Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 33: Cô mới là người thứ ba đó
“Không cần đâu, em cứ đi làm việc đi, tôi nghe xem cô ấy muốn nói gì.” Phó Trọng Đình nói, sau đó anh đi lên phía trước.

Dư Du Nhiên đắc ý liếc nhìn Đường Mộ Tuyết, rồi nhanh chóng đi theo Phó Trọng Đình.

Đường Mộ Tuyết vô cùng tức giận, cô ta ở phía sau liên tục giậm chân, đố kỵ đến phát điên.

Không ngờ Dư Du Nhiên này lại có thể ngóc đầu quay lại được!

Khi tới văn phòng, Phó Trọng Đình ngồi xuống ghế da, hứng thú nhìn Dư Du Nhiên: “Nói đi, cô muốn làm gì?”

Dư Du Nhiên đặt tập tài liệu lên trên bàn, một bộ dạng chuyên nghiệp nói: “Đương nhiên là muốn báo cáo công việc cho anh rồi.”

“Dư Du Nhiên, trong lòng cô đang nghĩ gì tôi lại không rõ nữa hay sao, cô đừng quên cô là người đã từng ngủ chung giường với tôi ba năm đấy.” Phó Trọng Đình nhướng mày nói.

“Tối hôm qua không phải anh muốn tìm em hay sao? Tối nay em đợi anh.” Dư Du Nhiên ám muội liếc nhìn Phó Đình Trọng.

Sau đó cô để tay vào ngực anh, luồn tay vào khe hở ở chỗ áo sơ mi, nhẹ nhàng vẽ mấy vòng tròn lên ngực anh.

Phó Trọng Đình nhíu mày, không biết anh đang nghĩ gì, hơn nữa mắt anh còn nhìn chằm chằm Dư Du Nhiên. Sau đó, anh đẩy Dư Du Nhiên ra.

“Dư Du Nhiên, tôi cũng có câu này muốn trả cho cô, tôi không phải là người để cho cô hứng lên thì gọi, mất hứng thì vứt đi như đôi giày rách.”

Dư Du Nhiên ngơ ngác, đây là lời tối qua cô đã nói với Phó Trọng Đình.

Không ngờ tên này lại nhớ dai đến như vậy, đúng là chết tiệt!

“Đừng nhỏ nhen như vậy có được không? Tối qua em đâu cố ý nói vậy đâu.”

“Không cố ý? Không phải cô nói, cô và Phó Đình Hiên đã hôn nhau ở trên phố rồi hay sao?” Phó Trọng Đình tiếp tục nhắc lại.

“Phó Trọng Đình, anh có biết tối qua tôi đã trải qua những gì hay không? Tôi bị vợ Trương Quốc Lương bắt, bọn họ muốn giết chết tôi, là Phó Trọng Hiên đã cứu tôi, khi tôi cần anh nhất nhưng anh lại không có ở bên, anh đã ở bên Đường Mộ Tuyết, vì cô ta anh còn không cả thèm tin tôi. Trận hỏa hoạn ấy thật sự là Đường Mộ Tuyết sai người gây nên, tại sao anh lại không tin lời tôi nói?”

“Đủ rồi! Dư Du Nhiên, tôi không muốn nghe những lời này, không có chứng cứ thì đừng nói luyên thuyên.”

Dư Du Nhiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giễu cười, là bản thân cô đã nói nhiều rồi.

Cô đã quyết định rồi, cô sẽ không thích Phó Trọng Đình nữa, cô ở bên cạnh anh chỉ đơn giản là để báo thù Đường Mộng Tuyết mà thôi.

Tại sao còn phải nói những lời này, đúng là dư thừa...

Khi Dư Du Nhiên đi ra, Đường Mộ Tuyết đang đứng đợi ở bên ngoài.

“Dư Du Nhiên!” Đường Mộ Tuyết vô cùng tức giận hét lên.

“Cô Đường, không biết cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Dư Du Nhiên, Trọng Đình là chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi sẽ kết hôn sớm thôi, tốt nhất cô nên cách xa anh ấy ra một chút.” Đường Mộ Tuyết cảnh cáo.

Nhìn thấy dáng vẻ tức đến thê thảm của cô ta, Dư Du Nhiên liền cảm thấy lòng mình thoải mái vô cùng.

“Đường Mộ Tuyết, không phải hai người còn chưa kết hôn hay sao? Khi còn chưa kết hôn, bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra được.”

“Cô... Con tiện nhân nhà cô, cô thích phá hoại chuyện vui của người khác lắm hay sao?”

“Phá hoại chuyện vui của người khác? Cô Đường, tôi còn nhớ rõ, người ở bên Phó Trọng Đình trước là tôi, ban đầu là cô đã phá hoại chuyện vui của chúng tôi, cô mới là người thứ ba đó.”

“Cô...”

“Đường Mộ Tuyết, cuối cùng cô cũng lộ bộ mặt thật rồi, tôi nói cho cô biết, Dư Du Nhiên tôi cũng không phải người dễ bị người ta ức hiếp như thế, những chuyện cô làm ra tôi đều nhớ rõ hết.”

“Tôi không biết cô đang nói gì.” Đường Mộ Tuyết lảng tránh nói.

“Đừng giả vờ nữa, tôi có thể bình an vô sự đứng ở nơi này, cô cần gì phải diễn kịch trước mặt tôi nữa? Vợ Trương Quốc Lương đều nói hết cho tôi nghe rồi.”

“Dư Du Nhiên, tôi không biết cô đang nói gì, tóm lại, tôi cảnh cáo cô, Trọng Đình nhất định là của tôi, nếu như cô lại dám mê hoặc anh ấy nữa, đừng trách tôi vô tình.”

Đường Mộ Tuyết nói xong thì rời đi.

Dư Du Nhiên nhìn cô ta, sau đó làm vẻ mặt xem thường.

Bị người khác ức hiếp thì cô phải quay lại trả đũa thôi!

Buổi tối, sau khi tan làm, Phó Trọng Hiên gọi điện thoại hẹn cô đi xem phim.

Dư Du Nhiên đã từ chối, bởi vì cô còn việc quan trọng hơn phải làm.

....

Nhà họ Phó.

Phó Trọng Đình đang ở nhà ăn cơm, Đường Mộ Tuyết cũng có ở đó.

Bà nội Vương Kim Phượng vô cùng vui vẻ, nhà họ Phó và nhà họ Đường có quan hệ rất tốt với nhau, bọn họ đã tận mắt nhìn Đường Mộ Tuyết trưởng thành như thế nào.

Nhất là Trần Tuệ, bà thật sự gấp không chịu nổi nữa rồi, bà muốn Phó Trọng Đình và Đường Mộ Tuyết kết hôn sớm một chút.

Nhà họ Đường chỉ có mình cô con gái là Đường Mộ Tuyết, tới khi kết hôn rồi, tất cả mọi thứ của nhà họ Đường không phải đều là của Phó Trọng Đình hay sao!

Lúc này, điện thoại của Phó Trọng Đình vang lên.

Anh nhìn một cái, là Dư Du Nhiên gọi đến.

“Tôi đi nghe điện thoại.” Phó Trọng Đình cầm điện thoại đi ra ngoài.

“Có chuyện gì?” Phó Trọng Đình hỏi.

“Phó Trọng Đình, tối nay tôi ở nhà đợi anh, tôi cho anh một tiếng đồng hồ.” Dư Du Nhiên nằm trên giường nói.

“Bây giờ tôi còn có chuyện, đang bận, không có thời gian tới.”

“Được, nếu như anh không có thời gian, vậy bây giờ tôi sẽ đồng ý với Phó Trọng Hiên ra ngoài xem phim, sau khi xem phim xong thì đi tới một khách sạn...” Dư Du Nhiên giọng lẳng lơ nói.

“Dư Du Nhiên!” Phó Trọng Đình nhỏ giọng cảnh cáo trong điện thoại.

Người phụ nữ này vậy mà lại dám uy hiếp anh.

“Một tiếng bắt đầu, dù sao tôi cũng nói tới mức này rồi, có lẽ anh cũng biết Dư Du Nhiên tôi là người thế nào, chuyện gì cũng có thể làm ra được hết.”

Dư Du Nhiên nói xong thì tắt điện thoại.

Vẻ mặt Phó Trọng Đình không biết phải làm sao, anh không ngờ Dư Du Nhiên lại dám làm như vậy.

Tối nay quả thật Phó Trọng Hiên không có ở nhà, lẽ nào anh ta thật sự muốn hẹn Dư Du Nhiên đi xem phim sao?

“Trọng Đình, sao vậy? Ai gọi cho anh đấy?” Đường Mộ Tuyết đi tới hỏi.

“Không có gì, chuyện công ty thôi.”

Phó Trọng Đình nói xong thì rời đi.

“Trọng Đình, con mau qua đây, vừa nãy đang nói tới chuyện của con và Mộ Tuyết, con và Dư Du Nhiên đã ly hôn được một khoảng thời gian rồi, bây giờ Mộ Tuyết cũng quay trở lại, chúng ta đang bàn đến chuyện đính hôn của các con, bà muốn nhân ngày lành, xử lý ổn thỏa nhanh chóng chuyện hôn sự cho hai đứa!” Bà nội Vương Kim Phượng vui vẻ nói.

“Bà nội, chuyện này không cần vội, về sau lại nói tiếp đi, hơn nữa bây giờ công ty còn bộn bề nhiều việc.” Phó Trọng Đình qua loa nói.

Đường Mộ Tuyết vừa nghe lời bà nội nói, trong lòng liền rất vui, nhưng khi bị Phó Trọng Đình từ chối, cô ta lập tức thất vọng.

Lẽ nào trong lòng Phó Trọng Đình còn nhớ tới Dư Du Nhiên kia sao?

“Trọng Đình, con cũng không còn nhỏ nữa, đã hai mấy rồi, mặc dù công việc quan trọng thật, nhưng chuyện cả đời người cũng quan trọng không kém đâu!” Trần Tuệ vội vàng khuyên bảo. 

“Đúng rồi, vừa nãy con nhận điện thoại, công ty đột nhiên có chút chuyện, con phải lập tức đi tới giải quyết một chút.” Phó Trọng Đình nói xong liền vội vàng rời đi.

“Trọng Đình...” Đường Mộ Tuyết vội vã gọi tên anh.

Thế nhưng Phó Trọng Đình đã đi rồi.

Anh phi như bay tới nhà Dư Du Nhiên, trên đường anh lái xe rất nhanh, anh thề, cả đời này anh chưa từng làm như vậy bao giờ.

Khi anh tới liền nhìn thấy Dư Du Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha, vắt chân nhàn nhã ăn hoa quả.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp