Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 89
Mục đích của chuyến đi này là vì số vàng bạc châu báu mà Túc Ninh đã nhắc đến sao.

Đương nhiên là không phải.

Tuy Túc Ninh biết bản thân mình cần phải giữ lời hứa, nhưng thật ra đây không phải là chuyện quan trọng nhất.

Mục đích quan trọng nhất của chuyến đi này chính là thăm dò địa chất, so với kho báu mọi người càng hy vọng Túc Ninh có thể xác minh bên kia có phải là Túc triều hay không.

Quả nhiên, tối hôm đó, đề xuất của Vu Thanh Hàn đã được thông qua, dự định đến sáng hôm sau xuất phát, đầu tiên là đi máy bay đến Cảng thành, sau đó chuyển sang đi tàu.

Đây là lần đầu tiên Túc Ninh đi xa nhà, đêm đó anh rất nghiêm túc hỏi ý kiến của Chân Minh Châu: “Lần này ra ngoài tôi nên mang theo những gì?”

Nếu là trước kia, anh sẽ mang theo một ít lương khô và bạc là có thể chạy lấy người, nhưng hiện tại… Lối sống khác biệt, anh biết mỗi lần Vu Thanh Hàn đi đi về về đều mang theo một chiếc rương lớn. Tuy rằng không hiểu được một người đàn ông cần gì chuẩn bị nhiều như thế, nhưng Túc Ninh vẫn chủ động chạy đến hỏi ý Chân Minh Châu.

Cơ hội như vậy anh sẽ không bỏ qua.

Quả nhiên, Chân Minh Châu rất nhiệt tình, cô nói: “Điểm đến lần này của mọi người là hoang đảo. Nơi đó chắc chắn là không có chỗ ở, nếu có thì cũng chẳng ra sao, nhưng tôi đoán những vật dụng cắm trại bên phía Vu Thanh Hàn sẽ chuẩn bị, đến lúc đó anh chỉ cần giúp đỡ bọn họ là được. Về phần anh thì nên chuẩn bị một ít thức ăn đi. Như vậy tương đối thuận tiện, còn có quần áo để tắm rửa, cũng không biết mấy ngày anh mới có thể trở về…”

Túc Ninh cũng không biết, bất quá anh nói: “Hẳn là không đến mấy ngày.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Cũng đúng, việc thăm dò và khai quật thật ra rất nhanh.”

Nếu nơi này là mộ cổ, e rằng thật sự rất phiền phức, nhưng nếu chỉ là nơi cất giấu kho báu thì có thể khai quật một cách bình thường, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Chân Minh Châu: “Vậy thì không cần mang theo quá nhiều thứ, anh có thể dùng vali của tôi.”

Cô lấy ra chiếc vali da của mình, không phải cô keo kiệt không đưa Túc Ninh vali mới, mà là bọn họ chuẩn bị rất nhiều thứ, bao gồm quần áo và giày dép cho trẻ em, nhưng lại không có vali, bởi vì ở cổ đại không sử dụng thứ này.

Hầu hết những vật dụng mà bọn họ chuẩn bị đều thích hợp với người cổ đại hoặc để làm ăn buôn bán với Cửu hoàng tử, vali được xếp vào nhóm không thể sử dụng được.

Chân Minh Châu: “Tuy rằng không biết đi mấy ngày, nhưng anh nên chuẩn bị ít nhất ba bộ quần áo để tắm rửa, một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân, mặt khác thì chuẩn bị thêm một ít thức ăn, những thứ như giăm bông và bánh quy đều rất cần thiết… Đồ ăn vặt thì không cần mang theo, đàn ông không cần mang theo thứ này.”

Túc Ninh đứng một bên nghiêm túc lắng nghe.

Vu Thanh Hàn đến homestay thông báo cho Túc Ninh thời gian xuất phát, liền nhìn thấy Chân Minh Châu vừa lẩm bẩm vừa giúp Túc Ninh sắp xếp hành lý.

Chẳng qua… Có vài lời thật ra không biết có nên nói hay không.

Một người đàn ông không cần mang đồ ăn vặt, chẳng lẽ lại dùng một chiếc vali da màu hồng nhạt sao?

Vali màu hồng nhạt. Đàn ông chân chính cũng yêu thích màu hồng nhạt sao?

Nhưng sự thật đã chứng minh người này đúng là có can đảm yêu thích hồng nhạt.

Đến ngày xuất phát, Túc Ninh vô cùng nâng niu chiếc vali màu hồng nhạt của mình.

Vu Thanh Hàn chỉ là tò mò lay một chút, liền đổi lấy ánh mắt không vui từ Túc Ninh, đến lúc ký gửi hành lý thì nét mặt anh càng thêm ngưng trọng.

Lần này Chân Minh Châu không đi cùng bọn họ, nhưng lại có hơn 30 người đồng hành với Vu Thanh Hàn và Túc Ninh.

Bọn họ có một ít thiết bị cần phải ký gửi, hành lý cũng vậy. Đây là lần đầu tiên Túc Ninh ngồi máy bay, trước kia khi anh cùng Chân Minh Châu đến sân bay tiễn ba Chân, cô đã từng nói nếu có cơ hội sẽ dẫn anh đi máy bay để mở mang kiến thức.

Trăm triệu lần không nghĩ đến, Chân Minh Châu chưa kịp dẫn anh đi, thì anh đã trải nghiệm chuyến bay đầu tiên với Vu Thanh Hàn.

Nghĩ đến đây Túc Ninh cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.

Trong lòng Túc Ninh cảm thấy thật phiền muộn, nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Dù không vui cũng không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, nhưng hiện tại anh thật sự không vui chút nào. Tuy nhiên, điều càng khiến anh mất vui đó là vali của Minh Châu đã bị đưa vào khoang hành lý.

Anh nghiêm túc hỏi: “Nếu giao vali cho người khác cất giữ có thể bị mất hay không?”

Vu Thanh Hàn: “Trên cơ bản là không.”

Túc Ninh nghe vậy liền hiểu, nói: “Đó chính là có khả năng sẽ bị mất.”

Vu Thanh Hàn: “Bay nội địa thường ít xảy ra việc này, nếu xuất ngoại thì đôi khi sẽ gặp phải vấn đề này nhưng không nhiều.”

Dứt lời anh liền thấy Túc Ninh lại càng không vui, rất rõ ràng người này không muốn vali bị hư tổn.

Túc Ninh nhìn những người khác, chậm rãi nói: “Tôi không thể tự mình mang theo hành lý hay sao? Tôi thấy những người khác có thể mang theo vali.”

Vu Thanh Hàn: “Cái kia cỡ nhỏ, của anh size lớn nên không thích hợp. Mặc dù cùng là vali nhưng kích thước lớn nhỏ khác nhau.”

Túc Ninh ưu sầu thở dài, không thể không nói lúc này Túc Ninh thật ra rất giống một thiếu niên chưa trải sự đời, chuyện gì cũng phải hỏi một câu. Nhưng bản thân anh lại không cảm thấy có gì không đúng. Đương nhiên rồi, anh vốn là người cổ đại, hiện tại có thể thích ứng như vậy đã là không tồi.

Vu Thanh Hàn: “Chút nữa cậu đi phía sau tôi, toàn bộ quá trình xem tôi làm thế nào thì làm theo, cũng không quá khó đâu.”

Túc Ninh liếc mắt nhìn Vu Thanh Hàn một cái, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Đại khái Vu Thanh Hàn cũng phát hiện vẻ mặt không vui của Túc Ninh, nói: “Tôi biết cậu đồng ý đi ra ngoài với tôi, nhưng càng muốn đi cùng Chân tiểu thư xinh đẹp.

Tuy nhiên lần này ra ngoài cậu chỉ có thể đi theo tôi.”

Túc Ninh: “Tôi cũng chưa nói gì.”

Vu Thanh Hàn: “Nhưng tất cả đều thể hiện hết trên mặt anh.”

Túc Ninh nhướng mày, không nói thêm gì nữa.

Hai người nhanh chóng cùng những người còn lại làm thủ tục kiểm tra an ninh rồi lên máy bay, phải nói là Túc Ninh thật sự không ngờ việc kiểm tra lại nghiêm ngặt như vậy. Ở cổ đại, thời điểm tiến cũng cũng không kiểm tra gắt gao đến thế.

Túc Ninh tò mò hỏi: “Thứ bọn họ đang cầm trong tay quét tới quét lui là gì vậy?”

Vu Thanh Hàn: “Thứ đó là để kiểm tra xem trên người cậu có gì không thích hợp không. Nếu có thì nó sẽ reo lên.”

Túc Ninh kinh ngạc: “Thần kỳ như vậy sao? Thế gian này còn có thần vật như vậy?”

Vu Thanh Hàn: “Lát nữa khi lên máy bay cậu cũng sẽ cảm thấy máy bay là thần vật.”

Túc Ninh mím môi, đi tới bên cửa sổ sát đất, ngắm nhìn những máy bay bên ngoài cửa sổ, anh nhướng mày, trong lòng cảm thấy vật này quá thần kỳ.

Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại đây chỉ là thứ bình thường.

Tất cả mọi thứ đều không có gì thần kỳ cả, anh đã quen với việc nhìn thấy những thứ “không giống bình thường” ở khắp mọi nơi.

Quan sát trong chốc lát, anh cảm thấy từ máy bay hình như không thích hợp lắm, phải nên gọi là “gà bay”, rõ ràng có đôi cánh dài đến vậy.

“Cậu đang nhìn gì đó?”

Vu Thanh Hàn đi tới, nói: "Vừa rồi có thông báo lên máy bay.”

“Tôi biết rồi.”

Mấy vị chuyên gia đều là lão đồng chí, nên tất cả đều được sắp xếp vào khoang hạng nhất, Túc Ninh với thân phận đặc biệt “cổ nhân” cũng ngồi ở khoang này, một vài người khác đều ngồi ở khoang phổ thông. Vu Thanh Hàn cũng giải thích với anh về sự khác biệt này.

Túc Ninh lúc này chợt hiểu ra: “Càng tiêu nhiều tiền thì đi máy bay càng thoải mái hơn.”

Vu Thanh Hàn: “…Đúng vậy.”

Túc Ninh mỉm cười, quả nhiên điểm này vẫn không hề thay đổi. Từ cổ chí kim đều như thế, tiền rất quan trọng.

Hai người ngồi cạnh nhau, Túc Ninh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: “Chút nữa máy bay sẽ cất cánh bay lên…”

Vũ Thanh Hàn: “Đúng vậy, cậu không cần quá lo lắng. Ban đầu khi vừa cất cánh có thể cảm thấy không quen, nhưng chỉ cần hơi mở miệng ra là được. Không có vấn đề gì lớn.”

Túc Ninh gật đầu: “Tôi đã biết.”

“Cậu có thấy dây an toàn không? Cái này phải kéo qua thắt lại, lúc cất cánh cậu phải tắt điện thoại hoặc chỉnh sang chế độ máy bay…” Vu Thanh Hàn giải thích, mặc dù anh là một người thích lải nhải, nhưng tại thời điểm này cũng cảm thấy việc hướng dẫn người khác thật sự rất mệt mỏi.

Không phải vì nói nhiều nên cảm thấy mệt, mà là mệt tâm.

Giờ phút này anh cảm thấy mình giống như một người mẹ. Bên cạnh đó lại cảm thấy Chân Minh Châu đúng là một người lợi hại, cô luôn giới thiệu, cung cấp cho Túc Ninh những kiến thức cơ bản mà không hề phàn nàn hay oán giận.

Quả nhiên Chân Minh Châu là người tài giỏi về mọi mặt.

“Chuyến đi của chúng ta sẽ kéo dài khoảng ba giờ, thời gian không tính là ngắn, sau khi máy bay cất cánh nếu cậu cảm thấy mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi, cũng có thể điều chỉnh chỗ ngồi sao cho thoải mái.” Đúng như lời Vu Thanh Hàn nói, máy bay rất nhanh đã cất cánh, Túc Ninh ngồi bên cạnh cửa sổ, hai tay nắm chặt tay vịn ghế ngồi, hàm dưới căng ra, có thể thấy được bắp thịt trên cánh tay. Hẳn là anh rất căng thẳng.

