Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 90
Sau khi Khương Duy đưa Lâm Thanh Âm về nhà xong thì nhìn thấy mẹ đang thu dọn đồ đạc, thuận miệng hỏi một câu: “Mẹ, mẹ đây là đang chuẩn bị đi đầu ạ?”

“Đi ra ngoài nghỉ phép!” Khương Duy đem đồ mỹ phẩm đặt vào trong vali du lịch, thản nhiên nói: “Sáng sớm ngày mai bay, mẹ và bố của con còn có ông bà nội của con cũng đi.”

Khương Duy kinh ngạc, chỉ chỉ bản thân hỏi: “Vậy con thì sao? Chuyện nghỉ phép lớn như vậy sao có thể không thông báo cho con chứ? Lẽ nào con không cần đi sao?”

Mẹ Khương lúng túng đứng tại chỗ chột dạ không dám đối diện với Khương Duy: “Cái đó…Con đúng là không cần phải đi. Lúc đặt vé máy bay, phòng khách sạn, bọn ta thật sự quên mất còn có con, từ đầu đã không mua vé cho con rồi. Có điều chuyện này không thể trách mẹ, bình thường con đều không ở nhà, chúng ta nhất thời sơ suất quên mất sự tồn tại của con cũng là chuyện có thể tha thứ.”

Khương Duy có chút tức đến nghẹn lại nói: “Vậy sau này cũng không cần nghĩ đến sao?”

“Lúc thu dọn hành lý hôm nay cuối cùng cũng nghĩ đến rồi đấy thôi.” Mẹ Khương cười vô cùng xán lạn: “Lúc mẹ đang không biết phải làm thế nào thì vừa hay nhận được điện thoại của đại sư nhỏ, cô ấy nói muốn mượn con dùng hai tháng, mẹ liền cho cô ấy mượn rồi!”

Mẹ Khương vừa nói vừa lấy điện thoại ra chuyển một số tiền cho Khương Duy: “Hai tháng này con tốt nhất cứ làm việc cho đại sư nhỏ, phải thật chú ý không được để đại sư nhỏ quá vất vả đấy.”

Nhắc đến Lâm Thanh Âm, trên mặt mẹ Khương lộ ra vẻ đau lòng: “Đại sư nhỏ mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà ngày ngày phải bói mệnh, mẹ vừa nghĩ thôi đã đau lòng không đành. Mẹ nói cho con biết, sau khi con đến phòng xem bói phải đem những chuyện phức tạp mà đại sư nhỏ không hay để tâm đến sắp xếp thật rõ ràng rành mạch, nhớ rót nước, mua đồ ăn vặt cho cô ấy. Buổi trưa nếu như đại sư nhỏ không về nhà thì con giúp cô ấy chuẩn bị tốt đồ ăn, nhất định đừng để cô bé đói biết chưa?”

Khương Duy nhìn thẳng vào mắt mẹ: “Mẹ, con đường đường là trợ lý vậy mà ở trong miệng của mẹ sao lại nghe giống như người hầu để sai bảo vậy?”

“Nói vậy cũng đâu có sai?” Mẹ Khương nói với Khương Duy: “Xem xem tiền vừa nãy mới chuyển cho con đã nhận được chưa? Đó chính là tiền mà trong hai tháng tới con dùng để mua đồ ăn vặt cho đại sư nhỏ và mời cô ấy đi ăn cơm, con tuyệt đối không được tiêu pha hoang phí đó.”

Khương Duy lẩm bẩm trong miệng có thể có bao nhiêu chứ, đến lúc rút điện thoại ra xem sau khi thấy số tiền hiện trên thanh thông báo anh ngay lập tức mở to mắt: “ Mười vạn! (~342 triệu VND)” Anh ta ngẩng đầu lên không dám tin nhìn mẹ Khương: “Mẹ, mẹ đây là mua bao nhiêu đồ ăn vặt chứ? Phí sinh hoạt của con một năm mẹ mới cho con ba vạn (~102 triệu VND), vậy mà làm hai tháng trợ lý cho đại sư nhỏ mẹ lại cho con mười vạn?”

“Con giống với đại sư nhỏ sao?” Mẹ Khương trừng mắt nhìn: “Con tùy tiện ăn chút gì để không bị đói là được còn đại sư nhỏ là con gái, phải cân bằng dinh dưỡng mới có thể lớn lên xinh đẹp được.”

“Được rồi, đừng làm phức tạp nữa.” Mẹ Khương đẩy Khương Duy ra, chất đống quần áo vứt trên giường để vào trong vali: “Đúng rồi, con hỏi đại sư nhỏ, cô ấy ghi danh dự thi khoa Toán học, trở về con có thời gian thì dạy thêm trước cho đại sư nhỏ, cái này giúp con có thêm kinh nghiệm.”

Khương Duy khóc không ra nước mắt, mẹ đúng là mẹ ruột của con!

Thật không dễ dàng gì mới được nghỉ, nhưng thứ khiến cho Khương Duy buồn bực chính là anh vẫn y như trước đây không thể nào ngủ nướng được, sáng sớm chỉ vừa mới 6 giờ rưỡi điện thoại của anh đã kêu lên, còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức được cài đặt lúc ở trường.

Khương Duy mắt còn đang nhắm vươn tay sờ sờ một lúc cuối cùng cũng lấy được điện thoại. Anh ta mở đôi mắt còn đang buồn ngủ tèm nhèm, nhìn nhìn cái tên trên điện thoại, có chút tuyệt vọng trượt qua nút nhận cuộc gọi: “Anh Vương, giờ này không phải còn quá sớm sao? Anh trước đây không phải đều ngủ tới 9 giờ sáng à?”

“Nói linh tinh, trước đây lúc cùng đại sư nhỏ bói mệnh tôi đều 4 giờ hơn đã dậy rồi, chỉ có lúc đại sư nhỏ đi học tôi mới được ngủ đến 9 giờ.” Vương béo xua xua tay: “Có điều nó đều là quá khứ rồi, từ sau khi tôi kết hôn tôi đều dậy rất sớm, buổi sáng phải đưa Doanh Doanh nhà tôi đi chạy bộ, còn phải cùng làm bữa ăn sáng, làm sao có thể lãng phí thời gian vào việc ngủ nướng chứ.” Vương béo ngừng một lát, mang theo chút chê bai nói: “Cuộc sống của người đã có gia đình cẩu độc thân như chú sao có thể hiểu được.”

Khương Duy cảm thấy những cái tự vả mạnh vào bản thân mà những ngày qua anh nhận được mỗi cái đều nặng hơn cái trước, anh ta bị Vương béo bóc mẽ tức cười nói: “Anh Vương à, đến lúc tôi ở độ tuổi giống như anh thì trẻ con đều có thể gọi bố hết rồi.”

Vương béo: “Ha ha, chú đến tuổi tôi có người gọi chú là bố hay không anh đây không cần biết, ngược lại con của anh đã ở yên trong bụng vợ anh rồi. Đúng rồi, nói nhỏ với chú, đại sư nhỏ thay tôi bói qua rồi, trong bụng vợ tôi là vị thiên kim tiểu thư, cậu sớm chuẩn bị chút quà đi, nhớ là dày dày chút đấy.”

Khương Duy trừng mắt một cái, Vương béo cười vui vẻ mấy tiếng, tiếp theo đó lại đổi giọng: “Mau chóng dậy đi, sau khi tôi đưa vợ đi làm thì sẽ đến phòng xem bói đợi cậu.”

Vứt điện thoại trên giường, Khương Duy nhận lệnh bò từ trên giường đến phòng vệ sinh của phòng ngủ, anh ta cẩn thận nhìn gương đánh giá bản thân, mặc dù không trắng hồng như các em trai bây giờ, cũng không đẹp như trong tranh nhưng nhìn thế nào cũng được coi là dáng dấp thanh cao, nhân phẩm và diện mạo cũng không phải là tầm thường, chắc chắn đến độ tuổi kết hôn có thể thắng Vương béo!

Khương Duy lặng lẽ cho bản thân một nút like, ấu dè!

Ăn xong bữa sáng, Khương Duy lái xe từ nhà đến phòng xem bói, đại sư nhỏ mặc dù vẫn chưa đến nhưng người đến bói mệnh và xem náo nhiệt đã đến không ít rồi. Vương béo trịnh trọng giới thiệu Khương Duy với các cô các chú đến xem náo nhiệt và những người có chuyện cần xem bói để sau này bọn họ có chuyện gì thì có thể liên hệ với Khương Duy.

Đoàn người đứng thành vòng tròn xem từ công viên đến đây đều biết Khương Duy rồi, gia đình ông bà nội Khương đang sống ở gần công viên thành phố. Lúc Khương Duy mới bị người ta đánh cắp vận may, trong nhà thì phá sản, cả nhà đã chuyển đến đây sống 2-3 năm, đối với các cô các các chú các ông các bà đều vô cùng quen thuộc. Hơn nữa, chuyện của nhà họ Khương cũng được xem là một ví dụ kinh điển của đại sư nhỏ, bây giờ vẫn khiến người ta nói chuyện say sưa.

Biết được Khương Duy làm trợ lý cho Lâm Thanh Âm, các cô các chú đều mười phần ủng hộ, sôi nổi tỏ ý Khương Duy là người đứng đầu trong kì thi đại học, còn đang là nghiên cứu sinh của khoa Toán học chắc chắn có thể đem công việc bói mệnh của đại sư nhỏ sắp xếp ổn thỏa, bằng không học bao nhiêu năm cũng vô ích rồi.

Khương Duy đã không muốn cùng mọi người ở đây phân tích logic, bởi dù sao chỉ cần đề cập tới việc của đại sư nhỏ những người này liền không quan tâm đến logic nữa.

Đừng thấy Vương béo học hành không ra sao, nhưng quản lý phòng xem bói cho Lâm Thanh Âm thực sự ngay ngắn ngăn nắp, từng cái từng cái danh sách hẹn trước và thông tin hẹn trước của nhân viên đều được ghi một cách tỉ mỉ ở trong biên bản ghi chép, nếu đổi lại là một người khác sẽ không vận hành những thứ liên quan đến phòng xem bói trơn tru như vậy.

Chuyện của phòng xem bói cũng không phải là quá phức tạp, ngoài làm tốt danh sách hẹn trước và theo danh sách đặt trước đó thông báo cho người đã hẹn ra, việc quan trọng khác chính là giúp Lâm Thanh Âm bàn bạc chuyện giá cả. Đại sư nhỏ hiện giờ xuất thân giàu có, mấy năm gần đây sau khi tiền mặt tích lũy đầy đủ, cô lại theo đạo Phật, một khi đã mềm lòng thì tiền cũng không cần,

có lúc còn phải làm mấy cái bùa hộ mệnh đem ra ngoài, nếu không thì không có ai lo thay cho cô Vương béo sợ cô sẽ đem cả bản thân đi tặng mất.

Lâm Thanh Âm mặc dù đã tốt nghiệp cấp ba rồi nhưng lúc ăn diện và đi học chẳng có gì khác nhau: T shirt thoải mái, quần bò màu nhạt và một đôi dép xăng đan hơi dốc*. Nhìn qua ngoại trừ khuôn mặt ra thứ thu hút người khác nhất chính là đôi chân dài.

*Hình minh họa

Bởi vì đang nghỉ hè nên đã đem tất cả các cuộc hẹn trước xem xong hết rồi, Lâm Thanh Âm bây giờ mỗi ngày sáng chiều đều bói mười mệnh, thời gian cũng đã sắp xếp đầy đủ rồi.

Sau khi Lâm Thanh Âm rửa tay xong lấy lá trà từ trong ống tre ra, dùng nước khoáng mà Vương béo đặt từ vùng núi hãm trà, nhân lúc Lâm Thanh Âm đang dày công đun ấm trà, các cô các chú cũng tìm xong chỗ ngồi cho mình, có người trực tiếp ngồi dưới đất, cũng có người mang theo ghế gấp, nhìn qua đến đây ít nhất có hai mươi ba mươi mấy người.

Khách đầu tiên đến bói mệnh lại không phải người đã xếp hàng đặt lịch trước, bà ấy và người vốn đã đặt lịch trước có họ hàng với nhau, bởi vì gặp phải chuyện gấp nên mới hỏi người thân có muốn số này không. Chuyện đặt thay số thứ tự giống như vậy chỉ cần là không hoàn lại, Lâm Thanh Âm cũng sẽ không can thiệp nhưng nếu như có người muốn làm ngưu hoàng* đứng giữa trục lợi, Lâm Thanh Âm có thể trực tiếp truy ra người đó.

*Chú thích: ở đây ý chỉ những người ôm vé rồi bán lại với giá cao hơn giá vé gốc

Lâm Thanh Âm bản thân là thầy bói, những người có suy nghĩ khôn lỏi đó đều biết rằng nếu làm chuyện này cũng sẽ không giấu nổi Lâm Thanh Âm, từng người từng người đều thật sự bỏ đi suy nghĩ đó. Sống mấy chục năm trên đời, ai cũng không dám nói trước sau này sẽ gặp phải chuyện gì, nếu như vì chuyện này mà mạo phạm đại sư nhỏ, vậy sau này khi thật sự có chuyện bọn họ có khóc cũng không kịp nữa rồi.

Người họ hàng có số thứ tự muốn bói mệnh lần này là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, mang theo một đứa nhỏ 4-5 tuổi. Sau khi vào phòng xem bói, bà vô thức tán dương cảnh trí ở bên trong, ôm con bước chân vội vã đến trước mặt Lâm Thanh Âm, đặt con xuống, đi thẳng vào vấn đề nói: “Đại sư, tôi muốn thay con trai tôi bói một quẻ.”

Lâm Thanh Âm nhìn cô: “Xưng hô thế nào ạ?”

Người phụ nữ vội vàng nói: “Tôi họ Vương, gọi là Vương Nhân. Con trai của tôi là Trịnh Dĩnh Quả, thường gọi là Quả Quả.”

Lâm Thanh Âm xoay người mở cái tủ sau lưng ra, lấy ra từ bên trong vài thanh sô cô la, cười híp mắt nhìn Quả Quả: “Em trai nhỏ ăn kẹo ở chỗ chị đi.”

Lâm Thanh Âm bản thân lớn lên rất xinh đẹp, thêm vào đó sô cô la trong tay cô đối với trẻ con mà nói tràn đầy lực hấp dẫn, Quả Quả bốn tuổi không chút e ngại đi qua đưa hai bàn tay vái vái, giọng còn đặc hơi sữa của trẻ con nói cảm ơn chị, lúc này mới nhận lấy sô cô la.

Lâm Thanh Âm tỉ mỉ nhìn diện mạo của Quả Quả một chút, lại mở bàn tay nhỏ của thằng bé ra xem qua chỉ tay, lúc này mới hỏi: “Cô muốn xem cái gì cho con trai?”

Trước mặt con trai, Vương Nhân không tùy tiện mở miệng. Cô đưa tay gọi Quả Quả qua đây, nhỏ nhẹ thương lượng: “Quả Quả con qua bên cạnh chơi một lúc trước để cho mẹ và chị nói chuyện chút được không?”

Quả Quả sớm đã bị hoa tươi ở bên cạnh, cây trúc, chim nhỏ thu hút sự chú ý rồi, nghe thấy mẹ cho mình đi chơi lập tức vui mừng hớn hở chạy qua chỗ chim nhỏ, trong miệng phát ra âm thanh vui vẻ cười khanh khách.

Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ vô lo vô nghĩ của con trai, trên mặt Vương Nhân mang theo vài phần khổ tâm: “Đại sư, tôi muốn xem xem con trai tôi có phải là không sống được đến 5 tuổi không?”

Lời của Vương Nhân vừa nói ra, các cô các chú đang ngồi ở phía dưới đều hít vào một luồng khí lạnh, nhìn Quả Quả đẹp trai đầy vẻ thương xót, đều cảm thấy có chút đau lòng.

Lâm Thanh Âm không trả lời câu hỏi này ngược lại nhìn Vương Nhân: “Là ai nói với cô những lời này?”

“Là mẹ chồng tôi.” Tròng mắt của Vương Nhân có chút đỏ: “Tôi và bố Quả Quả làm việc rất bận, từ trước vẫn luôn là bố mẹ chồng tôi giúp đỡ chăm nom Quả Quả. Năm ngoái Quả Quả đi học mẫu giáo, mỗi ngày đều do mẹ chồng tôi đưa đón. Vào một ngày của tháng trước, mẹ chồng tôi đón Quả Quả từ nhà trẻ về nhà, trên đường va phải một ông già ăn mặc giống như đạo sĩ, ông ta vừa nhìn thấy con trai tôi liền khen ngợi con tôi là một đứa trẻ tốt đáng tiếc không sống được đến năm 5 tuổi.”

Tiếng của Vương Nhân bắt đầu trở nên nghẹn ngào: “Đứa trẻ ngoan của nhà chúng tôi đột nhiên bị người ta nói những lời không may mắn như vậy, bất cứ ai cũng sẽ không vui. Lúc đó mẹ chồng tôi không cam tâm, đuổi theo người đó mắng mỏ. Chuyện này nói ra cũng không phải chuyện tốt gì, mẹ chồng tôi về nhà cũng không nhắc đến. Cho đến tuần trước, một nhà chúng tôi đi công viên đầm lầy Thất Liên Hồ chơi, lúc con trai của tôi chạy đuổi theo con bướm đụng phải một ông già, ông già đó ghét bỏ đẩy con trai tôi sang một bên, tặc lưỡi nói hai câu: xem ra khá có linh khí nhưng thực chất cũng chỉ là tướng đoản mệnh, sống không quá được 5 tuổi.”

Nước mắt Vương Nhân rơi xuống, rơi lên trên tay của cô: “Lúc đó chồng của tôi tức giận, cãi nhau với ông già đó, nhưng mẹ chồng tôi lại bị câu nói này dọa cho một phen. Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi mà phải nghe thấy từ miệng hai người khác nhau câu nói con trai tôi không thể sống quá 5 tuổi, đừng nói là bà ấy ngay đến cả hai chúng tôi trong lòng đều nóng như lửa đốt.”

Lâm Thanh Âm nhìn thấy nước mắt của Vương Nhân liên tục từng giọt rơi xuống, lấy ra một cốc trà từ khay trà, rót cốc trà đưa đến trước mặt Vương Nhân: “Cô tin lời bọn họ nói?”

“Tôi không muốn tin, cũng không cam tâm tin, mỗi người mẹ đều hy vọng con cái có thể bình an trưởng thành, ai cũng không muốn nhìn thấy con của mình chết yểu.” Vương Nhân xua xua tay bất lực: “Nếu như Quả Quả thực sự xảy ra chuyện, tôi sẽ hối hận cả đời.”

Cô nhìn Lâm Thanh Âm, trong mắt ánh lên sự kỳ vọng: “Tôi nghe dì của tôi nói ngài bói mệnh vô cùng chuẩn, phá bỏ tai họa sửa đổi vận mệnh cũng rất linh nghiệm, tôi chỉ muốn biết lúc con trai tôi 5 tuổi có phải thật sự sẽ…”

Hai chữ cuối cùng Vương Nhân không thể tiếp tục nói, cô quay đầu qua nhìn Quả Quả, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Nếu đúng như đã nói, đại sư có thể giúp lấy tuổi thọ của tôi thêm sang cho Quả Quả không?”

Lâm Thanh Âm nhìn Vương Nhân có chút bất đắc dĩ: “Ai nói cho cô có thể lấy tuổi thọ của cô để kéo dài mạng cho người khác? Loại chuyện này vừa nghe đã biết là tà thuật, cháu ăn no rồi thì chống được trời phạt sao?”

Miệng của Vương Nhân có chút cứng đờ, trên mặt lộ ra ra vẻ bối rối khó xử, nhưng cô cuối cùng vẫn nói ra: “Là mẹ chồng tôi nói, bà ấy mấy ngày trước lại gặp được ông già ở trong công viên. Mẹ chồng tôi cảm thấy ông ta có thể nhìn ra được số mệnh của con trai tôi nhất định là cao nhân, vậy nên muốn nhờ ông ta cứu lấy mạng của con trai tôi. Ông già đó nói cũng không phải là không thể, chỉ là phải có người cam tâm tình nguyện lấy mạng thêm sang cho con trai tôi.”

Lâm Thanh Âm nhíu lông mày: “Ông ta có kèm theo điều kiện gì đó đúng không?”

Vương Nhân gật đầu: “Ông ta nói thuật thêm mạng không phải là chuyện một lần thì có thể hoàn thành, ít nhất phải cần đến thời gian ba năm để củng cố mệnh hồn, ba năm này con trai của tôi không được gặp người nhà mà phải ở bên cạnh ông ta mới được.”

Nghĩ đến điều kiện mà ông già đó đưa ra, Vương Nhân có chút nóng nảy: “Thực ra nếu như thêm mạng thì tôi đương nhiên có thấy lấy mạng của tôi cho con trai nhưng tôi thật lòng không yên tâm khi giao con trai cho một người lạ cực kì cổ quái như vậy, có điều mẹ chồng tôi hình như đồng ý với ông ta rồi, mấy ngày nay vẫn luôn khuyên tôi. Bây giờ tôi cũng không còn tâm trí đâu mà đi làm nữa, mỗi ngày đều để mắt chăm chú Quả Quả không sai một li, đến cả vào phòng vệ sinh cũng mang theo thằng bé, chỉ sợ nó không ở trước mắt tôi một phút thôi sẽ bị mẹ chồng tôi đem đi.”

“Đại sư nhỏ, ngài hãy nói một câu chính xác đi. Con trai của tôi rốt cuộc có thể cứu hay không?”

Lâm Thanh Âm đặt cốc trà trong tay xuống, lấy ra mấy tờ tiền vàng vừa chồng lên nhau vừa nói: “Cơ thể của Quả Quả không quá giống với người bình thường. Hầu hết tất cả những người bình thường cơ thể sẽ có âm khí và dương khí để duy trì sự cân bằng của cơ thể, cũng có số ít người vì nguyên nhân sinh thần bát tự là thể chất thuần âm hoặc thuần dương, mà dương khí trong cơ thể Quả Quả còn nhiều hơn so với người có thể chất thuần dương.”

“Lấy một ví dụ, người thể chất thuần dương là bếp lò, vậy cơ thể con trai của cô giống như một cái núi lửa.” Lâm Thanh Âm đặt tiền vàng đã chất xong sang một bên: “Cùng với sự tăng trưởng của tuổi tác dương khí trong cơ thể ngày càng nhiều hơn, cho đến khi cơ thể của thằng bé chịu đựng không nổi dương khí trong cơ thể, tuổi thọ của nó sẽ đến đỉnh điểm.”

Nước mắt Vương Nhân rơi xuống lộp bộp, Lâm Thanh Âm đưa cho cô một chiếc khăn giấy: “Có điều đây là chuyện của ít nhất hai mươi năm sau, cô bây giờ có khóc cũng quá sớm rồi!”

Vương Nhân ngẩng đầu dậy mạnh mẽ, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn, vui vì ít ra hiện tại không sao, buồn vì hai mươi năm sau Quả Quả cũng mới chỉ 24 tuổi, đến lúc đó cô kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh cũng không thể chịu đựng nổi.

Nhìn thấy vẻ mặt thương tiếc của Vương Nhân, Lâm Thanh Âm nói: “Chuyện của Quả Quả đương nhiên có cách giải quyết, có điều cháu cảm thấy sự quan tâm, chú ý lúc này nên đặt ở trên người mẹ chồng cô và ông già muốn đem con trai cô đi.”

Vương Nhân sững sờ, có chút không hiểu vậy nên nhìn Lâm Thanh Âm: “Ý của đại sư nhỏ là mẹ chồng tôi và ông già đó là một hội?” Không đợi Lâm Thanh Âm trả lời, Vương Nhân liền xua tay nói: “Không thể nào, mẹ chồng tôi chỉ là quá thương xót con trai tôi, bà ấy không thể nào hại con trai tôi, nhất định là bị những lời đe dọa của ông già đó hù cho giật mình vậy nên mới phối hợp với ông ta thuyết phục tôi.”

Lâm Thanh Âm lấy mai rùa ra: “Cháu giúp cô gieo một quẻ nhé!”

Chương kế tiếp