Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 36: Sinh ra đã xấu, cô xứng đáng bị như vậy!
“Cô gái vừa nãy là ai vậy?”

“Đó là…. là một người bạn của em.” Dư Tử Ninh ngập ngừng nói.

“Bạn ư? Em nghĩ mắt chị mù à? Cô ta rõ ràng là Đường Mộ Tuyết, từ lúc nào em quen biết với cô ta vậy? Xem ra quan hệ của hai người khá tốt nhỉ.”

“Chị à, cô ấy thực sự là bạn của em.” Dư Tử Ninh đang giải thích, đúng lúc này Vương Thúy Phương từ bên trong bước ra.

“Du Nhiên, sao con lại quay lại?” Vương Thúy Phương cũng thắc mắc hỏi.

“Nếu con không quay lại, thì làm sao biết được, thực ra mọi người đã thông đồng với cô ta, chẳng trách mẹ không muốn con và Phó Trọng Đình ở bên nhau, có phải vì Đường Mộ Tuyết đã đem lại cho mấy người lợi ích gì không, đồ bổ các thứ trong nhà, có phải do Đường Mộ Tuyết mua cho không? Còn cả Tử Ninh nữa, quần áo giày dép trên người em, cũng là Đường Mộ Tuyết trả tiền cho phải không!”

“Chị à, em….” Bỗng nhiên Dư Tử Ninh không biết nên nói như thế nào.

Dư Du Nhiên vô cùng tức giận, cô không thể ngờ rằng, chính người thân của mình, giờ đây lại đối đầu với mình.

“Du Nhiên, cô Đường chỉ là bạn của em gái con. Không chỉ vậy, còn là sếp của em con, bây giờ em gái con đang làm việc ở tập đoàn nhà họ Đường! Vì vậy, chắc chắn sẽ quen biết với con gái lớn nhà họ Đường.”

“Nhưng mà Đường Mộ Tuyết, con người này, thực sự rất thủ đoạn, tâm tư hiểm ác, cô ta tiếp cận mọi người, nhất định có mục đích không thể nói với người khác, sau lưng con sao mọi người có thể đi cùng với loại người như vậy chứ, mẹ, mẹ không biết đâu, có mấy lần, con đã suýt bị cô ta hại chết, cũng may là con mạng lớn.”

“Du Nhiên, cô Đường không phải người như con nói đâu, cô ấy sao có thể hại con chứ, con đừng ăn nói hàm hồ nữa!” Vương Thúy Phương lập tức mắng cô.

“Mẹ, sao mẹ lại mắng con, một người là mẹ của con, một người là em gái con, lẽ nào mọi người không tin tưởng con, lại đi tin người ngoài sao?” Dư Du Nhiên buồn bã hỏi. Trong lòng cô dường như bị một nhát dao đâm vào.

“Du Nhiên, mọi người chỉ muốn tốt cho con, em gái con quen biết với một người tầm cỡ như vậy, có gì không tốt chứ? Dù sao con cũng không thể gả vào nhà họ Phó, sao không cố gắng quan hệ hòa hợp với Đường Mộ Tuyết một chút!”

“Không phải con và cô ta không thể hòa hợp, căn bản là cô ta không chịu buông tha cho con.” Dư Du Nhiên nói lớn. Nhìn tình cảnh này, Dư Du Nhiên cảm thấy, cô và mọi người không thể nói chuyện được với nhau nữa. Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, tức giận rời khỏi nhà họ Dư. Ngôi nhà này, từ cái lúc cô rời đi, cô không bao giờ muốn quay lại nữa.

“Du Nhiên….” Vương Thúy Phương hét lên.

Nhưng Dư Du Nhiên cứ bước đi không thèm quay đầu lại.

“Mẹ à, giờ phải làm thế nào? Dư Du Nhiên không thể phát hiện ra điều gì đúng không?” Dư Tử Ninh liền hỏi.

“Yên tâm đi, nó sẽ không biết gì hết, chuyện này, chỉ có vài người chúng ta biết, chỉ cần chúng ta không nói, nó mãi mãi không thể biết được.” Vương Thúy Phương lạnh lùng nói.

Dư Tử Ninh nghe thấy vậy, lúc này mới yên tâm, cô lo sợ Dư Du Nhiên đã phát hiện ra điều gì….

Sau khi quay về, trong lòng Dư Du Nhiên, cứ luôn cảm thấy lo lắng. Cô thấy dường như Vương Thúy Phương đang có điều gì giấu cô. Thế nhưng, cô không biết điều gì cả. Sự việc giữa Đường Mộ Tuyết và gia đình họ Dư khiến Dư Du Nhiên cảm thấy việc này không hề đơn giản. Cả tối hôm ấy, cô cứ trằn trọc không thể ngủ được.

Ngày hôm sau, cô liền nhìn thấy hai quầng mắt thâm của mình, sau đó luộc trứng gà, rồi chườm nóng cho mắt đỡ thâm.

Khi tới công ty, Ngụy Lăng Thành hỏi cô sao vậy, cô liền nói không sao cả, chỉ nói là tối qua không ngủ ngon.

Lúc chiều, khi tất cả mọi người đều về cả rồi, Dư Du Nhiên cũng chuẩn bị tan làm để về nhà. Lúc cô đi ra, cô giật mình khi nhìn thấy Đường Mộ Tuyết cũng ở đó.

Không biết người trợ lý bên cạnh đã nói gì với cô ta, sau khi người trợ lý giải thích xong, liền rời đi luôn. Sau đó, Đường Mộ Tuyết nhận một cuộc điện thoại, vừa nói vừa bước vào thang máy.

Lúc này Dư Du Nhiên cũng vào trong thang máy.

Đường Mộ Tuyết thấy Dư Du Nhiên, lập tức cúp máy. “Dư Du Nhiên, thật là trùng hợp!” Đường Mộ Tuyết cười một cách lạnh lùng. Bây giờ, cô ta không cần ở trước mặt Dư Du Nhiên, đóng giả làm một đóa sen trắng ngây thơ nữa.

“Không phải ngẫu nhiên đâu, tôi đã thấy cô vào trong rồi, tôi vừa mới vào thôi.”

“Cô tìm tôi có việc gì?” Đường Mộ Tuyết kiêu ngạo nói.

“Đường Mộ Tuyết, hôm qua, tại sao cô lại tới nhà họ Dư? Cô đã đến nói gì với mẹ tôi?” Dư Du Nhiên hỏi.

Đường Mộ Tuyết nghe xong, sau đó cười rất đắc ý. “Dư Du Nhiên, sao cô không đi hỏi mẹ của mình đi? Đến hỏi tôi làm gì?”

“Đường Mộ Tuyết, nếu cô có chuyện gì, thì trực tiếp đến chỗ tôi, đừng tìm đến họ, ở trước mặt họ mà đổi trắng thay đen!”

“Dư Du Nhiên ơi Dư Du Nhiên, cô quá ngây thơ rồi, thực ra, chỉ là muốn cô rời khỏi Trọng Đình thôi, nếu như vậy tôi sẽ không làm gì cô nữa.”

“Trước đây, tôi đã theo ý mấy người, đã rời khỏi nhà họ Phó, thế nhưng, cô vẫn không để tôi yên, trận hỏa hoạn ở nhà kho, có phải do cô đứng đằng sau sai khiến không?”

“Dư Du Nhiên, tuy cô đã rời khỏi nhà họ Phó, nhưng trong tim của Trọng Đình, cuối cùng vẫn không buông bỏ được cô, còn nữa, tôi muốn cô mãi mãi biến mất, rời khỏi thủ đô này, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn không trở lại nữa.” Đường Mộ Tuyết nghiến răng nói.

“Tại sao chứ? Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên, tôi từ nhỏ đã sinh sống ở đây, tại sao tôi lại phải rời đi?”

“Bởi vì việc cô sinh ra đã chẳng hề tốt đẹp gì cả, cô đáng bị như vậy!”

“Ăn nói mạnh miệng quá nhỉ, cô tưởng cả cái thủ đô này đều là địa bàn của mình à?” Dư Du Nhiên tỏ vẻ khinh thường nói.

Mới nói một lát, thang máy đã tới nơi rồi. Thang máy vừa mở, đột nhiên từ bên ngoài một người đàn ông đi đến, sau đó đóng ngay thang máy lại.

“Ơ, chúng tôi vẫn chưa ra ngoài mà! Sao lại đóng thang máy lại?” Dư Du Nhiên khó hiểu hỏi.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, liếc nhìn Dư Du Nhiên, sau đó đá cô một cái. Dư Du Nhiên không thể ngờ rằng, giữa chốn đông người, người đàn ông này lại to gan đến vậy. Cô không hề phòng bị, nên bị đá lên bụng một cú, sau đó người bị ngã về phía sau. Đường Mộ Tuyết nhìn thấy vậy, cũng vô cùng hoảng sợ. Người đàn ông lập tức giơ tay lên, lấy ra một con dao, kề vào cổ Đường Mộ Tuyết.

“Không được cử động!” Người đàn ông nói.

Đường Mộ Tuyết không ngừng gật đầu, xem ra, cô ta thực sự rất sợ hãi.

Phần bụng dưới của Dư Du Nhiên bị đá một cú, thực sự rất đau. Cô còn chưa đứng lên được, người đàn ông áp giải Đường Mộ Tuyết đã tới cạnh cô, nắm lấy tay cô. “Ông…. Ông là ai?” Dư Du Nhiên thở gấp hỏi.

“Tất cả phải nói thật cho tôi biết, nếu không nói ra, tôi sẽ lấy mạng tất cả các người.” Người đàn ông càng lộ ra vẻ hung dữ.

Thang máy đã lên tới tầng cao nhất, người đàn ông vẫn một tay túm lấy cô, đưa ra chỗ sân thượng của tòa nhà.

Dư Du Nhiên không biết người đàn ông trước mặt này là ai, nhưng cô biết, ông ta sớm đã có chuẩn bị từ trước. Trên sân thượng của tòa nhà đã chuẩn bị sẵn dây thừng rồi. Ông ta dùng dao chĩa vào Đường Mộ Tuyết, kêu cô ta dùng dây thừng, trói chặt Dư Du Nhiên lại, lúc này ông ta chỉ có một mình, căn bản không thể tự ra tay được. Đường Mộ Tuyết run rẩy cầm lấy dây thừng, sau đó đi đến trước mặt Dư Du Nhiên.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp