Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 91
Vương Nhân thành kính nhìn mai rùa màu vàng kim trong tay Lâm Thanh Âm, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, căng thẳng nhìn ba đồng xu cổ đoán mệnh đặt vào trong mai rùa, động tác lưu loát lắc ba đồng xu cổ đoán mệnh. Lắc sáu lần, Lâm Thanh Âm kết hợp các quẻ lại với nhau hơi nhíu lông mày: “Mẹ chồng cô tin tưởng và thờ cúng gì đó phải không?”

“Không có đâu nhỉ?” Vương Nhân có chút mơ hồ nói: “Bình thường ở trong nhà cũng không nhìn thấy bà ấy thắp hương lễ phật hay kiểu vậy.”

Lâm Thanh Âm ngoắc tay, một luồng linh khí thu hút bướm trước mặt Quả Quả qua đây, Quả Quả đuổi theo bướm chạy trở về trong đình trúc. Lâm Thanh Âm vẫy vẫy tay với thằng bé, cười híp mắt: “Quả Quả đến chỗ chị nào, chị hỏi em một chút chuyện nhé.”

Trịnh Dĩnh Quả rất thích chị gái xinh đẹp ở trước mặt, cảm thấy trên người chị ấy có một mùi hương rất dễ chịu. Đối với đứa trẻ có loại thể chất này, Trịnh Dĩnh Quả trời sinh đã nhảy cảm với linh khí, Lâm Thanh Âm đối với thằng bé mà nói kỳ thực rất có sức thu hút, hận không thể dán trên người cô.

Lâm Thanh Âm xoa xoa đầu: “Quả Quả, bà nội của em lúc trước chăm sóc em thì thích đưa em đi những đâu thế?”

“Đi mua đồ ăn, đi ngâm chân, còn thích đi nghe giảng nữa.” Quả Quả nhíu lông mày nói: “Em không thích cái chỗ nghe giảng đó, bên trong có mùi hôi hôi, không thơm.”

Vương Nhân nắm lấy tay của Quả Quả, vẻ mặt căng thẳng hỏi: “Thứ bà nội nghe là giảng cái gì vậy?”

Mặt nhỏ của Quả Quả nhăn hết cả lại, với năng lực biểu đạt ngôn từ và giải thích của thằng bé rất khó có thể miêu tả nội dung của bài giảng đó. Nó cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được một chuyện: “Người giảng bài cho bà nội chính là ông già lần trước cãi nhau với bố ở công viên.”

Sắc mặt Vương Nhân trong nháy mắt biến đổi, lần trước ở công viên đầm lầy là vì lời ông già đó nói mà cả nhà mới loạn cả lên, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ vẻ mặt tuyệt vọng của mẹ chồng cô, cô dù thế nào cũng không tin mẹ chồng luôn hiền lành lương thiện vậy mà lại có một khuôn mặt diễn sâu như vậy. Huống hồ gì Quả Quả vừa mới xảy ra chuyện thì mẹ chồng cô là người chăm sóc, mỗi ngày đều gọi ăn cơm, tắm rửa, quan tâm không hết, vậy nên cô từ đầu đến cuối không hề hoài nghi mẹ chồng sẽ có ý xấu với Quả Quả.

Lâm Thanh Âm đặt mai rùa vào trong lòng bàn tay vuốt ve hai cái: “Thể chất của Quả Quả đặc biệt hiếm thấy, dương khí trong cơ thể của thằng bé đối với một số người theo con đường tà đạo mà nói là một món đồ bổ vô cùng quý giá. Tuổi vị thành niên của Quả Quả trở về trước, dương khí trong cơ thể không nhiều, giống như thảo dược chưa chín. Mặc dù cũng có hiệu quả nhưng trực tiếp dùng khó tránh khỏi có chút phí của trời vậy nên bọn họ mới nhẫn nại vừa tẩy não cho mẹ chồng cô, vừa đợi thời cơ chín muồi.”

Vương Nhân tức đến miệng có chút tím lại, cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua đứa con trai mà cô yêu thương đến tận xương tủy vậy mà lại bị người ta thử làm thảo dược, càng không hề nghĩ rằng mẹ chồng nhà cô lại bừa bãi tin vào mấy cái thứ này.

Lâm Thanh Âm muốn an ủi cô một chút: “Cô nên vui mừng vì nhóm người này đều là những gã hề ác độc, có suy nghĩ gian tà lại không có gan tàn ác ấy, sợ chuyện này ồn ào ầm ĩ bản thân sẽ bị bắt nên mới hợp tác với mẹ chồng cô diễn màn kịch này. Còn về mẹ chồng cô à, thực ra có chút ngu muội, bà ấy tin lời của ông già kia nói là thật.”

Vương Nhân hít sâu vài hơi: “Không cần biết vì sao, tôi cũng không thể để bà ấy tiếp xúc với Quả Quả thêm lần nữa, đợi chuyện này xong rồi tôi sẽ bắt hai người bọn họ trở về, tôi đây từ chức không làm việc gì nữa, tôi cũng sẽ không giao Quả Quả cho người khác mang đi.”

Lâm Thanh Âm nhìn tay nhỏ của Quả Quả đang ở trong lòng bàn tay, chuyển vào một ít linh khí, xem kỹ càng tình hình bên trong cơ thể của thằng bé. Đứa trẻ này cho dù ở trong giới tu chân vẫn là một hạt giống tốt hiếm có, huống hồ gì trong thời đại cuối pháp thuật linh khí này đang suy tàn, thật sự được xem như sự tồn tại của lông phượng và sừng lân, cực kỳ hiếm có.

Lâm Thanh Âm sau khi đến thời đại này vẫn chưa từng thật sự nghiêm túc nhận đệ tử để kế thừa, Trịnh Dĩnh Quả này đúng là một sự lựa chọn không tồi. Chỉ là đệ tử của Thần Toán Môn không chỉ cần phải có thiên phú tu luyện mà còn cần có năng lực cảm ứng thiên đạo. Trịnh Dĩnh Quả tuổi còn nhỏ, thiên phú ở phương diện này vẫn nhìn chưa ra vậy nên cũng không vội thu nhận đồ đệ bây giờ. Có điều, vẫn phải bảo vệ nó trước, miễn cho thằng bé sau này lại bị những kẻ tu tà đạo để mắt đến.

Lâm Thanh Âm lấy ra từ trong hộp một miếng ngọc thạch sáng lấp lánh, sau khi chạm khắc trận pháp che giấu thể chất trên mặt ngọc thạch thì đeo sợi dây màu đỏ lên cổ của Trịnh Dĩnh Quả. Linh khí trên ngọc thạch theo kim mạch của Quả Quả đi vào trong cơ thể, đem một phần dương khí trong cơ thể chuyển hóa thành linh khí truyền lại cho ngọc thạch.

Quả Quả sờ miếng ngọc trên cổ thích thú, giọng đặc hơi sữa nói với Vương Nhân: “Mẹ ơi, sau khi đeo vòng cổ của chị rất mát ạ, Quả Quả không thấy nóng nữa rồi!”

Vương Nhân nhìn ngọc trên cổ của Trịnh Dĩnh Quả, trên mặt hiện rõ vẻ bối rối, hai vợ chồng bọn họ chỉ là tầng lớp làm công ăn lương bình thường, đừng nói là bùa hộ mệnh bằng ngọc ngay đến miếng ngọc đơn giản cũng không phải cô có thể mua được.

Lâm Thanh Âm nhìn ra được nỗi khổ của cô, nhẹ nhàng cười: “Miếng ngọc hộ thân này là cháu tặng cho Quả Quả, có thể che giấu thể chất của em ấy, miễn cho bị người khác nhòm ngó ham muốn. Đợi đến khi Quả Quả 10 tuổi, cháu có thể dạy thằng bé một vài phương pháp hô hấp hít thở để nó tự mình dẫn dắt, khống chế dương khí trong cơ thể.”

Vương Nhân lập tức nhìn Lâm Thanh Âm với ánh mắt đầy hy vọng: “Đại sư nhỏ, sau khi Quả Quả học được phương pháp mà ngài nói có phải sẽ không vì dương khí quá nhiều mà mất mạng đúng không?”

Lâm Thanh Âm gật đầu: “Thằng bé có thiên phú và thể chất cũng không thiếu, chỉ là xem nó có chịu được khổ hay không thôi. Nếu như chịu khổ rồi, nó sẽ đạt được thứ có ích mà mọi người không ai có thể nghĩ đến.”

Vương Nhân gật đầu lia lịa, kéo Quả Quả cúi đầu một cái thật sâu với Lâm Thanh Âm. Chuyện thể chất tạm thời không cần bận tâm nhưng chuyện ông già đó muốn lừa Quả Quả đi vẫn chưa được giải quyết, lúc Lâm Thanh Âm vừa rút quẻ đã bói ra được thời gian mà ông già đó xuất hiện.”

“Ngày kia cháu đến nhà cô giải quyết chuyện này.”

Vương béo cầm tay chỉ việc cho Khương Duy một ngày, ngày thứ hai liền đứng sang một bên không quản nữa, chính thức bắt đầu chế độ nghỉ phép. Khương Duy đã điều chỉnh xong tâm lý, mới sáng sớm đã xách một đống hoa quả và đồ ăn vặt lớn ngoài ra còn mang bữa sáng phong phú đến phòng xem bói, kịp thời nhồi đầy hòm đồ ăn vặt của Lâm Thanh Âm.

Cảnh trí trong phòng xem bói giống như ở chốn bồng lai tiên cảnh, Khương Duy hít một hơi thật sâu, an ủi bản thân bằng cách nói rằng làm trợ lý cho đại sư thực ra vẫn không phải là rất tốt, làm sao so được với năm đó dạy kèm cho Lâm Thanh Âm còn thuận tiện giúp cô ấy làm bài tập thoải mái biết bao.

Lâm Thanh Âm ăn xong bữa sáng ở nhà mới đến, có điều nhìn thấy cá ngừ đại dương và sandwich thuận tay lại cầm lên một cái: “Tạm thời ngày mai đừng hẹn khách, chúng ta đi đến nhà của người bị hại.”

Khương Duy không lâu trước nghe thấy Vương béo kể câu chuyện kỳ lạ này trên wechat, vừa nghe nói bản thân cũng muốn được mở mang tầm mắt lập tức có chút hưng phấn. Lâm Thanh Âm nhìn thấy biểu tình của anh ta không thể chịu đựng được đập anh ta một cái: “Chuyện lần này của chủ nhà không kích thích bằng chuyện anh gặp phải năm đó đâu. Thành thật mà nói cũng là nhà này mệnh tốt, cái người mà gặp phải có dã tâm nhưng gan nhỏ, nếu như đổi lại là anh gặp người đó thì sớm đã đem con trai cho họ lén mang đi rồi.”

Nghĩ đến chuyện của bản thân năm đó bị lấy đi vận may Khương Duy liền buồn bực, anh ta nhìn dáng vẻ còn muốn nói tiếp của Lâm Thanh Âm, nhanh tay nhanh mắt lấy ra một cái bánh tart trứng nhét vào miệng của Lâm Thanh Âm, đem những lời còn thừa của cô chặn về.

Lâm Thanh Âm tiếp tục nhai nửa cái bánh tart trứng, mắt sáng lấp lánh: “Cái bánh tart trứng này nướng rất ngon, mua ở đâu vậy?”

Khương Duy ha ha một tiếng: “Sáng sớm thế này ở đâu bán bánh tart trứng nóng hổi chứ, đây là do tôi tự nướng đấy.”

“Không ngờ anh còn có tài nghệ này nha!” Lâm Thanh Âm nhìn Khương Duy đầy tán thưởng, trong nháy mắt hình tượng Khương Duy kiêu ngạo bị hủy đi , ngực vừa mới ưỡn lên thì Lâm Thanh Âm lại nói: “Ngày mai nướng nhiều một chút nhé! Đúng rồi, tôi còn thích ăn mấy cái loại bánh mochi, anh có biết làm không?”

Khương Duy nghe thấy bản thân nghiến răng nói: “Biết!”

Lâm Thanh Âm cực kì vui vẻ cười nói: “Tôi muốn xoài và sầu riêng.”

Khương Duy hận không thể cho bản thân một bạt tai, sao có thể không quản cái miệng của mình chứ, ban nãy nói không biết là được rồi mà!

Lâm Thanh Âm đem nửa cái bánh tart trứng còn lại bỏ vào trong miệng, quay đầu nhìn Khương Duy: “Anh còn biết làm gì nữa?”

Khương Duy vừa nãy còn đang trách mình nhiều lời lại không cẩn thận nói nhiều: “Đồ ngọt bán trên thị trường tôi đều biết làm.”

Lâm Thanh Âm gật đầu vui mừng vô cùng: “Vậy lại làm Black Forest gâteau* nhé!”

*Hình minh họa Black Forest gâteau

Khương Duy vả miệng hai cái, chính là mày nói nhiều!

Sau khi Lâm Thanh Âm ăn hai cái bánh tart trứng và một cái sandwich, xoa xoa bụng đi đến phòng xem bói. Vương béo có chút không yên tâm gọi điện thoại đến, hỏi Khương Duy đã sắp xếp xong lịch hẹn hôm nay chưa.

“Đều đã xong rồi đi.” Lâm Thanh Âm không quá chắc chắn nói: “Dù sao thì đến bao nhiêu bói bấy nhiêu là được rồi.” Ngừng lại chút, Lâm Thanh Âm sờ sờ cái bụng đầy đặn của mình, quyết định khen ngợi Khương Duy vài câu: “Sandwich và bánh tart trứng mà Khương Duy làm quả thực rất ngon, anh ta còn biết làm bánh gato sô cô la và mochi, kì thực là một cao thủ đồ ngọt bị toán học làm lỡ dở.”

Vương béo có chút sầu não, ông ta cảm thấy bản thân không biết làm đồ ngọt có thể sẽ bị thất sủng mất.

Vương Nhân sau khi từ phòng xem bói của Lâm Thanh Âm mang Quả Quả trở về nhà, vừa mở cửa mẹ chồng đã ra chào đón, có chút e sợ hỏi: “Thế nào rồi? Đại sư hôm nay nói thế nào?”

Nếu như là trước đây Vương Nhân có thể sẽ không chút e ngại giấu giếm thảo luận với mẹ chồng vấn đề này, nhưng bây giờ cô biết con trai gặp phải chuyện này là do mẹ chồng gây ra, cô liền không còn tâm tư nào nói nhiều với bà ấy.

Thấy Vương Nhân không nói gì, bà Trịnh nhịn không nổi nói: “Mẹ hôm nay lại đi một chuyến đến chỗ đại sư Tiền, đại sư Tiền nói sinh nhật của Quả Quả cũng sắp đến rồi, nên sớm ngày thi pháp mới được, nếu như đợi tới ngày sinh nhật thì muộn rồi.”

Vương Nhân vỗ vỗ lưng Quả Quả nhìn nó trở về phòng, lúc này mới quay đầu hỏi bà Trịnh: “Mẹ, con cảm thấy mẹ rất tin cái ông già họ Tiền đó. Hôm nay con đã ngẫm nghĩ chuyện này, con cảm thấy ông ta là một tên lừa đảo buôn bán trẻ con, chúng ta không nên tin tưởng ông ta.”

“Ai nói ông ấy là kẻ lừa đảo?” Bà Trịnh sốt ruột nói hớ: “Đại sư Tiền là người có bản lĩnh, năm ngoái có một người thấy ma đến tìm đại sư Tiền xem bệnh, mẹ chính mắt nhìn thấy ông ta khua tay biến ra lửa, đem con quỷ nhỏ ở trên người của người đó đuổi đi.”

Vương Nhân cười lạnh: “Mẹ năm ngoái đã quen biết vị đại sư đó sao? Không phải là lần đầu gặp ở công viên đầm lầy à?”

Bà Trịnh lúc này mới phát hiện bản thân nhất thời nóng lòng nói hớ rồi, ngay lập tức xấu hổ đứng xoa xoa tay, lắp ba lắp bắp nói: “Trước đây đúng là có gặp qua, mẹ quên mất, sau này mới nghĩ ra.”

Vương Nhân nhìn thật sâu vào mắt của bà ta không nói tiếp nữa, quay người trở về phòng ngủ. Ông Trịnh không nhịn được kéo bà Trịnh vào phòng ngủ, hạ thấp giọng hỏi: “Đại sư Tiển đó là chuyện như thế nào?”

Bà Trịnh dám giấu con trai con dâu nhưng tuyệt nhiên không dám giấu chồng mình, chỉ có thể trơ mặt nói ra chuyện mà đại sư Tiền không cho bà nói: “Có lần tôi đi ra ngoài không phải là đi nghe giảng sao, thực ra cái mà tôi nghe đó chính là đại sư Dương giảng. Ông ấy thật sự rất linh, tôi thấy qua ông ấy trị bệnh cho người ta, còn xem qua ông ấy tay không biến ra lửa, biến ra nước, đây là chuyện có bản lĩnh mới làm được. Lần trước Quả Quả bị ho không đi nhà trẻ vừa hay tham gia được buổi đại sư Dương giảng đạo. Cái đó…ông không ở nhà tôi lại không thể yên tâm để Quả Quả ở nhà một mình liền dẫn nó đi cùng.”

Trộm nhìn sắc mặt của ông Trịnh, bà Trịnh có chút không yên tâm nói: “Đại sư Dương đó vừa mới gặp Quả Quả lập tức đứng dậy, cầm lấy cánh tay và ngón tay của thằng bé xem rất lâu, ngày đó ông ta bảo tôi ở lại một mình, nói cơ thể của Quả Quả không ổn.”

Ông Trịnh nén cơn giận: “Ông ta thốt ra vài câu nói bừa vậy mà bà liền tin sao?”

“Không phải nói bừa.” Bà Trịnh có chút sốt ruột: “Ông ấy nói nhiệt độ cơ thể của Quả Quả quanh năm rất cao, dễ phát hỏa, sợ nóng lại không hề sợ lạnh.”

