Hà Ngộ

Chương 24
Phần lớn thời gian tiếp xúc của bọn họ đều là do Hà Ngộ chủ động, Đoạn Mạnh đều ở thế bị động, có đôi khi mỗi ngày, có đôi khi cách một ngày, cũng không nhất định là có chuyện gì quan trọng, có thể chỉ là tán gẫu vài câu, trong lòng cả hai đều có chút cảm giác tồn tại, nhưng nhiều ngày như vậy mà cũng không có chút phản ứng nào giống như lần này thì vẫn là lần đầu tiên.

Đoạn Mạnh cho rằng là do đi công tác tương đối bận rộn, tìm đủ lý do để mình không nghĩ nhiều.

Nhưng mà cho đến tận hôm nay, khi anh không có cách nào lừa gạt chính mình nữa, rằng anh rất nhớ Hà Ngộ, cho dù chỉ có thể nghe được âm thanh của cô anh cũng chẳng sợ.

Chỉ là…

Đoạn Mạnh xác nhận số điện thoại di động không bị sai, nói: “Xin chào, Hà Ngộ không ở đó sao?”

“Ừ, anh là ai vậy?”

Đoạn Mạnh nói: “Tôi là bạn của cô ấy, phiền anh lát nữa nói cô ấy gọi lại cho tôi.”

Dư Nhất Dương trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Anh là bạn gì của em ấy?”

Đoạn Mạnh cau mày, câu hỏi quá mức thẳng thắn này hình như có chút đột ngột, nếu đối phương chỉ là đồng nghiệp của Hà Ngộ thì thái độ này có vẻ không hợp lý lắm.

Anh suy nghĩ một chút, sau đó hỏi ngược lại: “Anh là ai?”

Dư Nhất Dương hạ khóe miệng lạnh lùng nói: “Tôi là người đàn ông của em ấy.”

Bên kia yên tĩnh một hồi lâu, cuộc gọi trực tiếp bị gián đoạn.

Dư Nhất Dương xoay điện thoại di động dường như đang suy nghĩ cái gì đó, cuối cùng anh giữ lại nhật ký cuộc gọi, đem dãy số điện thoại bỏ vào danh sách đen, ngay sau đó làm như chưa có việc gì xảy ra mà đem điện thoại di động đặt trở lại túi áo khoác của Hà Ngộ.

Nơi này có rất nhiều món ngon, nhưng hương vị quá nặng, sau khi Dư Nhất Dương ăn được mấy ngày, dạ dày rất không thích ứng được.

Khi đến gần trung tâm thành phố anh yêu cầu tài xế tìm một cửa hàng điểm tâm.

Hà Ngộ vừa lúc cũng tỉnh, Dư Nhất Dương nói: “Bữa tối ăn chút điểm tâm được không?”

“Tôi không có ý kiến.”

Hà Ngộ hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, đối với cô mà nói ăn cái gì cũng giống nhau, không có gì khác biệt.

Có lẽ là do ngủ quá sâu trong xe, đầu ngay lập tức bị đau dữ dội.

Mặt tiền của cửa hàng không nhỏ, trang trí theo phong cách Trung Quốc, hai cây cột màu đỏ tươi ở cửa, ngay phía trên là tấm biển màu vàng, ở phía bên trong ngay chính giữa là bàn ăn được sắp xếp chỉnh tề, lúc này ngồi không ít khách, dựa vào tường là bàn chế tác, bên trong chính là khu vực làm việc của đầu bếp.

Hà Ngộ chỉ gọi một chén thịt yến.

“Món khác thì sao?” Dư Nhất Dương hỏi.

Hà Ngộ lắc đầu: “Những thứ khác đều không cần.”

Lão Vương đi xếp hàng trả tiền, Hà Ngộ đổ nước sôi vào trong chén để rửa sạch chén dĩa, tận tâm làm tiểu nha hoàn cho Dư Nhất Dương.

“Bên này địa thế nhiều núi, ở trên núi xây một ngôi nhà, thỉnh thoảng tới ở một thời gian hẳn là cũng không tệ lắm.” Dư Nhất Dương đột nhiên nói.

“Ừm.” Hà Ngộ gật đầu. “Gọi trời không được, gọi đất cũng không xong, đúng là mục tiêu yêu thích của bọn cướp.”

Dư Nhất Dương: “Sao em không nói đây là nơi tốt nhất để cầm tù?”

Hà Ngộ không nói gì liếc anh ta một cái: “Suy nghĩ của anh có chút nguy hiểm đấy.”

“Nói thử xem là như thế nào?”

“Giống với kẻ biến thái trong mấy bản tin thời sự.”

Lão Vương lúc này đã trở lại, mấy món anh ta gọi cũng đồng thời được dọn lên bàn.

Hà Ngộ uống mấy ngụm canh, lại tùy ý đút thêm hai miếng vào miệng miễn cưỡng nuốt xuống, sau đó liền dừng tay, trong chén đầy không khác gì với lúc mới bưng ra.

“Ăn ít như vậy sao, buổi tối sẽ đói bụng đấy.” Dư Nhất Dương nói.

“Đến lúc đói bụng thì ăn bữa khuya.”

Dư Nhất Dương dặn dò: “Đừng ăn mì ăn liền, muốn ăn gì thì xuống lầu gọi đồ ăn cho đảm bảo.”

Hà Ngộ gật đầu.

Sau khi ăn xong thì đi ra ngoài, dựa theo yêu cầu của Dư Nhất Dương, hai người họ đi dạo gần đó cho tiêu cơm, lát sau thì chạy về khách sạn.

Phòng của Hà Ngộ được đặt cạnh phòng của lão Vương, cô đi tắm trước, sau đó mở máy tính tiếp tục làm việc.

Lại một quý nữa kết thúc, buổi tối phải thức đêm làm báo cáo hàng quý, cô pha một ly cà phê hòa tan để nâng cao tinh thần.

Khoảng 11 giờ Dư Nhất Dương gửi cho cô một tin nhắn: “Đi lên đây một chút.”

Hà Ngộ liếc nhìn một cái, không trả lời.

Một lúc lâu sau, Dư Nhất Dương lại gửi một tin nhắn: “Muốn anh đi xuống dưới sao?”

Hà Ngộ im lặng nhìn một lúc, đứng dậy khỏi máy tính, thay quần áo đi ra ngoài.

Trên hành lang có trải thảm dày nên không gian vô cùng im ắng không có lấy một tiếng động, xung quanh cũng không có người đi lại.

Hà Ngộ bước vào thang máy, đi lên tầng tám, gõ gõ vào cánh cửa trước phòng của Dư Nhất Dương.

Cửa nhanh chóng mở ra, Dư Nhất Dương nghiêng người để cho cô đi vào.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Hà Ngộ hỏi.

Dư Nhất Dương chỉ vào ghế sô pha ý muốn bảo cô ngồi xuống, vừa rót cho cô một ly nước, nghe cô hỏi một đằng mà lại trả lời một nẻo: “Đói bụng không?”

“Vẫn ổn.” Hà Ngộ nhận lấy ly nước từ trong tay anh. “Hôm nay không có khẩu vị lắm.”

Dư Nhất Dương hỏi: “Chỉ tiêu quý trước hoàn thành rất tốt, tặng cho em một món quà có được không?”

“Báo cáo phân tích còn chưa làm xong, vậy mà lại muốn thưởng cho nhân viên sao?”

Dư Nhất Dương đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, động tác thân mật, cười nói: “Ừm, thưởng cho em một món quà, em nghĩ thử xem mình muốn cái gì?”

“Muốn cái gì cũng được sao?”

“Đúng vậy.”

Hà Ngộ tránh qua một bên, sau khi kéo giãn khoảng cách với anh cũng không mở miệng một cách mù quáng, còn chưa đầy một năm nữa thỏa thuận của bọn họ sẽ hết hạn, thật ra khoảng thời gian này có chút mẫn cảm.

“Để đó đi, lần sau nếu muốn thì tôi sẽ hỏi anh để lấy.” Cô cẩn thận nói.

Dư Nhất Dương nghe được câu trả lời này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, từ chối cho ý kiến nở nụ cười, giọng nói thay đổi: “Em thì muốn giữ lại trước, nhưng anh thì lại muốn đưa trước.”

Anh ta nói xong thì đi đến bên cạnh móc treo áo, ở trong túi áo khoác mò mẫm rồi đi về, trên tay cầm một cái hộp nhỏ vuông màu nâu, giơ tới trước mặt Hà Ngộ.

“Nhìn này.” Anh ta nói.

Chiếc hộp nhung nhỏ, dưới ánh sáng ấm áp đặc trưng của khách sạn chiếu rọi, nằm ở trong bàn tay trắng nõn mang theo chút màu hồng nhạt của Dư Nhất Dương, hình ảnh thoạt nhìn trông rất tinh tế xinh đẹp.

Biểu cảm trên mặt Hà Ngộ có chút cứng ngắc, cô cơ bản có thể đoán được bên trong là thứ gì, dù sao cũng không phải thứ khiến cô cảm thấy vui vẻ, cô cũng có chút nghĩ mãi không ra, Dư Nhất Dương vì cái gì mà hiện tại lại trở nên như vậy, anh ta điên rồi sao?!

Nhìn thấy Hà Ngộ sững sờ, Dư Nhất Dương giơ tay lên, thúc giục mà nói: “Em nhìn xem.”

“Đã muộn quá rồi, sau này rồi hẳn xem.” Cô đặt cái ly xuống, quay đầu đi, tư thế kháng cự rất rõ ràng.

“Không thiếu chút thời gian này.”

Hà Ngộ chống tay xuống sô pha, theo bản năng siết chặt.

Ánh mắt Dư Nhất Dương đảo xuống, lại quay trở lại trên khuôn mặt của cô, cười nói: “Em sợ cái gì? Nhận một món quà mà thôi, sao lại có cảm giác giống như là có người muốn lấy mạng của em vậy?”

Hà Ngộ im lặng.

“Mở ra đi!” Dư Nhất Dương lại đưa tới trước mặt cô, thấp giọng dỗ dành nói: “Tay anh có chút đau, ưm?”

Hà Ngộ nhận lấy từ trong tay anh, do dự một chút, mở nắp ra, đúng như dự đoán đó là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn nằm ở bên trong.

“Em hài lòng chứ?” Anh hỏi.

Hà Ngộ nhìn anh ta một cái, Dư Nhất Dương trên mặt mang theo nụ cười, ôn nhu thân thiết như ngày thường, không có cách nào đoán được suy nghĩ bên trong của anh ta.

“Anh mua nó khi nào vậy?”

Dư Nhất Dương ngồi xổm xuống trước mặt Hà Ngộ, nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa: “Lúc mới tới đã mua rồi.”

Sau đó anh ta nắm tay cô để cho mười đầu ngón tay của anh ta và cô giao nhau: “Kích thước chắc là không sai, em đeo thử xem.”

Nhiều năm như vậy, Hà Ngộ vẫn giống như cũ không nhìn thấu được người đàn ông ở trước mặt này, nhìn dáng vẻ giống như là ôn nhu lương thiện rất dễ nói chuyện, nhưng lại luôn làm ra những chuyện khiến cho người ta trở tay không kịp, cũng không biết nên đối mặt như thế nào.

Hà Ngộ rút tay ra, im lặng một lúc, nói: “Với quan hệ của chúng ta, tặng một món quà như vậy thật sự không ổn, anh đem về đi.”

Cô đem chiếc nhẫn giơ lên để nó trở lại trước mặt Dư Nhất Dương, đối phương không nhận, liền đặt lên bàn trà.

“Không còn việc gì nữa, tôi sẽ về phòng trước.”

Dư Nhất Dương đưa tay ngăn cô lại: “Chúng ta ở bên nhau gần mười năm rồi.”

“Sau đó thì sao?” Hà Ngộ đối diện với anh.

Dư Nhất Dương nói: “Cuộc đời không có được bao nhiêu cái mười năm, chúng ta hiểu nhau, làm bạn với nhau, anh cho rằng chúng ta là lựa chọn tốt nhất cho đối phương.”

