Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 55
“Xem ra anh biết rồi!”

“Tôi không biết.”

Vương Đào vươn tay muốn rót rượu bị Lưu Hiểu Hoa giữ lại: “Anh Đào, chúng ta quen biết đã bao lâu rồi?”

“Ba bốn năm.”

“Bốn năm, số lần hai chúng ta uống rượu có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh không coi tôi là bạn đúng không?”

Vương Đào cười “khà khà”: “Mấy người không thích chơi với lão già này, tôi biết.”

Tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng đã rõ.

Lưu Hiểu Hoa đương nhiên phủ nhận: “Mọi người đều bận rộn mưu sinh, không thể làm gì được, hơn nữa nghiệp vụ của chúng ta không giống nhau, bình thường rất ít gặp mặt, sau này liên lạc nhiều là được rồi.”

“Sau này? Cậu vẫn định làm cái đó sao?”

“Nói sau đi, vừa làm vừa tính, tôi định tích góp đủ tiền rồi sẽ không làm nữa. Hơn nữa Hoh Xil đã đăng ký Di sản Thế giới thành công rồi, cường độ bảo vệ ngày càng mạnh mẽ hơn, chưa biết được một ngày nào đó sẽ được trồng, có mạng trồng mà không có mạng tiêu, anh xem trên người tôi có bao nhiêu vết thương.”

Lưu Hiểu Hoa nói xong liền chỉ lên cơ thể: “Có một lần suýt chút nữa thì “lão nhị” của tôi bị phế, dọa tôi chết khiếp. Nếu mà phế rồi thì sống còn cái ý nghĩa gì nữa chứ, anh nói xem?”

Bóng đèn trên đỉnh đầu bị muỗi bâu quanh, nhanh nhẹn tránh được mạng nhện bụi bặm. Tìm lợi tránh hại là bản năng của mỗi sinh vật, bất kể là bậc cao hay bậc thấp.

Hai người chạm cốc, nói chuyện hăng say cũng khiến cho tâm trạng ổn định hơn một chút, bọn họ chuyển sang uống rượu.

“Anh Đào, nào, chúng ta cạn một ly.”

Ly rượu va chạm vang lên tiếng leng keng, đàn muỗi kinh hãi bay đi, rất nhanh lại bay trở lại.

Tương tự như vậy, trước cám dỗ trước mặt thì nguy hiểm nhất thời có tính là gì chứ?

Vương Đào lau rượu dính trên râu: “Nghe tôi nói này, cậu chỉ cần để tâm làm việc, lão đại sẽ không bạc đãi chúng ta, tên “số hai” kia cũng là nghe lệnh mà làm, hắn ta muốn cậu làm gì bọn tôi cũng sẽ không đồng ý.”

“Nói thật với anh, con nhỏ mà hắn ta bảo tôi bắt cóc tôi cảm thấy không đơn giản. Cái thẻ nhớ tôi đổi về không biết bên trong có gì? Không cho tôi xem tôi cũng không dám mở ra xem. Chẳng lẽ anh ta có nhược điểm gì bị nắm thóp? Bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy để đổi, 100 vạn đó! Tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, anh nhìn thấy chưa?”

“Thấy rồi, nhưng không phải của tôi.”

Lưu Hiểu Hoa suýt chút nữa thì quên, Vương Đào phụ trách xuất hàng, đừng nói đến 100 vạn, 200 vạn thậm chí là hơn chắc cũng nhìn thấy rồi.

Anh ta nhấp một ngụm rượu: “Làm phiền anh Đào rồi, tôi vẫn chưa nhìn thấy sự đời, mong lượng thứ.”

“Hazz, tiền đều là chúng ta vất vả mà kiếm được, ai nói chúng ta không có cửa với lão đại chứ?”

Lưu Hiểu Hoa chưa từng gặp “số hai” chứ đừng nói nhìn thấy lão đại. Nhưng trong ấn tượng thì lão đại thân thiện hơn “Số hai” rất nhiều, chia tiền cũng kha khá, cuối năm còn được nhận thưởng, trù lần đó ra thì không xuất hiện lần nào nữa.

Nhưng nghe nói lão đại đã từng vào đó, khi ra ngoài lại làm việc cực kỳ thận trọng, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cẩn thận như vậy cũng là điều dễ hiểu.”

“Với những gì lão đại đối xử với chúng ta, tôi có lý do nghi ngờ trong những năm qua “số hai” trà trộn không ít lần.”

Vương Đào đặt cốc xuống: “Cậu nghĩ cái gì vậy? Chúng ta là tầng lớp thấp nhất, tiền kiếm được cũng không nhiều.”

“Đừng nhắc đến hắn ta nữa, xui xẻo, nghe Tiểu Phượng nói gần đây anh mua một căn nhà ở Tây Ninh phải không? Có phải kiếm đủ tiền rồi thì đến đó dưỡng già không?”

Vương Đào vỗ vỗ túi: “Nguyệt Nguyệt Quang, đều bị thằng con trai lòng dạ độc ác lấy đi rồi, hai ngày trước còn đòi tiền tôi, nói muốn đổi máy tính chơi game. Cậu xem, tôi đã tạo nên cái nghiệt gì, tôi thiếu nợ nó sao!”

Lưu Hiểu Hoa nhếch môi, quay lại chủ đề: “Anh bảo tôi đưa cô gái đó đến gặp anh, còn ra giá cao như vậy, chắc hẳn anh biết nhiều hơn chúng tôi, nói một chút đi.”

“Cái này không thể nói, nếu cậu muốn nghe thì tôi nói cái khác.”

Trong lòng Lưu Hiểu Hoa không vui lắm, nhưng cũng không ép được ông ta mở miệng, chỉ có thể thuận theo: “Được, nói đi.”

“Những năm đầu tiên khi tôi mới bắt đầu kinh doanh lĩnh vực này, tôi chịu trách nhiệm bắt , thật sự là cái gì cũng bắt. Có rất nhiều bò hoang Tây Tạng và lừa hoang nên phải sử dụng đến dao, súng. Bắt xong đưa đến kho chế biến thành thịt đem bán, cũng kiếm được không ít. Đương nhiên làm chủ thì không đến lượt tôi, nhưng nuôi sống gia đình thì không thành vấn đề. Đi làm mấy năm, tôi dùng số tiền kiếm được mở cửa hàng bảo hộ lao động này cho con trai. Sau đó cường độ bảo vệ quốc gia tăng lên, lừa hoang Tây Tạng đã trở thành động vật được bảo vệ bậc nhất nên không dễ bắt được như vậy.”

Lưu Hiểu Hoa nghe xong liền cười: “Lừa hoang Tây Tạng là bậc nhất? Tôi con mẹ nó thậm chí còn không bằng một con lừa! Anh xem những người giàu có bỏ ra hàng trăm vạn để mua một con chim ưng, nuôi nó như một con thú cưng. Còn chúng ta thì sao? Đem đầu dắt ở thắt lưng cho chim của người ta tha về chẳng qua chỉ là thú vui của nhà giàu thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bán thịt lừa hoang có thể đổi lấy cửa hàng này cũng đáng!”

“Nếu không phải thằng con trai tôi không chịu thua kém, đem hết tiền ở trong tiệm đi tiêu xài hoang phí thì bây giờ chắc cũng phải tích góp được mấy chục vạn rồi.”

Vừa nhắc đến con trai, Vương Đào lại không khỏi thở dài.

“A? Anh Đào, những thương gia đó là ai vậy? Anh và bọn họ có quan hệ gì không?”

“Người trong nước, ngoại quốc đều có, đều là người có tiền. Không giấu cậu làm gì, mỗi lần tôi đi tiền trao cháo múc, “số hai” cũng không để tôi nhiều lời hơn một câu.”

“Anh thành thật như vậy nên cấp trên tín nhiệm anh, để anh xuất hàng.”

Trong lòng Lưu Hiểu Hoa cũng tính toán được Vương Đào kiếm được nhiều tiền hơn anh ta, nhưng không biết nhiều hơn bao nhiêu. Nhưng tất cả những nỗ lực đều của anh ta, Phàm Tử, còn cả Tiểu Phượng làm ra, vì vậy đôi khi anh ta cũng cảm thấy ganh ghét với Vương Đào.

Sau khi nốc nửa chai rượu xuống bụng, Vương Đào thoạt nhìn có chút mơ hồ, Lưu Hiểu Hoa hỏi cái gì ông ta cũng không trả lời nổi, nói đến khi chỉ còn mình Lưu Hiểu Hoa độc thoại một mình, rượu cũng chỉ còn một người uống, đúng là nhàm chán.

“Cậu cứ ngồi đấy, tôi đi tiểu!” Vương Đào loạng choạng đứng dậy đi ra ngoài giải quyết.

Đôi mắt Lưu Hiểu Hoa đỏ hoe nhìn chằm chằm về phía cửa hét lên: “Anh Đào, anh đừng đi ngược chiều gió, không là nó hắt ngược về phía anh đấy!”

Ngụ ý chính là Vương Đào đã lớn tuổi rồi, không thể đối đầu với gió được.

Cửa đóng lại, Lưu Hiểu Hoa nhặt hai hạt đậu phộng bỏ vào miệng nhai.

Rượu vào khiến anh ta phát sầu, chả muốn làm bất cứ điều gì khác ngoài ăn, uống, cử động miệng.

Một lúc sau Vương Đào mở cửa quay lại, đi đến phía sau Lưu Hiểu Hoa vỗ vỗ vai anh ta: “Uống vừa phải thôi. Golmud không giống như trên núi, kiểm tra lái xe khi say rượu rất nghiêm ngặt. Lát nữa cậu bắt xe về đi.”

“Không sao, tôi đạp ga mấy cái là đến ấy mà.”

Anh ta nói xong định uống tiếp thì bị Vương Đào ngăn lại: “Ăn chút thịt đi.”

“Nói thật với anh, bây giờ tôi nhìn thấy thịt liền cảm thấy ghê tởm.”

“Không ăn thịt thì làm gì có sức, mấy việc của chúng ta cũng đâu ngồi yên một chỗ, nào, miếng này ngon, cho cậu.”

Lưu Hiểu Hoa gắp bỏ vào miệng, nhai không ra mùi vị gì: “Đợi đến khi tôi đạt đến đỉnh cao, nhất định sẽ bắt “số hai” quỳ dưới chân! Đến lượt tôi sẽ ra lệnh cho hắn ta làm việc, để hắn ta cũng có thể nếm trải cảm giác bị chơi đùa.”

Tay cầm rau của Vương Đào dừng một chút, đậu phộng rơi khỏi đũa lăn xuống góc bàn: “Nếu mà không được thì sao?”

“Mẹ! Trong tay tôi ít nhất cũng có nhược điểm của bọn chúng, trái đất bẩy không động, chẳng lẽ chân bàn bẩy không nổi sao?”

“Thằng này, uống nhiều rồi phải không? Bắt đầu nói nhảm rồi.”

Lưu Hiểu Hoa lẩm bẩm cái gì trong miệng đến bản thân cũng không nghe rõ.

Tan cuộc anh ta nhất quyết lái xe về, Vương Đào cũng không khuyên nữa, đứng dậy tiễn ra cửa sau nhưng không ra về ngay.

Sau vài phút, ông ta đột ngột mở cửa, đi đến cuối ngưỡng cửa rồi trốn trong bóng tối.

Trong bóng tối, Vương Đào dường như là một người khác, trên khuôn mặt không có chút xỉn. Ông ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, trên dòng ghi chú viết: “số một.”

“Alo, Hoa Tử về rồi.”

“Tôi nhất định sẽ xử lý nhanh chóng, kiếm ít tiền! Ừm, Phàm Tử nói đi tìm bạn gái, cũng không chừng là đi đâu chơi rồi. Nhưng Hoa Tử đã gọi lại cho cậu ta về rồi, chắc khoảng đêm mai về sông Đà Đà.”

“Một viên thuốc chuột phá hỏng một nồi nước, dm.”

Về đến cửa sau của cửa hàng bảo hộ lao động, Vương Đào đụng phải một người đàn ông mặc áo khoác da màu đen. Anh ta vội vàng đi tới, sau khi đụng phải thì vội vàng tránh sang một bên nhường đường cho Vương Đào.

“Sao bây giờ mới đến?”

Giọng Vương Đào tuy nhỏ, nhưng ngữ khí lại rất khó chịu.

Người kia cười ngốc nghếch: “Xin lỗi anh Đào, có chút việc nên đến trễ.”

“Con mẹ nó sớm muộn gì cậu cũng chết vì gái!”

Người kia biết mình sai không dám trả lời, xoa xoa đôi găng tay màu đen trên tay.

“Hoa Tử mới đi, cậu đi đi.” Vương Đào nói.

“Anh Đào, thật sự làm như vậy sao?”

“Lệnh của cấp trên, làm đi, cậu ta uống say rồi. Cậu không phải làm gì, cứ làm theo lời tôi đã dạy cậu lúc trước, không được hé răng nửa lời. Yên tâm đi, Anh Đào có thể hại cậu sao? Đợi chuyện này giải quyết xong, cam đoan cậu được hưởng lợi không ít đâu.”

“Vậy đi ngay bây giờ sao?”

“Nhanh lên, một lúc nữa là cách xa rồi.”

Áo khoác da màu đen chạy đến một chiếc xe tải đậu ở góc sân, lái xe từ tiểu khu chạy ra một cái cổng khác.

Lúc này là 11 giờ đêm, khoảng 20 phút nữa cảnh sát bắt đầu đi kiểm soát tình hình.

Bạn gái nhỏ của Lưu Hiểu Hoa co ro trong góc sofa, cơ thể khẽ run rẩy, cô ta không biết chuyện gì xảy ra. Nghe tiếng gõ cửa còn tưởng Lưu Hiểu Hoa đã về, không ngờ vừa mở cửa đã thấy cảnh sát.

Mấy người đợi trong nhà đã lâu, cửa chống trộm vẫn không nhúc nhích, cảnh sát đành phải nhờ cô bạn gái gọi điện thoại nhưng đầu dây bên kia không liên lạc được.

“Cô chắc chắn anh ta lúc trước nói về rồi đi phải không?”

“Phải.” Bạn gái của Lưu Hiểu Hoa run rẩy gật đầu: “Anh ta nói khoảng 10 phút là về tới nhà.”

“Cô không gửi tin mật báo cho anh ta đấy chứ?”

Người phụ nữ ủy khuất: “Từ lúc mấy anh vào đây đã lấy điện thoại của tôi rồi, làm sao tôi gửi tin mật cho anh ta được?”

Bây giờ đã qua 20 phút rồi.

Cảnh sát thông qua tai nghe liên lạc nội bộ hỏi các nhân viên an an ninh ở phía dưới lầu: “Các anh có nhìn thấy xe của Lưu Hiểu Hoa không?”

“Mục tiêu chưa xuất hiện.”

Không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng. Lại chờ thêm nửa tiếng nữa rốt cuộc cũng nhận được tin tức.

“Lưu Hiểu Hoa chết rồi, tai nạn xe, bây giờ người được đưa đến bệnh viện rồi.”

Lực lượng cảnh sát lặng lẽ hoàn thành công việc, đưa bạn gái Lưu Hiểu Hoa đi.

Khi cảnh sát hình sự và cảnh sát giao thông xử lý hiện trường tập trung tại hành lang bệnh viện, nghe được tiếng khóc xé lòng của bạn gái Lưu Hiểu Hoa, phán quyết sơ bộ về cái chết đã được đưa ra.

Say rượu lái xe, chạy quá tốc độ, va chạm với xe phía trước.

Phương tiện bị đâm là một chiếc xe tải nhỏ, tài xế đang được cấp cứu nhưng vết thương không nặng, tính mạng sẽ không bị nguy hiểm, đáng tiếc là Lưu Hiểu Hoa đã tử vong tại chỗ, ngay cả bước cứu hộ cũng không cần thiết nữa.

Cảnh sát đang lập biên bản cho bạn gái Lưu Hiểu Hoa, đợi tài xế bị tông tỉnh lại thì cảnh sát giao thông gọi điện theo dõi để tìm hiểu rõ toàn bộ sự việc.

Một lúc sau, bác sĩ phẫu thuật cho tài xế bị bước ra khỏi phòng mổ, nói với cảnh sát: “Đã khâu vài mũi ở đầu và cổ tay, gãy xương nhẹ, không bị tổn thương bên trong.”

“Người lái xe có nói tên anh ta là gì không?”

Y tá bên cạnh thoáng nhìn danh sách trên tay và nói: “Tên anh ta là Trương Tiểu Phượng.”

Chương kế tiếp