chức trưởng phòng kinh doanh vẫn còn để trống. Lúc đó, Ngụy Đại Hải đã lén tìm anh ta nói muốn lên chức trưởng phòng này. Mặc dù Ngô Quốc Thông giúp đỡ Ngụy Đại Hải rất nhiều trong công việc nhưng đó là vì anh ta muốn giúp bạn mình thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ trước đây. Điều đó không có nghĩa là anh ta không có nguyên tắc.

Với suy nghĩ này của Ngụy Đại Hải, Ngô Quốc Thông còn mắng cậu ta một trận. Khi đó, năng lực làm việc của Ngụy Đại Hải rất bình thường, so về thâm niên thì vẫn kém hơn những nhân viên khác nên dù tính thế nào thì cũng không tới phiên cậu ta. Lúc ấy, Ngô Quốc Thông bảo Ngụy Đại Hải kiên định chạy doanh thu và khảo sát thị trường, đừng có suy nghĩ viển vông. Từ trước tới nay, chỉ có người có trình độ cao mới được thăng chức. Nếu cậu ta muốn lên chức trưởng phòng, vậy thì tự mình đi cạnh tranh. Anh ta tuyệt đối không giúp cậu ta ở phương diện này.

Ngô Quốc Thông nhớ lúc đó, Ngụy Đại Hải thành khẩn nhận sai, còn cam đoan sẽ không tái phạm. Từ đó về sau, đúng là cậu ta kiên định làm việc hơn nên thành tích cũng dần tốt lên.

Ngô Quốc Thông vẫn nghĩ rằng Ngụy Đại Hải đã nghe lời mình nói nhưng không ngờ thật ra cậu ta lại thầm ôm hận. Thậm chí vì một lời hứa mà bắt tay với người khác hại anh ta.

Ngô Quốc Thông cười lạnh: “A, vì chức trưởng phòng kinh doanh? Ngụy Đại Hải thật là người tốt.”

Mẹ Ngụy khó hiểu nhìn Ngô Quốc Thông, hình như không hiểu sao anh ta lại thể hiện biểu cảm châm chọc này. Bà ấy vừa định mở miệng truy hỏi liền thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra: “Ai là người nhà của Ngụy Đại Hải?"

"Đây là thông báo tình trạng nguy kịch…”

Ngô Quốc Thông cười to hai tiếng, xoay người rời khỏi bệnh viện.

Một tuần sau, gia đình Ngô Quốc Thông lần lượt được cho xuất viện. Ngụy Đại Hải vẫn còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Trong ba người thì cậu ta bị thương nặng nhất, cơ quan trong cơ thể đều bị tổn thương. Mặt bị thủy tinh vỡ cắt trúng nên máu thịt lẫn lộn. Dù bỏ tiền ra sửa nhưng khó mà khôi phục thành gương mặt của người bình thường.

Sài Kim là một người thích trốn trong tối đâm sau lưng người khác nên không thể tránh thoát một kiếp. Gã ta bị cắt đứt gân chân, sau này có lẽ phải khập khiễng khi đi đường. Xưa nay, Sài Kim luôn coi trọng thể diện nên rất khó tiếp nhận nhưng điều khiến gã ta càng khó chấp nhận hơn là gã ta bị công ty đuổi việc. Sài Kim là người lái xe gây ra tai nạn vào ngày đó, nồng độ cồn trong máu của gã ta vượt quá mức cho phép nên thuộc về say rượu lái xe.

Sài Kim mời "đại sư" cũng không tốt, người này chi hàng chục nghìn tệ để học bản lĩnh. Tên đó vừa học được một "trận pháp" hại người liền gấp gáp đi ra ngoài kiếm tiền. Trong xe của Ngụy Đại Hải, tên đó ngồi ở hàng ghế sau. Bây giờ cả hai cánh tay đều bị gãy, thủy tinh cắt đứt gân của hai cổ tay nên sau này, tên đó không thể tiếp tục ra ngoài hại người.

