Hà Ngộ

Chương 23
“Về kịp mà, anh chờ em trở về.”

Hà Ngộ nhìn anh một cái, nói: “Lỡ như thời gian bị kéo dài thì sao?”

“Vậy đến lúc đó lại nói.”

Sáng sớm hôm nay đi công tác, Dư Nhất Dương tới đón cô, đồng hành còn có tài xế là lão Vương và một vài vị đồng nghiệp của bộ phận khác, trước sau cộng lại có tổng cộng sáu người.

Hà Ngộ kéo một cái vali lớn, lão Vương thấy vậy liền nhiệt tình giúp cô khiêng lên cốp xe.

Dư Nhất Dương hỏi cô: “Em ăn sáng chưa?”

Hà Ngộ ngồi trên xe: “Vừa ăn một bát mì ăn liền rồi.”

“Lần sau đừng như vậy nữa, mì ăn liền ăn nhiều không tốt đâu.”

Hà Ngộ trả lời “ừm” cho có lệ.

Chuyến bay khởi hành vào lúc 9 giờ sáng, sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký, vừa lúc Đoạn Mạnh gửi tin nhắn tới, Hà Ngộ đang muốn trả lời anh, nhưng tiếp viên hàng không nhanh chóng đến nhắc nhở cô tắt máy.

Hà Ngộ cất điện thoại di động, Dư Nhất Dương ngồi ở bên cạnh hỏi: “Ai nhắn tin vậy?”

“Một người bạn mà thôi.”

“Là người bạn nào vậy?”

Hà Ngộ quay đầu nhìn anh ta.

Dư Nhất Dương cười cười: “Làm sao vậy?”

“Từ khi nào anh lại thích nhiều chuyện như vậy?”

“Thấy em gần đây vẫn luôn rất vội, cho nên muốn tìm hiểu một chút mà thôi.” Dư Nhất Dương cử động thân thể làm cho bản thân ngồi càng thoải mái thêm chút. “Lúc trước đến chung cư của em hai lần cũng không nhìn thấy em.”

Hà Ngộ sửng sốt: “Anh tìm tôi sao? Sao lại không gọi điện thoại cho tôi?”

“Sợ em chê anh phiền.” Dư Nhất Dương nói.

Hai tiếng rưỡi sau máy bay đã hạ cánh, nhân viên công tác đã chờ sẵn cực kỳ nhiệt tình đi lên chào hỏi rồi dẫn đường bọn họ đến khách sạn dừng chân.

Những người khác đều ở lầu 5, chỉ có Dư Nhất Dương ở tầng trên, toàn bộ đều là phòng hai người.

Mấy người họ trong lòng đều biết rõ ràng quan hệ giữa hai người nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ như không biết chuyện gì.

Chờ thang máy không còn ai, Hà Ngộ nói: “Đợi lát nữa tôi đi qua phòng khác, dù sao cũng là tới công tác, ảnh hưởng không tốt.”

“Cái này có ảnh hưởng gì không tốt, anh mang theo người nhà còn không được sao?”

Ánh mắt hai người chạm nhau trong thang máy, Hà Ngộ nói: “Người khác sẽ cho rằng anh công tư không phân minh, chúng ta tốt nhất vẫn nên nghiêm chỉnh một chút.”

Dư Nhất Dương dừng một chút mới không chút để ý trả lời: “Tùy em.”

Buổi tối người phụ trách dẫn bọn họ ra ngoài dùng cơm, một bàn mười hai người, nam nữ đều xôm tụ đầy đù.

Uống rượu là điều khó tránh khỏi, nhưng Dư Nhất Dương thường chỉ uống đến một điểm nào đó thì dừng, cũng không uống nhiều lắm, người khác mời rượu cơ bản đều đưa cho người khác giải quyết.

Hôm nay không biết như thế nào, nhiệm vụ này đến phiên Hà Ngộ, tuy Hà Ngộ cũng có thể uống được chút rượu, nhưng tửu lượng cũng chẳng ra gì, cô cũng có chút chống đỡ không được.

Có những đồng nghiệp khác giúp đỡ giải vây, nhưng đều bị từ chối.

Dư Nhất Dương bàng quan ngồi đó, cũng không có ý muốn giúp cô nói vài câu.

Bên cạnh Hà Ngộ là một người đàn ông trung niên có cái trán tỏa sáng, sau khi cồn ngấm vào đầu mời rượu càng hăng say, thấy cô tứ cố vô thân, ông ta liền mãnh liệt công kích.

Hà Ngộ thấy thực phiền phức, chịu đựng cảm giác ghê tởm, lại không thể mắng người.

Bữa tiệc gần kết thúc, người đàn ông kia đem nửa bình rượu vang đỏ đưa tới trước mặt Hà Ngộ.

Ông ta nói lớn: “Lần cuối cùng vào tối đêm, phần còn lại thì để lại, cô Hà, cô phải cho chút mặt mũi chứ.”

Hà Ngộ uống đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng điên cuồng chửi mắng mẹ nó ông có mặt mũi cái rắm nhưng ngoài mặt vẫn như cũ không chút phản ứng.

Cái này uống không được, ông để cho tên của tôi viết ngược lại, tôi cũng không uống được.”

“Cô xem cô xem cô xem, này là lại muốn bắt đầu ẩn giấu có phải hay không, như thế nào mà uống không được? Hôm nay ngay từ ban đầu cô cũng nói mình không uống được, nhưng đến bây giờ cũng đã uống không ít, lời này hoàn toàn không thuyết phục mọi người được, mọi người nói có phải hay không!”

Một bàn người nhiệt liệt hưởng ứng.

Dư Nhất Dương tựa lưng vào ghế ngồi, một tay ở bên hông, một tay kẹp một một điếu thuốc, cười như không cười nhìn Hà Ngộ.

Hà Ngộ kiên quyết lắc đầu: “Trương tổng, thật không thể uống nữa, nếu uống nửa bình này vào, sợ lát nữa mọi người phải nhọc công khiêng tôi ra ngoài mất.”

“Sợ cái gì! Cô có ngã cũng không cần phải sợ, nhiều người như vậy, chúng tôi có thể giúp đỡ dìu cô về phòng.”

Hà Ngộ đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm giác trước mắt có chút hoa mắt, cảm giác như một trận buồn nôn sắp ập tới.

Cô khó chịu vẫy vẫy tay, sau đó trước mắt bao người đứng dậy chạy tới phòng vệ sinh, đem những thứ đã ăn lúc trước đều phun ra.

Bên này dùng cơm gần như chỉ còn một bàn là bọn họ, mấy người phục vụ đều đang đứng chờ ở xung quanh.

Hà Ngộ vặn vòi nước, rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ lên, cảm giác giống như giây tiếp theo liền muốn chết.

Bên cạnh có một cái cửa sổ, cô duỗi tay đẩy ra, gió đêm nháy mắt thổi tiến vào, đầu óc lúc này mới có chút hơi thanh tỉnh.

Cô gần như trốn tránh mà đứng yên thật lâu, thẳng đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Hà Ngộ quay đầu, nhìn thấy Dư Nhất Dương chậm rãi đi tới, quần áo trên người anh ta vẫn chỉnh tề, khí chất thong dong, trái ngược hoàn toàn với sự hỗn loạn của chính mình.

“Trở về.” Anh ta nói. “Cảm thấy có khỏe không?”

“Ừ.” Hà Ngộ gật gật đầu.

“Đi thôi.” Dư Nhất Dương đỡ cô một chút.

Hà Ngộ đẩy anh ta ra, lãnh đạm nói: “Không có việc gì, tôi có thể tự đi.”

Dư Nhất Dương làm như không nghe thấy, một tay đỡ cánh tay cô, một tay nắm bả vai, đem phần lớn trọng lượng của Hà Ngộ đặt trên người mình.

Hà Ngộ bị bắt dựa vào ngực anh ta, trong hô hấp đều là mùi nước hoa nhẹ nhàng lịch sự tao nhã trên người người đàn ông này.

“Tôi nói tự mình có thể đi.”

Dư Nhất Dương: “Đừng cậy mạnh, nếu khó chịu thì nhắm mắt nghỉ ngơi.”

Hiện tại lại giả bộ thành người tốt, lại là đánh một gậy cho một quả táo(*), Hà Ngộ cảm thấy thật là ghê tởm.

(* Đánh một gậy cho một quả táo: có nghĩa như vừa đánh vừa xoa.)

Hà Ngộ dùng sức giãy giụa, nhưng dưới tác dụng của cồn, tứ chi nhũn đến lợi hại, đối với Dư Nhất Dương mà nói căn bản không đau không ngứa.

