Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 34: Cô muốn ngủ với tôi như vậy sao?
Khi Dư Du Nhiên nhìn thấy Phó Trọng Đình đang thở hổn hển, cô biết rằng cô đã đạt được mục đích của mình rồi.

Phó Trọng Đình đi đến.

“Anh đến rồi.” Dư Du Nhiên nói.

“Dư Du Nhiên, cô dám làm như vậy với tôi?” Phó Trọng Đình có chút tức giận.

Dư Du Nhiên đặt trái cây đang cầm trên tay xuống, sau đó bước lên.

Cô vừa mới tắm xong, sau đó mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm trong suốt.

Hai tay của cô giữ lấy cổ áo Phó Trọng Đình, rồi nháy mắt nhìn anh.

“Tôi thấy nhớ anh và chỉ muốn bù đắp cho anh mà thôi, chuyện tối hôm qua là do tôi không đúng.” Dư Du Nhiên nhẹ nhàng nói.

Phó Trọng Đình nhíu chặt lông mày, con ngươi nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy dáng người cô gợi cảm như vậy, cổ họng anh không nén nổi mà có chút chuyển động lên xuống.

“Anh sao vậy? Vẫn còn đang giận sao?” Dư Du Nhiên hỏi.

“Dư Du Nhiên, nhìn cô như vậy, tôi thật sự thấy không quen.”

“Anh cứ từ từ quen là được rồi.”

Dư Du Nhiên nói rồi kiễng chân lên, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Bàn tay nhỏ bé khẽ luồn vào trong áo anh rồi tùy tiện lần mò.

“Dư Du Nhiên, cô muốn ngủ với tôi như vậy à?”

“Ừm, đúng vậy, lâu rồi không gặp anh, nên có ham muốn một chút.”

“Được rồi, vậy tôi sẽ chiều theo ý cô.”

Phó Trọng Đình cũng không kìm nén được nữa rồi, anh bế Dư Du Nhiên lên và đi vào phòng ngủ.

Anh ném Dư Du Nhiên xuống chiếc giường êm ái.

Dư Du Nhiên dù đã quen nhưng vẫn có chút giật mình.

Phó Trọng Đình, anh đừng thô lỗ như vậy có được không?

Một lát sau, Phó Trọng Đình đã vứt bỏ hết áo sơ mi và cà vạt sang một bên.

Quần áo trên người Dư Du Nhiên cũng bị bàn tay to lớn của anh kéo xuống.

Sau đó, trong phòng không ngừng truyền lại những âm thanh quyến rũ mờ ám khiến người nghe mặt đỏ tim đập.

Bên ngoài, ánh trăng vừa đẹp.

Một lúc lâu sau, Phó Trọng Đình nằm trên giường hút một điếu thuốc.

Còn Dư Du Nhiên nằm trên ngực anh, tay cô vẽ thành những vòng tròn.

“Nói đi, cô rốt cuộc là có mục đích gì?” Phó Trọng Đình hỏi.

Dư Du Nhiên hơi giật mình, sau đó nói: “Chỉ là muốn ngủ cùng anh, tôi còn có thể có mục đích gì chứ.”

Phó Trọng Đình: “...”

“Tối nay anh đừng đi, như tôi nói, tôi thật sự rất nhớ những ngày tháng ở nhà họ Phó. Lúc đó, cũng không biết là anh đã tỉnh chưa, mỗi ngày tôi đều nằm ở bên cạnh anh, sau đó một chút cũng không nhúc nhích, những thứ đó giờ đã trở thành một thói quen của tôi.”

Dư Du Nhiên nói về những chuyện ngày trước, suy nghĩ của cô dường như đang trôi đi.

Lúc vừa mới được gả về nhà họ Phó, cô thật sự cảm thấy oán giận.

Cả ngày ở với một người sống thực vật, cô thật sự cảm thấy mọi thứ như sụp đổ.

Cho đến khi Phó Trọng Đình tỉnh dậy, lúc cả người cô bị anh đè lên, khi đó mọi thứ đã thay đổi.

“Dư Du Nhiên, sao tôi lại không biết, cô có thể đạo đức giả như vậy nhỉ.” Phó Trọng Đình mỉa mai nói.

Sau đó anh dập đầu lọc điếu thuốc.

Dư Du Nhiên không nói gì, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Đêm nay, Dư Du Nhiên nằm trong vòng tay của Phó Trọng Đình và ngủ một giấc thật yên bình.

Nửa đêm, cô phát hiện điện thoại của Phó Trọng Đình đang rung.

Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên và tắt đi.

Sau đó, cô nhẹ nhàng lấy điện thoại ra và ấn vào ngón tay của Phó Trọng Đình, dấu vân tay đã mở được khóa màn hình, cô chụp một tấm ảnh chung với Phó Trọng Đình.

Cô đã tìm được số điện thoại của Đường Mộ Tuyết, lập tức gửi tấm ảnh đó đi.

Cô nở một nụ cười hài lòng.

Sau đó, cô ôm chặt lấy Phó Trọng Đình rồi chìm vào giấc ngủ.

Bên kia, cả đêm Đường Mộ Tuyết không hề ngủ.

Nguyên nhân cô ta nghĩ rằng lần này Phó Trọng Đình lại tìm đến Dư Du Nhiên, vì vậy trằn trọc không ngủ được, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Khi cô ta gọi điện, Phó Trọng Đình cũng không nghe máy.

Lúc sau, điện thoại của Đường Mộ Tuyết đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Cô ta mở tin nhắn xem, là hình ảnh Phó Trọng Đình và Dư Du Nhiên đang không mặc gì nằm ngủ cùng nhau.

“Aaaaaa!”

Cô ta tức giận ném điện thoại đi.

Chuyện này chắc chắn là do Dư Du Nhiên làm, Phó Trọng Đình không thể gửi cho cô ta tấm ảnh như vậy được.

Hôm nay Phó Trọng Đình đúng là đã đi tìm Dư Du Nhiên.

Đường Mộ Tuyết giống như đang phát điên.

Cô ta về lâu như vậy, Phó Trọng Đình đối với cô không lạnh nhạt cũng không tình cảm, chẳng nhẽ cô ta còn không bằng Dư Du Nhiên sao?

“Mộ Tuyết, con sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Phương Viện Viện thấy có tiếng động bước vào hỏi.

“Mẹ, không...Không có gì...”

“Nhìn con dạo này có gì đó không ổn, có phải là chuyện liên quan đến Trọng Đình không?”

“Mẹ...”

“Mẹ biết, năm đó con rời xa Trọng Đình, bây giờ con quay trở về bên Trọng Đình lần nữa, mọi chuyện đều đã khác rồi, thật ra, mẹ vẫn nghĩ, Phó Trọng Đình có lẽ không phù hợp với con, năm đó nếu không phải là ba của con, mẹ cũng không dễ dàng chấp nhận cuộc hôn nhân này, Mộ Tuyết, trên đời này vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt, tại sao con lại chỉ thích Phó Trọng Đình chứ?”

“Mẹ, con chính là chỉ thích anh ấy, năm đó, anh ấy là một người sống thực vật, cho dù con có thích anh ấy đến đâu, thì con cũng không thể lấy một người sống thực vật được, nhưng bây giờ anh ấy đã khỏe rồi, con rất muốn được quay lại bên cạnh anh ấy.”

“Nhưng con như vậy thì đâu phải là yêu chứ? Yêu một người là phải bên cạnh họ, giúp đỡ những lúc họ cần mình nhất, nhưng con lại không ở...”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đã quyết tâm rồi, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì con cũng sẽ ở lại bên cạnh anh ấy.”

Phương Viện Viện thở dài một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Tính tình của Đường Mộ Tuyết, bà ta đều biết rõ.

....

Ngày hôm sau.

Lúc Phó Trọng Đình đến tập đoàn Phó Thị, Đường Mộ Tuyết đã đợi rất lâu.

“Trọng Đình.”

“Tìm anh có việc gì không?”

“Tối hôm qua anh… Đi đâu vậy?” Đường Mộ Tuyết nghiêm túc hỏi.

“Anh quay lại công ty có việc, em sao vậy?”

“Chuyện bà ngoại nhắc hôm qua, tại sao anh lại không đồng ý? Chẳng nhẽ, anh không thích em sao?” Đường Mộ Tuyết gặng hỏi.

Nếu Phó Trọng Đình vẫn đồng ý kết hôn với cô ta, cô ta sẽ không hỏi bất cứ chuyện gì.

“Mộ Tuyết, chuyện kết hôn thật ra đều là người lớn trong nhà tự quyết định, không phải là do hai chúng ta tự nguyện đồng ý, em xứng đáng với người tốt hơn.”

“Trọng Đình, anh... Anh là có ý gì? Ý của anh có phải là anh không muốn kết hôn với em phải không?”

“Anh vừa mới tỉnh chưa được bao lâu, bây giờ đang là lúc tập đoàn Phó Thị rất cần người, vì vậy, anh không muốn nhắc đến chuyện này.”

“Anh lừa người! Phó Trọng Đình, trong lòng anh vẫn nhớ đến ả Dư Du Nhiên, đúng không?” Đường Mộ Tuyết có chút kích động.

Đặc biệt là khi nhớ lại tấm ảnh hương diễm tối qua.

“Mộ Tuyết...”

“Anh đang nói dối, Phó Trọng Đình, trước giờ anh chưa từng nói dối em, nhưng tối hôm qua, anh không hề quay lại công ty, anh là đến chỗ của Dư Du Nhiên, đúng không?” Giọng Đường Mộ Tuyết mười phần chắc chắn.

“Mộ Tuyết, chuyện của anh, tốt nhất là em không nên để ý.”

“Trọng Đình, em không cho phép anh ở bên cô ta, chúng ta mới là một cặp vợ chồng, anh đừng có quên, cô ta đã bỏ rơi anh vì năm trăm nghìn, Dư Du Nhiên cô ta là một người phụ nữ ham tiền ham của.”

“Đường Mộ Tuyết, em có hơi kích động rồi, em nên bình tĩnh lại đi.”

“Trọng Đình...”

Tình cảm từ hồi nhỏ của chúng ta chẳng nhẽ vẫn không bằng một kẻ như Dư Du Nhiên sao?

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp