Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 15

Bụng Ngao Quảng đã lớn nên chỉ có thể nằm nghiêng, bởi vì khi nằm ngửa sẽ hơi ẩn ẩn đau. Y với tay lấy điện thoại đặt báo thức, chậm chạp nhắm mắt lại, không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Y còn nhớ rõ thời điểm sinh Tiểu Giáp. Đó là lần đầu tiên sinh con, cũng là lần đau đớn nhất. Ngày đầu tiên là những cơn đau đứt quãng, một ngày ngủ chưa tới ba tiếng đồng hồ. Đến ngày hôm sau, khi bắt đầu sinh, bụng đau quằn quại không chịu nổi, hệt như muốn chém đứt y, đau đến nỗi kêu không ra tiếng, cũng không còn sức lực để kêu. Lúc ấy chỉ có quản gia ở lại chăm sóc y, lão phu nhân ở nhà ngủ, Hạo Thiên còn đang ở trên máy bay. Hồi ấy Ngao Quảng còn chưa đủ mười tám tuổi, nhân viên y tế ngồi bên mép giường dịu dàng thật đó, nhưng đều là người xa lạ. Y vừa sợ hãi vừa thống khổ, cảm thấy mình sắp chết rồi, tuy rằng rất thuận lợi, nhưng sau khi sinh xong y vẫn ôm chăn khóc ngất. Loại cảm giác sợ hãi thống khổ đến nỗi hít thở không thông này, trước nay y chưa từng phải trải qua. Thế nên khi sinh Tiểu Ất, dù chưa đau nhưng y đã bắt đầu khóc lóc rồi.

Lại nói hồi ấy y còn quá nhỏ, chưa có tình cảm cha con với Tiểu Giáp lắm. Nói là có con, không bằng nói là có được một con thú bông. Hạo Thiên lại mặc kệ, cho nên Tiểu Giáp như chỉ được sinh ra chơi chơi vậy. Thật may mắn, thằng bé cứ sống gập ghềnh như vậy cho đến khi tới tuổi đến trường mẫu giáo.

Ngao Quảng lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, dứt khoát mở di động lên xem ảnh chụp của Tiểu Giáp, Tiểu Ất. Thật sự y rất nhớ hai đứa nhỏ, đặc biệt là Tiểu Ất, còn nhỏ như vậy đã phải rời khỏi y, không biết bây giờ gặp lại nó còn nhớ người ba này không nhỉ?

Nhưng Hạo Thiên đã cho phép y đến thăm con rồi, sau này chắc chắn có thể gặp lại.

Y nghĩ vậy, chậm rãi nhắm mắt…

Hạo Thiên đột nhiên nhớ tới hắn còn có một người vợ trước, chuyển cho y 3000 vạn, cuối tuần lại gọi điện thoại mời Ngao Quảng đi nhà hàng ăn cơm. Ngao Quảng còn tưởng rằng có thể gặp được Tiểu Giáp, Tiểu Ất, nên tính toán thật lâu. Y lên mạng tra mới biết được nhà hàng kia ít nhất cũng phải 3800, suy tính hồi lâu, vẫn nên mang theo thẻ tín dụng Hạo Thiên đưa cho. Y mặc một chiếc áo lông trắng mỏng, bụng đã nhô lên rất rõ ràng, ngồi tàu điện ngầm cũng có rất nhiều người nhường chỗ cho. Vừa bước xuống lầu đã thấy một chiếc Audi đậu sẵn, y cảm thấy hơi quen mắt, nhìn thêm một cái rồi đi qua, kết quả còn chưa đi ngang qua, cửa xe đã mở ra.

Hạo Thiên hạ cửa kính xe xuống, nhíu mày nhìn bụng y: “Đi lên.”

Ngao Quảng sửng sốt, vội vàng vào xe.

Lại nói, không phải y chưa từng thấy gara của Hạo Thiên. Hắn có rất nhiều siêu xe rực rỡ muôn màu loá mắt, nhưng người này hình như không thích lái mấy con xe đó lắm. Hắn đi nhiều nhất là con Audi này. Sàn xe thấp, khiến người ta cảm thấy như đang ngồi thảm bay, vừa êm vừa nhanh. Lại nói tiếp, y và Hạo Thiên đã từng làm bậy trên chiếc xe này rất nhiều lần rồi. Bây giờ lại ngồi lên, thật sự có chút xấu hổ.

“Có phải cậu hay ăn đồ ăn linh tinh không?”

