[ĐỒNG NHÂN HP] PHÁO HOA VÀ SAO TRỜI

Chương 15: Sau trò Truth or dare

Lần này Natalie ngủ thẳng đến sáu bảy giờ chiều, bỏ luôn bữa trưa. Dù trong phòng không kéo rèm cửa nhưng trong phòng cũng mờ tối, cô duỗi lưng một cái, người đàn ông nằm cạnh lập tức xoa đầu cô đầy thân thiết.

"Tỉnh rồi à?" Sirius hỏi dịu dàng.

Natalie thích nhất là tính cách của Sirius lúc vừa tỉnh ngủ, rất dịu dàng, hệt như người cha trong tưởng tượng của cô.

Sirius đang ngồi trên giường đọc sách, dáng vẻ lúc này làm anh không giống như một chiến binh mà lại giống một nhà nghiên cứu. Natalie vươn tay nhích người về phía trước ôm lấy eo Sirius, lười biếng vùi vào ngực anh, Sirius chỉ cần chạm tay là trúng phần da thịt trắng nõn trên thắt lưng của Natalie.

"Đừng quyến rũ tôi nữa, cục cưng à, chúng ta không thể ở trong phòng, nằm trên giường trốn cả đám người mãi được." Sirius dời tay xuống dọc theo xống lưng của cô, Natalie nhanh nhẹn túm lấy bàn tay đang muốn làm loạn của anh, "Vậy ngài cũng đừng táy máy tay chân chứ!" Cô nói nghiêm khắc, nhưng giọng nói và ngữ điệu nghe qua lại chẳng giống như để ý đến chuyện này.

Lúc cô xuống lầu ăn bữa tối, tất cả mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì.

Sirius vẫn ngồi một mặt dãy bàn như cũ, lần này Natalie ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, đối diện cô là Harry. Harry có thể cảm nhận được rõ ràng người phụ nữ ngồi đối diện khác hẳn với hổi sáng, dường như mặt mũi đều mang theo nét quyến rũ, điều này càng khiến cô trông gợi cảm hơn. Thậm chí còn có lúc áo lông cao cổ của cô cũng không che được dấu hôn trên cổ... Lúc cô quay đầu nói chuyện cười vui cùng với Tonks, mái tóc màu nâu được buông thả, dấu hôn sẽ bị chủ nhân của nó vô tình để lộ trong không khí.

"Tình hình chiến đấu kịch liệt quá nhỉ." Tonks nháy mắt, kề tai nói nhỏ với Natalie.

Natalie đạp nhẹ chân Tonks một cái, giọng khàn khàn nói: "Hâm mộ? Hâm mộ thì nhanh chóng tìm một anh đi, can đam bước về phía trước." Cô như muốn ám chỉ điều gì đó, đảo mắt nhìn Remus đang nói chuyện với Bill.

Tonks cau mày: "Tớ khuyên cậu tối nay vẫn không nên nói nhiều thì hơn."

Đúng lúc đó, bà Weasley cười tủm tỉm hô lớn: "Natalie, mau nếm thử bánh nướng bác mới làm này."

Ngài Weasley sắp xuất viện, điều này làm tâm trạng bà Weasley rất vui vẻ. Bác ấy chuẩn bị một bữa tiệc lớn vô cùng phong phú.

"Tuyệt quá, cháu nếm thử nhé." Vì muốn bà Weasley ở một đầu khác bàn dài nghe thấy mà Natalie nâng cao giọng, điều này khiến giọng của cô càng khàn đặc hơn... Natalie xấu hổ đến mức hận không thể cho mọi người ăn một cái Bùa quên lãng, Tonks nghẹn cười đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt Remus đảo quanh giữa Sirius và Natalie, Bill cũng lộ ra nụ cười "tôi biết rồi nhá", Fred với George cũng bày ra dáng vẻ chờ xem trò vui...

Lúc này, Sirius gắp một miếng bánh nướng bỏ vào đĩa cho Natalie, nói rất bình tĩnh: "Tôi đã thấy em nên mặc dày một chút mỗi khi đi làm từ lâu rồi, nghe giọng là biết ngay em bị cảm đấy."

Thậm chí anh còn thở dài một hơi, nói với bà Weasley: "Molly, lúc Ginny không nghe lời cô nói thì cô dạy dỗ con bé thế nào?"

"Cứ lải nhải đến khi nó nghe chán thì thôi." Ginny nói đầy nghịch ngợm.

"Ngọt ngào quá ta." Tonks rung đùi đắc ý nói, "Chú ấy nuôi cậu như nuôi con gái luôn rồi."

"Cần tớ nhắc lại lần nữa không?" Natalie nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu nhanh tay nhanh chân lên, đừng đứng đây trêu tớ nữa."

Remus nghe thấy tiếng hai cô gái xì xào bàn tán, tò mò nhìn các cô. Tóc của Tonks đổi màu ngay trong nháy mắt, cô ấy còn vụng về làm đổ tách trà trên tay.

Natalie quyết tâm sẽ tâm sự với Sirius vào buổi tối về những vấn đề giữa Remus và Tonks.

Một ngày trước khi khai giảng, Snape xuất hiện khiến tâm trạng tốt đẹp của Sirius bốc hơi. Thầy ấy ngồi dưới phòng bếp với Sirius, thở hổn hển trừng mắt nhìn về hướng ngược lại. Sau khi Natalie tan làm về thì thấy đúng cảnh tượng thế này... Thậm chí cô còn không biết có nên cất tiếng chào hai người họ rồi hẳn lên lầu hay không!

Cô phân vân mãi một lúc thì Harry xuống lầu. Harry kéo ghế ngồi cạnh Sirius, cười miễn cưỡng với Natalie. Natalie nháy mắt mấy cái, thật sự lo cho ba người đàn ông ngây thơ này (đặc biệt là Sirius) nên cô quyết định ở lại, đứng nghiêng dựa vào tường.

"Ngồi xuống, Roth." Snape xụ mặt nói.

Natalie nhìn Sirius, Harry đã ngồi cạnh Sirius rồi, nếu cô còn ngồi cạnh Sirius nữa thì sẽ khiến Snape rơi vào tính thế xấu hổ, nhưng nếu cô ngồi cạnh Snape thì nhất định tối nay cô sẽ chết rất thảm.

"Tôi nói này." Sirius dựa người ra sau, làm hai chân trước ghế rời khỏi mặt đất, nhìn trần nhà nói lớn tiếng, "Tôi không muốn anh ra lệnh ở đây, nhất là đối với người phụ nữ của tôi. Snape, đây là nhà tôi."

Sắc mặt tái nhợt của Snape ửng đỏ khó coi, thầy nói cay nghiệt: "Anh còn thấy tự hào nữa à."

Sirius hừ lạnh một tiếng, Natalie tiếp tục duy trì thái độ trung lập trước đó.

"Ta vốn muốn nói chuyện riêng với trò, Potter." Khóe miệng Snape hiện ra nụ cười lạnh, "Nhưng Black..."

"Tôi là cha đỡ đầu của thằng bé." Sirius càng lớn tiếng hơn, "Tôi đến đây theo lệnh của Dumbledore." Snape nói, giọng nói càng ngày càng âm u, "Có điều cứ ở lại đi, Black, tôi biết anh muốn có cảm giác... Được tham gia."

"Có ý gì?" Sirius hỏi, mạnh mẽ hạ chân ghế xuống trở lại.

"Ý là, tôi nghĩ chắc anh thấy rất buồn bực, không thể làm chuyện gì có ích cho Hội Phượng Hoàng." Snape cố ý nhấn mạnh từ "có ích".

Lần này đến lượt Sirius tức đỏ mặt, khóe miệng Snape mang theo nụ cười thắng lợi nhìn về phía Harry.

"Hiệu trưởng bảo ta đến thông báo với trò, Potter, ông ấy hi vọng trò có thể học Bế quan Bí thuật trong học kỳ này."

"Học cái gì cơ?" Harry sững sờ hỏi.

Snape cười lạnh rõ ràng hơn.

"Bế quan Bí thuật, là phép thuật phòng ngừa suy nghĩ trong đầu bị bên ngoài xâm nhập vào. Là một nhánh phép thuật khá mơ hồ nhưng vô cùng có ích. Roth, ta nhớ cô cũng rất rành về nó?"

"Đúng ra là tôi từng học, trong bài kiểm tra Thần Sáng cũng vượt qua." Natalie nói rõ ràng.

"Vì sao em phải học môn này?" Harry hỏi Natalie, cậu không muốn nhìn Snape.

"Vì hiệu trưởng nghĩ rằng nó cần thiết." Snape tiếp lời, "Một tuần trò sẽ được phụ đạo một lần, nhưng không được nói với bất kỳ ai, nhất là Dolores Umbridge. Rõ chưa?"

"Đã hiểu ạ." Harry nói, "Ai sẽ dạy em?"

Snape nâng cao mày, "Là ta." Thầy ấy nói.

"Sao Dumbledore không thể dạy nó?" Sirius hung hăng hỏi, "Sao lại là anh?"

"Tôi nghĩ rằng hiệu trưởng có quyền giao những chuyện không dễ dàng cho cấp dưới." Snape khôn khéo nói, "Tôi cam đoan với anh đây không phải là chuyện tôi muốn làm." Thầy đứng dậy, "Ta sẽ chờ trò vào sáu giờ tối thứ hai ở phòng làm việc của ta, Potter. Nếu có ai hỏi thì nói là học thêm môn Độc dược, những người đã thấy biểu hiện của trò trong tiết học của ta sẽ không phản bác điều này đâu."

Snape xoay người bỏ đi, áo choàng lữ hành màu đen phất lên một cơn gió.

"Chờ đã." Sirius nói rồi ngồi thẳng người dậy.

Natalie nhịn không được lại nhìn Sirius một cách mê muội...

Snape quay đầu nhìn Sirius cười lạnh, "Tôi rất bận, Black... Không giống anh. Tôi không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi..."

"Vậy tôi nói thẳng." Sirius đứng dậy. Anh cao hơn Snape một khoảng, bàn tay của Snape giấu trong lớp áo choàng nắm chặt lại, "Nếu tôi nghe thấy anh mượn chuyện dạy Harry Bế quan Bí thuật để kiếm chuyện với nó, tôi sẽ xử đẹp anh đấy."

"Ôi nghe xúc động biết bao." Snape cười lạnh nói, "Nhưng nhất định là anh cũng phát hiện Potter giống cha nó lắm đúng không?"

"Đúng thế." Sirius nói đầy tự hào.

"Vậy anh nên biết nó cũng tự cao tự đại, lời phê bình chỉ như gió thoảng bên tai nó thôi." Snape châm chọc.

Sirius đẩy ghế dựa ra bước nhanh về phía Snape, vừa đi vừa rút đũa phép. Snape cũng rút đũa phép ra. Hai người đối đầu nhau, sắc mặt Sirius xanh mét, Snape thì đang tính toán, đảo tới đảo lui giữa gương mặt của Sirius và mũi đũa phép của anh.

Đương nhiên khi đó bọn họ không đánh nhau.

Natalie nhìn Sirius đang phẫn nộ, anh vẫn bao che như thế, dùng hết khả năng để che gió che mưa cho Harry, nhưng cũng đang hoài niệm những gì đã qua, nhớ về cha của Harry.

Chương kế tiếp