Giấc Mộng Hoè Nam

Chương 9
Thẩm Hòe Nam

Em rất sợ, sợ anh không chấp nhận nổi cơ thể tàn tạ của em sau khi sinh nở, sợ anh không chấp nhận được em đã sớm qua thời thanh xuân. Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi em, một cảm giác ấm nóng đã lan ra toàn thân.

Anh đến mang lại cho em cảm giác cơ thể của mình giống như sào ruộng thẳng tắp bị một chiếc đinh khai phá, ban đầu là nóng bỏng, rồi ấm áp, sau đó lại là ngọt ngào. Nó đâm mạnh vào cơ thể mềm mại của em, khiến em cảm thấy mình đang chìm vào hư không. Anh ôm lấy khuôn mặt của em, cuồng nhiệt hôn môi. Em gần như không còn chút sức lực nào, hết lần này đến lần khác vuốt ve những thớ cơ bắp gồ lên phía sau lưng anh, sau đó mơ mơ màng màng thiếp đi.

Mối quan hệ của chúng ta chính thức bắt đầu sau giải đấu thanh niên của thành phố, em còn chưa hết mệt mỏi sau khi dùng hết sức, anh trực tiếp ôm lấy em, em chưa bao giờ nghe thấy giọng anh kích động như vậy, anh nói, anh thích em. Đầu óc em trở nên trống rỗng, sau khi tình cảm thật sự bộc lộ ra, toàn bộ ý thức của em đều bị xé tan thành từng mảnh. Mãi cho đến khi anh bị bảo vệ kéo ra ngoài, em mới hoàn hồn lại.

Em rất mong chờ, tuy là không biết anh sẽ nói gì, hay em sẽ trả lời như thế nào. Nhưng còn chưa kịp gặp anh, em đã thấy trên bảng thông báo là tên ba người đứng đầu trong cuộc thi lần này. Em ngẩng đầu lên, nụ cười vụt tắt, người đứng hạng ba không phải là em mà là một bạn nữ khác học cùng trường với chúng ta. Bỗng nhiên em bị ai đó túm chặt cổ tay và kéo em đi thật nhanh, là Trần Hoành Vũ, chứ không phải anh, em cảm thấy có một chút thất vọng.

Cậu ấy nói: “Chúng ta đi tìm chủ nhiệm khoa thể dục và huấn luyện viên của cậu đi.”

Trên đường đi, em nhớ lại vòng cuối cùng của chặng đua, rõ ràng em đã vượt qua cô ta rồi! Rõ ràng em đã nhìn thấy cô ta biến mất khỏi tầm nhìn của mình rồi! Rõ ràng người đứng ở vị trí thứ ba phải là em! Trần Hoành Vũ tức giận càu nhàu suốt một quãng đường, nhưng em không nghe lọt một chữ nào, lúc bị kéo đến cửa văn phòng, em lại thấy anh. Anh quay đầu lại, lúc nhìn thấy em, đôi lông mày đang nhíu chặt lại bị thay thế bởi khuôn mặt tươi cười.

Trần Hoành Vũ không quan tâm lắm mà vội vàng đi chất vấn chủ nhiệm, chủ nhiệm dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Đây là kết quả bên trên gửi xuống nên chúng tôi cũng không biết tình hình lúc đó là như thế nào.”

Anh cười khẩy, hỏi ngược lại: “Bên trên là ai? Phòng Thể thao thành phố? Phòng Giáo dục và Đào tạo thành phố? Chính quyền thành phố? Hay là Tổng cục Thể thao quốc gia?”.

Chủ nhiệm tỏ ra bất lực, ông ta nói: “Cảnh Thời, chúng tôi biết gia đình em có bối cảnh lớn nhưng trên thế giới này không thiếu người lợi hại hơn thế nhiều.”

Ông ta liếc mắt nhìn ta một cái rồi lại nói. “Thật ra chuyện này không liên quan gì đến em cả.”

Trần Hoành Vũ xông lên, hung tợn nói: “Ông có phải nhà giáo không vậy? Có biết làm giáo viên là phải như thế nào không? Sự thật rành rành ở ngay trước mắt mà ngay cả học sinh của mình cũng không bảo vệ được!”.

Chủ nhiệm cũng tức giận, lớn tiếng quát: “Cho dù các em có giành được thành tích thì đến lúc đi tham gia xét tuyển đại học cũng phải dựa vào tiền tài và quan hệ mà thôi.”

Sau đó ông ta lẩm bẩm: “Những học sinh như các em không nên theo con đường luyện tập thể thao.”

Cảm giác bất bình và phẫn uất của em vì câu nói đó mà tràn ra, sự tủi thân dâng trào trong lồng ngực, ngay giây tiếp theo đã biến thành nước mắt rưng rưng ở khoé mắt. Em vốn định giữ tay Trần Hoành Vũ lại, không ngờ anh lại lao lên túm chặt cổ áo chủ nhiệm. Dưới ánh mắt mông lung của em, anh và Trần Hoành Vũ tranh làm ầm ĩ với các giáo viên ở đó, những lời khuyên can lẫn lộn những tiếng mắng chửi người không dứt. Em không chịu nổi được nữa mà vội vàng chạy ra hành lang, ngồi xổm bên tường, lặng lẽ rơi nước mắt.

Ừ nhỉ, những học sinh như bọn em không nên theo đuổi con đường này. Cứ ngỡ rằng chỉ cần nỗ lực là có thể chiếm được ưu thế, nhưng lại có những người chẳng cần nỗ lực cũng có thể làm được. Em khóc vì số phận của mình, cũng khóc vì mọi người đối xử với em quá tốt. Mãi đến khi Trần Hoành Vũ trong tình trạng áo quần lộn xộn đưa cho em một tờ khăn giấy thì em mới từ từ đứng dậy.

Đã vài ngày trôi qua em không gặp anh, chỗ ngồi phía sau trống vắng, mà trái tim em cũng cảm thấy trống rỗng. Sau khi anh quay lại, tên em lại xuất hiện trong danh sách trên bảng thông báo.

Sau đó, Bùi Tử Quân nói với em, mấy ngày nay anh luôn lôi kéo anh ta đến từng trường để tìm video ghi lại trận đấu hôm đó. Hỏi thăm khắp nơi cuối cùng mới tìm được. Có điều lời chủ nhiệm nói không sai, tất cả chứng cứ đều có thể giả mạo được, lúc người của Phòng Thể thao lấy ra một đoạn video khác, anh gần như muốn bóp nát thẻ nhớ đó. Rồi sau đó nữa, anh đến cầu xin người cha mà anh đã sớm đoạn tuyệt quan hệ mới có thể dẹp yên chuyện này. Em không tưởng tượng nổi lúc ấy một người ngỗ ngược như anh lại chịu cúi đầu trước người cha vô tâm của mình.

Sau khi tập luyện xong, em bắt gặp anh đứng dựa vào tường hút thuốc, mái tóc dài tung bay trong làn gió mùa thu, em không thể kiểm soát nổi trái tim đang đập loạn nhịp của mình, em bước lại gần anh, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Thời, hút thuốc không tốt đâu.”

Anh mỉm cười hỏi lại em: “Vậy thì phải làm gì bây giờ?”

Em trả lời: “Tôi mời anh đi ăn kem.”

Anh đi phía sau em, em thì vừa đi vừa cúi đầu, hai cái bóng của chúng ta chồng lên nhau, giống như bánh răng của số phận đột nhiên khớp vào nhau.

Hai chúng ta mặt đối mặt, nhìn bờ môi mỏng cùng với đầu lưỡi hơi cong lên lúc anh ăn kem khiến em đỏ mặt. Anh rất yên lặng, dường như không có gì muốn nói, cho nên chẳng mấy chốc cốc kem đã gần thấy đáy. Mà em ăn mãi mới chỉ hết nửa cốc, em đặt chiếc thìa xuống, nhìn thẳng vào anh, lấy hết can đảm nói: “Cảnh Thời, anh có thể dạy tiếng Anh cho tôi không…”

Em không hề nhận ra giọng nói của mình mềm mại như đang làm nũng, đó là biểu hiện rõ ràng nhất khi một cô gái đang rung động.

Anh nhếch khóe môi, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn em khiến tai em đỏ bừng, anh không nói gì mà dùng đầu ngón tay cái lau vệt kem dính trên khóe miệng em.

Sau khi chúng ta thuận theo tự nhiên mà trở thành một đôi, em và anh đều trở thành tâm điểm của trường. Mặc dù đôi khi em cũng thấy không quen bị bạn bè của anh cười trêu trọc hay những lúc phải đối diện với ánh mắt soi mói của các nữ sinh. Anh dạy em học tiếng Anh và lên kế hoạch học tập cho em; chúng ta cùng nhau ăn cơm, anh sẽ ngoan cố bắt em ngồi lên đùi anh rồi đút em ăn; trước khi luyện tập chúng ta sẽ cùng nhau chạy vài vòng, em sẽ mua cho anh loại đồ uống thể thao mà anh thích nhất, còn anh sẽ chờ em chậm chạp ra khỏi phòng tắm và đưa em về nhà; lúc nghỉ trưa chúng ta cũng cố ý ngồi cùng nhau, nằm dựa lên bàn và nghiêng đầu nhìn nhau; chúng ta ngồi trên bãi cỏ, đeo chung một đôi tai nghe, nghe những bài hát của nhóm nhạc Pink Floyd thích nhất, những khi tai nghe quấn vào nhau, anh sẽ hôn trộm em; trước khi ngủ chúng ta sẽ nhắn với nhau rất nhiều chuyện, sau đó cùng chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi; cuối cùng, chúng ta còn hứa hẹn sẽ cùng nhau đỗ đại học Tam Hộ, anh chơi tennis, em chạy bộ, chúng ta sẽ trở thành cặp đôi lý tưởng trong trường… Đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời em, như thể toàn bộ những ngọt ngào cả đời của em đều dồn hết vào thời điểm đó.

Mối tình đầu của em thật sự rất đẹp, là kiểu tình yêu tìm được ranh giới phù hợp, mỗi ngày trôi qua chúng ta đều ở bên nhau rất hoà hợp, có thể nhìn rõ thế nào là giả dối, thế nào là chân thành. Không đột ngột, gần như không có sai lầm, hòa vào giữa chúng ta từng chút từng chút một rất tự nhiên.

Em mở mắt ra, thấy bản thân đang bị anh ôm trong ngực, bóng dáng của anh hòa làm một với ánh nắng mặt trời. Em nâng tay lên, vuốt ve mái tóc mới cắt ngắn của anh, anh mở to mắt, bốn mắt nhìn nhau. Anh nói với em: “Đêm qua chắc em mệt lắm rồi, sáng nay để anh lái xe đưa em đi làm đi.”

Mặt em có cảm giác hơi nóng lên, em lắc đầu trả lời: “Em có thể tự đi.”

Anh ấn đầu em vào lồng ngực mình và nói: “Nghe lời.”

Em chuẩn bị mọi thứ cho A Chính, đưa thằng bé lên xe buýt của trường rồi mới ngồi lên xe anh. Anh nói với em hôm nay có một học sinh muốn chơi bóng vào lúc 5 giờ cho nên anh không thể đón được A Chính. Em nói, đúng lúc hôm nay thay ca nên em sẽ đón A Chính rồi đến tìm anh.

Lúc xuống xe, mấy giáo viên trẻ tuổi lại tụ tập lại mồm năm miệng mười bàn tán, nói xe này không tệ, còn hỏi xem anh là ai, và Lý thịnh đâu. Em trả lời qua loa lấy lệ, nhưng trong lòng lại không kiềm chế được nổi lên gợn sóng.

Lại là một ngày không có sức sống, trong đầu em toàn là hình ảnh anh bảo vệ em trước mặt Lý Thịnh. Khoé mắt sắc bén và và mái đầu hơi hất lên của anh đã đánh bại hoàn toàn một người ăn mặc hết sức chuyên nghiệp như Lý Thịnh. Suy cho cùng, sự khác biệt giữa người với người chính là ở chỗ kinh nghiệm dày dặn, thuộc tính giai cấp cao hơn, một cách thức sinh tồn độc nhất vô nhị được thể hiện thông qua những đặc điểm mở rộng vô hạn. Điều này không liên quan đến chuyện kiếm được bao nhiêu tiền hay làm công việc gì. Chủ nhiệm lớp chạm vào vai em, thắc mắc tại sao khóe miệng của em cứ nhếch cao như thế. Nhưng em không nói với cô ấy, người em yêu năm 18 tuổi kia đã về rồi.

Lúc đi đón A Chính, Lý Thịnh gọi điện tới cho em. Sau một hồi do dự, em vẫn quyết định nhấc máy. Anh ta xin lỗi em về chuyện xảy ra ngày hôm qua, em đáp lại, không sao hết. Một lúc lâu sau, anh ta hỏi, có phải hai chúng ta thật sự ở bên nhau không. Em trả lời, đúng vậy. Anh ta lại hỏi liệu mình còn cơ hội nào không, em im lặng. Lý Thịnh hiểu ra câu trả lời, anh ta nói, hy vọng em sẽ được hạnh phúc. Em nói, cảm ơn.

Gió thu thổi qua cửa sổ xe, mùa hè đã qua. Mặt trời vẫn chiếu sáng, bóng cây cũng vẫn như cũ, hoàng hôn buồn tẻ buông trên rặng liễu, gió chiều se se lạnh. Nhưng chỉ cần nhớ tới anh là những cảm xúc thấp thỏm bất an, rung động xen lẫn ngọt ngào ùa tới. Cuối cùng thì em đã hiểu, anh chính là nguyên nhân cho mọi rung động của trái tim em.

Lúc tới sân tennis, anh đang hướng dẫn một nữ sinh phát bóng. Nữ sinh kia mặc một chiếc áo lót thể thao cực kỳ gợi cảm, phía dưới là quần đùi bó sát, dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp. Anh đỡ eo cô ta bằng một tay, tay còn lại đặt lên cánh tay đang cầm bóng của cô ta. Cô gái đó cầm không chắc tay làm quả bóng rơi xuống, quả bóng nảy lên đập vào mặt cô ta, nhưng cô ta cũng không quan tâm cho lắm mà còn nở một nụ cười rạng rỡ, hàng mi rung rinh cùng với làn da màu lúa mạch khiến cô ta trông như một cô gái ngoại quốc. Cô ta ôm vai anh cười đến mức thở hổn hển, mà anh cũng cười theo. Sau khi quay đầu lại nhìn thấy hai mẹ con em, anh vẫn tiếp tục cười, vẫy tay về phía bọn em. Cô gái kia cũng quay lại nhìn, sau đó nói gì đó với anh rồi cầm vợt vỗ nhẹ vào eo anh một cách thân mật.

Anh chạy tới chỗ em, dùng khăn lông lau mồ hôi trên người. Lúc nhìn thấy em, anh tỏ ra ngạc nhiên. Có lẽ toàn bộ cảm xúc của em đều thể hiện hết trên mặt cho nên anh mới mỉm cười hỏi em: “Giận hả?”.

Em không đáp lại. Anh hỏi tiếp: “Em giận thật đấy à?”.

Em nắm bàn tay bé nhỏ của A Chính, kéo nó. Em biết anh đi theo phía sau, nhưng em vẫn không dừng lại.

Ở phía sau, anh cố ý nói lớn: “Thẩm Chính, mẹ con không cần chú nữa rồi!”

A Chính lập tức đứng lại, giữ chặt tay em hỏi: “Mẹ, mẹ không cần chú Cảnh Thời nữa thật ạ?”.

Đôi mắt to tròn của thằng bé tràn ngập sự nghi vấn, thằng bé nhỏ giọng nói: “Chú Cảnh Thời tốt lắm, con muốn ở cạnh chú ấy”.

Em quay đầu lại, thấy anh đang nở nụ cười đắc ý.

A Chính! Con đúng là thằng nhóc ăn cây táo rào cây sung!

Anh bước tới ôm lấy eo em, cúi đầu hôn lên trán em và nói: “Thẩm Hòe Nam, hôm nay trên người em có mùi chanh.”

Mặt em đỏ bừng, anh cũng nắm lấy tay A Chính, cái bóng của chúng ta đổ trên mặt đất rồi đột ngột chìm xuống.

Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày của em, trong cơn gió chiều, nhìn vịnh biển cùng với ánh đèn thắp sáng cả thành phố, em bắt đầu bày tỏ tình cảm với anh một cách chân thành. Lúc này, em không hề phòng bị gì và bắt đầu thú nhận quá khứ. Không có ích kỉ, không dục vọng, chỉ muốn ở bên nhau thật nhẹ nhàng.
Chương kế tiếp