Hiện tại, Ngụy Đại Hải đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt với giá một ngày là 20 nghìn tới 30 nghìn tệ. Căn cơ nhà họ Ngụy mỏng, mấy năm nay Ngụy Đại Hải theo Ngô Quốc Thông mới kiếm được chút tiền. Nhà họ Ngụy vốn tính dùng số tiền này đặt cọc mua một căn nhà mới, nhưng bây giờ, tất cả số tiền đó đều chảy vào trong bệnh viện.

Mẹ Ngụy vừa nghe nguyên nhân gây ra tai nạn là do Sài Kim say rượu lái xe liền bắt nhà họ Sài chi tiền thuốc men. Sài Kim không phải loại người lương thiện nên gã ta tố cáo Ngụy Đại Hải cướp vô lăng nên mới gây ra tai nạn. Ngược lại còn bắt nhà họ Ngụy bồi thường tiền xe cho mình.

Ngô Quốc Thông nghe được chuyện chó cắn chó của nhà bọn họ, tâm tình không còn phập phòng. Làm điều thiện thì trời ban phước, làm điều ác thì gặp tai ương. Báo ứng có thể đến muộn nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt.

Thời tiết dần trở nên lạnh lẽo. Với tu vi hiện tại, Lâm Thanh Âm chưa đến mức ngăn cản nóng lạnh xâm nhập vào cơ thể. Theo thời tiết thay đổi, cô mặc quần áo ngày càng dày. Bây giờ, cô đã khoác một chiếc áo lông thật dày lên người mình.

Trường trung học phổ thông New Oriental cho học sinh nghỉ mùa đông dài hơn so với các trường trung học khác. Sau khi tham gia kỳ thi cuối cùng, Lâm Thanh Âm thu dọn đồ dùng vào cặp xách rồi trở về nhà.

Trải qua nhiều tháng phát triển, việc gia đình cô kinh doanh siêu thị ngày càng đi lên. Mẹ Lâm còn mua một cửa hàng nhỏ ở bên cạnh đang đóng cửa để mở rộng diện tích của siêu thị. Bây giờ, siêu thị đã trở nên càng đi vào nề nếp. Lúc trước, cha Lâm phải lái xe tới chỗ nhập hàng. Bây giờ, vì gia đình ông làm ăn ngày càng tốt nên các nhà cung cấp sẵn sàng giao hàng tận nhà.

Cha Lâm và mẹ Lâm bắt chước thành lập một quy định quản lý siêu thị lớn. Bây giờ, siêu thị đã ngay ngắn nên hai người cũng không còn bận rộn, không cần phải suốt ngày canh gác trong siêu thị.

Lâm Thanh Âm được nghỉ, mẹ Lâm đề nghị dẫn cô về nhà ngoại. Lâm Thanh Âm có hai dì và hai cậu, vì mọi người không ở cùng một khu, bình thường còn phải đưa các con đi học nên chỉ có dịp tết mới tụ họp về đây.

Em gái và em trai của ba Lâm đều là những người làm công, dù mức lương không cao nhưng vì không nợ bên ngoài nên vẫn sống tốt hơn nhà Lâm Thanh Âm. Mấy năm trước, nhà Lâm Thanh Âm trải qua cuộc sống gian khổ. Mỗi khi tới tết, hai cậu và dì hai của Lâm Thanh Âm cho cô năm trăm đến một nghìn tệ để cô mua sách và quần áo mới. Vì vậy, nguyên chủ hay cha mẹ Lâm Thanh Âm đều vô cùng thân thiết với người thân bên ngoại.

Ngược lại, bà nội của Lâm Thanh Âm là người thích nịnh nọt. Bà cụ thích nhất là chuyện con trai trưởng kiếm tiền và con gái út gả cho một người chồng tốt. Ngoài ra thì những người còn lại không thể lọt vào mắt bà cụ.

