[ĐỒNG NHÂN HP] PHÁO HOA VÀ SAO TRỜI

Chương 10: Mất khống chế

Từ sau lần Sirius suýt chút nữa bị Umbridge tóm được từ lò sưởi, không chỉ có Dumbledore dạy dỗ anh, Remus nhắc nhở anh, Snape trào phúng anh, bà Weasley càng tận tình khuyên nhủ anh ra thì đến Natalie cũng thường xuyên nhìn lò sưởi mất hồn mất vía.

Vào một lần bọn họ cùng ngồi ăn bữa tối, Sirius tận mắt thấy Natalie suýt chút nữa vứt cái nĩa ra sau vì đốm lửa trong lò sưởi bùng cháy mạnh hơn, cuối cùng anh cũng nhịn không được hỏi.

"Tỏi hỏi cái này, trong lò sưởi có quỷ à?" Sirius hỏi.

"Không có quỷ, nhưng có khi lại có người phụ nữ nào đó nhảy ra bắt anh cũng nên." Natalie cố tình nhấn mạnh từ phụ nữ.

"Không phải trong nhà có một người phụ nữ rồi à?" Trong lời nói của Sirius mơ hồ, Natalie không dám nhìn Sirius, cúi đầu yên lặng tự ăn cơm. Cô không dám nghĩ lời này của Sirius chỉ là lới nói bông đùa hay chỉ thuận miệng nói thôi.

Natalie ăn cơm rất nhanh, sau khi rửa chén xong thì trốn về phòng mình.

Thật ra đáy lòng Sirius thấy rất thất vọng... Anh còn tưởng Natalie sẽ ở lại so chiêu với mình đó, kể từ ngày đầu tiên cô dọn vào đây ở, sau chuyện phòng tắm xuất hiện nhện kia thì Natalie chẳng dám ngó mắt nhìn anh lần nào!

Nghĩ đến đây, Sirius càng hận Kreacher. Con gia tinh kia còn nói là muốn sáng tạo cơ hội cho anh, rõ ràng là đang tạo khoảng cách cho anh với Natalie thì có.

Lại một ngày khác, Natalie say khướt cầm bình rượu quay về. Cô bước lên bậc thang, đẩy cửa phòng ra, dựa vào trí nhớ của các tế bào trên cơ thể để lần mò đi lên... Cô không vượt qua cái giá để ô kia... Cô ngã ngồi xuống đất, bà Black trong bức tranh bắt đầu gào rống.

Sirius nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng bịch, sau đó là tiếng mẹ anh trong bức tranh bắt đầu mắng nhiếc... Anh cảm thấy chắc có ai đó ghé ngang đây, có thể là Tonks, con bé ấy luôn vụng về, còn Natalie của anh lại nhẹ tay nhẹ chân, vừa cẩn thận vừa tao nhã.

Anh chợt phát hiện bản thân đã quen có sự hiện diện của Natalie trong ngôi nhà này, cũng dần quen với việc hay nhớ thương đến nữ Thần Sáng đang phải làm việc bên ngoài.

Sirius vội vàng xuống lầu, lại phát hiện Natalie đang cầm một bình rượu ngã ngồi dưới đất, thoạt nhìn là biết bị vấp chân ở chỗ cái giá để ô làm từ chân con quỷ khổng lồ rồi.

Vẻ mặt Natalie mê mang, còn mang theo chút tủi thân, thế nhưng bình rượu trong tay lại vững vàng không sánh ra ngoài giọt nào. Cô vươn tay về phía Sirius: "Ôm." Cô nói đầy nũng nịu, lại nhịn không được nấc lên một cái.

Cô cau mày, bụm miệng lại.

Sirius chỉ cảm thấy dưới đáy lòng mềm mại, cô nàng xinh đẹp mà vừa nãy anh còn nhung nhớ bây giờ đang say khướt, ngồi bệt dưới đất nhõng nhẽo đòi ôm với anh hệt như đứa trẻ. Sirius nhanh chân bước tới, hơi khom người nâng Natalie dậy. Natalie mượn lực ôm cánh tay Sirius đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước cùng Sirius.

Nói đúng hơn thì chỉ mình Natalie bước không vững, Sirius lại nửa ôm nửa dắt Natalie lên lầu, đảo quanh trước mũi anh là mùi hương trong trẻo quen thuộc của Natalie cùng với mùi rượu, trong miệng Natalie còn lẩm bẩm mãi...

"Đừng tới tìm tôi, cả đời này đừng tới tìm tôi nữa, bà già chết tiệt, bà Selwyn kiêu ngạo tận trời đừng đến cầu xin tôi nữa..."

Natalie nổi giận đùng đùng lầm bầm.

Chương kế tiếp