[ĐỒNG NHÂN HP] PHÁO HOA VÀ SAO TRỜI

Chương 16: Gương hai chiều

Hôm Harry khai giảng, Sirius lén lút đưa cậu một cái bọc cũ, thoạt nhìn như chứa sách.

Natalie tinh mắt phát hiện hành động này của Sirius, cô không chọc thủng thẳng mặt Sirius, nhìn kiểu gì cũng thấy đương sự khác là Harry tốt tính hơn hẳn, cô quyết định trực tiếp tìm Harry tâm sự. Natalie lo rằng Sirius sẽ làm chuyện gì đó lỗ mãng gây nguy hiểm cho bản thân anh cũng như sự an toàn của Harry.

Thành thật mà nói, đúng là xe đò Hiệp sĩ không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Natalie cắn răng thề: "Mình không bao giờ đi mấy chuyến xe công cộng thế này lần nào nữa."

Ron hào hứng ngồi giữa khoang xe lắc lư dữ dội: "Em lại thấy thú vị đấy chớ... Em đã muốn đi thử từ lâu rồi!"

"Độn thổ thoải mái hơn cái này gấp vạn lần, cậu bé à." Natalie thành khẩn nói.

"Bọn chúng còn chưa tới tuổi học độn thổ mà." Remus cười hiền, "Ráng nhịn một chút, chúng ta sắp tới rồi."

Rất nhanh, bọn họ đã tới điểm đến, thừa dịp trước khi Harry vào cửa, Natalie gọi cậu lại.

"Harry, chúng ta nói chuyện một chút được không? Vài phút thôi." Natalie nói.

"À, được." Harry để vali da lại tại chỗ cho Ron với Hermione trông giúp rồi đến cạnh Natalie, hai người họ đứng dưới một tán cây đọng đầy tuyết trắng xóa.

"Chị chỉ muốn hỏi em." Natalie ngại ngùng nói, "Sirius đưa em cái gì vậy? Chị sợ ngài ấy làm mấy chuyện..."

"Chị không cần lo đâu." Harry cứng rắn nói, "Em sẽ không mở cái bọc đó ra, em thề là em sẽ không làm chuyện khiến Sirius gặp nguy hiểm."

Natalie còn muốn nói gì đó nhưng khi cô thấy thái độ kiên quyết của Harry thì chợt nghẹn lại.

"Em phải đi rồi." Ron với Hermione đứng cách đó không xa đã bắt đầu hối thúc, "Làm phiền chị chăm sóc Sirius giúp em."

Sau khi Harry khai giảng tâm trạng của Sirius tệ hơn trông thấy, Natalie cũng không cách nào ở cạnh anh cả ngày được, thậm chí ban đêm còn muốn phủi bàn tay to đang làm loạn của Sirius ra.

"Nếu ngài còn động tay động chân lần nữa, em sẽ suy xét đến chuyện dọn ra ngoài ở!" Natalie hung hăng cảnh cáo.

Sirius nhìn Natalie tủi thân, đôi mắt màu xám đậm rưng rưng, không khác gì lúc Chân Nhồi Bông xin cô dắt nó đi chơi cả.

"Thôi được rồi." Natalie thở dài, cô hận mình mềm lòng, vòng tay ra sau cởi nút áo lót của mình, lúc Sirius nhào qua cô nói lớn, "Chỉ được một lần thôi!"

Trong nháy mắt bị đè xuống cô cảm thấy dưới gối nằm có gì đó cứng cứng cộm cộm, bản năng làm Thần Sáng bảo cô phải biết rõ Sirius bỏ cái gì dưới gối nằm.

Natalie không màng đến người đàn ông đang muốn hôn, xoay người sờ soạn dưới gối. Sirius nắm lấy cổ tay cô, nhưng không kịp nữa rồi.

"Gương hai chiều?" Natalie giận tái mặt, đặt dương trước mặt rồi ngắm nghía, thậm chí còn mở ra.

Sirius bất đắc dĩ giật lại cái gương từ tay cô.

"Ngài không biết lúc này mà dùng gương liên lạc thì nguy hiểm lắm sao? Lỡ như người đối diện gương cũng mở ra thì thế nào." Anh dừng lại một chút, nháy mắt mấy cái, cười xấu xa nói, "Bản thân tôi không ngại, nhưng tôi lại không muốn người khác thấy dáng vẻ động lòng người của em khi nằm dưới thân tôi."

"Cái khác nằm trong tay ai?" Giọng Natalie hơi run rẩy.

"Trong tay Harry." Sirius nói sảng khoái, anh cúi đầu hôn lên cổ Natalie, "Tôi nói rồi, tôi chỉ có mình em thôi, em có thể hoàn toàn yên tâm... Tôi sẽ không liên lạc với cô gái nào khác bằng gương hai chiều dưới mí mắt em đâu."

