Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 16

Đêm đó Hạo Thiên đưa y về nhà. Theo lý thường hẳn là hắn nên từ chối lời thỉnh cầu của Ngao Quảng mới đúng. Vốn dĩ Ngao Quảng cho rằng thế là xong, không nghĩ tới Hạo Thiên chơi phát nghiện rồi, mỗi tuần đều bớt thời gian mời y đi ăn tối. Có đôi khi là nhà hàng xoay trên tầng cao ốc cao nhất, có khi lại là quán ăn nhỏ trước cửa nhà Hạo Thiên. Ngao Quảng nghĩ, dù sao người này cũng là đàn ông đã có vợ. Sau khi từ chối hai lần lại bị mua chuộc bằng ảnh chụp của Tiểu Giáp và Tiểu Ất trước kia, đành ngoan ngoãn nhận lời mời đi ăn. Giữa bọn họ vốn dĩ không có đề tài chung, mấy ngày nay lại đi cùng nhau. Hạo Thiên hỏi từ nhà ở cho tới đồ ăn, hỏi về cha mẹ y, hỏi món ăn chiêu bài của quán nhà họ, hỏi Vân Nam có những gì những gì linh tinh... Ngao Quảng không rõ nguyên do, nhất nhất đáp lại. Từ lúc trước giương cung bạt kiếm cho tới bây giờ ngồi chung một bàn cũng có thể cười nói chuyện phiếm, thật sự là tiền tài mang đến nhân gian chân thật.

Nếu Ngao Quảng quyết định ở lại thêm ba năm, y cũng sẽ suy xét căn nhà Hạo Thiên đề cử cho. Không biết sinh ra ở đô thành, đối với đứa nhỏ này đến tột cùng là tốt là xấu?

Dần dần đã được gần bảy tháng, Ngao Quảng sắp đến ngày sinh dự tính nên không hề dám chạy loạn khắp nơi, chuẩn bị ở vài ngày trong một khách sạn phụ cận. Dù sao y cũng ở tận trên lầu bảy, lại không phải là lần đầu tiên sinh con. Đứa nhỏ nói sinh ra là sinh ra, đến lúc đó nếu không kịp đến bệnh viện sinh thì sẽ rất nguy hiểm.

Ngao Quảng còn đang lướt di động tìm một khách sạn thích hợp, bên kia Hạo Thiên lại gọi điện thoại tới, hình như rất vui vẻ: “Có rảnh không? Tôi mua được đôi tùng nhung, bây giờ mang đến cho cậu nhé?”

Ngao Quảng còn chưa kịp từ chối, bên kia Hạo Thiên lại mở miệng: “Cậu có ở nhà không? Tôi sắp tới rồi, sẽ trực tiếp mang lên cho cậu.”

Ngao Quảng không có cách nào từ chối: “Làm phiền rồi.”

Y tắt máy, lấy trà Phổ Nhị trong tủ ra pha. Tuy rằng Hạo Gia khẳng định không thiếu trà ngon, nhưng tốt xấu gì y cũng có tâm ý. Gần đây Hạo Thiên gửi đồ sang cho y rất nhiều. Y hổ thẹn không muốn nhận, nhưng người nọ có quá nhiều biện pháp buộc y không thể không nhận lấy.

Hạo Thiên rất nhanh đã leo lên đến nơi, cầm theo một hộp tùng nhung béo ú thật to. Ngao Quảng cũng đưa chén trà ngon trên tay mình cho hắn, hàn huyên vài câu, em bé trong bụng lại đạp y một cái, động tĩnh quá lớn, ngay cả Hạo Thiên cũng nhìn thấy trên bụng y nhô lên một nắm nhỏ, không nhịn được vươn tay xoa xoa.

Bàn tay thô to lại ấm nóng kia cách lớp áo sam ngắn tay mỏng tang mà sờ lên cái bụng trắng tròn trịa. Ngao Quảng không nhịn được run run. Tiếp xúc tứ chi với chồng trước khiến y hơi khó tiếp nhận.

Hạo Thiên không chú ý, sờ soạng hai cái mới ngẩng đầu lên, thấy khóe mắt y đỏ lên, còn tưởng y không thoải mái, hỏi han quan tâm vài câu rồi xuống lầu.

Ngao Quảng thật sự càng ngày càng đáng yêu. Hạo Thiên nghĩ đến khuôn mặt thanh tú kia, nhất thời miệng lưỡi khô nóng. Lâu lắm rồi hắn không làm, thế mà lại có cảm giác với một Omega sắp sinh, thật sự là tổn hại âm đức.

Hắn lắc lắc đầu, nhìn túi giấy nhăn dúm dó trên tay. Bên trong là lá trà Vân Nam. Trà Phổ Nhị ở đâu cũng thấy, giá cả sẽ không vượt qua 40, ngay cả người hầu Hạo Gia cũng sẽ không uống loại trà thấp kém này.

Hạo Thiên nghĩ, mang về cũng không ai uống, vừa xuống lầu liền vứt cả túi lá trà vào thùng rác.

Ngao Quảng đứng trên lầu bảy nhìn thấy cảnh này, ngón tay hơi siết lại, trong lòng hiểu rõ.

Tuy rằng không biết tại sao Hạo Thiên lại đột nhiên đối tốt với y như vậy, nhưng chung quy dù là “Vì cái gì”, loại người như Hạo Thiên thì làm việc nhất định là có mục đích. Đây cũng là điều khiến y cảm thấy không thoải mái nhất. Y chậm chạp không dám mua nhà ở thủ đô cũng là vì nguyên nhân này. Y chỉ cảm thấy, hắn nhìn có vẻ như một con sư tử mạnh mẽ lại dịu dàng, nhưng khi bản tính bại lộ nhất định sẽ cắn xé y thành từng mảnh.

Chờ đến khi Ngao Thuấn về nhà, nhìn thấy hộp nấm tùng nhung, cũng lâm vào trầm tư: “Anh, Hạo Thiên lại tới nữa?”

Ngao Quảng cười khổ, không lên tiếng.

Ngao Thuấn cắn môi đầy khó chịu, như có chuyện muốn nói, lại nghẹn không nói ra được. Chờ Ngao Quảng tắm rửa xong đi ra, Ngao Thuấn còn ngồi bên cửa sổ gọi điện thoại với ai đó, thanh âm ép tới mức rất thấp. Ngao Quảng từ trước đến nay không tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của người khác, bao gồm cả em gái ruột của mình. Vì thế y quay đầu vào phòng bếp, lấy chai sữa bò trong tủ lạnh ra đổ vào nồi đun nóng lên.

Chờ Ngao Quảng bưng hai ly sữa bò nóng ra, bên kia Ngao Thuấn đã cúp điện thoại. Cuối cùng cô lấy hết can đảm, ngồi xuống bàn cơn vẫy tay ra hiệu cho Ngao Quảng: “Anh.”

Ngao Quảng hiểu rõ, ngồi xuống đưa cho cô cốc sữa bò: “Làm sao vậy? Em nói đi.”

Ngao Thuấn đẩy điện thoại qua, cho y xem lịch sử trò chuyện: “Anh Trình liên lạc với em, anh ấy có chuyện muốn nói với anh. Em chưa cho anh ấy phương thức liên hệ của anh, vẫn phải xem ý anh thế nào.”

Ngao Quảng nhìn ba chữ “Anh Trình Ngâm” liền khẽ nhíu mày: “Sao em còn giữ liên lạc với anh ấy?”

Y và Trình Ngâm đã 5 năm rồi không liên lạc với nhau. Sau khi kết hôn, Hạo Thiên đã cắt đứt liên hệ của y với ngoại giới. Phương thức liên hệ của y đều là do Hạo Thiên phối trí, mỗi cái điện thoại đều có người nghe lén, dần dà y cũng thành thói quen. Chờ cho đến khi ly hôn được tự do thông tin, y đã tách rời xã hội quá lâu rồi, nếu không phải nhờ Ngao Thuấn, sao y còn có thể trụ được ở thủ đô.

Ngao Thuấn uống vài ngụm sữa bò, áy náy: “Em và anh Trình vẫn luôn liên lạc…… Nhưng em chưa nói chuyện của anh. Anh, anh Trình vẫn luôn đợi anh. Anh ấy rất lo lắng cho anh đó.” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Rõ ràng là mùa hè, Ngao Thuấn lại bị Ngao Quảng nhìn chằm chằm khiến cả người phát lạnh, không được tự nhiên mà chà xát tay: “Anh Trình vẫn luôn tìm hiểu tin tức. Lúc trước tìm ba mẹ xin số di động của anh, ba mẹ mở miệng lại là muốn mười vạn……” Ngao Thuấn thấy Ngao Quảng mặt mũi trắng bệch, vội vàng giải thích, “Anh yên tâm anh yên tâm, bị em ngăn cản rồi. Sau đó nói về chuyện của anh bên kia, em sợ anh Trình xằng bậy, nên vẫn luôn liên lạc. Anh ấy cũng không hỏi chuyện khác, chỉ hỏi sức khỏe anh thế nào rồi. Lúc ấy em không gọi được cho anh, cũng chỉ có thể nói bậy, vẫn luôn nói anh rất ổn.”

Ngao Quảng lần đầu tiên lấy thần sắc lạnh băng như vậy nhìn về phía em gái: “Tiểu Thuấn, năm đó là anh có lỗi với anh ấy, thế mà em lại ở giữa làm gián điệp, thiếu đạo đức.”

Ngao Thuấn chưa từng bị nói nặng lời, đôi mắt tức khắc phiếm hồng, cắn môi tủi thân: “Anh, em sai rồi.”

Ngao Quảng mặc cô làm trò, kéo dãy số kia vào danh sách đen: “Về sau đừng liên lạc nữa.” Lại cảm thấy vừa rồi mình quá hung dữ, đành duỗi tay xoa xoa đầu em gái, “Xin lỗi, vừa nãy hơi tức giận, dọa đến em rồi.”

Ngao Thuấn vội vàng lắc đầu: “Không, em biết…… Nhưng anh Trình nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cho anh nghe. Em hơi lo lắng.”

Trong lòng Ngao Quảng rối loạn, lại không muốn liên lạc với Trình Ngâm nữa. Bây giờ hai người đã ở hai thế giới khác nhau, y còn mang thai con của người đàn ông khác, làm sao dám sóng vai với một người ưu tú lại tốt như Trình Ngâm nữa đây…

Không đợi y nghĩ nhiều, bên kia điện thoại Ngao Thuấn lại có thông báo, lần này đổi thành ứng dụng giọng nói trên WeChat, trên màn hình vẫn là ba chữ “Anh Trình Ngâm” to đùng. Mặt Ngao Thuấn đỏ bừng, vừa chuẩn bị rep, bên kia Trình Ngâm đã gửi liên tiếp ba tin nhắn.

“Tiểu Thuấn, nhanh đưa phương thức liên lạc của anh trai em cho anh nào.”

“Chuyện của Hạo Gia.”

“Anh trai em có đứa con trai phải vào nằm phòng bệnh đặc biệt.”

Điện thoại của Ngao Quảng không khóa, ba tin nhắn kia đập thẳng vào mắt Ngao Quảng. Y đứng bật dậy, nhìn chằm chằm hai chữ “đặc biệt” kia, nửa ngày không kịp phản ứng. Sau đó nhìn đi nhìn lại ba tin nhắn này, trong đầu y vẫn chưa kịp tiêu hóa xong mấy câu nói đó.

Mãi cho đến khi Trình Ngâm lại một lần nữa gửi lời nhắn tới, Ngao Quảng trực tiếp ấn nút gọi.

“Trình Ngâm.”

Bên kia yên tĩnh vài giây, y nghe thấy người nọ hít sâu một hơi, thở dài gọi y: “Tiểu Quảng.”

5 năm không gặp, giọng Trình Ngâm trầm hơn rất nhiều, càng ngày càng có bộ dáng Alpha, vừa trầm vừa cuốn hút, khiến trái tim người ta hơi rung rinh: “Anh tìm em rất lâu rồi.”

Ngao Quảng không kịp ôn chuyện, khẽ cắn môi hỏi: “Anh gửi tin nhắn là có ý gì?”

Trình Ngâm không để ý ngữ khí y có chút sắc nhọn ngữ, thanh âm thực nhu hòa: “Em đừng có gấp, ừm, con trai lớn nhà Hạo Thiên ấy, hình như tên là Hạo Vi nhỉ? Lúc trước không phải lồng ngực bị tích dịch sao? Truyền mấy túi máu rồi, đáng lẽ sẽ tốt lên, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên hô hấp suy kiệt, vừa mới vào phòng đặc biệt, nghe nói không có trở ngại gì, chỉ để ngừa vạn nhất.”

“Đứa nhỏ bị bệnh nặng, thân thể suy nhược cũng là chuyện bình thường, em đừng quá lo lắng.”

Ngao Thuấn lúc trước có tư tâm, khi liên lạc với Trình Ngâm cũng chỉ báo cho anh biết việc Ngao Quảng đã ly hôn, không hề tiết lộ chuyện Ngao Quảng bây giờ còn mang thai. Trình Ngâm đang ở bên Anh quốc. Ba Trình cùng Hạo Thiên gần đây ký vài vụ làm ăn lớn, mẹ Trình lại là bác sĩ nhi khoa trong nước. Nhận được người bệnh bà mới biết hóa ra Hạo Thiên còn có hai đứa con. Thế nhưng bọn nhỏ không được nuôi dưỡng tốt. Mẹ Trình về nhà tán gẫu vài câu với Trình Ngâm. Trình Ngâm còn tưởng Ngao Gia đã biết, lại không nghĩ tới Ngao Quảng đã mang thai. Tất cả mọi người đều gạt em ấy, cho nên một ba ba là em ấy đến giờ vẫn chưa biết con mình xảy ra chuyện gì.

Hiện tại báo ứng tới rồi.

Ngao Quảng đã có chút đứng không vững, dọa Ngao Thuấn hoảng sợ, vội vàng chạy lên đỡ anh trai. Ngao Quảng nói chuyện đã kèm theo tiếng khóc nức nở: “Cái gì mà lồng ngực tích dịch? Hạo Vi bị làm sao? Hạo Nho thì sao?”

Trình Ngâm cũng bị giọng nói run rẩy của y dọa sợ: “Tiểu Quảng em đừng kích động. Hai đứa nhỏ vẫn ổn. Chuyện mấy tháng trước, em... Em không biết sao?”

“Nghe nói sau khi em đi, Hạo Gia liền mặc kệ hai đứa nhỏ này. Bảo mẫu lười biếng không xứng chức, lấy nhiều tiền của Hạo Gia như vậy, nhưng chỉ cho hai đứa nhỏ ăn canh bí đỏ. Hạo Vi máu thiếu chất trong lòng trắng trứng trầm trọng, lại cực kì bất lương không cho Hạo Nho ăn đồ dinh dưỡng. Dưỡng hai tháng cũng dần khôi phục rồi. Tiểu Quảng, Hạo Gia thật sự không phải chỗ tốt. Em đừng nhảy vào hố lửa lần nữa.”

“Anh nghe Tiểu Thuấn nói gần đây Hạo Thiên đến tìm em, em còn chưa rõ sao? Hạo Thiên ly hôn với con gái duy nhất của Duệ Dán, khi không tỏ ra ân cần, không phường gian trá cũng phường lưu manh, vừa ly hôn liền tới tìm em. Hắn có ý gì, em còn chưa rõ sao?”

(*vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: 无事献殷勤,非奸即盗: - wú shì xiàn yīnqín, fēi jiān jí dào (ngạn ngữ, hiến này trong cống hiến, cũng còn có nghĩa là biểu hiện, tỏ ra; không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm)

“Em ở Hạo Gia bốn năm, ngoại trừ có mỗi người nhà em cảm kích ra, thì hắn nào có quan tâm gì đến em, cả hai đứa nhỏ nữa. Lúc mẹ anh đến, Hạo Vi cực kì nhỏ gầy, trên người cắm đầy ống dẫn. Hạo Nho gầy đến nỗi hai mắt lõm xuống, chợt xem còn rất dọa người. Hắn căn bản không muốn cho người khác thấy em và bọn nhỏ, cho nên, mặc kệ bây giờ Hạo Thiên nói bao nhiêu chuyện nghe tốt thật đấy, đối xử với em rất tốt thế đấy, nhưng em đừng…… Em nên thận trọng suy xét lại đi, hiểu không?”

Ngao Quảng cảm thấy chóp mũi phát ngứa, sờ mặt mới phát hiện mặt mình đã nước mắt giàn giụa.

Tuyệt vọng ập tới, khiến cho y gần như hít thở không thông.

Trách không được... Trách không được Hạo Thiên không chịu để y gặp bọn nhỏ. Mấy đứa nhỏ bị bệnh thành như vậy, người nọ thế mà còn có tâm tư tới tìm y ăn cơm, dùng những lý do lung tung vớ vẩn lấy cớ buộc y phải ở lại thủ đô. Vừa ly hôn xong đã chạy đến đối xử tốt với mình, cái gì gọi là lương tâm trỗi dậy? Rõ ràng chính là chơi đùa với vợ trước đã không còn cảm giác tồn tại là y đây mà. Bên cạnh hắn không ngừng đổi người lại còn chạy tới tìm người khác.

Ngao Quảng nói không nên lời, trên đùi tức khắc mất đi sức lực, không đủ sức đứng lên, trong bụng ẩn ẩn đau. Không chờ y hồi phục, một trận đau đớn kịch liệt đánh úp lại, y hoàn toàn không chịu được nữa, thất thanh khóc rống lên.

Ngao Thuấn không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, lại cũng biết đại khái bọn họ nói gì, còn chưa kịp hối hận, cả người Ngao Quảng đã thoát lực. Cô vội vàng dìu Ngao Quảng lên giường, nôn nóng: “Anh, làm sao vậy?”

Ngao Quảng ôm bụng, trán rịn đầy mồ hôi lạnh, khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc: “Đau……”

Tốt xấu gì đây cũng là lần thứ ba, so với ai khác y hiểu rõ hơn nhiều.

Y sắp sinh rồi...

Chương kế tiếp