Ngao Quảng từ trong hồi ức bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn sườn mặt cương ngạnh của Hạo Thiên. Hạo Thiên nắm tay lái, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, đốt ngón tay thô to, mười ngón thon dài, gân xanh trên mu bàn tay cũng gân góc đẹp mắt. Kỳ thật ngoại hình của người này cũng có chút hương vị nam nhân đấy. Hắn là người rắn rỏi chỉ cần dùng ánh mắt thôi là có thể khiến người ta kinh sợ. Người theo đuổi hắn không ít. Ngao Quảng dù có ở thêm cùng hắn một hai năm nữa, y cũng sẽ không động tâm với người này.

Đại để là bởi vì y biết, dưới lớp da này, linh hồn hắn bạo ngược cỡ nào.

Ngao Quảng thu hồi tầm mắt, vuốt bụng phát ngốc: “Không ăn thì khó sinh, phiền lắm.”

Đây là cuộc đối thoại duy nhất trong suốt hành trình gần 40 phút đi xe của bọn họ.

Tới nhà hàng, phục vụ đưa Ngao Quảng vào gian phòng đã đặt trước. Hạo Thiên dặn dò phục vụ vài câu rồi cũng đi vào phòng. Một lát sau đồ uống được mang lên. Của Ngao Quảng là một ly nước trái cây ấm, của Hạo Thiên là một ly nước chanh đá.

Nhất thời không ai nói gì, Ngao Quảng bụng lớn nên đi vài bước đã mệt, ngồi trên ghế chân tay có chút luống cuống, châm chước nửa ngày mới mở miệng: “Tôi có thể gặp con không?”

Hạo Thiên cuối cùng cũng rời mắt khỏi điện thoại, vẫn dùng khuôn mặt người chết vô biểu tình kia đối diện với y: “Gấp cái gì, đến lúc đó tôi sẽ tới đưa cậu đi.” Hắn uống một ngụm nước, nói tiếp, “Cậu có nhiều tiền vậy rồi mà vẫn ở cùng em gái à? Không thấy ngại sao?”

Nói đến đây đã thức tỉnh Ngao Quảng, y đang muốn tìm một cố vấn chuyên nghiệp để xin ý kiến. Vị trước mắt này vừa vặn là kẻ chuyên nghiệp của chuyên nghiệp, cơ hội hiếm có, y vội vàng sắp xếp câu từ trong đầu: “Tôi tính sau khi sinh con xong sẽ về Vân Nam. Ở đó giá hàng thấp, khí hậu cũng ổn. Tôi nhìn mấy hộ chung cư ở Côn Minh rồi, không tồi, chỉ là có chỗ không hiểu lắm, hôm nay anh có bận……”

Ngao Quảng còn chưa nói xong, bên kia Hạo Thiên đã nhăn mày, thấp giọng mở miệng: “Cậu muốn quay về đó?”

Rõ ràng là chất giọng rất bình thường, nhưng Ngao Quảng lại nghe ra vài phần uy hiếp, giương miệng không lên tiếng, ngây ngốc gật gật đầu.

Hạo Thiên nhìn y như đang nhìn một tên ngốc: “Cậu không tính đến chuyện đi làm à? Mà số tiền trong tay đủ để cậu ngây ngốc ở thủ đô mười năm đấy. Cậu mang nhiều tiền thế về Vân Nam làm gì?……” Hình như hắn nghĩ đến chuyện không tốt, ngữ khí mang theo sự phẫn nộ, “Ba mẹ cậu lại tìm cậu đòi tiền?”

Ngao Quảng vội vàng lắc đầu: “Không có không có, chỉ là tôi thấy về quê sẽ tốt hơn. Số tiền này cũng là anh cấp cho đứa nhỏ mà, nên tôi muốn tiết kiệm cho Tiểu Bính. Về quê tôi cũng có thể tìm được một công việc tốt. Ở thủ đô áp lực lớn lắm.”

Ngao Quảng nói lí nhí, đỏ mặt: “Tôi mới tốt nghiệp cấp hai, lại không có hộ khẩu ở đây, không có điều kiện cho con đi học. Mấy thứ đó tôi tra cứu rồi, cảm thấy về quê nhà sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Hạo Thiên nhất thời không nói gì, hắn cho y nhiều tiền như vậy, chính là muốn Ngao Quảng có chỗ đặt chân  ở thủ đô, lại tiện cho mình nếu rảnh rỗi sẽ chạy đến thăm y. Cứ thế mãi, nói không chừng còn có thể phục hôn. Nếu Ngao Quảng trở về Vân Nam, vậy chuyện này chắc chắn không khả thi rồi.

Huống chi đã ở thủ đô hơn bốn năm, thế mà Ngao Quảng vẫn theo bản năng coi Vân Nam là “Nhà”. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng càng thêm không thoải mái: “Cậu trở về thì bọn nhỏ phải làm sao bây giờ, mỗi tháng bay về thăm?”

Ánh mắt Ngao Quảng sáng ngời: “Mỗi tháng tôi đều có thể gặp con sao?”

Hạo Thiên thấy y động tâm, tuy rằng y động tâm cũng chẳng liên quan đến hắn, nhưng cũng vội vàng tiếp tục xúi giục: “Trước kia không phải đã đáp ứng cậu rồi sao? Còn có số tiền kia vốn dĩ là cho cha con các cậu, để cậu cầm dùng. Chờ đứa nhỏ sinh ra rồi mỗi tháng tôi sẽ cấp phí sinh hoạt cho cậu.” Hắn đang lo lắng nên làm thế nào để lấy cớ chạm mặt với Ngao Quảng, cũng coi như tát bản thân cho tỉnh táo, “Hôm nay tới là muốn tìm cậu thương lượng xem nên cấp phí sinh hoạt bao nhiêu thì ổn. Năm vạn được không?”

Ngao Quảng cứng đờ tại chỗ, hệt như gặp phải quỷ mà nhìn về phía Hạo Thiên. Rõ ràng mấy tháng trước người này còn bảo y phá thai đi, thế mà bây giờ lại ngồi đây bàn chuyện cấp phí sinh hoạt cho con cái. Y không biết nên nói gì mới phải, vừa lúc phục vụ mang đồ ăn lên, bưng lên mấy đĩa thức ăn nhỏ nhắn tinh xảo. Thức ăn bên chỗ Ngao Quảng tất cả đều là canh ba ba nóng hầm hập, gan ngỗng chiên thơm nức, đồ ăn nóng linh tinh. Hạo Thiên bên kia chiếm đa số. Ngao Quảng đã lâu không ăn loại thức ăn tinh xảo này, hơn nữa lúc trước đã nhịn lâu, bụng kêu ọt ọt rất to, ngay cả đối phương cũng có thể nghe được. Ngao Quảng lập tức mặt đỏ tai hồng, ôm chén canh lên uống mấy ngụm, lúc buông xuống cổ đã đỏ hồng một mảng rồi.

Hạo Thiên làm bộ không nghe thấy, gắp miếng sushi nhím biển chậm rãi nhai. Có lẽ là đã lâu không gặp, nằm trên một cái giường ngủ đủ chỗ cho bốn năm người, thế nhưng hắn lại cảm thấy cậu ta có chút đáng yêu.

Ngao Quảng không biết dùng dao nĩa, cầm đũa lên gắp thức ăn. Ăn cơm nhà hàng khiến y luôn khẩn trương, trông càng thêm xấu hổ: “Thôi bỏ đi, đứa nhỏ là do tôi quyết định giữ lại. Lúc ly hôn cũng không bàn vấn đề này. Tôi xem vé xe lửa rồi, mỗi tháng tới một lần cũng không tốn lắm……”

Hạo Thiên cũng cạn lời: “Cậu xem giá vé xe lửa? Một đi một về ít nhất phải một tuần, có phí công không? Lại nói mỗi tháng gửi một giấy xin nghỉ, vậy có công ty nào đồng nguyện muốn nhận cậu vào làm.”

Mặt Ngao Quảng trắng bệch, thịt bò màu mỡ nhiều nước nhai trong miệng cũng không cảm giác được mùi vị gì. Nếu y ở lại thủ đô, đứa nhỏ đi học kiểu gì? Hơn nữa bên này giá hàng rất cao. Hồi đưa Tiểu Giáp đi nhà trẻ, thấy các bạn nhỏ đều được tài xế lái siêu xe đi đón, còn y một đường đi bộ dẫn con ngồi tàu điện ngầm. Tuy rằng Tiểu Giáp chưa hiểu chuyện lắm, nhưng vẫn thấy xấu hổ, còn lén hỏi y tại sao không có chú tài xế lái xe tới đón. Y đã quên lúc ấy làm sao lừa gạt thằng bé. Còn hiện giờ Tiểu Bính còn chưa sinh ra đã phải giẫm lên vết xe đổ sao?

Ngao Quảng thật sự không muốn tiếp tục ở lại thủ đô. Ở đây mỗi một ngày đều rất vất vả, càng đáng sợ hơn chính là người ưu tú ở đây đều rất nỗ lực. Y không có tiền, nỗ lực cũng như không. Lòng tự trọng thành một cái kim, dần dà đâm chọc người ta thành cái sàng.

Ngao Quảng không còn lời gì để nói, Hạo Thiên thấy sắc mặt y không đúng, ngữ khí nhu hòa hơn: “Cứ như vậy muốn trở về?”

Ngao Quảng cười khổ không đáp lại, cầm đũa gắp salad khoai tây thịt cua. Đại khái là Tiểu Bính đói bụng, nên y càng ăn càng đói. Nghĩ đến mấy món này giá phải mấy ngàn tệ, y ăn cũng cảm thấy đau lòng.

Nghĩ mà xem, trở về so với Tiểu Giáp và Tiểu Ất thì bên nào quan trọng hơn? Con y do chính y sinh ra, do một tay y nuôi lớn, bây giờ mỗi tháng mấy cha con lại có thể được gặp nhau, sao y nỡ rời đi được.

Hạo Thiên thấy y đã ăn hết thịt bò, lại gắp thêm cho y thịt nướng. Thịt nướng có vẻ khá mỏng nhưng rất lớn. Ngao Quảng ăn cũng chưa biết đây là loại thịt gì, chỉ cảm thấy ăn khá ngon. Rất nhanh lại ăn hết một đĩa trứng. Chờ Ngao Quảng ăn đến miếng cuối cùng, Hạo Thiên duỗi tay gắp lấy miếng thịt từ đũa của Ngao Quảng, vô cùng tự nhiên bỏ vào miệng.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được Ngao Quảng hơi run lên một chút.

Lúc bọn họ chưa ly hôn cũng không thân mật như vậy. Hiện giờ Hạo Thiên đã ly hôn rồi lại kết hôn, còn ăn đồ ăn y đã chạm qua, y đột nhiên có loại cảm giác mình là “tiểu tam”.

Hạo Thiên mặt dày mày dạn ăn xong còn có lời bình: “Cậu ăn cũng nhiều thật đấy.”

Ngao Quảng xấu hổ cười cười.

Hạo Thiên thấy y hơi thả lỏng, lại bắt đầu hướng dẫn từng bước: “Nếu cậu cảm thấy áp lực, không bằng để đứa nhỏ làm con trên danh nghĩa của tôi, về sau đi học cũng tiện.”

Ngao Quảng vội vàng lắc đầu: “Vậy thì phiền anh quá. Dù sao đứa nhỏ cũng là do tôi muốn nuôi, nên…… Chờ đứa nhỏ đến tuổi đi học rồi tính tiếp.”

Đây cũng là nhượng bộ trước mắt y có thể làm được. Ngao Quảng không biết tại sao Hạo Thiên lại đột nhiên đổi tính. Mấy tháng trước còn tìm bọn đòi nợ đến đổ rác vào cổng nhà y, bây giờ lại thấy hắn vì đứa nhỏ mà hao tổn tâm huyết. Nếu không phải đứa nhỏ trong bụng này hơn phân nửa là Omega, y còn hoài nghi có phải Hạo Thiên tới đoạt con không nữa.

Người nọ có thể ở thêm được ba năm, Hạo Thiên cũng không bắt buộc nữa. Nghĩ đến bây giờ Ngao Quảng ăn uống rất tốt, lại gọi thêm một phần mì nước cốt heo. Cuối cùng Ngao Quảng không ăn hết, Hạo Thiên muốn giúp y ăn nốt, lại sợ Ngao Quảng không được tự nhiên, nên không xằng bậy nữa.

Ăn xong lại đưa người đến một trà lâu. Hạo Thiên mang theo máy tính, cho Ngao Quảng xem mấy ngôi biệt thự nhỏ mà Hoằng Thiên chưa bán ra. Giá cứng cũng tới hơn một ngàn vạn rồi. Tuy rằng không tốt bằng căn hộ lúc trước Hạo Thiên cho, nhưng tốt xấu gì cũng là biệt thự cao cấp, để Ngao Quảng dẫn theo em gái ở đó cũng tiện. Hạo Thiên phân tích xong lợi và hại, Ngao Quảng nghe mà choáng váng, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cũng không hạ quyết định, vì che dấu xấu hổ mà lại ăn thêm một miếng bánh kem blueberry phô mai, ăn no căng bụng. Hạo Thiên cũng không nhịn cười: “Cậu ăn uống tốt thật đấy.”

Ngao Quảng có chút ngượng ngùng, sau một đêm tiếp xúc, thế mà y lại cảm thấy Hạo Thiên cũng không tệ lắm.

Khi kết hôn không thấy hắn dịu dàng như vậy. Sau khi ly hôn liền trở thành người dưng, ngược lại khách khí hơn rất nhiều.

Chương kế tiếp