Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 89
Dì Vương mặc dù là vì con gái mới đến bói mệnh nhưng khi gọi điện cho con gái Đổng Hiểu Quyên chỉ nói với cô ấy rằng đi ăn cơm cùng với bà. Bên này Lâm Thanh Âm cũng không nhàn rỗi, gọi điện thoại bảo Khương Duy lái xe đến phòng xem bói.

Trong lòng Khương Duy dự cảm không lành ngày càng lớn, anh ta đặt điện thoại xuống do dự lúc này có nên lái xe đến đó không. Thực ra đối với anh ta mà nói có do dự cũng vô dụng, đại sư nhỏ cũng đã nói rồi, anh ta còn có thể từ chối sao? Anh ta không có lá gan dám từ chối đó.

Cả nhà Khương Duy mùa xuân năm nay lại chuyển đến biệt thự cách phòng xem bói một đoạn, hơn nữa lúc này đang là giờ cao điểm tan làm buổi tối. Di chuyển trên đường tốn bao nhiêu là thời gian, gần như phải mất khoảng một tiếng mới có thể đến phòng xem bói, vừa hay gặp được con gái của dì Vương, Đổng Hiểu Quyên ở dưới lầu.

Lâm Thanh Âm phỏng đoán thời gian sắp đến rồi, cùng với dì Vương đi xuống dưới lầu, Đổng Hiểu Quyên nhìn nhìn Lâm Thanh Âm và Khương Duy, đưa tay ra kéo lấy cánh tay của dì Vương, có chút do dự chần chừ hỏi: “Mẹ, mẹ không phải nói sẽ đưa con đi ăn cơm cùng với bạn mẹ sao?”

“Ừm! Hai vị này chính là bạn của mẹ, đừng nhìn bọn họ nhỏ tuổi nhưng đều là bạn vong niên (bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa) của mẹ.” Dì Vương không mảy may chột dạ nói, mà thực ra những lời này đều là đại sự nhỏ dạy, cứ theo đó mà nói chắc chắn không sai.

Đổng Hiểu Quyên nhìn Khương Duy một cái, trong lòng không tránh được có chút để tâm, gần đây mẹ của cô không ít lần cằn nhằn trước mặt cô về bạn trai của cô, nói đi nói lại cũng đều là sự chỉ trích. Đổng Hiểu Quyên không biết mẹ của mình rốt cục thấy bạn trai của cô chỗ nào không thuận mắt, nhưng sẽ không thể vì chuyện này lại đưa cô đi xem mắt chứ? Thế này đối với cậu trai trẻ nhà người ta mà nói cũng quá không nhân hậu rồi!

Đổng Hiểu Quyên cực kỳ khó chịu kéo dì Vương lại một chút, nhưng ở trước mặt của Lâm Thanh Âm và Khương Duy cô lại e ngại việc đem chuyện này trực tiếp nói ra, trên mặt cực kỳ xấu hổ. Dì Vương lại không mảy may chú ý đến tâm sự của con gái, quay đầu lại hỏi Lâm Thanh Âm: “Đại sư nhỏ, chúng ta bây giờ đi đâu thế?”

“Đi ăn cơm thôi.” Lâm Thanh Âm đập đập vai của Khương Duy, đưa tay kéo cửa xe: “Tôi mời.”

Chỗ Lâm Thanh Âm muốn đi là quán rượu của Châu Văn Sinh mở, đơn giản bởi vì quán rượu Châu Văn Sinh bán rượu rất ngon. Hai năm nay làm ăn dưới sự che chở của Bạch Xà càng ngày càng phát đạt. Năm nay Châu Văn Sinh lại mở một câu lạc bộ tư nhân được xây dựng cho hội viên ở gần công viên nước, khi ấy trước lúc khai trương còn đặc biệt gửi cho Lâm Thanh Âm một tấm thẻ cấp cao nhất của hội viên vip, được hưởng giảm giá 30% tiền thức ăn, bất cứ lúc nào cũng được phục vụ không cần phải đặt trước.

Thực ra hương vị mấy món ăn ở câu lạc bộ tư nhân đó cũng không khác gì so với quán rượu mở trước đó, chủ yếu là do có cách sắp xếp, phân lượng càng thêm tinh xảo mà thôi. Những người ăn cơm ở đây cũng không phải vì hương vị của món ăn mà là vì hoàn cảnh và sự riêng tư của nơi này vừa ý họ, tiện cho việc bàn bạc một số chuyện trên công việc và ngoài công việc.

Khương Duy theo chỉ dẫn đến được câu lạc bộ tư nhân kiểu Trung này. Xe vừa đến cổng liền có nhân viên ra chào đón họ bước vào, Lâm Thanh Âm trực tiếp rút ra tấm thẻ hội viên đưa cho họ.

Nhân viên làm việc trong câu lạc bộ này không biết Lâm Thanh Âm nhưng người đó biết tấm thẻ này. Loại thẻ này không bán ra ngoài, lúc đó chỉ làm có mấy tấm để ông chủ chuyên dùng gửi đi cho bạn bè thân thiết của mình. Khi ấy còn đặc biệt dặn dò bọn họ, bất kể là ai đến đều phải phục vụ như khách quý.

Sau khi người tiếp đón nhìn thấy tấm thẻ này cười càng thêm rạng rỡ, dẫn khách vào trong câu lạc bộ, trên mặt vẫn giữ nụ cười nói: “Căn phòng may mắn* này của chúng tôi là đặc biệt chuẩn bị cho khách vip, tôi dẫn ngài qua đó.”

*Chú thích: Câu gốc 紫气东来 (Âm Hán-Việt: Tử khí đông lai): chỉ điềm may từ phía đông đến, truyện kể quan giữ cửa ải Hàm Cốc thấy có mây tím từ phía đông bay tới thì biết sắp có thánh nhân đi qua; quả nhiên sau đó Lão Tử cưỡi thanh ngưu đi tới.

Lâm Thanh Âm xua xua tay: “Chỗ của mấy người có phải có hai phòng liền kề nhau, ở giữa cửa đẩy có thể mở ra phòng khác?”

Giám đốc ở đại sảnh sững lại một chút, có chút chần chừ do dự nói: “Đúng là có phòng như vậy có điều căn phòng đó tính riêng tư không cao, bình thường lúc khách đến ăn số lượng quá nhiều một phòng không thể ngồi đủ chúng tôi mới đưa khách đến gian phòng đó, đem cửa của gian giữa mở ra có thể biến hai căn phòng tầm trung hợp nhất thành một gian phòng lớn.”

Lâm Thanh Âm nghe xong cực kỳ hài lòng: “Vậy đến căn phòng đó đi.”

Giám đốc ở đại sảnh không quá hiểu Lâm Thanh Âm tại sao lại không đặt mấy phòng cao cấp mà lại dùng phòng đôi cực kỳ phổ biến ấy. Có điều khách hàng là thượng đế, khách đã yêu cầu, giám đốc ở đại sảnh cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể dẫn khách qua đó còn trong lòng thì cực kỳ nghi hoặc.

Căn phòng đôi này nằm ở nơi hẻo lánh nhất của câu lạc bộ, hoàn cảnh kém hơn tất cả các phòng khác rất nhiều. Trong gian phòng có một chiếc bàn cho mười người, ngoài ra còn có một chiếc ghế sô pha dài và bàn nhỏ để uống trà, để cho khách nói chuyện hoặc đánh mạt chược trước khi dùng bữa.

Giám đốc ở đại sảnh đóng cánh cửa giống như bức bình phong ngăn hai gian phòng lại. Lúc ông ta chuẩn bị khóa, Lâm Thanh Âm đột nhiên gọi ông ta một tiếng, giám đốc ở đại sảnh nhanh chóng quay người qua, đợi Lâm Thanh Âm nói xong ông liền quên mất chuyện phải khóa cửa mà theo thực đơn Lâm Thanh Âm đã gọi đi chuẩn bị đồ.

Cùng với hai vị nam nữ lạ mặt chung bàn ăn cơm, Đổng Hiểu Quyên có chút ngại ngùng, nhưng dì Vương từ đầu tới giờ đều không cho cô cơ hội nói chuyện, một mình sục sôi khí thế nói chuyện cùng với Lâm Thanh Âm. Lâm Thanh Âm hiện tại đặc điểm lớn nhất là giỏi giao tiếp với người khác, không cần biết là bà già ở tuổi bảy mươi hay là đứa trẻ ba bốn tuổi, cô ấy đều có thể tán dóc cả một ngày.

May mà tốc độ phục vụ thức ăn của nơi này cực kỳ nhanh, nhìn những món ăn tinh xảo không ngừng được đưa lên, Đổng Hiểu Quyên luôn ngồi ngây ngốc không nói câu gì lúc này mới thở phào, có đồ để ăn vẫn tốt hơn là ngồi ngây ngốc ngại ngùng ở đây.

Món ăn đều đã được dọn lên rồi, Lâm Thanh Âm cũng không nói nữa, cô trên phương diện ăn uống vài năm đều như một ngày vô cùng chuyên tâm, dùng đũa như múa, miệng phồng lên, xem ra cực kỳ hưởng thụ.

Khương Duy hôm nay vừa quay lại, buổi trưa ở trên tàu mới an tạm vài thứ từ rất sớm đã đói đến bụng xẹp lép rồi, cũng ăn nhồm nhoàm không có chút khách sáo.

Đổng Hiểu Quyên nhìn nhìn Khương Duy, lại nhìn Lâm Thanh Âm, cuối cùng nhận ra đây không hề giống với một buổi tiệc xem mắt, vậy cô rốt cục là đang làm cái gì vậy?

Bốn người bọn họ đều không nói gì lặng lẽ ăn, thức ăn đầy một bàn mới chỉ nửa tiếng đã ăn hết sạch sành sanh rồi. Lâm Thanh Âm bảo phục vụ không cần đem thức ăn lên nữa thay vào đó là đem đến một chút hoa quả, dưa hấu và trà, nói gì đó với Khương Duy.

Dì Vương ăn no bụng đến mức có chút ngồi không được, nhân lúc không ai để ý nhỏ tiếng hỏi Lâm Thanh Âm: “Đại sư nhỏ, chúng ta tiếp theo đi đâu vậy?”

Lâm Thanh Âm đưa cho bà một miếng dưa rất ngọt, cười híp mắt nói: “Dì cứ ăn miếng dưa này đợi xem trò vui đi.”

Ngồi cũng khoảng mười phút, đột nhiên gian phòng cách vách truyền đến tiếng mở cửa, Lâm Thanh Âm lập tức dùng tay ra hiệu im lặng, lại chỉ chỉ sang phòng bên cạnh.

Dì Vương căng thẳng nuốt nước bọt, đến miếng dưa cầm trong tay cũng không dám cắn, cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh. Đổng Hiểu Quyên có chút mù mờ không sao nói rõ được, có điều cô cũng không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu liên tục ăn dưa.

Rất nhanh cửa phòng bên cạnh “rầm” một tiếng đóng lại,vừa nghe tiếng khóa cửa được mở ra lại nghe thấy khóa cửa của phòng đó “lạch cạch” một tiếng cài chặt, tiếp sau đó truyền đến âm thanh chụt chụt nhớp nháp, chỉ cần nghe liền biết hai người hôn nhau rất cuồng nhiệt.

Nghe âm thanh này, mặt của dì Vương ngay tức khắc tối sầm lại, bà đến đây vào tối nay với mục đích gì trong lòng bà hiểu rõ nhất, mà đại sư nhỏ đã nói là xem kịch vậy chắc chắn ở phòng bên cạnh không phải là người ngoài mà chính là bạn trai của con gái, Lý Húc Địch.

Hai người đó giống như tám kiếp rồi chưa hôn nhau vậy, tiếng chùn chụt kèm theo hơi thở hổn hển khe khẽ khiến cho Khương Duy và Đổng Hiểu Quyên hai người bọn họ nghe thấy thì mặt đỏ tía tai, dì Vương thì tức đến đen cả mặt lại.

Lâm Thanh Âm đối với chuyện ân ân ái ái này căn bản chẳng có chút hiểu biết gì, âm thanh của phòng bên cạnh ở trong tai cô ấy giống như đàn khúc hát ru vậy, cô vẫn luôn ngáp ngủ.

Lúc Lâm Thanh Âm lần thứ tám nhìn đồng hồ, tiếng chùn chụt ở phòng bên cạnh cuối cùng cũng dừng lại, người con trai âm thanh trầm thấp lại khàn đặc hỏi: “Tiểu Địch, em rốt cục nghĩ thế nào?”

Trong phòng yên tĩnh hai giây, một âm thanh của người con trai khác vang lên, trong âm thanh còn nghe rõ được sự tủi thân: “Em còn có thể nghĩ thế nào được hả? Em đã tìm một cô gái lừa bố em rồi, nhưng ông ấy không tin hai đứa mình đã chia tay, luôn giục em kết hôn.”

Quai hàm của dì Vương suýt chút nữa rơi cả xuống, người con trai đầu tiên là ai bà không biết nhưng tiếng của người con trai thứ hai bà cực kỳ cực kỳ quen thuộc, đó chính là bạn trai của con gái bà, Lý Húc Địch. Dì Vương bị chiêu bài lạ lùng tung ra theo cách bất ngờ đến mức không thể nói thành lời, bà ấy lúc trước cùng lắm cũng chỉ nghĩa rằng Lý Húc Địch có một người bạn gái không nỡ rời xa, nhưng lại không nghĩ hiện thực đã phá bỏ hoàn toàn trí tưởng tượng của bà, bạn trai của con gái vậy mà lại đi tìm bạn trai khác.

Đổng Hiểu Quyên lúc này đã ngây người luôn rồi, cô không chỉ nghe ra trong đó có một người là bạn trai của cô, Lý Húc Địch, hơn nữa còn nghe ra âm thanh của người kia, người đó chính là bạn thời thơ ấu của Lý Húc Địch- Chí Hải, từ tiểu học đến cấp ba vẫn luôn học cùng một trường, lúc thi đại học hai người họ cùng thi vào một thành phố, hiện tại hai người họ làm chung một công ty, theo lời Lý Húc Địch nói hai người họ giống như một vậy.

Quả thật là như một mà!

Đổng Hiểu Quyên tức đến tròng mắt đỏ hoe, cô vẫn luôn ngưỡng mộ tình cảm anh em sâu đậm của bọn họ, cảm thấy có một tình bạn tri kỷ luôn đặt đối phương ở trong tim là chuyện cực kỳ hạnh phúc. Bây giờ xem ra hai người bọn họ thực sự rất hạnh phúc, chỉ có cô một mình ngớ ngẩn bị Lý Húc Địch lấy một cái cớ vụng về hết sức lừa gạt, xoay cô như chong chóng. Trong mắt bọn họ cô như một kẻ ngốc vậy.

Khương Duy nhìn thấy biểu tình của mẹ con nhà này cũng biết người ở phòng bên cạnh có quan hệ với hai bọn họ. Khương Duy nhìn Lâm Thanh Âm không giấu được thở dài, đại sư nhỏ này cũng thật là dã tâm lớn, vừa mới thành niên đến cả việc đi bắt gian cũng dám nhận, chẳng lẽ không thấy ngại ngùng sao?

Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn Khương Duy một cái, đem vỏ dưa trong tay cẩn thận nghiêm túc đặt lên trên đĩa, lại cầm lấy nắm hạt dưa bóc từng hạt từng hạt, ăn hết sức chăm chú.

Khương Duy: “...”

Anh ta cũng chẳng buồn bận tâm nữa.

Phòng bên cạnh, Chí Hải áp Lý Húc Địch lên tường, dán môi của mình lên mặt của anh ta một cách thân mật: “Anh không quan tâm bố của em nghĩ thế nào, anh chỉ muốn biết em có thật sự dự định giả kết hôn với Đổng Hiểu Quyên hay không? Anh quả thực vô cùng ghét cô ta, cô ta đúng là mắt có vấn đề y như một đứa ngốc vậy.”

“Cô ta nếu như không ngốc em lúc đó sẽ không chọn cô ta.” Lý Húc Địch đưa cánh tay ra ôm lấy cổ của Chí Hải, một chân vòng trên eo của anh ta: “Hai chúng ta đã như vậy rồi mà cô ta vẫn còn nghĩ chúng ta là anh em thân thiết, đổi lại là một người khác chắc chắn sẽ không dễ lừa như vậy, hơn nữa kết hôn giả chuyện này em đã có cách rồi.”

Chí Hải lập tức ôm Lý Húc Địch dậy đặt anh ta ngồi trên bàn, ôm lấy eo anh ta đầy thân mật: “Em nói đi rốt cuộc là cách gì?”

Lý Húc Địch cười: “Anh đừng thấy bố mẹ của Đổng Hiểu Quyên đều là nhân viên bình thường vậy mà em còn nghe nói trong nhà bọn họ đã chuẩn bị xong tiền mua nhà cho cô ta rồi. Em định hai chúng ta sẽ xin điều đến công ty con ở Chu Thành, có điều bố em chắc chắn không muốn em rời khỏi Tề Thành, ông ấy nhất định sẽ không cho em mua nhà ở Chu Thành, lúc này cần đến Đổng Hiểu Quyên rồi.”

“Em muốn để Đổng Hiểu Quyên lấy tiền mua nhà cho chúng ta sao?” Chí Hải cười: “Cô ta có thể ngốc đến mức như vậy à?”

Lý Húc Địch trừng mắt nhìn Chí Hải một cái, tự tin đầy mình nói: “Cái này anh yên tâm, cô ta rất dễ lừa, hơn nữa để bảo đảm em có thể cùng cô ta làm một cái hôn lễ, đợi sau khi làm xong hôn lễ chúng ta lại chuyển đến Chu Thành. Bất kể từ kinh tế, hoàn cảnh, tương lai phát triển mà nói, Chu Thành đều mạnh hơn Tề Thành rất nhiều, bố mẹ cô ta cũng sẽ đồng ý.”

Chí Hải do dự chốc lát hỏi: “Vậy chẳng may cô ta cũng cùng em đến Chu Thành thì phải làm sao đây?”

Lý Húc Địch lắc lắc đầu: “Cô ta là người cuồng công việc sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi Tề Thành, bố mẹ cô ta sẽ không nỡ để cô ta đến thành phố khác sống. Thêm vào đó chúng ta cũng sẽ không nói thật với cô ta, nói rằng ba đến năm năm nữa mới được chuyển về, từ từ đẩy cô ta ra, còn nếu không được thì một năm ứng phó cô ta vài lần, lừa cô ta vậy là được rồi.” Lý Húc Địch đưa tay nhéo má Chí Hải một cái: “Vậy nên anh đừng có ghen nữa nhé!”

Chí Hải vừa cười vừa xoa xoa phía sau đầu của Lý Húc Địch, hôn lấy môi anh ta.

Còn Đổng Hiểu Quyên ngồi bên này cũng không thể nào nghe tiếp được nữa, sải bước đẩy cửa đi qua bên đó, Lâm Thanh Âm liền nghiêng mình đến trước mặt, một cái vẫy tay cánh cửa liền mở ra, lúc Lý Húc Địch và Chí Hải còn chưa kịp phản ứng, liên tiếp chụp mười mấy tấm ảnh hai người đang hôn nhau nồng cháy với độ nét cao lại thuận tiện lưu đoạn ghi âm vừa rồi lại.

Lý Húc Địch và Chí Hải bị mấy người đột nhiên xuất hiện dọa cho giật mình, chưa kịp đứng dậy thì cánh cửa khóa lúc trước vừa hay mở ra. Đồng nghiệp trong công ty của Lý Húc Địch đang đi tìm hai người bọn họ, nghe thấy bên này có tiếng động liền chạy qua xem, vừa hay nhìn thấy cảnh Lý Húc Địch đang ngồi trên đùi Chí Hải, nhất thời bị một màn trước mặt làm cho kinh ngạc đến phát ngốc.

Chẳng trách trên bàn rượu hai người mới uống có vài cốc đã mất tích, hóa ra chạy đến đây yêu đương vụng trộm. Thế này cũng quá kích thích đi.

Đổng Hiểu Quyên lúc này đã không quan tâm đến người khác, cô đi qua kéo Lý Húc Địch lại tát bụp bụp liên hồi nói: “Đồ dối trá!”

Khuôn mặt trắng nõn của Lý Húc Địch lập tức xuất hiện bàn tay in năm ngón đỏ ửng, Chí Hải nhìn thấy cực kỳ tức giận, ôm lấy Lý Húc Địch dỗ dành không ngừng.

Nhìn thấy bạn trai của mình trốn trong lòng của người đàn ông khác, chút lưu luyến cuối cùng mà Đổng Hiểu Quyên dành cho Lý Húc Địch cũng không còn. Cô mở túi lấy ra từ bên trong mỹ phẩm mà Lý Húc Địch tặng, đem tất cả ném thẳng vào mặt anh ta, tức đến run cả người: “Các người đã yêu nhau đến thừa sống thiếu chết, hà cớ gì lại lấy tôi ra làm bình phong, có thể tôn trọng cảm xúc của người khác chút hay không hả?”

Lâm Thanh Âm lắc đầu, cô gái Đổng Hiểu Quyên này vẫn là quá ngây thơ, đã lúc này rồi mà vẫn còn chọn lọc từ ngữ dịu dàng như vậy, đúng là khiến người khác đau lòng.

Khương Duy lần đầu, anh ta cùng với Lâm Thanh Âm ra ngoài lại gặp phải sự việc khiến cho người ta đau đầu, hơn nữa lại còn xấu hổ như vậy, cũng càng không biết phải giải quyết thế nào. Anh vỗ nhẹ vai của Lâm Thanh Âm, nhỏ giọng hỏi: “Tiếp theo phải làm thế nào đây?”

Lâm Thanh Âm nghe thấy câu hỏi này trực tiếp quay qua hỏi Đổng Hiểu Quyên: “Cô có suy nghĩ gì?”

Đổng Hiểu Quyên gạt bỏ nước mắt và sự tủi hờn đôi môi vẫn run: “Anh lừa tôi thì cũng thôi đi, lại còn muốn lừa cả tiền của bố mẹ tôi, thực sự không bằng chó lợn, tôi…tôi…”

Đổng Hiểu Quyên nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, cuối cùng tức đến giậm chân: “Tôi phải nói với bố của anh!”

Khương Duy nghe những lời vừa nói ra trực tiếp lấy tay đỡ trán, nếu không phải vừa nãy tận mắt nhìn thấy cảnh tượng không dành cho trẻ dưới 18 tuổi anh còn cho rằng đây là trận cãi nhau của học sinh tiểu học.

Nhưng điều khiến Khương Duy phải suy nghĩ là Lý Húc Địch vừa nãy còn một mặt không sao cả sau khi nghe thấy lời này chớp mắt khuôn mặt đã thay đổi, vài bước lao đến trước mặt Đổng Hiểu Quyên muốn động tay động chân. Khương Duy còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Lâm Thanh Âm một cái vung tay trực tiếp đem Lý Húc Địch ném ra ngoài.

Lâm Thanh Âm đi đến chỗ trên cao nhìn xuống anh ta, cười nhạt: “Anh yên tâm, bất kể là ảnh hay là file ghi âm tôi đều có, tất cả tôi sẽ gửi vào hòm thư của bố anh, để cho ông ấy cũng nghe thử kế hoạch chu đáo tỉ mỉ của con trai mình.”

Lý Húc Địch ngã ở dưới đất nhìn lên Lâm Thanh Âm, hổn hển nói: “Cô cho rằng tôi là ai, còn gửi vào hòm thư cho bố tôi, hòm thư của bố tôi cô nghĩ rằng ai cũng có thể biết sao?”

Lâm Thanh Âm ngồi xuống nhìn anh ta, rất vui vẻ cười: “Quên không nói với anh, tôi là thầy bói, cái này tôi biết thật đó.” Lâm Thanh Âm vừa nói vừa đem ảnh và ghi âm nén vào một file rồi từ hòm thư của mình gửi đi, lắc lắc màn hình điện thoại trước mặt Lý Húc Địch: “Hơn nữa tôi còn bói ra bố của anh bây giờ đúng lúc đang ngồi trước máy tính rất nhanh sẽ mở hòm thư.”

Chí Hải đi đến ôm Lý Húc Địch bộ dạng thê thảm dậy, Lâm Thanh Âm nhìn hai người bọn họ nói: “Các người yêu nhau chẳng có gì sai thế nhưng dù có ra nào cũng không nên đi lừa gạt một cô gái vô tội, để cô ấy vì tình yêu của các người mà hy sinh.”

Lý Húc Địch lúc này chắc chắn không thể tiếp tục nghe những lời đó, trong đầu anh ta chất đầy suy nghĩ mà đều là nghĩ xem cô gái trước mặt kia có thật sự gửi email cho bố của anh ta hay không?

Lâm Thanh Âm nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, nhếch miệng cười: “Trong chuyện này bố của anh cũng không vô tội, rõ ràng biết anh thích con trai, vậy mà vẫn kiên quyết bắt anh kết hôn với con gái, chẳng khác nào coi con trai của mình là vàng còn con của người khác là đồ bỏ đi.”

Dì Vương ghét bỏ nhổ một bãi nước bọt: “Bố của nó là sếp bình thường, là loại người chết cũng cần thể diện.”

“Coi trọng thể diện vậy nên hy sinh cả người khác?” Lâm Thanh Âm ha ha hai tiếng: “Lần này tôi e là ông ta không còn mặt mũi nào nữa rồi, có điều loại người này vẫn là nên để cho ông ta mất mặt sau này mới không đi đặt bẫy hại người khác.”

Lúc này trong phòng hội nghị của tòa văn phòng nào đó, bố của Lý Húc Địch, Lý Trạch ngồi trước máy tính xem nội dung bên trong của dự án nói: “PPT (PowerPoint) này để mà nói vẫn cần thêm vài trang mới có thể phản ánh được phong cách và diện mạo của chúng tôi, tôi vừa bảo đơn vị cơ sở gửi qua vài trang, mọi người xem thử thêm vào đâu thì thích hợp.”

Lý Trạch vừa nói vừa mở hòm thư sau khi nhìn thấy email ở phía trên cùng có viết năm chữ “Ảnh chụp, mời nhận lấy”, ông ta không nghĩ ngợi gì nhấn mở bức ảnh đầu tiên, tấm ảnh Lý Húc Địch và một người con trai ôm hôn nhau thắm thiết được chiếu lên trên bức tường.

Hơn mười người mệt đến nỗi ngủ gật bị bắt ở lại tăng ca vừa nhìn thấy tấm ảnh này trong chốc lát chấn động, trong mắt đều là tia sáng lấp lánh của tin tức bát quái.

Lý Trạch cuống đến nhấn mấy lần chuột cũng không thể tắt tấm ảnh đó đi, ông ta tức giận trực tiếp rút toàn bộ dây cắm của máy tính ra khỏi ổ cắm, móc điện thoại vừa đi tới đi lui vừa gạt đến số điện thoại của Lý Húc Địch: “Mày! Bây giờ! Cút ngay về nhà cho tao! Tao sẽ không nương tay với mày nữa!”

Nghe thấy tiếng gào thét phát ra từ loa điện thoại của Lý Húc Địch, Đổng Hiểu Quyên và dì Vương cảm thấy sự phẫn nộ trong lồng ngực cuối cùng cũng được coi là thoát ra rồi.

Khương Duy lái xe, quay đầu nhìn dáng vẻ ung dung tự tại bóc hạt dưa của Lâm Thanh Âm, bất chợt có chút lo lắng: “Đại sư nhỏ, chuyện tối nay rốt cuộc là thế nào?”

“Chính là chuyện giống như anh nhìn thấy.” Lâm Thanh Âm bỏ vỏ hạt dưa vào trong túi nilon, thờ ơ nói: “Dì Vương cảm thấy bạn trai của con gái bà dường như có gì đó kỳ lạ, lại sợ bản thân nghĩ nhiều rồi nên mới tìm tôi đến xem một chút.”

Khương Duy lo lắng đến to cả đầu: “Vậy cô trực tiếp nói với cô ta là được rồi, còn phải đích thân đi xem sao?”

“Mắt thấy mới là thật mà, hơn nữa nếu như không nhìn thấy sự thật thì Đổng Hiểu Quyên đó sẽ không bao giờ tin.” Lâm Thanh Âm bỏ nhân hạt dưa vào trong miệng nói: “Duyên số của Đổng Hiểu Quyên là quẻ Khảm, nếu như bước không qua thì một đời sẽ cô đơn thê thảm. Cô ấy ngoài có chút ngây thơ thì thực ra vẫn là một cô gái rất tốt, tôi đương nhiên không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị người khác lừa kết hôn còn lừa cả tài sản.”

Khương Duy cười nhẹ một tiếng, không nghĩ đến hai năm trôi qua, đại sư nhỏ vẫn lương thiện đáng yêu như cũ.

“Đúng rồi, Vương béo bảo tôi ngày mai đến phòng xem bói sớm, ông ta có chuyện gì sao?”

“Đương nhiên là đi làm đó!” Lâm Thanh Âm nhìn anh ta cười híp mắt: “Vương béo nghỉ rồi, khoảng thời gian này anh chính là trợ lý mới nhậm chức của tôi.”

Dừng lại một chút Lâm Thanh Âm bổ sung một câu: “Trợ lý miễn phí, không có lương!”

Khương Duy: “Các người tốt xấu gì cũng nên hỏi qua ý kiến của tôi chứ?”

Lâm Thanh Âm: “Anh có ý kiến gì à?”

Nhìn ánh mắt đe dọa của Lâm Thanh Âm, Khương Duy lập tức kìm nén sự uất hận lại, lắc đầu đầy ủ rũ: “Không có”

Chương kế tiếp