Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 22: Khiến cho cô cả người toàn thân khó chịu
“Cái đó...Tổng giám đốc Trương, tôi đột nhiên nhớ ra, giám đốc muốn tôi đưa tài liệu đến phòng làm việc cho ông ấy, bây giờ tôi rất bận.” Dư Du Nhiên cố gắng bịa lý do.

“Du Nhiên, anh thấy là em đang trốn tránh anh đấy chứ, anh không thể liên lạc được với em, bây giờ em lại không muốn gặp anh, anh chỉ muốn đi ăn bữa cơm với em, sau đó bồi dưỡng tình cảm một chút thôi mà!”

Bồi dưỡng cái đầu ông ấy!

Mẹ kiếp ai muốn bồi dưỡng tình cảm với ông chứ.

Ngay khi Dư Du Nhiên không biết phải làm sao, Ngụy Lăng Thành bỗng nhiên đi về phía cô.

“Du Nhiên, giám đốc Lý bảo cô nhanh chóng đưa tài liệu tới phòng làm việc cho ông ấy.” Ngụy Lăng Thành nói lớn với Dư Du Nhiên.

“Tổng giám đốc Trương, ông cũng nhìn thấy rồi đó, tôi thật sự không có ý muốn trốn tránh ông, tôi thật sự là có việc.”

Dư Du Nhiên nói xong liền nhanh chóng bỏ đi.

Trương Quốc Lương thấy như vậy cũng không nói gì nữa.

Rốt cuộc cũng không cần gặp lại lão già dê xồm kia, trong lòng Dư Du Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Buổi chiều sau khi tan làm, để đề phòng lão già Trương Quốc Lương kia lại quấy rối mình lần nữa, cô chuyển hướng đi về phía cửa khác, sau đó trở về nhà.

Khi cô lết cơ thể mệt mỏi mở cửa ra, cô lập tức giật nảy mình!

Bởi vì cô đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha của mình.

“Phó Trọng Đình! Sao anh lại ở đây?” Dư Du Nhiên vỗ vỗ ngực, sau đó nói.

Trong nhà chỉ có một mình cô, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông ở đây, không phải là rất đáng sợ sao? Hù chết cô rồi!

May mắn là Phó Trọng Đình, nếu là lão già Trương Quốc Lương kia, có lẽ cô đã xong đời rồi.

“Sao vậy? Tôi không thể ở đây sao?” Phó Trọng Đình nhíu mày, bắt chéo chân.

Trong đầu của Dư Du Nhiên thật sự có một vạn đàn thảo nê mã* đang lao nhanh qua.

(*Thảo nê mã: “Caonima” trong tiếng Trung giản thể là 草泥马 (Thảo nê mã) nghĩa đen dịch sát là ‘Ngựa cỏ bùn’ là một con vật tưởng tượng được cộng đồng mạng Trung Quốc đại lục dùng như một biểu tượng thách thức sự kiểm duyệt internet ngặt nghèo ở Trung Quốc. Hình ảnh của nó giống như con lạc đà không bướu Nam Mỹ (Alcapa). Tuy nhiên Caonima còn đồng âm (khác thanh điệu một chút) với câu chửi rất bậy và phổ biến trong tiếng Quan thoại (giống “đmm” ở Việt Nam).)

Phó Trọng Đình thật sự xem nơi này giống như nhà của mình vậy, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

“Tôi hỏi là vì sao anh có chìa khoá của nhà tôi!”

“Muốn có chìa khoá của nhà cô, đối với tôi mà nói là rất khó sao?”

Dư Du Nhiên: “...” Cô hết cách với người đàn ông này rồi.

Anh ta có chìa khoá của nhà cô, khó trách có thể ra vào tự do như vậy.

“Tôi chờ cô đã lâu rồi, sao cô lại về muộn như vậy?” Phó Trọng Đình bất mãn hỏi.

“Anh tưởng rằng tôi giống anh sao? Muốn đi muốn đến lúc nào cũng được, tôi chỉ là người sống ở dưới đáy kim tự tháp mà thôi.”

“Buổi trưa hôm nay, lão già kia là ai?”

Dư Du Nhiên khẽ giật mình, cô không ngờ Phó Trọng Đình cũng nhìn thấy.

“Anh đang âm thầm quan tâm tới tôi sao? Để ý tới chuyện của tôi như vậy?”

“Ai quan tâm cô chứ, vừa đúng lúc nhìn thấy thôi, tôi bận rộn như vậy làm gì có thời gian quan tâm tới chuyện của cô?”

“Đã không quan tâm vậy thì nên rời khỏi đây đi thôi! Đây là nhà tôi.”

“Dư Du Nhiên, đã lâu không chạm vào cô, cô muốn tìm đàn ông đến như vậy sao? Ông già như vậy mà cô cũng vừa mắt sao?”

“Phó Trọng Đình, vừa mắt hay không vừa mắt thì đó là chuyện của tôi, với lại hình như cũng đâu có liên quan gì đến anh?”

“Đương nhiên là có liên quan, bởi vì cô là người phụ nữ của tôi...Người phụ nữ đã từng lên giường với tôi.”

Dư Du Nhiên: “...”

“Đó đã là chuyện quá khứ, bây giờ tôi không muốn dây dưa với anh, anh đi đi.”

“Lần trước tôi cứu cô, cô trả ơn tôi như vậy hay sao?”

“Làm ơn đi cậu cả Phó, lúc đầu đúng là tôi thật lòng muốn lấy lòng anh, ai ngờ tính cách anh kiêu ngạo như thế, còn một mực tránh tôi như tránh tà, bây giờ anh còn tới dây dưa với tôi làm gì?”

“Được, nếu cô đã nghĩ như vậy, giờ tôi mà không cho cô cơ hội thì quả là không phải.”

Phó Trọng Đình nói xong, sau đó đẩy Dư Du Nhiên lên trên ghế sô pha.

“Phó Trọng Đình! Anh buông tôi ra!”

“Dư Du Nhiên, giả bộ cái gì chứ? Ngày hôm đó khi ở trong bệnh viện, không phải cô chuẩn bị quyến rũ tôi sao? Suýt nữa tôi đã bị cô quyến rũ rồi.”

“Quyến rũ em gái anh á, mau cút ra khỏi nhà tôi!”

Dư Du Nhiên hơi tức giận, Phó Trọng Đình dựa vào cái gì mà có thể đi vào nhà cô, sau đó đối xử với cô như vậy.

Cô cảm thấy mình không có chút riêng tư nào trong cuộc sống cả.

Nhưng mà Phó Trọng Đình làm sao có thể buông tay kia chứ.

Vài giây sau đã cởi sạch sẽ quần áo của Dư Du Nhiên.

Sau đó một bàn tay ngựa quen đường cũ thăm dò xuống phía dưới, một bàn tay khác giữ chặt Du Nhiên lại.

“Phó Trọng Đình! Anh là đồ vô liêm sỉ!” Dư Du Nhiên cắn răng nghiến lợi.

“Dư Du Nhiên, không phải giả bộ nữa, thân thể cô thành thực hơn cái miệng của cô đấy. Tôi khẳng định mình mạnh hơn lão già hôm nay nhiều, cô nhìn xem bây giờ cô đã ướt thế nào rồi kìa.” Phó Trọng Đình đưa ngón tay cho Dư Du Nhiên xem.

Dư Du Nhiên thật sự là vô cùng xấu hổ, tên khốn lưu manh chết tiệt này!

Cuối cùng dưới sự trêu ghẹo và ép buộc của Phó Trọng Đình, rốt cuộc cô cũng không thể chịu nổi nữa, tước vũ khí đầu hàng.

Cô chỉ đành cố gắng phối hợp với anh, dần dần âm thanh thô bạo vang lên trong phòng, tức khắc cả căn phòng trở nên mập mờ, nồng đậm mùi tình dục.

Trên mặt Phó Trọng Đình lộ ra nụ cười đắc ý.

“Đây mới là cô, Dư Du Nhiên.” Phó Trọng Đình nói.

“Phó Trọng Đình, anh đến nhà tôi như thế này, vợ chưa cưới của anh biết sẽ không tức giận chứ?”

“Chỉ cần cô giữ bí mật, cô ấy sẽ không biết.”

“Ý của anh là gì?”

“Dư Du Nhiên, tôi muốn bao nuôi cô.”

Phó Trọng Đình nói xong, lấy một tấm thẻ ra.

Bao nuôi!

Thiệt thòi cho anh ta khi phải nói ra như vậy.

Dư Du Nhiên cầm tấm thẻ kia lên, sau đó tức giận bẻ gãy.

“Thế nào? Chướng mắt? Không phải cô thích tiền sao?”

“Phó Trọng Đình, tôi không làm tình nhân, cũng sẽ không làm người thứ ba, bây giờ anh đối với tôi chẳng qua cũng chỉ là một công cụ để phát tiết dục vọng mà thôi, cho nên chúng ta chỉ là đôi bên thoả mãn nhu cầu của nhau, anh tình tôi nguyện, anh có tư cách gì mà đòi bao nuôi tôi?”

“Dư Du Nhiên!” Phó Trọng Đình nghe vậy, rất tức giận.

Dư Du Nhiên mới không thèm để ý đến anh, anh được phép sỉ nhục cô, vậy cô không thể phản kích sao?

Cuối cùng, Phó Trọng Đình tức giận bỏ đi.

Dư Du Nhiên chỉ nở nụ cười lạnh lùng.

......

Ngày hôm sau.

Lúc đi vào công ty, cô gặp Ngụy Lăng Thành ở cửa ra vào.

“Ngụy Lăng Thành, hôm qua cảm ơn anh nhé!” Dư Du Nhiên cảm kích nói.

Qua mấy lần tiếp xúc, cô thấy con người của Ngụy Lăng Thành xem như không tệ.

“Không có gì. Đúng rồi Du Nhiên, người đàn ông kia quấy rối cô phải không? Có cần tôi giúp đỡ gì không?”

“Không cần, không sao.” Dư Du Nhiên cười nói.

Cô không muốn để người khác biết chuyện của cô.

Cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, tự an ủi rằng vẫn có thể một mình chịu đựng được sự chua xót ở trong lòng!

Giữa trưa, cô vẫn còn đang lo lắng chuyện Trương Quốc Lương.

Nhất định phải giải quyết lão già này, nếu không ông ta sẽ quấy rối mãi không dừng, nhất định phải có được cô mới thôi.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Dư Du Nhiên cầm điện thoại lên hẹn Trương Quốc Lương ra ngoài.

Khi đó đã là giờ tan làm, Dư Du Nhiên hẹn Trương Quốc Lương đến một quán bar.

Lúc Trương Quốc Lương biết Dư Du Nhiên muốn hẹn gặp mình, lập tức mở cờ trong bụng, cực kỳ vui mừng!

“Du Nhiên, hôm nay sao em lại có thời gian rảnh hẹn anh ra đây vậy!” Lúc Trương Quốc Lương đi vào bèn hiện ra dáng vẻ dâm tà.

Ánh mắt kia thật là chướng mắt, khiến cho cả người cô trở nên buồn nôn khó chịu.

“Tổng giám đốc Trương, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, mấy ngày trước thực sự là tôi quá bận, cho nên hôm nay tôi phải bồi thường ông thật tốt!”

Dư Du Nhiên nói xong, sau đó giả bộ đụng chạm vào người Trương Quốc Lương.

Trương Quốc Lương lập tức vui vẻ.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp