Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 88
Khi Lâm Thanh Âm từ đế đô trở về, kết quả của kỳ thi tháng đã ra, cô bởi vì không tham gia thi nên không có tên trên bảng điểm. Vừa đến lớp, sau lần đầu tiên phân lại lớp qua kỳ thi đầu tiên sau nghỉ Tết, bạn học Quách Nhiên, người đứng đầu lớp, nước mắt giàn giụa đưa lên một túi đồ ăn vặt, không ngừng bái lạy bày tỏ lòng biết ơn Lâm Thanh Âm: "Đa tạ công ơn không đi thi của bạn học Lâm. ”

Lâm Thanh Âm nhận lấy chiếc túi và nhìn vào bên trong, đoán rằng bạn học này đã cống hiến tất cả đồ ăn vặt cho cả tháng này, cô nói một tiếng cảm ơn, và lấy một tấm bùa hộ mệnh từ túi của mình và đưa nó cho cậu ta.

Quách Nhiên: "......"

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Quách Nhiên, Lâm Thanh Âm cười tủm tỉm nhìn cậu: "Đây là quà đáp lễ cho cậu, cái này là do đại sư tự tay vẽ, rất linh nghiệm đó, nhớ mang theo bên mình.”

Quách Nhiên đờ đẫn gật gật đầu, nói lời cảm ơn một cách khó khăn.

Trương Tư Diểu ngồi bên cạnh Lâm Thanh Âm suýt ngất vì cười, khi thấy Quách Nhiên đang nhìn mình, cô ấy nhanh chóng lấy từ trong túi ra một lá bùa giống y hệt cho cậu ta xem: "Quả thật rất linh nghiệm. ”

“Linh khí!” Quách Nhiên lẩm bẩm, bất quá vẫn nghe lời bỏ bùa vào trong túi. Lâm Thanh Âm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Quách Nhiên hài lòng gật gật đầu, không thể không nói sau khi phân lại lớp, các bạn cùng lớp bây giờ vẫn rất đáng yêu.

Trương Tư Diểu giúp Lâm Thanh Âm treo túi đựng đồ ăn vặt lên lưng ghế, kéo Lâm Thanh Âm xuống nhỏ giọng nói: "Sau Tết, khoa chúng ta có mấy người bỏ học, nghe nói là bởi vì trong nhà phá sản, hơn nữa thành tích học tập vốn cũng không tốt, thi đại học cũng không có hy vọng gì, mấu chốt nhất là không trả được học phí lớp 12, cho nên dứt khoát thôi học, còn có thể tiết kiệm nửa năm học phí. ”

Lâm Thanh Âm cười nhạt một tiếng, không cần Trương Tư Diểu nói cô cũng biết mấy người kia là ai, lúc trước cô bố trí trận pháp ở trường, chính là để đặc biệt nhắm vào bầu không khí trường học, những người lương thiện sẽ gặp may mắn liên tục, còn những học sinh bắt nạt người khác sẽ gặp xui xẻo, hành động càng độc ác thì số mệnh càng kém, hơn nữa còn ảnh hưởng đến người nhà.

Mấy người này đều khiến cả nhà phá sản rồi, hơn nữa cô cũng biết là bọn họ là những người có liên quan trực tiếp đến việc nguyên chủ tự sát. Về phần những người khác, chắc hẳn hiện tại sống cũng không dễ chịu gì.

Lâm Thanh Âm cười nhẹ: "Không cần quan tâm bọn họ, chỉ là loại tép riu mà thôi. ”

Hai người lẩm bẩm thì thầm, Lâm Thanh Âm thò tay vào trong túi lấy ra một miếng socola, còn chưa kịp xé ra Vu Thừa Trạch đã cầm hai tờ bài thi đi vào, đưa tay gõ gõ bàn Lâm Thanh Âm: "Cất sách vở đi, làm bù bài toán cho kỳ thi tháng."

Lâm Thanh Âm buồn bực đem socola cất vào trong ngăn bàn, không thể cho cô thi ít một lần sao?

***

Chương trình học của học kỳ 2 lớp 12 rõ ràng là chặt chẽ hơn, các giáo viên đang nỗ lực cải thiện chương trình giảng dạy, và cố gắng dành nhiều thời gian ôn tập hơn cho học sinh. Lâm Thanh Âm tuy rằng học giỏi nhưng nghề tay trái quá nhiều, vừa xem bói vừa xem phong thủy còn vẽ bùa cho người ta, ngay cả hiệu trưởng cũng trở thành fan trung thành của cô. Vu Thừa Trạch trước mắt không hói, tạm thời không cần mua bùa từ Lâm Thanh Âm, anh ta chỉ hy vọng Lâm Thanh Âm có thể tập trung nhiều hơn vào việc học.

Thời gian nghỉ ngơi và nghỉ lễ anh ta không thể quản lý, bất quá trong thời gian đi học ngoại trừ chuyện mạng người quan trọng ra, anh ta không cho phép Lâm Thanh Âm xin nghỉ. Nhưng bình thường mà nói, loại chuyện như vậy dù sao cũng rất hiếm, có khi gặp tương đối nhiều, có khi nửa năm không gặp.

Lâm Thanh Âm không tiếp nhận loại công việc này toàn bộ lớp 12, hai ngày nghỉ cuối tuần cũng chỉ còn lại nửa ngày, thời gian xem bói của Lâm Thanh Âm càng ngày càng giảm bớt, Vương béo tạm thời đình chỉ xin hẹn trước, chỉ riêng số người đã đặt trước cũng đủ để xem hơn một năm rồi, về phần có việc gấp cũng không phải chỉ thêm một ngàn tệ là có thể chen vào, ít nhất phải thêm một con số không.

Thời gian xem bói, tu luyện và học tập của Lâm Thanh Âm trôi qua nhanh chóng, chớp mắt chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Phiếu báo điểm thi đại học năm trước của trường không tốt lắm, năm nay lớp Lâm Thanh Âm có không khí học tập sôi nổi, hiệu trưởng Vương cho rằng mình có thể cho ra hơn chục tờ giấy khen. Về phần Lâm Thanh Âm thì càng không cần phải nói, hiệu trưởng Vương đã lén lút thiết kế biểu ngữ trạng nguyên thi đại học.

Vuốt ve mái tóc đen dày của mình, hiệu trưởng Vương cảm thấy một trong những việc chính xác nhất mà mình từng làm trong đời này chính là dùng học bổng tuyển Lâm Thanh Âm vào trường của mình!

Thấy còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan học buổi trưa của học sinh, hiệu trưởng Vương vội vàng đến căng tin dạo một vòng, thuận tiện không quên dặn dò bọn họ, ngoại trừ một ngày ba bữa ra ăn khuya cũng phải phong phú, cũng không thể để cho học sinh lớp 12 (chủ yếu là đại sư nhỏ) để bụng đói đi ngủ.

So với những học sinh lo lắng đến mức ngay cả cơm cũng không ăn được, Lâm Thanh Âm dường như ở trong một trạng thái đặc biệt tốt. Nhờ ăn uống tốt và tu luyện, chiều cao của cô đã lên tới 1m72. Dáng người cao ráo, làn da trắng cùng gương mặt xinh xắn khiến cô được mặc định là hoa khôi của một trường trung học tư thục ở phương Đông, nhưng trong lớp, các bạn học sinh đều nói hoa khôi trường mê tín dị đoan, cứ mỗi khi đến năm mới lại thích nhét bùa hộ mệnh cho các bạn học cô thấy thuận mắt.

Bất quá những học sinh nhận được bùa hộ mệnh cũng nói rằng nó rất linh nghiệm, có người bởi vì mang theo bùa mà tránh được va chạm xe, cũng có người tránh được chậu hoa rơi trên lầu, còn có một số tuy rằng không gặp phải chuyện rất nguy hiểm, nhưng từ sau khi mang theo bùa hộ mệnh liền đặc biệt thuận lợi, giống như vận khí cả người đều tốt.

Lâm Thanh Âm trải qua hơn hai năm học tiếng Anh của Lý Ngạn Vũ và Dương Đại Soái, cuối cùng cũng cải thiện được điểm số tiếng Anh của mình. Tuy rằng kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra nhưng lần này Lâm Thanh Âm không tính đề thi tiếng Anh nữa, cô cảm thấy dựa vào chính mình hẳn là cũng có thể đạt được điểm không tồi.

Đại sư nhỏ thi đại học, người vui nhất chính là những người tìm cô xem bói cùng với các bà các dì đứng xem, nếu không thấy được đại sư nhỏ thể hiện tài năng của mình, niềm vui của cuộc sống sẽ thiếu đi một nửa.

Kỳ thi ba ngày thoáng qua, Lâm Thanh Âm tinh thần sảng khoái bước ra khỏi phòng thi, bỏ đồ vào cặp sách rồi bắt taxi đến phòng xem bói. Lúc này, trong phòng đã có không ít người, khi nhìn thấy Lâm Thanh Âm, họ đều mỉm cười và hỏi cô ấy làm bài thi thế nào, may là Lâm Thanh Âm có thành tích học tập tốt và trực giác chính xác, nếu là một thí sinh khác nói không chừng đã bị hỏi đến sụp đổ rồi.

Lâm Thanh Âm tâm trạng tốt, thoáng sửa lại trận pháp quẻ của phòng xem bói, ngoại trừ rừng trúc và túp lều ở chỗ sâu nhất ra. Những nơi khác đều là biển hoa, nhìn thôi đã khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc.

Hiện tại người đến xem bói ít nhất cũng hẹn trước nửa năm, đều là khách quen cũ của Lâm Thanh Âm, bọn họ ít nhiều cũng đoán được trong phòng này có bí ẩn gì, bất quá đại sư nhỏ không nói cũng không ai hỏi, dù sao biết đại sư nhỏ rất lợi hại là được rồi.

Việc xem bói của Lâm Thanh Âm vẫn giống như trong công viên trước đây, khi Lâm Thanh Âm xem bói, một nhóm ông bà ngồi trên bãi cỏ thích thú xem bói, một số khách hàng xem bói liên quan đến chuyện riêng tư, không muốn những người khác biết được. Những người này sẽ được xếp xuống cuối cùng, đợi sau khi tiễn mọi người đi, cô sẽ xem riêng cho họ.

Lúc này xem bói, chí ít đã hẹn hơn nửa năm trước, loại chuyện này cũng không phải là chuyện gì đặc biệt lớn, ngược lại càng là tích tụ lâu ngày trong lòng bất an.

Người quen của Lâm Thanh Âm là người đầu tiên đến xem bói, kể từ khi cô xem bói trong công viên, người cô này ngày nào cũng ngồi ở phía trước trên một chiếc ghế dài nhỏ. Kể từ khi có nỗi băn khoăn, cô ấy không nghĩ đến những cách khác, trực tiếp tìm đến Vương đại sư hẹn lịch, đợi hơn nửa năm, cuối cùng cũng đến lượt bà.

"Đại sư nhỏ, tôi họ Vương, tên Vương Vĩnh Trinh." Dì Vương ngồi ở trên ghế tre, uống một hớp lớn trà Lâm Thanh Âm đưa tới, sau đó thở dài nói: "Tôi đến đây để xem cho con gái tôi. Nửa cuối năm ngoái, con gái tôi đã có bạn trai. Thanh niên này trông đàng hoàng, có học thức và điều kiện gia đình tốt, nhưng không biết tại sao, mỗi lần thấy cậu ta thân thiết với con gái tôi, tôi lại cảm thấy rất gượng gạo, hình như có gì đó không đúng."

Dì Vương lộ ra vẻ mặt rối rắm: “Nếu nói là cậu ta đối với con gái tôi không tốt cũng không phải, cậu ta có vẻ rất ân cần, lễ tết nào cũng mua mỹ phẩm và quần áo cho con gái tôi, nhưng nếu nói cậu ta tốt, tôi nghĩ anh ấy không thật sự nghiêm túc với con gái tôi, giống như là đang làm bộ làm tịch hơn.

Một ông già ngồi bên dưới rất thân với dì Vương, nghe dì Vương nói vậy, không khỏi phàn nàn: “Phụ nữ các bà đúng là phiền phức, tốt cũng không được, xấu cũng không xong, nếu không phải thật sự muốn yêu đương rồi kết hôn, sao người ta phải lãng phí thời gian với con gái bà, cậu ta muốn làm cái gì?"

Thím Vương vỗ đùi: "Tôi giờ chẳng phải đến để nhờ đại sư nhỏ xem cho tôi cậu ta đang âm mưu gì sao. Trực giác của phụ nữ chúng tôi rất chuẩn, mặc dù tôi không đoán ra được, nhưng nhất định có chuyện gì đó."

Lâm Thanh Âm nhìn gương mặt của dì Vương: "Từ tướng mạo của dì mà nói, chuyện tình cảm của con gái dì quả thực có chút vấn đề. Nhưng cụ thể thì phải nhìn từ gương mặt của bọn họ."

Dì Vương lập tức lấy vài bức ảnh từ trong túi ra và đưa cho Lâm Thanh Âm: "Tôi đã học nhiếp ảnh tại Đại học Người cao tuổi, những bức ảnh này là tôi tự mình chụp khi cậu ta đến nhà tôi vào dịp Tết Nguyên đán."

Lâm Thanh Âm vừa nhìn thấy bức ảnh liền bật cười, thoạt nhìn, dì Vương chụp bức ảnh này là đặc biệt để xem bói, dì hoàn toàn không xem xét bố cục của cả bức ảnh, trực tiếp mở khẩu độ* lớn và chụp cận cảnh, ngay cả nốt ruồi trên mặt cũng có thể nhìn rõ. Vì để cho đại sư nhỏ có thể xem bói chính xác hơn, dì Vương không chỉ chuẩn bị một bức ảnh chụp chính diện, mà còn chuẩn bị hai bức ảnh chụp hai bên và sau đầu, có thể nói là cực kỳ tỉ mỉ. Đối với con gái của bà thì còn hơn thế nữa, không chỉ có ảnh chụp khuôn mặt mà ngay cả dấu vân tay cũng có.

*Khẩu độ chính là độ mở cửa ống kính, giúp điều tiết lượng ánh sáng đi vào đến cảm biến của máy ảnh. Khẩu độ của ống kính càng lớn thì trong một khoảng thời gian nhất định lượng ánh sáng mà cảm biến nhận được càng nhiều.

Không thể không nói, ngoại trừ việc nhìn vào người thật, loại ảnh có độ nét cao, không bị mờ, không có bộ lọc và không làm đẹp này là chính xác nhất, Lâm Thanh Âm cũng có thể bớt được không ít việc.

Cầm bức ảnh con gái của dì Vương lên và nhìn vào lòng bàn tay của bà, Lâm Thanh Âm nói: "Dì hồi trước gặp khó khăn trong việc đẻ con, sau khi có cô con gái này, dì rất chiều chuộng cô ấy, phải không?

"Khi còn trẻ, vì nguyên nhân công việc nên tôi luôn phải xuống giếng, cơ thể nhiễm lạnh, sau khi kết hôn mấy năm không có con, tôi uống không biết bao nhiêu thuốc bắc, thuốc tây, đến khi sắp ba lăm, tôi mới đang mang thai với con bé, ngài nghĩ thử xem tôi có thể không chiều chuộng con bé sao?” Dì Vương thở dài: “Tôi đã đem tâm huyết cả cuộc đời mình đặt trên người con bé, tôi không cầu con bé giàu có, chỉ cần con bé có một gia đình nhỏ hạnh phúc là tôi mãn nguyện rồi."

Lâm Thanh Âm gõ nhẹ vào bức ảnh: "Con gái dì được sinh ra trong sự kỳ vọng và tình yêu thương của cha mẹ, không phải lo lắng về cái ăn cái mặc; từ khi sinh ra đến giờ chưa từng rời xa cha mẹ quá, và chưa bao giờ phải lo lắng về điều gì."

Dì Vương lập tức nói: "Đúng vậy, con bé từ tiểu học đến đại học đều ở Tề Thành, còn lên đại học. Lúc còn học đại học, cứ ba ngày con bé lại chạy về nhà một lần, dù sao cũng chỉ mất mười phút đi xe điện nên về nhà ăn cơm rất tiện.”

“Tổng thể mà nói thì khá suôn sẻ, chưa từng gặp điều gì trắc trở, cũng chưa từng thấy sự nguy hiểm của lòng người." Lâm Thanh Âm lắc đầu: "Vừa nhìn là biết là kiểu người đơn thuần, dễ bị lừa."

Khi nghe thấy hai từ "đơn thuần, dễ bị lừa", dì Vương cảm thấy trong lòng lộp bộp: "Cậu ta thật sự là kẻ lừa đảo sao?" Nhưng nói đến đây, dì Vương lại thắc mắc: "Cậu ta rốt cuộc có ý đồ gì? Cha cậu ta còn là một trong những lãnh đạo của chúng tôi."

Lâm Thanh Âm cầm tấm ảnh của chàng trai trẻ đặt lên bàn, cô cười nhẹ: "Anh ta có ý đồ cưới con gái dì chăng?"

Dì Vương nghe xong càng khó hiểu hơn. Nếu như có thể kết hôn đương nhiên là chuyện tốt, nhưng bà thấy cái này hai đứa nhỏ không hề đề cập tới chuyện kết hôn, trong lòng mới lại càng cảm thấy bất an.

Lâm Thanh Âm lấy mai rùa ra và vẽ một quẻ, khi quẻ xuất hiện, Lâm Thanh Âm nhìn thời gian: "Dì, dì đừng vội đi vội, đợi đến tối tôi sẽ đưa dì và con gái dì đến một nơi, dì đi là liền biết anh ta có ý đồ gì rồi.”

Dì Vương nhanh chóng đồng ý, bà đặt tách trà trong tay lên bàn, thu dọn toàn bộ ảnh chụp, có chút do dự hỏi: “Vậy đại sư nhỏ, giờ tôi xuống lầu chờ sao?”

Lâm Thanh Âm đứng dậy, lấy tờ giấy màu vàng và bút bùa từ trong ngăn tủ phía sau vẽ một lá bùa, gấp lại đưa cho dì Vương: “Hàn khí trong cơ thể dì tích tụ không tan, tay chân lạnh ngắt, xương khớp đau nhức, tìm một thầy thuốc đông y chữa trị thật tốt đi, còn nữa, một giờ chiều mai dì mang theo lá bùa này tìm một chỗ phơi nắng, ngồi đến khi đổ mồ hôi hẵng về nhà.”

Nghe vậy, một bà cô mũm mĩm phía dưới bật cười: "Trời nóng như thế này, đừng nói là ra ngoài, ngay cả ngồi trong nhà không bật điều hòa, tôi cũng sẽ đổ mồ hôi."

Dì Vương cẩn thận cất lá bùa vui vẻ ra mặt mà nói: "Cảm ơn đại sư nhỏ. Nói thật với ngài, mùa hè tôi rất ít đổ mồ hôi. Chưa nói đến điều hòa, ngay cả quạt cũng không dám dùng, nói đến xem thuốc bắc cũng có chút nhức đầu, đại sư nhỏ, ngài xem tướng chính xác như vậy, bắt mạnh nhất định cũng rất giỏi, không thì ngài dứt khoát kê cho tôi đơn thuốc là được!"

Lâm Thanh Âm: "...Cái này tôi thật sự không biết!"

***

Lâm Thanh Âm sau một lúc tính toán quẻ cho hai mươi người bay giờ mới cảm thấy cả người thoải mái. Vương béo ở bên ngoài chờ về nhà nấu cơm cho cô dâu vừa mang thai ngẩng đầu nhìn mấy lần, thấy bên trong tan cuộc, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: "Đại sư nhỏ ngày mai chúng ta cũng không thể xem nhiều như vậy, ngày mai vợ tôi nghỉ ngơi không đi làm, tôi phải về sớm một chút. ”

Lâm Thanh Âm: "Người đã kết hôn quả nhiên khác hẳn, biết lấy gia đình làm trọng. ”

Nhìn bộ dáng vui vẻ của Vương béo, Lâm Thanh Âm nở nụ cười: "Vừa đúng lúc Khương Duy nghỉ phép trở về, cũng không thể để cho anh ta quá nhàn rỗi, chú đem chìa khóa phòng quẻ cùng danh sách hẹn trước giao cho anh ta đi, hai tháng này chú được nghỉ! ”

“Được!” Vương béo lấy điện thoại di động ra, lập tức kéo Khương Duy vào trong nhóm, thề lên thề xuống cam đoan: "Đại sư nhỏ, ngài yên tâm, Khương Duy bên kia tôi nhất định sẽ theo sát anh ta làm việc, ngài cứ việc xem bói của ngài.”

Khương Duy xuống xe lửa vừa về đến nhà, mới đi tắm ra, liền nhìn thấy Vương béo mời anh ta vào nhóm trên wechat. Xuất phát từ sự tin tưởng đối với Vương béo, Khương Duy ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn liền chấp nhận lời mời, ngay sau đó một loát thông báo tin nhắn wechat hiện lên khiến anh ta hoa cả mắt.

Khương Duy vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng luôn có dự cảm không tốt.

Sau khi Lâm Thanh Âm và Vương béo vui vẻ sắp xếp công việc trong kỳ nghỉ hè cho Khương Duy, Lâm Thanh Âm đứng dậy vươn vai, nói với dì Vương: "Bây giờ dì gọi điện thoại cho con gái dì đến đây, tôi dẫn mọi người đi xem kịch. ”

Dì Vương do dự một chút, nhịn không được hỏi: "Thật sự là xem kịch sao, sao tôi lại cảm thấy nghe giống như muốn đi bắt gian vậy?”

Chương kế tiếp