Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 75
Vương Béo luôn cảm thấy da mặt mình rất dày, không ngờ lần đầu tiên cùng Đại sư nhỏ ra ngoài nhận việc liền đụng trúng hai người có da mặt dày hơn mình. Vương Béo nhìn hai người không coi bản thân là người ngoài, vừa khởi động xe vừa nghiêm túc dặn dò Lâm Thanh Âm: "Đại sư nhỏ, lòng người ở bên ngoài rất đáng sợ. Nếu thấy loại người đã lớn tuổi còn ra vẻ quen biết ngài thì ngài nhất định phải cẩn thận, không chừng đó là người xấu rắp tâm hại người.”

“Vương đại sư nói rất đúng.” Trương Thất Đấu cười tủm tỉm tỏ vẻ rất đồng ý với suy nghĩ này: “Nhất là loại người đã lớn tuổi, còn chưa kết hôn và có tiền án lừa gạt. Ngài nhất định phải đề phòng!”

Vương Béo xém chút nữa đã đạp trúng thắng xe, ông ta không thích cãi nhau với những người biết xem tướng này vì ông ta không che giấu được quá khứ. Thật là phiền phức!

Trương Thất Đấu nhìn cái ót của Vương Béo đang thể hiện sự buồn bực, vui vẻ chuyển đề tài: "Nhưng có lẽ Vương đại sư của chúng ta không phải là loại người đó, nợ hoa đào của Vương đại sư sắp tới rồi.”

Vương Béo không tin tưởng nhìn Trương Thất Đấu từ kính chiếu hậu, ngược lại hỏi Lâm Thanh Âm ngồi ở ghế lái phụ: “Đại sư nhỏ, chuyện tốt của tôi sắp tới?”

Lâm Thanh Âm nhìn lướt qua ông ta, lười biếng ngáp: “Không tính là sắp tới, còn tám tháng nữa."

Vương Béo lập tức cảm thấy cơ thể mình trở nên rất nhẹ nhàng, hình như ghế lái không chứa đựng nổi ông ta: “Vậy là tôi sắp có vợ? Tôi thấy không thích nghi lắm. Đại sư nhỏ xem giúp tôi. Nợ đào hoa vào tám tháng sau có chính xác không? Không phải là người chỉ thích nhà của tôi còn nội tâm thì mắng tôi là tên béo thối xem bói ở ven đường chứ?”

Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu ngồi hàng ghế sau thương xót cho Vương Béo, tổn thương lớn tới mức nào mà lưu lại bóng ma tâm lý nặng nề như vậy chứ.

Tuy Lâm Thanh Âm chưa từng có kinh nghiệm về mặt tình cảm nhưng cũng nhìn ra Vương Béo vừa chờ mong vừa lo sợ nhân duyên trong tương lai này. Cô đành an ủi ông ta: “Yên tâm, là nhân duyên tốt. Hơn nữa, chú không còn là tên xem bói thối ven đường. Chú còn chưa học được cách gieo quẻ thì sao tôi dám thả chú ra ngoài lừa gạt người khác.”

Trương Thất Đấu ngồi hàng ghế sau không nhịn được bật cười, Vương Béo liền uy hiếp hừ hai tiếng. Trương Thất Đấu vội an ủi hai câu: “Tôi cảm thấy cậu cũng không béo lắm, có thể là vì khung xương lớn nên mới cường tráng.”

Vương Béo xoay vô lăng một vòng rồi cười hắc hắc nói: "Đại sư nhỏ cho tôi một tấm bùa bảo vệ tính mạng vô cùng linh nghiệm. Từ khi tôi đeo vào thì làn da mịn màng, mỡ thừa trên người ngày càng ít đi. Tôi cảm thấy mình sụt hơn ba mươi cân so với mùa hè!”

Hàn Chính Phong vẫn rất chú trọng việc giữ dáng người, nghe vậy liền thò đầu lại gần nhìn bụng Vương Béo phồng lên: “Vậy mà anh nói là sụt ba mươi cân? Trước đây anh nặng bao nhiêu cân?”

"Một trăm chín mười cân nha!" Vương Béo thành thật nói: “Không thì sao tôi có biệt danh là Vương Béo!”

Hàn Chính Phong nhìn gương mặt tròn trịa của Vương Béo, vành tai dày cộng cơ thể hơn trăm cân. Ông ta không ngừng run rẩy, không kiềm chế được mà hỏi một câu: “Vương đại sư, bạn gái cũ của cậu có phải xem nhẹ cân nặng một trăm chín mươi cân của cậu nên mới ở cùng cậu không?”

Vương Béo đưa tay nắm vành tai đầy thịt của mình, không quan tâm nói: “Căn nhà của tôi mới là chiếm phần lớn sự chú ý, trên dưới khoảng hai trăm bốn mươi mét vuông. Sân thượng có vườn hoa trên không rộng tám mươi mét vuông, đứng trong phòng khách có thể nhìn phong cảnh ngoài trời và thấy công viên Hồ Thiên Mẫu phía trước tiểu khu. Tôi còn một căn có sân thượng rộng bảy mươi mét vuông, thấp hơn căn tôi đang ở, còn lại đều là một trăm sáu đến bảy mươi mét vuông.”

Một trăm sáu đến bảy mươi mét vuông…

Dù Hàn Chính Phong biết Tề Thành chỉ là một thành phố hạng ba, giá nhà khoảng mười lăm nghìn tệ một mét vuông nên so với Hồng Kông thì con số này không đủ số lẻ. Tuy nhiên, ngẫm lại thì ông ta đã vất vả xem phong thủy cho người khác nhiều năm, còn ở gần trường học mua một căn nhà giá một trăm ba mươi tệ một mét vuông khiến ông ta cảm thấy xót xa.

"Thật ra cuộc sống ở thành phố nhỏ cũng rất hạnh phúc, không giống chúng ta ở Hồng Kông!” Hàn Chính Phong cảm thán: “Tôi thật hâm mộ cuộc sống của hai người. Lâm đại sư ở căn hộ nào? Tôi mua một căn nhà gần ngài, làm hàng xóm với ngài? Không chừng sau này ngài thấy tài năng của tôi không tệ, thu tôi làm đồ đệ!”

Vương Béo: "...”

Loại người âm hiểm xảo trá này đúng là khó lòng đề phòng!

*****

Địa chỉ bệnh viện mà Trương Khải gửi tới cách khu biệt thự khoảng ba mươi phút lái xe nhưng vì Vương Béo không thích nghe Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu vắt óc tìm cách làm quen Đại sư nhỏ nên chỉ dùng hai mươi phút đã chạy tới bệnh viện.

Chủ sở hữu của căn biệt thự tên là Trần Đại Hằng, người gặp tai nạn là con trai mười mấy tuổi của ông ta tên là Trần Khải Nhuận. Trần Khải Nhuận nhảy xuống từ phòng ngủ ở lầu ba, trùng hợp rơi trúng hồ bơi nên ngất xỉu tại chỗ. Sau khi được đưa đến bệnh viện kiểm tra, phẫu thuật nhanh chóng được tiến hành. Các bác sĩ nói rằng ca phẫu thuật này đã thành công nhưng Trần Khải Nhuận vẫn chưa tỉnh lại.

Vì thế, Trần Đại Hằng đã đến rất nhiều bệnh viện lớn trong nước, đem tài liệu con trai phẫu thuật tìm chuyên gia hỏi thăm thì các chuyên gia đều nói ca phẫu thuật rất thành công, không ai nhìn ra vấn đề nhưng cậu chàng vẫn không tỉnh lại.

Sau một tháng trong phòng chăm sóc đặc biệt, Trần Khải Nhuận được chuyển đến khoa phẫu thuật não và có y tá chăm sóc 24/24. Từ thiết bị giám sát tới các chỉ số cho thấy cơ thể của Trần Khải Nhuận rất tốt, ngoài việc cậu ta không tỉnh lại thì không khác gì so với người bình thường. Trần Đại Hằng đặt mọi tâm tư lên người con trai, tuy được thêm vào nhóm bảo vệ quyền lợi của chủ biệt thự nhưng không quan tâm tới chuyện ở khu biệt thự. Hôm nay, trùng hợp có mấy hộ gia đình trong nhóm nói Trương Khải đã mời đại sư tới xem phong thủy của khu biệt thự, đại sư kia có khả năng thần thông quảng đại, không gì không làm được .

