Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 83
Không biết có phải bọn nhỏ thật sự nhiễm giun hay không, nhưng sau khi uống thuốc sổ giun thì tình trạng của mấy đứa nhỏ tốt hơn rất nhiều.

Chân Minh Châu cảm thấy dược tính của thuốc không thể phát huy nhanh đến vậy, chủ yếu là do tâm lý của mấy đứa nhỏ ổn định hơn. Sau khi ăn cơm trưa, bên ngoài tuyết lại rơi dày đặc, bác sĩ không thể đến khám bệnh, trong nhà cũng không có việc gì làm nên Lý Quế Hoa bèn an trí cho ba đứa nhỏ đi ngủ. Bọn họ đều đã tắm rửa sạch sẽ nên không sợ bị người ta ghét bỏ.

Bọn nhỏ mặc quần áo mới, nằm cạnh nhau dưới lớp chăn bông, cảm thấy trong phòng rất ấm áp. Tiểu cô nương là con gái út của Lý Quế Hoa, trong nhà còn có các anh chị, cô bé thì thầm: “Nương, nếu các ca ca tỷ tỷ cũng có thể đến đây thì tốt quá.”

Lý Quải Hoa nhẹ nhàng vỗ về con gái, ôn nhu nói: “Con đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan một chút.”

Đừng nói là tiểu cô nương, ngay cả nhị thúc cô bé - cũng chính là Vương Nhị Lang cũng thầm nghĩ nếu muội muội cậu cũng có thể đến đây thì tốt quá, nơi này đồ ăn rất ngon, còn có thể uống sữa bò thơm ngon ngào ngạt. Trong thôn bọn họ cũng có trâu bò, nhưng là để làm việc đồng áng, không có sữa bò.

Bụng cậu cũng không còn khó chịu nữa… “Tẩu tử, chúng ta có thể xin tiên nữ tỷ tỷ một chút dược về nhà phân cho mọi người không?”

Vương Nhị Lang nhỏ giọng nói: “Mặc dù tình trạng của những người khác trong nhà không nghiêm trọng như bọn đệ nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đau bụng.”

Giọng cậu ngày càng nhỏ: “Đệ mong mọi người đều sẽ khỏe lên.”

Lý Quế Hoa sắc mặt nhu hòa, thấp giọng: “Tẩu tử sẽ nói với bà chủ, đệ không cần nhọc lòng chuyện này, nhanh đi ngủ một lát đi. Bà chủ nói loại thuốc này cũng không chắc chắn sẽ hữu dụng, chờ tuyết ngừng rơi sẽ có đại phu đến kiểm tra, ngoan.”

Vương Nhị Lang kém Vương Đại Lang rất nhiều tuổi, thời điểm Lý Quế Hoa vừa gả đến cậu còn rất nhỏ, cô ấy không xem cậu như em chồng, ngược lại đối xử với cậu như con ruột.

Lý Quế Hoa: “Các ngươi ngủ một giấc dưỡng tinh thần, trên đường đến đây tuyết rơi dày đặc đã rất vất vả rồi.”

Tuy bọn họ đều xuất thân nông hộ, nhưng thời điểm tuyết rơi dày đặc thế này cũng hiếm khi vào núi, nên lần này mấy đứa nhỏ thật sự đã chịu tội. Sỡ dĩ cô ấy nhanh chóng dẫn mấy đứa nhỏ đi tắm cũng là vì muốn xua tan hàn khí trong người bọn nhỏ.

Vì nếu để bị cảm lạnh thì càng tệ hơn.

Mấy đứa nhỏ cảm thấy khó ngủ, nơi này tốt như vậy sao bọn nó có thể ngủ được, đây là lần đầu tiên bọn nó được đến đây, tuy đang nằm trên giường nhưng hai mắt vẫn mở to quan sát khắp nơi, cảm thấy nơi này thật thần kỳ.

Bất quá, trẻ con vẫn là trẻ con. Bọn nhỏ cảm thấy mình không buồn ngủ, nhưng sau khi ăn no lại nằm trong căn phòng ấm áp, đến cả chăn đệm cũng có hương thơm dễ chịu, nên chỉ trong chốc lát bọn nhỏ liền tiến vào mộng đẹp.

