Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 88
Vào tháng chạp xuất hiện một đợt rét đậm, thời tiết lạnh giá, ở Túc triều tuyết bay tán loạn khiến mọi người trải qua những ngày khó khăn.

Ở Li Sơn cũng vậy, đương nhiên không phải quá bất tiện, chỉ là tuyết rơi dày đặc hơn.

Tuy nhiên, trận đại tuyết ở hiện đại khác với cổ đại, dù tuyết rơi dày đặc cũng không làm chậm trễ việc ra ngoài đặt mua hàng tết. Tết năm nay đến tương đối muộn, nên hiện tại được xem như thời điểm lạnh nhất, cách thời điểm đón tết khoảng một tháng.

Tuy còn khoảng một tháng, nhưng nếu không có việc gì làm thì có thể đi mua sắm. Vì thế Chân Minh Châu liền đưa ra quyết định này. Cô định sẽ dẫn Túc Ninh đi dạo xung quanh, đồng thời tham quan chợ nông sản ở xã hội hiện đại.

Mặc kệ hiện tại ngành thương mại điện tử phát triển mạnh mẽ như thế nào thì chợ nông sản vẫn tồn tại theo thời gian.

Chân Minh Châu ra cửa vào buổi sáng đầy nắng, không ra khỏi cửa vào những ngày mưa hay có tuyết rơi là nguyên tắc của Chân Minh Châu.

Hay nói đúng hơn là vì công việc.

Tóm lại, dù sao thì Chân Minh Châu cũng không ra ngoài vào những ngày thời tiết bất thường như vậy.

Đúng lúc hôm nay trời đẹp, cô bèn nói với Túc Ninh: “Tôi dẫn anh ra ngoài đi dạo, tham quan một chút.”

Túc Ninh: “Được.”

Chân Minh Châu nghĩ những người ít nói nhưng lại nghe lời như Túc Ninh, nếu làm vệ sĩ thì vô cùng hoàn hảo.

“Chúng ta…”

Hai người đang chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa, người đến là Vu Thanh Hàn và một vị giáo sư khác.

Chân Minh Châu: “Sao hai người lại đến đây? Đừng nói là anh đã biết hôm nay tôi định ra ngoài nhé? Chỗ tôi bên này không cần người trông cửa.”

Tuy rằng thời tiết ở Li Sơn thường xuyên thay đổi, nhưng vào đông khi mặt trời lên cao thường sẽ không có tuyết rơi.

Vu Thanh Hàn lắc đầu: “Không phải vì chuyện này.”

Chân Minh Châu: “À, vậy anh cứ nói.”

Vu Thanh Hàn: “Là giáo sư có phát hiện mới muốn hỏi Túc Ninh một số chuyện.”

Túc Ninh nhìn về phía vị lão tiên sinh, ngay sau đó lại nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu cười, nói: “Anh nhìn tôi làm gì? Công việc là quan trọng nhất. Mời hai vị vào nhà.”

Tuy rằng rất khách khí, nhưng phần khách khí này không phải đối với Vu Thanh Hàn mà là khách khí với vị chuyên gia đi cùng với anh.

Từ khi căn cứ được xây dựng quả thật đã giúp công việc thuận tiện hơn rất nhiều.

Lão tiên sinh: “Tôi họ Trần, mọi người gọi tôi Trần lão là được.”

Ông biết thân phận của Túc Ninh, lần này đến đây cũng là vì muốn gặp anh.

Bọn họ cùng nhau đi vào thư phòng, vốn dĩ trước kia nơi này đặt một chiếc bàn nhỏ, hiện tại đã được đổi thành bàn tròn, như vậy mọi người cũng dễ dàng thảo luận hơn.

Bốn người lần lượt ngồi xuống, Vu Thanh Hàn đặt chiếc túi lớn phía sau lên bàn.

Chân Minh Châu: “…”

Bên trong có khá nhiều tài liệu, Trần lão nhanh chóng lấy ra một xấp ảnh chụp, đây là ảnh ngày đó nhóm người Vu Thanh Hàn ra ngoài chụp lại, bọn họ đã ra ngoài rất nhiều lần nên ảnh chụp có khoảng mấy nghìn tấm.

Trần lão đã chỉnh sửa lại hết, sau đó mở một quyển album ra, tìm đến vị trí mình đã đánh dấu kỹ càng, nói: “Tôi muốn hỏi một chút về cái cây trong bức ảnh này, đây là loại cây thường thấy ở Túc triều sao?”

Túc Ninh nhìn sang, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ở địa phương này thì không lại ít khi nhìn thấy.”

Ánh mắt Trần lão sáng lên, nói: “Cậu nói cụ thể một chút.”

Túc Ninh: “Có lẽ là do khí hậu nên ở những nơi quanh đây loại cây này không tính là nhiều, nhưng ở kinh thành thì lại rất nhiều nên những người định cư ở kinh thành tất nhiên là sẽ thường xuyên nhìn thấy loại cây này, ngược lại với những người sinh sống ở trấn Bình An thì sẽ rất ít khi nhìn thấy nó.”

Chân Minh Châu tò mò hỏi: “Loại cây này có gì đặc biệt sao?”

Trần lão cũng không cảm thấy ngạc nhiên với câu hỏi của Chân Minh Châu, ngược lại còn nghiêm túc giải thích: “Giống cây này cực kỳ hiếm, ở nước chúng ta chỉ có một hòn đảo nhỏ là có loại cây này, chúng rất khó sinh trưởng, đến nay giống cây này vẫn không thể sống ở những địa phương khác. Tôi nghĩ nếu Túc triều có giống cây này thì có thể đối chiếu với nhau.”

Chân Minh Châu: “Đảo nhỏ?”

Trần lão miêu tả đại khái về diện tích nơi này, đồng thời còn nói: “Ở trên đảo không có người ở.”

Chân Minh Châu trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tôi cảm thấy có điểm không khớp, dựa theo lời ông nói, diện tích đảo nhỏ này không lớn, nhưng tôi biết diện tích Túc triều là không nhỏ. Có phải điều này đã chứng tỏ thật ra giữa hiện đại và Túc triều là hai thế giới song song?”

Vấn đề này không thuộc lĩnh vực nghiên cứu của Trần lão, ông nói: “Tôi cũng không rõ vấn đề này, chỉ có thể phân tích dựa trên những kiến thức liên quan đến lịch sử và địa lý.”

Chân Minh Châu: “Chúng ta có bản đồ đảo nhỏ không? Dù là đảo nhỏ thì cũng phải có núi có cây. Chúng ta có thể để Túc Ninh đến đó xem thử xem có khu vực nào quen thuộc hay không.”

Đề nghị này của Chân Minh Châu không tồi, khiến Trần lão liên tục gật đầu: “Cô nói đúng.”

Vậy mà ông lại mất quên việc này.

Mọi người lập tức lấy bản đồ đảo nhỏ ra, đương nhiên bọn họ phải mang theo thứ này. Vì sau khi phát hiện loại cây này bọn họ liền tiến hành nghiên cứu.

Chân Minh Châu đến gần Túc Ninh, nói: “Anh xem một chút, đại khái cũng có thể hiểu, đúng không?”

Túc Ninh gật đầu, anh không có nhiều kiến thức nhưng vẫn có thể hiểu được chút ít.

Anh chỉ vào một vị trí trên bản đồ: “Nơi này bốn phía đều là biển sao?”

Chân Minh Châu gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng anh không cần để ý chuyện này. Thương hải tang điền luôn biến hoá theo thời gian.”

Túc Ninh quan sát trong chốc lát, nói: “Tôi có thể hiểu được, nơi này là núi sao?”

Anh giao tiếp với Chân Minh Châu dễ dàng hơn khi nói chuyện với Vu Thanh Hàn và Trần lão.

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy.”

Túc Ninh hơi híp mắt, nói: “Phụ cận kinh thành có một tòa Bạch Linh Sơn.”

Tốc độ nói chuyện của anh vẫn đều đều không thay đổi: “Tổ chức sát thủ từng an bài một số người ở nơi này. Tôi cảm thấy ngọn núi này có chút giống, nhưng lại không dám khẳng định.”

Ba người đều kinh ngạc nhìn anh.

Vu Thanh Hàn: “Như vậy để tôi sắp xếp, đêm nay chúng ta sẽ bay đến đó.”

Người này đúng thật là không muốn chờ đợi dù chỉ một phút.

Túc Ninh: “Bạch Linh Sơn nằm ở phía nam, từ cửa thành đông đi bộ chừng khoảng hai canh giờ, nhưng tôi lại không thấy ở nơi này có bất kỳ kiến trúc gì nên cũng không dám khẳng định.”

Vu Thanh Hàn: “Chuyện này tôi hiểu.”

Chân Minh Châu tò mò: “Không phải tổ chức sát thủ của các người ở trong kinh thành hay sao? Tôi còn tưởng rằng là ở bên trong.”

Túc Ninh: “Đúng là ở bên trong thành, nhưng thỏ khôn còn có ba hang. Đây là một trong những danh lam thắng cảnh, cũng là nơi được nhiều người biết đến. Ở Bạch Linh Sơn có một ngôi chùa, nơi này Tống Tử nương nương hương khói cường thịnh. Nhưng thật ra hòm công đức trong chùa chính là nơi tổ chức tiếp nhận nhiệm vụ.

Kho báu của tổ chức sát thủ cũng được cất giấu trong mật thất ngầm được xây dựng ở Bạch Linh Sơn. Bởi vì nơi này rất nổi tiếng nên ngược lại mọi người sẽ không cảm thấy đây là nơi cất giấu kho báu. Hơn nữa, bên trên trông rất bình thường chỉ là bên dưới lòng đất lại xây dựng mật thất.”

Túc Ninh vẫn luôn muốn đến kinh thành một chuyến chính là vì muốn thực hiện lời hứa giao nộp kho báu. Vì thế khi nhắc đến chuyện này anh cũng không giấu giếm.

Anh cũng chỉ giải thích một cách bình thường, cũng không có ý gì khác, theo ý anh nói nếu muốn lấy được kho báu thì nhất định phải đến kinh thành, nhưng Chân Minh Châu lại đột nhiên hăng máu hơn.

Tinh thần vô cùng phấn chấn.

Cô lập tức nói: “Anh nói xem cụ thể là ở nơi nào?”

Cô vô cùng hưng phấn, nói: “Chúng ta có thể đến đảo nhỏ đào một chút thử xem.”

Túc Ninh: “…”

Vu Thanh Hàn: “…”

Trần lão: “…”

Chuyện này… Ngữ khí của người này cũng thật là… Chân Minh Châu cười khanh khách, nghiêm túc nói: “Mọi người nghĩ thử xem chuyện này cũng đâu phải không được, đúng không?”

Được… sao?

Ba người liếc nhìn nhau.

Chân Minh Châu nghiêm túc: “Tôi nghĩ chúng ta có thể ở bên này thử một lần, thật ra việc đào xới tìm kiếm kho báu ở bên này ít nguy hiểm hơn là để Túc Ninh hồi kinh.”

Tuy rằng Vu Thanh Hàn đã từng nói cấp trên không yêu cầu anh giao nộp kho báu, nhưng Chân Minh Châu biết rõ Túc Ninh muốn hồi kinh.

Túc Ninh là nam tử hán đại trượng phu lại trọng lời hứa, nếu nói chuyện cũng giống như đánh rắm thì sao dám tự xưng mình là đàn ông.

Vì thế Chân Minh Châu đề nghị: “Đương nhiên cũng có thể chúng ta không đào được thứ gì. Nếu vậy thì nơi này căn bản không phải là Bạch Linh Sơn mà Túc Ninh nhắc đến; hoặc cũng có thể, sau mấy trăm năm kho báu đã sớm bị người khác tìm thấy và lấy mất; còn có một khả năng nữa chính là thế giới song song không tồn tại. Nhưng dù có một ngàn hay một vạn khả năng thì thế nào. Chúng ta thử một chút cũng chẳng sao.”

Thử tìm kiếm ở bên này vẫn tốt hơn là đi kinh thành.

Nếu, ý cô là nếu thật sự tìm được thì không phải sẽ giảm bớt không ít rắc rối hay sao?

Chân Minh Châu cảm thấy ý tưởng này của mình hay phết.

Vu Thanh Hàn: “Cô nói rất có lý.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên, tôi không hề nói bừa đúng không?”

“Thử một lần cũng không có việc gì, cũng không biết đồ vật bên trong có thích hợp để lấy ra không.”

Đôi khi kỹ thuật thăm dò vẫn chưa đạt đến mức độ thập toàn thập mỹ.

“Bên trong đó đều là vàng bạc châu báu sao?”

Túc Ninh gật đầu.

Trần lão: “Nếu chỉ là vàng bạc châu báu thì không ảnh hưởng đến quá trình khai thác… Nhưng cũng có thể căn bản không có gì cả.”

“Không phải có thể mà xác suất rất lớn là cái gì cũng không có.”

Vu Thanh Hàn cười, đồng thời cũng ăn ngay nói thật: “Nhưng dù không có gì cả thì như Chân Minh Châu đã nói, thử đến đó một lần cũng không sao. Túc Ninh, cậu lại đây nhìn một chút xem có nơi nào cậu cảm thấy quen thuộc hay không?”

Túc Ninh: “Được.”

“Ở bên này…”

Mọi người lại bắt đầu thảo luận, quả nhiên rất nhanh Túc Ninh lại tìm được một vài địa phương trong có vẻ quen thuộc. Nghe vậy mọi người cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn gấp trăm lần.

Ai có thể nghĩ rằng bọn họ thật sự tìm thấy một nơi có khả năng là Túc triều, đúng là liễu ánh hoa tươi lại một thôn.

Trần lão vô cùng kích động.

Vu Thanh Hàn: “Tôi đi tìm Thẩm Nham.”

Trưởng phòng Thẩm là tổng phụ trách của căn cứ nghiên cứu, Vu Thanh Hàn không nói thêm lời nào mà trực tiếp rời đi. Trần lão lôi kéo Túc Ninh không buông, tiếp tục hỏi về phong tục tập quán của một vài địa phương cũng như một số việc khác.

Chân Minh Châu cũng tham gia náo nhiệt, cảm thấy cực kỳ thú vị.

Đúng như câu nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.

Bởi vì Túc Ninh thường xuyên vào nam ra bắc, nên kiến thức rộng rãi hơn những người chỉ quanh quẩn trong thôn, lại càng hiểu biết hơn về phong tục tập quán của từng địa phương. Bất kể là Trần lão hay Chân Minh Châu đều vui vẻ lắng nghe. Trần lão vẫn luôn mở bút ghi âm, còn bản thân ông cũng không ngừng ghi chú lại.

Trần lão: “Ở Túc triều đã có các loại lương thực sản lượng cao như khoai tây, khoai lang rồi sao?”

Túc Ninh: “Đúng vậy, hầu hết những gia đình nghèo khó đều ăn thứ này.”

Trần lão cảm khái: “Quả nhiên sự biến mất của một triều đại không hẳn là vì thiếu lương thực.”

Túc Ninh: “Tôi nghĩ là do rất nhiều nguyên nhân.”

“Đúng vậy.”

Chân Minh Châu ở bên cạnh lẩm bẩm: “Hoàng đế khai quốc của Túc triều cũng là người xuyên không, tôi đoán là có liên quan đến việc này. Ông xem trang phục của bọn họ đi, tiêu chuẩn không quá rõ ràng, kiểu dáng nào cũng có, hơn nữa cũng quá kiểu cách.”

Trần lão: “Cũng có thể là vì nguyên nhân này.”

“Không ngờ một cô gái nhỏ như cô lại hiểu biết không ít.”

Chân Minh Châu: “Tôi là người đầu tiên tiếp xúc với cổ đại, tiếp xúc càng nhiều tự nhiên sẽ biết nhiều hơn.”

Trần lão hâm mộ nhìn Chân Minh Châu, ông cũng muốn ở lại đây, cũng muốn tiếp xúc với người cổ đại nhiều hơn. Nhưng bởi vì tuổi ông đã cả nên tổ chức không đồng ý.

Tuy nhiên, lão nhân gia vẫn rất vui vẻ vì có thể đến đây, ông vỗ vai Túc Ninh, nghiêm túc nói: “Nếu muốn đi nơi nào khác thì chúng ta vẫn sẽ đi cùng nhau.”

Chân Minh Châu kinh ngạc: “Ông cũng sẽ đi sao?”

Trần lão trừng to mắt, nói: “Nếu có thể thì đương nhiên là tôi muốn đi, tôi là chuyên gia cũng là người đầu tiên phát hiện giống cây đặc biệt này, sao có thể quăng tôi sang một bên được?”

Chân Minh Châu: “A, nhưng thật ra cũng không cần dùng từ ‘quăng’ này đâu nhỉ.”

Nhưng lão nhân gia vẫn kiên định: “Tôi nhất định phải đi, đồng chí tiểu Túc và tôi đang bàn bạc một chút về vấn đề này. Đồng chí Tiểu Chân không đi được đúng không?” Ngữ khí có chút đắc ý và khoe khoang.

Chân Minh Châu thật ưu thương, cô cảm thấy lão nhân gia này đang cố ý.

Chuyện này còn cần phải nói sao?

Nếu mọi người thật sự phải đến đảo nhỏ thì Chân Minh Châu cũng không thể đi, nơi này không thể thiếu Chân Minh Châu được.

Chân Minh Châu có chút ưu thương, nhưng vẫn nói: “Tôi cũng muốn đi, công việc này đúng là ràng buộc mà.” Sau đó liền thở dài.

Mọi người đều nở nụ cười.

Chương kế tiếp