Ông Trịnh tức đến trợn trắng mắt, bà Trịnh liền vội vàng nói: “Còn nữa, ông ấy nói trong cơ thể của Quả Quả nhà chúng ta đều là lửa, nếu cứ để như vậy không quản sẽ thật sự không sống được quá 5 tuổi, thằng bé sẽ bị lửa thiêu chết. Vì để khiến tôi tin tưởng, ông ấy còn dẫn ra từ trong cơ thể của Quả Quả một nhóm lửa cho tôi xem.”

Ông Trịnh sắc mặt khó coi vô cùng: “Bà không phải nói ông ta biết biến ra lửa à? Bà làm thế nào biết được ngọn lửa đó là chui ra từ cơ thể của Quả Quả?”

“Lúc ông ấy biến ra lửa tay cầm tiền vàng nhưng lúc ông ấy dẫn lửa từ trong người của Quả Quả ra chỉ dùng đầu ngón tay đặt trên lòng bàn tay của Quả Quả xoay xoay.” Bà Trịnh gạt nước mắt cực kì tủi thân nói: “Ông cho rằng tôi cam tâm tình nguyện tin chuyện này là thật sao, bởi vì muốn để Quả Quả sống tiếp tôi cũng đã đồng ý thêm mạng cho thằng bé rồi. Chỉ có điều phải ở cạnh đại sư ba năm, chuyện tốt như vậy ông xem con dâu lại bày ra vẻ mặt đó, nó từ trước đến nay chưa hề nghĩ cho Quả Quả.”

Ông Trịnh cũng có có chút không nắm được chủ ý: “Nếu đã như vậy sao bà không đem chuyện này trực tiếp nói với con trai và con dâu, bây giờ làm thành một vòng rắc rối lớn như vậy.”

Bà Trịnh cực kỳ oan ức nói: “Đại sư nói thiên cơ bất khả lộ, không thể để cho người khác biết nhiều.”

Ông Trịnh thở dài: “Đợi con trai quay về lại thương thương một chút với nó đi.”

Trịnh Quang Lôi chưa tan làm đã nhận được điện thoại của Vương Nhân, sau khi về nhà lại bị bố mẹ kéo vào trong phòng. Nghe thấy lý lẽ khác nhau của hai bên, Trịnh Quang Lôi thực ra tin lời vợ nói hơn. Lúc anh ta ngày hôm đó cãi nhau với đại sư Tiền cảm thấy ánh mắt của người đó không chính trực, rõ ràng là trong lòng quỷ kế đa đoan. Hơn nữa đại sư nhỏ mà vợ tìm bây giờ ở Tề Thành cũng được tính là có chút tiếng tăm, Trịnh Quang Lôi khoảng thời gian này đã nghe ngóng không ít, nhưng hễ nhắc đến đại sư nhỏ thì không người nào là không tán dương, nghe nói đã làm không ít việc tốt.

Thấy nói con trai không được, bà Trịnh nóng vội, lén đi xuống lầu gọi điện thoại cho đại sư Dương nói con trai và con dâu không đồng ý cách thêm mạng, hơn nữa bắt đầu tìm đại sư khác bói mệnh rồi.

Dương Thanh Hà vừa nghe thấy đứa trẻ mập mạp mà bản thân để mắt một năm sắp bị người khác chia rẽ lập tức nóng vội, mà hiện tại ông ta phải đi ra ngoài tìm một vị thuốc phụ trợ không ở Tề Thành. Thế nhưng giờ vị thuốc chính sắp bay mất rồi còn tìm thuốc phụ trợ gì chứ, ông ta vừa buồn phiền bản thân đáng lẽ ra không nên ra ngoài lúc này, vừa bảo bà Trịnh giữ chân con trai và con dâu, nói bản thân lúc này đang nhanh chóng trở về, sáng sớm ngày kia sẽ đến.

Nghe thấy đại sư Tiền muốn đích thân đến thuyết phục con trai và con dâu, bà Trịnh không giấu được thở phào nhẹ nhõm. Bà ngược lại thật sự không tính toán dáng vẻ này của con dâu, bà là quá sợ Quả Quả chống chọi không được qua sinh nhật 5 tuổi.

Hai người Lâm Thanh Âm và Dương Thanh Hà đều hẹn cùng một ngày, Trịnh Quang Lôi sợ con trai bị cướp đi mất đặc biệt xin nghỉ ở nhà đợi. Khoảng 9 giờ hơn, Dương Thanh Hà và Lâm Thanh Âm một trước một sau gần như là cùng lúc đến nhà họ Trịnh.

Chương kế tiếp