Lý Quế Hoa chỉnh lại chăn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài. Chân Minh Châu đang xem ti vi trong phòng khách, từ lúc tuyết rơi mạng internet liền bị ngắt kết nối nên dần dần Chân Minh Châu đã có thói quen xem ti vi, cảm thấy như mình đang trở về thời thơ ấu. Lúc ấy mọi người thích nhất là xem ti vi, ba cô chỉ cho phép cô xem tivi sau khi làm xong bài tập, mỗi lần về nhà ông ấy đều phải sờ thử xem ti vi có nóng hay không.

Nghĩ đến đây, Chân Minh Châu tính toán một chút, có lẽ ba cô sắp trở lại. Mặc dù di chuyển bằng xe RV không phải lúc nào cũng thuận tiện nhưng có thể thấy ba cô thật sự rất thích, nghĩ vậy Chân Minh Châu cũng không nhịn được mà bật cười.

Làm người quan trọng nhất chính là bản thân mình sống vui vẻ.

Chân Minh Châu đang suy nghĩ miên man liền nghe được tiếng gõ cửa, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Lý Quế Hoa.

“Chị Lý?”

Lý Quế Hoa đi vào, ngồi xuống bên cạnh Chân Minh Châu, nói: “Bọn nhỏ đã ngủ rồi, tôi đến đây ngồi một lát.”

Chân Minh Châu thấy cô ấy không còn cau mày như trước nữa liền mỉm cười nói: “Bọn nhỏ không còn khó chịu nữa, đúng không?”

Lý Quế Hoa gật đầu, ừ một tiếng, sau đó nói: “Cảm ơn cô.”

Cô ấy không biết nên cảm tạ Chân Minh Châu như thế nào. Từ lúc quen biết cô, cuộc sống của cả nhà bọn họ ngày một tốt hơn, hơn nữa vẫn luôn giúp đỡ bọn họ.

Lý Quế Hoa thấp giọng: “Tôi không biết phải nói như thế nào.”

Chân Minh Châu khẽ cười, nói: “Không cần nói thêm gì nữa đâu, nếu chúng ta có thể gặp nhau chính là duyên phận, tôi biết chị không biết làm thế nào nên mới đến tìm tôi.”

Nơi mà Lý Quế Hoa đi xa nhất là trấn trên, cô ấy cũng không được đi học nên có rất nhiều chuyện đều không hiểu, gặp vấn đề cũng không biết nên làm thế nào. Vì thế Chân Minh Châu có thể lý giải, hoàn toàn không cảm thấy cô ấy làm vậy là mang phiền phức đến cho mình.

Chỉ cần trong khả năng cho phép, cô sẽ dang tay giúp đỡ.

Chân Minh Châu nhẹ giọng: “Hôm nay tôi đã suy nghĩ cẩn thận, dù mấy đứa nhỏ nhà chị đau bụng không phải là do nhiễm giun thì bình thường bọn nhỏ cũng dễ gặp phải tình trạng này, vẫn nên uống nước đun sôi để nguội, như vậy thì tốt hơn. Tôi biết các người sẽ cảm thấy lãng phí củi lửa, nhưng nghĩ thử xem có phải thân thể khỏe mạnh vẫn quan trọng hơn việc lãng phí củi lửa hay không. Mỗi lần khám đại phu tiêu bao nhiêu tiền? Hôm nay chị còn có thể tìm đến tôi, nếu không tìm thấy tôi thì sẽ như thế nào?”

Lý Quế Hoa gật đầu, vội nói: “Chuyện này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Chân Minh Châu lại nói: “Không riêng gì bọn nhỏ mà người lớn cũng vậy.”

Lý Quế Hoa: “Tôi đã biết.”

Chân Minh Châu rất vui vẻ khi chung đụng với Lý Quế Hoa, con người sợ nhất chính là nói chuyện với những người ngang bướng hồ đồ, thiếu hiểu biết, thế nhưng Lý Quế Hoa lại không phải người như vậy. Cô ấy tự biết mình không có kiến thức, nên rất biết lắng nghe và tiếp thu ý kiến của người khác.

Kỳ thật người ngu ngốc không đáng sợ, đáng sợ nhất là những người tự cho mình là thông minh.

Chân Minh Châu: “Đến lúc mọi người rời đi, tôi sẽ đưa mọi người một ít thuốc viên mang về cho mấy đứa nhỏ trong nhà uống. Tốt nhất là nên uống vào buổi tối. Trên cơ bản loại thuốc sổ giun này mỗi năm vào mùa xuân đều phải uống một lần. Không cần biết cơ thể có thấy khó chịu hay không cũng phải uống thuốc.”

Lý Quế Hoa vô cùng kích động: “Cảm ơn cô, thật sự thật cám ơn cô, đại ân đại đức của cô tôi không có gì báo đáp…”

Chân Minh Châu: “Không cần phải nói như vậy, có thể gặp được nhau chính là duyên phận.”

Cô lại hỏi: “Nhà ấm trồng rau như thế nào rồi?”

Vừa nhắc đến chuyện này Lý Quế Hoa liền cao hứng, lập tức nói: “Rất tốt, trong thôn chúng tôi nhà nhà đều trồng rau, hiện tại vào mùa đông có thể bán với giá tốt.”

Chân Minh Châu mỉm cười: “Vậy thì tốt, đây đúng là chuyện tốt.”

Lý Quế Hoa: “Chuyện thôn chúng tôi bán rau những thôn khác cũng biết. Tuy rằng chúng tôi muốn giấu giếm, nhưng một số gia đình có người thân hoặc bạn bè bên ngoài nên e là không thể giấu được. Hiện tại trời lạnh, không thể khởi công xây dựng nhà ấm nên mọi người cũng không còn cách nào khác, nhưng theo tôi thì sang năm nhất định có người muốn xây nhà ấm trồng rau. Thôn chúng tôi cũng có không ít nhà dự định sẽ mở rộng diện tích.”

Chân Minh Châu: “Bỏ ra chi phí như vậy có thích hợp không?”

Lý Quế Hoa gật đầu: “Đương nhiên, vào mùa đông giá rau xanh rất cao.”

Chân Minh Châu cười: “Nhưng nếu nhiều người bán thì giá cả sẽ giảm xuống.”

Lý Quế Hoa sửng sốt, Chân Minh Châu bèn giải thích cho cô ấy hiểu. Sau khi nghe vậy, Lý Quế Hoa có chút trầm tư: “Cũng đúng.”

Chân Minh Châu: “Do đó thôn các người không cần mở rộng diện tích trồng rau.”

Lý Quế Hoa gật đầu: “Đạo lý này rất đúng, may mắn là cô đã nhắc nhở tôi.”

Chân Minh Châu: “Tôi không muốn các người chịu thiệt.”

Chân Minh Châu muốn giúp những người dân nghèo có một cuộc sống tốt hơn, nhưng không phải cô chỉ nghĩ đến Đại Sơn Áo Tử thôn. Cô cũng đã tận mắt chứng kiến cuộc sống ở những thôn khác như thế nào, nên cô hy vọng tất cả mọi người đều có một cuộc sống tốt hơn. Tuy nhiên cô không quen thuộc với những người ở thôn khác nên dù nói cái gì cũng không ai để ý. Do đó nếu có việc gì thì nói với người của Đại Sơn Áo Tử thôn là thích hợp nhất. Khi bọn họ hành động thì tự nhiên sẽ có người học theo, lần này cũng như vậy.

Chân Minh Châu khuyên bọn họ không nên mở rộng, vì nếu mở rộng diện tích trồng trọt thì rau không thể bán được với giá cao, dù sao đây cũng không phải là việc nặng nhọc. Về phần bán đến nơi khác thì lại không có khả năng.

Phải biết rằng, hiện tại giao thông vẫn chưa phát triển, việc vận chuyển hàng hoá ra bên ngoài là không thực tế.

Hơn nữa, nhóm người Trương Lực cũng biết chuyện nhà ấm trồng rau, ở kinh thành cũng sẽ sớm khởi công xây dựng. Do đó, việc trồng rau này có thể mang đến một ít lợi nhuận, giúp cải thiện bữa ăn cho gia đình, nhưng nếu muốn kinh doanh lâu dài thì rất khó.

Chân Minh Châu nói: “Đúng rồi, bên phía cữu cữu chị thế nào rồi?”

Bên kia tuy chỉ là làng chài nhỏ, nhưng trong một năm qua vẫn đều đặn cung ứng hải sản cho bên này, không hề gián đoạn.

Thật ra Chân Minh Châu cũng không hỏi cụ thể; không phải cô không quan tâm đến chuyện này, mà vì cô nhìn ra được Lý gia có chút năng lực nên cũng không nhúng tay quá sâu. Việc làm của Lý gia vừa giúp ích cho cả hai vừa có thể rèn luyện bản thân.

Nhắc tới nhà cữu cữu, Lý Quế Hoa liền nở nụ cười, cả khuôn mặt tràn ngập ý cười: “Rất tốt.”

Trước kia mọi người đều rất nghèo, nên không có cách nào qua lại với nhau, bên này đi đến đó cũng mất nửa tháng hai mươi ngày, đi về phải mất một tháng. Chẳng lẽ không cần làm việc sao?

Nhưng hiện tại qua lại vận chuyển hàng hoá nên bọn họ dần thân thuộc hơn.

Lý Quế Hoa: “Hiện tại mỗi nhà trong thôn bọn họ đều sống rất tốt. Cữu cữu nói bọn họ cũng giúp đỡ thu mua hàng hoá từ hai thôn lân cận. Lấy thôn bọn họ đi đầu, ba thôn đoàn kết với nhau, nên cuộc sống cũng sung túc hơn trước.”

Điểm tốt khi bọn họ buôn bán với Chân Minh Châu không chỉ vì có thể kiếm được số tiền gấp mười mấy lần hay thậm chí là mấy chục lần, mà còn vì nhờ việc buôn bán này mà mọi người càng thêm đồng lòng. Có lẽ một thôn thì không lớn lắm, nhưng nếu ba thôn hợp sức thì nhân số sẽ tăng lên rất nhiều.

Bọn họ đoàn kết cùng nhau đánh bắt và mua bán hải sản, như vậy người bình thường cũng không dám khi dễ, người nhiều lực lượng đông đảo. Hơn nữa, bên này bán được giá cao, nên phần lớn hải sản đều được vận chuyển đến đây, hiện tại một số nhà giàu muốn mua đồ tốt với giá rẻ là chuyện không thể nào.

Bởi vì, hải sản mà ba thôn bên kia đánh bắt đều bán cho Chân Minh Châu với giá cao, nên không tiếp tục bán ở địa phương. Hải sản thiếu nên giá cả tăng cao, kéo theo những thôn nhỏ ven biển có thể bán hải sản với giá tốt hơn. Những thôn lân cận thôn của cữu cữu Lý Quế Hoa dù không có phương tiện vận chuyển hải sản cũng có thể bán ở địa phương với giá cao hơn trước kia.

“Đại cữu và nhị cữu đều sửa lại nhà và mua thêm đất.” Gương mặt cô ấy tràn đầy ý cười, “Nhà bọn họ còn kiếm được nhiều tiền hơn chúng tôi.”

Chân Minh Châu nhướng mày.

Lý Quế Hoa vội nói: “Bất quá chúng tôi cũng không ghen tỵ, chúng tôi mừng cho bọn họ còn không kịp, vì cuộc sống trước kia ở làng chài rất gian nan. Trước kia chúng tôi đều nói cuộc sống của thôn dân trong núi rất khổ cực, nhưng ở làng chài càng khổ sở hơn, ít nhất chỉ cần chúng tôi vào núi cũng sẽ có được thứ để lấp bụng mà không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm về tính mạng. Nhưng ngư dân một khi ra biển gặp phải sóng to gió lớn có thể sẽ mất mạng, nếu trong nhà mất đi trụ cột thì cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn. Dù là người khỏe mạnh thì cũng chỉ là người bình thường, mà người thương thì không thể nào chống lại được sự giận dữ của biển cả. Hiện tại vào mùa đông bọn họ còn muốn đục băng bắt cá.”

