Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 93: Ngắn nhỏ canh hai quân.
Lúc Lâm Thanh Âm rời khỏi nhà họ Triệu, hình như trông cô rất vui vẻ, miệng ngậm cây kẹo que trong, nhếch lên. Khương Duy vừa mới vinh dự được thăng lên làm tiểu trợ lý, xem kịch xong mới nhớ tới chuyện quan trọng: “Hỏng rồi. Con quên lấy phí mời tới nhà của gia đình họ Trình.”

Giá Lâm Thanh Âm xem bói không tính là đắt lắm, hẹn trước rồi xếp hàng đợi theo thứ tự là được nhưng nếu bình thường có việc cần mời Lâm Thanh Âm tự mình tới xem phong thủy hoặc giải tam tai thì giá cả sẽ đắt hơn. Nó có thể từ vài chục nghìn tệ tới vài triệu tệ. Lúc Vương Béo giao việc cho Khương Duy còn cố ý dặn dò, ông ta nói tính cách của đại sư nhỏ rộng rãi nên không bao giờ thương lượng giá cả với người ta. Người ta không đề cập tới việc trả tiền thì cô cũng không nhớ rõ nên lúc này, bọn họ nhất định phải hết sức lưu ý, không thể để đại sư nhỏ tốn công vô ích.

Buổi sáng trước khi rời đi, Khương Duy còn nhớ rõ nhưng sau khi xem kịch hay xong thì anh hoàn toàn ném chuyện này ra sau đầu. Khương Duy và Lâm Thanh Âm, một người là công tử nhà giàu, một người là chưởng môn vung tay mặc kệ. Hai người đúng là không ai quan tâm tới chuyện này.

Nhìn biểu cảm uể oải của Khương Duy, Lâm Thanh Âm thấy không sao cả. Cô khoát tay nói: “Tôi còn tặng ngọc cho người ta, cần gì phải tính toán tới phí mời tới nhà.”

“Ngài còn tặng ngọc hả?” Suýt chút nữa, Khương Duy đã khóc to: “Tôi nói đại sư nhỏ này, ngài không muốn kiếm tiền cũng không sao. Sao ngài lại ném tiền đi?”

Lâm Thanh Âm hận dáng vẻ rèn sắt không thành thép của anh, lắc đầu nói: “Sao lúc học toán thì anh rất thông minh nhưng sao anh lại không nhìn thấu mấu chốt trong việc này. Tôi hỏi anh, vì sao Quả Quả lại bị người khác nhìn chằm chằm?”

Khương Duy đặc biệt có kinh nghiệm trong việc này: “Đó là bởi vì thể chất đặc biệt của cậu bé.”

“Đúng rồi, cho nên tôi cũng nhìn chằm chằm cậu ta.” Lâm Thanh Âm vui sướng trả lời: “Tôi chuẩn bị xếp cậu ta vào nhóm người được đề cử trở thành đệ tử y bát trong tương lai. Đồ đệ chính là người thân trong nhà, sao tôi lại đòi tiền của người trong một nhà?”

(Y bát: truyền từ đời này sang đời khác)

“Vậy thì cũng có thể không cần lấy tiền nhưng mà…” Khương Duy khó bày tỏ nỗi lòng của mình, nhìn Lâm Thanh Âm: “Sao ngài biết người ta sẽ tình nguyệt cho con của mình học xem bói của ngài?”

Lâm Thanh Âm nói với vẻ mặt khó hiểu: “Thần bói toán môn của chúng ta là môn phái xem bói chính thống nhất. Vì sao người nhà cậu ta lại không vui?”

