Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 17

Ngao Thuấn không kịp trả lời Trình Ngâm, vội vàng tắt Wechat, ngay sau đó gọi xe cứu thương. Hai người thuê phòng ở nơi có vị trí có hàng hiên hẹp, nhân viên y tế tới lại không thể mang cáng vào nổi. Cuối cùng lăn lộn hơn một giờ, Ngao Quảng không rảnh lo chuyện xung quanh, bác sĩ muốn làm gì thì làm. May mà thai nhi khỏe mạnh, hoàn toàn có thể thuận sản. Đây cũng là lần thứ ba Ngao Quảng sinh, nên sẽ nhanh hơn rất nhiều. Đau thì đau, nhưng yên lòng. Ngược lại, Ngao Thuấn đứng bên ngoài chờ gấp đến độ dậm chân, vừa run vừa gọi điện cho Trình Ngâm.

Trình Ngâm không thể tin được, một cậu trai nhỏ hơn anh mấy tháng tuổi thế mà đã phải sinh đứa con thứ ba. Dù gấp muốn chết nhưng hiện tại anh chưa thể quay về ngay lập tức được. Huống chi anh còn đang phải học, chưa tìm được cái cớ nào để về nước.

Ngao Quảng nằm trong phòng sinh đã đau đến nỗi không ngừng nôn khan, xen lẫn tiếng hút khí còn mang theo tiếng khóc nức nở, cắn chặt lấy tấm chăn không chịu nhả. Ngao Thuấn lòng nóng như lửa đốt lại không thể nề hà, ngược lại Trình Ngâm còn bình tĩnh: “Em có dọn đồ mang đến chưa? Tiểu Quảng có khả năng tầm bốn tiếng nữa sẽ sinh xong, em có mang theo quần áo để tắm rửa chưa?”

Ngao Thuấn có mang theo túi đồ Ngao Quảng đã chuẩn bị sẵn, vội vàng mở túi đồ ra xem. Ngao Quảng đã chuẩn bị rất đầy đủ chu toàn, khăn ướt, tã lót đều đã chuẩn bị, quần áo tắm rửa gấp gọn trong một ngăn nhỏ, còn có bình sữa và sữa bột. 

Ngao Thuấn hoang mang lo sợ, chỉ có thể nắm chặt điện thoại hỏi Trình Ngâm xem nên làm như thế nào. Trình Ngâm cũng chưa từng trải qua chuyện này, một bên mở máy tính ra một bên tra tư liệu phân tích, bảo Ngao Thuấn mua ít đồ dùng rửa mặt, còn mua thêm chén canh gà.

Chờ Ngao Thuấn trở về, Ngao Quảng bên kia vẫn chưa có động tĩnh. Thậm chí cô không hề nghe thấy tiếng Ngao Quảng. Bác sĩ tới hỏi rất nhiều lần xem Alpha của Ngao Quảng có ở đây không. Có tin tức tố của Alpha trợ giúp có thể khiến quá trình sinh nhanh hơn và giảm bớt thống khổ. Nhưng mà bây giờ kẻ Ngao Quảng không muốn gặp nhất, lại chính là Alpha của y.

May mà các hạng chỉ tiêu đều bình thường, không có gì ngoài ý muốn, chỉ là rất đau thôi. Đau, vô luận là bao nhiêu lần đều sẽ không thay đổi. Mỗi lần Ngao Quảng sinh đều vừa thuận lợi vừa gian khổ, không có bất ngờ xảy ra. Lần này cũng vậy.

Chỉ là nỗi lòng y có chuyện bất bình, cho nên đứa nhỏ cũng theo cảm xúc của ba nó, rất nhiều lần sắp ra rồi lại lùi về. Ngao Quảng đau muốn chết, cắn răng không ngừng run, chỉ sợ bản thân gục ngã không muốn sinh đứa nhỏ ra nữa. Bác sĩ và hộ sĩ vây quanh đã sớm quen với sự giãy giụa này, vừa máy móc lại lãnh đạm buột miệng thốt ra câu an ủi và mệnh lệnh. Thứ duy nhất y có thể dựa vào bây giờ, chỉ có bản thân mình mà thôi.

Em bé trong bụng cũng đang nỗ lực điều chỉnh tư thế, phối hợp với Ngao Quảng từng chút dùng sức thu bả vai chờ nó sinh ra. Ngao Thuấn ở ngoài phòng sinh đứng ngồi không yên, cuộc gọi cho Trình Ngâm chưa từng gián đoạn. Mỗi một giây trôi qua lâu như cả thế kỷ. Cô không biết, hóa ra sinh con lại là một chuyện tra tấn người như thế.  Đây là loại lo âu cùng sợ hãi khi sinh mà người chưa từng trải qua vô pháp bắt chước. Người thân ở bên trong chịu giày vò đau đớn, còn cô ở ngoài dù gấp cỡ nào cũng không giúp được. Cành gấp lại càng sầu, chỉ có thể khóc để biểu đạt lo âu.

Khi một tiếng khóc nỉ non xuyên qua tầng tầng mây mù tiến vào màng nhĩ, Ngao Quảng ngẩng đầu nhìn chụp đèn tròn trên trần nhà, ánh sáng màu trắng như đóa hoa bạc, không tiếng động mà nở rộ.

“Chúc mừng.” Giọng anh y tá không giấu được tia hâm mộ, “Cục cưng là một nam Alpha, nặng ba cân hai lạng, rất khỏe mạnh.”

Một khắc kia cục cưng chui ra y không cảm thấy đau đớn nữa, thể lực hao hết, y chỉ muốn nặng nề ngủ một giấc. Nhưng nghe đến giới tính của cục cưng, đầu óc mỏi mệt đột nhiên thanh tỉnh, lắp bắp yếu ớt: “Làm ơn, làm ơn cho tôi nhìn nó một cái……”

Cục cưng được ôm đến trước mặt y, đáng yêu hệt như một hạt đậu phộng hồng hồng bụ bẫm. Khi Tiểu Giáp, Tiểu Ất sinh ra giống như ông cụ đầu mặt đầy nếp nhăn, chỉ có cục cưng này là đáng yêu nhất, lọt thỏm trong chiếc khăn lông màu vàng nhạt, nhỏ đến nỗi như chỉ cần chạm vào một cái sẽ bị thương. Ngao Quảng mệt mỏi cười, hôn lên trán em bé. Em bé còn dính nước ối và máu loãng, trông có vẻ ngốc ngốc, nhưng không hề bị che giấu đi hương vị tin tức tố của Alpha mới sinh, chanh, muối, cây thùa như mặt trời mọc, ấm áp trong cay độc, mang theo nhiệt tình của tuổi trẻ, dung hợp với tin tức tố của cơ thể mẹ, trái tim y như có một dòng nước ấm chảy qua.

Y hiếm khi hạnh phúc như vậy.

Ngao Quảng sinh hơn bốn giờ, không còn chút sức lực nào nữa, chỉ là không muốn uống thức uống có muối nên canh Ngao Thuấn chuẩn bị cũng vô dụng, đành phải đỡ y uống mấy ngụm nước ấm. Cô bận rộn giúp y lau người thay quần áo. Y thật sự quá mệt mỏi, không nói nên lời, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là gần giữa trưa. Ngao Thuấn vẫn luôn túc trực bên cạnh, em bé cũng được đặt nằm trong chiếc giường nhỏ bên cạnh Ngao Quảng, đang ngậm bình sữa uống. Ngao Thuấn phỏng chừng như nhàn rỗi phát hoảng rồi, ngồi ở một bên lướt điện thoại, vừa thấy y tỉnh đã thiếu chút nữa đứng tại chỗ khóc lóc thảm thiết, hic hic hu hu giương nanh múa vuốt nói không nên lời. Ngao Quảng sắp đói rã ruột ra rồi, còn phải cười cười dỗ dành em gái trước, sau đó mới nhờ y tá mang cơm tới. 

Bàn nhỏ trên giường cũng khá đơn giản tiện lợi. Ngao Quảng may mắn không cần phải nẹp sườn, nửa nằm ăn cơm, thậm chí còn muốn xuống đất đi WC, nhưng lại bị Ngao Thuấn ấn lên giường không cho động. Bất đắc dĩ y vẫn phải dùng tã lót cho người lớn. Không thể không nói, hậu sản không thể tránh khỏi suy yếu. Cho dù Ngao Quảng còn trẻ, nhưng lần này là sinh con thứ ba, cũng không tránh khỏi, nói được vài câu đã đầu váng mắt hoa. Y dùng hết sức lực đi xuống lấy lục lạc nhỏ cho Tiểu Bính chơi, tận lực không nghĩ đến chuyện khiến y lo lắng. Tiểu Bính cũng rất lợi hại. Bé con mới sinh ra không mấy ai ăn khỏe hơn bé. Bé ôm chặt hai ngón tay Ngao Quảng vào ngực sống chết không chịu buông tay, cắn người cực ác liệt. Nếu không phải do bé còn chưa mọc răng, Ngao Quảng cũng không dám liều mạng để bé cắn đâu.

