Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 35: Cô thật rẻ mạt! Nói một đằng làm một nẻo!
Cô gắt gao nắm chặt tay của mình, cô - Đường Mộ Tuyết tuyệt đối sẽ không từ bỏ, sẽ không!

….

Buổi trưa, lúc Dư Du Nhiên nhắn tin wechat với Ngô Tâm Di thì Ngô Tâm Di nói với cô dường như hôm nay Đường Mộ Tuyết và Phó Trọng Đình đã cãi lộn với nhau.

Có người nhìn thấy mắt Đường Mộ Tuyết mặt đỏ bừng đi ra từ văn phòng của Phó Trọng Đình. Do vậy Dư Du Nhiên biết là Đường Mộ Tuyết cũng nhịn không nổi nữa rồi.

Trước kia cô ta muốn hãm hại cô thì bây giờ cô cũng nên trừng phạt cô ta một chút mới được.

Ít nhất thì hiện tại Phó Trọng Đình chắc sẽ còn đến chỗ của cô, nên cô nhất định phải nắm chặt Phó Trọng Đình trong lòng bàn tay.

Thứ mà Đường Mộ Tuyết muốn thì cô càng không để cho cô ta có được đấy.

“Du Nhiên, bên ngoài có người tìm cô.” Ngụy Lăng Thành đi về phía bên này nói.

“Tôi biết rồi.”

“Du Nhiên, nhìn cô hôm nay rất vui vẻ nha, có chuyện vui gì sao?” Ngụy Lăng Thành hỏi.

“Không có gì, làm người không thể ngày nào cũng mang gương mặt ỉu xìu từ sáng đến tối được!”

Dư Du Nhiên nói xong thì ra ngoài, không biết là ai tìm cô.

Lúc đến cửa cổng thì cô nhìn thấy Trần Tuệ đi đến nơi này.

Vốn dĩ Dư Du Nhiên muốn xoay người rời đi nhưng Trần Tuệ vừa nhìn thấy đã gọi cô lại ngay lập tức: “Dư Du Nhiên, cô đứng lại cho tôi!” Trần Tuệ la lên.

“Bà tìm tôi có chuyện gì?”

“Chuyện gì trong lòng cô còn giả bộ nữa sao? Đương nhiên là vì chuyện của Trọng Đình rồi.”

“Nói đi.”

“Ban đầu chúng ta đã nói rõ ràng, cô cầm năm mươi vạn của tôi, sau đó cô rời khỏi nhà họ Phó, rời khỏi Phó Trọng Đình. Vậy sao bây giờ cô lại còn dám chạy đến đây quyến rũ Trọng Đình!” Trần Tuệ tức giận mà chất vấn.

“Vậy thì tôi có thể nói cho bà biết rằng, không phải tôi đi quyến rũ con trai bà mà là con trai bà không bỏ được tôi, là anh ấy tự mình đến tìm tôi. Mỗi lần đều là anh ấy đến nhà của tôi. Tôi chẳng hề quyến rũ anh ấy. Tôi lấy năm mươi vạn của bà rồi, tôi đã ly hôn với anh ấy rồi, tôi cũng rời khỏi nhà họ Phó rồi, những chuyện sau đó tôi cũng không quản được.” Dư Du Nhiên thản nhiên nói.

Không cần nghĩ, chắc chắn là Đường Mộ Tuyết tức không chịu nổi mà đi tìm Trần Tuệ tố cáo. Sau đó thì Trần Tuệ đến tìm cô tính sổ. Bọn họ không để cô sống tốt thì cô cũng sẽ không buông tha cho bọn họ.

“Dư Du Nhiên, cô thật rẻ mạt! Nói một đằng làm một nẻo!”

“Vậy cũng là do mấy người qua cầu rút ván trước, tôi cũng chỉ học từ mấy người thôi.”

“Cô…”

“Tôi có việc phải làm, đi trước đây, tôi không rảnh mà ở đây lảm nhảm vớ vẩn với bà.”

“Dư Du Nhiên, cô cứ chờ đó!” Trần Tuệ hăm dọa nói.

Dư Du Nhiên lười để ý đến bà ta. Bà già này với Đường Mộ Tuyết là cùng một giuộc với nhau cả.

Chẳng phải nhìn trúng nhà họ Đường nên mới ghét bỏ cô sao?

….

Mấy ngày sau.

Dư Du Nhiên nhận được điện thoại của Vương Thúy Phương bảo cô trở về nhà một chuyến, nói là bà ấy bị bệnh rồi. Dư Du Nhiên cho rằng có âm mưu gì trong đó nên đã muốn từ chối. Nhưng Dư Kiêu cũng nói là bệnh thấp khớp của Vương Thúy Phương lại tái phát, đến lúc này thì Dư Du Nhiên mới chuẩn bị về nhà một chuyến.

Đối với Vương Thúy Phương thì nếu không phải trong lòng Dư Du Nhiên còn nhớ đến một phần tình cảm gia đình ít ỏi thì chắc chắn cô đã không để tâm đến bọn họ.

Đến nhà họ Dư thì chỉ nhìn thấy Vương Thúy Phương và Dư Tử Ninh ở nhà.

“Du Nhiên, cuối cùng con cũng về nhà rồi.” Vương Thúy Phương nằm trên giường, nhìn thì có vẻ khá yếu ớt.

“Mang cho mẹ thuốc chuyên trị bệnh thấp khớp.” Dư Du Nhiên đặt một túi nhựa ở trên bàn.

“Du Nhiên, cảm ơn con.”

“Ba đâu? Có phải lại đi đánh bạc rồi không?” Dư Du Nhiên liếc nhìn vào trong phòng, không thấy có bóng dáng của Dư Hoa Minh.

“Ba con đã thay đổi rất nhiều rồi, bây giờ chỉ đánh mấy ván nhỏ với hàng xóm mà thôi, không đi sòng bạc nữa.”

“Con thấy có một ngày ông ấy đánh bạc cược thua căn nhà này mới có thể cam lòng.”

“Chị, chị nói ít hai câu được không, chị xem mẹ đã như vậy rồi.” Dư Tử Ninh khó chịu lên tiếng.

“Tử Ninh, sao hôm nay em không đi làm?”

“Không phải do mẹ bị bệnh nên phải trở về chăm sóc mẹ sao?”

Dư Du Nhiên liếc nhìn Dư Tử Ninh, sau đó nói: “Tử Ninh, bộ đồ Chanel kiểu mới nhất em đang mặc trên người là ai mua cho em vậy?”

Tình huống của nhà họ Dư, cô còn không rõ nữa sao.

Dư Tử Ninh vừa mới tốt nghiệp đại học, vào trong một công ty nhỏ thực tập, cô ta làm gì có tiền để mà mua quần áo hiệu Chanel kia chứ.

Chưa kể còn là kiểu dáng thịnh hành trong năm nay nữa.

“Còn giày của em nữa, chẳng phải là của nhãn hiệu vừa chạm tay vào là bỏng hay sao!”

Dư Tử Ninh cúi đầu, không nói gì.

“Dư Nhiên, đó là con bé mua hàng vỉa hè, hàng nhái đó, Tử Ninh làm gì có tiền chứ!” Lúc này Vương Thúy Phương mới lên tiếng.

“Đúng vậy, chị, đều là hàng giả đó. Bây giờ em đã ra ngoài làm việc rồi, cũng không thể cứ mặc mấy bộ đồ như trước kia mãi, như vậy thì bủn xỉn quá. Không mua được hàng thật thì mua hàng giả không được sao? Dù sao người khác cũng nhìn không ra.” Dư Tử Ninh vội vàng nói.

“Được, cứ cho quần áo và giày của em là giả, vậy thì đống nhân sâm thuốc bổ trên bàn bên kia thì sao? Mấy thứ đó cũng là hàng giả sao!” Dư Du Nhiên tiếp tục chất vấn.

Vương Thúy Phương và Dư Tử Ninh nhìn nhau, trong chốc lát không nói nên lời.

Rất lâu sau, Vương Thúy Phương mới dè dặt nói: “Du Nhiên, vậy thì mẹ nói thật với con vậy, em gái con quen một người bạn trai, trong nhà cậu ta rất có tiền, mấy thứ này đều là cậu ta biếu đó.

Chẳng trách.

“Nhưng mà, nói đi nói lại, Du Nhiên, con cũng nên tìm một người để gả đi, đừng cứ dây dưa nhập nhằng với Phó Trọng Đình nữa được không?” Vương Thúy Phương lại nói thêm.

“Mẹ, mẹ gọi con trở về chỉ vì nói chuyện này sao?” Cô chán nản nói.

“Mẹ cũng mong muốn chị hạnh phúc thôi, nhà họ Phó không phải là nơi chúng ta có thể với tới đâu.” Dư Tử Ninh nói chêm vào.

“Vậy cậu ấm mà Tử Ninh quen có thể với tới sao?”

Vương Thúy Phương đột nhiên nghẹn lời không nói được gì.

“Dư Du Nhiên, sao con bướng bỉnh như vậy chứ! Mẹ cũng chỉ là vì muốn tốt cho con thôi!”

“Chuyện của tôi không cần mấy người nhọc lòng. Trước kia mấy người giới thiệu Trương Quốc Lương cho tôi, hại tôi xém chút nữa bị họa ngồi tù, nên giờ tốt nhất mấy người đừng nhọc lòng chuyện dư thừa nữa.”

“Dư Du Nhiên, con buộc phải cắt đứt chuyện qua lại với Phó Trọng Đình!” Vương Thúy Phương đột nhiên rống lên.

“Mẹ, mẹ bị bệnh đến hồ đồ rồi sao? Trước kia mẹ nằng nặc đòi gả con cho Phó Trọng Đình. Bây giờ, mẹ lại ép con rời khỏi anh ấy.”

“Mẹ vì muốn tốt cho con.”

“Đủ rồi! Nhiều năm như vậy tôi đã tận tâm tận lực vì cái nhà này. Những gì tôi làm đã đủ nhiều rồi, chuyện sau này của tôi mấy người đừng can dự vào nữa.”

Dư Du Nhiên nói xong thì tức giận rời đi.

Dư Du Nhiên đã đi được một đoạn rồi thì bỗng dưng cô phát hiện di động của mình còn đặt trên bàn, quên mất cầm theo nên cô quay trở lại, chỉ là lúc cô vừa mới đi vào trong cổng thì lại phát hiện Đường Mộ Tuyết lại đi ra từ nhà họ Dư.

Cô vô cùng kinh ngạc.

Sao Đường Mộ Tuyết lại ở trong nhà của cô? Người nhà họ Dư sao có thể quen Đường Mộ Tuyết?

Dư Du Nhiên trốn qua một bên, cô tận mắt nhìn thấy Dư Tử Ninh tiễn Đường Mộ Tuyết đi. Nhìn bộ dáng Đường Mộ Tuyết trông cũng có vẻ rất vui.

Đợi sau khi Đường Mộ Tuyết đi rồi, Dư Du Nhiên mới lên tiếng: “Tử Ninh.”

Dư Tử Ninh bị dọa nhảy dựng lên, không phải Dư Du Nhiên đã đi rồi sao? Sao lại trở lại rồi?

“Chị, sao… Sao chị lại trở về rồi?” Dư Tử Ninh có hơi chột dạ hỏi.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp