Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 13

Ngao Quảng nhẩm tính, trạm tàu gần nhà kia giá vé tận hai đồng, đi vậy y rất lỗ. Cho nên vẫn giống như những lần trước, y xuống một trạm tàu trước. Chỉ là mấy tháng gần đây bụng lớn rồi không tiện đi lại, dùng hai đồng này vì bé con cũng đáng lắm. Thêm cả ngày nào Ngao Thuấn cũng bảo y là đừng ngại tiêu tiền. Nhưng tiền là do vất vả khổ cực kiếm được chứ không phải từ trên trời rơi xuống - cho nên y chỉ nghe một nửa bỏ một nửa. 

Y cần tích cóp tiền ở cữ. Hồi sinh Tiểu Giáp xong y không được nghỉ ngơi, ba năm sau đó, eo và chân y không được tốt, luôn đau nhức khó chịu. Hồi sinh Tiểu Ất, y dùng chính số tiền ít ỏi của mình tĩnh dưỡng một tháng, thân thể tốt hơn nhiều trước khi sinh. Cho nên y đây cũng là vì em bé trong bụng mà tính toán. Chờ y ở cữ xong sẽ trở lại Vân Nam. Ở quê giá hàng thấp, mà thời tiết cũng không tệ. Y thật sự rất sợ thời tiết ở thủ đô. Mùa hè nóng chảy mỡ, mùa đông lạnh quắt người, xuân thu lại ngắn ngủi. Làm gì giống như ở Vân Nam, một năm bốn mùa ôn hòa dễ chịu.

Nhưng mà, thành thị không có chỗ cho thể xác, nông thôn không có chỗ cho linh hồn. Ở đâu cũng có ưu điểm riêng cả. Ở thủ đô, cơ sở phương tiện hiện đại. Lúc trước y chưa từng được ngồi tàu điện ngầm, bốn năm này đã cho y được mở rộng tầm mắt. Chỉ sợ khi trở lại quê nhà còn cần thời gian để thích ứng đây.

Ngao Quảng vừa tính toán thu chi trên điện thoại vừa ra khỏi tàu điện ngầm, thuận tiện xem mấy hôm trước mua nhiều hơn bao nhiêu đồng, ở trong lòng khẽ than thở. Cũng may mấy món đồ ăn nóng hổi trên tay y giá rẻ hơn không ít, nên cũng không cảm thấy đau lòng lắm.

Đi tầm mười phút rốt cuộc cũng đã tới ký túc xá của tiểu khu. Bọn họ thuê một căn phòng đã rất cũ rồi, thuộc về phần sắp phá bỏ và di dời, bởi vậy tiền thuê không cao, đều là chủ nhà thu để đánh một bữa ăn ngon thôi. Ngao Quảng thở hổn hển bò lên lầu sáu, eo như muốn gãy ra rồi, đang chuẩn bị cổ vũ tinh thần cố lết lên đến nhà, di động đột nhiên rung lên. Bây giờ những người liên lạc với y, trừ bỏ Ngao Thuấn thì chính là nhân sự thương trường. Y thở phào nhẹ nhõm lấy điện thoại ra, vừa vặn thấy, quả nhiên là Ngao Thuấn gửi tin nhắn: Đừng về nhà.

Ngao Quảng trong lòng cả kinh, điều đầu tiên nghĩ tới là trong nhà bị trộm, vừa chuẩn bị gọi điện thoại báo nguy, đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau hỗn loạn. Cả người Ngao Quảng bắt đầu phát run, không tự chủ được bước vội lên lầu.

Tầng lầu đã quá cũ rồi, cách âm cũng đặc biệt kém. Cách một cánh cửa, Ngao Quảng vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng động chồng chất lên nhau kia. Dù sao cũng đã ở với nhau bốn năm trời, muốn quên cũng không quên được. Huống chi giọng Hạo Thiên rất dễ nhận biết, cực kì trầm thấp, lại mang tính uy áp, hệt như cự thú dưới biển sâu vừa thức tỉnh đã gầm nhẹ. Bình thường đã khiến cho người ta sợ hãi rồi, ở trên giường ngược lại rất dễ chiếm tiện nghi. Đại để là từ nhỏ y đã yêu thích âm luật, tuy rằng chán ghét Hạo Thiên, lại gục ngã trước giọng nói này.

Ngao Quảng luống cuống tay chân tìm chìa khóa mở cửa. Chân Ngao Thuấn không tiện, y lo lắng cực kì. Đáng tiếc, vừa mới bước vào cửa đã bị tin tức tố mãnh liệt của Alpha bao lấy khiến y không ngừng ho khan. Hương rượu mạnh mẽ của Ngao Thuấn trộn lẫn với hương gỗ thô bạo của Hạo Thiên thiếu chút nữa đã làm cả căn phòng trở nên ngột ngạt. Trong tay Ngao Thuấn cầm một cây gậy inox. Mà Hạo Thiên lại tay không tấc sắt, khóe mắt hơi chảy máu, trên cánh tay đã hằn lên vài vệt đỏ, tựa hồ hắn đang ẩn nhẫn chưa phát lực. 

Hai người nghe thấy tiếng mở cửa liền song song quay đầu lại, thời tiết tháng năm ở thủ đô 23-24 độ, Hạo Thiên mặc áo ngắn tay, cơ bắp trên cánh tay đầy đặn rõ ràng, đầy lực uy hiếp. Trong ba người thì Ngao Quảng có vóc dáng nhỏ nhất, mặc bộ quần áo lao động bên ngoài thường phục, cái bụng phồng phồng nhô lên cao đặc biệt chói mắt.  

Ngao Quảng dưới ánh mắt của hai người sắp xếp đồ lên tủ giày, hờ hững nhìn Hạo Thiên: “Anh tới làm gì?”

Hạo Thiên nhìn lướt qua hai anh em, cuối cùng dừng lại trên bụng Ngao Quảng, không nhìn Ngao Thuấn, nhưng rõ ràng là nói với cô: “Cô đi ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với anh cô.”

Ngao Thuấn vốn không nóng tính, nhưng gặp Hạo Thiên liền biến thành một cô gái nóng nảy, “Con mẹ anh” còn chưa kịp mắng ra khỏi miệng, bên kia Hạo Thiên lại bổ thêm một đao: “Các người một người què một thai phụ muốn đánh tôi? Cút đi, nếu tôi thật sự muốn cái mạng quèn của anh cô thì cô cũng không ngăn nổi.”

Ngao Thuấn ném cái gậy vào đầu Hạo Thiên. Hạo Thiên vốn dĩ muốn tránh, lại sợ mình tránh đi, Ngao Thuấn không kịp dừng lại sẽ đánh trúng người Ngao Quảng, dứt khoát xoay người, tay không tiếp gậy, bắt lấy cây gậy lôi kéo. Đó chưa là gì với hắn cả. Chân Ngao Thuấn cũng không tiện, vả lại một Alpha nhỏ hơn mười tuổi căn bản không phải là đối thủ của hắn, cho nên hắn trực tiếp đẩy ngã cô xuống đất. 

Hết thảy phát sinh chỉ trong chớp nhoáng. Ngao Quảng ngơ ngác nhìn, mãi cho đến khi thấy em gái không đứng vững mà ngã xuống mới xông lên muốn đỡ cô, thế nhưng lại bị Hạo Thiên ấn lên bụng đè vào tường không thể động đậy. Dù Hạo Thiên đã thu hồi lực đạo, nhưng y vẫn cảm thấy rõ ràng thai động, hơn nữa còn rất kịch liệt. Em bé tựa hồ rất không thoải mái, lấy nắm tay nhỏ ấn lên bụng y, đau không chịu nổi, lại vừa lo lắng cho đứa nhỏ. Ngao Quảng dựa vào tường hít sâu một hơi, không dám lộn xộn nữa.

Vốn dĩ cấp bậc tin tức tố của Ngao Thuấn thấp hơn Hạo Thiên một khoảng lớn, lại lùn hơn Hạo Thiên hai mươi cm, cho nên vừa ngã là bỏ nửa ngày không đứng dậy nổi. Trước kia cô ngã cầu thang nên chân bị thương nặng, rối loạn căng thẳng sau chấn thương cũng không phải là đùa giỡn. Ngao Quảng vừa tức vừa sợ, run rẩy mở miệng: “Tôi đỡ em ấy đi ra ngoài, Hạo Thiên, chân em ấy không tốt, không tự đứng dậy nổi.”

Hạo Thiên nhìn Ngao Thuấn nằm dưới đất, nỗ lực muốn vùng lên sống mái với hắn nhưng lại không có sức lực, tâm phiền ý loạn trực tiếp duỗi tay kéo cô gái nhỏ này lên: “Ngao gia các người đều chung một đức hạnh.”

Ngao Thuấn lảo đảo, miễn cưỡng đứng vững, mái tóc bạc trắng rối tung, hung tợn nhìn chằm chằm Hạo Thiên, bị Ngao Quảng kéo tay lại. Y đưa cho cô một đống thức ăn còn nóng hổi: “Đi xuống dưới lầu tìm Mạn Na ăn cùng đi, đừng lo lắng.”

Ngao Thuấn tự biết mình đánh không lại, lại không yên tâm về anh trai, đành không nề hà cầm đồ nổi giận đùng đùng đi ra. Mãi đến khi Ngao Thuấn xuống lầu dưới, lúc này Ngao Quảng mới miễn cưỡng hòa hoãn lại, đóng cửa vào, đỡ eo đi vào bếp: “Tìm một cái ghế ngồi đại đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Hạo Thiên nhìn sắc mặt y trắng bệch, nhưng cũng không gầy như trước, yên tâm hơn một chút: “Tới xem cậu còn sống không.”

Hạo Thiên nhìn Ngao Quảng rót một cốc nước ấm, còn tưởng là rót cho hắn, đang chuẩn bị vươn tay ra nhận, thế mà Ngao Quảng lại thản nhiên cầm cốc lên uống, căn bản không muốn rót cho hắn một cốc. Ngao Quảng liếc mắt nhìn hắn: “Bây giờ đã xem xong rồi đấy, còn có chuyện gì không?”

Tìm hai ngày mới tìm được người. Lối đi vào tiểu khu này khiến Hạo Thiên chán ghét. Một tầng hơn hai mươi mấy hộ gia đình, tầng tầng lớp lớp đều là cửa, hệt như kí túc xá đại học vậy. Hạo Thiên không phải là chưa từng thấy qua, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên hắn đến một chung cư như thế này. Đã thế khi vừa gõ cửa đã thấy Ngao Thuấn cầm gậy, không cần phân biệt phải trái, cứ thế nhào vào người hắn mà đánh. Chân của con bé này là do hắn bỏ tiền ra chữa trị cho nó, thế mà Ngao Quảng lại có một đứa em gái bạch nhãn lang thế này đây. 

Trong lòng Ngao Quảng vẫn sợ hãi như thể đó là bản chất. Năm đó bị cưỡng gian, vào bệnh viện rồi bị bắt gả chồng, không cho y chút thời gian thích ứng, cho nên khi đối mặt với Hạo Thiên, y vẫn trước sau như một mà sợ hãi. Nhưng thời điểm Ngao Thuấn ngã xuống, y tức giận đến nỗi không muốn cho hắn sắc mặt tốt nữa. Hạo Thiên là một người đàn ông đã có vợ, buổi tối lại chạy đến nhà vợ cũ giương oai. Huống chi trước khi ly hôn đã nháo loạn thảm thiết như vậy, thế mà người này vẫn còn mặt mũi vác mặt đến nhà y? Lại còn đánh em gái y nữa?

Hạo Thiên nhịn xuống nỗi giận mà đi vào nhà. Giường trong phòng ngủ có hai cái gối, hai cái cửa sổ phân biệt treo đồ của hai anh em. Hắn vừa nhìn liền tức giận:

“Cậu với cô ta ngủ chung một giường? Các cậu lớn cả rồi, còn không biết tị hiềm?”

Ngao Quảng tức giận đến nỗi bụng đau quặn lại, uống hai ngụm nước mới cảm thấy khá hơn chút, nghe vậy lại cáu tiết: “Liên quan quái gì tới anh? Đến đây gây chuyện thì cút mẹ anh về đi! Hay là muốn chờ tôi báo nguy? Hoằng Thiên không muốn giá trị cổ đông nữa à?”

Hạo Thiên lạnh mặt bước đến chỗ Ngao Quảng. Vóc dáng hắn to lớn, ở trong phòng bếp gây cảm giác bức bách. Ngao Quảng lui về phía sau hai bước dựa vào tường, tim đập như sấm, mặt mũi trắng bệch, bị Hạo Thiên bóp mặt ép ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, cười lạnh: “Báo nguy đi.”

Ngao Quảng bị tin tức tố của Alpha ép tới nỗi không dám động, em bé trong bụng cũng bất an đạp đạp. Y theo bản năng ôm bụng, cúi đầu ném tay Hạo Thiên ra, rũ mắt: “Dù là Omega, nhưng tốt xấu gì cũng là huyết mạch của anh, lưu lại cho nó một con đường sống đi.” Y thoáng suy tư, đại để biết vì sao Hạo Thiên đến, “Tôi sẽ không lấy nó ra uy hiếp đòi tiền anh, cũng không nói với bất kì ai đứa nhỏ này có quan hệ với anh cả.”

Ngao Quảng sờ một khối nho nhỏ nhô lên trên bụng, cảm giác em bé vẫn luôn lấy nắm tay nhỏ an ủi y. Nhẹ nhàng vuốt ve hai cái để cho khối nhỏ nhô lên kia lùi về, y tận lực duy trì tâm thái bình thản, để tránh ảnh hưởng tới sinh mệnh non nớt này: “Tiểu Giáp, Tiểu Ất đều cho anh, nhưng anh đã đáp ứng cái thai này tùy tôi xử trí rồi.”

Hạo Thiên không nghĩ tới, nói: “Tôi cho rằng cậu sẽ phá nó đi.” Nói xong lại cảm thấy không ổn, lui lại phía sau một bước tạo cho Ngao Quảng không gian hô hấp, tiếp tục giải thích, “Nếu cậu đã nguyện ý giữ nó lại thì cứ giữ đi, lần này tôi tới đây cũng là chuyện lúc trước.”

Hạo Thiên lấy từ trong túi ra một phong bao còn mới tinh, đưa tới trước mặt Ngao Quảng: “Lúc trước đã đáp ứng cho cậu một căn nhà và 120 vạn. Là tôi nuốt lời, đây là số tiền tương đương với một căn nhà, còn có 4 cái thẻ, mật mã là sinh nhật tôi, cậu cầm lấy mà dùng.”

Ngao Quảng ngây ngốc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Hạo Thiên, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Hạo Thiên bị y nhìn chằm chằm đến mức tâm phiền ý loạn, hắn biết bản thân mình ở trong lòng Ngao Quảng đã xuống dốc không phanh, lại không nghĩ tới đã đến nông nỗi này. Nghĩ đến còn hai đứa nhỏ đang ở bệnh viện an dưỡng, hắn cũng càng áy náy: “Cậu cũng vậy, ly hôn xong đã chạy mất. Dù sao cậu cũng có quyền đến thăm con mỗi tháng mà. Thế nhưng cậu cũng không đến xem mấy đứa nhỏ.”

Ngao Quảng trừng lớn mắt, mặt đầy kinh ngạc: “Tôi đến đó, lúc ấy anh với phu nhân đang ở Canada. Lão phu nhân không cho tôi vào, tôi cho rằng……” Y càng nói giọng càng nhỏ. Khi ly hôn còn phái bọn đòi nợ đến tìm y gây phiền toái, hiện tại lại nói lời ba phải, lời nào cũng nói được, hệt như mọi chuyện không phải do hắn gây ra. Y càng không biết nên làm thế nào, “Khi nào thuận tiện đây? Tôi muốn gặp con tôi.”

Lần đầu tiên Ngao Quảng đến đó vừa lúc gặp Hạo Thiên mang theo Hứa Bồ đi ký hợp đồng ở bên Canada. Lần nào y cũng chờ cho tân phu nhân rời đi mới tới cửa tìm bọn nhỏ, lại bị lão thái thái gọi người đến chặn cửa rồi quở trách. Lần thứ hai đến, ngay cả cổng của tiểu khu cũng chưa kịp đi vào đã bị bảo vệ đuổi ra. Lúc ấy thai nhi chưa ổn, y không dám nháo loạn. Mấy tháng rồi không được gặp con, y cũng chỉ có thể nhịn. Tiểu Ất thậm chí còn chưa cai sữa. Mà hai đứa nhỏ này gần như chưa từng rời y nửa bước, sao y có thể không lo lắng cho được. Nhưng y không thể làm gì, bởi vì vốn dĩ chính y là bị "bán" đi mà, là bị ép mua ép bán. Bây giờ Hạo Thiên nói như vậy, y ngược lại còn có chút áy náy.

Không nghĩ tới Hạo Thiên bên kia không chút suy nghĩ đã lạnh mặt từ chối: “Gần đây không được, khi nào rảnh sẽ báo cho cậu.”

Nếu để Ngao Quảng thấy hai đứa nhỏ kia ốm yếu như vậy, Hạo Thiên chỉ sợ y sẽ xách ghế lên liều mạng sống mái với hắn một phen.

Chương kế tiếp