Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 87
Ngày hôm đó, các bạn nhỏ ở Đại Sơn Áo Tử thôn đều được ăn một viên kẹo, chính là viên thuốc tẩy giun có màu hồng nhạt, vị ngọt như đường.

Mấy đứa nhỏ này hiếm có cơ hội được ăn kẹo, vì thế khi nhận được kẹo đều rất vui, đương nhiên không phải lấy danh nghĩa của Lý Quế Hoa mà là của Lý lão đầu.

Nhóm người Lý lão đầu đã trở lại, gần như về đến nhà cùng lúc với mấy người Lý Quế Hoa. Tuyết rơi dày đặc nên đi lại rất khó khăn, vất vả lắm xe lừa của bọn họ mới về được đến nhà.

Bất quá lần này thu hoạch được không ít, đây cũng là chuyến đi cuối cùng trong năm.

Mặc kệ có bao nhiêu, đổi ít hay đổi nhiều thì bên homestay Xuân Sơn đều thu. Vì thế lần này Lý lão đầu đã cố gắng mang về số lượng hải sản nhiều nhất có thể, trong đó còn có quà tặng của đại dương. Hải Tảo - con gái của em vợ ông tìm được một hộp trân châu dưới biển, màu sắc cực đẹp.

Lần này ông mang thứ này về muốn đổi thành tiền, giúp tiểu cô nương tích góp của hồi môn.

Bất quá sau khi trở về vừa nghe nói đến chuyện của bọn nhỏ, biết được uống nước ấm rất tốt cho cơ thể, thế là Lý lão đầu bất chấp thời tiết lạnh giá triệu tập già trẻ lớn bé trong thôn mở họp, dặn dò mọi người phải uống nước ấm.

Về phần thuốc tẩy giun có vị ngọt, người lớn cũng biết được đây là thuốc.

Nhưng mấy đứa nhỏ lại không biết, đều nghĩ thứ này là kẹo nên ăn uống rất vui vẻ.

Bởi vì trùng hợp lần này Lý lão đầu đi xa một thời gian nên mọi người đều nghĩ đây là Lý lão đầu mang từ bên ngoài về.

Bất quá chuyện này cũng không quan trọng, Chân Minh Châu bên kia cũng không vì chuyện này mà có phản ứng đặc biệt gì. Mục đích của bọn cô là giúp đỡ người khác, nếu đã như vậy thì những chuyện khác không còn quan trọng.

Ngược lại, Chân Minh Châu còn chân thành cảm khái: “Nếu mỗi thôn đều dễ nói chuyện như Đại Sơn Áo Tử thôn thì tốt biết mấy.”

Vu Thanh Hàn cười nói: “Đại Sơn Áo Tử thôn dễ nói chuyện là vì thôn trưởng Lý là người sáng suốt, hơn nữa thời điểm bọn họ khó khăn nhất đã được cô giúp đỡ. Nếu không cũng sẽ không dễ dàng như vậy, dù gì thì ở những địa phương càng nghèo thì càng thiếu hiểu biết.”

Lời này không hề sai.

Chân Minh Châu gật gật đầu, nói: “Bỏ qua những chuyện này đi, qua năm lại tính tiếp.”

“Không biết khi nào ba tôi sẽ trở về.”

Vu Thanh Hàn: “Hiện tại đừng nói đến việc khi nào chú Chân trở về, thật ra là cô đấy.”

Anh chỉ chỉ về phía Túc Ninh, nói: “Tết đến Túc Ninh vẫn ở lại đây sao? Như vậy có thích hợp không?”

Túc Ninh nhướng mày, hỏi: “Sao lại không thích hợp?”

Túc Ninh vừa nói chuyện đồng thời cũng nhìn về phía Chân Minh Châu, định xem cô trả lời như thế nào.

Chân Minh Châu: “Vẫn ổn.”

“Tết Nguyên Đán năm ngoái, ba người nhà Cốc Chi Tề cũng ở đây nhưng rất ít khi ra khỏi phòng. Năm nay cũng vậy, dù sao ba tôi cũng biết Túc Ninh là đồng nghiệp của tôi. Chuyện này còn không bằng năm ngoái.”

Chân Minh Châu cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.

Hơn nữa… Cô nói: “Nếu để Túc Ninh đi thì anh ấy ăn tết ở đâu?”

Túc Ninh rũ mắt.

Vu Thanh Hàn: “Để cậu ta đến nhà tôi ăn tết.”

Chân Minh Châu: “…”

Thật ra đến nhà anh ăn tết cũng rất kỳ quái đấy!

Túc Ninh: “Tôi từ chối.”

Vu Thanh Hàn nhìn Túc Ninh cười như không cười, nói: “Cậu còn ghét bỏ tôi.”

Túc Ninh hỏi ngược lại: “Tôi không thể ghét bỏ anh sao?”

Chân Minh Châu nhìn hai người bọn họ nói chuyện, tặc lưỡi nói: “Hai người không thể nói chuyện đàng hoàng hay sao?”

Nhìn dáng vẻ thì hình như là không thể.

Cô cũng không muốn kéo dài đề tài này, nói: “Cứ để Túc Ninh ở lại đây là được, tôi sẽ giải thích với ba tôi, không có vấn đề gì lớn cả.”

Túc Ninh ý vị thâm trường bật cười.

Chân Minh Châu: “Này, anh cũng đừng cười kỳ quái như vậy chứ.”

Túc Ninh: “Ăn tết có cần chuẩn bị gì nhiều không?”

Nói đến việc này Chân Minh Châu lại cảm thấy phiền muộn: “Trước kia người trong thôn vẫn còn ở đây, tôi có thể nhờ bọn họ đến hỗ trợ, hiện tại tất cả đều phải tự mình chuẩn bị.”

Túc Ninh: “Hai chúng ta cùng nhau chuẩn bị.”

Anh vừa nói vừa xắn tay áo: “Cô cần chuẩn bị cái gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm.”

Chân Minh Châu bật cười: “Vậy được, có anh hỗ trợ cũng rất tốt. Năm ngoái nhà tôi chủ yếu làm món cá chiên, cà tím chiên, thịt viên chiên, còn có củ cải viên và khoai tây viên…”

Vu Thanh Hàn cố ý xen vào: “Phong cách ăn tết của nhà cô rất xưa cũ.”

Chân Minh Châu trừng mắt, nói: “Ăn tết sao có thể không chuẩn bị nhiều một chút? Nhà chúng tôi còn chuẩn bị miếng dán cửa sổ, câu đối, tranh dán Vu Thanh Hàn: “… Đến người lớn tuổi như ba mẹ tôi cũng không chuẩn bị đầy đủ như vậy.”

Chân Minh Châu: “Tôi thích đấy.”

Túc Ninh: “Chúng ta bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ sao?”

Trên thực tế, không bao lâu nữa là đến tết.

Chân Minh Châu: “Đúng vậy. Chúng ta đến thị trấn mua mấy loại giấy dán đi. Nếu đến muộn thì hàng đẹp đều sẽ bị người ta mua hết.”

Túc Ninh: “Được.”

Anh mỉm cười, tâm tình khá tốt, cũng không trách Vu Thanh Hàn lắm miệng.

Chỉ là Vu Thanh Hàn cảm thấy khó hiểu: Chẳng lẽ không thể mua sắm trực tuyến sao? Là một người hiện đại, lại còn trẻ tuổi không phải đầu tiên nên nghĩ đến việc mua sắm online à.

Nơi mà Chân Minh Châu đang nghĩ đến chính là chợ nông sản đấy.

Anh yên lặng nhìn trời.

Ngược lại Túc Ninh lại rất tích cực phụ họa, mỉm cười nói: “Ngày mai chúng ta đi à? Sớm muộn đều phải mua, không bằng mua sớm một chút, sẵn tiện nhìn xem còn có thứ gì khác muốn mua hay không.”

Chân Minh Châu vội gật đầu, nói: “Đúng rồi, những thứ như đậu phộng hạt dưa cũng không thể thiếu.”

Đây là năm đầu tiên Túc Ninh đón tết ở nơi này nên cũng không rõ “năm mới” trải qua như thế nào quá, tuy nhiên anh vẫn rất vui vẻ. Vui vẻ vì có thể có cơ hội cùng Chân Minh Châu dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị hàng tết.

Anh lại hỏi: “Ăn tết có cần chuẩn bị bàn tiệc không?”

Chân Minh Châu: “Đương nhiên là có, trước kia tuy rằng chỉ có hai người là tôi và ba nhưng cũng chuẩn bị vài món ăn, nếu thức khuya thì sẽ làm thêm sủi cảo. Còn có pháo hoa, chúng ta cũng mua pháo hoa.”

Túc Ninh: “Được.”

Cả người Túc Ninh đều trở nên sáng sủa, tinh thần phấn chấn, hai mắt sáng ngời.

Chân Minh Châu tò mò hỏi: “Trước kia… thời điểm đón tết anh thường làm gì?”

Túc Ninh: “Cái gì cũng không làm.”

“Trước kia, thời điểm năm mới bọn tôi đều cần làm những việc phải làm, không cùng nhau ăn cơm cũng không cùng nhau uống rượu, thậm chí còn không nói câu chúc mừng, mọi người đều tuỳ ý.”

Chân Minh Châu nghe vậy thì thở dài, nói: “Thật quá nhàm chán.”

Túc Ninh cười nói: “Nếu thật sự tổ chức tụ tập ăn uống tôi nghĩ cũng không ai muốn tham gia. Dù sao thì mọi người đều quan tâm đến thân phận của bản thân, không muốn để nhiều người biết thân phận của mình, nên sẽ chẳng có ai nguyện ý đâu.”

Chân Minh Châu không hiểu điều này, kinh ngạc thở dài một tiếng: “Thật đúng là không thú vị.”

Túc Ninh: “Đúng vậy, nhưng đây cũng là việc bình thường.”

Chân Minh Châu gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu, hơn nữa cũng vội an ủi anh: “Không sao cả, về sau sẽ tốt hơn. Sau này mỗi dịp tết anh đều có rất nhiều bạn bè. Anh có thể ở nhà tôi ăn tết, dù sao nhà tôi cũng chỉ có tôi và ba, nhiều người thì càng náo nhiệt.”

Túc Ninh nhướng mày, mỉm cười, khóe miệng giương cao.

Vu Thanh Hàn: “…” Tôi vẫn còn ở đây đấy, cậu có cần cười đến xuân tâm nhộn nhạo như vậy không.

Trong lòng Vu Thanh Hàn ít nhiều cũng cảm thấy có chút chua xót, nhưng rất nhanh anh đã đè ép cảm giác này xuống, hà rất phải suy nghĩ quá nhiều, cũng không có ích gì.

Chân Minh Châu tiếp tục hứng thú bừng bừng: “Để tôi nói cho anh biết, chờ đến năm mới anh sẽ thấy ở chỗ chúng ta có rất nhiều người đốt pháo hoa. À quên mất, mọi người đều đã đi rồi…”

Mỗi khi nhắc đến chuyện này, Chân Minh Châu luôn có chút thương tâm, nhưng rất nhanh đã nói: “Tuy rằng mọi người đã dọn đi, nhưng tôi nghĩ những người vừa chuyển đến cũng rất thích việc này. Một thời gian trước tôi có trò chuyện với vị giáo sư lịch sử họ Lý, khi nghe nói bên này có thể đốt pháo hoa pháo trúc thì rất vui vẻ.

Trước kia ông ấy ở thủ đô, bên đó không cho phép đốt pháo.”

Túc Ninh nắm được thông tin trọng điểm: “Không phải địa phương nào cũng được đốt pháo hay sao?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại có rất nhiều địa phương đều không được đốt pháo, phải chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.”

Cô dùng tay chống hai má, nói: “Tôi rất thích đốt pháo hoa, khi còn nhỏ đã thích, bây giờ cũng vậy.”

Túc Ninh: “Chỉ trong hoàng cung mới có thể nhìn thấy pháo hoa, tôi chưa được nhìn thấy bao giờ.”

Chân Minh Châu: “A!”

Cô trừng to mắt, nói: “Vậy thì giao thừa năm nay không thể bỏ lỡ nha.”