Nghe vậy, Chân Minh Châu liền nói: “Trời lạnh như vậy phải chú ý giữ ấm, nếu không khi về già sẽ bị phong thấp. Thật ra, vào mùa đông tốt nhất không nên tiếp tục đánh bắt cá. Bên này không nhất định phải…”

Lý Quế Hoa cũng biết chuyện này, cô ấy nói: “Thật ra mọi người đều biết, trước đó cha tôi đã từng nói qua với cữu cữu, nhưng đừng nói là mấy người cữu cữu, đến cả những nhà khác trong thôn cũng không đồng ý. Mọi người đều sợ nghèo, sợ về sau sẽ không còn cơ hội tốt như vậy, nên hiện tại muốn tranh thủ kiếm nhiều tiền thêm một chút.”

Chân Minh Châu than một tiếng: “Đều là vì mưu sinh.”

“Đúng vậy.”

Hai người đề cập đến chuyện nhà liền nói không hết chuyện, đúng lúc Túc Ninh đi ra thấy bọn họ đang nói chuyện phiếm, liền không do dự đi đến phòng bếp pha bình trà trái cây, ngay sau đó mang ra cho bọn họ.

Chân Minh Châu cười nói: “Cảm ơn anh.”

Túc Ninh: “Giữa tôi với cô cần gì phải nói cảm ơn. Là chuyện nên làm.”

Thời điểm có người khác ở đây quả nhiên bọn họ tự nhiên hơn không ít, Túc Ninh cũng ngồi xuống với bọn họ, ngược lại khiến Lý Quế Hoa có chút câu nệ.

Chân Minh Châu mỉm cười: “Chị Lý, Túc Ninh là người tốt, chị không cần căng thẳng.”

Túc Ninh nhìn về phía Chân Minh Châu, Chân Minh Châu nhướng mày nhìn anh, Túc Ninh lập tức bật cười. Anh không biết bản thân đang nghĩ gì, chỉ là muốn cười.

“Tôi đi gọt hoa quả cho hai người.”

Chân Minh Châu: “Tôi muốn ăn sầu riêng.”

Túc Ninh: “Được.”

Vị này chính là một người yêu thích sầu riêng một cách cuồng nhiệt.

Lý Quế Hoa nhìn Chân Minh Châu, lại nhìn sánh người đàn ông bên cạnh, nhưng cũng không dám suy đoán quan hệ của bọn họ.

Lý Quế Hoa cố gắng suy nghĩ xem còn chuyện gì có thể nói, lại nghĩ đến dịch quán Uy Viễn tiêu cục, bèn cười nói: “Cô biết dịch quán bên kia đúng không?”

Chân Minh Châu: “Biết, sao vậy?”

Lý Quế Hoa: “Xem tôi này, tôi quên mất dịch quán bên kia có quen biết với cô.”

Cô ấy có chút ngượng ngùng.

Chân Minh Châu: “Dịch quán có chuyện gì sao?”

Lý Quế Hoa: “Ở dịch quán có một tiểu nha đầu tên Lâm Tú Tuệ, nương tôi coi trọng nàng ấy.”

Chân Minh Châu: “Ai?”

Cô trợn to mắt.

Lý Quế Hoa nói: “Không phải nương tôi phụ việc ở dịch quán sao? Bà ấy cảm thấy Lâm nha đầu và Nhị Dương nhà chúng tôi thoạt nhìn rất xứng đôi, định chờ thêm hai năm nữa tiểu cô nương lớn một chút sẽ nhờ người đến làm mai.”

Chân Minh Châu: “!!!”

Cô khiếp sợ nhìn Lý Quế Hoa.

Lý Quế Hoa bị Chân Minh Châu nhìn chằm chằm đến dựng cả lông tơ, nhỏ giọng nói: “Như… như thế nào? Bọn họ không xứng đôi sao?”

Chân Minh Châu lập tức lắc đầu, nói: “Không có, rất xứng đôi, chỉ là tôi cảm thấy kinh ngạc mà thôi.”

Nghe được câu “rất xứng đôi”, Lý Quế Hoa lập tức mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, miệng lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Đến tiên nữ cũng nói hai người đó thật xứng đôi thì đúng là duyên trời tác hợp. Cô ấy hận không thể lập tức về nhà nói cho nương mình biết. Như vậy cũng có thể ngầm đánh tiếng với tiểu cô nương sớm một chút, để tránh bị người khác nhanh chân đến trước.

Về phần vì sao không nói với gia chủ của tiểu cô nương… Bởi vì bọn họ đã sớm biết Lâm Tú Tuệ không phải bán mình, nàng ấy có hộ tịch riêng, tuy rằng không biết làm thế nào có thể làm được nhưng đây là chuyện tốt.

Lý Quế Hoa vui mừng khôn xiết, Chân Minh Châu thì cảm thấy khiếp sợ.

Cô nhớ rất rõ ràng trong gia phả nhà Lâm Nghiên, tổ tiên nhà bọn bọn họ là Lâm Tú Tuệ và Lý Nhị Dương.

Chân Minh Châu cảm thấy chuyện này thật sự rất quỷ dị. Tổ tiên của bạn thân cô lại là người mà cô quen biết, nói thử xem có thần kỳ hay không.

À không, nếu cẩn thận ngẫm lại thì mối quan hệ này có chút kinh khủng.

Bất quá, Chân Minh Châu thích ứng rất nhanh, quả nhiên kiến thức nhiều liền trở nên bình tĩnh hơn.

Chân Minh Châu cũng không có ý ngăn cản hay thúc đẩy, cô muốn chuyện này thuận theo tự nhiên.

Lâm Tú Tuệ và Lý Nhị Dương, cả hai người cô đều quen biết.

Lâm Tú Tuệ là người có năng lực, cần cù, tính cách kiên nghị quyết đoán, Chân Minh Châu cảm thấy với sự kiên cường và nỗ lực của bản thân, cô ấy đều có sống rất tốt dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Về phần Lý Nhị Dương, tuy Chân Minh Châu không chung đụng với hắn trong thời gian dài như Lâm Tú Tuệ, nhưng cũng đã gặp qua rất nhiều lần.

Mặc dù Lý Nhị Dương tuổi vẫn còn nhỏ nhưng rất thông minh, hơn nữa còn là một người lanh lẹ và nhạy bén, nên Chân Minh Châu cũng không thể nói những lời không tốt về hắn.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy kỳ thật bọn họ rất thích hợp với nhau.

Lúc nhỏ gia cảnh Lâm Tú Tuệ không tốt, cũng không cảm nhận được sự ấm áp từ người thân trong gia đình; còn Lý Nhị Dương lại là người nhiệt tình phóng khoáng, trước kia mỗi lần cô nói chuyện với hắn đều cảm thấy rất thân thiết, hơn nữa hắn cũng là người rất đáng tin. Nếu Lâm Tú Tuệ và Lý Nhị Dương thật sự ở bên nhau, biết đâu cô ấy có thể cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp, xem như là bổ sung cho nhau.

Chân Minh Châu: “Nương của chị rất tinh mắt.”

Lý Quế Hoa nghe vậy càng kích động, nói: “Đó là đương nhiên, nương tôi rất lợi hại, đừng nhìn bà ấy chỉ là nữ tử nhưng không hề thua kém nam nhân.”

Chân Minh Châu bật cười.

Lý Quế Hoa: “Là thật đấy, mọi người đều nói tu ba đời mới tìm được một bà nương tốt. Nương tôi chính là người như vậy. Cô xem tôi là con gái đã gả ra ngoài, thật ra lúc dọn về thôn nhà mẹ đẻ có một số người nói tôi là trùng hút máu. Những lời này ít nhiều gì tôi cũng đã nghe qua vài lần, nhưng người trong thôn chúng tôi không ai nói, bởi vì nương tôi khi tán gẫu với mọi người dù vô tình hay cố ý đều khiến mọi người hiểu được tôi trở về không phải để chiếm tiện nghi.”

“Ca ca và tẩu tẩu của tôi cũng không nói gì, thật ra tôi cảm thấy ban đầu trong lòng mấy tẩu tử cũng không muốn, nhưng ca ca tôi là người hiểu chuyện nên sẽ khuyên nhủ tẩu tử vài câu. Hơn nữa, các tẩu tử cũng không phải là người khó ở chung nên cũng suy nghĩ thông suốt. Để được như vậy cũng nhờ nương tôi dạy dỗ các ca ca rất tốt, cũng rất biết chọn con dâu.”

Chân Minh Châu không biết những việc mà Lý Quế Hoa vừa, nên khi nghe xong cảm thấy có chút buồn cười.

Lý Quế Hoa: “Nhà tôi như thế này, nhưng nhà người khác thì ngược lại. Cô biết Thạch gia thôn đúng không?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Là quê nhà của Tiểu Thạch Đầu.”

Cô cũng không ngại khi nhắc đến Tiểu Thạch Đầu.

Lý Quế Hoa cũng biết chuyện này, tiếp tục nói: “Không phải trước đó có tin đồn rằng Tiểu Thạch Đầu được một vị quan đưa đi hay sao? Có người còn nói vị quan kia sẽ quay về trả thù? Nhà đó vô cùng sợ hãi, còn bên phía thông gia vì muốn bảo toàn bản thân mà đi báo quan.”

Chân Minh Châu: “Chuyện này tôi có nghe nói, tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?”

Cô cũng rất tò mò nha.

Lý Quế Hoa: “Cuối cùng nhà bọn họ dùng tiền cứu hai đứa con ra ngoài, dù gì cũng không chứng cứ.”

“Nhưng gia đình này cũng tan rã, lúc ấy cũng đã tiêu hết của cải, nhưng số tiền này chính là do Thạch tú tài kiếm được, nếu không nhà đó toàn những kẻ lười biếng thì có thể tích cóp được cái gì? Đến con cái nhà mình còn không nuôi nỗi. Sau khi Thạch lão nhị và Thạch lão tam về nhà thì bọn họ liền phân gia. Hiện tại hai vợ chồng già không ai quan tâm, không nhà nào nuôi dưỡng bọn họ. Nghe nói hai người bọn họ ở tại một túp liều nhỏ trong thôn, với thời tiết khắc nghiệt như thế này không biết bọn họ có thể qua được mùa đông năm nay hay không. Thôn trưởng của Thạch gia thôn cũng quản vài lần, nhưng nói thật bọn họ không đáng được thương hại. Thôn trưởng dẫn bọn họ đi tìm những người trong tộc, muốn giúp bọn họ đòi lại công đạo, kết quả còn bị hai vợ chồng già mắng là xen vào việc của người khác.”

Chân Minh Châu trừng to mắt: “Ngoạ tào?”

Lý Quế Hoa: “…”

Chân Minh Châu che miệng: “Quên những lời thô tục mà tôi vừa nói đi, chỉ là tôi quá khiếp sợ.”

Lý Quế Hoa hiểu rõ nên gật đầu, nói: “Thật ra lúc ấy là như thế này, thôn trưởng răn dạy bảo hai nhà kia phải phụng dưỡng cha mẹ, ngược lại bị hai vợ chồng già mắng chửi, bọn họ khăng khăng không muốn liên lụy con trai mình mà tự đi đến từng nhà hoá duyên, còn nói dù gì cũng là người trong cùng thôn nên ít nhiều gì mỗi nhà cũng sẽ cho bọn họ một chút thức ăn. Nhưng ai lại nghe lời bọn họ nói. Tuy rằng năm nay không cực khổ như năm trước, nhưng cuộc sống cũng không quá tốt. Gần đây, những thôn lân cận ngày càng khấm khá hơn cũng là nhờ mua bán với vị Túc công tử này. Mọi người vất vả lắm mới khá hơn một chút, ai rãnh mà quan tâm đến bọn họ. Hơn nữa, dù có tiền cũng mặc kệ, bọn họ cũng không phải không có con. Trước kia không phải luôn miệng nói nuôi dưỡng con trai để về sau bọn họ phụng dưỡng hay sao?