Vu Thanh Hàn: “Hiếm khi xảy ra tai nạn máy bay, hầu như là không có, nên cậu cũng không phải lo lắng.”

Túc Ninh nhìn về phía Vu Thanh Hàn, nói: “Tôi biết sẽ không có vấn đề, tôi cũng biết hệ số an toàn rất cao, nhưng tôi không thể khống chế nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng.”

Anh rất thẳng thắn, dù sao cũng chỉ là người bình thường, anh khẽ mỉm cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Vu Thanh Hàn: “Chỉ là... Vậy thì tôi cũng không biết phải giải tỏa như thế nào, nhưng dù thế nào thì dần dần sẽ tốt hơn thôi, đi thêm vài lần nữa thì sẽ quen.”

Túc Ninh gật đầu.

Vu Thanh Hàn thấy sắc mặt Túc Ninh tái nhợt, suy nghĩ chốc lát liền chủ động thay đổi đề tài để phân tán lực chú ý Túc Ninh: “Không biết gia hỏa Chân Minh Châu lúc này đang làm gì ở homestay nữa?”

Túc Ninh nhìn bên ngoài càng ngày càng cao, tất cả những tòa cao ốc đều biến thành chấm nhỏ, mà chiếc máy bay thần kỳ này cũng dần tiến vào tầng mây, tim của anh cũng đập nhanh hơn.

Thế nhưng khi nhắc đến Chân Minh Châu đã khiến anh tỉnh táo lại, anh thấp giọng nói: “Hẳn là cô ấy đang ở nhà nằm ăn trái cây và bấm điện thoại.”

Dừng một chút, lại nói tiếp: “Hoặc là xem ti vi, hiện tại cô ấy xem ti vi nhiều hơn trước kia.”

Quả nhiên Túc Ninh rất hiểu Chân Minh Châu, nên không bất ngờ khi anh có thể đoán được.

Vu Thanh Hàn: “Cuộc sống của cô ấy không tồi chút nào.”

Túc Ninh: “Cũng không phải như vậy.”

Túc Ninh nghiêm túc nhìn Vu Thanh Hàn, nói: “Không quan trọng cuộc sống của cô ấy tốt hay không tốt, nhưng ngày thường cũng cần thư giãn một chút, mỗi khi cô ấy tiếp khách từ cổ đại đến đều cảm thấy thần kinh căng thẳng. Con người cần phải có thời gian để thư giãn, nếu lúc nào cũng căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến công việc, cô ấy có thời gian giải trí như hiện tại là rất tốt.”

Vu Thanh Hàn cười nói: “Tôi thấy cô ấy vẫn luôn thích ứng rất tốt, dù cậu cảm thấy cô ấy căng thẳng nhưng khi tiếp đón khách vẫn rất niềm nở.”

Nhưng Túc Ninh lại không cảm thấy như vậy, anh nói: “Tôi cảm thấy cô ấy chỉ ra vẻ thoải mái mà thôi, cũng giống như anh vậy. Bên ngoài trông anh rất thoải mái, nhưng khi làm việc đều rất nghiêm túc. Cũng giống như anh không hoàn toàn tín nhiệm tôi, không phải sao? Thoạt nhìn Chân Minh Châu trông rất thoải mái, nhưng đến giờ cô ấy vẫn luôn đề phòng những người đến từ Túc triều. Bất kể lúc nào, chỉ cần chuông cửa vang lên hoặc có tiếng gõ cửa, dù khẩn cấp thì cô ấy vẫn sẽ kiểm tra camera giám sát trước, hơn nữa tuyệt đối sẽ không dẫn những người xa lạ đến phòng khách. Tôi nghĩ đây là bản năng phòng bị của cô ấy. Đương nhiên đây cũng không phải là chuyện xấu, tính cảnh giác cao là chuyện tốt, nhưng tóm lại cô ấy cần có thời gian nghỉ ngơi.”

Hiếm khi Vu Thanh Hàn nhìn thẳng vào Túc Ninh.

Túc Ninh cụp mắt xuống, sau đó nói: “Thỉnh thoảng nên để cô ấy nghỉ ngơi, tìm người khác thay cô ấy trông coi homestay Xuân Sơn.”

Chương kế tiếp