Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 47
Lời Bạch Viễn nói không phải khách khí mà là thật lòng.

Khi về đến quán trọ Xuân Sơn, ông ấy thật sự cảm thấy an tâm không ít.

Mà khi nhìn thấy Chân Minh Châu ông lại càng an tâm hơn nhiều.

Thời gian trước ông được đưa đến một nơi kỳ quái để điều trị bệnh, tuy rằng nơi đó rộng lớn nhưng lại không có người nào cùng ông nói chuyện, thật sự rất buồn tẻ.

Cũng may Vu thần y nhìn ra được sự buồn tẻ của ông nên có lòng tốt tìm cho ông chút niềm vui.

Mấy ngày này, ông không ngừng xem hơn một nghìn tập phim [Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang]. Tuy rằng đến lúc ông rời đi sói xám vẫn chưa ăn thịt chú cừu, nhưng qua bộ phim ông đã có thể rút ra được một ít đạo lý. Không chỉ vậy, một ít phát minh của Hỉ Dương Dương dường như rất hữu dụng với bọn họ.

Bạch Viễn không cần ghi chép lại, bản thân ông chính là sổ ghi chép, ông đã ghi nhớ mọi thứ vào đầu, định sau khi trở về sẽ tiến hành thử nghiệm.

Vì thế đừng nghĩ Vu Thanh Hàn nhanh chóng muốn Bạch Viễn rời đi; thật ra bản thân Bạch Viễn cũng đã rất nôn nóng, hận không thể trở về sớm một chút. Vì thế, khi vừa về đến chỗ của Chân Minh Châu thì ông rất vui.

Trở về nơi này liền cảm giác được thời gian ông rời đi sẽ không còn xa nữa.

Bạch Viễn rất tự giác trong việc rời đi.

Khi nhìn thấy Chân Minh Châu, tâm tình của Bạch Viễn khá tốt. Nhưng đúng là ông trời rất biết trêu chọc con người, Vu Thanh Hàn vội vàng đưa Bạch Viễn về đây nhưng trời lại không có mưa, dù thời tiết âm u, tiếng sấm gầm vang không ngừng.

Nhưng thời tiết lạnh như vậy đương nhiên là muốn… ăn lẩu nha.

Chân Minh Châu gọi mấy người Cốc gia cùng nhau xuống lầu chuẩn bị. Cốc gia không thường xuyên ra khỏi phòng, đương nhiên cũng không thường đến nhà chính.

Lúc Chân Minh Châu gọi thì Vương thị không lập tức xuống dưới mà vẫn tiếp tục ở lại phòng thêu thùa thêm chút nữa. Cốc Chi Tề thấy Vu thần y và Bạch Viễn đều ở phòng bếp rửa rau, liền yên lặng theo sau hỗ trợ.

Có câu [Quân tử xa nhà bếp], nên thật ra hắn chưa từng làm qua việc bếp núc. Nhưng trong những lúc này thì hắn vẫn có chút nhãn lực, nơi này nhìn tới nhìn lui thì hắn gần như là người vô dụng, mọi người ở đây đều không đơn giản nhưng lại không câu nệ với nhà bếp thì hắn có lý do gì để nói câu đó chứ?

Chắc chắn là không.

Ba đứa bé Tiểu Hồng, Tiểu Tử và Lan ca nhi cũng định đi vào giúp đỡ.

Chân Minh Châu: “Con nít thì cứ ra ngoài chơi, chỗ này không cần mấy đứa phụ giúp đâu. Bọn em vẫn còn nhỏ không cần làm mấy việc này.”

Điểm tốt nhất khi ăn lẩu là căn bản không cần làm gì nhiều, chỉ cần chuẩn bị đồ ăn là được.

Tuy ba đứa bé không cần phụ giúp người lớn nhưng cũng không biết làm gì, đều chỉ ngồi yên trên sô pha. Lan ca nhi nhìn thấy một món đồ có hình chữ nhật, tò mò cầm lên nhìn trái ngó phải, không biết đây là cái gì.

Tiểu Hồng thấy vậy lên tiếng: “Lan ca nhi nhanh bỏ xuống, không được làm hỏng đồ vật ở đây.”

Lan ca nhi nhanh chóng đặt xuống, chỉ là trong lúc đó không biết đã đụng phải cái gì, cạch một tiết ti vi trong phòng khách đã được bật lên.

Mấy đứa bé giật nảy mình, thét chói tai.

Chân Minh Châu xách theo dao phay vội vàng chạy ra: “Có chuyện gì vậy?”

Ba đứa nhỏ ôm nhau run bần bật, bị dọa phát khóc: “Xin lỗi chị, bọn em không biết, không biết đã đụng phải cái gì…”

Bọn nhỏ nhìn ti vi với ánh mắt hoảng sợ.

Bạch Viễn kinh ngạc nhìn ba đứa nhỏ, ngay sau đó lại nhìn Chân Minh Châu, chỉ trong chốc lát ông liền hiểu, thì ra bọn họ ở đây lâu như vậy nhưng chưa từng xem ti vi.

Nếu đã xem ti vi thì không thể nào sợ hãi đến vậy, chính vì chưa xem qua nên mới kinh ngạc và hoảng sợ.

Vì thế, dù là Vu thần y hay bà chủ nguyện ý để bọn họ xem “ti vi”, xem các thể loại “phim truyền hình” nhất định là có nguyên nhân, có lẽ là vì những thứ trong ti vi thật sự sẽ giúp ích cho bọn họ.

Hay lắm, Bạch Viễn lại tiếp tục tự mình bổ não.

Lúc này Chân Minh Châu bước đến gần rồi dỗ dành ba đứa nhỏ: “Không có gì, không phải sợ. Các em nhìn xem, tất cả đều là giả, cái này giống với hát tuồng mà bọn em đã từng xem qua đó.”

Khi nghe Chân Minh Châu nói vậy, ba đứa nhỏ đều cẩn thận nhìn về phía ti vi.

Đồng thời cũng có một người vô cùng khiếp sợ đó là cha của ba đứa nhỏ - Cốc Chi Tề.

Chân Minh Châu: “Để chị xem có phim hoạt hình gì không.”

“Chúng ta xem phim hoạt hình [Cảnh sát trưởng Mèo Đen] đi.”

Bộ phim hoạt hình này có hơi cũ, nhưng dù cũ đến đâu thì bọn nhỏ cũng chưa từng xem qua, phải không?

Thật ra [Cảnh sát trưởng Mèo Đen] không phải bộ phim hoạt hình Chân Minh Châu xem khi còn nhỏ. Lúc nhỏ cô thường xem [Sailor Moon], [Thám tử lừng danh Conan], [Cô bé Maruko]. Nhưng khoảng thời gian trước bùng nổ trào lưu hoài niệm nên cô đã download không ít phim hoạt hình cũ.

Ngoại trừ [Cảnh sát trưởng Mèo Đen], còn có phim [Anh em hồ lô].

Chân Minh Châu bấm chọn bộ phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen] rồi nói: “Đây, bọn em xem bộ phim này đi.”

Cô không phải là người thích làm ra vẻ. Tuy trước kia cô quyết định không cho bọn nhỏ xem ti vi, nhưng dù sao trẻ con cũng không thể so với người lớn, nên nếu các bé tình cờ nhìn thấy thì Chân Minh Châu cũng không giấu giếm, cô rất rộng rãi nha.

Câu nói kìa nói thế nào nhỉ?

Dù sao thì cũng chính là ý trời.

Ba đứa bé yên lặng vươn tay lau đi mấy giọt nước mắt trên mặt mình, ngơ ngác nhìn tình huống trước mắt. Khi bài hát mở đầu bộ phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen] vang lên, Lan Ca do dự một chút liền chỉ vào ti vi, nói: “Đây là... mèo con?”

Chân Minh Châu: “Đúng vậy, là một chú mèo con uy phong lẫm liệt, các em tiếp tục xem đi.”

Cô đi vào thì thấy Cốc Chi Tề đứng ở cửa nhà bếp, ngẩn ngơ nhìn ti vi.

Thật ra hắn còn khiếp sợ hơn mấy đứa bé.

Chân Minh Châu có thể giải thích với mấy đứa bé phim chiếu trên ti vi cũng giống như hát tuồng, nhưng xem ra với Cốc Chi Tề thì hình ảnh trước mắt vô cùng thần kỳ.

“Ầm ầm ầm” tiếng sấm ngày một lớn hơn.

Nhìn thấy trời đã tối đen, Chân Minh Châu bèn nói: “Không biết ba tôi đã xuống máy bay chưa.”

Vu Thanh Hàn: “Ba cô chưa xuống máy bay cũng không có vấn đề gì, thành phố mà ông ấy đến không có mưa hay có tuyết rơi.”

Chân Minh Châu: “Cũng đúng.”

Mấy người nhanh chóng ngồi xuống bàn tròn, lúc này Vương thị cũng đã xuống lầu, và đương nhiên là cũng rất khiếp sợ khi nhìn thấy ti vi.

Vì dù sao ti vi cũng là thứ quá mới mẻ.

“Đây là thần khí gì vậy?”

Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, cô nói: “Đây chỉ là một hình thức giải trí mà thôi.”

“Trời mưa.” Vu Thanh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng.

Chân Minh Châu vội đứng dậy nhìn rồi nói: “Đúng vậy.”

Khi mọi người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Chân Minh Châu đứng dậy, Vu Thanh Hàn nhanh chóng giữ tay cô lại, nói: “Đừng nóng vội, xem camera giám sát trước đã.”

Chân Minh Châu gật đầu, lập tức đứng dậy đi xem camera giám sát. Chỉ là rất nhanh cô đã lảo đảo chạy ra, cô lao nhanh ra cổng, cũng không quan tâm đến việc bên ngoài trời đang mưa.

Vu Thanh Hàn: “Minh Châu?”

Chân Minh Châu mở cửa ra, thấy người ngoài cửa hơi thở thoi thóp, dùng phần sức lực cuối cùng để gõ cửa, khi nghe thấy tiếng mở cửa cũng không thể ngẩng đầu lên được, chỉ lẩm bẩm: “Tôi… tôi đã trở về.”

Giọng nói vô cùng yếu ớt, Chân Minh Châu lập tức tiến lên: “Túc Ninh, Túc Ninh...”

Người này không phải ai khác, chính là Túc Ninh đã từng ở đây.

Lúc này Túc Ninh gần như đã hôn mê bất tỉnh, có thể nhìn ra cả người hắn không có chỗ nào là không bị thương, chỉ là khi cảm nhận được Chân Minh Châu chạy đến đỡ mình, hắn thấp giọng nỉ non: “Nhìn thấy cô thật tốt.”

Vừa dứt lời, cả người liền gục xuống.

Chân Minh Châu: “Túc Ninh!”

Cô xoay đầu lại, gọi to: “Vu Thanh Hàn! Vu Thanh Hàn!”

Lúc này Vu Thanh Hàn đã ra đến cửa, anh lập tức nói: “Mọi người giúp đỡ khiêng người vào.”

Rất nhanh Túc Ninh đã được khiêng vào nhà, Vương thị nhìn thấy người này cả người đầy máu liền bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn nhớ phải dùng tay che mắt bọn nhỏ lại: “Đừng nhìn.”

Vu Thanh Hàn: “Khiêng người vào trong phòng đi.”

Chân Minh Châu: “Được.”

Cả người Chân Minh Châu có chút run rẩy: “Có phải hắn đã chết hay không?”

Chân Minh Châu nắm chặt nắm đắm, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất chính là “cái chết”, bởi vì mẹ cô cũng đã ra đi vì bệnh tật. Tuy rằng thoạt nhìn mối quan hệ của Chân Minh Châu với mỗi “khách trọ” ở đây chưa đến mức thân thiết như bạn tốt có thể thổ lộ tình cảm với nhau, nhưng nếu một trong số bọn họ thật sự chết trước mặt cô thì e là cô sẽ không chịu nỗi.

Cả người Chân Minh Châu xanh xao, sắc mặt tái nhợt, các ngón tay run như người mắc bệnh Parkinson.

“Hắn…”

Vu Thanh Hàn: “Hắn còn chưa chết.”

Vu Thanh Hàn dứt khoát nói: “Tất cả mọi người vui lòng ra ngoài, Chân Minh Châu, cô giúp tôi đẩy thùng thuốc lớn lại đây.”

Chân Minh Châu: “Được.”

Mặc dù run rẩy và sợ hãi, nhưng Chân Minh Châu vẫn làm đúng theo những gì Vu Thanh Hàn yêu cầu.

Vu Thanh Hàn: “Mọi người đều ra ngoài hết đi.”

Mấy người Chân Minh Châu lặng lẽ đi ra ngoài, lúc này cả người bọn họ đều ướt sũng, còn dính vài vệt máu.

“Bà chủ, cô đừng lo lắng, Vu thần y lợi hại như vậy nhất định có thể cứu sống Túc huynh đệ.”

Chân Minh Châu không nhúc nhích, chỉ nói: “Vu Thanh Hàn cũng không phải thần tiên.”

Con người dù lợi hại đến mức nào thì cũng chỉ là người bình thường.

Chân Minh Châu hít một hơi thật sâu, cố gắng tự mình trấn tĩnh: “Mọi người về phòng thay quần áo đi, trời lạnh như vậy mà mặc quần áo ướt sẽ không tốt cho cơ thể, nếu như nhiễm bệnh thì Vu Thanh Hàn lại thêm bận rộn.”

Bạch Viễn tự hiểu được sức khỏe của bản thân, nên lập tức đồng ý.

Cốc Chi Tề cũng yên lặng theo Bạch Viễn rời đi.

Đi được một đoạn, Bạch Viễn đột nhiên xoay người lại, nói: “Bà chủ cũng nên đi thay quần áo đi.”

Chân Minh Châu gật đầu. Tuy vậy cô vẫn đứng yên ở cửa không nhúc nhích.

Mưa dần trở nên nặng hạt, nhưng vẫn không thể tẩy sạch hoàn toàn mùi máu tanh, cũng không biết rốt cuộc Túc Ninh đã chảy mất bao nhiêu máu. Không biết tại sao người này lại bị thương nặng như vậy, lúc rời đi hắn còn nói nhất định sẽ bình an trở về, có thể thấy được lời người này nói không hề đáng tin.

Chân Minh Châu vẫn đứng yên bất động ở cửa, miên man suy nghĩ.

Khi Bạch Viễn và những người khác thay quần áo rồi quay trở lại thì Chân Minh Châu vẫn đứng yên ở đó.

Bạch Viễn đến gần, lên tiếng khuyên nhủ: “Bà chủ, cô vẫn nên đi thay quần áo đi. Thật ra dù cô ở chỗ này cũng giúp không được gì, còn không bằng tự chăm sóc cho bản thân thật tốt.”

Chân Minh Châu liếc mắt nhìn Bạch Viễn. Bạch Viễn do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định duỗi tay vỗ vai Chân Minh Châu, nói: “Nghe tôi đi.”

Chân Minh Châu im lặng trong chốc lát, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Chân Minh Châu đi ra phòng khách chuẩn bị lên lầu, nhưng nhìn thấy mọi người vẫn còn ở đó, gương mặt họ tràn đầy sự lo lắng, cũng không ăn cơm.

Cô nói: “Mọi người ăn cơm đi, ăn no thì mới có sức.”

“Bà chủ, vậy Vu thần y…”

Chân Minh Châu: “Về phần Vu Thanh Hàn, mọi người không cần lo lắng.”

Cô lên lầu rồi nhanh chóng tắm nước ấm, không biết có phải nhờ nước ấm hay không mà trạng thái tinh thần của cô đã tốt lên không ít.

Túc Ninh không phải mẹ cô, cô phải cố gắng bình tĩnh một chút, nhất định phải bình tĩnh.

Trước khi hắn rời đi, bọn họ đã dặn dò cũng như khuyên nhủ hắn, nhưng vẫn có thể đoán trước được tình hình như hiện tại. Vì Túc Ninh trở về báo thù, sao có thể không mất một sợi lông hay sợi tóc nào được chứ. Bây giờ cô chỉ có thể hy vọng người này sẽ được cứu sống.

Tạm thời, Chân Minh Châu cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Đôi khi mọi người thường nói đùa rằng nước ấm là vạn năng, nhưng đúng thật là tắm nước ấm có thể xoa dịu những cảm xúc tiêu cực.

Chân Minh Châu đi xuống lầu, trạng thái đã tốt hơn ban nãy rất nhiều.

Khi xuống lầu, cô thấy mọi người quả nhiên rất nghe lời đang ngồi vào bàn ăn cơm, ngược lại cô không ăn mà đi đến cửa, bên ngoài mái hiên mưa vẫn không ngừng rơi.

Chân Minh Châu nghe được tiếng bước chân, nhìn lại thì thấy Bạch Viễn và Cốc Chi Tề đang đi đến đây.

Chân Minh Châu đột nhiên nói: “Vì sao mấy người Trương Lực không đến đây?”

Thật ra Bạch Viễn cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này.

Theo lý thuyết, đã lâu trời không mưa, nên một khi trời mưa thì nhóm người Trương Lực nhất định sẽ lập tức xuất hiện, vì nhiệm vụ của bọn họ ở đây là bảo vệ Chân Minh Châu, ngược lại cô sẽ tiếp ứng lương thực và những vật dụng khác cho bọn họ. Nhưng hiện tại trời đã mưa được một khoảng thời gian mà bọn họ vẫn chưa xuất hiện.

Như vậy cũng chỉ có một khả năng, bên ngoài hẳn là đã xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Trong lòng Bạch Viễn cũng có chút lo lắng.

“Tôi nghĩ có thể mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì đó.”

Đột nhiên Chân Minh Châu nhớ ra một chuyện, lập tức mặc áo mưa vào rồi đi ra cổng lớn. Bạch Viễn và Cốc Chi Tề đều là thư sinh, cũng không giúp được gì, nhưng lại không yên tâm về Chân Minh Châu nên đi theo phía sau cô.

Chân Minh Châu mở cổng ra, quả nhiên nhìn thấy xe chuyển hàng.

Thật ra lần đầu cô mở cửa nó đã ở đó, nhưng vì lúc ấy bọn họ chỉ chú ý đến Túc Ninh nên không nhìn thấy.

Chân Minh Châu đến gần xe chuyển hàng rồi trực tiếp ấn mật mã, rất nhanh xe đã được mở ra. Quả nhiên bên trong là hải sản, hơn nữa nhìn bên ngoài vẫn còn rất tươi mới.

Nghĩ cũng đúng, vừa qua tết bên làng chài nhỏ bắt đầu vận chuyện hải sản đến chỗ chú Lý. Mà theo chú Lý đã từng nói thì lộ trình từ Lý gia thôn đến làng chài phải mất từ mười ngày đến nửa tháng, từ bên làng chài đến chỗ chú Lý cũng vậy. Hôm nay đã là mười tám tháng giêng, như vậy xem ra thứ này chỉ mới được đặt vào đây khoảng một hai ngày, không thể vượt quá ba ngày.

Chân Minh Châu quay đầu lại: “Hai người giúp tôi khuân những thứ này vào nhé.”

Nhưng vừa dứt lời cô lại tự mình bật cười, hai người Bạch Viễn và Cốc Chi Tề đều nhìn không giống người có thể làm việc nặng.

Cô thật lòng cảm khái một câu: “Bây giờ nếu mấy người Trương Lực ở đây thì tốt rồi.”

Bọn họ đều là những người có sức lực, làm việc lại nhanh nhẹn.

Sau khi dứt lời, trong lòng Chân Minh Châu lại cảm thấy ngượng ngùng, đây không phải xem người ta như cu li sao?

Bất quá Bạch Viễn cũng không để ý, ngược lại cười nói: “Đúng vậy, tôi chỉ có thể dùng đầu óc mà thôi.”

Cốc Chi Tề: “…” Ta so với mọi người thì thể lực cũng không được mà đầu óc cũng không xong.

Chân Minh Châu thấy không thể khiêng đồ vào, nên đơn giản là đưa cả thiết bị “vào cửa”.

May mắn là bậc thang nhà cô cũng chỉ ba bậc, ở bậc thang còn có hai sườn dốc, nếu không thì thiết bị này cũng không thể leo lên bậc thang được, nhờ có hai sườn dốc nên không ảnh hưởng đến việc đưa thiết bị vào trong nhà.

Lúc này Bạch Viễn nhìn Chân Minh, dáng vẻ muốn nói lại thôi, do dự nửa ngày ông mới quyết định nói ra, giọng ông thành khẩn: “Bà chủ, không biết mật mã này có thể sửa đổi không?”

Chân Minh Châu ngẩng đầu: “Đương nhiên là có thể thay đổi, sao vậy.”

Bạch Viễn thở dài nhẹ nhõm, nói: “Lúc nãy khi cô ấn mật mã tôi đã nhìn thấy.”

Ông nói thêm: “Đây là việc cơ mật, là bí mật của cô và Lý gia, nếu tôi biết thì chỉ sợ là không hay lắm.”

Chân Minh Châu: “Không sao, biết thì cứ biết vậy, nếu cần thiết mọi người cũng có thể sử dụng. Chỉ là xe chuyển hàng này đã được lắp đặt cố định trên tuyến đường này, nên không thể đến được những địa phương khác, chỉ có thể di chuyển trên tuyến đường cố định này.”

Bạch Viễn kinh ngạc nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu: “Chưa chắc mọi người sẽ dùng đến nó, nhưng nếu cần thiết cũng có thể sử dụng.”

Bạch Viễn chắp tay thi lễ, nghiêm túc nói: “Đa tạ bà chủ.”

Chân Minh Châu: “Vốn dĩ chuẩn bị thiết bị này là để thuận tiện hơn cho mọi người, không cần phải cảm ơn.”

Bạch Viễn: “Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô.”

Sử dụng hay không sử dụng là một chuyện, nhưng nhận được sự tín nhiệm lại là một chuyện khác, cảm giác được người khác tín nhiệm rất khác biệt.

Ông lại hỏi: “Vậy hiện tại cái này…”

Chân Minh Châu: “Tạm thời đặt ở đây đi, bây giờ tôi cũng không có tâm trạng để xử lý.”

Cô đóng cổng rồi quay lại “phòng bệnh”, chuyên tâm chờ đợi.

Mấy người bọn họ chờ đợi khá lâu, các bạn nhỏ cũng đã xem được khá nhiều tập phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen]. Đến khi về khuya thì rốt cuộc cửa phòng cũng mở ra.

Sắc mặt Vu Thanh Hàn tái nhợt, Chân Minh Châu quan tâm hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”

Vu Thanh Hàn lắc đầu mỉm cười, dường như quá mức mệt mỏi nên anh trực tiếp cúi đầu xuống, đặt đầu trên bả vai Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu cắn môi, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Chắc là mệt chết rồi đúng không, để tôi đỡ anh qua bên đó ngồi nghỉ.”

Vu Thanh Hàn lắc đầu, dường như đã lấy lại được một ít sức lực, nói: “Tôi có thể có việc gì chứ? Lúc này không phải cô nên hỏi tình hình bệnh nhân sao?”

Chân Minh Châu hít sâu một hơi, nói: “Hắn vẫn ổn chứ?”

Vu Thanh Hàn: “Tôi đã cố gắng hết sức, giờ chỉ đành nghe theo ý trời thôi.”

Anh nhìn thoáng qua cơn mưa, nói: “Phải xem hắn có may mắn không đã.”

Chân Minh Châu hiểu ra ngay, Vu Thanh Hàn đang đợi mưa tạnh.

Quả thật ở đây không đủ điều kiện y tế để chữa trị cho Túc Ninh. Mặc dù Vu Thanh Hàn đã chuẩn bị rất nhiều thiết bị y tế và thuốc men ở đây; nhưng chung quy nơi này không phải bệnh viện, nên chỉ có thể tạm thời xử lý thật tốt những vết thương bên ngoài.

Nếu muốn điều muốn chữa trị thật tốt thì chắc chắn phải điều trị toàn diện. Không cần nhiều lời thì cũng biết những vết thương bên ngoài của hắn rất nghiêm trọng.

Vì thế Vu Thanh Hàn đang trông chờ mưa tạnh.

“Nếu hắn có thể kiên trì chịu đựng đến khi đến được bệnh việc thì vẫn còn cơ hội. Nếu không thể kiên trì thì xem như đây là mệnh.”

Chân Minh Châu: “Hắn chảy rất nhiều máu.”

Vu Thanh Hàn: “Không nhất định đều là máu của hắn, tuy vết thương của hắn rất nghiêm trọng nhưng thật ra không hề tổn thương đến động mạch chủ. Đương nhiên tình huống của hắn bây giờ cũng chẳng còn chỗ nào lành lặn, nên tôi mới nói là đành xem ý trời.”

Bọn họ làm bác sĩ đều sẽ cố gắng hết sức, nhưng kết quả như thế nào thì bọn họ không thể quyết định được.

Chân Minh Châu cầm tay Vu Thanh Hàn, nói: “Anh cũng đã mệt rồi, nên nghỉ ngơi rồi ăn một chút gì đi.”

Vu Thanh Hàn cúi đầu nhìn Chân Minh Châu đang nắm lấy tay mình, khoé miệng cong lên rồi bật cười, nói: “Được.”

Sau đó anh lại nói: “Tên này thật biết gây phiền toái cho người khác. Cô nói thử xem chúng ta đã trêu chọc ai mà một người vừa xuất viện lại có thêm một người bị thương. Bây giờ chỗ này không khác gì điểm khám chữa bệnh. Cô nghĩ xem hình như ông luôn rất thích đùa giỡn với tôi. Lúc tôi không có ở đây thì mọi người đều rất khỏe mạnh, đến đánh rắm cũng không có. Nhưng tôi chỉ đến đây một ngày thì hết người này bị thương lại đến người khác mắc bệnh. Nhiều lúc tôi không biết có phải mình ra cửa không xem ngày không nữa.”

Bạch Viễn yên lặng nhìn lên trời, giả vờ như mình không tồn tại.

Chân Minh Châu: “Anh đúng thật là, đã mệt đến như vậy còn ở đây nói đùa như vậy. Anh làm chuyện tốt nhưng bởi vì miệng tiện mà không ít người muốn đánh anh.”

Vu Thanh Hàn nhướng mày: “Sao có thể, tôi trông đáng yêu vậy mà.”

Chân Minh Châu: “… Buồn nôn.”

Vu Thanh Hàn: “Yên tâm đi, chỉ cần có năng lực thì một người dù miệng tiện một chút thì vẫn có thể sống tốt. Vì mọi người vẫn cần dùng người này. Nếu không còn dùng được thì đúng thật là xong đời, sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người đánh chết.”

Khi nói đến đây thì đột nhiên anh nghĩ đến cái gì đó, bèn cúi đầu xuống thì nhìn thấy quần áo Chân Minh Châu vừa mới thay đã bị anh cọ dính đầy máu.

Vu Thanh Hàn: “…”

Anh nhìn về phía Chân Minh Châu, thành khẩn nói: “Cô sẽ không đánh tôi chứ?”

Chân Minh Châu: “Anh đừng nhiều lời, tôi dìu anh về phòng, anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút, để tôi đi nấu cháo cho anh.”

Vu Thanh Hàn: “Không phải ăn lẩu sao?”

Chân Minh Châu: “…Anh chắc chứ?”

Người này không phải vừa xử lý vết thương do đao kiếm gây ra hay sao? Bây giờ lại khẳng định mình muốn ăn lẩu?

Ăn lẩu cũng không có gì, nhưng nếu ăn lẩu mà không ăn thịt thì còn gì ngon nữa chứ?

Cô không trực tiếp xử lý nhưng chỉ cần nhìn thấy vết thương của Túc Ninh liền cảm thấy không hề muốn ăn thịt, rất buồn nôn.

Chân Minh Châu yên lặng nhìn Vu Thanh Hàn.

Vu Thanh Hàn: “Không có việc gì, người bị thương cũng không phải tôi.”

Chân Minh Châu: “Vậy được rồi, tuỳ anh vậy.”

Vu Thanh Hàn cười nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ cần cô đừng nhớ đến cũng đừng tưởng tượng thì sẽ không có gì đáng sợ.”

Chân Minh Châu: “Tôi mới không có tưởng tượng,”

Vu Thanh Hàn bật cười, nói: “Được, được.”

Anh lại nói: “À đúng rồi, cô pha cho tôi một ấm trà. Đêm nay tôi còn phải trông chừng tên quỷ xui xẻo kia, hiện tại tôi không được tỉnh táo lắm, pha một ấm trà cho sảng khoái tinh thần.”

Chân Minh Châu: “Được rồi.”

Anh nhìn khuôn mặt Chân Minh Châu, bật cười: “Tôi biết Châu Châu của chúng ta chính là tiên nữ mà.”

Chân Minh Châu liếc anh: “Sao anh lại ăn nói ghê vậy.”

Cô cảm thấy cách xưng hô này thật khiến người khác nổi da gà, da đầu tê dại.

“Anh nói chuyện đứng đắn chút đi, nếu để tôi nghe được anh gọi Châu Châu thì tôi liền đập chết anh.”

Vu Thanh Hàn nhướng mày: “Cô vừa học được một ít chiêu thức võ thuật liền muốn bắt nạt người khác. Thôi được rồi, tôi muốn tắm rửa một chút.

Chân Minh Châu liền nói: “Vậy tôi đi xem Túc Ninh một chút, sau đó pha cho anh một ấm trà.”

Cô đi vào phòng khách, nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn chín giờ rưỡi tối.

Lúc gần năm giờ rưỡi bọn họ chuẩn bị ăn cơm, đúng là đã trải qua một khoảng thời gian dài.

Chân Minh Châu nhìn người lớn mấy đứa nhỏ còn đang xem ti vi, nói: “Xem hết tập này thì mọi người trở về phòng ngủ nhé, đã không còn sớm nữa. Hôm nay xảy ra nhiều việc nên tôi cũng không giữ mọi người ở đây nữa. Có gì thì ngày mai rồi nói sau.”

Vương thị lập tức đáp: “Được.”

Tuy rằng cô ấy vẫn quan tâm đến người bị thương đang nằm trong phòng, nhưng thật ra cô ấy cũng giống với mấy đứa bé đang trầm mê vào bộ phim hoạt hình kỳ quái này nên không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Nhưng Chân Minh Châu không quá để ý đến việc này, sau khi dặn dò liền đi vào nhà bếp.

Vương thị: “Để tôi giúp cô một tay.”

Chân Minh Châu lắc đầu, nói: “Không cần đâu, cũng không có gì dọn dẹp, tôi chỉ pha cho Vu Thanh Hàn một ấm trà thôi.”

Vương thị do dự một chút, gật đầu nói: “Vậy được.”

Vợ chồng bọn họ nhìn ra Chân Minh Châu khá bận rộn, nhưng bọn họ lại không giúp được gì, nên tốt nhất là không nên gây thêm phiền toái, vì thế nhanh chóng dẫn mấy đứa nhóc trên lầu. Mấy đứa nhỏ cũng không hiểu được việc có người bị thương, lúc nãy khi Túc Ninh được khiêng vào các bé đều bị mẹ che mắt lại nên không nhìn thấy gì cả.

Lan ca nhi vui vẻ nhỏ giọng nói với mẹ mình: “Cảnh sát trưởng Mèo Đen lợi hại nhất. Nương, ngày mai chúng ta có thể xuống nhà chính xem phim sao?”

Vương thị nhỏ giọng: “Chuyện ngày mai chúng ta sẽ nói sau, chúng ta là người ngoài nên không được đi quá giới hạn.”

Lan ca nhi mất mát “a” một tiếng, nhưng cũng không mè nheo, chỉ ngoan ngoãn nắm tay chị gái nói: “Chúng ta cố gắng ngoan ngoãn một chút, nhất định chị xinh đẹp sẽ cho chúng ta xem phim.”

Tiểu Hồng và Tiểu Tử đều đã mười tuổi, hiểu biết nhiều thứ hơn Lan ca nhi. Tuy lúc nãy không nhìn thấy gì, nhưng ít nhiều vẫn biết được chút ít.

Tiểu Hồng nắm tay em trai, dỗ dành: “Lúc người lớn bận rộn thì chúng ta không nên…”

Lan ca nhi: “A dạ.”

Cốc gia đã về phòng nhưng Bạch Viễn vẫn còn ngồi lại. Tuy rằng ông cũng không giúp được gì, nhưng ông chỉ có một mình nên cũng không vội đi nghỉ ngơi. Ông chủ động vào phòng Túc Ninh để hỗ trợ chăm sóc hắn, trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, xộc cả lên mũi.

Vốn dĩ thân thể vừa hồi phục, tuy cũng có cảm giác buồn nôn nhưng cuối cùng vẫn có thể chống đỡ được.

Bạch Viễn nhìn Túc Ninh an tĩnh nằm trên giường, nói: “Vận khí của cậu không tồi.”

Dường như ông lại nghĩ đến cái gì, cảm khái: “Ta cũng giống như vậy, chúng ta có tài đức gì có thể vô tình đi đến nơi này rồi gặp được những người như vậy.”

Trong thời tiết như vậy, nếu Túc Ninh không đến được nơi này thì chắc chắn đã không thể sống sót.

Nhưng việc không tưởng lại xảy ra, đó chính là Túc Ninh còn sống, còn được cứu đến hai lần. Lần trước hắn được Chân Minh Châu và Vu Thanh Hàn cứu sống, lần này cũng vậy. Có thể thấy được người này may mắn đến nhường nào.

Cũng giống như ông vậy, nếu không được Vu Thanh Hàn kiểm tra, căn bản không thể phát hiện ra ông trúng độc.

Có đôi khi đúng là ý trời.

Bạch Viễn ngồi ở mép giường, suy đoán xem rốt cuộc Túc Ninh đã làm cái gì mà lại bị thương nặng đến vậy. Đồng thời cũng suy đoán thử xem vì sao nhóm người Trương Lực lại không đến đây, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?

Vì trong đầu luôn suy nghĩ đến những chuyện này nên ông luôn cảm thấy không yên lòng.

Ở bên này Bạch Viễn đang suy nghĩ mông lung, còn bên kia Chân Minh Châu cùng Vu Thanh Hàn đang ăn cơm, cũng thuận miệng nói đến vấn đề này: “Không biết Túc Ninh đã làm cái gì.”

Vu Thanh Hàn: “Chắc là không có chuyện gì tốt. Túc Ninh trở về là để báo thù, mà báo thù như thế nào? Chẳng lẽ chỉ gãi ngứa thôi sao?”

Chân Minh Châu: “…”

Vu Thanh Hàn: “Cũng không biết lần trước chúng ta cứu hắn rốt cuộc có đúng hay không.”

Chân Minh Châu lập tức mở miệng: “Đương nhiên là đúng.”

Cô nói: “Kẻ thù của Túc Ninh là tổ chức sát chuyên lấy mạng người khác, hắn báo thù cũng chính là vì dân trừ hại. Tuy nói lấy ác diệt ác là không đúng, nhưng cổ đại khác với hiện đại. Nếu ở hiện đại đương nhiên tôi không tán thành hắn mới làm như vậy, nhưng Túc triều là thời đại phong kiến. Vì thế tôi cảm thấy không thể dùng giá trị quan của chúng ta để đánh giá bọn họ.”

Vu Thanh Hàn: “Cô nói cũng rất có lý.”

Chân Minh Châu: “Đương nhiên, không cần lo lắng không đâu, việc chúng ta cứu người là không sai Vu Thanh Hàn bật cười, gật đầu nói: “Vì thế tôi hy vọng mưa nhanh tạnh để chuyển Túc Ninh đến bệnh viện.”

Chân Minh Châu nhìn ra bên ngoài, nói: “Sẽ như vậy?”

Vu Thanh Hàn: “Ừ, ở đây trời thường không mưa cả ngày.”

Sau khi nói chuyện, hai người bọn họ dần bình tĩnh hơn, nhưng so ra thì bọn họ là những người bình tĩnh nhất ở đây.

Không biết là do Túc Ninh may mắn, hay là lời khẩn cầu của Chân Minh Châu và Vu Thanh Hàn trở thành sự thật, không lâu sau mưa dần tạnh.

Vu Thanh Hàn không nói hai lời, lập tức liên hệ với phía bệnh viện. May mắn đây là bệnh viện quân khu, nếu không cũng không thể giải thích rõ ràng được việc này.

Trong lúc chờ xe đến, Chân Minh Châu đi vào phòng của Túc Ninh. Vu Thanh Hàn hiện đang truyền nước biển cho hắn, còn Bạch Viễn thì đang ngồi trông chừng.

Chân Minh Châu: “Bạch tiên sinh, ông trở về nghỉ ngơi đi, một chút sẽ có người đến đón hắn đi.”

Bạch Viễn đúng là có chút mỏi mệt, ông gật đầu, nói: “Hắn… sẽ tốt lên đúng không?”

Chân Minh Châu: “Giáo sư Vu cũng không dám khẳng định, tôi lại càng không dám. Thật ra vào thời khắc mấu chốt, ý chí và nghị lực của con người rất quan trọng. Tôi chỉ có thể cầu nguyện hắn sẽ khỏe lên, nhưng hắn có khỏe lên hay không thì ngoài việc trông cậy vào bác sĩ còn phải dựa vào chính bản thân hắn.”

Bạch Viễn: “Tôi tin hắn có thể khỏe lại.”

Chân Minh Châu: “Tôi cũng hy vọng như vậy.”Bạch Viễn đi ra đến cửa, đột nhiên Chân Minh Châu lại lên tiếng: “Bạch tiên sinh, ông rất quan tâm đến hắn. Ông quen biết cha mẹ hắn sao?”

Bạch Viễn ngạc nhiên: “Vì sao cô lại nghĩ như vậy?”

Chân Minh Châu cười nói: “Bởi vì tôi thấy ông không quen biết hắn, nhưng lại rất quan tâm đến hắn. Nên tôi nghĩ không biết có phải ông quen biết người nhà hắn hay không?”

Bạch Viễn: “Thật ra không phải quen biết, chỉ là khi tôi thi đậu Trạng Nguyên đã từng gặp qua phụ thân hắn một lần. Nhưng thời điểm tôi nhận chức ở Hàn Lâm Viện thì ông ấy đã không còn nữa. Lúc ấy mọi người đều đồn rằng thật ra ông ấy không mất tích mà là cùng công chúa tư bôn*. Nhưng những năm gần đây không ai nghe qua tin tức về ông ấy nữa. Tên của ông ấy và công chúa cũng là những cái tên cấm kỵ trong cung. Đến khi gặp Túc Ninh tôi mới biết được thì ra công chúa và ông ấy đã sớm qua đời. Có lẽ vì có chút thưởng thức lẫn nhau nhưng lại không có duyên quen biết nên cảm thấy tiếc nuối.”

*Tư bôn: người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi với người yêu.

Chân Minh Châu: “Thì ra là vậy.”

Bạch Viễn khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Chân Minh Châu ở trước giường, thầm nghĩ huyết thống thật sự là cái gì đó rất kỳ diệu. Bạn đầu, cô không hề biết Túc Ninh có quan hệ họ hàng với A Cửu, chỉ cảm thấy vẻ ngoài của bọn họ có nét giống nhau. Thì ra bọn họ thật sự là họ hàng.

Mẹ của Túc Ninh là cô của A Cửu.

Trách không được.

“Minh Châu.” Vu Thanh Hàn đi vào phòng rồi lên tiếng.

Chân Minh Châu: “Thế nào?”

Vu Thanh Hàn: “Xe cấp cứu đến.”

Túc Ninh đã hôn mê nên bọn họ không hề chần chừ mà nhanh chóng đưa người lên xe.

Vu Thanh Hàn: “Tôi đi theo xe, cô ở nhà cẩn thận một chút.”

Chân Minh Châu gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi biết. Trời đã tạnh mưa nên chúng tôi sẽ không có việc gì, nếu có cũng không sao. Dù gì bây giờ nơi này cũng không phải cổ đại.”

Vu Thanh Hàn nhanh chóng ra cổng, đi nhanh đến xe cấp cứu.

“Vu Thanh Hàn.”

Anh quay đầu lại: “Có việc gì sao?”

Chân Minh Châu: “Anh cố gắng dành một ít thời gian để nghỉ ngơi đi.”

Vu Thanh Hàn cười, nói: “Được. Tôi biết rồi.”

Ngay sau đó anh nhướng mày, nói: “Cô đang quan tâm tôi.”

Chân Minh Châu nói một cách hợp tình hợp lý: “Tôi quan tâm đồng nghiệp của tôi không được sao, dù sao cũng rất khó để tìm được một người hợp tác ăn ý như anh.”

Vu Thanh Hàn cười đầy ẩn ý, xua tay nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân. Bây giờ tôi phải đi rồi.”

Rất nhanh xe đã lăn bánh, Chân Minh Châu cũng đóng cửa lại rồi đi vào nhà.

Có lẽ do quá mệt mỏi nên Chân Minh Châu không có thời gian suy nghĩ linh tinh, chẳng mấy chốc cô đã lên giường đi ngủ. Đến sáng hôm sau thì nhận được điện thoại của Vu Thanh Hàn. Cô không nhịn được mà cảm khái, Túc Ninh quả thật là một người rất may mắn. Nếu tối qua trời không tạnh mưa thì có lẽ hiện tại hắn đã là một thi thể lạnh băng rồi.

Nghe nói từ tối hôm qua đến sáng hôm nay hắn đã nhiều lần rơi vào tình trạng nguy kịch.

May mắn là đêm qua Vu Thanh Hàn đã xử lý qua vết thương, hơn nữa Túc Ninh đã kịp thời được đưa đến bệnh viện, ngân hàng máu vẫn còn đủ lượng máu dự trữ phù hợp với nhóm máu của hắn, vì thế nhiều lần hắn được kéo về từ bờ vực sinh tử.

Vu Thanh Hàn nói: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người may mắn như vậy.”

Chân Minh Châu: “Cũng không phải lần đầu tiên. Đây là lần thứ hai, lần đầu tiên anh gặp được một người may mắn không phải là tôi sao?”

Vu Thanh Hàn: “Cô còn có thể nói đùa, xem ra cô cũng không quá quan tâm đến hắn.”

Chân Minh Châu mím môi nói: “Có một vài người sẽ không vì sự đau buồn của chúng ta mà có thể sống sót. Niềm vui nỗi buồn của chúng ta không thể quyết định sự sống chết của một người. Vì thế tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường. Hơn nữa, vì hắn ở chỗ anh nên tôi rất yên tâm. Nếu ngay cả anh cũng không thể làm được thì tôi tin tưởng người khác cũng vô dụng.”

“Thì ra trong mắt cô tôi lợi hại đến vậy.”

Chân Minh Châu: “Anh không lợi hại sao?”

Vu Thanh Hàn đắc ý: “Cô nói đúng, tôi rất lợi hại.”

Anh nói tiếp: “Tạm thời Túc Ninh vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch, nhưng tôi cảm thấy người này có ý chí mạnh mẽ, tôi tin tưởng hắn nhất định sẽ vượt qua. Hơn nữa, trước kia hắn chưa từng sử dụng qua thuốc kháng sinh nên hấp thu rất tốt hiệu quả của thuốc. Lần điều trị trước hắn bình phục nhanh hơn người bình thường, hy vọng lần này cũng có thể thuận lợi như vậy. Tuy nhiên, do vết thương lần trước vẫn chưa lành hẳn, bây giờ lại bị thương nên có thể sẽ phải ở lại bệnh viện mấy tháng. Cô cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Chân Minh Châu: “Được.”

Chân Minh Châu đang cùng Vu Thanh Hàn nói chuyện, đang định nói đang chuyện khác thì đột nhiên bị mất sóng, rớt mạng.

Chân Minh Châu: “Ủa?”

Cô bèn nhìn ra nên thì thấy trời lại mưa.

Đúng rồi, sắp đến lập xuân, một năm Lệ thành có đến hai mùa mưa, một mùa mưa diễn ra vào nửa cuối năm.

Hiện tại là mưa xuân.

Mùa xuân nhiều mưa, mùa thu mưa nhiều.

Quả nhiên là không hề sai.

Cô đi xuống lầu liền thấy Bạch Viễn đang ngồi trong sân: “Ông đang ngắm mưa sao?”

Bạch Viễn gật đầu: “Đúng vậy!”

Chân Minh Châu: “Hình như tâm tình của ông khá tốt.”

Bạch Viễn cười khổ, nói: “Thật ra không phải, tôi còn đang suy nghĩ không biết mấy người Trương Lực đã đi đâu.”

Người này đúng là không nhịn được phải nhắc mãi đến việc này.

Hai người bọn họ đang nhắc đến Trương Lực thì nghe được bên ngoài có người ấn chuông cửa.

Bình thường nếu ấn chuông cửa thì căn bản đều là những người đã từng đến đây. Nếu chưa từng đến đây thì tất nhiên sẽ không dám đụng chạm lung tung, hơn nữa cũng sẽ không biết chuông cửa là cái gì.

Chân Minh Châu: “Để tôi đi xem có phải là người mà chúng ta đang nhắc đến không…”

Vừa mở cửa thì quả nhiên là bọn họ.

Mấy người Trương Lực đều có chút chật vật.

Đã lâu không gặp Chân Minh Châu, nên Trương Lực có chút kích động: “Bà chủ.”

Chân Minh Châu: “Mau vào nhà.”

Trương Lực: “Quân sư.”

Bạch Viễn: “Mọi người đây là…”

Xem ra bọn họ có chút chật vật nhưng cũng không bị thương.

Trương Lực lau mặt, nói: “Chúng ta suốt đêm lên đường trở về nên thoạt nhìn có vài phần chật vật, nhưng thật ra đều không có việc gì. Sức khỏe ngài đã tốt lên rồi sao?”

Bạch Viễn: “Đã giải được độc.”

Trên mặt Trương Lực lập tức lộ rõ sự vui mừntTgkKIẮ
Bạch Viễn mỉm cười: “Đều là nhờ bà chủ và Vu thần y.”

Chân Minh Châu: “Tôi cũng không giúp được gì, việc này nếu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn bác sĩ.”

Cô lại hỏi: “Mọi người đã đi đâu vậy?”

Trương Lực: “Chúng tôi giúp Túc Ninh đánh lạc hướng truy binh.”

Chân Minh Châu: “Hả?”

Trương Lực lại lau mặt lần nữa rồi nói: “Tôi xui xẻo tám đời mới gặp phải hắn.”

Chân Minh Châu bật cười…

Chương kế tiếp