Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 18

Tính ra đã gần 5 năm không trở lại, không khí và đất đai thoáng mùi ẩm ướt. Thời tiết tháng bảy, ở thủ đô lên đến tận 35-36 độ, còn ở đây chỉ trên dưới 20 độ thôi, thỉnh thoảng trời đổ vài cơn mưa nhỏ. Ngao Thuấn thể xác và tinh thần rất thoải mái. Ngao Quảng bước đi khó khăn, hơi ẩm lạnh lẽo tràn vào mỗi khớp xương, đi được hai bước đã đau đến nỗi muốn khụy xuống. Y không thể không lấy áo mưa bọc kín người. Tiểu Bính còn quá nhỏ, y đành trực tiếp lấy tấm khăn mềm bao bọc cục cưng lại ôm trước ngực. 

May mà bé bé con này mỗi ngày ngủ ít nhất hai mươi tiếng đồng hồ, bốn tiếng còn lại không phải ăn thì chính là khóc, tay chân mềm oặt lăn lộn cũng không xảy ra chuyện gì. Rất nhanh Ngao Quảng và Ngao Thuấn đã khảo sát xong phòng ở, trừ bỏ hơi nhỏ thì không có khuyết điểm gì, nước ấm cũng không bị tắc, Ngao Quảng tạm thời không cần lo lắng về vấn đề nước nôi, vì thế hai người tả chém hữu chém cuối cùng trả giá thuê xuống một ngàn một tháng, trực tiếp ký hợp đồng một năm luôn. Ngao Thuấn lại hỗ trợ mua chút đồ làm bếp, ở cùng Ngao Quảng một tuần, mãi cho đến khi bố mẹ ở nhà thúc giục, không có biện pháp nào, cực kì không tình nguyện mà về nhà.

Ngao Quảng thanh thản ổn định ở cữ trong nhà, tiền trong tay không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để y nghỉ một tháng. Cứ ba ngày y mới ra cửa một lần. Hai con phố đều có chợ nông sản, nơi nơi đều có rau dưa tươi mới, có nấm còn có thịt, một con gà béo mập mới chỉ hơn 80 đồng, tiện nghi đến nỗi trong một chốc y không phản ứng kịp, khi nhìn trời mới nhớ ra y đã về nhà,  lòng trung thành đột nhiên sinh ra này, làm y nổi hết cả da gà.

Phảng phất 5 năm trước hết thảy đều là ác mộng, y còn đang học cấp hai, thành tích tốt, ban ngày ở trường học vùi đầu khổ học, tan học liền về nhà giúp ba mẹ kinh doanh quán ăn nhỏ, mấy chú dì hay tới sẽ thiện ý chọc y cười, ngẫu nhiên sẽ lừa y uống một ngụm rượu trắng, làm y cay đến nỗi mặt đỏ đến tận tối; ngẫu nhiên cũng sẽ mang cho y chút đậu hồi hương hay đồ ăn vặt linh tinh, để y chuẩn bị miễn phí xe đưa đón. Khi đó chân em gái cũng chưa bị thương, còn chạy nháo loạn trong ruộng bí đỏ chơi đuổi vịt, hai năm sau con bé lớn lên còn cao hơn y nửa cái đầu……

“Mười ba đồng hai xu, có mua túi cà tím kia không?”

Ngao Quảng hồi thần, nhìn người nông dân trồng rau không kiên nhẫn trước mắt, vội vàng gật gật đầu lấy tiền lẻ đưa cho gã, rũ đầu để tóc che khuất đôi mắt đang ửng đỏ của mình.

Vừa cúi đầu, y liền thấy Tiểu Bính đang ngủ say. Bé con ngủ hơi nóng, khuôn mặt phấn hồng, mềm mại dán vào trước ngực y, đáng yêu cực kỳ.

Ngao Quảng hôn hôn trán bé, xách túi đồ ăn đi về.

Tuy rằng đây không phải là cuộc sống sinh hoạt y muốn, nhưng cũng không xem như thu hoạch thất bại. 5 năm gian nay y đã nếm đủ thứ thói đời nóng lạnh của nhân thế, còn có thể từ hố lửa kia giãy giụa ra, hơn nữa còn có được báu vật trân quý nhất thế gian này —— một sinh mệnh mới chào đời thuộc về y.

Y bất hạnh đến thế, may mà vẫn có chút may mắn này.

Tiểu Bính nằm trong ngực y chép chép miệng, chu miệng, hình như sắp tỉnh rồi. 

Ngao Quảng vội vàng bước nhanh hơn, cúi đầu cười dỗ dành cục cưng: “Tiểu Bính ngoan, sắp về đến nhà rồi.”

Mà ở bên kia, Hạo Thiên đang ngồi trong văn phòng ở tổng bộ Hoằng Thiên, cầm điếu thuốc một hồi lâu không nhúc nhích, kéo rèm che kín cửa sổ. Ký ức của cơ thể làm hắn còn thuần thục hít mây nhả khói, văn phòng rộng lớn, sương khói mau tan đi, nhưng sương mù trong lòng lại vẩn đục như cũ.

Ba ngày trước Hạo Thiên mới phát hiện mình đã hoàn toàn không thể liên lạc được với Ngao Quảng. Nhưng lúc ấy hắn phải đi Singapore một chuyến, đành đem chuyện tìm người giao cho trợ lý. Chờ đến khi hắn trở về, Ngao Quảng đã sinh con, hơn nữa còn đã trốn về một góc nào đó ở Vân Nam rồi.

Hơn nữa, Ngao Quảng và Trình Ngâm vẫn giữ liên lạc với nhau.

Cảm xúc hắn ẩn nhẫn đã lâu sắp bùng nổ mất rồi.

Trình Ngâm là cái gai nhọn trong lòng hắn. Anh ta là kẻ đáy lòng sạch sẽ nhất. Hạo Thiên lần đầu tiên đã thua trong tay nhãi ranh này. Sau đó Ngao Quảng gần như cắt đứt với thế giới bên ngoài. Cả đời này y cũng chỉ tiếp xúc với hai gã nam nhân là hắn và Trình Ngâm. Hai người bọn họ, trong lòng có nhau. Ngao Quảng nguyện ý nằm dưới thân Trình Ngâm, lại cực kì bài xích cùng hắn giao hợp, cho dù khi đã có con y vẫn bài xích hắn như cũ. Ai, phân cao thấp, ai thắng thua đã rõ ràng.

Hạo Thiên đứng bên cửa sổ, khuôn mặt càng thêm âm lãnh, ai thấy cũng không khỏi phát run.

Cho đến khi Hạo Quân gọi điện thoại tới, hắn mới lấy lại tinh thần, vừa nhận điện thoại, không đợi Hạo Quân mở miệng, hắn đã ra mệnh lệnh: “Kí kết với Thanh Dương xong em sẽ không tiếp quản Hoằng Thiên nữa. Chị có một tháng để xử lý sản nghiệp bên kia.”

Hạo Quân trực tiếp mắng hắn: “Tật xấu gì vậy, năm đó đã bảo em tiếp quản Hoằng Thiên rồi. Chị đi rồi thì công ty bên này ai quản?”

Hạo Thiên hờ hững: “Vậy chị cứ chờ Hoằng Thiên đổi chủ đi.”

Nói xong hắn liền tắt điện thoại. Cô chị gái nhiều năm nhất luôn tự làm theo ý mình này của hắn chưa bao giờ phải nhúng tay vào sản nghiệp của gia tộc, âu cũng là vì có hắn chống đỡ. Tuy sản nghiệp của cô không lớn không nhỏ, nhưng vẫn bị Hoằng Thiên vượt xa mấy chục con phố. Dù sao đây là thứ mà cha hắn cả đời phấn đấu tích tụ, cô sẽ không nhẫn tâm đâu ha.

Quả nhiên Hạo Quân lại gọi điện thoại đến, tận lực áp chế tức giận: “Lý do.”

Hạo Thiên hung hăng hút điếu thuốc, nicotin cũng khó có thể làm hắn bình tĩnh: “Bọn nhỏ sắp xuất viện rồi, em phải chăm sóc bọn nó. Còn có……” Hắn nhìn chằm chằm ảnh ngược của mình trên cửa sổ, ánh mắt mỏi mệt, “Ngao Quảng không cần em nữa, en phải tìm cậu ấy về.”

Hạo Quân cười lạnh: “Em ấy có khi nào cần mày đâu.”

Hạo Thiên nhíu mày, còn không kịp phản bác bên kia đã dập máy rồi. Hắn há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì.

Ngao Quảng tựa hồ chưa từng mảy may để ý đến hắn. Hắn muốn nhìn cái gì, Ngao Quảng sẽ cho hắn nhìn cái đó. Cứ thế mãi, trái tim Ngao Quảng đã chìm sâu dưới  tầng tầng lớp lớp mặt nạ rồi, sớm đã không thấy rõ lúc khuôn mặt ban đầu…

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận. Hắn không có tư cách, trước giờ vẫn không có tư cách khiến người kia để ý đến mình.

Hắn thậm chí còn không tới kịp lúc Ngao Quảng sinh con. Lần này đã là lần thứ ba rồi. Hắn chuẩn bị xe em bé, định chế giường em bé thoải mái nhất, còn thuê hai bảo mẫu hiền từ cho Ngao Quảng, bố trí một biệt thự nhỏ hệt như lâu đài, để cho Ngao Quảng mỗi ngày tỉnh dậy đều không cần phải động một ngón tay. Con thứ ba của hai người có lẽ cũng sẽ giống hắn, có lẽ cũng giống Ngao Quảng, lúc mới sinh ra có chút xấu, nhưng qua hai ngày sẽ trở nên xinh đẹp. 

Hắn muốn, khi hắn làm việc mệt mỏi trở về ngôi nhà ấm áp kia, cùng Ngao Quảng chia sẻ việc nhà, cùng nhau chăm sóc con cái, sau đó thuận lý thành chương thăng hoa cảm tình, phục hôn, đón Ngao Quảng về nhà. Hắn sẽ giúp Ngao Quảng che chắn trước mẹ hắn, tận lực sống cách xa mẹ hắn một chút, sẽ không để Ngao Quảng khó xử trong chuyện phu thê. Khi đó Tiểu Giáp và Tiểu Ất cũng nên xuất viện, hắn có thể có được một ngôi nhà năm người hoàn mỹ…

Tưởng tượng tốt đẹp thế đây, nhưng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Hạo Thiên hận không thể ngay bây giờ chạy đến cái trấn nhỏ kia, đưa Ngao Quảng trở về. Nhưng bây giờ còn chưa được. Tiểu Giáp và Tiểu Ất còn chưa xuất viện. Hoằng Thiên cũng cần thời gian để chuyển giao. Trình Ngâm gia cảnh bất phàm, nếu không có Hoằng Thiên, hắn không biết lên lấy gì để đấu với một nhóc Alpha kém mình tám tuổi. Lại nói, nếu cứ như vậy cường ngạnh bức ép Ngao Quảng trở về, vậy nào có khác gì như  5 năm trước hắn cưỡng gian y đâu.

Nhưng, rõ ràng biết người mình muốn ở đâu, thế mà lại không thể tới được. Loại dày vò này, cơ khát có như không. Phiền muộn ôm đầu, hắn thở dốc, lại rất nhanh bị một cỗ dục vọng khó có thể mở miệng khác chôn vùi. Đã thật lâu, thật lâu rồi hắn chưa nghe thấy giọng Ngao Quảng. Nhưng mà, ít nhất hắn còn phải đợi một tháng nữa…

Ngẫm lại, sao tuyệt vọng thế nhỉ?

Chương kế tiếp