Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 37: Đường Mộ Tuyết, cô thật ngu ngốc
Lúc này, Dư Du Nhiên muốn đẩy Đường Mộ Tuyết ra và bỏ chạy.

Nhưng ai biết được, Đường Mộ Tuyết đột nhiên nắm chặt lấy quần áo của Dư Du Nhiên không buông.

“Dư Du Nhiên, cô đừng nghĩ có thể chạy.” Đường Mộ Tuyết cắn răng nói.

Dư Du Nhiên: “……”

Người phụ nữ điên rồ này!

Thực sự là muốn chết mà, cô ta thậm chí còn kéo chặt cô lại để ngăn cô chạy trốn.

“Đường Mộ Tuyết, cô thật là ngu ngốc!” Dư Du Nhiên tức giận mắng.

Nếu cô bỏ chạy, người đàn ông kia chắc chắn sẽ hoang mang rối loạn, hai người bọn họ có thể cùng nhau đối phó với người đàn ông đó, rốt cuộc thì bọn họ cũng chiếm được ưu thế người đông thì mạnh hơn mà.

Nhưng Đường Mộ Tuyết lại là người nhát gan, thực sự sợ Dư Du Nhiên sẽ bỏ đi một mình, nên giữ chặt cô lại. Quả thật chưa bao giờ gặp người ngu ngốc đến thế.

Tên côn đồ đá Dư Du Nhiên quay về và cao giọng chửi: “Con điếm! Mày không thành thật chút nào, còn muốn bỏ trốn. Mày muốn chạy ra ngoài báo tin à?”

Cuối cùng người đàn ông để Đường Mộ Tuyết đến trói Dư Du Nhiên lại.

“Đường Mộ Tuyết, cô cũng thật độc ác!” Dư Du Nhiên tức giận nói.

Cô chưa từng thấy người nào ngu ngốc như vậy, cho dù cô ra ngoài mà Đường Mộ Tuyết vẫn chưa chạy thoát, thì cô có thể báo cảnh sát và cho người tới cứu Đường Mộ Tuyết mà.

Nhưng ai biết được, người phụ nữ này sợ hãi đến mức thực sự giữ cô lại.

“Dư Du Nhiên, tôi không thoát ra được, thì cô cũng đừng hòng chạy một mình, tôi sẽ không để cho cô đạt được mục đích đâu!” Đường Mộ Tuyết cố đấm ăn xôi nói.

Hai người bị bắt cóc ồn ào, bây giờ không còn cơ hội trốn thoát nữa rồi.

“Dư Du Nhiên, đừng nghĩ rằng tôi không biết, cô sẽ không gọi người đến cứu tôi nếu cô chạy thoát được, cô chỉ mong tôi chết một mình, tôi đương nhiên không thể để cô đạt được mục đích rồi!”

“Đủ rồi! Hai người chúng mày đều thành thật cho tao, nếu không, tao sẽ không tha cho đâu.” Nói xong người đàn ông trực tiếp đá Đường Mộ Tuyết một phát.

Vẻ mặt Đường Mộ Tuyết có chút méo mó, bởi vì người đàn ông này ra tay thực sự rất nặng.

Dư Du Nhiên đã bị đá hai lần, trong lòng cô biết rõ điều đó nhất.

“Rốt cuộc anh là ai? Tôi không có ân oán gì với anh, tại sao lại bắt cóc tôi?” Đường Mộ Tuyết hỏi.

“Hừ! Bởi vì mày là vợ chưa cưới của Phó Trọng Đình.”

Có vẻ là nhắm vào Phó Trọng Đình và Đường Mộ Tuyết.

“Cái đó… Anh trai, anh nói đúng, cô ấy đúng là vợ chưa cưới của Phó Trọng Đình, nhưng anh bắt luôn cả tôi làm gì?” Dư Du Nhiên hỏi.

“Tao không bắt mày lại, chẳng lẽ đợi mày đi báo tin à?”

Dư Du Nhiên: “……”

Cái cảm giác nằm không cũng trúng đạn này thực sự là…

Đường Mộ Tuyết mới là người mà gã đàn ông kia muốn bắt, nhưng vì cô cũng có mặt ở trong thang máy...

Cho nên cũng bắt cóc luôn cả cô sao!!

“Anh trai ơi, tôi hứa, tôi sẽ không nói gì cả, tôi không liên quan gì đến bọn họ, anh thả tôi ra được không?” Dư Du Nhiên nài nỉ nói.

“Đừng nghe cô ta nói. Cô ta là vợ cũ của Phó Trọng Đình. Cô ta đã kết hôn với Phó Trọng Đình được ba năm. Tình cảm giữa bọn họ cũng không bình thường. Phó Trọng Đình cũng rất quan tâm đến cô ta.” Đường Mộ Tuyết vội vàng nói.

Dư Du Nhiên cảm thấy hôm nay thực sự là một ngày tồi tệ!

Đường Mộ Tuyết này thật sự muốn kéo cô xuống nước chết chung sao?

“Không tồi, một người là vợ sắp cưới, còn người kia là vợ cũ. Có vẻ như hôm nay ông trời cũng đang giúp tao!”

“Anh muốn làm gì? Anh là ai?” Dư Du Nhiên gặng hỏi.

Cô giờ cũng không thể trốn thoát nổi, cũng không muốn tranh cãi với Đường Mộ Tuyết, vậy thì đành tìm hiểu về thông tin của người đàn ông này vậy.

“Tao là Trương Uy, con trai của Trương Quốc Lương, trước đây, tên Phó Trọng Đình đã dùng những thủ đoạn hèn hạ để thu mua công ty bọn tao. Biến tao thành kẻ trắng tay, cuộc sống của tao cũng trở nên khó khăn, vì vậy, chẳng lẽ tao không nên tìm người của hắn tính sổ à?” Người đàn ông điên cuồng nói.

Lại là Trương Quốc Lương.

Trước đây thì là vợ của Trương Quốc Lương, bây giờ đến con trai của ông ta, đúng là âm hồn không tan mà!

“Anh tìm cô ta đi, cô ta mới là người mà Phó Trọng Đình quan tâm nhất, không liên quan gì đến tôi.” Đường Mộ Tuyết sợ hãi nói.

Bởi vì đây là trả thù mà!

Ai biết được Trương Uy sẽ làm ra chuyện gì!

Dư Du Nhiên đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Đến lúc này Đường Mộ Tuyết mới công nhận cô là người Phó Trọng Đình để ý nhất.

Chẳng phải cô ta luôn muốn trở thành người mà Phó Trọng Đình quan tâm nhất sao?

Dư Du Nhiên sẽ không để cô ta đạt được ý nguyện.

“Mặc dù tôi là vợ cũ của Phó Trọng Đình, nhưng tôi đã bị anh ta đuổi đi rồi mà. Như chúng ta đều biết, tập đoàn Phó thị muốn liên hôn, vì vậy ai quan trọng nhất, tôi nghĩ trong lòng anh cũng tự có suy xét.”

“Đủ rồi! Hai bọn mày đừng đùn đẩy cãi nhau nữa! Tao sống không tốt, bọn mày cũng đừng mong có kết cục đẹp.”

Đe dọa xong, sau đó, gã gọi một cuộc điện thoại.

“Phó Trọng Đình, nếu mày muốn gặp người phụ nữ của mình, thì đến gặp tao trên sân thượng của toà nhà Lệ Nhã!” Người đàn ông nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Sau đó, gã đưa Dư Du Nhiên và Đường Mộ Tuyết đến rìa của sân thượng.

“Anh ... anh muốn làm gì? Buông tôi ra... Buông tôi ra... Anh muốn cái gì, tôi đều có thể cho anh!” Đường Mộ Tuyết mặt cắt không còn giọt máu nói.

Cô ta không muốn chết!

Ngược lại, Dư Du Nhiên lại rất bình tĩnh và không nói lời nào.

“Tao muốn gì? Tao muốn Phó Trọng Đình trả lại công ty cho tao, còn phải bồi thường cho tao nữa!”

“Anh ấy sẽ đưa nó cho anh, nhưng những thứ này không liên quan gì đến tôi. Anh thả tôi ra được không, anh chỉ cần bắt cô ta. Tôi hứa, anh sẽ có tất cả thứ mình muốn, thật đó…” Đường Mộ Tuyết thề thốt nói.

Dư Du Nhiên vô cùng khinh thường liếc nhìn cô ta.

“Câm miệng! Tao làm gì, cần mày lắm mồm ở đây à?” Người đàn ông hét vào mặt Đường Mộ Tuyết.

Sau đó gã ta liếc nhìn Dư Du Nhiên: “Sao mày không nói gì? Mày không sợ chết sao?”

“Tôi sợ, nhưng nếu anh muốn tôi chết, bây giờ đẩy tôi xuống, tôi cũng đâu làm gì được.” Dư Du Nhiên không quan tâm nói.

Đường Mộ Tuyết cho rằng cô đang diễn kịch, liền khinh thường liếc nhìn cô.

Gió thổi từ sân thượng của tòa nhà, thổi tung cả tóc và quần áo của họ, đặc biệt là khi nhìn xuống độ cao của tòa nhà, chân Đường Mộ Tuyết run lên.

Một lúc sau, quả nhiên Phó Trọng Đình và Lục Kình Vũ đã đến.

“Trọng Đình...Trọng Đình... Cứu em với... Cứu em với... Gã ta điên rồi... Điên rồi!” Đường Mộ Tuyết sốt ruột hét lên khi nhìn thấy Phó Trọng Đình.

Dư Du Nhiên cũng nhìn thấy Phó Trọng Đình, nhưng cô không nói gì cả.

“Phó Trọng Đình, cuối cùng thì mày cũng đến đây.” Trương Uy cười khẩy nói.

“Mày muốn cái gì? Nói cho tao biết điều kiện của mày?” Phó Trọng Đình bình tĩnh đứng đó, trông có vẻ không một chút lo lắng nào.

Có lẽ, đây gọi là đứng trước gian nguy cũng không hề run sợ.

Dù có ở bất cứ đâu, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, anh dường như cũng là người luôn có thể tỏa ra hào quang trấn áp mọi thứ.

“Phó Trọng Đình, tao muốn gì, trong lòng mày biết rất rõ, mày đã thu mua công ty của tao, bây giờ tao muốn mày trả lại.”

“Không chỉ vậy, tao còn muốn năm mươi phần trăm cổ phần của mày ở tập đoàn Phó Thị.” Trương Uy tiếp tục ra điều kiện.

Phó Trọng Đình im lặng nghe hắn nói hết, sau đó cười nhẹ.

“Sao mày lại cười?”

“Tao đang cười vì mày quá ngây thơ.”

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp