Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 84
Cách làm việc của Chân Minh Châu khiến người khác như tắm mình trong gió xuân, khi nói chuyện cũng như thế.

Mắt thấy Lý Quế Hoa kích động, Túc Ninh cũng không nhịn được mà bật cười, anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, không hề chớp mắt.

Chân Minh Châu quay đầu sang liền nhìn thấy dáng vẻ này của Túc Ninh thì lập tức đỏ mặt. Trước kia cô không nghĩ nhiều, nhưng hiện giờ những biểu hiện của Túc Ninh ngày càng rõ ràng, nếu Chân Minh Châu còn không cảm nhận được thì chính là đứa ngốc.

Cô không phải kẻ ngốc, ngược lại còn rất thông minh, chính vì vậy khi đối mặt với nhau cả hai người đều có chút ngượng ngùng.

Mặc dù người hiện đại không bảo thủ như người cổ đại, chỉ là Chân Minh Châu chưa từng yêu đương, khi còn học đại học thì bận rộn kiếm tiền, thời điểm học cao trung thì… Thật ra lúc học cao trung cũng có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng ai bảo bên cạnh Chân Minh Châu còn có người ba là lão Chân.

Nên không ai dám hành sự lỗ mãng với cô.

Từ lúc Chân Minh Châu còn là một cô nhóc ngốc manh lộc cộc đến tiểu học, lúc nào cũng là ba Chân đi họp phụ huynh cho cô, về sau liền có tin đồn ba cô là xã hội đen… Dù cô giải thích như thế nào cũng vô dụng. Rất nhanh cô liền tốt nghiệp tiểu học, khi ấy mọi người còn gọi cô là Chân tỷ.

Ai bảo ba cô nhìn không giống người tốt làm gì.

Cũng như mỗi lần ra ngoài, ba cô vô duyên vô cớ bị kiểm tra thẻ căn cước rất nhiều lần, thật là chua xót đến rơi nước mắt.

Thật ra lão Chân là cô là một người rất hiền lành a.

Sau đó, hai cha con cùng xem phim hoạt hình Crayon Shin-chan*, ba Chân ba thích nhất chính là nhân vật hiệu trưởng trường mẫu giáo Action, bởi vì… bọn họ là thê thảm như nhau. Rõ ràng đều là người tâm địa lương thiện hiền lành, nhưng bởi vì sinh ra có vẻ bề ngoài hung ác mà bị mọi người hiểu lầm.

*Crayon Shin-chan: Phim hoạt hình Cậu Bé Bút Chì.

Thật thương tâm.

Bởi vì liên quan đến lão Chân nên tự nhiên Chân Minh Châu không có cơ hội yêu đương.

Ai dám chứ!

Bọn họ sợ sẽ bị chém cả nhà.

Chính vì Chân Minh Châu là tân binh chưa từng yêu đương, nên khi bị người khác phái nhìn chằm chằm như vậy khó tránh khỏi việc tim đập nhanh hơn.

Cô ho khan một tiếng, rốt cuộc nhịn không được, nói: “Anh nhìn cái gì mà nhìn, lúc nào cũng nhìn.”

Túc Ninh sửng sốt, ngay sau đó bật cười, anh nói: “Ngắm vẻ đẹp của cô.”

Nếu là trước đây thì anh sẽ không nói những lời như vậy, nhưng nghe giọng nói của cô mang theo hờn dỗ anh liền không thể nhịn xuống.

Chân Minh Châu: “!!!”

Đôi mắt hạnh tròn xoe của cô mở to, tựa hồ không ngờ Túc Ninh lại có thể nói ra những lời như vậy. Hiếm khi Túc Ninh thấy được dáng vẻ kinh ngạc của cô nên nụ cười càng sâu hơn, hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng không hề nói chuyện. Chẳng qua việc này lại làm khổ Lý Quế Hoa.

Lý Quế Hoa cũng là phụ nữ có chồng, con cái cũng đã lớn nên làm sao có thể không hiểu chuyện tình cảm nam nữ?

Vì thế cô ấy ngồi ở bên cạnh Chân Minh Châu thật sự rất xấu hổ, cảm thấy trong căn phòng này cô ấy là người dư thừa.

Nhưng nếu bây giờ cô ấy đột nhiên đứng lên nói muốn đi thì có vẻ không được tốt lắm, chỉ đành lẳng lặng cúi đầu uống trà, không biết sao mà uống liền một mạch ba ly.

Bất quá vãi lúc Lý Quế Hoa bồn chồn, đứng ngồi không yên thì nghe Chân Minh Châu nói: “Đẹp cũng không phải tùy tiện để anh nhìn.”

Túc Ninh nhướng mày, ừ một tiếng.

Sau đó anh chuyển sang chủ đề khác: “Buổi tối cô muốn ăn gì? Tôi làm cho cô.”

Chân Minh Châu chống cằm, do dự, ăn cái gì đây nhỉ!

Cô nói: “Tôi cũng không biết.”

Phiền não lớn nhất mỗi ngày của con người chính là ăn cái gì.

Tuy rằng Chân Minh Châu rất quan tâm đến việc ăn uống, nhưng đôi khi vẫn rất rối rắm không biết ăn gì.

Túc Ninh: “Hay là xào rau hẹ?”

Chân Minh Châu: “Cũng được nha.”

Túc Ninh đổi đề tài một cách tự nhiên, Lý Quế Hoa nhịn không được cảm khái.

“Rau hẹ xào trứng gà, hâm nóng lại món thịt, lại thêm…”

Hắn suy nghĩ, nói: “Để tôi làm.”

Chân Minh Châu gật đầu, nói được.

Lý Quế Hoa nhìn bọn họ, cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Chồng cô ấy cũng là một người yêu thương vợ, nhưng sẽ không làm những việc này, nói tóm lại là hắn sẽ không nhúng tay vào việc nhà. Tuy vị này nhìn không giống người dễ đối phó nhưng lại đảm đương hết công việc nội trợ. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Bất quá cô ấy cũng không nghĩ chồng mình nên làm việc nhà, ở nhà bọn họ đều là nam chủ ngoại nữ chủ nội. Cô ấy rất ít làm những việc đồng áng, đều do chồng mình gánh vác, còn cô ấy chủ yếu phụ trách công việc trong nhà. Hơn nữa cô ấy cũng không thể so sánh với tiên nữ.

“Tuyết rơi cả ngày không ngừng nghỉ, thời tiết thật quá khắc nghiệt.” Lý Quế Hoa đang trầm tư, liền nghe thấy giọng nói của Chân Minh Châu.

Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Đúng vậy, cuộc sống của người dân cũng khó khăn hơn.”

Vì sao quê nhà của bọn họ vẫn luôn nghèo, còn không phải là vì cần giữ ấm vào mùa đông hay sao?

Phía nam khí hậu ấm áp nên có thể tiết kiệm được phần tiền này, còn bọn họ nếu tiết kiệm thì sẽ như thế nào? Đảm bảo sẽ bị đông chết người.

Lý Quế Hoa kể ra một vài sự việc, Chân Minh Châu nghe mà líu lưỡi. Khi còn nhỏ cô từng nghe ba mình kể lại những chuyện xưa, ngay cả ba cô khi còn nhỏ cũng chưa từng khổ như vậy. Nhưng… sau khi nghe Lý Quế Hoa kể chuyện, trong lòng cô lại bắt đầu buồn bực, bởi vì bên nên thời tiết bốn mùa rõ rệt, mà toàn bộ Túc triều khí hậu ở các vùng đông tây nam bắc không khác gì hiện đại.

Tuy nhiên, cô cũng cẩn thận nhìn bản đồ, còn tìm chuyên gia lịch sử đã về hưu dựa theo bản đồ Đường triều mà tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy một quốc gia nói Hán ngữ như Túc triều, cũng là người mắt đen da vàng nhưng đều không khớp.

Cô và Lý Quế Hoa lại nói về phong tục tập quán ở một số địa phương, càng nói càng cảm thấy không khớp.

Thật ra cô cũng biết, nếu muốn biết tỉ mỉ thì tốt nhất là nên hỏi Bạch Viễn lão sư, ông ấy bác học đa tài, người bình thường không thể so sánh. Nhưng Chân Minh Châu lại cảm thấy không nên hỏi Bạch Viễn, vì Bạch Viễn là người của Cửu hoàng tử. A Cửu thoạt nhìn giống như sinh vật đơn bào, nhưng Chân Minh Châu không thể không suy xét đến thân phận của hắn.