Có người nửa tin nửa không nhưng những người ở lại đều đồng thanh nói đó là sự thật. Một số người còn nhấn mạnh là sau khi thay đổi phong thủy, cả người cảm thấy thoải mái hơn, người già trong nhà cũng đi đứng dễ dàng hơn.

Trần Đại Hằng đọc tới đây thì khẽ động lòng, quyết định mời đại sư này tới nhìn con trai, không chừng lại nhen nhóm lên một hy vọng khác.

Vợ của Trần Đại Hằng là Từ Diễm Kiều biết chồng mời đại sư tới thì không phản đối, bây giờ quan trọng nhất là đánh thức con trai nên chỉ cần có tác dụng thì đừng nói là mời đại sư, nói là mời thần tiên thì bà ta cũng tin.

Lâm Thanh Âm dẫn ba người bước vào khoa phẫu thuật não, hai vợ chồng Trần Đại Hằng đã sớm chờ ở thang máy, nhìn ai cũng thấy giống đại sư.

Gần thang máy có không ít người nhà các bệnh nhân đang đứng, sau khi thấy đám người thì Vương Béo không biết chủ biệt thự có con trai xảy ra chuyện là ai. Ông ấy vừa định lấy điện thoại ra gọi, chỉ thấy Lâm Thanh Âm đi thẳng tới trước mặt một cặp vợ chồng trung niên, tự nhiên hỏi: “Hai người là chủ biệt thự nhờ Trương Khải mời đại sư tới?”

"Đúng!" Trần Đại Hằng hơi kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Âm rồi nhìn ba người đàn ông đằng sau cô, trong lòng kiên định hơn, ông ta không ngờ quy mô của đoàn đại sư này lại lớn như vậy.

Hàn Chính Phong đi theo Lâm Thanh Âm hơi khó hiểu hỏi: “Sao Lâm đại sư biết hai vợ chồng này có con trai xảy ra chuyện?”

Vương Béo liếc Hàn Chính Phong rồi cười nhạo: “Vừa nghe liền biết cậu chỉ biết xem phong thủy chứ không biết gieo quẻ, có thể nhìn ra từ gương mặt.”

Lúc Hàn Chính Phong ngồi trong xe đã biết năng lực thật sự của Vương Béo, oán giận một câu: “Nói như anh biết gieo quẻ vậy.”

Vương Béo kiêu ngạo ngẩng đầu lên, ném ánh mắt khinh thường sang Hàn Chính Phong: “Tôi có kiến thức rộng, đi theo Lâm đại sư nên thấy nhiều tình huống này. Dù không biết gieo quẻ nhưng tôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra.”

Nhìn Vương Béo hiên ngang khí thế bừng bừng đi theo sau Lâm Thanh Âm vào khu phòng bệnh, Trương Thất Đấu cười vỗ vai Hàn Chính Phong: “Vương đại sư là mệnh mang phúc, so về điểm này thì cậu không bằng cậu ta đâu”

Hàn Chính Phong cam chịu gật đầu: "Chỉ bằng cậu ta cũng có thể trở thành trợ lý của Lâm đại sư, điểm này tôi không thể không phục.”

****

Trần Đại Hằng đưa bốn người đến trước cửa phòng chăm sóc mới nhỏ giọng nói: “Về nguyên tắc thì giám hộ của bệnh nhân không được phép tới thăm nhưng tôi đã chào hỏi y tá trưởng, lát nữa có thể dẫn một người vào xem."

Trương Thất Đấu vuốt chòm râu nói: “Ông dẫn Lâm đại sư vào là được, chúng tôi đều đi theo Lâm đại sư đến đây để mở rộng kiến thức."

Trần Đại Hằng gật đầu, ánh mắt nhìn về hướng Vương Béo và Hàn Chính Phong. Ông ấy cẩn thận hỏi: “Xin hỏi vị nào là Lâm đại sư?”

Hàn Chính Phong vừa nghe liền biết Trần Đại Hằng phạm vào tật xấu giống mình từng mắc phải, đó là nhìn ngoại hình đoán người. Ông ta vội đẩy Lâm Thanh Âm lên trước: “Vị này chính là Lâm đại sư."

"Thì ra ngài là Lâm đại sư, mắt tôi vụng về." Trần Đại Hằng buôn bán nhiều năm nên có thể khống chế cảm xúc vô cùng tốt. Họ không nhìn ra biểu cảm kinh ngạc trên mặt ông ấy mà Từ Diễm Kiều sau khi chào hỏi thì tiện tay lấy điện thoại ra, hỏi những người trong nhóm chủ biệt thự: “Xin hỏi vị Lâm đại sư thay đổi phong thủy kia có dáng vẻ thế nào?”

"Đó là một cô bé..."

"Nhìn giống như học sinh trung học!"

“Đại sư gì, rõ ràng là thần tiên tỷ tỷ!”

Từ Diễm Kiều nhìn câu trả lời trong nhóm có 4 tới 6 đáp án giống nhau liền khóa màn hình điện thoại bỏ vào trong túi, đi vài bước đuổi kịp Trần Đại Hằng. Hai vợ chồng liếc nhau, Trần Đại Hằng biết là Lâm đại sư thật sự nên mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vương Béo và ba người kia nhìn từ ngoài phòng bệnh, Lâm Thanh Âm theo sau Trần Đại Hằng đến trước giường bệnh của Trần Khải Nhuận.

Trần Khải Nhuận nằm trên giường, chỉ có thể dựa vào chất dinh dưỡng để duy trì sự sống nên nhìn có vẻ rất gầy yếu. Lâm Thanh Âm chuyển tầm mắt một vòng trên mặt rồi nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu ta, sau đó cẩn thận đưa thần thức của mình đi vào dò xét. Sau đó, cô liền cau mày.

Trần Đại Hằng thầm kêu lộp bộp, xuất hiện cảm xúc lo lắng trên mặt.

Lâm Thanh Âm nhìn hồn phách tan vỡ trong cơ thể Trần Khải Nhuận, bảy phách và thiên hồn, địa hồn đều bị sát khí từ âm giới vây quanh. Thiên hồn không biết đã bị ảnh hưởng tới mức nào.

Lâm Thanh Âm điều động một sợi dây linh khí tiến vào trong cơ thể Trần Khải Nhuận, tiêu diệt sạch sẽ sát khí từ âm giới trong cơ thể cậu ta. Sau đó, cô lại dùng linh khí giúp cậu ta nuôi dưỡng cơ thể đang bị khô cạn.

Dưới sự nuôi dưỡng của linh khí, hai hồn bảy phách bị phân tán đang dần ngưng tụ thành một người nho nhỏ. Vì thiếu thiên hồn nên đứa nhỏ nhìn có vẻ hơi ngốc.

Trần Đại Hằng và Từ Diễm Kiều khẩn trương nhìn chằm chằm Trần Khải Nhuận. Hai người đưa tay dụi mắt, sao gương mặt vốn tái nhợt của con trai bỗng trở nên hồng hào hơn?

Lúc đầu hai người còn tưởng đó là ảo giác nhưng đôi môi không có máu cũng dần nhanh chóng đỏ lên. Lúc này, hai người mới tin tưởng những gì mình thấy là thật.

Lâm Thanh Âm bỏ tay xuống, Trần Đại Hằng và Từ Diễm Kiều liền nhào tới mép giường nhưng dù sắc mặt của Trần Khải Nhuận tốt hơn, người vẫn không tỉnh.

Trần Đại Hằng hơi luống cuống nhìn Lâm Thanh Âm, cô ra dấu bằng tay rồi đợi tới khi ra hành lang mới hạ giọng nói: “Tình huống hơi xấu, tôi không thấy thiên hồn của con trai chú nên cậu ta mới không tỉnh lại.”

Từ Diễm Kiều nghe xong xém ngất xỉu, bà ta giữ chặt cánh tay của chồng mình rồi run rẩy hỏi: “Có phải mất hồn không? Có thể tìm về không?”

Thật ra, loại gọi hồn này không nằm trong phạm vi học thuật của Lâm Thanh Âm, cô căn bản không nghiên cứu phương diện này vì nó không nằm trong thuật bói toán nhưng vì cô là tu sĩ, có thần thức và linh khí nên hiểu trần pháp này. Cho nên, cô có thể giải quyết chuyện này mà không hề tốn sức.

Lâm Thanh Âm gật đầu: "Có thể thì có thể nhưng không thể ở chỗ này, tốt nhất là có một phòng bệnh riêng.”

"Tôi sẽ làm ngay!" Trần Đại Hằng vội trả lời: “Bệnh viện này có phòng vip, tôi đi tìm bác sĩ làm thủ tục."

Tình huống của Trần Khải Nhuận có chút đặc biệt, chỉ số sức khỏe của cậu ta tốt nhưng vẫn không tỉnh lại nên họ muốn chuyển cậu ta sang phòng bệnh khác cũng là bình thường. Trần Đại Hằng ký tên hoàn tất mọi thủ tục, bác sĩ chính đích thân mang theo y tá chuyển người đến khu phòng vip.

Sau khi nhân viên y tế rời đi, Lâm Thanh Âm nhận cặp sách từ chỗ Vương Béo. Cô lấy ra hộp ngọc và túi đựng đá.

Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu thấy cảnh này liền tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào tay Lâm Thanh Âm, họ biết Lâm đại sư sắp bố trí trận pháp.

Lần này, Lâm Thanh Âm bày trận pháp gọi hồn cho Trần Khải Nhuận nên cô phải lấy Trần Khải Nhuận làm mắt trận, bố trí trận pháp dẫn hồn xung quanh cậu ấy.

Lâm Thanh Âm đoán Trần Khải Nhuận nhảy lầu là vì bị âm khí chiếm vị trí mệnh hồn nên thiên hồn vẫn không rời đi mà ở lại khu biệt thự. May là có âm khí vây quanh khu biệt thự nên thiên hồn Trần Khải Nhuận không bị tổn thương.

Bệnh viện và khu biệt thự cách nhau tương đối xa, linh lực yếu ớt trong ngọc thô chắc chắn không thể dẫn thiên hồn tới. Lâm Thanh Âm phải gia tăng lượng ngọc thô trong trận pháp.

Liên quan đến ngọc thì phải nói tới tiền bạc đầu tiên, vì sau tất cả Lâm Thanh Âm thật sự phải dùng rất nhiều tiền mới mua được nên cô không thể cho không.

Lâm Thanh Âm lấy bốn viên ngọc thô từ trong hộp ra rồi nói: “Lát nữa, tôi cần bố trí một trận pháp, trong trận pháp phải dùng ngọc mới được."

Từ Diễm Kiều vội nhìn chất lượng miếng ngọc trong tay Lâm Thanh Âm, thầm tính sơ qua số tiền cần trả: "Bốn khối ngọc này của Lâm đại sư ít nhất phải một triệu hai trăm tệ.”

Lâm Thanh Âm gật đầu: "Những thứ này phải trả thêm tiền. Nếu hai người không có nghi vấn thì tôi liền dùng nó.”

Trần Đại Hằng vội nói: “Lâm đại sư yên tâm. Chỉ cần con trai có thể tỉnh lại thì tôi sẽ trả cho ngài ba triệu tệ.”

Lâm Thanh Âm xém sụp đổ hình tượng mà bật cười, Cầm Đảo không hổ là thành phố hạng hai, người dân sống ở đó giàu hơn người sống ở Tề Thành. Họ vừa ra tay đã có thể tiêu hết 1 triệu, nếu cô gặp được một vài khách hàng giống vậy thì cô rất nhanh có thể lên Trúc Cơ.

Vì muốn tăng cường hiệu lực của trận pháp và tỷ lệ sử dụng linh khí trong ngọc thô nên Lâm Thanh Âm vẫn khắc trận pháp lên miếng ngọc. Sau đó cô mới dùng nó bày trận.

Tục ngữ nói người thường xem giải trí, người trong nghề thì xem học hỏi. Hàn Chính Phong cùng Trương Thất Đấu đều có liên quan tới trận pháp, tuy trình độ không so được với Lâm Thanh Âm nhưng vẫn xem là người nổi bật nhất trong nghề. Buổi sáng, Lâm Thanh Âm thay đổi phong thủy cho tiểu khu thì hai người không thấy rõ cách bố trí trận pháp nên bây giờ, hai người nắm chặt cơ hội nhìn chằm chằm Lâm Thanh Âm.

Trước tiên, Lâm Thanh Âm dùng đá bày trận tụ linh quanh Trần Khải Nhuận, chờ linh khí trong phòng bệnh nồng đậm lên thì Lâm Thanh Âm dùng ngón tay kéo một sợi linh khí đặt vào trận pháp vô hình trên người Trần Khải Nhuận. Cô biến cơ thể cậu ta thành mắt trận cho trận pháp tụ hồn lớn.

Sau khi tất cả đã xong, Lâm Thanh Âm liền lần lược ném bốn khối ngọc thô vào bốn vị trí là Ly, Khảm, Chấn, Đoài. Cô liền dùng đá bổ sung vào trận pháp, cánh tay đánh một đạo linh khí kích hoạt toàn bộ trận!

Hàn Chính Phong tranh thủ lúc Trần Đại Hằng làm thủ tục thì đã cố ý ra cửa hàng tiện lợi ở tầng một của bộ phận nội trú mua bút và sổ sách. Hai người vội vẽ trận pháp của Lâm Thanh Âm lên giấy.

Tốc độ thiên hồn tới sẽ không nhanh, Lâm Thanh Âm thấy không còn việc để làm nên giảng lý luận về trận pháp này cho hai người. Thậm chí còn tiện tay lấy một hòn đá ra khắc lên rồi đưa cho hai người nghiền ngẫm.

Hai vợ chồng Trần Đại Hằng chưa từng thấy pháp trận gọi hồn, cũng không biết người khác gọi hồn bằng gì. Hai người nhìn viên đá bày đầy nhà, cũng không dám đụng vào chúng. Họ sợ lỡ như đụng vào chúng thì hồn con trai cũng mất đi, không thể trở về được. Hai vợ chồng ngồi trên giường, chân vểnh lên, đôi mắt mong đợi nhìn Lâm Thanh Âm bắt đầu giảng bài cho ba người đàn ông lớn tuổi kia.

Kiếp trước, Lâm Thanh Âm giảng đạo pháp cho các đệ tử cũng nói qua cách bày trận. Khi cô giảng bài sẽ không cân nhắc tốc độ suy nghĩ và khả năng đệ tử tiếp thu. Cô chỉ đơn thuần là giảng bài xong nghĩa là hoàn thành nhiệm vụ, còn lại phải tự mình xem xét và tìm hiểu.

Thói quen kiếp trước cũng kéo dài đến kiếp này, Lâm Thanh Âm vừa nói liên tục vừa nói nhanh, căn bản không cho người ta thời gian kịp phản ứng. Vương Béo bị choáng váng bởi từng cụm từ học thuật trong miệng cô, Trương Thất Đấu và Hàn Chính Phong chỉ nhớ kỹ được một phần ba. Còn hai vợ chồng ngồi bên cạnh chăm sóc cũng nhìn Lâm Thanh Âm với ánh mắt sùng bái. Vị đại sư này thật lợi hại, bọn họ đều nghe không hiểu một chữ.

Sau khi nói xong tính thực dụng nhất của trận Tụ linh, thiên hồn Trần Khải Nhuận cũng bay tới. Tuy Trương Thất Đấu không nhìn thấy thiên hồn nhưng mũi tên trên la bàn trong tay ông ta đã nói cho ông ta tất cả.