Hà Ngộ lắc đầu, bình tĩnh nhưng lại kiên định nói: “Không phải, anh bỏ qua một số thứ, mục tiêu của hai chúng ta chưa từng giống nhau. ”

Thời gian trôi qua, Hà Ngộ năm ấy hai mươi tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, lại bất hạnh gặp phải biến cố gia đình nghiêm trọng, cha mất, mẹ bị thương nặng, cây đổ bầy khỉ tan(*), xung quanh không có một ai nguyện ý đưa tay kéo cô lên.

(*) Kiểu như khi bản thân gặp khó khăn thì mọi người xung quanh đều trốn tránh không muốn dính dáng tới mình.

Hà Ngộ còn chưa đi làm, không có nguồn kinh tế ổn định, thu nhập từ những công việc nhỏ nhặt thực sự giống như đang đùa vậy, chi phí điều trị cao ngất ngưỡng mỗi ngày là chuyện tuyệt vọng nhất đối với cô.

Khi Mai Huệ An gần như muốn từ bỏ trị liệu, Dư Nhất Dương xuất hiện, khi đó anh ta đối với Hà Ngộ mà nói thực sự là chính hào quang bay xa, nếu như không có hàng loạt biến cố xảy ra sau đó.

Dư Nhất Dương mang đến một bản thỏa thuận, nói ngắn gọn là anh ta có thể gánh vác tất cả chi phí điều trị mà Mai Huệ An cần, nhưng Hà Ngộ phải chia tay với bạn trai nhỏ khi đó trong tay cũng không có gì của cô, sau đó đi theo anh ta.

Một nửa hình tượng cao lớn của Dư Nhất Dương trong lòng Hà Ngộ lập tức sụp đổ.

Ban đầu tâm trạng cảm động đến mức muốn rơi nước mắt, nháy mắt lại bị dội một gáo nước lạnh.

Người này bộ dạng trông khá đẹp, sao lại có thể làm ra chuyện một chút cũng không xứng với cái túi da này.

Hà Ngộ không còn con đường nào có thể đi, đau khổ mâu thuẫn rối rắm cả đêm, đáp ứng yêu cầu của Dư Nhất Dương, nhưng lại thêm một thời hạn mà hai người đều hài lòng ở trên đó, mười năm.

Hà Ngộ bán mình trong vòng mười năm, đổi lấy quyền lợi đó là để Mai Huệ An yên ổn làm người thực vật.

Cô vất vả lắm mới sắp hết khổ sở, kết quả Dư Nhất Dương lại ném cho cô một cái gông xiềng vĩnh cửu.

Hà Ngộ nghĩ thầm, chỉ cần không phải là đồ ngu, ai cũng sẽ không tiếp nhận.

Đêm nay Hà Ngộ không có tiếp nhận chiếc nhẫn kia, Dư Nhất Dương cũng không có để cho cô đi ra khỏi cửa.

Anh gần như trừng phạt mà đè Hà Ngộ xuống giường, phát tiết sự không cam lòng dữ dội.

“Anh chỉ có một người phụ nữ đó chính là em.” Dư Nhất Dương ghé vào bên tai Hà Ngộ, khàn giọng nói: “Chính anh cũng không nghĩ ra rốt cuộc tại sao lại như vậy?”

Anh ta có ngoại hình xuất chúng, sự nghiệp đáng tự hào, bất kể đi tới đâu cũng có thể trở thành đối tượng cho phụ nữ săn đón, nhưng anh ta lại cố chấp treo cổ tự tử trên cái cây này.

Cũng bởi vì điều này, mầm họa chôn xuống cũng càng ngày càng sâu.

Hà Ngộ ngoan ngoãn nằm trên giường, những gì đang trải qua lúc này cũng chính là tình cảnh đã xảy ra vô số lần trong mười năm qua, cô không phải thiện nam tín nữ gì(*), cho dù lúc đầu có chút chống cự, nhưng đến bây giờ cũng đã quen.

(*)Thiện nam tín nữ là những người không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không vọng ngữ (nói dối), không hai lời, không ác khẩu, không xu nịnh, không tham dục, không oán giận, không thất đức.

Chương kế tiếp