Hiện tại lại nói không muốn liên lụy đến con trai mà muốn sống nhờ người khác. Lương thực cũng không phải từ trên trời rơi xuống.”

Chân Minh Châu kinh ngạc: “Thật là không biết xấu hổ.”

“Đúng vậy.”

Lý Quế Hoa cũng không nghĩ đến trên đời này có người như vậy.

“Thạch lão nhị và Thạch lão tam sau một thời gian chịu cảnh lao tù khiến thân thể bị hư tổn, nhiều lúc đi đường còn thở dốc, người cũng không có tinh thần, cuộc sống trong nhà đều phải dựa vào phụ nữ. Trước kia, hai cô con dâu nhà này quá kiêu ngạo, mọi việc trong nhà đều ném cho đại tẩu, nhưng không bao lâu lại bức tử cô ấy. Dù bọn họ không làm nhưng cũng là đồng lõa. Hiện tại thì sao, chuyện gì cũng phải tự mình làm. Nhưng hai cô con dâu nhà này xem như cũng có thể xã giận. Trước kia dù mọi việc đều được ném cho đại tẩu nhưng bọn họ cũng bị mẹ chồng chèn ép không ít, dù gì Thạch bà tử cũng là người khắc nghiệt. Hiện tại thì hay rồi, nam nhân hư nhược đánh không lại nữ nhân, hai nhà này đều do hai cô con dâu làm chủ, hai vợ chồng Thạch bà tử muốn đến thăm con trai và cháu trai cũng không được. Người ở Thạch gia thôn đều nói hai người bọn họ bất hiếu, nhưng sao những người đó không nghĩ nếu hai vợ chồng Thạch bà tử là người tốt thì sao có kết cuộc như hôm nay?

Đáng đời, cũng có không ít người nói Thạch bà tử không biết dạy dỗ con cái nên mới có kết cục như ngày hôm nay.”

Chân Minh Châu: “Thạch lão đầu và Thạch bà tử thật đáng giận. Nhưng cũng xem như là ở ác gặp dữ.”

Lý Quế Hoa: “Đúng vậy.”

Sau đó cô ấy do dự một chút rồi thấp giọng hỏi: “Tiểu Thạch Đầu… thằng bé vẫn còn sống chứ?”

Chân Minh Châu cười, nói: “Thằng bé vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt.”

Lý Quế Hoa không quen biết Tiểu Thạch Đầu, nhưng người Thạch gia bị như vậy, cô ấy cũng cảm thấy cao hứng thay thằng bé.

Lý Quế Hoa: “Như vậy là tốt rồi, tôi rất thích những câu chuyện như vậy, thiện có thiện báo, ác có ác báo.”

Chân Minh Châu: “Chị cũng là người tốt.”

Lý Quế Hoa đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Nào có.”

Chân Minh Châu: “Đương nhiên chị là người tốt, chị cảm thấy nơi này chỉ là địa phương bình thường hay sao?”

Lý Quế Hoa lập tức lắc đầu, cô ấy khẳng định nơi này không phải bình thường.

Nếu nơi này chỉ là một nơi bình thường, thì những nơi khác đều không bình thường.

Chân Minh Châu mỉm cười: “Nơi này không phải bất kỳ ai cũng có thể đến, một số người vì lý do nào đó mà được đưa đến đây. Nhưng chị lại có thể tự mình đến đây thì nhất định là một người tốt. Tôi biết chị là người lương thiện.”

Lý Quế Hoa ngây người, ngay sau đó khẽ nở nụ cười.

Chân Minh Châu: “Do đó mỗi khi chị gặp chuyện tôi cũng không hỏi nhiều mà sẽ ra tay giúp đỡ. Đây cũng xem như là ở hiền gặp lành.”

Lý Quế Hoa vô cùng cảm động…

Chương kế tiếp