Dân Túc Nhà Ta Thông Cổ Đại

Chương 90
Vu Thanh Hàn đang suy ngẫm về lời nói của Túc Ninh. Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy Túc Ninh nói rất có lý.

Bọn họ quá mức ỷ lại vào Chân Minh Châu, tuy rằng thật sự không có ai có thể thay thế Chân Minh Châu, nhưng cũng không thể để cô gánh vác mọi việc ở nơi đó, thỉnh thoảng phải để cô nghỉ ngơi. Nếu không thì cả đời này của cô ấy đều chôn chân ở homestay Xuân Sơn, đây không phải là chuyện tốt gì.

Thời gian dài có khả năng bản thân cô ấy sẽ không chịu nổi.

Dù sao Chân Minh Châu cũng là một cô gái trẻ, tuy rằng là trạch nữ nhưng không đồng nghĩa với việc cô nguyện ý lúc nào cũng bị nhốt ở Li Sơn.

Anh nghiêm túc nói chuyện với Túc Ninh: “Tôi hiểu rồi, trở về tôi sẽ bàn bạc chuyện này với Thẩm Nham, sau đó sẽ sắp xếp cho Chân đại tiểu thư của chúng ta một kỳ nghỉ thích hợp.”

Túc Ninh mỉm cười gật đầu.

Vu Thanh Hàn liếc Túc Ninh, không nhịn được mà nói một câu: “Cậu rất thích Chân Minh Châu.”

Sắc mặt Túc Ninh ửng đỏ, trừng mắt nhìn Vu Thanh Hàn.

Vu Thanh Hàn: “Nói một chút cũng không được sao? Dù đúng hay không đúng thì cũng chẳng sao cả?”

Túc Ninh: “Anh nói nhỏ một chút, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của bà chủ.”

Vu Thanh Hàn: “…”

Đúng là nói không nên lời.

Vu Thanh Hàn nói lời đầy ẩn ý: “Đồng chí Túc Ninh, cậu cần phải thay đổi tư tưởng. Để tôi phổ cập chút kiến thức cho cậu, thời buổi này chuyện tình cảm rất thoải mái, làm gì có chuyện hỏi một cây mà ảnh hưởng đến thanh danh. Hơn nữa, kết hôn cũng có thể ly hôn, huống chi chỉ là hỏi một câu?”

Túc Ninh: “…”

Kết hôn còn có thể… ly hôn?

Anh hiểu kết hôn là gì, nhưng lại không nghĩ đến kết hôn còn có thể ly hôn.

Thật ra ở cổ đại cũng có thể hòa li, nhưng dường như không có ai hòa li, như anh hiện tại tuổi cũng không nhỏ nhưng đến tận bây giờ anh vẫn chưa từng nghe nói nhà ai hòa li. Tuy nhiên hưu thê thì vẫn có nhưng tỷ lệ cực kỳ thấp.

Nếu không phạm phải sai lầm cực kỳ lớn thì hưu thê có phần khó coi “Ly hôn có ý nghĩa tương tự như hòa li đúng không?”

Vu Thanh Hàn: “Đương nhiên là không giống.”

Anh mỉm cười: “Ở cổ đại có mấy người sẽ hòa li? Vậy cậu có biết tỷ lệ ly hôn ở hiện đại là rất cao không?”

Vu Thanh Hàn nói ra một con số khiến Túc Ninh vô cùng kinh ngạc.

Chỉ là ngay sau đó Vu Thanh Hàn liền vỗ đầu mình, nói: “Sao hai chúng ta lại nói đến đề tài này, không phải vừa rồi chúng ta vẫn đang nói đến Chân Minh Châu sao?”

Túc Ninh: “Tôi thích cô ấy.”

Túc Ninh nghiêm túc nhìn Vu Thanh Hàn, nói: “Tôi thích cô ấy không phải bởi vì cô ấy đã hai lần cứu tôi, chỉ đơn thuần là thích mà thôi.”

Có lẽ việc cô cứu Túc Ninh hai lần là nguyên nhân, nhưng về sau anh thật lòng thích cô.

“Anh muốn cạnh tranh với tôi sao?”

Túc Ninh nhìn Vu Thanh Hàn.

Vu Thanh Hàn: “…”

Trong lúc nhất thời Vu Thanh Hàn không biết nên nói gì mới tốt, nhưng rất nhanh anh đã nói: “Cả đời này tôi chỉ muốn cống hiến cho tổ quốc, không muốn làm chậm trễ bất kỳ cô gái nào.”