Khương Duy phát hiện đại sư nhỏ cũng không hiểu rõ chuyện này. Người bình thường vẫn còn chứa chút thành kiến với việc xem bói và xem phong thủy vì họ luôn cảm thấy đó là lừa đảo. Tuy nhiên, Lâm Thanh Âm đã nhảy ra khỏi cấp độ này, người ta tìm tới cô đều là vì danh tiếng. Thậm chí nếu người làm ăn này có quan hệ tốt với Lâm Thanh Âm thì ngay cả việc buôn bán cũng trở nên dễ dàng hơn. Bởi vì, đại sư nhỏ được công nhận là người có tính cách chính trực. Người có thể lọt vào mắt xanh của cô chắc chắn là nhân phẩm không có vấn đề, có thể yên tâm hợp tác với người đó.

Khương Duy cũng không giải thích nhiều với Lâm Thanh Âm, chỉ đơn giản nói một câu: “Dù sao, tôi cảm thấy rất nhiều người chưa chắc sẽ tình nguyện để con mình làm nghề nghiệp này.”

Lâm Thanh Âm rối rắm, nhíu mày: “Nếu như không xem bói, vậy chỉ có thể trở thành một đệ tử bình thường.”

Khương Duy có chút tò mò hỏi: “Đệ tử bình thường học cái gì? Chẳng lẽ lại học thiền?”

“Đó không đơn giản chỉ là ngồi thiền, đó là tu luyện.” Lâm Thanh Âm dứt khoát bảo Khương Duy lái xe quay về phòng xem bói, chuẩn bị khiến đồ nhà quê này mở mang tầm mắt.

Lâm Thanh Âm vẫn luôn dùng cách đơn giản và thô bạo để dạy dỗ đồ đệ. Kiếp trước ở Giới Tu Chân, ngay cả lúc giảng bài cũng rất tiết kiệm, cô trực tiếp niệm một đoạn khẩu quyết rồi để các đệ tử tự mình nghiên cứu. Nhưng mà khi cô dạy Vương Béo và Khương Duy, cô luôn dùng sự nhẫn nại của mình. Những phần còn lại thì phải để họ tự mình giác ngộ.

Phòng xem bói được Lâm Thanh Âm im lặng bố trí trận pháp. Linh khí ở chỗ đủ để khôi phục lại cảnh tượng tự nhiên, ngồi thiền ở chỗ này dễ dàng tĩnh tâm hơn so với những chỗ khác. Khương Duy khoanh chân ngồi, lúc đầu còn suy nghĩ lung tung nhưng sau đó, tâm trạng phiền muộn dần ổn định lại. Anh lặng lẽ bắt đầu niệm khẩu quyết một lần rồi lại một lần, đại não nhanh chóng tiến vào trạng thái trống rỗng.

Trạng thái này cảm giác rất vi diệu, giống như vĩnh hằng nhưng cũng giống như chỉ một cái chớp mắt, một khoảnh khắc ngắn ngủi. Lúc Khương Duy mở mắt ra thì bầu trời đã tối đen. Bây giờ, anh mới phát hiện thời gian đã trôi qua sáu hoặc bảy tiếng đồng hồ.

Anh đứng dậy từ đệm hương bồ. Tuy rằng Khương Duy không cảm nhận được linh khí từ trời đất mà Lâm Thanh Âm nói nhưng anh vẫn cảm thấy tinh thần cả người sảng khoái, thư thái và vô cùng thoải mái.

“Đại sư nhỏ, phương pháp này cũng được nha!” Khương Duy vui vẻ lắc cái cổ: “Tôi cảm thấy bệnh đau xương cổ của mình tốt hơn rồi.”

Lâm Thanh Âm ghét bỏ nhìn anh: “Dành cả buổi chiều mà vẫn không thể dẫn khí nhập cơ thể? Thiên phú này của anh cũng chỉ coi là bình thường nhưng so với Vương Béo thì mạnh hơn rất nhiều. Mấy tháng trước, Vương Béo vừa ngồi thiền liền ngủ gật, còn ngủ say rồi gáy, còn nói mớ nữa chứ.”

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn mang danh là học bá. Trước khi vào đại học, Khương Duy là Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT thấy rất không hài lòng với đánh giá thiên phú bình thường của mình: “Đại sư nhỏ, lúc ngài ngồi thiền thì sẽ mất bao lâu để dẫn khí nhập vào cơ thể?”

Lâm Thanh Âm mỉm cười: “Tính toán dựa theo thời gian hiện tại, cũng chỉ mất có vài phút thôi.”

Nghe có vẻ rất bực bội!

Khương Duy chắp tay, bái phục từ tận đáy lòng: “Đại sư nhỏ, tôi cảm thấy kiếp trước ngài nhất định là đại lão của Giới Tu Chân, tổn tại như kiểu buff. Cho nên, đời này mới chỉ dựa vào tự học liền có thể trở thành đại sư.”

Lâm Thanh Âm cười ha ha, cô không thể nói tiếp. Dù sao Khương Duy cũng là thạc sĩ khoa Toán, năng lực tư duy vừa rồi trên cơ bản đã nói ra hết chân tướng.

Liên tục xem bói hơn nửa tháng, mắt thấy còn hai ngày nữa sẽ công bố kết quả thi đại học. Hiệu trưởng Vương ngồi trong văn phòng, khẩn trương khiến mấy cọng tóc đen nhánh trên đầu rụng xuống.

Sau khi hoàn thành việc tốt nghiệp cho cả lớp, Lý Ngạn Vũ cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Lúc anh ta tới phòng ký văn kiện thì trùng hợp thấy cảnh đó nên anh ta tốt bụng nhắc nhở hiệu trưởng Vương: “Hiệu trưởng, hình như hòn đá kia sắp hết tác dụng. Tóc trên đầu thầy sắp rơi xuống hết rồi. Tới lúc đó, sợ là thầy dễ dàng mua bùa mọc tóc.”

Hiệu trưởng Vương đã nghĩ tới điều đó từ lâu, ngay lập tức lấy thẻ ngân hàng ra khỏi ngăn kéo. Biểu cảm tự hào xuất hiện trên gương mặt của ông ta: “Vợ tôi nói sẽ cho tôi tiền mua một miếng ngọc để đeo.”

Lý Ngạn Vũ vốn chỉ tới trêu chọc hiệu trưởng Vương, không ngờ lại bị bắt bát đầy ăn cơm chó. Anh ta buồn bực xoay người muốn rời đi.

“A, thầy khoan hãy đi. Tôi muốn thảo luận chuyện liên quan tới đại sư nhỏ với thầy!” Hiệu trưởng Vương biết Lý Ngạn Vũ có mối quan hệ không tệ với Lâm Thanh Âm. Anh ta lại là người duy nhất trong trường biết thân phận đại sư xem bói của Lâm Thanh Âm nên những chuyện liên quan tới cô, hiệu trưởng Vương rất thích thảo luận với anh ta.

“Còn hai ngày nữa sẽ có kết quả kỳ thi tuyển sinh THPT, chờ đại sư nhỏ quay về trường. Chúng ta sẽ nhờ ngài xem phong thủy của trường giúp chúng ta. Sau này, tranh thủ đào tạo thêm mấy thủ khoa!”

Lý Ngạn Vũ cảm thấy mục tiêu này rất khó đạt được: “Hiệu trưởng, đại sư nhỏ không giống với những người khác. Em ấy chỉ nhìn qua một lần đã hiểu thấu, trong mắt em ấy thì các loại đề, loại hình biến hóa không phải là vấn đề khó giải quyết. Cho nên dù khả năng giảng dạy chuyên sâu của trường chúng ta kém hơn trường chuyên cấp 3 nhưng đại sư nhỏ có thể đạt được thành tích rất tốt, nói cho cùng thì tất cả thành tích có được hoàn toàn dựa vào tài năng của em ấy. Những học sinh khan hiếm như em ấy giống như lông phượng và sừng lân. Thầy muốn tuyển một hoặc hai, thậm chí là mười tám người thì cũng vô ích. Ngược lại, bởi vì nhà trường chăm sóc tiến độ học tập của đại đa số học sinh và giảng dạy chuyên sâu tùy vào năng lực tiếp thu kiến thức của họ. Nếu thầy muốn thật sự nâng cao danh tiếng trường từ kết quả thi tuyển sinh THPT, thầy dứt khoát mở một lớp đặc biệt dành cho học sinh giỏi rồi tuyển tất cả giáo viên giỏi sang lớp đó dạy. Mục đích là để đào tạo lớp này đi đậu vào các trường chuyên cấp 3.

Ý tưởng này không tệ nhưng những người có thể thi đậu vào trường chuyên cấp 3 không muốn lấy tương lai con mình ra nói giỡn, trừ khi họ phải trả tiền để đưa con mình vào lớp này. Hiệu trưởng Vương lặng lẽ tính toán số tiền cần chi tiêu cho một lớp học, khóc không ra nước mắt, lại bắt đầu cào tóc mình: “Một triệu nhân dân tệ. Nếu tôi tiêu số tiền lớn ra ngoài, bùa bằng ngọc sẽ không cứu được tóc của tôi.”

Lý Ngạn Vũ hiểu rõ trình độ keo kiệt của hiệu trưởng Vương. Dù sao, trước đây ngay cả thẻ cơm, hiệu trưởng Vương cũng không muốn nạp tiền cho đại sư nhỏ. Nếu ông ta phải bỏ số tiền lớn ra tuyển học sinh giỏi, hành động đó chẳng khác nào khoét thịt trên người ông ta. Huống chi hội đồng quản trị cũng không nhất định đồng ý.

Lý Ngạn Vũ đồng tình nhìn hiệu trưởng Vương: “Không phải trước đó, thầy có hẹn với đại sư nhỏ. Thầy nhờ em ấy gieo một quẻ trước, không chừng sẽ sinh ra ý tưởng tốt.”

Ánh mắt hiệu trưởng Vương sáng lên: “Đây là một cách!”

So với việc mỗi ngày phải đi vòng quanh trong văn phòng, dáng vẻ khẩn trương của hiệu trưởng Vương. Đối với việc công bố kết quả thi tuyển sinh THPT, Lâm Thanh Âm không quá quan tâm. Cô tự mình kiểm tra, thi đậu vào khoa Toán tốt nhất của trường ở Trung Quốc là hoàn toàn không có vấn đề.

Lâm Thanh Âm xem bói thì xem bói, nên xem phong thủy thì xem phong thủy, không muốn trì hoãn việc gì. Tuy nhiên, theo kết quả thi tuyển sinh THPT ngày càng gần, ai nấy bên cạnh đều khẩn trương đứng ngồi không yên. Khương Duy thậm chí còn lén lút đi tìm Vương Béo, kêu ông ta gieo một quẻ cho đại sư nhỏ xem có thể trở thành Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT không.

Vương Béo đi theo bên cạnh Lâm Thanh Âm được hai năm, cũng học được một ít bản lĩnh thật sự. Bình thường, khi gieo quẻ vẫn có thể nhìn ra, cũng học được cách xem tướng nhưng chỉ cần nhìn gương mặt của Lâm Thanh Âm hay gieo quẻ cho cô thì đều là một đám sương mù, cái gì cũng không nhìn ra. Bọn họ chỉ có thể đợi công bố kết quả.

Ngược lại, cha mẹ Thanh Âm không nghĩ nhiều. Bọn họ cảm thấy chỉ cần cô thi đậu vào trường đại học là được, còn về phần thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT thì bọn họ căn bản không dám trông cậy vào. Dù sao, bọn họ biết con gái mình không học đàng hoàng, có học sinh cấp ba nào lại vừa đi học vừa xem bói bên ngoài không. Đương nhiên, không học sinh cấp ba nào dễ dàng kiếm được hai căn biệt thự lớn về cho gia đình mình.

Lúc này gia đình Lâm Thanh Âm đã chuyển đến khu biệt thự do thương nhân Trương Dịch khai phá. Lâm Thanh Âm không chỉ xem phong thủy mà còn bày trận pháp cho tiểu khu. Lâm Thanh Âm còn đi tới từng hộ gia đình để xem xét, vô cùng thịnh vượng. Đương nhiên là có thù lao, Lâm Thanh Âm cũng lấy được một căn biệt thự tốt nhất trong tiểu khu.

Lúc Lâm Húc đang ở trong sân tưới hoa, Trương Dịch đến nhà cha mẹ ăn cơm xong. Anh ta để tay sau lưng đi tới, gõ cửa sân chào hỏi Lâm Húc.

Lâm Húc buông dụng cụ trong tay xuống, đi qua mở sân mời Trương Dịch vào. Họ ngồi uống trà dưới bóng cây nho trong sân.

Trương Dịch quen biết với Lâm Húc nên cũng không khách sáo với đối phương. Sau khi ngồi xuống, anh ta uống một ngụm trà rồi mới hỏi: “Đại sư nhỏ không ở nhà?”

Lâm Húc cười: “Ra ngoài xem bói rồi. Con bé nói phải xem bói hết cho tất các khách hàng đã hẹn trước khi vào đại học, tránh làm trễ việc lớn của người ta.”

“Đại sư nhỏ đúng là dân chuyên nghiệp!” Trương Dịch ca ngợi một câu, sau đó lại hỏi: “Hai ngày nay sẽ công bố kết quả kỳ thi tuyển sinh THPT, tôi đang xem xét có nên đặt sớm một cái tranh hoặc chữ viết không. Chờ đại sư nhỏ lấy được danh Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT thì tôi liền ra ngoài treo nó lên cửa tiểu khu.”

Lâm Húc yên lặng tưởng tượng ra cảnh tượng cả cộng đồng thực hiện nghi thức treo tranh hoặc chữ viết lên theo phong cách cổ xưa. Hình ảnh thật sự quá đẹp nên cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng mà Trương Dịch lại không cảm thấy việc treo bức tranh đỏ lên là khó coi. Trước đây, người mua tiểu khu này đều đã qua cửa ải đại sư nhỏ. Đại bộ phận người sở hữu biệt thự đều trở thành fan trung thành của đại sư nhỏ. Nếu đại sư nhỏ lấy được danh Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT, các chủ biệt thự trong tiểu khu nhất định sẽ chè chén say sưa.”

Lâm Húc cảm thấy có chút khó xử, nói: “Trước đây, kết quả thi mô phỏng và thi chung rất tốt nhưng kết quả kỳ thi tuyển sinh THPT ra sao. Chúng tôi không nói được, con bé cũng không nói cho chúng tôi biết.”

“Đại sư nhỏ đã vượt ra khỏi người phàm, không quan tâm tới những chuyện tầm thường.” Trương Dịch uống một ngụm trà, ra ý tưởng mới: “Không sao. Trước tiên, tôi sẽ bảo mọi người chuẩn bị liễn đỏ thật đẹp. Đợi đại sư nhỏ lấy được danh Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT, sau đó chúng tôi liền treo lên đầu tiên. Nếu ngài ấy không cẩn thận, lỡ tay vụt mất thì cũng không sao. Tôi sẽ tự mình sưu tầm chúng rồi giấu đi.”

Trương Dịch vội vàng rời đi, Lâm Húc vốn ngồi như người tu Phật hệ cũng bắt đầu khẩn trương. Ngay cả trà cũng không uống, liên tục đi vòng quanh sân. Ông liên tục suy nghĩ cuối cùng là thi được bao nhiêu điểm?

Con người khi sốt ruột liền cảm thấy thời gian trôi qua ngày càng chậm. Sau khi chịu sự dày vò trong một ngày rưỡi, Lâm Húc bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại của hiệu trưởng Vương. Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười điên cuồng: “Đại sư nhỏ là Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT! Đại sư nhỏ là Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT!”

Lâm Húc: “...”

Hiệu trưởng đang tốt, sao lại bị điên rồi?

Chương kế tiếp