Điều cô lo lắng chính là nếu A Cửu thật sự kế thừa ngôi vị hoàng đế, ngược lại sẽ cảm thấy bọn họ dò hỏi như vậy là có ý đồ khác.

Suy cho cùng, cô luôn phải chú ý đến vấn đề an toàn, về mặt vũ lực nhất định cô sẽ không chịu thiệt thòi, nhưng thà bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.

Chân Minh Châu cũng có suy tính của riêng mình. Nhưng bởi vì trước giờ vẫn chưa tìm được địa phương trùng khớp, nên cô cảm thấy Túc triều đã biến mất theo sự thay đổi của năm tháng, hoặc đây chỉ là thời đại hư cấu.

Hoặc có thể do nguyên nhân khác.

Cô không thể dựa vào tình huống của gia đình Lâm Nghiên mà suy xét đến mối liên quan giữa Túc triều và hiện đại.

Chân Minh Châu chăm chú lắng nghe Lý Quế hoa nói chuyện, khi vừa xoay đầu liền nhìn thấy Túc Ninh như đang có điều suy tư.

Chân Minh Châu hỏi: “Làm sao vậy?”

Túc Ninh từ phòng bếp đi ra, nói: “Tôi muốn lên trấn một chuyến.”

Chân Minh Châu kinh ngạc nhướng mày. Ở cổ đại Túc Ninh đã không còn người thân, nên việc anh muốn lên trấn trên khiến cô có chút kinh ngạc.

Túc Ninh nói thẳng: “Tôi muốn đến thăm Cẩu Đản.”

Chân Minh Châu cười: “Anh rất quan tâm đến thằng bé.”

Homestay có rất nhiều người lui tới, dạng người gì cũng có, kể cả trẻ em, có những bé còn đáng yêu hơn Cẩu Đản rất nhiều, nhưng tựa hồ Túc Ninh chỉ đối xử đặc biệt với Cẩu Đản.

Túc Ninh: “Thằng bé giống tôi khi còn nhỏ.”

Con người không có khả năng trở lại thời thơ ấu, Túc Ninh cũng không muốn quay lại thời gian đó, nhưng khi nhìn thấy cậu bé tuổi còn nhỏ lại rơi vào hoàn cảnh giống anh năm đó vẫn muốn giúp đỡ một chút.

“Bên cạnh thằng bé không có người lớn, chỉ có một chị gái bằng tuổi nó. Trận tuyết lớn như vậy dù bọn họ có tiền thì cuộc sống cũng rất khó khăn. Huống chi, thằng bé cũng không có bao nhiêu tiền.”

Túc Ninh cảm thấy dù bọn họ có đặt mua áo bông thì cũng không phải loại đắt tiền.

Chân Minh Châu: “Vậy anh định đi bây giờ luôn sao?”

Trước giờ Túc Ninh luôn là người thuộc phái hành động: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày.”

Lý Quế Hoa nghe vậy vội nói: “Bởi vì tuyết rơi dày đặc nên đường vào trấn bị tắc.” Nếu không cô ấy cũng đã không dẫn mấy đứa nhỏ đến chỗ Chân Minh Châu.

Túc Ninh: “Không sao cả, một đại nam nhân như tôi hẳn là có thể đi qua.”

Anh đã từng đi qua con đường kia, cũng hiểu được tình hình giao thông nơi đó, nên cũng có thể đoán được nếu đường xá bị tuyết lấp kín sẽ như thế nào. Vì thế anh cảm thấy mình có thể đi qua đó.

Chân Minh Châu: “Vậy thì anh cứ đi đến đó xem sao, muốn mang theo thứ gì thì anh tự mình đến kho hàng lấy đi.”

Túc Ninh gật đầu, bất quá vẫn nghiêm túc nói: “Tôi sẽ trở về làm cơm chiều.”

Chân Minh Châu bật cười, xua tay: “Anh cứ đi đi.”

Lý Quế Hoa tò mò nhìn bọn họ, nếu là tiểu cô nương trong thôn cô ấy sẽ lên tiếng trêu chọc vài câu, nhưng hiện tại lại không dám.

Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, nói: “Anh nhớ mang theo thanh đao, nếu gặp phải chuyện gì cũng dễ giải quyết hơn.”

Cô biết trên người Túc Ninh có vũ khí, nhưng tóm lại vẫn nên mang theo đao để phòng thân.

Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, khẽ mỉm cười, nói: “Được.”

Thật ra anh không cần dùng đến, nhưng cảm giác được người khác quan tâm vẫn rất tốt, anh cũng không phải là người không biết tốt xấu.

Lại nói về Cẩu Đản, giữa những người xa lạ cần phải nói đến chữ duyên. Tuy rằng Cẩu Đản không có gì đặc biệt, nhưng Túc Ninh lại rất quan tâm đến hắn, cố gắng giúp đỡ bắn.

Túc Ninh tìm được một chiếc chăn cùng với vài chiếc áo bông cho trẻ nhỏ. Chỗ bọn họ thường có trẻ em và người lớn lui tới nên Chân Minh Châu chuẩn bị đầy đủ các loại quần áo.

Thật ra áo lông vũ tốt hơn những lại không thích hợp với cổ đại.

Túc Ninh tìm kiếm một ít đồ vật cho vào hai chiếc tay nải rồi bước nhanh ra ngoài, nên ngoài tuyết vẫn không ngừng rơi.

Chân Minh Châu: “Anh phải cẩn thận đấy.”

Nhìn dáng vẻ của Chân Minh Châu, Túc Ninh chợt có ảo giác như vợ trông mong anh về nhà.

Anh mỉm cười, nghiêm túc nói: “Đến chạng vạng tôi nhất định sẽ trở về.”

Tuy rằng đường không dễ đi, nhưng cũng phải người đó là ai. Túc Ninh là một người đàn ông cao to cường tráng, lại mặc quần áo rất ấm áp nên cũng không quá vất vả.

Vì nôn nóng muốn quay về vào lúc chạng vạng nên anh không dừng chân ở dịch quán mà trực tiếp theo đường núi đi đến trấn trên. Bởi vì tuyết rơi nên mặt đường sẽ xuất hiện chỗ lún nên đi lại khá khó khăn.

Túc Ninh đội tuyết gian nan đi qua đoạn đường núi này, nhưng cuối cùng vẫn có thể vượt qua.

Lúc Túc Ninh đến trấn trên cũng đã gần 2 giờ, hiện tại là giữa chiều. Túc Ninh trực tiếp đi đến tiểu viện mà hai chị em Cẩu Đản thuê trọ. Mặc dù trời lạnh nhưng trong viện vẫn có người đang làm việc.

Một lão thái thái dẫn theo một cậu bé đi chặt củi.

Khi vừa nhìn thấy một người đàn ông cao to liền bị dọa nhảy dựng, vội vàng hỏi: “Ngươi tìm ai?”

Trên đầu Túc Ninh còn đội mũ nên phần lớn khuôn mặt đã bị che khuất.

Anh nói: “Cẩu Đản đã tan tầm chưa?”

Bà cụ ở trong sân vừa nghe người này đến tìm hàng xóm của mình liền vội nói: “Làm sao có thể sớm như vậy, phải mất một lúc nữa bọn họ mới về.”

Túc Ninh không muốn chậm trễ, chỉ gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Bà có biết bọn họ làm việc ở đâu không?”

Anh là biết là ở cửa hàng vải, nhưng vẫn chưa đến đó.

Cụ bà: “Nếu không ngươi tới nhà ta đợi một chút?”

Túc Ninh lắc đầu: “Ta còn có việc phải đi, nếu không phiền thì bà nhờ tôn tử đến đó gọi bọn họ về giúp ta, cứ nói với Cẩu Đản ta họ Túc.”

Anh lấy ra một bao đường, nói: “Cái này xem như cảm ơn bà.”

Cụ bà: “Ôi mẹ ơi!”

Bà lập tức đẩy tôn tử: “Mau đi mau đi!!!”

Tiểu hài tử bảy tám tuổi vừa nghe liền phóng nhanh ra ngoài…

Chương kế tiếp