Làm người quan trọng nhất chính là hiểu rõ bản thân mình, đồng thời cũng phải biết mình muốn gì. Vu Thanh Hàn biết anh có một chút tình cảm với Chân Minh Châu, nhưng lại không phải là tình yêu. Tình cảm của anh vẫn chưa đạt đến mức độ tình yêu.

Nếu bọn họ đều là người thường, anh sẽ muốn tiến thêm một bước nữa, cũng có lẽ anh sẽ nhanh chóng phải lòng Chân Minh Châu, dù gì cô cũng là một gái rất đáng yêu.

Nhưng bọn họ đều không phải người thường.

Bọn họ có thể trở thành đồng nghiệp đáng tin cậy nhất, nhưng lại không thể tiến xa hơn.

Bên cạnh đó, có lẽ là do có thêm tầng quan hệ thầy trò lơ lửng trên đầu, tuy rằng hữu danh vô thực, nhưng từ lúc bắt đầu đã có thân phận như vậy nên anh không có đủ can đảm tiến thêm bước nữa.

Hơn nữa, Vu Thanh Hàn rất thích trạng thái hiện tại, anh có thể toàn tâm toàn ý vì công việc mà không cần quan tâm đến bất cứ ai hay chuyện gì.

Nếu kết hôn rồi sinh con, anh biết dù bản thân có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một người bình thường, nhất định sẽ bị phân tâm.

Nếu anh yêu người khác, nhưng công việc của anh lại yêu cầu bảo mật, còn thường xuyên phải đi công tác, như vậy không phải sẽ khiến vợ mình phải suy nghĩ nhiều hay sao? Chẳng khác nào đã làm chậm trễ đối phương.

Nếu đối tượng kết hôn của anh là Chân Minh Châu, không nói đến Chân Minh Châu có đồng ý hay không, dù cô đồng ý thì Vu Thanh Hàn cũng cảm thấy không thích hợp. Bọn họ là đồng nghiệp, anh có thể tin tưởng Chân Minh Châu, nhưng nếu thay đổi quan hệ thì liệu anh có bằng lòng để cô làm việc vất vả như vậy không?

Làm việc ở nơi này không mất nhiều sức lực nhưng lại tổn hao tinh thần, hơn nữa bọn họ đều làm việc ở nơi này, nếu về sau có con thì phải làm sao.

Vu Thanh Hàn nhìn cà lơ phất phơ, nhưng có rất nhiều chuyện lại suy nghĩ rất thấu đáo.

Anh biết chuyện này là không có khả năng.

Vì thế từ rất sớm anh đã không nghĩ đến việc kết hôn.

“Túc Ninh, tôi và cậu không giống nhau.”

Tuy rằng trên lý thuyết Vu Thanh Hàn cũng là người xuyên đến từ cổ đại, nhưng anh đã đến thế giới hiện tại từ khi còn quấn tả, căn bản không có bất kỳ ký ức gì liên quan đến cổ đại, anh có cha mẹ yêu thương, có quốc gia phát hiện ra thiên phú của anh từ khi còn nhỏ nên dốc sức bồi dưỡng, còn có những đồng nghiệp thân thiết.

Dường như anh không thiếu gì cả, nếu không phải vậy có lẽ anh cũng sẽ tiến lên không chùn bước.

Nhưng Túc Ninh không phải, từ nhỏ người này đã không có được sự yêu thương, thêm vào đó cuộc sống quá gian nan, người như vậy lại càng mong muốn có một gia đình ấm áp, nên rất nhanh Túc Ninh đã rơi vào lưới tình với Chân Minh Châu, điều này bị ảnh hưởng bởi tính cách.

Những chuyện đã trải qua và hoàn cảnh trưởng thành sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của một người.

Sau một hồi suy nghĩ, cảm xúc của Vu Thanh Hàn đã dần hoà hoãn lại. Anh nói: “Nếu cậu thích Chân Minh Châu thì hãy cố gắng theo đuổi cô ấy, nếu cô ấy đáp lại cậu thì nhớ mời bọn tôi uống rượu mừng.”

Túc Ninh kinh ngạc nhìn Vu Thanh Hàn, không biết tại sao Vu Thanh Hàn trầm mặc trong giây lát rồi đột nhiên lại nói như vậy.

Nhưng ngay sau đó lại nghe Vu Thanh Hàn nói: “Đương nhiên, nếu cô ấy không đồng ý thì cậu không được miễn cưỡng cô ấy. Nếu cậu dám khi dễ cô ấy thì tôi sẽ không khách khí.”

Anh nghiêm túc: “Tuy rằng thân thủ tôi không lợi hại như cậu, nhưng nếu muốn đối phó cậu cũng không khó. Cậu phải biết ở thời đại này võ công lợi hại không có công dụng gì lớn, võ công cũng phải sợ đao kiếm, huống chi còn có súng.”

Túc Ninh nhếch miệng, nói: “Tôi biết.”

Nói thế nào nhỉ, nếu Vu Thanh Hàn không nói như vậy thì Túc Ninh sẽ nghi ngờ Vu Thanh Hàn, theo bản năng sẽ đề phòng Vu Thanh Hàn. Không phải nói Vu Thanh Hàn là người xấu, mà trong xương cốt Túc Ninh luôn mang tâm lý đề phòng người khác, hơn nữa cũng cần phải cẩn thận với người có thể trở thành tình địch của mình.

Nhưng lúc này, nghe được những lời Vu Thanh Hàn vừa nói, hiếm khi Túc Ninh cảm thấy thả lỏng, anh cũng phát hiện ra Vu Thanh Hàn là thật tâm.

“Dù cô ấy không thích tôi thì tôi cũng muốn ở bên cạnh bảo vệ cô ấy.”

Anh nhìn những đám mây lơ lửng bên ngoài cửa sổ, nói: “Như vậy tôi đã thỏa mãn.”

Vu Thanh Hàn bật cười to.

Đàn ông đều là quỷ lừa gạt. Nếu chỉ cần ở bên cạnh Chân Minh Châu đã thỏa mãn thì cần gì phải uể oải như vậy?

“Sắp đến rồi, rất nhanh sẽ xuống máy bay.”

Lúc này, máy bay đã dần hạ cánh, Túc Ninh chân thành cảm khái: “Thật sự đi quá nhanh, cảm giác chỉ trong khoảnh khắc đã đi xa vạn dặm.”

Vu Thanh Hàn: “Về sau nếu có thời gian cậu có thể quay lại đây tham quan những nơi khác một chút, lần này…”

Anh hạ giọng: “Hy vọng chúng ta không phải tay không trở về.”

Rất nhanh bọn họ đã đến thành phố nhỏ này, diện tích tương đương với Lệ thành, cũng không quá náo nhiệt. Tuy rằng là thành phố gần biển, nhưng nơi đây lại không có cảng lớn nên không có nhiều tàu bè cập bến.

Cũng may đoàn người Vu Thanh Hàn đã sắp xếp hết mọi thứ, sau khi xuống máy bay cũng không dừng chân nghỉ ngơi mà trực tiếp đi thẳng đến bến cảng, lên thuyền ra khơi.

Hòn đảo mà Trần lão nói đến cách bên này gần một ngày đi đường, thời gian cũng không tính là ngắn.

Nơi này cũng là lãnh thổ quốc gia, nhưng bởi vì diện tích đảo không lớn lại cách đất liền tương đối xa, môi trường không thích hợp để sinh sống, ngoại trừ lính canh gác trên đảo thì không có người khác. Chính vì không có thêm người nào khác, cũng không có tài nguyên đặc thù nên số lượng lính gác trên hòn đảo này không nhiều lắm, chỉ có tám người.

Đây là lần đầu tiên những người lính canh gác này nhìn thấy có nhiều người đến đây như vậy, đoàn người có khoảng 30 người.

Mọi người vừa xuống thuyền, lập tức có vài người đến thông báo, ngay sau đó hỗ trợ bọn họ xách đồ. Đừng nhìn đoàn người Vu Thanh Hàn và Túc Ninh có đến hơn 30 người, nhưng có đến mười mấy vị giáo sư, còn lại là chuyên viên nghiên cứu, mặc dù thể lực không tồi nhưng cũng chịu không ít vất vả.

Thể lực của người bình thường làm sao có thể sánh với bộ đội, tám người trên đảo đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.

“Túc Ninh, cậu thấy thế nào?”

Vừa đặt chân lên đảo, Túc Ninh liền nhìn đông nhìn tây, mong muốn tìm được một chút dấu vết quen thuộc, chỉ là nơi này rất xa lạ.

“Nơi này quá xa lạ, chúng ta đi dạo một vòng xem sao.”

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, dẫn đầu là Túc Ninh, các vị chuyên gia đi theo sau. Vu Thanh Hàn hướng dẫn những người khác hỗ trợ vận chuyển trang thiết bị và hành lý về ký túc xá trước. Trên đảo có nơi ở, tuy rằng không lớn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận.

Về phần Túc Ninh, anh không đi xem nơi ở, thay vào đó dẫn theo một nhóm người đi loanh quanh trên đảo. Đối với anh thì nơi này rất xa lạ, nhưng khi đi một vòng mới cảm thấy sự phân bố ở nơi này có vài phần tương tự như kinh thành.

Túc Ninh: “Tôi không quen thuộc với nơi này, theo lý thuyết thì ở vị trí này nên là hoàng cung, nhưng hiện tại đều là rừng cây rậm rạp.”

Lời này không thể nói với mọi người, anh đè thấp thanh âm nói nhỏ vào bên tai Vu Thanh Hàn.

Vu Thanh Hàn: “Vậy chúng ta đến Bạch Linh Sơn, nơi đó núi cao, đúng lúc có thể quan sát từ trên cao.”

Anh nói thẳng: “Tuy nơi này không có hoàng cung, cũng không có tường thành cung điện, nhưng là năm tháng trôi qua, ai biết được trong khoảng thời gian đó đã phát sinh ra những chuyện gì.”

Túc Ninh gật đầu, đoàn người đi một vòng lớn khắp đảo, khi đi đến vị trí được cho là Bạch Linh Sơn, Túc Ninh liền kinh ngạc: “Di?”

Vu Thanh Hàn: “Như thế nào?”

Trần lão mặc dù đã lớn tuổi những vẫn bám sát Túc Ninh, không phải ai ở đây cũng biết được thân phận của Túc Ninh, nhưng Trần lão thì biết. Vì thế ông biết những gì Túc Ninh nói còn thực tế hơn nhiều so với các chuyên gia.

“Những bức tường vỡ ở đây...”

Anh quay đầu lại, ngữ khí nghiêm túc, nói: “Các người còn nhớ toà miếu mà tôi đã nhắc đến không?”

Vu Thanh Hàn còn chưa kịp lên tiếng, Trần lão liền nói: “Ý của cậu đây là vị trí của toà miếu mà cậu đã nhắc đến sao?”

Túc Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”

Anh quan sát trái phải, xác nhận lại: “Đúng là nơi này.”

Vu Thanh Hàn lập tức gọi những chiến sĩ đang canh gác trên đảo nhỏ đến. Tuy những chiến sĩ này cũng không phải là người ở đây, nhưng dù gì bọn họ đã ở đây nhiều năm như vậy nhất định sẽ biết được một ít.

Người đi đầu họ Phương vội vàng chạy tới.

Túc Ninh trực tiếp hỏi: “Ban đầu nơi này có phải là một toà miếu hay không?”

Tiểu Phương kinh ngạc, anh ta gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nó đã sớm đã bị phá hủy.”

Chỉ bằng việc nhìn vào bức đường đá còn sót lại đã có thể nhận ra nơi này từng là một toà miếu sao?

Nhưng anh ta chưa kịp nói thêm điều gì thì Trần lão đã kích động lên tiếng, hắn nói: “A, quả nhiên là nơi này, quả nhiên là nơi này. Túc Ninh, cậu nói không sai, có khả năng chúng ta thật sự tìm được rồi.”

Trần Lão cao hứng khiến Tiểu Phương có chút bối rối.

Túc Ninh hỏi tiếp: “Có phải những vách tường ở nơi này đều bị dỡ xuống, đúng không?”

Tiểu Phương kinh ngạc trợn to mắt, nói: “Làm sao cậu biết?”

Anh ta gãi đầu nói: “Gia đình tôi là người địa phương, tôi sống ở thành phố mà mọi người đã ngồi thuyền đến đây. Người khác không biết nhưng tôi lại biết một chút.

Nghe nói ban đầu nơi này cũng có một vài công trình kiến trúc, nhưng sau đó trong chiến tranh đã bị lũ giặt ngoại xâm phá hủy hết.”

Anh ta vừa nói ra thì mọi người liền biết đó là quốc gia nào.

Hầu hết các chuyên gia này đều đã lớn tuổi, ở tuổi này thì những hiểu biết về giai đoạn lịch sử đó càng nhiều, các vị trưởng bối ít nhiều gì cũng đã từng trải qua thời kỳ khó khăn đó. Nếu không phải là người có tu dưỡng thì đã mở miệng mắng người.

Đúng là lũ cướp bóc.

“Tôi cũng là nghe người lớn trong nhà kể lại. Ông cố của tôi cũng nghe được chuyện này từ ông nội, đó là hơn trăm năm trước, nhà cửa ở thành phố đều bị chiếm, sau đó bọn chúng nghe nói ở bên này có một đảo hoang. Lúc đó bọn chúng nghĩ biết đâu trên đảo còn lưu lại thứ gì đó nên đã ngồi tàu đến đây, nhưng lại không tìm thấy gì cả, nơi này là đảo hoang thì có thể có cái gì. Tuy nhiên cuối cùng bọn chúng cũng không buông tha những viên gạch khối đá ở đây… mà thuê nhân công tháo dỡ và vận chuyển đến thành phố để xây dựng. Vì vậy, hiện tại ở nơi này không có bất kỳ công trình xây dựng nào. Đến cả đài quan sát cũng mới được xây dựng sau này.”

