Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 86
Bởi vì có sự trợ giúp của Túc Ninh, sau khi sắp xếp lại mọi thứ hai tỷ đệ Táo Hoa và Cẩu Đản liền thả lỏng tâm tình. Thật ra dù Túc Ninh không đến thăm bọn họ thì bọn họ cũng có thể giải quyết được, vì họ chủ yếu tiêu tiền đặt mua một số vật dụng khi vào đông như củi và áo bông.

Áo bông là vật dụng cần thiết, năm nay thời tiết lạnh giá, thật sự không thể không mua. Áo bông mua về cũng không phải loại dày nhưng số tiền còn lại cũng không được bao nhiêu, cũng may không phải năm nào cũng phải mua áo bông nên cuộc sống cũng không quá khó khăn.

Bất quá trước kia mấy đứa nhỏ sống một ngày lo một ngày, căn bản chưa hề có một ngày ổn định, nên khi quyết định mua áo bông bọn họ vẫn có chút không muốn, mấy ngày này trong lòng vẫn cảm thấy bất an, sợ có việc gì cần phải dùng tiền.

Cũng may bọn họ không gặp phải chuyện gì lớn, thêm vào đó Túc Ninh đến đã giúp họ giảm bớt nỗi bất an trong lòng.

Hai tỷ đệ bọn họ biết nếu không có việc cần dùng tiền thì trên cơ bản cuộc sống về sau vẫn rất ổn thỏa. Hiện tại bọn họ có hơn 20 lượng bạc, khi tuổi ngày càng lớn thì tiền công cũng sẽ tăng, đến mùa đông năm sau cũng không cần mua thêm áo bông chăn bông nữa.

Hơn nữa… hôm nay Túc Ninh lại mang những thứ này đến đây nên có thể tiết kiệm được không ít; như muối có đến vài túi, nếu bọn họ tiết kiệm thì có thể dùng được một năm nên không cần mua. Còn mấy thứ như thức ăn thì một tháng này bọn họ không cần mua thêm, đương nhiên bọn họ cũng không nỡ ăn hết những thứ này.

Nếu tính ra tiền công mỗi tháng vẫn còn thừa rất nhiều.

Chờ vị đại nương cách vách rời đi, Táo Hoa lại mở ngăn tủ ra nhìn trong chốc lát, sau đó mở miệng.

“Đệ.”

“Hả?”

Táo Hoa nghiêm túc nói: “Tỷ có chút việc muốn thương lượng với đệ.”

“Tỷ cứ nói.”

Táo Hoa: “Mì sợi và gạo này chúng ta giữ lại, lâu lâu có thể cải thiện bữa ăn, nếu không cả năm chúng ta đều không nỡ mua ăn một lần.”

Lời này cũng không phải là giả, Cẩu Đản gật đầu, lại nghe tỷ tỷ nói tiếp.

Táo Hoa: “Nhưng túi đường trắng này nhà chúng ta không dùng được, đường trắng rất tốt nhưng ăn hay không ăn thật ra cũng không ảnh hưởng gì, chủ yếu là để ngọt miệng, không thể ăn no và dinh dưỡng như gạo và mì sợi, đệ nghĩ xem chúng ta bán nó đi được không?”

Cô bé vội nói: “Tỷ biết đây là đại ca mang đến cho chúng ta, nhưng tỷ nghĩ nếu chúng ta có thể tích góp được thêm một ít tiền, như vậy về sau cũng chút tiền để phòng thân, sau này đệ cưới vợ cũng có thêm một phần gia sản.”

Cẩu Đản nhìn tỷ tỷ, từ trước đến giờ tỷ tỷ đều suy nghĩ cho hắn, rõ ràng là bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

Cẩu Đản nghiêm túc: “Vậy được, chúng ta bán đi, đệ nhìn thấy cũng phải ba bốn cân, chúng ta cứ bán đi đổi lấy tiền.”

Táo Hoa: “Chắc là phải hơn hai ba bốn cân, chúng ta giữ lại một ít đến thời điểm ăn tết mang ra pha nước uống cho ngọt miệng, dư lại thì mang đi bán.”

Hai người liếc nhau, lại lật xem lên: “Muối này chất lượng cũng rất tốt.”

Thứ này rất tốt nhưng bọn họ không nỡ bỏ tiền ra mua, thứ này không dễ mua cũng không có có người bán.

“Mặt khác… phần thịt khô này chúng ta cũng giữ lại.”

Thứ quý giá như vậy bọn họ không nỡ bỏ tiền ra mua nhưng vẫn có thể để dành, vì thế hai người quyết định không bán. Nhìn tới nhìn lui lại thấy mấy khối điểm tâm cũng không cần thiết giữ lại, trước đó hai người đã từng ăn qua một lần, lần này không định giữ lại, chỉ lấy ra mấy khối để ngày mai mang đến cửa hàng biếu cho chưởng quầy và thiếu đông gia. Những thứ còn lại thì sắp xếp rồi cất đi. Hiếm khi bọn họ xin về sớm, nên cũng không trì hoãn mà nhanh chóng khóa cửa đi đến cửa hàng.

Quả nhiên Táo Hoa dự đoán không sai, túi đường này không chỉ ba bốn cân, mà thiếu một chút là được năm cân.

Hai tỷ đệ liếc nhìn nhau liền biết phần thiếu đó là phần đường bọn họ đã giữ lại, nhưng vì phẩm chất của đường trắng này rất tốt nên cửa hàng tính thành năm cân rồi đưa bọn họ mười lượng. Một cân đường trắng khoảng hai lượng bạc khiến hai tỷ đệ khiếp sợ trừng to mắt.

Phần điểm tâm còn dư lại vừa đúng ba cân, bán được ba lượng.

Món điểm tâm bị người ta ép giá, nhưng vì đường trắng không đủ cân nên hai tỷ đệ vẫn rất cao hứng.

Nhà nghèo cũng có thể ăn được một hai khối điểm tâm, nhưng số tiền mua điểm tâm này cũng đủ cho nhà nghèo mua lương thực ăn cả tháng. Chưởng quầy dựa theo giá này để thu vào cũng là hợp lý.

Hai tỷ đệ về nhà đột nhiên phát hiện số tiền tiết kiệm của nhà mình lên đến gần 37 lượng bạc, cả đời này bọn họ còn chưa từng nhìn thấy số bạc lớn vậy đâu.

Cả hai run rẩy giấu tiền, đồng thời cũng vui vẻ bật cười.

Ngày hôm sau khi đến cửa hàng, hai tỷ đệ đã mặc áo bông và đi ủng da, bộ quần áo này rất ấm áp, hoàn toàn khác với những chiếc áo bông mà bọn họ đã mua, hơn nữa chiếc áo đó cũng không hàng mới.

Chiếc áo bông và giày bông này thật sự rất thoải mái.

Hai người vừa đến cửa hàng vải đã bị thiếu đông gia nhìn thấy: “Ai… quần áo này của các ngươi…”

Hắn vội tiến lên: “Để ta nhìn xem.”

Nhà bọn họ mở phường vải, cũng có bán cả trang phục, mặc dù không nhiều nhưng khi nhìn thấy kiểu dáng quần áo đặc biệt thì lập tức muốn nhìn kỹ một chút.

Cẩu Đản cười hì hì, nói: “Thiếu đông gia, chưởng quầy đâu? Ta mang một ít thức ăn ngon đến cho các người.”

Lúc này, chưởng quầy từ bên trong đi ra, ánh mắt không nhìn đến điểm tâm mà nhìn về phía quần áo: “Để ta nhìn xem quần áo của các ngươi một chút.”

Quả nhiên là cha con, cách nói chuyện rất giống nhau.

“Ở chỗ chúng ta không có kiểu dáng này; cha, người xem thử có phải kiểu dáng giống với ở huyện thành không?”

“Thoạt nhìn rất ấm.”

“Đặc biệt thì đặc biệt nhưng lại không đẹp mắt, có vẻ phùng phình.”

Hai cha con bắt đầu nghiên cứu, chưởng quầy cũng hỏi: “Chiếc áo này là do thân thích của ngươi đưa đến ngày hôm qua đúng không?”

Ông hiểu được gia cảnh của hai đứa nhỏ này, nếu không thì ông cũng đã không đưa ra mức lương học việc phù hợp. Nhà người khác sẽ không trả lương cao như bọn họ, nhưng quả thật hai đứa nhỏ này làm việc rất cẩn thận và nghiêm túc.

“Không phải là thân thích, chỉ là một vị đại ca trước kia đã từng giúp đỡ chúng ta, huynh ấy từ nơi khác đến đây thăm chúng ta sẵn tiện mang cho chúng ta một vài thứ.”

Hai tỷ đệ Cẩu Đản vẫn hiểu rõ có một số chuyện không cần nói quá tỉ mỉ.

Nhưng chưởng quầy nhìn Cẩu Đản với ánh mắt kinh ngạc, thầm nghĩ vận may của hai đứa nhỏ này thật tốt mới có thể gặp được người thiện tâm như vậy.

Hiện giờ mỗi người đều có quan niệm bản thân còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, làm gì có khả năng quan tâm đến người khác.

Nhưng người này còn có thể tặng đồ cho bọn họ, chắc hẳn gia cảnh cũng rất tốt.

“Nếu là ân nhân thì phải cố gắng báo đáp.”

Cẩu Đản gật đầu: “Đại ca là tốt nhất.”

Chưởng quầy bật cười, nói: “Các ngươi ở chỗ ta cũng phải nỗ lực học tập, sau này có được tay nghề rồi tích cóp tiền mở một gian hàng vải.”

Hai đứa nhỏ đều lắc đầu: “Làm sao có thể, bọn ta không dám nghĩ đến chuyện này, phải mất rất nhiều tiền mới có thể mở được một cửa hàng vải, đúng không?”

Chưởng quầy và nhi tử của ông - thiếu đông gia của cửa hàng vải đều bật cười: “Vì thế ta mới nói các ngươi phải nghiêm túc học tập.”

Táo Hoa Nhi: “Chúng ta sẽ cố gắng!”

Cô bé múa may nắm tay, không hề có tác phong giống với nữ nhi của những gia đình bình thường: “Chúng ta nhất định sẽ làm được.”

Về sau, hai tỷ đệ Táo Hoa thật sự đã theo nghề buôn vải, nhưng không phải bởi vì bọn họ mở một cửa hàng vải, mà bởi vì… Táo Hoa gả cho thiếu đông gia của phường vải. Tuy nhiên đây là câu chuyện của năm sáu năm sau.

Hiện tại, thiếu đông gia chỉ là một tiểu tử choai choai khoảng 13-14 tuổi, còn Táo Hoa cũng chỉ mới hơn 10 tuổi mà thôi.

Hai tỷ đệ vẫn đang làm việc chăm chỉ để tiết kiệm tiền.

Tuy rằng tuổi của hai tỷ đệ vẫn còn nhỏ đã phải sống tự lập, nhưng nhờ chưởng quầy là người phúc hậu, hàng xóm cũng là người không rồi nên cuộc sống ngày càng tốt hơn… Sau khi về đến homestay, Túc Ninh liền thuật lại ngắn gọn câu chuyện của hai tỷ đệ Táo Hoa và Cẩu Đản cho Chân Minh Châu nghe.

Chân Minh Châu ghi nhớ nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Đến giữa trưa ngày thứ hai khi tuyết ngừng rơi, Chân Minh Châu đã tìm bác sĩ đến khám bệnh cho ba đứa nhỏ nhà Lý Quế Hoa.

Vị bác sĩ này không phải ai khác mà chính là Vu Thanh Hàn vừa mới đến Li Sơn.

Hôm nay anh đáp chuyến bay đến đây, chưa kịp đặt hành lý xuống đã vội chạy đến homestay Xuân Sơn. Lý Quế Hoa đã từng gặp qua Vu Thanh Hàn, cũng biết Vu Thanh Hàn là một vị thần y vô cùng lợi hại.

Vu Thanh Hàn tiến hành kiểm tra tỉ mỉ cho mấy đứa nhỏ, thậm chí cuối cùng còn làm xét nghiệm máu và nước tiểu.

Bọn họ cũng không mất thời gian chờ đợi, đến tối liền có kết quả.

Vấn đề của ba đứa nhỏ cũng không lớn, nguyên nhân bọn nhỏ vẫn luôn đau bụng giống như Chân Minh Châu suy đoán - đó là do nhiễm giun. Một bé khác còn bị thiếu hụt dinh dưỡng. Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, chỉ một năm trở lại đây nhà bọn họ mới được ăn ngon, hơn nữa cũng chỉ ăn ngon hơn những gia đình bình thường khác, kỳ thật cũng không được xem là món ăn xuất sắc gì.

Nhưng cũng vì chuyện này mà Vu Thanh Hàn đã sắp xếp người vận chuyển đến đây một số lượng lớn thuốc sổ giun, ngoại trừ phân phát cho người của Đại Sơn Áo Tử thôn, anh còn định phát cho một vài thôn lân cận, tuy nhiên việc này lại bị Túc Ninh ngăn cản.

“Tôi biết anh có lòng tốt, nhưng nếu anh tuỳ tiện đưa thuốc đến thì người ta sẽ cảm thấy anh không có ý tốt, thậm chí cũng sẽ không uống. Anh đừng tưởng rằng anh đến đó trao đổi hàng hoá vài lần thì bọn họ sẽ tin anh. Anh không phát hiện mỗi lần chúng ta đến đó một vài tiểu tức phụ đều không có mặt hay sao?”

Vu Thanh Hàn: “???”

“Những người trong thôn không yên tâm về chúng ta, bọn họ sợ rằng chúng ta không có ý tốt. Tuy nói rằng con nhà nghèo nuôi thả nhưng dù sao cũng là con ruột, người làm cha mẹ sẽ không để bọn nhỏ tuỳ tiện uống thuốc mà người khác đưa. Anh nên nghe tôi, cũng chỉ mấy tháng nữa là đến năm mới, năm sau chúng ta lại đi. Cứ nói là kẹo rồi phân phát cho bọn nhỏ. Dù sao mỗi lần chúng ta đến đó đều đưa một chút thức ăn cho bọn nhỏ nhờ họ đi gọi người đến.”

Vu Thanh Hàn cười: “Chúng ta còn phải làm chuyện lén lút thế này sao.”

Túc Ninh gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa tôi nghĩ anh cũng không thèm để ý đến việc tạo dựng danh tiếng.”

Vu Thanh Hàn: “Vậy được, cứ làm theo lời cậu nói.”

Nhưng anh vẫn nói thêm: “Người ở Đại Sơn Áo Tử thôn rất tin tưởng chúng ta, nên tôi sẽ chuẩn bị cho bọn họ trước.”

Lý Quế Hoa rời khỏi nhà cũng đã ba ngày, mặc dù ở nơi này rất thoải mái nhưng cô ấy lại rất nóng lòng muốn trở về nhà. Cô ấy đã ra ngoài lâu như vậy, không biết trong nhà đã lo lắng đến mức nào rồi. Chính vì vậy cô ấy cũng không chậm trễ, sau khi xác định tình huống của mấy đứa nhỏ đã ổn định liền muốn rời đi.

Nhưng lần này, Chân Minh Châu đã nhờ chú Ngưu mang theo Đại Hắc và Nhị Hắc đưa cô ấy về.

Một người phụ nữ như chị ấy lại dẫn theo ba đứa nhỏ thì làm sao cô có thể yên tâm. Bên cạnh đó, Chân Minh Châu còn chuẩn bị cho cô ấy một ít hàng tết, ba đứa nhỏ biết sắp phải rời đi đều nhìn Chân Minh Châu nước mắt lưng tròng.

Chân Minh Châu: “Đừng khóc, sau khi về nhà bụng sẽ không bị đau nữa, chị còn chuẩn bị cho các em thức ăn ngon, về nhà nói mẹ nấu món cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo cho các em ăn.”

Mấy đứa nhỏ khẽ cười, Chân Minh Châu khẽ chọc vào mặt mấy đứa nhỏ, nói: “Quay trở về lại biến thành mèo nhỏ.”

Người lớn phải bôn ba vì cuộc sống nên bọn nhỏ liền biến thành mặt mèo.

Chân Minh Châu quay sang nói với Lý Quế Hoa: “Chị Lý, dù không có khả năng đọc sách thì cũng nên để bọn nhỏ học chữ nổi, về sau sẽ có nhiều cơ hội hơn. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói chuyện này, mong chị ghi nhớ trong lòng.”

Lý Quế Hoa dùng sức gật đầu.

“Mấy đứa nhỏ nhà tôi đều đi học, Nhị Lang cũng vậy.”

Vương Nhị Lang vội gật đầu, nó cũng đi theo mọi người học chữ, hiện tại trong thôn có người dạy chữ.

Việc này do thôn trưởng - Lý đại thúc tổ chức, mỗi lần trong thôn thu được một khoản tiền sẽ trích ra một ít làm thù lao, tìm vị đồng sinh duy nhất trong thôn dạy mọi người đọc sách viết chữ. Không thu tiền của bất kỳ nhà nào, Vương Nhị Lang cũng theo mọi người học tập.

Lý Quế Hoa cảm thấy tiên nữ luôn nhắc nhở bọn họ phải biết chữ chắc chắn không phải là ba hoa chích choè, cô ấy nghĩ tiên nữ đang chỉ điển bọn họ.

Tiên nữ nói như vậy, chính là… nhà bọn họ sẽ có người đọc sách thi đậu công danh? Nhất định là như vậy, tiên nữ không thể nói trắng ra nhưng vẫn có thể chỉ điểm bọn họ.

Kích động!

Chân Minh Châu hoàn toàn không biết Lý Quế Hoa đang nghĩ gì, nếu biết sợ là cô cũng chỉ có thể câm nín. Chỉ là hiện tại cô không hề hay biết gì cả.

Chân Minh Châu vẫy tay tạm biệt bọn họ: “Trên đường cẩn thận, chú Ngưu cũng phải cẩn thận.”

Trong số bọn họ chỉ có chú Ngưu là thích hợp đưa mấy người Lý Quế Hoa trở về.

Chú Ngưu gật đầu, cũng không nói gì thêm, Đại Hắc và Nhị Hắc sủa lên hai tiếng rồi đi theo chủ nhân ra ngoài.

“Thật quá dọa người.”

Cậu con trai nhỏ của Lý Quế Hoa nhìn thấy hai chú chó săn liền sợ hãi: “Trông giống chó sói.”

Chú Ngưu nhìn mấy đứa nhỏ, nở nụ cười còn đáng sợ hơn khi không cười, nói: “Chúng nó rất ngoan.”

Bọn nhỏ thầm nghĩ: Gạt người!

Chương kế tiếp