Lâm Thanh Âm biểu hiện nghiêm túc, Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu đều cúi đầu nhìn chằm chằm la bàn của mình. Hai vợ chồng vẫn lo lắng chờ đợi nhìn màn này, không ngừng nắm chặt tay nhau. Bàn tay hai người đều đổ mồ hôi lạnh.

Thiên hồn vô thức quay quanh cơ thể Trần Khải Nhuận, vì rời xa thể xác quá lâu nên mệnh hồn không tìm được đường trở về thể xác. Lâm Thanh Âm thấy thế liền dùng ngón tay vẽ một vòng trói thiên hồn trên không, cẩn thận đẩy thiên hồn vào thể xác, ngay cả linh khí theo thiên hồn cũng được đẩy vào cơ thể. Lâm Thanh Âm còn phân một tia thần thức đi theo, tận mắt thấy mệnh hồn hợp vào hai hồn thất phách khác.

Lâm Thanh Âm thu lại thần thức, cùng lúc đó Trần Khải Nhuận nằm trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn tất cả mọi thứ chung quanh.

Hai vợ chồng Trần Đại Hằng không để ý tới trận pháp, khóc lóc từ trên giường nhảy xuống, nhào tới giường bệnh ôm chặt đứa con trai đã tỉnh lại.

Trần Khải Nhuận cảm giác cơ thể buộc các loại dụng cụ, ngoài miệng bịt kín mặt nạ oxy nên hơi nóng nảy. Các dụng cụ liên tiếp vang lên, các bác sĩ và y tá vội vã chạy vào rồi đưa mọi người ra phòng khách nhỏ bên ngoài.

Trần Đại Hằng khẩn trương chờ đợi bên ngoài, không lâu sau bác sĩ liền tươi cười nói: "Chúc mừng, bệnh nhân đã tỉnh nhưng vì sức khỏe nên chúng tôi còn phải kiểm tra lại lần nữa xem có gì bất thường không. Sau khi làm xong sẽ để y tá đẩy bệnh nhân ra.”

"Tốt!" Vợ chồng Trần Đại Hằng kích động liên tục cảm ơn, chờ nhân viên y tế rời đi thì đóng cửa phòng bệnh lại. Hai người vội cảm ơn Lâm Thanh Âm: "Lâm đại sư, nhờ ngài mà con trai tôi đã không sao. Ngay cả bệnh viện cũng không cứu được thằng bé.”

Trương Thất Đấu ở bên cạnh vuốt râu phụ họa nói: "May là ông mời Lâm đại sư tới kịp thời, thiên hồn mới thuận lợi trở về trong cơ thể. Nếu để thời gian kéo dài thì thần tiên cũng không cứu được.”

“Đúng vậy, cảm ơn Lâm đại sư!" Trần Đại Hằng kích động không biết nên làm gì cho tốt, Từ Diễm Kiều liền nhắc nhở: “Mau chuyển tiền thù lao ba triệu tệ cho ngài ấy!”

"Đúng, xem não tôi này!” Trần Đại Hằng vội lấy điện thoại ra, vừa nói với vợ vừa mở trang chuyển tiền: "Sắp tết rồi, em mau chuẩn bị quà tết cho các đại sư.”

Gần đây, Lâm Thanh Âm nhận quà tới mỏi tay nên cô không có hứng thú lắm với lễ tết. Cô chỉ muốn thu tiền rồi nhanh chóng về nhà, vừa định chuẩn bị từ chối thì nghe Trần Đại Hằng nói: "Đảo Cầm chúng ta rất giàu hải sản. Dù hải sản vào mùa đông không tính là béo nhưng cũng ăn rất ngon, đi chuẩn bị cho đại sư một ít."

Nụ cười Lâm Thanh Âm càng sáng lạn: “Đều là hàng xóm của nhau mà hai người quá khách sáo. Ha ha, vậy thì cảm ơn!"

Chương kế tiếp