“Quả nhiên như thế, quả nhiên là như thế.” Trần lão không ngừng lẩm bẩm.

Tiểu Phương: “Ở đây không có các công trình kiến trúc, nhưng cây cối lại chậm rãi sinh trưởng, ngần ấy năm cũng không có ai chặt bỏ nên cây cối ngày càng thêm rậm rạp.”

Kỳ thật những gì Tiểu Phương nói cũng không phải là bí mật, rất nhiều người lớn tuổi ở địa phương đều đã nghe các vị trưởng bối trong nhà nói qua, nhưng thời gian trôi qua cũng không có ai để tâm đến những chuyện này, sau đó liền quên mất sự tồn tại của nó.

Đương nhiên, mọi người đều biết nơi này có một hòn đảo nhỏ, cũng biết trên đảo nhỏ này thứ gì cũng không có, đến nước sinh hoạt cũng phải vận chuyển từ đất liền đến, loại đảo hoang này người thường rất ít khi đặt chân đến nên dần dần bị trôi vào quên lãng.

Tiểu Phương cũng không nhớ rõ những chuyện này, nếu không phải tham gia quân ngũ lại tình cờ được điều động đến nơi này thì anh ta đã hoàn toàn quên mất. Sau khi làm nhiệm vụ canh gác đảo hoang, anh ta về nhà có kể lại chuyện này với thái gia gia, ông cụ 100 tuổi vẫn còn nhớ rõ những chuyện năm ấy nên đã kể lại cho anh ta nghe. Vì thế Tiểu Phương mới biết được đôi chút thông tin.

Nhóm người Vu Thanh Hàn không biết gì về nơi này, bởi vì những chuyện này đã xảy ra từ rất lâu, hơn nữa bọn họ cũng không để ý đến một hoang đảo. Thật ra vẫn còn có rất nhiều hoang đảo như thế này, bọn họ không thể truy xét rõ ràng nguồn gốc của từng hòn đảo.

Hơn nữa còn phải lội ngược dòng về hơn một trăm năm trước.

Việc này thật sự là làm khó người khác.

Nhưng một khi có mục tiêu thì chắc chắn phải tra xét rõ ràng.

Vu Thanh Hàn: “Túc Ninh, cậu xem bên này còn có thay đổi gì lớn không?”

Túc Ninh: “Có, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu tiến hành thăm dò ở đây, ít nhất như vậy cũng có thể xác nhận xem nơi này có phải là địa phương mà tôi đã đề cập đến hay không.”

Vu Thanh Hàn: “Cậu nói cũng đúng.”

Bởi vì trước khi đến đây có một số việc bọn họ đã bàn bạc trước, nên lúc này Túc Ninh cũng không giấu diếm mà nói thẳng: “Ở sân sau của ngôi chùa này, cách phía nam khoảng 200 mét, có một đình hóng gió dành cho khách hành hương nghỉ ngơi, bên dưới đình hóng gió chính là nơi mà tôi đã nói.”

Vu Thanh Hàn: “Tôi sẽ sắp xếp.”

Bọn họ không cần phải giấu giếm, bởi vì nếu thật sự đào ra thứ gì đó cũng phải giải thích với mọi người.

Vì thế từ sáng sớm đã thương lượng nên nói những gì.

Đoàn người rõ ràng rất mệt, nhưng sau khi đến đây cũng chưa hề nghỉ ngơi, thậm chí cũng chưa thu xếp hành lý đã bắt đầu tiến hành thăm dò khảo sát. Đình hóng gió mà Túc Ninh nói đã không còn, nhưng dựa vào trí nhớ và phương hướng đại khái mà anh đã vẽ lại vị trí nơi này.

Cũng vì Túc Ninh có thể vẽ lại vị trí nên đã giúp mọi người bớt đi không ít việc.

Túc Ninh mím môi nói: “Nếu sai thì anh sẽ phải tìm vị trí khác.”

Vu Thanh Hàn liếc nhìn Túc Ninh một cái, nói: “Tôi tin tưởng năng lực của cậu.”

Túc Ninh bật cười.

