Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 92
Lúc Vương Nhân nhìn thấy lão gia tử đi vào, sắc mặt liền thay đổi, vừa định giấu con trai đi thì nhìn thấy Lâm Thanh Âm tới, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mẹ chồng bị lão mập tẩy não, bố chồng thì bị mẹ chồng thuyết phục, cô thật sự sợ những người này sẽ trực tiếp ra tay, đến lúc đó vợ chồng cô chưa chắc có khả năng bảo vệ được con trai chu toàn, cũng may đại sư nhỏ đến đúng lúc.

Nhìn thấy Lâm Thanh Âm, nước mắt của Vương Nhân đều rơi xuống: “Đại sư nhỏ, ngài thế mà lại tính ra được, lão già kia đã tới rồi.”

Lâm Thanh Âm nhìn Dương Thanh Hà đang lầm bầm với bà Trịnh, khóe miệng hơi giật giật: “Là ông ta sao?”

Vương Nhân nhìn Dương Thanh Hàn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chính ông ta đã thuyết phục mẹ chồng tôi, nói là muốn mang con tôi đi.”

“Ông đây là muốn lừa bán trẻ em à?” Lâm Thanh Âm đi đến trước mặt Dương Thanh Hà, nhìn ông ta từ trên xuống dưới đánh giá một phen: “Ông có biết hành vi này sẽ bị kết án bao nhiêu năm không?”

Dương Thanh Hà bị lời nói của Lâm Thanh Âm làm cho sững sờ, không phải người vừa nói là đồng nghiệp sao? Sao còn nhắc đến pháp luật? Ông ta hơi ngập ngừng liếc liếc Lâm Thanh Âm một cái, quay đầu hỏi bà Trịnh: “Con nhóc này là ai?”

Bà Trịnh bất mãn liếc con dâu cùng Lâm Thanh Âm: “Tiểu Nhân, mẹ biết con trách mẹ đã giấu con, nhưng cũng không phải vì mẹ sợ con sẽ không tin sao. Bất quá chuyện này có liên quan đến tính mạng của Quả Quả nhà chúng ta. con cũng không thể vì nóng giận mà trì hoãn việc chữa bệnh cho đứa nhỏ được.”

Dương Thanh Hà thuận thế ngẩng cao đầu, bộ dáng cao cao tại thượng: “Xét thấy mẹ chồng cô thành kính ngoan đạo tôi mới đồng ý thi pháp cho con cô, nếu không cô cho rằng tôi sẽ làm chuyện tiêu hao pháp lực này sao?”

Lâm Thanh Âm không nhịn được bật cười: “Với cái thân đầy âm khí của ông mà cũng dám nói hai từ “làm phép”? Mục đích của ông là gì tự ông biết.”

Dương Thanh Hà bị Lâm Thanh Âm nói trúng, tim đập loạn, ông ta không khỏi đánh giá cô từ trên xuống dưới, cô nhóc này ngoài thông minh xinh xắn cũng không nhìn ra được điểm nào khác đặc biệt. Ông ta nhanh chóng toan tính trong đầu, cân nhắc việc Lâm Thanh Âm có thể là học trò của người nào đó, ỷ vào sự ưu ái của sư trưởng mà không biết trời cao đất dày.

Dựa theo tính tình thận trọng của Dương Thanh Hà, ông ta sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra xung đột với người có lai lịch, bo bo giữ mình là tôn chỉ bảo toàn tính mạng của ông ta. Thế nhưng bây giờ đồng nam thể chất cực dương đang ở trước mắt, giống như Trư Bát Giới gặp được nhân sâm, ông ta tuyệt đối không thể từ bỏ.

Trong lòng Dương Thanh Hà nhanh chóng cân nhắc được mất, dùng là bùa trên người đánh lui cô nhóc kia mang đứa trẻ bỏ trốn mất dạng, chỉ cần có đứa nhỏ cực dương này ở bên cạnh, tu vi của ông ta chắc chắn có khả năng đột phá, tuổi thọ cũng sẽ được kéo dài, nếu bây giờ ông ta từ bỏ, tuy rằng trước mắt có thể an toàn, nhưng thân thể đã bị âm khí ăn mòn, căn bản không còn sống được mấy năm nữa.

Dương Thanh Hà âm thầm nghiến răng, đưa ra quyết định táo bạo đầu tiên trong đời, nhát gan cả đời cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có thể thuê cái gara lừa tiền trợ cấp của mấy ông bà già, không bằng liều một phen, nếu thành công thì tuổi thọ lẫn công lực ông ta đều có, đến lúc đó vinh hoa phú quý cũng ở trong tầm tay.

Lập xong kế hoạch, Dương Thanh Hà đắc ý nhìn Quả Quả đang bị Vương Nhân giấu sau lưng, lúc này Quả Quả tò mò nhoài người ra, vừa vặn lọt vào tầm mắt của Dương Thanh Hà.

Dương Thanh Hà nhìn Quả Quả không khác gì đứa trẻ bình thường, dương khí tràn ngập trong cơ thể đã biến mất không một dấu vết, mặt ông ta trở nên trắng bệch, trực tiếp rống lên: “Dương khí trên người nó đâu?”

Quả Quả bị âm thanh của Dương Thanh Hà làm cho hoảng sợ, chạy nhanh về trốn sau lưng mẹ, mà những lời này của Dương Thanh Hà cũng đã gián tiếp xác nhận những gì Lâm Thanh Âm đã nói trước đó. Dương Thanh Hà này hoàn toàn không phải đại sư chữa bệnh gì, chẳng qua là ông ta muốn dương khí trên người đứa nhỏ mà thôi.

Ai đúng ai sai bây giờ đã rõ, Trịnh Quang Lôi tiến lên chắn trước vợ con, chỉ vào Dương Thanh Hà: “Ông cút ra ngoài ngay cho tôi.”

“Ai dà, Dương đại sư thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Quả Quả nhà chúng ta.” Bà Trịnh bắt lấy tay của chồng mình: “Ông nhanh nói với con đi.”

Ông Trịnh tối hôm qua vốn là một bên nghe lời bà, thấy tình huống hiện tại liền cảm thấy có gì đó không ổn, sắc mặt không tốt lắm, chụp tay bà Trịnh gỡ xuống, thấp giọng mắng bà một câu: “Câm miệng, xem rõ tình huống rồi hẵng nói.”

Dương Thanh Hà không khỏi có chút bực bội đối với bà Trịnh sau khi nhìn thấy nhà họ Trịnh phân ra hai bên trận doanh rõ ràng. Ông ta đã dặn dò ngàn vạn lần là thời gian này bà phải lôi kéo người nhà mời ông ta đến, nhưng đã qua hơn nửa tháng bà cái gì cũng chưa thuyết phục được, ngược lại bây giờ bất kỳ ai trong số họ giống như có thù oán với ông, này không phải là việc thành không đủ mà việc bại có thừa sao. Nếu biết xảy ra tình cảnh hôm nay, ông ta đúng là không nên do dự mà đưa ra giải pháp chắc chắn, trực tiếp động thủ cướp đứa nhỏ đi.

Dương Thanh Hà quan sát vài người trong phòng, cảm thấy mối đe dọa lớn nhất là Khương Duy cùng Trịnh Quang Lôi, dù sao bọn họ đều là tuổi trẻ lực tráng, nếu ông ta đánh bừa chưa chắc đã đánh bại được họ. Còn lại đều là những người già yếu bệnh tật, một chút phép thuật là có thể chế trụ, không cần tốn quá nhiều tâm tư.

Dương Thanh Hà thò tay vào túi xách của mình, móc ra một lá bùa nhăn nhúm ném về phía Trịnh Quang Lôi, ông ta định thừa dịp Trịnh Quang Lôi bị quả cầu lửa cuốn lấy thì xông lên bắt Quả Quả, sau đó dùng bùa đuổi Khương Duy đang chặn ở cửa, thế là xong.

Trịnh Quang Lôi ngây người khi thấy một quả cầu lửa to bằng nắm tay bay về phía mình, anh ta vừa muốn trốn thì nhớ đến vợ và con trai mình vẫn còn đang ở phía sau liền cứng rắn đứng trở về, kinh hoàng thất sắc xoay tay đẩy: “Chạy mau!”

Mắt thấy quả cầu lửa đã gần trong gang tấc, Trịnh Quang Lôi thậm chí còn cảm thấy lông tơ trên mặt đều bị thiêu đốt, đúng lúc đó quả cầu lửa kia bỗng nhiên dừng lại. Việc này không chỉ có Trịnh Quang Lôi ngây ngẩn cả người mà còn có Dương Thanh Hà vốn đang xông tới cũng sững sờ, ngây ngốc nhìn quả cầu lửa không biết nên làm thế nào cho phải.

Lâm Thanh Âm chậm rãi đi tới, xem quả cầu lửa như đồ chơi mà nắm trong tay, đưa đến trước mặt Dương Thanh Hà: “Ném đồ lung tung trong nhà người khác, ông đúng là không có ý thức!”

Khuôn mặt Dương Thanh Hà tái nhợt vì sợ hãi khi thấy quả cầu lửa sắp đập vào mặt mình. Đừng thấy bình thường ông ta dùng vài ba lá bùa giả thần giả quỷ, sau khi phóng hỏa ra ngoài thì không có cái nào chịu sự khống chế của ông ta, mà người có thể trực tiếp bóp chặt cầu lửa trong tay như Lâm Thanh Âm ông ta có nằm mơ cũng chưa dám nghĩ tới.

Cứ tưởng cô nhóc này là hạng đồng, không nghĩ đến lại là vương giả, Dương Thanh Hà lập tức không còn ý niệm gì, xoay người chạy ra cửa, lấy một tấm bùa ném về phía Khương Duy hô lớn: “Cút ngay.”

Khương Duy trời sinh mệnh tốt, Lâm Thanh Âm đã xem mệnh cho anh, nói anh là người mệnh trung mang phúc, trời sinh mang tài, một bước lên mây, số kiếp phải nói là không ai sánh bằng. Năm đó phải nói bởi vì Khương Duy mệnh quá tốt, cho nên mới bị kẻ gian nhìn trúng, liên hợp với cha nuôi của Khương Duy mưu đồ cắt đứt vận mệnh. May mắn thay, trong lúc cùng đường Khương Duy gặp được đại sư nhỏ, đại sư nhỏ ra tay phá bỏ tà pháp, vận thế của gia đình họ Khương lại trở về. mà hai kẻ chủ mưu một người thì bị sét đánh chết, người còn lại thì ở trong tù.

Khương Duy tuổi trẻ, trên người tràn đầy khí vận, muốn ra tay với anh, trừ phi khí vận mạnh hơn thì mới có khả năng thành công.

Ngay khi Dương Thanh Hà ném lá bùa ra và chắp tay bắt ấn, một cơn gió bất ngờ từ cửa thổi đến, lá bùa bị thổi bay ngược lại dính vào mặt Dương Thanh Hà. Chỉ nghe một tiếng phịch, hoa sét màu xanh nhạt nổ tung trên người ông ta, Dương Thanh Hà ngã xuống đất, trên người bốc mùi khét.

Cầm quả cầu lửa trên tay, Lâm Thanh Âm quay sang nhìn bà Trịnh: “ Đây là đại sư mà bà thờ phụng?”

Vẻ mặt bà Trịnh hoang mang, nhìn Dương đại sư đang co quắp rên rỉ trên mặt đất, lại nhìn cô gái trẻ tuổi trước mắt, nhất thời không biết nên tin ai mới tốt.

Khương Duy có hơi không hiểu được, đi đến cúi đầu nhìn Dương Thanh Hà: “Vừa nãy ông ném cái gì vậy?”

Dương Thanh Hà: “.............”

Đau lắm, không muốn nói chuyện!

***

Dương Thanh Hà mặc dù bị sét đánh bị thương, linh khí trên lôi phù của ông ta không đủ, vết thương có thể đau, nhưng sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng.

Lâm Thanh Âm ngồi xổm xuống, đưa cầu lửa đến trước mặt Dương Thanh Hà, nhìn ông ta tràn đầy hứng thú: “Ông muốn tự nói hay để tôi thẩm vấn ông?”

Chịu đựng cơn đau nhức dữ dội, Dương Thanh Hà nỗ lực quay đầu lại, trong giọng nói mang theo tiếng kêu khóc thảm thiết: “Tôi nói tôi nói, đại sư muốn hỏi gì tôi đều nói.”

“Cũng rất thức thời đấy.” Lâm Thanh Âm thu hồi quả cầu lửa trong tay, trực tiếp hỏi: “Ông lừa con cái nhà người ta là có ý đồ gì?”

Đôi mắt Dương Thanh Hà lóe lên một tia chột dạ, trong đầu nhanh chóng bịa đặt, lấy quá khứ làm cớ. Lâm Thanh Âm thấy ông ta không thành thật liền phóng thích uy áp trên cơ thể ra.

Cảm nhận được khí thế cường đại từ đỉnh đầu ép xuống, Dương Thanh Hà bị dọa đến tóc gáy trắng bệch.

Nói thẳng ra thì loại tà môn ma đạo của bọn họ cũng có thể ít nhiều giống như tu chân, Có điều hiện tại linh khí khan hiếm, muốn chân chính tu luyện thật sự quá khó khăn, cho nên nhiều người có tư tưởng xấu xa nghĩ ra rất nhiều cách, ví dụ như là cướp đoạt số mệnh của kẻ khác, tu luyện tử khí, trộm linh hồn của người khác, thậm chí có thể đem người có thể chất đặc thù về luyện đan, đề cao tu vi.

Nhưng rốt cuộc nơi này cũng không phải là Tu chân giới chân chính, rất nhiều phương pháp tu luyện đến giờ chỉ còn sót lại một chút tàn tích, Lâm Thanh Âm đến thế giới này được hai năm, cũng đã gặp không ít kẻ tu luyện thứ tà ác, vừa nhập thể đều có thể xem như trình độ cao, những kẻ như Dương Thanh Hà nói theo môn phái cũng chưa chuẩn, thế nhưng lại khiến cho mình một thân âm khí.

Trong mắt Dương Thanh Hà, cao nhân lợi hại nhất mà ông ta từng gặp qua là người không cần bùa cũng có thể tạo ra cầu lửa, nhưng ngay cả cao nhân đó cũng không có được khí thế đáng sợ của Lâm Thanh Âm.

Dương Thanh Hà biết mình đã gặp được cao nhân chân chính rồi, ngay lập tức hối hận muốn khóc, không nghĩ đến mình thận trọng cả đời, sắp già rồi muốn cược một trận lớn, lại đá phải một tấm sắt dày mười mét, bây giờ ngoài muốn chết ra ông ta không còn ý niệm gì khác nữa.

Lật người khỏi mặt đất, Dương Thanh Hà muốn bò dậy nhưng lại bị uy áp kia gắt gao đè chặt, đến mức ông ta không thể ngẩng đầu lên. Dương Thanh Hà từ bỏ việc giãy giụa, quỳ rạp trên đất thành thật thú nhận: “Tôi nhìn trúng dương khí trên người đứa nhóc đó, muốn lấy nó luyện đan để tăng tu vi.”

Lập tức Vương Nhân hít một ngụm khí lạnh, tuy rằng Lâm Thanh Âm đã sớm nói với cô rằng lão già này không có ý gì tốt, nhưng cô thật sự không nghĩ đến ông ta lại ác độc như vậy, cư nhiên muốn đem con cô đi luyện thành đan dược. Tay Trịnh Quang Lôi cuộn thành nắm đấm. nếu không phải thấy Dương Thanh Hà đang sống dở chết dở quỳ rạp trên mặt đất, anh ta như thế nào cũng phải tẩn cho ông ta một trận thừa sống thiếu chết.

Vương Nhân cùng Trịnh Quang Lôi chỉ là tức giận, còn bà Trịnh vẻ mặt khiếp sợ, không dám tin tưởng bước lên vài bước, sắc giọng hỏi: “Không phải ông nói cháu trai tôi không còn sống được bao lâu sao? Ông dám lừa tôi?”

Dương Thanh Hà có chút ủy khuất mà bĩu môi: “Kỳ thật tôi cũng không hoàn toàn lừa bà, cháu trai bà cho dù không chết trong tay tôi, sớm muộn gì nó cũng vì cơ thể không chống đỡ nổi dương khí mà chết thôi, còn không bằng để tôi lợi dụng một chút.”

Trịnh Quang Lôi nghe được lời này vội vàng bịt tai Quả Quả, không muốn đứa nhỏ nghe được những lời lung tung. Cũng may Quả Quả chỉ mới bốn tuổi, đối với việc bản thân không hứng thú cũng không để tâm, lúc này nó đang cúi đầu nghịch món đồ chơi Transformers trên tay, căn bản không chú ý đến những gì Dương Thanh Hà đang nói.

Bà Trịnh nghe lý do Dương Thanh Hà thoái thác không biết là vui hay buồn, bà vô thức liếc nhìn Trịnh Quang Lôi, chỉ thấy Trịnh Quang Lôi quay đầu đi, thậm chí cũng không liếc bà lấy một cái.

Thấy con trai phớt lờ mình, bà Trịnh theo bản năng biện minh cho chính mình: “Con xem, kỳ thật ông ta cũng đâu phải là hoàn toàn gạt người.”

Trịnh Quang Lôi nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của bà chẳng những không thấy đau lòng, ngược lại tâm có chút lạnh: “Mẹ thật sự hy vọng cháu trai của mẹ sẽ có việc gì sao?”

“Mẹ không phải, mẹ không có!” Bà Trịnh hoảng loạn xua tay, bà biết mình đã dẫn sói vào nhà, bà cũng biết con trai con dâu sẽ vì vậy mà tức giận, thậm chí có khả năng đưa bà về quê, nhưng bà thật sự không muốn rời đi, bà còn muốn mang theo cháu của mình.

Trịnh Quang Lôi hít một hơi thật sâu, không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với bà, việc trước mắt là phải xử lý kẻ lừa đảo họ Dương này.

“Đại sư nhỏ, ngài cảm thấy chuyện này nên giải quyết như thế nào?” Trịnh Quang Lôi có chút đau đầu nhìn Dương Thanh Hà nằm trên mặt đất, anh ta không thể giam giữ ông ta, mà thả đi lại càng không yên tâm, lần này thất bại, không biết còn có lần sau không.

Lâm Thanh Âm chỉ vào tay anh ta: “Chú không phải có điện thoại à? Báo cảnh sát đi!”

Trịnh Quang Lôi bối rối: “Báo cảnh sát?”

Chuyện này cũng muốn báo cảnh sát hả?”

Lâm Thanh Âm cũng có chút bất đắc dĩ, nếu như đã làm vài chuyện tà ác, tự nhiên có thể thỉnh Thiên lôi đánh chết ông ta. Dương Thanh Hà tuy cũng tu tà pháp, nhưng bởi vì bản tính nhát gan lại cẩn trọng, việc tàn ác nhất ông ta từng làm cũng chỉ có lừa tiền hưu trí của các ông bà lão mà thôi. Mặc dù ông ta đã nghĩ đến chuyện bắt cóc Quả Quả về luyện đan, không chờ kế hoạch được thực thi đã thất bại thảm hại, thậm chí còn bị lôi phù của bản thân công kích, khiến cho Lâm Thanh Âm ngượng phải ra tay.

“Gọi cảnh sát đi, truyền bá mê tín dị đoan, bắt cóc trẻ em, thể nào cũng bị phán mấy năm tù.” Lâm Thanh Âm thu hồi uy áp trên người, rốt cuộc Dương Thanh Hà cũng được thở phào nhẹ nhõm, nằm thẳng tắp trên mặt đất. Lúc đầu ông ta sợ cảnh sát truy bắt nên mới nghĩ ra ý tưởng lừa đảo này, không nghĩ đến cuối cùng vẫn phải đi vào.

Trịnh Quang Lôi biểu tình vi diệu, liếc nhìn Lâm Thanh Âm một cái, tuy rằng đại sư nhỏ thật sự có bản lĩnh, nhưng truyền bá mê tín dị đoan, tội danh hợp tình hợp lý này cô nói mà không cảm thấy chột dạ sao?

Trịnh Quang Lôi móc điện thoại di động ra gọi cảnh sát, Lâm Thanh Âm cũng lấy điện thoại chào hỏi một lượt các cảnh dân trong nhóm WeChat. Lúc trước Lâm Thanh Âm có xem quẻ cho cảnh sát nhỏ Mã Minh Vũ của Sở cảnh sát, giúp Mã Minh Vũ kịp làm phẫu thuật cắt bỏ ung thư dạ dày khi còn đang ở giai đoạn đầu, xem như tránh được một kiếp. Kể từ đó quan hệ giữa các cảnh sát viên Sở cảnh sát và Lâm Thanh Âm rất tốt, thậm chí còn có vài người lén đến gặp cô để xem bói.

Trải qua vài lần tiếp nhận những người bị sét đánh sau khi qua tay Lâm Thanh Âm, ban đầu bọn họ còn khiếp sợ, lâu dần cũng quen, vừa nghe được hôm nay có người không cần bị sét đánh mà được giao cho cảnh sát xử lý, họ đều rất kích động, đều xoa tay nghĩ cách tìm cơ hội vây xem.

Lâm Thanh Âm nói địa chỉ của tiểu khu, một cảnh sát tên Trương Chí Trung cười: “Tôi vừa được điều đến Sở vào tháng trước, việc này thuộc về thẩm quyền của chúng tôi. Vừa rồi tôi có nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát, hiện tại đang trên đường đến.”

Ngay lập tức trong nhóm sục sôi, một đám người la hét, mãnh liệt yêu cầu được đến Sở giao lưu học tập.

Sau khi buông điện thoại, Trịnh Quang Lôi vẫn có chút không yên tâm, nhỏ giọng hỏi Lâm Thanh Âm: “Đại sư, nếu sau này ông ta ra ngoài, liệu có tính kế với con trai của tôi nữa không?”

“Ông ta không sống được bao lâu nữa đâu.” Lâm Thanh Âm tặc lưỡi hai lần: “ Cơ thể ông ta bị âm khí tiến xâm nhập vốn không sống được bao lâu, vừa nãy còn bị sét của bản thân đánh một cái, nếu sống được đến khi ra tù thì xem như mạng lớn.”

Dương Thanh Hà quỳ rạp trên mặt đất nghĩ đến kết cục thê lương của mình liền nức nở khóc, sớm biết là kết cục này, ông ta có mười lá gan cũng không dám làm nữa.

***

Các cảnh sát rất nhanh đã đến, tuy rằng Trương Chí Trung đã chuẩn bị tinh thần, nhưng đến nhà họ Trịnh thấy Dương Thanh Hà quỳ rạp trên mặt đất vẫn hoảng sợ, không nhịn được lén lút gửi cho Lâm Thanh Âm cái tin nhắn WeChat: “Đại sư nhỏ, cô ra tay cũng quá nặng rồi đó.”

Lâm Thanh Âm vẻ mặt vô tội trả lời: “Ông ta tự chơi bùa, tôi đến nơi này cái gì cũng chưa kịp làm.”

Trương Chí Trung kiểm tra vết thương của Dương Thanh Hà, gọi xe cấp cứu cho ông ta, trong lúc đợi thì dò hỏi trước một chút về vụ án.

Trịnh Quang Lôi kể tất tần tật về việc Dương Thanh Hà làm sao lừa gạt bà nhà mình, ngoại trừ Trương Chí Trung ra mấy vị cảnh sát bên ngoài đều có ngây ngốc nhìn nhau. Bọn họ đã từng gặp qua chuyện lừa bán trẻ con, nhưng viện cái cớ ngu ngốc như vậy vẫn là lần đầu thấy, càng không nghĩ đến vậy mà suýt chút nữa thành công.

Một trong những cảnh sát chỉ vào Lâm Thanh Âm và Khương Duy hỏi: “Vậy hai người này làm gì?”

Trịnh Quang Lôi lập tức nghẹn họng, anh ta vừa báo cảnh sát Dương Thanh Hà với lý do truyền bá mê tín dị đoan, cũng không thể nói đây chính là đại sư mình mời về được.

Thấy vẻ mặt xấu hổ của Trịnh Quang Lôi, Lâm Thanh Âm lấy một que kẹo nhét vào miệng, nở nụ cười ngọt ngào: “Đến xem trò vui!”

“Đúng đúng đúng!” Trịnh Quang Lôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng phụ họa: “Đây là con của họ hàng nhà tôi, biết bà nhà tôi bị lừa nên đến hỗ trợ.”

Trương Chí Trung nén cười ghi chép lại tình hình một chút, đồng thời thông báo Trịnh Quang Lôi và bà Trịnh lát nữa đến đồn cảnh sát lấy lời khai. Đối với người nằm trên mặt đất kia…

Trương Chí Trung nhìn Dương Thanh Hà mặt mày đen thui, bộ dạng đều có chút không nỡ nhìn thẳng, hỏi thăm tình huống cơ bản rồi thuận miệng nói một câu: “Lát nữa đến đồn cảnh sát nhớ phải khai thật đấy!”

Lâm Thanh Âm cười nhẹ, phóng một tia uy áp về phía Dương Thanh Hà, Dương Thanh Hà lập tức bật khóc, liên tục đảm bảo: “Tôi bảo đảm sẽ khai thật, không nói dối một câu nào!”

Trương Chí Trung cười: “Tôi thích nhất thẩm vấn mấy người như ông đó.”

Ngay sau đó xe cấp cứu đến, một vài nhân viên y tế đưa Dương Thanh Hà đi, các cảnh sát sau khi dặn dò thời gian và địa điểm ghi chép thì cũng rời đi, nhà họ Trịnh hoàn toàn tĩnh lặng.

Vương Nhân kích động ôm lấy Quả Quả, liên tục nói lời cảm tạ Lâm Thanh Âm, cô chỉ nghe nói đại sư nhỏ xem bói rất linh nghiệm, không ngờ tới ngài lại còn có năng lực thần bí như vậy.

“Đại sư nhỏ, thật sự cảm ơn ngài.” Vương Nhân cùng Trịnh Quang Lôi liên tục khom người cảm tạ.

Lâm Thanh Âm sờ sờ gương mặt nhỏ mũm mĩm của Quả Quả, vui tươi hớn hở nói: “Không có việc gì, con có làm đâu. Hai người nhớ kỹ đừng để Quả Quả tháo ngọc bội xuống là dược, tránh cho kẻ gian để mắt đến Quả Quả.

Hai vợ chồng Trịnh Quang Lôi liên tục gật đầu, Lâm Thanh Âm để lại số điện thoại và tài khoản WeChat, để bất cứ khi nào Quả Quả có việc có thể liên hệ mình. Đây là học trò tương lai mà cô nhìn trúng, không thể sơ sót.

Việc lớn của nhà họ Trịnh đã được giải quyết ổn thỏa, việc nhà thì bọn họ phải tự đóng cửa bàn bạc. Lâm Thanh Âm trước khi rời đi, cô không thể không nhắc nhở bà Trịnh: “Chút nữa lên đồn cảnh sát lấy lời khai, bà nhớ nói chuyện bị lão già kia lừa tiền, có thể sẽ lấy lại được một ít.”

Ông Trịnh tức giận không nói nên lời, ông đập mạnh xuống bàn, ra quyết định: “Đợi lấy lời khai xong chúng ta về quê.”

Chương kế tiếp