Ăn xong cơm trưa, Trình Ngâm mở điện thoại, cách đại lục Á Âu mở chat video, người xưa vẫn một vẻ thư sinh trắng nõn như 5 năm trước, so với Hạo Thiên thiếu vài phần dã tính, nhiều một chút ôn nhu, ngay cả thanh âm vẫn nhu tình như nước: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Ngao Quảng vốn dĩ muốn hướng ống kính xuống để Trình Ngâm nhìn em bé, lại nghĩ đến cục cưng còn đang uống sữa, có chút không thích hợp, cười gật gật đầu nói: “Rất thuận lợi, bây giờ không đau nữa.”

Trình Ngâm cũng nhẹ nhàng thở ra, từ ngày hôm qua đến bây giờ anh không dám ngủ, sợ bỏ lỡ chuyện gì, khi mở miệng đã thả lỏng hơn nhiều: “Cục cưng thế nào rồi? Cho anh nhìn bé một chút được không?”

Ngao Quảng có chút xấu hổ, xê dịch cục cưng, để đầu bé che trước ngực, cho Trình Ngâm xem nhóc con tham ăn này.

“Thật đáng yêu.” Trình Ngâm lần đầu tiên nhìn thấy trẻ con vừa sinh ra, mặt bé còn đỏ ửng, “Sau này cục cưng nhất định sẽ là một tiểu soái ca nha.”

Ngao Quảng nhìn bé cưng không rời mắt, cười nhạt đáp lại: “Vâng.”

Trình Ngâm thấy y vẫn còn mệt mỏi, cũng không quấy rầy nữa: “Vậy không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, chờ em khỏe lại rồi liên lạc sau nhé.” Anh nói, trong giọng nói còn mang theo tia khẩn cầu, “Tiểu Quảng, anh biết mấy năm nay em sống không tốt lắm. Hiện tại em đã ly hôn rồi, lại cho anh thêm một cơ hội có được không?”

Ngao Quảng nhất thời không nói gì. Y đã sinh đứa con thứ ba cho người ta rồi, nào còn mặt mũi tái tục tiền duyên với mối tình đầu...

Trình Ngâm thấy y không phản ứng, cũng cảm thấy mình hơi nóng vội, vội vàng giảng hòa: “Về sau rồi nói, em nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày nữa anh gọi lại cho em sau.”

Ngao Quảng miễn cưỡng cười gật gật đầu, tắt máy.

Cứ như vậy ăn ăn ngủ ngủ hôn mê hai ngày, hai ngày sau cái mũi đôi mắt Tiểu Bính cũng mở to hơn, ngũ quan gần như giống hệt với Ngao Quảng lúc còn nhỏ, không có chút đặc điểm nào giống Hạo Thiên cả. Bé ngoan ngoãn ghé vào người Ngao Thuấn ngủ, Ngao Thuấn nhịn không được, tâm can mềm nhũn: “Mềm ghê……”

Ngao Quảng nghiêng đầu nhìn Tiểu Bính, cười dịu dàng.

Làn da Tiểu Bính rất mịn màng, thế cho nên Ngao Thuấn không dám sờ nhiều, cứ như vậy để cục cưng ghé vào người mình. Cô ngắm trái ngắm phải, nhớ tới Tiểu Giáp và Tiểu Ất, đột nhiên cười lên tiếng: “Anh, đây là trời phạt Hạo Thiên rồi, sinh mấy đứa nhỏ lại càng không giống hắn.”

Ngao Quảng cũng cười theo. Đúng vậy! Tiểu Giáp gần như không có nét nào giống y, Tiểu Ất một nửa giống y, đến Tiểu Bính lại gần như không có chỗ nào giống Hạo Thiên cả. Ngay cả đôi mắt cũng là di truyền từ y, màu xanh tựa nền trời, là đôi mắt hạnh nhân ngập nước, trong suốt sạch sẽ.

Nhưng vừa nhớ tới hai đứa nhỏ kia, y hận không thể lột da róc xương Hạo Thiên.

Lúc trước tranh giành quyền nuôi con, hắn ra tay tàn nhẫn như vậy. Thế nhưng tranh con được rồi hắn lại mặc kệ bọn nhỏ. Tiểu Giáp mới bốn tuổi, Tiểu Ất cũng mới gần một tuổi, hai đứa bé còn nhỏ như vậy thế nhưng lại vì đám người bất lương kia không cho ăn uống dinh dưỡng đầy đủ mà cùng vào bệnh viện. Đây không phải là đâm một nhát dao vào tâm can y sao? 

May mà Tiểu Bính vẫn ở cạnh y. Vì chuyện này, chắc Hạo Thiên cũng sẽ không bỏ mặc hai đứa nhỏ kia nữa.

“Tiểu Thuấn.” Trong lòng Ngao Quảng hạ quyết tâm, ánh mắt cũng sáng ngời, “Giúp anh thuê một căn phòng ở bên trấn phụ cận trước đi. Đừng dùng tiền của Hạo Thiên. Dùng thẻ của anh ý. Lúc trước anh tích cóp được hơn tám vạn. Anh muốn thuê một căn phòng tầm 40 mét vuông, tốt nhất là có tầng hai, nhất định phải có thể phơi nắng được.”

Ngao Thuấn nghe mà choáng váng: “…… Ngay bây giờ luôn ạ?”

Ngao Quảng gật gật đầu: “Ừ, muốn thu dọn rồi vào ở luôn. Ba ngày nữa anh sẽ đi, em giúp anh mua vé xe lửa nhé, giường cứng.”

Tiểu Bính là Alpha, cấp bậc tin tức tố tuy rằng kém hơn Hạo Thiên, nhưng lại xuất sắc hơn người. Nếu để Hạo Gia phát hiện, truy đuổi theo đoạt con y thì sao? Đến lúc ấy, y thật sự sẽ mất hết tất cả…

Tuy rằng rất xin lỗi Tiểu Giáp và Tiểu Ất, nhưng ba đứa con, chỉ có duy nhất một đứa ở bên cạnh y. Đây là chút ích kỉ cuối cùng của y mà thôi.

Tuy rằng Ngao Thuấn rất luyến tiếc, lại có thể lý giải dụng ý của anh trai, cơm nước xong liền bắt đầu tìm nhà. Lúc giúp Ngao Quảng mua vé còn thành công xúi giục Ngao Quảng bỏ ra thêm một trăm mua vé máy bay cho tiện. Bình thường Ngao Quảng không hay đi xa nhà, cho nên bị say xe, say máy bay, say tàu, chỉ có thể ngồi xe lửa. Nhưng nếu ôm con ngồi xe lửa hơn ba mươi bốn mươi tiếng đồng hồ, phỏng chừng lúc xuống xe cả người sẽ mệt rời rạc ra mất.

Vừa lúc Ngao Thuấn cũng nghỉ hè về nhà, thuận tay còn có thể đưa Ngao Quảng đến trấn Phụng Tiên. Trấn Phụng Tiên cách quê nhà Ngao Quảng rất xa, cũng là ở nông thôn. Nơi đây giá hàng rẻ tiền, tiền thuê nhà cũng thấp. Ngao Thuấn ngày đêm lập bản so sánh, cuối cùng cũng lựa chọn được một căn hộ, tổng diện tích 46 mét vuông, có hai tầng. Tầng một cao ba mét, tầng hai cao hai mét. Y sửa sang lại, bày trí tầng hai hoàn toàn là phòng ngủ, chỉ đặt một chiếc giường cùng tủ quần áo linh tinh. Tầng dưới là phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh. Tuy rằng có hơi nhỏ một chút, nhưng phòng khách khá thoải mái. Cả ngôi nhà cao năm mét, thoạt nhìn không rộng lắm, nhưng quan trọng nhất là thỏa mãn được yêu cầu của Ngao Quảng: Tầng hai, đón ánh sáng mặt trời.

Ngao Quảng nhìn căn phòng, gọi điện video với chủ nhà, y vừa lòng ngôi nhà này nhưng chưa định nói ra, chỉ bảo để đến tận nơi xem xét kĩ hơn đã. Ngao Thuấn bắt đầu thu dọn hành lý làm thủ tục, Ngao Quảng thì nằm trong phòng bệnh thành thật dưỡng ba ngày, khi xuất viện tuy tinh thần không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể ôm cục cưng ngồi xe công cộng được.

Trên đường Hạo Thiên còn gọi mấy cuộc điện thoại, hỏi y tùng nhung lần trước hương vị như thế nào, có muốn hắn mang thêm một ít nữa đến không. Tuy Ngao Quảng hận ngứa răng, vẫn giả bộ dùng ngữ khí nhu hòa dỗ dành hắn trước. Mãi cho đến khi ngồi trên máy bay rồi, Ngao Quảng mới kéo số điện thoại của những người Hạo Gia vào sổ đen, nhẹ nhõm ngồi máy bay về quê.

Chương kế tiếp