[ĐỒNG NHÂN HP] PHÁO HOA VÀ SAO TRỜI

Chương 11: Chân tướng

Dù đã xin nghỉ một ngày nhưng lúc tan tầm hôm sau đó Natalie vẫn còn thấy cả người mệt mỏi, cô đổ hết mọi sai lần lên đầu bà lão nhà Selwyn và chuyện say rượu.

Natalie lết tấm thân đau nhức rời khỏi Bộ Pháp thuật cùng với Tonks, cô hỏi: "Buổi tối ăn cơm chung không?"

"Ai cha cha, chuyện kỳ lạ gì đang xảy ra thế này?" Tonks nháy mắt, cười hì hì nói, "Không về ăn cơm với chủ nhà của cậu à? Chú ấy nghiên cứu mấy cuốn sách nấu ăn tới đâu rồi? Có cho cái dạ dày kén chọn này của cậu ăn no nê chưa?"

Vừa nghe đến từ cho ăn no nê, cả người Natalie run lên, hai chân không kiềm được kẹp chặt, cả đầu toàn là mấy lời bỉ ổi Sirius từng nói.

"Sao thế?" Tonks thắc mắc, "Sao hôm nay trông cậu lạ thế?"

"Cuối cùng cậu cũng phát hiện rồi à." Natalie nghiến răng nghiến lợi.

Hai người kết bạn đi vào một nhà hàng, cha của Tonks là phù thủy gốc Muggle, từ nhỏ Natalie lại lớn lên trong thế giới của Muggle, hai người thấy rất thoải mái trong thế giới của người thường. Bọn họ chọn một vị trí gần cửa sổ, nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, Natalie bắt đầu gọi thức ăn như sấm rền gió cuốn.

"Chờ đã, chờ đã!" Tonks dùng tay giành lấy thực đơn từ tay Natalie, ngượng ngùng cười với nhân viên phục vụ, "Chúng tôi chưa thảo luận xong, chừng nào cần gọi món sẽ gọi cô."

Nhân viên phục vụ dừng ghi chép thức ăn, lễ phép rời đi, để lại không gian trò chuyện cho hai cô gái trẻ tuổi.

"Cậu cản tớ làm gì." Natalie có hơi không vui, tâm trạng cô vốn đã không tốt rồi, lúc đối mặt với bạn thân lại càng không kiềm nén được cảm xúc tồi tệ lúc này của mình. Cô tủi thân nói: "Sao cậu không chiều tớ, Dora*, cậu không thương tớ nữa hả?"

(*Tên đầy đủ của Tonks là Nymphadora Tonks, thường được gọi là Tonks hoặc Dora.)

Lời này không hợp với thần thái và tác phong thường ngày của Natalie chút nào, nhưng một cô gái xinh đẹp nhõng nhẽo với mình thì chẳng có ai lòng dạ cứng như đá được cả.

Tonks chuyển sang ngồi cạnh Natalie, thân thiết hỏi cô: "Cuối cùng là có chuyện gì thế? Dù là chuyện gì cũng có thể nói với tớ mà, chỉ cần không phải giết người đốt lửa, tớ có thể giải quyết hết cho cậu." Cô ấy vỗ ngực cam đoan.

"Tớ... Tớ... Tớ uống say rồi đè Sirius ra ngủ rồi." Natalie che trán, thống khổ nói.

"Cậu uống say rồi đè Sirius ra ngủ???" Tonks thét chói tai, mọi người xung quanh đều nhìn sang như hóng chuyện cười, Natalie vội vàng rời đi, hai người lại chọn một nhà hàng khác. Tonks nghĩ đúng là mình có khả năng tiên đoán, hồi nãy đã cản Natalie gọi món.

Sau khi di dời trận địa, Natalie nhanh chóng kể lại những chuyện đã xảy ra.

"Vậy câu chuyện là thế này, bà già nhà Selwyn kia tới tìm cậu, hi vọng cậu có thể quay về kế thừa gia sản nhà họ nhưng với điều kiện tiên quyết là cậu phải gả cho một người đàn ông mang dòng máu thuần huyết... Cậu cảm thấy mình bị làm nhục nên đi uống rượu, kết quả say quắc cần câu ngủ luôn với Sirius đang ở cùng nhà với cậu?" Tonks nói với giọng nhạt nhẽo, nhưng sau đó hai mắt cô ấy sáng lên, "Sirius cũng là thuần huyết mà!"

"Cảm ơn đã nhắc, nhưng tớ chứ có ý định làm mẹ, cũng không định về nhà kế thừa gia sản." Natalie uống một ngụm rượu, nói đầy tức giận.

"Nếu đàn ông nhà họ chết hết, có phải cũng đến lượt cậu thừa kế không?" Tonks vỗ ót, chợt nhớ tới điều gì đó, "Sau đó cậu có uống thuốc tránh thai chưa? Sirius có nghĩ đến chuyện làm cho cậu không?" Tonks kích động hỏi.

Natalie vốn cố gắng quên chuyện đã xảy ra tối hôm đó lại bắt đầu nhớ lại... Sáng hôm đó dậy ngài ấy lôi kéo cô xuống giường, sau đó đưa cô đi tắm rửa, nhưng vì cô định trở mặt không nhận nên chọc người đàn ông nào đó tức giận... Cô cũng quên bẵng mất chuyện này, chỉ lo ngại ngùng bẽn lẽn, Sirius còn đang chìm trong cảm xúc phẫn nộ... Một người đàn ông như ngài ấy chắc cũng không nghĩ tới chuyện này!

Nhìn vẻ mặt của Natalue từ mờ mịt đến ngượng ngùng rồi tức giận, cuối cùng là đau khổ. Cô không nói Tonks cũng hiểu rồi.

"Chưa uống?"

Natalie nặng nề gật đầu.

Tonks đè nén cảm giác muốn cười, sao mà sau khi quen biết Sirius Black, cô nàng hoa hồng hoang dại đầy gai này lại ngày càng ngoan ngoãn dịu dàng thế này? Nhưng cô ấy vẫn diễn ra vẻ bị bạn thân lây sang cùng một cảm xúc, "Đã qua hai ngày, bây giờ có uống cũng không kịp nữa rồi."

"Lúc đó hai người... Có kịch liệt lắm không? Phương diện kia của chú ấy thế nào? Kỹ thuật thì sao?" Tonks lại nhiều chuyện.

Cô ấy vừa hỏi vậy làm Natalie lại nhớ đến độ ấm của Sirius, Natalie gục đầu xuống, mái tóc dài màu nâu che khuất hai gò má đỏ ửng: "Cũng... Cũng chỉ thế thôi, tạm được."

"Chậc, chậc, chậc." Tonks lớn tiếng tặc lưỡi, nói với vẻ đầy ý xấu, "Bình thường cậu kiêu ngạo như thế, có thể trị cậu thành thế này..."

Tonks không nói hết lời, vì Natalie đã nhìn chằm chằm Tonks đầy phẫn nộ rồi. Tonks cười hì hì, lấy một miếng khoai tây nhét vào miệng Natalie.

"Đừng nóng mà, đừng nóng mà."

Chờ sau khi Natalie về nhà, Sirius đã bày sẵn thế trận chào đón quân địch. Thật ra anh vẫn chưa nói mấy lời khiến Natalie thấy xấu hổ như bảo cô phải chịu trách nhiệm, mặc dù Natalie cho rằng Sirius cũng chẳng chịu thiệt thòi gì.

Sirius hỏi: "Là vì bà Selwyn đến tìm cô nên cô mới uống rượu à?"

Natalie nhẹ nhàng gật đầu. Bây giờ cô với Sirius đang ngồi trước bàn trà trong phòng khách, Sirius lại ngồi đối diện cô, ánh nhìn nóng rực của anh dừng trên người cô khiến cô kiềm lòng không nổi mà dịu xuống với anh, một câu cũng không dám lại cũng chẳng nỡ lừa anh.

"Có bằng lòng nói với tôi chuyện gì đã xảy ra không?" Sirius nâng mắt, "Dù cô không nói tôi cũng biết."

"Ngài biết?" Natalie hoảng sợ.

"Lúc cô uống say có nói hết rồi, vậy nên tôi khuyên cô nói thật đi." Sirius đối xử với Natalie như đang thẩm vấn tội phạm, cả người anh hơi nghiêng về trước càng khiến Natalie có cảm giác bị chèn ép. Anh cũng không muốn hù dọa cô gái mà mình có cảm tình, lại còn thích anh nữa, nhưng anh thật sự muốn biết bí mật trên người Natalie.

"Người cha trên phương diện huyết thống của tôi là Selwyn, bây giờ ông ta đang ở Azkaban, lúc ông ta đến Nga để chấp hành nhiệm vụ cho Voldemort thì gặp mẹ tôi." Natalie dừng lại một chút, cô không sợ hãi khi gọi thẳng tên họ của Voldemort, nhưng lại khó mở miệng khi nhắc đến mẹ mình.

"Mẹ cô vứt bỏ cô à?" Sirius hỏi gay gắt, "Mẹ tôi... Là bà già trong bức tranh kia đó, đã xóa tên tôi năm tôi mười sáu tuổi. Chúng ta giống nhau."

"Tôi không biết, tôi không biết bà ấy có thương mình không, dù sao tôi cũng chỉ là thứ ngoài ý muốn." Natalie nói, "Sau đó bà ấy lại dẫn tôi tới Anh, nhưng vì bà ấy là Muggle nên bắt đầu lại công việc ngày xưa. Kể từ khi có thể nhớ mọi chuyện tôi chỉ nhớ hằng đêm đều có những gã đàn ông khác nhau đến nhà, bà ấy sẽ cười duyên nịnh nọt bọn họ, moi hết tiền trong túi họ ra."

Nói tới đây, cuối cùng Sirius cũng hiểu tại sao Natalie lại ghét anh cho cô tiền, cũng hiểu được tại sao đêm ấy Natalie lại nói từ nhỏ cô đã thấy mẹ mình lấy lòng đàn ông, cũng kháng cự chuyện chăn gối.

"Vậy nên cô thấy phản cảm với chuyện tình dục?" Sirius hỏi trắng ra.

Natalie trừng mắt nhìn Sirius một cái, Sirius sờ mũi chợt ý thức được anh hỏi như vậy thì không lễ phép chút nào... Natalie vò mẻ không sợ nứt nữa.

"Tôi có thể dọn đi, nếu ngài để ý chuyện này. Tôi thành thật xin lỗi về những chuyện đã xảy ra tối hôm đó... Kể từ bạn trai cũ của tôi, tôi từng hẹn hò với mấy người, tôi sẽ vô tình kháng cự bọn họ nên tôi cũng không hiểu sao sau khi mình uống say lại... Lại..." Natalie hất tóc ra sau, trong nháy mắt, Natalie tự tin kia đã trở lại, "Tôi không biết vì sao sau khi uống rượu lại ngủ với ngài, vì tránh làm ngài với tôi bối rối nên ngày mai tôi sẽ dọn đi."

Sirius hoàn toàn không muốn để cô đi, anh nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh xám cảu Natalie, cô không phải lấy lui làm tiến mà là thật sự muốn rời đi.

"Không cần." Sirius nghẹn giọng nói, "Cứ tiếp tục ở đây, bên cạnh tôi, được không?" Thái độ của anh mềm mỏng hơn, "Có có thể kể tiếp chuyện cũ của mình không?"

"Sau đó, bà ấy chết. Tôi được gửi nuôi ở một gia đình, khi đó tôi khoảng sáu bảy tuổi gì đấy, sau một lần ma lực tôi bùng nổ thì bị đưa tới cô nhi viện. Lúc mười một tuổi nhận được thư thông báo có viết tên Natalie Selwyn, người tới đón tôi là giáo sư Dumbledore."

"Ngầu, Dumbledore tự mình đến đón cô luôn." Sirius huýt sáo.

"Tôi đoán chắc là vì tôi họ Selwyn, Dumbledore nói với tôi rằng cha ruột tôi đang ở Azkaban, thế nên tôi cầu xin ngài ấy cho mình được đổi họ. Dumbledore đề nghị tôi có thể lấy họ theo mẹ mình, nhưng bà ấy cũng không có họ, tôi chỉ biết bà ấy tên Roth."

Natalie ngửa đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt trống rỗng.

"Nếu không có tôi bà ấy sẽ sống tốt hơn."

Bỗng dưng dưới đáy lòng Sirius sinh ra sự thương tiếc, nhưng anh vẫn nhẫn tâm hỏi đến cùng. Anh lo rằng bỏ qua phút áy náy lúc này của Natalie thì sau này anh đừng hòng biết những chuyện cô đã từng trải qua.

"Vậy còn bà lão nhà Selwyn thì sao?"

"À, bà ta à, lúc đầu còn đến cảnh cáo tôi không được nói ra chuyện mình mang dòng máu nhà Selwyn, cho rằng tôi là vết nhơ. Bây giờ thì sao, con út bà ta chết oan chết uổng, con lớn lại ở Azkaban." Natalie phát ra tiếng cười khắc nghiệt châm biếm, "Bây giờ bà ta không còn cách sinh đứa con thứ ba, nên mới tìm tôi... Bà ta muốn tôi tìm một gã đàn ông thuần huyết kết hôn rồi kế thừa Selwyn..."

"Tôi cũng là thuần huyết này." Đột nhiên Sirius cất tiếng, "Không phải cô muốn mượn giống đấy chứ."

"Bậy bạ!" Natalie lớn tiếng nói, "Tôi nhất định sẽ không tìm gã nào ông nào thuần huyết để kết hôn!"

Sirius nháy mắt mấy cái, lời tuyên bố của Natalie khiến anh thấy khó chịu. Anh lập tức sửa miệng: "Tôi là kẻ phản bội thuần huyết, bọn họ sẽ không chấp nhận tôi, cô yên tâm đi."

"Cô có thể xem nơi này như nhà của mình." Sirius nói thêm.

"Đúng vậy, nơi này là trụ sở của Hội Phượng Hoàng. Tôi chỉ có Hội Phượng Hoàng thôi." Natalie nói đầy chua xót, không để những lời thật lòng thật dạ của Sirius trong lòng.

Chương kế tiếp