Bà nội Lâm sống cùng gia đình bác gái của Lâm Thanh Âm ở trung tâm Tề Thành. Nhưng bao năm qua, Lâm Húc vẫn không liên lạc với anh chị em của ông. Nhất là hai năm trước, Lâm Húc làm ăn thất bại dẫn đến nợ nần. Vì sợ ông tự mình tới nhà vay tiền nên lúc cả nhà Lâm Thanh Âm tới ăn tết, bà nội Lâm không mở cửa.

Có mẹ ruột dẫn đầu nên anh chị em của ba Lâm luôn hận không thể cách xa nhà cô, tránh cho họ bị mất thể diện. Lâm Húc bị người nhà của mình làm tan nát cõi lòng, sau này ông không về nhà họ Lâm lần nào. Ngoài mỗi tháng gửi năm trăm tệ tiền lương hưu về nhà thì Lâm Húc không còn liên lạc với những người khác.

Lâm Thanh Âm nhớ lại những chuyện đó, cô tình nguyện theo cha mẹ về thăm bà ngoại.

Lâm Húc lái chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang, cầm một đống quà tặng từ trong siêu thị ra rồi dẫn vợ con về nhà mẹ vợ. Trên đường, mẹ Lâm cân nhắc rất nhiều lần rồi mới bàn bạc với Lâm Thanh Âm: “Đợi tới nhà bà ngoại, con đừng nói với bà là mình xem bói ở bên ngoài nha.”

Mẹ Lâm nhìn biểu cảm khó hiểu trên mặt Lâm Thanh Âm thì giải thích: “Nếu bà ngoại con biết con xem bói ở bên ngoài để kiếm tiền, mẹ chắc chắn bà con sẽ cằn nhằn một tràng. Lúc đó, ai trong hai chúng ta cũng đều không thoát khỏi bị mắng một trận.”

Lâm Thanh Âm vừa nghe sẽ bị cằn nhằn và bị mắng liền trịnh trọng gật đầu: “Con hứa sẽ không nói!”

Bà ngoại của Lâm Thanh Âm sống ở thôn Tuyền, huyện Nguyên Long, Tề Thành. Đây là một trong những huyện thành xa xôi nhất trong Tề Thành. Mẹ Lâm đã gọi báo cho mọi người trước, để mọi người cùng về nhà tụ họp.

Với lại, lần trước cả nhà tụ họp là vào tết Thanh Minh. Lần này thì hơn nửa năm không gặp nhau, người trong nhà đều hơi kích động. Bà ngoại Trịnh của Lâm Thanh Âm đã mua mấy con cá trong hồ mang về nhà nuôi trong chậu lớn. Bà cụ còn kêu cậu cả của Lâm Thanh Âm là Trịnh Quang Khải giết gà bắt ngỗng.

Bà ngoại Trịnh chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng. Mỗi lần đi hết một vòng là ngẩng đầu hỏi một câu: “Mấy giờ rồi? Sao còn chưa tới?"

"Không nhanh vậy đâu mẹ!” Dì Trịnh cười: "Họ đi xe buýt từ thành phố tới đây cũng mất hai tiếng đồng hồ, có lẽ buổi trưa mới tới.”

“Cách quá xa thì có gì tốt? mọi người trong gia đình chúng ta sống ở đây, em gái con không dễ gì mới về một chuyến. Lúc ấy còn nói ở trong thành phố rất tốt, mẹ thấy còn không bằng ở lại huyện chúng ta. Ít nhất mẹ còn có thể giúp con bé nấu cơm và chăm sóc Thanh Âm. Con nhìn con gái của em con đi, gầy như dân tị nạn châu Phi.”

Dì Trịnh nhớ lại tình huống trong nhà em gái mình, thầm yên lặng thở dài nhưng ngoài miệng vẫn phải an ủi bà cụ: “Bây giờ cuộc sống gian khổ nhưng chờ Thanh Âm tốt nghiệp đại học là tốt rồi. Thanh Âm nhà chúng ta học giỏi, lại thông minh nên nhất định có tương lai sáng lạn.”

“Đúng vậy.” Bà ngoại Trịnh vui vẻ gật đầu, sau đó lại chắp tay sau lưng dạo một vòng. Cuối cùng, bà cụ không nhịn được trở về mặc áo bông: “Ở trong phòng mẹ cảm thấy khó chịu nên đi ra ngoài xem.”

"Này, còn quá sớm..." Dì Trịnh còn chưa dứt lời liền thấy bà cụ đi tới cửa.

Lâm Húc vừa lái xe vào thôn liền thấy cách đó không xa là bà ngoại Trịnh đang đi bộ ngược gió về hướng cổng làng. Lâm Húc vội dừng xe lại, mở cửa sổ xe kêu một tiếng: "Mẹ!"

Bà cụ Trịnh nghe được giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu liền nhìn thấy một chiếc xe tải ở phía sau làm bà cụ ngây người. Trịnh Quang Yến vội mở cửa xe, kéo Lâm Thanh Âm xuống xe: "Mẹ, trời lạnh rồi mà sao mẹ còn ra ngoài!”

Lúc này, bà Trịnh mới phục hồi lại tinh thần. Thì ra là con gái và con rể lái xe trở về, mới hơn nửa năm mà cuộc sống đã tốt hơn. Nhưng những vấn đề này sau khi thấy Lâm Thanh Âm, bà cụ liền ném ra sau đầu. Bà cụ tiến lên hai bước, giữ chặt tay Lâm Thanh Âm rồi vui vẻ nhìn không chớp mắt: “Ôi, Thanh Âm nhà ta cao hơn rồi, cũng ngày càng đẹp hơn. Mau để bà ngoại xem nào.”

Lúc này một hộ gia đình bên cạnh có năm sáu người đi ra, nghe bà ngoại Trịnh nói liền đồng loạt nhìn sang. Khi họ thấy Lâm Thanh Âm liền vui vẻ chạy tới hô: “Đại sư nhỏ!”

Lâm Thanh Âm quay đầu lại, thấy người chạy đằng trước Bạch Bác An từng tiểu lên ngôi mộ của nhà người ta.

“Đại sư nhỏ, tôi dựa theo lời ngài nói ngâm mình một tháng, bây giờ cơ thể đã tốt hơn nhiều rồi.” Bạch Bác An hưng phấn đưa mặt lại gần: "Đại sư nhỏ, ngài xem giúp tôi. Bây giờ hai khí âm dương trong cơ thể đã cân bằng chưa?”

Cô của Bạch Bác An là Bạch Bác Văn cũng tiến lại gần, nắm chặt tay Lâm Thanh Âm: “Đại sư nhỏ, ngài quá linh nghiệm. Sau khi ngài bố trí trận pháp, quả nhiên thời tiết cả một tháng là trời nắng. Dự báo thời tiết nói cả tuần đều là mưa, không hề chính xác chút nào!”

Cha mẹ Bạch Bác An cũng chen chúc vào nói: “Đại sư nhỏ, dựa theo lời ngài nói, hai vợ chồng chúng tôi đều tới bệnh viện khám bệnh. May là phát hiện sớm nên không bị bệnh nặng, dùng bảo hiểm y tế thanh toán thì không tốn quá nhiều tiền. Bây giờ, chúng tôi đã khỏi bệnh! Chúng tôi phải cảm ơn ngài vì chuyện này, nếu ngài không chỉ ra thì chúng tôi không dám tới bệnh viện khám bệnh!”

Người một nhà líu lo nói hết những lời muốn nói, mới phát hiện biểu cảm không vui trên mặt Đại sư nhỏ.

Bạch Bác An hơi bất an lui về sau hai bước, cười ngượng ngùng gật đầu: “Đại sư nhỏ, nếu ngài bận thì chúng tôi đi trước. Chờ lát nữa, chúng tôi sẽ tới thăm ngài!”

Lâm Thanh Âm nhìn gia đình họ Bạch chạy nhanh như chớp, liền nặn ra một nụ cười đáng thương nhìn mẹ mình: “Mẹ, con chưa kịp nói gì. Mẹ bị mắng thì không thể trách con nha!”

Chương kế tiếp