Lời Vu Thanh Hàn nói cũng không phải vu vơ, mà anh thật sự nghĩ như vậy. Bởi vì Túc Ninh còn trẻ, hơn nữa cũng chỉ mới rời khỏi kinh thành chưa đến một năm, nếu là thời dài thì có lẽ Túc Ninh sẽ sinh ra một số ảo giác, khi tuổi càng lớn thì ký ức chắc chắn sẽ có phần sai lệch.

Nhưng hiện tại anh chỉ mới rời đi trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa Túc Ninh vẫn luôn muốn hồi kinh lấy lại mấy thứ này nên trí nhớ hẳn là rất sâu sắc.

Đương nhiên, cũng có thể bọn họ chẳng đào được thứ gì, nhưng Vu Thanh Hàn vẫn tin tưởng phán đoán của Túc Ninh.

Chuyên gia và các nhân viên công tác đều biết bản thân họ đến đây để làm gì, nhưng những người canh gác trên đảo lại không biết. Tiểu Phương là đội trưởng ở đây, anh chỉ nhận được mệnh lệnh hợp tác với các nhân viên đến đây lần này.

Anh ra nhận ra có một nhân vật đã từng xuất hiện trong sách giáo khoa, nên cảm thấy rất hồi hộp và khó hiểu.

Trên đảo này cũng chẳng có gì.

Anh ta nghiêm túc báo cáo với Vu Thanh Hàn, bởi vì Vu Thanh Hàn là người phụ trách ở đây.

Vu Thanh Hàn lại rất bình tĩnh, nói: “Vị này là đồng chí Túc Ninh, tổ tiên của cậu ấy đã cất giấu tài bảo trên đảo. Túc Ninh muốn quyên tặng toàn bộ số tài bảo cho quốc gia. Tuy rằng đã trôi qua rất nhiều năm, chúng tôi cũng không thể xác định mấy thứ này còn ở đây không, nhưng vẫn muốn thử một chút.”

Đây là lý do để nói với những người bên ngoài.

Tiểu Phương: “…”

Anh ta cảm thấy choáng váng.

Nhưng anh ta vẫn kịp suy nghĩ nhiều thì mọi người đã bắt đầu bận rộn. Những nhà khoa học mặc dù thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng người trẻ tuổi nhất ở đây cũng được gọi là nhà khoa học.

Bọn họ quả thật quên ăn quên ngủ, thậm chí không quan tâm đến việc ăn uống mà vẫn luôn vùi đầu vào công việc.

Nhóm người Tiểu Phương không hiểu chuyện này, nhiệm vụ của bọn họ là phụ trách phương diện sinh hoạt của nhóm người Vu Thanh Hàn.

Hiện tại các thiết bị chuyên dụng và khoa học kỹ thuật đều rất phát triển, nên rất nhanh nhóm người Vu Thanh Hàn đã có phát hiện.

Người phụ trách khai thác là Tiểu Vương hiện đang phát điên, anh ta loạng choạng chạy đi tìm Vu Thanh Hàn và nhóm người Trần lão.

Tiểu Vương thở hổn hển: “Chúng tôi phát hiện quả nhiên có một mật thất bên dưới lòng đất.”

Tin tức này khiến mọi người cảm thấy phấn chấn hẳn lên.

Mọi người cũng không phải vì tiền, nhưng nếu những thứ này được khai quật sẽ mang ý nghĩa minh chứng rất lớn.

Bởi vì có phát hiện mới nên mọi người đều làm việc hừng hực khí thế. Vào ngày thứ tư, sau một loạt âm thanh vang lên, cuối cùng căn mật thất cũng được thấy ánh sáng mặt trời.

Sau khi mật thất được thông khí, mọi người đeo khẩu trang rồi tiến vào bên trong.

So với những người khác thì Túc Ninh biết rõ hơn: “Nơi này không phải cổ mộ mà chỉ là một nơi cất giữ đồ vật, cũng không có cơ quan.”

Sở dĩ, bọn họ vẫn đeo bình oxy và mặt nạ chống độc là vì sợ nơi này bị đóng kín lâu ngày sẽ sinh ra khí độc gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể, nhưng Túc Ninh có thể xác định nơi này không có cơ quan gì cả.

Trần lão và một số người khác cũng đi theo, có thể thấy được mật thấy được đào rất sâu, nhưng đúng như lời Túc Ninh nói đây chỉ là nơi cất giấu đồ vật, không có họa tiết trang trí đặc biệt.

Có một vài ngôi mộ cổ treo không ít bích hoạ, nhưng mấu chốt là lo lắng sẽ xuất hiện vấn đề oxy hoá.

Nhưng ở nơi này không cần lo lắng đến vấn đề đó, cũng nhờ Túc Ninh cam đoan bản thân rất hiểu rõ nơi này nên bọn họ mới có thể thả lỏng tinh thần, nếu không thì bình thường để khai quật một nơi như thế này phải mất ít nhất một đến hai năm.

Chính vì vậy mà công tác khai quật diễn ra rất nhanh.

Chỉ mất bốn ngày đã có thể giúp những thứ bên trong nhìn thấy ánh mặt trời thêm một lần nữa.

Sau khi tiến vào, bọn họ phát hiện nơi này giống như một kho hàng rộng với diện tích khoảng 500m2. So sánh nơi này với một kho hàng lớn cũng không quá khoa trương vì bên trong có vô số chiếc rương được chất thành đống, dù đã trải qua hàng trăm năm nhưng gỗ vẫn chưa bị mục, nguyên nhân chắc có lẽ là do nơi này luôn bị phong kín.

Túc Ninh lặng lẽ đi đến trước một chiếc rương, anh trực tiếp rút ra dây thép trong tay rồi mân mê, sau đó ổ khoá được mở ra.

Cả đoàn người: “…”

Túc Ninh không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ nhanh chóng mở nắp rương ra.

“Fuck!”

Mọi người đều bị chấn kinh.

Tuy bọn họ biết nơi này có rất nhiều thứ tốt, nhưng nghe nói và tận mắt nhìn thấy là hoàn toàn khác nhau, vừa mở ra liền nhìn thấy một rương kim nguyên bảo kim quang lấp lánh.

Việc này đúng là quá chấn động lòng người.

“Nơi này…”

Túc Ninh: “Ở nơi này hẳn là có khoảng hai ngàn cái rương, tôi cũng không biết số lượng chính xác, ngoại trừ vàng thì vẫn còn có rất nhiều vàng bạc châu báu và các vật dụng bằng ngọc.”

Mọi người: “!!!”

Vu Thanh Hàn cảm thấy trước kia bản thân mình cũng được xem như một người kiến thức rộng rãi, nhưng hiện tại mới biết tất cả đều là đánh rắm. Anh vẫn còn thiếu hiểu biết, dù sao trước giờ vẫn chưa từng nhìn thấy nhiều thứ quý giá như vậy. Thử nghĩ xem nếu tất cả những chiếc rương ở đây đều là vàng… Dường như có thể xem như một ngân hàng dự trữ vàng.

Nhưng dù là ngân hàng dự trữ vàng ở Lệ thành cũng không có nhiều vàng như ở đây.

Đương nhiên cũng có thể nơi này không phải chỉ có vàng.

Túc Ninh: “Nếu mọi chuyện đã được xác nhận thì có phải anh nên sắp xếp người…”

Vu Thanh Hàn: “Tôi đã sắp xếp.”

Bọn họ không thể tự mình vận chuyển hết những thứ này, lúc này phải tìm đến những vị quân nhân dân đáng yêu, gần khu vực này có bộ đội đặc chủng đang đóng quân.

Vì thế Vu Thanh Hàn không chút do dự lập tức mượn người.

Khi quân đội đến phong tỏa khu vực này, Thẩm Nham cũng đuổi đến, nhìn từng chiếc rương được khiêng ra khỏi mật thất mọi người đều phấn khởi, nhóm lính canh gác trên đảo càng thêm mê mang và khiếp sợ. Làm sao bọn họ có thể tưởng được nơi đảo nhỏ mà mình đang đóng quân lại có nhiều thứ quý báu như vậy.

Nói cách khác, bọn họ đã “ở” cùng với những thứ quý giá này lâu như vậy sao?

Lúc này, bọn họ cũng cảm thấy bản thân mình trở nên quý giá hơn.

Tiểu Phương còn tự lẩm bẩm một mình: “Quả nhiên là ý trời, năm đó lũ khốn đó không tìm được gì trên đảo nên chỉ có thể phá hủy mấy bức tường... Ai ngờ được trên đảo lại có nhiều đồ vật quý giá như vậy.”

Như vậy còn không phải là ý trời sao?

Trần lão phụ trách hướng dẫn mọi người tiếp tục thăm dò, Điền lão chịu trách nhiệm dẫn theo mọi người kiểm tra lại thông tin đăng ký của những thứ này, ông ấy nắm tay Túc Ninh rồi bật khóc.

“Nơi này có rất nhiều thứ quý giá, đủ để trưng bày trong một viện bảo tàng riêng. Túc Ninh, cám ơn cậu, thật sự cám ơn cậu.”

Túc Ninh được khích lệ, dù sắc mặt vẫn như cũ nhưng lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.

Anh chưa từng được người khác khen ngợi, những gì đã làm trước kia đều được xem như chuyện đương nhiên, cũng chưa có ai nói anh là người tốt. Nhưng hiện tại anh cảm nhận được mọi người thật lòng biết ơn mình.

Kỳ thật, anh quyên tặng những thứ này cũng không đến tay bất kỳ ai mà đều được giao nộp lên quốc gia, nhưng mọi người đều thật lòng cảm ơn anh, nhìn thấy anh cũng kính trọng hơn vài phần. Dường như Túc Ninh đã hiểu được tình cảm của những người này đối với quốc gia.

Thật ra anh cũng rất cảm ơn quốc gia và cảm thấy tự hào vì có thể lưu lại đây.

Nơi này thật sự rất tốt, các công trình kiến trúc sừng sững, con người lương thiện… tất cả đều rất tốt đẹp.

Anh mím môi, thấp giọng nói: “Đây là những chuyện tôi nên làm.”

“Không có gì là nên hay không nên. Có rất nhiều việc nên làm nhưng lại không có ai làm. Cậu có thể vô tư như vậy thật khiến mọi người khâm phục.”

Túc Ninh bật cười… Những người bên ngoài vẫn chưa biết gì về thu hoạch của nhóm người Túc Ninh, nhưng Chân Minh Châu đã nhận được tin tức. Cô gần như đã từ trên sô pha nhảy dựng lên, gào thét: “Thật sao? Thật sao? Mọi người thật sự tìm được rồi sao?”

Cô thật sự không nghĩ đến lại có gặp được cơ duyên như vậy.

Túc Ninh mỉm cười, ừ một tiếng rồi nói: “Tôi thật sự rất vui vì cuối cùng mình đã có thể làm được chuyện gì đó.”

Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô cũng mừng cho mọi người, có thu hoạch chính là chuyện tốt.

Nhưng trong lòng cô cũng có tiếc nuối nho nhỏ, đó là cô không thể đến đó tận mắt chứng kiến, nên không biết tình huống ở bên kia là như thế nào.

Chân Minh Châu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kỳ thật, tôi cũng muốn đến đó xem một lần cho biết.”

Túc Ninh lập tức nói: “Sẽ có cơ hội, tôi đã nói với phó phòng Vu, về sau sẽ sắp xếp cho cô một kỳ nghỉ để cô có thể ra ngoài thả lỏng một chút, nếu cô muốn đến nơi này thì tôi đi cùng với cô.”

Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: “Tôi là tò mò về khí thế ngất trời của mọi người ở bên đó, đến lúc mọi việc đều kết thúc thì tôi đến đó làm gì? Đến tham quan hoang đảo và mật thất trống rỗng kia sao? Không có ý nghĩa gì cả.”

Túc Ninh nghe vậy cũng cảm thấy rất đúng.

Bất quá anh vẫn mang theo ý cười, giọng nói vô cùng ôn nhu.

“Điền lão nói sau khi trở về ông ấy sẽ xin phép bên trên cho phép xây dựng viện bảo tàng để lưu giữ những vật phẩm ở đây, nếu có thì chúng ta cùng nhau đi xem, được không?”

Anh nghiêm túc nhìn Chân Minh Châu. Chân Minh Châu nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của anh thì bật cười khanh khách.

Cô giả vờ suy nghĩ, sau đó mới nói: “Vậy được, chờ đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem.”

Bất quá cô cũng kinh ngạc, nói: “Có nhiều đồ vật đến mức đủ để xây dựng một viện bảo tàng sao?”

Cô nghĩ rằng cũng như những lần khai quật khác, đồ cổ được khai quật ra sẽ được mang đến trưng bày ở một viện bảo tàng nào đó, dù gì cũng có một vài thứ không thể trưng bày. Nhưng khi nghe những lời Túc Ninh lời thì dường như không phải như vậy.

Cô tò mò hỏi: “Thật sự rất nhiều sao?”

Túc Ninh gật đầu: “Cực kỳ nhiều, thật ra vàng là ít nhất, phần lớn đều là châu báu, còn có rất nhiều chai lọ vại bình.”

Những lời này không thể nói với người khác, nhưng Chân Minh Châu thì không sao cả.

“Tôi thấy mấy người Điền lão nhìn đống chai lọ vại bình đó khóc đến rối tinh rối mù, hẳn là rất có ý nghĩa lịch sử.”

Chân Minh Châu bật cười, nhỏ giọng nói: “Thật sự là một chuyện rất tốt.”

Túc Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”

Sau đó, hai người nhìn nhau cười.

Chương kế tiếp