Vu Thanh Hàn quan sát hai người, cụp mắt xuống như đang có gì suy tư.

Không thể không nói, mặc dù Vu Thanh Hàn không muốn tin cũng phải nói; Túc Ninh có rất nhiều vấn đề, lại là thành phần nguy hiểm nhưng ở trước mặt Chân Minh Châu thì lại ngoan ngoãn như cừu non.

Hơn nữa, người này đúng là có điểm hợp với Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu bề ngoài nhìn rất lạc quan phóng khoáng, lương thiện hoạt bát; nhưng trên thực tế lại thiếu cảm giác an toàn. Còn Túc Ninh lại là kiểu người tin tưởng cô, chiều theo ý cô không hề có nguyên tắc nên sẽ giúp cô cảm thấy an toàn hơn. Mặt khác, Túc Ninh dường như không biết gì về xã hội hiện đại, hoàn toàn đang ở trạng thái tiếp nhận kiến thức mới; những việc như giới thiệu xã hội này với Túc Ninh, giới thiệu những điều mới mẻ, vô số những đồ vật mà cổ đại không có, hàng loạt những ngôn từ, tập tục mới lạ… rất thích hợp với người có tính cách như Chân Minh Châu. Đồng thời chuyện này cũng góp phần giúp Chân Minh Châu có được cảm giác an toàn.

Đương nhiên, tính cách liếm cẩu của Túc Ninh cũng rất quan trọng.

Mặc dù sự hình dung của anh có chút khó nghe, nhưng về cơ bản vẫn rất có lý.

“Nhân tiện tôi đang muốn nói với anh, năm nay Triệu Xuân Mai muốn dẫn Tiểu Thạch Đầu đến ăn tết cùng chúng tôi.”

Chân Minh Châu cười nói: “Như vậy không phải càng đông người sao? Nhiều người ăn tết sẽ rất náo nhiệt, thật ra tôi không thích ít người, cảm thấy rất cô đơn.”

Túc Ninh kinh ngạc: “Chị ấy cũng đến sao?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Bất quá sẽ không ở lại nhà tôi, chỉ là đêm 30 đến đây tụ tập đón giao thừa, nếu chỉ có dì ấy và Tiểu Thạch Đầu đón tết thì rất nhàm chán.”

Túc Ninh: “Cũng đúng.”

“Có cần chuẩn bị gì thêm cho bọn họ không?”

Chân Minh Châu: “Như thế thì không cần, hai người dì Triệu cũng chỉ đến đây vào đêm 30 mà thôi. Trước kia khi chưa có Tiểu Thạch Đầu dì ấy đều ăn tết một mình.

Năm trước dì ấy nhận nuôi Tiểu Thạch Đầu, có thể là vì cảm thấy không yên tâm nên không dẫn thằng bé đến đây, nhưng hiện tại anh ở đây vẫn không sao, chứng tỏ không xảy ra vấn đề gì đối với sức khỏe. Chỉ cần chú ý không để thằng bé đến mở cửa là được.”

Túc Ninh: “Cô nói đúng.”

Vu Thanh Hàn thấy hai người bọn họ thảo luận khí thế ngất trời, nghĩ tới nghĩ lui liền nói: “Nếu không thì tôi cũng đến đây ăn tết với mọi người?”

Chân Minh Châu sửng sốt, kinh ngạc nhìn Vu Thanh Hàn, nói: “Sao vậy?”

Túc Ninh hơi nheo nheo mắt, nghiêm túc nhìn Vu Thanh Hàn.

Sao anh lại cảm thấy người tên Vu Thanh Hàn này có hơi dư thừa.

Vu Thanh Hàn: “Mọi người không hoang nghênh tôi đến đây ăn tết sao?”

Chân Minh Châu: “Anh không về nhà sao? Ba mẹ anh vẫn đang ở nhà mà.”

Vu Thanh Hàn: “Tôi không thể dẫn bọn họ đến đây sao?”

Túc Ninh và Chân Minh Châu đều trầm mặc, sau đó trăm miệng một lời: “Vì sao?”

Lời này hỏi rất hay.

Vì sao?

Chẳng lẽ là do quá nhàn rỗi.

Chương kế tiếp