“Không cần luôn quật cường như vậy, chịu thua thì có cái gì xấu hổ đâu chứ!” Dư Nhất Dương nhíu mày nói.

Mỗi khi anh ta nhìn Hạ Ngộ như vậy vừa cảm thấy đau lòng vừa tức giận, mặc kệ bất cứ lúc nào, chỉ cần Hà Ngộ cứng đầu đối kháng với anh ta, anh ta liền đặc biệt muốn đi phá hủy cô.

Dư Nhất Dương muốn biết sức chịu đựng cuối cùng của Hạ Ngộ là ở đâu, anh ta đặc biệt hy vọng Hà Ngộ có thể ở thừa nhận chịu thua, có thể giống như những người phụ nữ khác lộ ra một mặt mềm mại, có thể tới dựa vào anh ta, xin anh ta giúp đỡ.

Nhưng thực đáng tiếc tình huống này vẫn chưa từng xảy ra, mặc kệ anh ta bức bách như thế nào, áp bức ra sao, đến cuối cùng nghẹn khuất đau lòng cũng chỉ có chính mình.

Dư Nhất Dương cảm thấy rất mâu thuẫn, loại mâu thuẫn làm anh ta rất thống khổ.

Sau khi lên xe, Dư Nhất Dương để Hà Ngộ dựa vào trên người mình, đem tóc cô gạt ra sau đầu, sờ sờ gương mặt Hà Ngộ.

Dư Nhất Dương cúi đầu ở trán cô nhẹ nhàng hôn một chút, thấp giọng nói: “Rất khó chịu sao?”

Hà Ngộ đầu óc đau đớn dữ dội, không phản ứng anh ta.

“Lão vương, lái xe chậm một chút.” Dư Nhất Dương phân phó.

“Được.”

Tốc độ xe nháy mắt liền từ từ giảm tốc, Hà Ngộ nỗ lực muốn ngồi thẳng thân mình, nhưng Dư Nhất Dương không chịu.

Hà Ngộ không thể nhịn được nữa nói: “Tôi muốn nôn, anh mau buông tay ra.”

Dư Nhất Dương sửng sốt, sau đó hơi hơi gợi khóe miệng, buông cô ra.

Hà Ngộ dựa vào cửa sổ xe lại nhịn một hồi, cuối cùng vẫn là kêu lão Vương ngừng xe hai lần.

Ngày hôm sau bọn họ đi khảo sát địa hình, bên này muốn khai phá một cái hạng mục du lịch mới, khách du lịch một năm so một năm lại càng thêm bùng nổ, Dư Nhất Dương rèn sắt khi còn nóng chuẩn bị xây một khu nghỉ dưỡng ở bên cạnh, giai đoạn ban đầu phải đầu tư khá lớn, vừa thấy chính là một hạng mục không có lời, nhưng cảnh quan thiên nhiên ở đây rất đẹp, cơ sở du lịch vững chắc, lại thêm chính phủ hỗ trợ, tình cảnh vô cùng khả quan.

Xây dựng khu nghỉ dưỡng đương nhiên có sự khác biệt khi xây dựng nhà ở, cái trước có lợi nhuận dài hạn, chứ không phải là một hệ thống bán hàng đơn giản và ngắn hạn.

Cách nơi này không xa còn có một cái thôn xóm cổ xưa, cũng là cảnh quan đứng đầu ở đây, bọn họ cũng đi qua khảo sátmột lần.

Cùng ngày du khách rất nhiều, cửa đình chen đầy xe buýt của khu du lịch, bọn họ đi theo một cái đội ngũ trong đó, nghe hướng dẫn du lịch giới thiệu văn hóa tập tục địa phương.

Bên này có mấy cây cầu mưa gió(*) lớn nhỏ, khách du lịch chủ yếu tập trung tại đây, còn có một cái phố buôn bán cùng phố ăn vặt, đi vào sâu bên trong chính là khu dân cư bình thường, chế tác các loại trang sức bằng bạc là sản phẩm chế tác đặc sắc của địa phương, ẩm thực mà nói chính là tiệc bàn dài.

(*Cây cầu mưa gió: Là một công trình kiến trúc được cấu thành bởi cầu, một tòa tháp cùng một vọng gác. Các tòa tháp được xây trực tiếp ở trên cầu là nơi nghỉ chân tránh mưa tránh gió của người dân.)

Bởi vì thôn xóm quy mô lớn, muốn tỉ mỉ du ngoạn và hiểu biết phỏng chừng cần hai ngày, vậy nên bọn họ đại khái chỉ đi dạo một vòng rồi trở về.

“Em cảm thấy thế nào?” Dư Nhất Dương hỏi Hà Ngộ.

“Anh nói phương diện nào?”

“Tất cả.”

“Cảnh quan bên này dù sao thì thành thị không thể nhìn thấy, đơn thuần đi chơi ngắm cảnh cảm giác rất là tốt, là nơi tốt để giải sầu.”

Dư Nhất Dương gật đầu: “Còn gì nữa không?”

Hà Ngộ nghĩ nghĩ, nói: “Về việc dựa vào du lịch bên này để tạo thế cho khu nghỉ dưỡng tôi cảm thấy hệ số nguy hiểm hơi lớn, bên này khu thắng cảnh đã hình thành một vòng tròn thương mại cố định, ăn ở chơi đùa cơ bản đều ở cùng một tuyến, du khách không có lý do gì bỏ qua chỗ ở gần đó.

Dư Nhất Dương lại lần nữa gật đầu.

“Về cơ bản có rất nhiều công nhân văn phòng đến du lịch, khu nghỉ dưỡng thiên về đô thị hóa có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, chạy thật xa đến bên này để chơi những thứ giống vậy thì không còn ý nghĩa nữa.” Hà Ngộ chống cằm, lại bỏ thêm một câu. “Nếu chỉ hướng về phía người dân địa phương, trình độ kinh tế bên này dường như không đủ để chống đỡ đại bộ phận người đi tiêu tiền. ”

“Tình hình già hóa của cả nước ngày càng nghiêm trọng, khoảng thời gian trước có người than phiền nói hiện tại cũng không có mấy cơ sở dưỡng lão tốt, chỉ có mấy chỗ như vậy xếp hàng cũng không biết đến năm nào, có lẽ bên này cũng có thể kết hợp viện dưỡng lão cùng khu nghỉ dưỡng một chút.” Dư Nhất Dương nói: “Hiện tại rất nhiều người không phải không tiêu được tiền, mà là không có nơi thích hợp để cho bọn họ tiêu tiền.”

Hà Ngộ nói: “Tầng lớp xã hội không giống nhau, nếu dựa theo tình huống mà anh nói, có thể có bao nhiêu người tỉnh ngoài sẽ cố ý lại đây dưỡng lão, có phải xây ở thành phố lớn sẽ càng có bảo đảm hơn hay không? ”

Dư Nhất Dương cười: “Đó là do em xem thường mức tiêu phí bên này, bất luận là nơi nào nào cũng không thiếu người có tiền.”

Bọn họ đương nhiên sẽ không mù quáng tin tưởng, sẽ không có người nào dựa vào cảm giác của bản thân mà để quyết định một sự kiện thành bại, rất nhiều thời điểm đều yêu cầu sử dụng các số liệu phân tích thực tế làm căn cứ, những thứ này mới có thể quyết định tính khả thi của dự án.

Mấy ngày gần đây phải đi rất nhiều nơi, buổi tối lại phải giải quyết những công việc còn tồn đọng lại, tham gia vài lần hội nghị video, Hà Ngộ không thể nào nghỉ ngơi, cảm giác mệt mỏi vô cùng rõ ràng.

Sau khi ăn cơm xong mới dư được chút ít thời gian thư thả, sau khi lên xe Hà Ngộ liền dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi, không cẩn thận liền ngủ quên mất.

Dư Nhất Dương đắp cho cô một cái áo khoác.

Xe vững vàng chạy băng băng trên đường quốc lộ.

Một lúc sau, di động của Hà Ngộ đột nhiên rung lên, Dư Nhất Dương định giúp cô lấy điện thoại để tắt âm lượng, nhưng khi anh ta liếc nhìn tên hiện lên trên màn hình thì chỉ thấy hiển thị một dãy số lạ.

Dư Nhất Dương dừng lại vài giây sau đó bắt máy: “Xin chào!”

Đoạn Mạnh ở đầu dây bên kia liền sửng sốt, mấy ngày nay anh không liên lạc cùng với Hà Ngộ, một là do anh không có thói quen thường xuyên liên lạc với Hà Ngộ, hai là do anh không thể chủ động liên lạc với cô.

Chương kế tiếp