Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 23: Lại muốn ra ngoài hẹn hò với tên đàn ông hoang dã nào
Ông ta lập tức muốn sờ tay Dư Du Nhiên: “Du Nhiên à, em có thể nghĩ như vậy thì thật sự quá tốt rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn theo anh, kết hôn với anh, sau này em không cần tiếp tục làm việc cực khổ như vậy nữa.”

Dư Du Nhiên không dấu vết giật tay lại.

“Tổng giám đốc Trương, trước tiên cứ uống rượu đã nào.” Dư Du Nhiên lập tức rót rượu cho Trương Quốc Lương.

Trương Quốc Lương vui vẻ uống.

“Bảo bối, đến đây, chúng ta cùng uống, nào, anh đút em.” Trương Quốc Lương học dáng vẻ yêu đương của người trẻ tuổi.

Ngậm lấy rượu trong miệng, vậy mà muốn miệng đối miệng đút cho Dư Du Nhiên.

Thật sự vô cùng buồn nôn.

Dư Du Nhiên nhìn thấy, xém chút nữa không nhịn nổi ói ra ngoài.

“Tổng giám đốc Trương, chỗ này của tôi cũng có mà, nào, không bằng chúng ta uống một ly rượu giao bôi thế nào?” Dư Du Nhiên uyển chuyển nói.

“Được được được, rượu giao bôi thì rượu giao bôi…” Trương Quốc Lương vô cùng vui vẻ.

Sau khi uống rượu xong, Dư Du Nhiên lại hỏi: “Tổng giám đốc Trương, thứ kia ông không mang theo à?”

Trương Quốc Lương vừa nghe thì lập tức hiểu rõ, sau đó càng cười tà ác hơn.

“Du Nhiên à, không ngờ em nhớ rõ như thế, em yên tâm, anh mang theo hết, bảo đảm có thể thỏa mãn em, em nhìn thử một chút.”

Trương Quốc Lương nói xong thì lấy một lọ thuốc mang theo bên mình ra.

Tuổi ông ta lớn như vậy, về phương diện kia chắc chắn kém một chút.

Dư Du Nhiên cũng từng nghe mỗi lần trước kia của ông ta, ông ta cũng mang theo thuốc.

“Vậy tối hôm nay ông uống mấy viên?”

“Một viên, một viên là được rồi. Em yên tâm, bảo đảm khiến em thoải mái dục tiên dục tử*. Ha ha ha… Ha ha ha ha…” Trương Quốc Lương nói xong sau đó cười vô cùng dâm đãng.

(*Dục tiên dục tử: trạng thái vô cùng sung sướng.)

Trong lòng Dư Du Nhiên muốn ói lần thứ n, thật sự rất buồn nôn.

“Được, vậy tôi đút ông uống một viên trước có được không?” Dư Du Nhiên nháy mắt với ông ta.

Trương Quốc Lương lập tức gật đầu nói: “Được được được, uống xong chúng ta liền…”

Dư Du Nhiên cầm lọ thuốc, sau đó đổ vài viên ra, lặng lẽ không dấu vết đổ vào tay, tiếp theo bỏ vào trong rượu.

“Tổng giám đốc Trương, đến uống một ly trước, tôi đã bỏ một viên vào rồi.” Dư Du Nhiên nói.

Lòng Trương Quốc Lương tràn đầy vui mừng mà uống rượu.

Một lát sau, cơ thể ông ta bắt đầu nóng bừng.

“Du Nhiên, nhanh tới đây, để anh hôn em một cái.” Trương Quốc Lương nhanh chóng bắt lấy Dư Du Nhiên.

“Chờ một chút, Tổng giám đốc Trương, tôi tới phòng vệ sinh rửa tay một cái, sau đó thay một bộ quần áo, trang điểm đẹp đẽ rồi trở lại, ông nhất định phải đợi tôi đó. Chờ thêm một lát là được.”

Dư Du Nhiên lập tức đẩy ông ta ra.

“Chờ một lát đi, đừng nóng vội như vậy.”

Sau khi nói xong, cô lập tức đi ra ngoài.

Sau đó Dư Du Nhiên gọi một người đẹp quán bar đi vào, để cho cô ta hầu hạ Trương Quốc Lương.

Bởi vì Dư Du Nhiên chậm chạp chưa về, Trương Quốc Lương đã chịu không nổi, bỏ quá nhiều thuốc, nhiều hơn gấp năm sáu lần bình thường, ông ta làm sao chịu nổi.

Nhìn thấy người đẹp đi vào, ông ta lập tức vồ lấy cô ta, đặt cô ta xuống ghế sô pha.

Người đẹp sợ hết hồn, nhưng ông ta là khách, vẫn nhiệt tình nghênh đón ông ta.

Nhưng cô ta không ngờ Trương Quốc Lương thế mà còn mạnh mẽ như vậy, cô ta sắp không chịu nổi.

Dư Du Nhiên thấy người đẹp kia chậm chạp chưa đi ra, cô liền yên tâm.

Nếu lão già kia háo sắc như vậy, đêm nay cứ để ông ta tận hưởng đủ.



Hôm sau.

Trời vừa sáng, Dư Du Nhiên còn ở trên giường, Vương Thúy Phương liền gọi tới.

“Dư Du Nhiên, xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua chẳng phải con có hẹn với Tổng giám đốc Trương hay sao? Sao hôm nay Tổng giám đốc Trương lại chết?” Vương Thúy Phương gấp gáp hỏi trong điện thoại.

“Mẹ… Mẹ nói gì cơ? Ông ta chết rồi.” Dư Du Nhiên cũng hết sức kinh ngạc.

Cô bỏ thuốc ông ta, tính chỉ muốn khiến ông ta bị vắt kiệt, không phải đàn ông làm nhiều thì thân thể sau này sẽ xảy ra vấn đề nghiêm trọng sao?

Sao Trương Quốc Lương không chống đỡ nổi lại chết mất rồi…

“Đúng vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua người qua đêm với Tổng giám đốc Trương vốn không phải con mà là một người phụ nữ làm bên trong quán rượu, người phụ nữ kia cũng bị dọa sợ, bây giờ còn đang bị tạm giam, con cũng không trốn được, mẹ đoán cảnh sát chắc sắp tới rồi. Có lòng giới thiệu cho con một kẻ có tiền, để nửa đời sau của con không buồn không lo, con lại khiến mọi chuyện thành ra như vậy…”

Dư Du Nhiên hiện giờ cũng không nghe lọt Vương Thúy Phương nói gì nữa, cô ngắt điện thoại.

Nói như vậy, cô đã hại một mạng người.

Nhưng cô không hề muốn hại chết Trương Quốc Lương.

Cô chỉ muốn khiến thân thể ông ta không còn sức, sau đó không thể dây dưa với cô nữa mà thôi.

Nguyên một ngày hôm nay tâm trạng Dư Du Nhiên đều không làm sao tốt được.

Lúc đi tới công ty, cả người cô đều hoảng hốt.

Kẻ cầm đầu chính là cô, tuy rằng cô chỉ vô tình…

Nhưng trong lòng lại có một kẻ khác đang nói, Trương Quốc Lương chết chưa hết tội, loại người xấu xa như ông ta chết là đáng đời.

Nói chung, tâm trạng cô hiện giờ vô cùng mâu thuẫn.

“Du Nhiên.” Lúc này Phó Trọng Hiên đi đến cắt ngang suy nghĩ vẩn vơ của cô.

“Phó Trọng Hiên, anh… Sao anh lại đến đây?”

Phó Trọng Hiên dịu dàng nói: “Yali bị thua mua, anh tới đây có một số việc muốn làm. Du Nhiên, em sao vậy? Vừa nãy anh ở bên cạnh em, em cũng không phát hiện ra anh.”

“Không… Không có gì.”

“Du Nhiên, tối hôm nay, chúng ta cùng đi xem phim được không?” Phó Trọng Hiên nói.

“Tôi…”

Dư Du Nhiên còn chưa kịp từ chối, Phó Trọng Hiên lấy một tấm vé xem phim ra, nhét vào tay Dư Du Nhiên.

“Cầm lấy, đừng từ chối anh, em xem anh là bạn tốt cũng được.”

Phó Trọng Hiên nói xong thì rời khỏi.

Dư Du Nhiên cầm vé xem phim, bỏ vào trong túi.

Trong lòng cô vô cùng bất an, bởi vì Trương Quốc Lương chết rồi, không biết cảnh sát có bắt cô đi hay không.

Cô cũng không muốn ngồi tù.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thuốc kia là Trương Quốc Lương tự mình mang, trong phòng bao cũng không có camera, người khác căn bản không biết là cô lén bỏ thuốc ông ta.

Nói cách khác, chỉ cần cô xác nhận thuốc kia là Trương Quốc Lương tự mình uống thì sẽ không có chuyện gì.

Tối đến Dư Du Nhiên mang theo tâm trạng bất an thấp thỏm mà về nhà.

Nhớ tới cái chết của Trương Quốc Lương, trong nháy mắt cô cảm giác như ông ta đến tìm cô báo thù.

Căn phòng tĩnh lặng khiến cô cảm thấy sợ hãi một phen, trước giờ cô chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Đột nhiên điện thoại cô vang lên giữa căn phòng im ắng.

Cô sợ hết hồn, khôi phục tinh thần cầm điện thoại lên nhìn, là Phó Trọng Hiên.

“Du Nhiên, anh chờ em dưới lầu, sao em vẫn chưa ra? Muộn nữa thì sẽ bỏ lỡ thời gian xem phim đó.”

“Được, tôi sửa soạn xong sẽ xuống.” Dư Du Nhiên nói.

Ở một mình trong nhà thật sự có hơi đáng sợ, cô vẫn nên đi ra ngoài cùng Phó Trọng Hiên vậy.

Cô tùy tiện chỉnh trang một lát, sau đó chuẩn bị rời khỏi.

Ai biết cửa vừa mở thì nhìn thấy Phó Trọng Đình vậy mà đứng ở ngay ngoài.

“Anh… Tại sao anh lại tới đây?” Dư Du Nhiên hỏi.

Phó Trọng Hiên vẫn còn ở dưới lầu chờ cô đây này, đều vừa đã nói xong.

“Sao nào? Đây là lại muốn ra ngoài hẹn hò với tên đàn ông hoang dã nào à?” Phó Trọng Đình tức giận nói.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp