Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 14

Ngao Quảng không biết Hạo Thiên đã ly hôn, còn tưởng rằng là do Hứa Bồ bên kia bây giờ không tiện, cũng không cưỡng cầu, nắm chặt bật lửa trong tay. Y có thể sống, nhưng vạn nhất em bé trong bụng xảy ra chuyện gì thì sao? Y phải để đứa nhỏ an toàn lớn lên. Huống chi y sống ở thủ đô lâu như vậy, nên biết việc giáo dục quan trọng cỡ nào. Y biết thế, nhưng không làm sao được, chỉ bằng bản lĩnh của y đã không có cách nào cho đứa nhỏ hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất rồi. Tuy y không muốn để đứa nhỏ này có quan hệ với Hạo Thiên, nhưng lại không thể không tính toán cho tương lai của nó được.

Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, Ngao Quảng dỡ xuống võ trang, thu hồi hết đề phòng trên người. Hơn nữa y cũng biết được người khơi mào là lão phu nhân, cho nên cũng không bài xích Hạo Thiên nữa. Hạo Thiên duỗi tay xoa xoa cái bụng trắng nõn của y, y cũng không ngăn cản. Vừa rồi đứa nhỏ này động tay động chân lợi hại lắm, thế mà bây giờ lại cực kì an phận. Hạo Thiên sờ soạng nửa ngày, không đề cập đến vấn đề tên tuổi, thuận miệng hỏi vài câu chuyện trong nhà, Ngao Quảng cũng gật đầu nhất nhất đáp lại, ngoan ngoãn an phận.

Không biết có phải là do đã không lâu không gặp hay không, Hạo Thiên cảm thấy đôi mắt Ngao Quảng hơi to hơn hồi trước. Từ góc độ này của hắn nhìn xuống còn thấy rõ hàng lông mi cong dài của người kia. Ngao Quảng ôm bụng ngoan ngoãn đứng sát vào tường, cắt tóc hệt như năm y mười sáu tuổi, rất gọn gàng. Nhưng Hạo Thiên vẫn thích mái tóc dài lúc trước của y hơn, dịu dàng lưu luyến, nhu tình như nước. Có một người vợ bộ dáng như vậy, tuy rằng cũng đẹp, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút hương vị.

Hạo Thiên vẫn giống như xưa, duỗi tay xoa xoa mái tóc bạc mềm mại của y, cảm thụ sợi tóc lướt qua đầu ngón tay, còn có độ ấm nhàn nhạt. Ngao Quảng run lên, không lên tiếng. Động tác này quá thân mật. Làm loại chuyện này với một người đàn ông đã có vợ, khiến y có chút ghê tởm.

Cũng may Hạo Thiên xoa đầu y không lâu lắm, rất nhanh đã rút tay về, hỏi Ngao Quảng một câu không thể hiểu được: “Trước khi chúng ta có buổi tối ấy, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?.”

Ngao Quảng hoàn toàn không có ấn tượng, thành thật lắc đầu.

Trước kia Hạo Thiên cũng đã từng hỏi y câu này. Thế nhưng, ấn tượng đầu tiên của y, chính là cái đêm kinh hoàng kia…

Hạo Thiên trầm mặc thật lâu, không nói một lời liền mở cửa chạy lấy người, chạy nhanh như chó vậy, để lại Ngao Quảng một mình đứng trong phòng bếp, không thể hiểu nổi mà nhìn ra cửa, cũng không biết đến tột cùng là Hạo Thiên đang suy nghĩ cái gì nữa.

Hạo Thiên một đường đi xuống như chạy trốn, vội vàng chui vào xe, trong đầu một mảnh trắng xóa, vội vội vàng vàng lấy thuốc ức chế trong túi ra đổ vào miệng. Gần đây hắn đến kỳ động dục. Trước khi đến đây đã uống thuốc ức chế rồi, không nghĩ tới đứng trước mặt Ngao Quảng thiếu chút nữa là không khống chế được. Vốn dĩ cảm xúc dao động lớn, vừa thấy bộ dáng Ngao Quảng nho nhỏ lại thanh lãnh như mẹ một con, hắn lại nhớ tới người này lúc ở trên giường, khi sắp cao trào, khuôn mặt y ửng hồng, đôi mắt long lanh ngậm nước mất hồn. Càng đòi mạng hơn chính là khi Ngao Quảng vừa uống nước, uống xong khẽ vươn đầu lưỡi liếm đi vệt nước trên môi, đầu lưỡi nho nhỏ, phấn nộn lại mềm mại, môi mỏng ánh lên vệt nước sáng bóng, khiến hắn nhìn đến nỗi tâm loạn ý phiền, thiếu chút nữa thằng em ngóc đầu dậy ngay trước mặt Ngao Quảng. 

Hắn luôn có cảm giác khi làm với Ngao Quảng mình rất nhanh thỏa mãn. Kỳ thật mà nói, hắn vẫn thích những người dâm đãng hơn, bởi vì khi làm có thể nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của đối phương. Nó là sự cổ vũ cùng thừa nhận năng lực của bạn giường mà. Nhưng, Ngao Quảng sẽ không như thế. Người nọ, khi lên giường, nếu không phải là khóc lóc thì chính là sợ hãi. Y luôn bày ra vẻ mặt thống khổ, vừa khóc vừa run run. Ngay cả khi thoải mái cũng chỉ dựa vào ngực hắn mà khóc, giống như thiếu nữ nhà lành bị cường bạo vậy. Đại để là sự tương phản giữa khi trên giường với khi dưới giường quá lớn, tuy rằng Hạo Thiên không thích loại phản ứng này, nhưng hắn vẫn sẽ đổi nhiều tư thế đa dạng để lăn lộn với Ngao Quảng, vì muốn nhìn vẻ mặt mới lạ trên khuôn mặt y. Hắn nỗ lực bốn năm, Ngao Quảng vẫn sợ hắn, như là bản năng đã khắc sâu vào trong xương cốt vậy, khi hắn tháo thắt lưng là y bắt đầu phát run không ngừng, ngược lại khiến hắn có ham muốn chinh phục người kia hơn.

Hít một hơi ức chế phẫn nộ xuống, thân thể tuy an phận, trong lòng lại càng ngày càng ham muốn, muốn xông lên ngay bây giờ, đè Ngao Quảng lên bàn bếp chịch y đến nỗi run run khóc lóc xin tha, lại mềm mại gọi hắn một tiếng chồng ơi. Trước nay cứ mỗi lần Ngao Quảng mang thai được hơn năm tháng, hắn lại luôn cơ khát thân thể Ngao Quảng đến mức độ này. Thật sự không thể tưởng tượng được. 

Không riêng gì ở với Hứa Bồ. Lên giường với bất luận kẻ nào, hắn đều theo thói quen so sánh người đó với Ngao Quảng. So tới so lui mới phát hiện thật ra Ngao Quảng không phải không tốt. Rõ ràng biết Ngao Quảng không có hứng thú với hắn, cũng đã sớm quên lần tương ngộ 5 năm trước của bọn họ, nhưng hắn vẫn không tự chủ được muốn tới gần y. Một bên giả bộ thờ ơ, một bên lại để mắt tới Trình Ngâm. Mỗi lần thấy mẹ mình gây khó dễ cho Ngao Quảng, thế nhưng hắn lại có loại cảm giác vì Ngao Quảng quên đi lần tương ngộ năm ấy mà phải trả giá đại giới. Ngao Quảng khinh thường hắn, nên hắn cũng không thèm ra tay giúp đỡ. Bây giờ nghĩ lại, dù sao Ngao Quảng chưa từng yêu hắn, nên làm gì để ý đến chuyện hắn luôn mặc kệ y chứ.

Hạo Thiên biết mình từng thích Hứa Bồ. Trước đây chưa tình nghĩ xem bản thân mình đối xử với Ngao Quảng là loại cảm tình gì. Hắn dây dưa với Ngao Quảng suốt bốn năm, trên thương trường hắn có thể co được duỗi được vì cầu tiến, nhưng lại sống chết không chịu cúi đầu trước một Omega kém mình tám tuổi. Hắn không ngừng thay bồ như thay áo, chỉ vì muốn thuyết phục bản thân rằng Ngao Quảng thật ra chẳng tốt đẹp gì. Nhưng kết quả là, hắn ở cùng Hứa Bồ hưởng thụ cảm giác mới mẻ chưa đến một tháng, thế mà lại bình đạm ở bên Ngao Quảng bốn năm.

Thật sự không biết đến tột cùng là ai đang chà đạp chính mình.

***

Ngao Thuấn sợ Ngao Quảng nhàm chán, chạy đến thư viện mượn cho y năm cuốn tiểu thuyết về đọc. Ngao Quảng làm việc xong, ngồi khoanh chân trên giường đọc [Vây thành], còn Ngao Thuấn thì đến ngân hàng kiểm tra tài khoản. Hơn mười phút sau cô hoảng loạn gọi điện về hỏi y: “Anh…… Hạo Thiên này có ý gì?”

Ngao Quảng còn đang chìm đắm trong nội dung cuốn tiểu thuyết, hỏi ngược lại: “Cái gì có ý gì cơ?”

Ngao Thuấn nhìn số dư trong tài khoản, giọng đã bắt đầu run run: “Có phải em hoa mắt không anh? Hắn cho chúng ta 3000 vạn……”

Cả đời này của Ngao Thuấn chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, đếm đi đếm lại hai lần, sau khi xác định chắc chắn phía sau số 3 là 7 số 0, thân thể cô cứng đờ. Cho dù đã sống ở Hạo Gia bốn năm nhưng Ngao Quảng cũng bị con số khổng lồ này dọa sợ. Hồi mới vào cửa Hạo Gia,  nhìn một cái áo ngắn tay Hạo Thiên mặc thôi đã hơn 5000 rồi. Áo gió năm con số đó đầy ắp trong ngăn tủ, đủ loại kiểu dáng nhãn hiệu. Y phải mất hơn một tháng mới thích ứng được, và biết thêm được một chuyện là tiền tài đối với Hạo Thiên mà nói cũng chỉ là mấy con số mà thôi. Căn hộ hắn cho y đã đến xem qua, thật ra mà nói, Hạo Thiên không hổ là dân chuyên nghiệp. Phòng ở bài trí đầy đủ, mỗi chi tiết đều cẩn thận bài bố, thật sự rất đẹp.

Tuy rằng không rộng rãi cho lắm, nhưng một nhà năm người ở đó cũng vẫn dư dả. Ngao Quảng vốn dĩ nghĩ, nếu có thể lấy được căn hộ này y sẽ chuẩn bị cho riêng mình một gian phòng, còn lại sẽ cho người khác thuê. Sau đó lại nháo loạn với Hạo Thiên tranh giành con cái, y không còn hi vọng xa vời nữa. Huống chi y cũng không muốn gây gút mắt với lão phu nhân. 

Hạo Thiên không coi trọng thứ gọi là “Tiền trinh tiết” này. Hắn làm buôn bán nhiều năm như vậy, biết khi nào nên chi tiền khi nào không nên chi. Chỉ cần có lợi, hắn nói chi tiền là có thể chi. Nhưng thật ra lão phu nhân lại cực kì coi trọng vấn đề tiền bạc. Dù sao bà ta cũng sinh ra và lớn lên ở nông thôn, từng đồng từng cắc đều là tiền mồ hôi nước mắt làm ra. Khi vừa mới gả đi, Hạo Gia còn chưa được coi là nhà hào môn. Lão tiên sinh làm việc cầu ổn, từ bỏ rất nhiều cơ hội mang tính nguy hiểm cao. Lão phu nhân cũng đau lòng chồng mình ngày đêm mệt nhọc, cầm tiền vẫn luôn tiết kiệm, mặc kệ anh là đông tây nam bắc gì gì đó, không tiêu tiền chính là không tiêu. Sau này lão tiên sinh cũng không dám đưa cho bà ta nhiều tiền nữa, sợ bà ta gửi ngân hàng đúng thời điểm giảm giá trị thì sao. Sau đó Hạo Thiên tiếp quản Hoằng Thiên, sấm rền gió cuốn dám làm dám chịu. Hạo Gia trong lĩnh vực địa ốc như mặt trời ban trưa, tài chính cứ thế tuôn vào nhà. Lão phu nhân ở nhà nhàm chán, lên Wechat xem những thứ linh tinh, còn xem cả mấy bộ phim truyền hình không thể hiểu được về đại trạch ân oán, hào môn nội đấu linh tinh..., thành ra luôn buồn lo vô cớ. Còn giấu quỹ đen cho bản thân. Bị bệnh cũng không nói cho chồng biết, sợ chồng đau lòng. Thế nhưng Ngao Quảng bên này chỉ do gia sự, bị lão phu nhân ngăn cản cũng không thể nói gì.

Ngao Thuấn bên kia còn đang không ngừng thất thần lẩm bẩm. 3000 vạn ở thủ đô cũng coi như một số tiền lớn, còn ở quê thì chính là một gia tài khổng lồ. Ngao Thuấn tốt xấu gì cũng học kinh tế, suy nghĩ kĩ lưỡng xúi giục Ngao Quảng: “Anh, hay là mình mua bảo hiểm đi? Hoặc là mua một căn hộ cũng được, hiện tại mua căn hộ khẳng định sẽ kiếm được lãi đấy. Anh xem có căn hộ nào giá rẻ mà rộng rãi không. Đây chính là cách Hạo Thiên làm giàu……”

Ngao Quảng khá nhát gan ở phương diện này, giống lão phu nhân như đúc, có tiền là tiết kiệm. Nhưng bị Ngao Thuấn xúi giục nửa ngày, y ít nhiều có chút động tâm: “Để anh xem giá thị trường đã……” Nói xong liền mặt đỏ tai hồng. Em gái nói vài từ chuyên nghiệp mà y nghe không hiểu. Mấy năm nay y chỉ ru rú trong nhà chăm con cái, nên chưa biết làm sao để tiếp xúc với xã hội, “Anh ít đọc sách, nên hơi sợ, tóm lại gửi ngân hàng là an toàn nhất.”

Ngao Thuấn vừa đi vừa gọi điện thoại, rất nhanh đã về đến nhà. Quán ăn vặt dưới lầu tỏa ra mùi mực cay rát thơm nức mũi. Cô quay lại siêu thị mua hai con mực đã được xử lý về, để Ngao Quảng nấu bữa khuya. Ngao Quảng cũng không phản đối, ôm bụng đi vào phòng bếp. Gần đây y ăn uống rất tốt, có thể ăn có thể uống có thể ngủ, mắt thấy đã gần tám tháng rồi, đùi đã hơi núng núng thịt. Hầy, đây cũng là nhờ công lao Ngao Thuấn mỗi ngày quấn lấy y đòi ăn đồ ăn vặt bữa khuya đây mà.

Chờ hai anh em ăn xong rửa mặt thì đã 11 giờ. Hai người nằm trên giường câu được câu không nói chuyện phiếm. Đồ ăn vặt của Ngao Quảng đều là do Ngao Thuấn tự tay làm, như bánh quy bánh kem gì đó, cho nên rất yên tâm mà ăn, chỉ là hơi phiền toái. Thế nhưng Ngao Thuấn lại cực kì vui vẻ. Hai cháu trai lớn cô chưa thể gặp mặt, may mà còn có bé cưng này do một tay cô nuôi lớn, nên cô đã sớm coi bé là con mình luôn rồi, tối nào không ghé vào bụng nghe một lát là không ngủ được. 

Hôm nay còn bị bé con đạp cho một cái, Ngao Thuấn cười đến nỗi hai mắt mị thành sợi chỉ: “Ha ha, có thằng bé rồi sau này em sẽ không cần sinh con nữa.”

Ngao Quảng gõ đầu cô nhóc: “Sinh hay không sinh cũng không phải là do em định đoạt nhá, phải để xem vợ em nghĩ như thế nào nữa.”

Ngao Thuấn hung hăng hôn lên cái bụng trắng căng tròn của y, yêu thương mà nhìn độ cung phồng lên kia: “Em cũng muốn có em bé nha, nhưng mấy hôm trước em thử đi xem sinh con, nhưng sinh con đau lắm đó……” Cô nói một câu run một câu, nhíu mày lắc đầu, “Em không muốn để vợ em chịu đau đớn như vậy……”

Ngao Thuấn nói xong mới kịp phản ứng, khiếp đảm nhìn anh trai mình, cười ha ha: “Nhưng em bé thật sự rất đáng yêu a ha ha ha……”

Ngao Quảng cũng cười xoa xoa tóc cô: “Không có việc gì, đau thì đau thật đó, nhưng anh cảm thấy rất có ý nghĩa. Mỗi người mỗi sở thích, nếu em muốn sống độc thân, anh sẽ sống với em.”

Lúc này Ngao Thuấn mới yên tâm hơn chút, tiếp tục cọ cọ lên người anh trai, sau đó thành thật nhắm mắt đi ngủ.

Chương kế tiếp