[ĐỒNG NHÂN HP] PHÁO HOA VÀ SAO TRỜI

Chương 12: Đánh vỡ

Cuối cùng Natalie cũng không dọn đi. Ngoài chuyện cô không đủ tiền để thuê một phòng trọ khác ra thì chuyện cô không nỡ bỏ rơi nam chủ nhân của ngôi nhà này cũng là một yếu tố quan trọng khác.

Hai người không nhắc đến đêm điên cuồng buông thả đó nữa, nhưng buổi tối Sirius lại bình tĩnh ôm gối nằm đến gõ cửa phòng Natalie.

"Buổi tối Buckbeak ồn quá, ầm ĩ đến nỗi tôi ngủ không được." Sirius nói.

Anh đang nói dối, Natalie nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám đậm kia của Sirius, trong mắt anh giăng kín một lớp sương mù mỏng manh, dường như đang nhõng nhẽo với cô, nhưng cũng sợ cô sẽ từ chối.

"Đây là nhà ngài, nghe theo ngài hết." Natalie nói lạnh nhạt. Cô dịch cái gối đang để giữa giường của mình sang bên trái, Sirius cũng biết thuận theo đó mà ngủ bên phải.

Từng làn gió lạnh cùng với hoa tuyết kéo nhau đến vào tháng mười hai, Natalie vẫn ra ngoài làm việc hằng ngày, Sirius sẽ dựa theo lịch làm việc của cô để quyết định xem nên làm cơm tối hay chuẩn bị trước một bữa ăn khuya cho cô.

Dù sao bây giờ hai người họ cũng ngủ trên cùng một cái giường, Natalie chưa về anh cũng chưa ngủ được.

Sirius và Natalie cứ như đôi vợ chồng già, không có cuộc sống tình dục, tôn trọng nhau như khách.

Gần mười hai giờ khuya Natalie mới mang cả người đầy hơi lạnh quay về, phòng bếp dưới đất được đốt lò sưởi nên ấm áp dễ chịu. Nhiệt độ trong phòng khác với khí lạnh trên người khiến Natalie co quắp run rẩy một chút, cô tháo khăn quàng cổ xuống, cởi lớp áo khoác dày nặng, xoa tay.

"Có chừa cơm cho tôi không?" Trong giọng nói đầy sự mệt mỏi.

Sirius giả vờ đọc báo có khuông có dạng, anh cũng chỉ muốn tìm chuyện để làm, tỏ vẻ không cố tình mong ngóng ai đó. Anh lập tức đứng dậy khỏi sô pha, chỉ vào bàn ăn, trên bàn còn chừa lại một ly sữa và bánh nhân thịt bò còn nóng hôi hổi mà Natalie thích nhất.

"Cám ơn!" Natalie trả lời rõ ràng vui vẻ. Cô cắn một ngụm bánh nóng, nói không rõ câu: "Ngài lên lầu chờ tôi trước đi, tôi ăn xong rồi lên ngủ ngay."

"Được." Sirius đáp một câu lười biếng. Lời nói mờ ám như thế lại khiến lòng anh cảm thấy ấm áp, tựa như giữa hai người họ có một mối liên hệ vững chắc nào đó.

Sau khi Sirius rửa mặt được một lúc Natalie mới lau mái tóc đang ướt sũng mò lên giường. Sirius tự nhiên cầm lấy khăn, dịu dàng lau tóc cho cô.

"Sao không dùng pháp thuật?"

"Làm vậy không tốt cho tóc." Natalie thoải mái nhắm mắt lại, đắm chìm trong sự dịu dàng của Sirius, cô cũng không muốn để ý xem hành động thân mật này có thích hợp không, cô chỉ mong được đến gần chòm sao Thiên Lang của mình.

"Hôm nay tôi mệt muốn chết, đến giờ cổ vẫn còn thấy đau, cả người khó chịu, tôi phải theo dõi người kia giữa trời đông giá rét tận sáu tiếng đồng hồ... Cuối cùng phát hiện chẳng qua chỉ là một Muggle có thần kinh không bình thường thôi." Natalie liên tục cằn nhằn, giọng điệu vừa tủi thân vừa yếu ớt.

Sirius nhịn không được cười ra tiếng, "Cúi xuống, tôi xoa bóp cho cô."

Natalie kinh ngạc quay đầu lại nhìn Sirius, đôi mắt như đang hỏi cậu cả nhà Black còn biết phục vụ người ta nữa à.

Sirius không chấp nhận sự nghi ngờ này nên nhấn bả vai Natalie, khiến Natalie nằm sấp trên giường rồi bắt đầu mát xa phần cổ giúp Natalie thả lỏng.

Ngón tay kiềm lòng không được di chuyển tới chỗ khác.

"Có được không?" Sirius khàn giọng hỏi.

Trả lời Sirius là Natalie nhẹ nhàng lắc hông.

Tình cảm đang dâng trào thì Phineas* trong bức tranh gọi cháu trao của mình. Vẻ mặt Sirius đầy khó chịu, hôn khóe môi Natalie, Natalie mơ mơ màng màng nhìn anh.

(*Phineas Black: Tổ tiên của chú Sirius, từng là hiệu trưởng trường Hogwarts.)

"Cục cưng à, chờ tôi về nhé." Anh nói.

Sự đê mê mơ màng này khiến Natalie thấy hơi buồn ngủ, nhưng sự khó chịu trên người cô vẫn chưa giảm bớt. Cô nằm trên giường trở mình, định đứng dậy xuống lầu xem xảy ra chuyện gì. Natalie khoác đại một lớp áo sơ-mi của Sirius, so với cô thì áo của anh rất dài, chỉ lộ ra đôi chân dài nhỏ nhắn thẳng tắp.

Cô đi chân trần xuống lầu, vừa đi vừa kêu Sirius.

"Các người không hiểu... Có một số việc có thể đi tìm chết vì nó." Sirius nói với vẻ mất kiên nhẫn.

"Nhưng cháu thấy chú ở đây chả có gì là nguy hiểm đến tính mạng." Là một giọng nói khác... Nghe qua khá giống cặp sinh đôi nhà Weasley.

Toang rồi, phòng bếp dưới nhà còn những người khác. Natalie nháy mắt, cuối cùng bộ não bị dục vọng lấp đầy cũng phản ứng lại... Hồi nãy Phineas vội vàng gọi Sirius đi... Nhất định là thành viên Hội Phượng Hoàng xảy ra chuyện rồi.

Trên bàn dài còn rất nhiều người đang ngồi, Harry, Fred, George, Ron với Ginny đều mang vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Natalie đi chân trần đứng ở cầu thang, trên người chỉ mặc áo sơ-mi của Sirius cùng với những dấu hôn kín cả cổ.

Sirius nói tục một câu, đứng bật dậy khỏi ghế, từ ba bước chạy thành hai bước đến chỗ cầu thang. Natalie nhìn anh ứa nước mắt, trong lúc cô say đắm hoặc trước hay sau lúc mê đắm mơ màng thường giống một cô bé ngây thơ trong sáng. Sirius cũng không nỡ trách cô xuống lầu bất cẩn quá, vẻ mặt tủi thân của cô hệt như cô bé đi lạc khỏi cha mình vậy.

Anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình choàng lên người Natalie, rồi ôm cô về phòng.

"Chết chắc rồi, Sirius." Natalie vùi đầu vào vai Sirius đau khổ nói, "Chắc chắn bọn họ đều nghĩ là tôi quyến rũ ngài."

"Không, không phải." Sirius đặt Natalie lên giường, lấy chăn bọc cô lại rồi hôn lên đỉnh đầu cô.

"Là tôi, là do tôi tôi không tốt." Anh kiên nhẫn dỗ dành Natalie, "Chúng ta đều là người trưởng thành, em ngủ một giấc đi, ngày mai mọi chuyện sẽ tốt hơn."

Lời editor: Đã phân vân rất nhiều về chuyện xưng hô. Cuối cùng mình quyết định sau khi chị nhà và chú Sirius đi đến bước này cũng xem như xác định quan hệ rồi, trước khi quen thì xưng tôi - ngài, tôi - cô; sau khi quen thì xưng em - ngài, tôi - em. Lý do là vì mình cảm thấy khoảng cách tuổi tác, thế hệ giữa hai người vẫn còn đó, chênh nhau mười mấy tuổi mà xưng anh em thấy không hay. Nhưng lý do quan trọng nhất là mình thích thế :))))

Chương kế tiếp