Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 85
Thời buổi này, muối và đường đều là những thứ vô cùng quý giá.

Đặc biệt là đường còn quý hơn muối, đương nhiên Túc Ninh cũng biết việc này.

Chính vì vậy nên Túc Ninh mới lấy một bao đường đưa cho bọn họ. Anh thường cải trang thành “người bán hàng rong” ít nhiều cũng sẽ giúp đỡ người khác nên cũng không quá dè xẻn. Lúc trước khi hai đứa nhỏ dọn đến bên này, Trương Lực từng an bài người hỏi thăm tin tức nên cũng có thể nắm được đại khái tình huống ở đây.

Những người sống ở nơi này đều là người thành thật, kiếm sống dựa vào chính sức lao động của mình. Túc Ninh cảm thấy Chân Minh Châu nói đúng, có những thứ đối với bọn họ không tính là gì nhưng lại rất quan trọng với người khác.

Nếu những người không biết xấu hổ thì không cần quan tâm. Nhưng nếu là người tốt thì giúp đỡ một chút cũng là việc nên làm.

Hơn nữa hai chị em Cẩu Đản đang sinh sống ở đây, xem như giúp bọn họ kết thiện duyên.

“Cậu lấy lại bao đường đi, thứ này quá quý giá…”

Tuy rằng cụ bà rất muốn, nhưng bà ấy cũng không phải là người không hiểu chuyện, nếu chỉ đưa một chút gì đó thì bọn họ sẽ thu, nhưng bao đường trắng này thật sự không ít. Bọn họ nào dám nhận?

Túc Ninh: “Bà cứ nhận lấy đi, về sau nếu có việc gì xin phiền bà chăm sóc cho hai đứa nhỏ một chút là được.”

Cụ bà: “Vậy cậu là…”

Túc Ninh: “Ta không phải thân thích của bọn họ, chỉ là có chút quan hệ sâu xa với thằng bé.”

Lão thái thái: “Hả?”

Bà kinh ngạc nhìn Túc Ninh, không có quan hệ thân thích?

Câu nói không có quan hệ gì khiến lão thái thái khiếp sợ, mất hơn nửa ngày bà ấy cũng không biết nói gì, đến khi tên tiểu tử nhà mình dẫn Cẩu Đản và Táo Hoa về đến.

Ba đứa nhỏ đều chạy rất nhanh, trang phục cũng rất mỏng manh.

Từ xa Cẩu Đản liền vẫy tay: “Đại ca!”

Cậu nhóc thở hổn hển chạy đến, vui vẻ nói: “Sao huynh lại đến đây?”

Túc Ninh: “Ta đi ngang qua.”

Anh nhìn Cẩu Đản rồi lại nhìn Táo Hoa chạy phía sau hắn, cả hai đều gầy hơn trước. Tuy có thể kiếm được tiền nhưng cuộc sống của hai đứa bé cũng không dễ dàng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Túc Ninh đã lựa chọn đến thăm bọn họ.

Cẩu Đản: “Đi đi đi, chúng ta mau vào trong nhà, bên ngoài rất lạnh lẽo.”

Túc Ninh lấy lại bao đường rồi đưa cho cậu bé đã chạy đi gọi Cẩu Đản.

Cụ bà: “Không thể nhận được…”

Túc Ninh: “Cầm đi.”

Anh không nở nụ cười trông rất lạnh lùng, mặc dù lão thái thái biết người này không phải kẻ xấu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Bất quá Túc Ninh cũng đi theo Cẩu Đản vào nhà, nói thật là trong phòng cũng không quá ấm áp, đôi mắt Cẩu Đản sáng lấp lánh: “Đại ca, sao huynh lại đến nơi này?”

Tuy rằng đặt câu hỏi nhưng cậu bé vẫn tiếp tục nói: “Bọn đệ ở chỗ này quá khá tốt, nhìn xem bọn đệ cũng có áo bông.”

Túc Ninh vừa nhìn chiếc áo bông liền biết đây là hàng second-hand, có vẻ không được ấm lắm.

Nhưng Cẩu Đản lại rất cao hứng: “Năm rồi bọn đệ suýt nữa chết cóng, năm nay như vậy đã tốt hơn rất nhiều.”

Túc Ninh: “Số tiền lần trước ta cho ngươi cứ lấy ra một ít mà dùng.”

Cậu nhóc vò đầu, hắn đã dùng một ít, tiền bọn họ kiếm được chỉ đủ ăn uống, lúc ấy chỉ nghĩ đến việc ăn no nhưng lại quên mất vào mùa đông sợ là phải chịu khổ. Bởi vậy mới nói cuộc sống của mấy đứa nhỏ như bọn họ không hề dễ dàng.

Cẩu Đản: “Bọn đệ đã dùng một ít tiền để mua áo bông, mùa đông giá lương thực tăng cao nên lại mua thêm một ít lương thực, hiện tại còn dư không đến bốn lượng.”

Túc Ninh biết có thể thừa lại 4 lượng chứng tỏ bọn họ chi tiêu rất cẩn thận. Nếu một gia đình bình thường cầm 10 lượng thì có thể sử dụng trong một thời gian dài, nhưng hai người bọn họ thì không thể, vì trước kia bọn họ là tiểu ăn mày, cái gì cũng không có.

Hiện tại bọn họ có chỗ ở, cần phải vội vàng mua sắm vật dụng trong nhà nên không thể không tiêu tiền.

Túc Ninh gật đầu, anh nhìn hai đứa nhỏ: “Lần này ta lại đây có mang cho các ngươi một ít đồ vật.”

Cẩu Đản Nhi vội nói: “Bọn đệ không thể nhận.”

Tỷ tỷ của cậu - Táo Hoa đứng một bên cũng gật đầu. Túc thúc thúc đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, nếu không phải lúc trước Túc thúc thúc giúp đỡ thì hiện giờ bọn họ vẫn còn ở trong miếu hoang, nói không chừng còn mất mạng. Bọn họ không thể nhận đồ của thúc ấy mãi được.

Túc Ninh: “Ngươi là nam nhân sao lại lảm nhảm như mấy tiểu cô nương vậy.”

“Ta đưa cho ngươi thì ngươi cứ nhận lấy, ta cũng không cần ngươi báo đáp. Hơn nữa, có lẽ lần này là lần cuối cùng ta đến đây, sau này sẽ không bao giờ đến nữa.”

Cẩu Đản trợn to mắt: “Sao?”

Cậu nhóc vội vàng nói: “Đại ca về sau sẽ không đến đây nữa sao?”

Tuy rằng tỷ tỷ đã bảo cậu phải gọi là Túc thúc thúc, nhưng Cẩu Đản vẫn muốn gọi là đại ca.

Túc Ninh nhìn dáng vẻ của thằng bé, nói: “Rất khó nói trước được chuyện gì.”

Cậu nhóc có chút cô đơn, nhưng vẫn nói: “Đệ không cần mấy thứ này, chỉ cần thỉnh thoảng huynh đến thăm đệ một chút, có được không?”

Chưa từng có người quan tâm đến bọn họ, bọn họ và đại ca chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng đại ca vẫn luôn giúp đỡ họ, hai tỷ đệ bọn họ không phải là người không hiểu chuyện.

Túc Ninh thấy hốc mắt cậu nhóc đỏ bừng, nhìn sang thì thấy tỷ tỷ hắn cũng vậy.

Túc Ninh: “Khóc cái gì mà khóc, như vậy sẽ bị người khác chê cười. Được rồi, nếu có thể thì ta sẽ đến thăm các ngươi, nếu không thể đến thì chứng tỏ ta không tiện đến.”

Anh duỗi tay xoa đầu cậu nhóc, tóc của thằng bé đã dài hơn lúc trước, nhưng không thể sơ thành búi tóc nhỏ như mấy đứa nhỏ khác, mái tóc vẫn rất ngắn, trên đầu còn đội mũ.

Túc Ninh: “Ta mang cho các ngươi một ít đồ, nhanh đến đây xem một chút.”

“Đại ca, bọn đệ không cần…”

Túc Ninh: “Đừng đưa đẩy, ta còn phải nhanh chóng lên đường, nếu không đã không nhờ người gọi các ngươi trở về.”

Anh chỉ vào những thứ trong túi, nói: “Ta mang đến một cái chăn bông và bốn bộ áo khoác bông, nhìn chiếc các ngươi đang mặc trên người liền biết không thể giữ ấm.

Thay ra đi, còn có hai đôi giày bông, ta không biết các ngươi mang giày kích cỡ bao lớn nên lấy giày cỡ lớn, nếu bị rộng thì có thể lót miếng lót bên trong giày.”

“Đại ca…” Cẩu Đản nước mắt lưng tròng, hắn không thể nào tin được nhờ một lần xin cơm mà có thể gặp được người tốt đến vậy.

Túc Ninh: “Ngươi nhìn xem mình có giống nam nhân không!”

Cẩu Đản Nhi hít hít mũi, lau mặt.

“Ta còn mang đến một ít mì sợi, thứ này có thể bảo quản trong thời gian dài, nấu ăn cũng rất thuận tiện.”

Lần này Túc Ninh đến đây mang theo không ít thứ.

“Trong túi còn có đường trắng và muối, phỏng chừng đủ cho các ngươi ăn trong thời gian dài. Đây là một bao gạo nhỏ. Bên này là một ít thức ăn vặt, thỉnh thoảng các ngươi có thể lấy ra ăn.”

Hai đứa bé nghẹn họng, nhìn anh với vẻ mặt sững sờ. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều đồ vật đến vậy, lần trước cũng có rất nhiều thứ, nhưng bởi vì lần này có thêm cả chăn đệm quần áo mùa đông nên thoạt nhìn cực kỳ nhiều.

Túc Ninh dặn dò: “Tuy ta cho các ngươi mấy thứ này, nhưng các ngươi cũng phải biết nếu quá phô trương cũng không phải chuyện tốt.”

“Chuyện này bọn đệ hiểu, không ai có thể hiểu chuyện này hơn bọn đệ.”

Thật ra trước kia bọn họ không ở bên này mà chủ yếu xin cơm ở trấn nhỏ bên cạnh, nhưng bởi vì tranh chấp với người khác nên mới đi đến trấn bên này. Lúc ấy chỉ cần được bố thí một cái màn thầu cũng có thể bị cướp đi, nên bọn họ hiểu rằng đôi khi che giấu cũng là chuyện tốt.

Túc Ninh gật đầu: “Chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút.”

“Bọn đệ biết rồi đại ca.”

Túc Ninh: “Ta để lại cho các ngươi 20 lượng bạc, nhưng các ngươi vẫn phải tự mình cố gắng không thể dự vào người khác, có hiểu không?”

Cẩu Đản nghiêm túc nói: “Vâng, đệ sẽ nỗ lực, hai bọn đệ hiện đang cùng chưởng quầy học tính toán sổ sách và nguyên vật liệu. Hai bọn đệ đều sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ.”

Túc Ninh cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Túc Ninh không lại đây lâu, anh còn muốn thừa dịp trở về trước khi trời tối, nhưng vẫn căn dặn: “Mọi việc đều phải cẩn thận.”

“Được.” Cẩu Đản lại hỏi: “Đại ca phải đi ngay sao?”

Túc Ninh liếc hắn: “Như thế nào, còn muốn cùng ta uống một chung?”

Cẩu Đản: “…”

Táo Hoa lại lo lắng nhìn ra bên ngoài, nói: “Bên ngoài tuyết rơi rất dày.”

Túc Ninh: “Không sao cả.”

Anh chỉnh lại quần áo, nói: “Ta phải sớm trở về, các ngươi nhanh chóng sắp xếp những thứ này đi. Cố gắng sống thật tốt, bản thân càng chăm chỉ học tập thì cuộc sống mới có thể ngày càng tốt hơn.”

Hai tỷ đệ Cẩu Đản lập tức gật đầu: “Bọn đệ hiểu.”

Táo Hoa nói: “Đây là năm đầu tiên hai tỷ đệ chúng tôi có cuộc sống bình thường nên chưa có sự chuẩn bị, sang năm vào mùa hè chúng ta sẽ nhặt thêm nhiều củi, khi đến mùa đông nhất định sẽ ổn định hơn.”

Năm nay bọn họ chỉ nghĩ đến việc tích góp lương thực nên chủ yếu là tìm kiếm thức ăn, ngược lại nhặt củi không nhiều, nhưng năm sau sẽ không như vậy nữa. Trải qua một thời gian thích nghi với cuộc sống bọn họ sẽ dần hiểu biết nhiều hơn.

Túc Ninh liếc mắt nhìn tiểu cô nương hiểu chuyện này một cái, nói: “Hai ngươi phải nương tựa nhau mà sống, có chuyện gì cũng nên cùng nhau thương lượng. Tuy đệ đệ ngươi là con trai nhưng không phải việc gì cũng nghe theo hắn, phải cùng nhau bàn bạc rồi mới đưa ra quyết định.”

Cẩu Đản: “… Đệ mới không phải kiểu con trai cảm thấy bản thân mình rất lợi hại. Đệ rất nghe lời tỷ tỷ.”

Tảo Hoa cười nói: “Muội đã biết.”

Túc Ninh: “Được rồi, ta phải đi đây.”

“Đại ca…” Táo Hoa Nhi do dự mở miệng.

Bình thường đều là Cẩu Đản nói chuyện với Túc Ninh, Táo Hoa không quen thuộc với anh nên ít khi lên tiếng. Nhưng lần này cô bé lại nghiêm túc nhìn Túc Ninh, hốc mắt hồng hồng lên tiếng hỏi: “Đại ca, vì cái gì huynh lại đối xử với bọn muội tốt như vậy?”

Túc Ninh trầm mặc trong giây lát, sau đó nở nụ cười nhạt, khi hai đứa nhỏ nghĩ rằng anh sẽ không trả thì anh lại mở miệng: “Có lẽ khi còn nhỏ ta cũng hy vọng có người giúp đỡ ta như vậy.”

Hai tỷ đệ sửng sốt.

“Được rồi, lần này ta thật sự phải đi, nếu ta không quay về sẽ có người lo lắng.”

Hai người vội đưa Túc Ninh ra cửa. Túc Ninh đi rất nhanh, không biết vì sao anh lại có chút nhớ Chân Minh Châu. Tuy rằng chỉ vừa ra ngoài trong chốc lát nhưng vẫn nhớ nhung.

Hai đứa nhỏ nhìn theo bóng anh, đưa tay lên xoa mắt, trước giờ chưa từng có người nào đối xử với bọn họ tốt như vậy.

“Đại ca là người tốt.”

“Ta biết.”

Hai tỷ đệ lặng lẽ trở về phòng, hít sâu một hơi sau đó thu dọn những thứ trên bàn rồi đặt vào tủ, cuối cùng khoá tủ lại. Hai người đóng cửa phòng lại rồi thay quần áo mới, cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Túc Ninh đưa đến những thứ này và 20 lượng bạc đã giúp thay đổi cuộc sống của hai đứa nhỏ, trong lòng bọn họ cũng dần kiên định hơn.

Thật ra bọn họ lo lắng mình dần tiêu hết tiền sau đó lại phải trở về kiếp sống ăn xin như trước kia, thậm chí còn định đổi một chỗ ở khác có giá thuê phòng rẻ hơn, nhưng Túc Ninh đại ca đến đã giúp bọn họ giải quyết tất cả mọi vấn đề.

Mấy thứ này và bạc giúp bọn họ an ổn trải qua mùa đông.

Còn áo bông và chăn đêm không phải chỉ dùng trong một năm, có thể nói đã giúp bọn họ giảm bớt một phần gánh nặng cuộc sống.

Rất nhiều năm về sau, Cẩu Đản có tiền đồ, còn Táo Hoa cũng trải một cuộc sống thuận buồm xuôi gió. Khi đó, mỗi khi nhớ đến bản thân nhận được sự giúp đỡ khi còn nhỏ đều cảm khái bản thân thật may mắn.

Lúc sau khi bọn họ trở nên khá giả cũng thường xuyên giúp đỡ người khác, giống như bản thân mình đã từng được giúp đỡ vậy.

Đương nhiên đây cũng là những việc trong tương lai, hiện tại bọn họ vẫn đang là hai đứa bé bị Túc Ninh làn chỗ cảm động nước mắt lưng tròng.

Hai người đang ở trong phòng thử quần áo thì nghe thấy có người gõ cửa, Táo Hoa liền hỏi: “Là ai đó?”

“Là ta, Lý đại nương ở cách vách.”

Hai người vội đi ra mở cửa, cụ bà nhìn thấy bọn họ mặc áo bông mới liền kinh ngạc: “Thì ra người kìa đến đưa quần áo cho hai đứa sao? Quần áo này thoạt nhìn rất tốt.”

Hai đứa nhỏ gật đầu, Táo Hoa nói: “Mời đại nương vào nhà, vừa rồi bọn cháu đang thử quần áo.”

“Vừa rồi người đó còn đưa cho ta một bao đường…” Bà qua đây cũng là vì cái này.

“Thứ này quá quý giá, hắn có quan hệ gì với các ngươi? Thân thích sao?”

Cẩu Đản lắc đầu: “Không phải, thật ra chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng đại ca là người tốt. Trước kia đã từng giúp đỡ bọn cháu, sau này ngẫu nhiên sẽ tiếp tế một chút.”

“Đại nương cứ giữ lại bao đường này đi, đại ca có lòng tốt biếu bà thì bà cứ nhận đi.”

Cụ bà do dự một chút, nói: “Vậy thì ta sẽ nhận, về sau các ngươi có gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm đại nương.”

“Vâng!”

Chương kế tiếp