Chuyện này không xong rồi, Natalie nghĩ, cô hoàn toàn không còn hứng để tiếp tục nữa, cô đẩy Sirius ra, chui ra khỏi vòng ôm ấm áp của anh, trong đầu cô toàn là... Sirius bị giam lỏng một mình ở nơi mình không thích, hết lần này tới lần khác mở gương hai chiều lên chờ con trai đỡ đầu liên lạc với mình, nhưng tất cả chuyện này đều bị cô làm hỏng rồi.

"Thành thật xin lỗi, Sirius..." Natalie nói, cô không muốn giấu giếm người yêu của mình, "Em làm hỏng chuyện rồi, tụi em... Khi em với Tonks, Remus đưa Harry đến trường em có hỏi thằng bé, rằng ngài đưa gì cho nó vậy... Em thề, em chỉ lo cho sự an toàn của ngài thôi. Có thể là lời của em làm phản tác dụng, nó quyết định không mở bọc ra."

Một thoáng im lặng. Sirius lạnh lùng nói: "Em cũng cho rằng tôi là một người cha đỡ đầu vô trách nhiệm đúng không? Em cũng cho rằng tôi bị... Giam trong ngồi nhà này quá lâu rồi... Đến nỗi đầu óc đần độn?"

"Em không có..." Natalie nhỏ giọng nói.

"Em khiến tôi thấy thất vọng." Sirius chậm rãi nói, anh đứng dậy từ trên giường, mặc quần mình vào, "Tôi còn tưởng em với tôi là cùng một loại người."

Cô muốn giữ anh lại, nhưng cô không biết phải làm thế nào. Từ khi cô bắt đầu nhớ rõ mọi chuyện, đây là mối quan hệ thân mật nhất mà cô có được, và trong tiềm thức cũng cảm thấy có lẽ những thứ này vốn không nên thuộc về cô.

Khi Natalie trực ban ở văn phòng có viết một lá thư cho Hermione, cô lo rằng nếu viết cho Harry thì sẽ bị quản lý, cũng lo rằng thư của cô sẽ bị đọc lén. Vì thế cô dùng mã hóa của Muggle trong thời kỳ chiến tranh để viết một lá thư cho Hermione.

Hermione thành công phiên dịch lá thư này, vì hôm Lễ Tình nhân khi Natalie về đến nhà, Sirius đang giơ gương hai chiều nói chuyện với Harry.

"Cháu không hiểu, tại sao cô ấy phải nghĩ đến vấn đề biến mình thành vòi nước* chứ?" Trong gương truyền tới giọng nói giậm dỗi của Harry, "Nếu cô ấy muốn hỏi cháu là có thích cô ấy không thì hoàn toàn có thể nói thẳng, không cần phải làm cháu ghen mà!"

(*Mình đoán là tác giả muốn chơi chữ. Trong tiếng Trung, vòi nước là Shuǐguǎn, còn thích là xǐhuān, đọc gần giống nhau.)

"Vòi nước? Cháu so sánh cô gái hẹn hò cùng mình như cái vòi nước?" Sirius cười to.

Giọng Harry nhỏ đi trông thấy.

"Nghe này Harry, nếu chám dám biến cô bé thành vòi nước, đường tình của cháu sẽ trôi chảy hơn nhiều." Sirius nghiêm túc nói hươu nói vượn.

"Giống như chú với Roth ấy à?" Harry bất đắc dĩ nói, hiển nhiên, cậu không hiểu được cha đỡ đầu của mình đang nói bậy*.

(*Thật ra mình không tính chú thích cái này đâu, nhưng ý của Sirius khi biến cô bé kia thành vòi nước có nghĩa là khiến cô bé chảy nước, còn về chuyện Harry làm cách nào để cô bé chảy nước thì mỗi người tự hiểu ạ =))) )

"Thật ra chú còn thiếu cô ấy một lời xin lỗi." Sirius nói, "Chú cũng phải chơi Lễ Tình nhân của mình, Harry, nói chuyện sau nhé."

Sau đó, Natalie đứng ngoài cửa còn chưa kịp trốn đã bị Sirius tóm được. Anh mạnh mẽ ôm lấy cô từ đằng sau, gác cằm vào hõm vai của cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn: "Em nghe được bao nhiêu?"

Không đợi Natalie trả lời, Sirius đã nói tiếp: "Tôi đã sắp bốn mươi rồi, tôi không còn là thằng nhóc cắn răng mãi cũng không chịu cúi đầu nữa. Natalie, rất xin lỗi, chuyện tôi nổi nóng với em không hợp lý tí nào."

Anh tri kỷ chuẩn bị ánh nến, rượu ngon, beefsteaks và hoa hồng, Natalie có thể nhìn ra được tấm lòng của Sirius, nhưng cô chỉ vùi vào lòng Sirius hỏi: "Tới phòng em hay tới phòng ngài ạ?"

Chương kế tiếp