Hà Ngộ

Chương 25
Là con người thì đều có nhu cầu, cô chỉ nghĩ mình giống như mấy cô gái ngoài kia đến phục vụ anh ta thôi, giống như đang tự lừa mình dối người vậy.

Hà Ngộ rất muốn nói anh ta có thể ra ngoài tìm người mới, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cô không muốn ở tình thế này còn đổ thêm dầu vào lửa để làm khó chính mình, đây không phải là ý tưởng sáng suốt gì cả.

Nhưng cho dù Hà Ngộ muốn nhẫn nhịn thì Dư Nhất Dương cũng không muốn buông tha cho cô.

Cánh tay anh ta nắm chặt bờ vai Hà Ngộ, ép cô phải ngửa đầu nhìn anh ta.

“Em như vậy là có ý gì?” Dư Nhất Dương nói.

Hà Ngộ bị anh ta lắc đến mức hô hấp cũng khó khăn, cô cố hết sức nói: “Tôi sẽ chỉ làm đúng trách nhiệm của mình.”

Đáy mắt Dư Nhất Dương hiện lên một tia âm lãnh, anh ta kìm nén cảm xúc nói: “Anh không nghĩ là sẽ có ý định buông tha cho em.”

“Giữa chúng ta còn có một bản hợp đồng.”

“Vậy sao!” Dư Nhất Dương cúi đầu cắn lên cổ Hà Ngộ.

Hà Ngộ thống khổ nhẫn nại.

Thời điểm cô ra khỏi căn phòng này thì đã là sau nửa đêm, cả cơ thể như bị rút hết sức lực, cả người không thoải mái, bị hung hăng lăn lộn hai lần, cô liền có cảm giác muốn chết đi.

Hai chân Hà Ngộ đứng trên mặt đất cực kì run rẩy.

Cô dựa vào tường đi đến thang máy, sau khi trở lại phòng lại liền vội đi tắm rửa, tắm xong liền trốn trong chăn bông không nhúc nhích thẫn thờ nhìn vào khoảng không.

Thân thể mệt mỏi vô cùng nhưng đầu óc lại không ngừng suy nghĩ, bị Dư Nhất Dương quấn lấy như vậy, trước mắt cô không ngừng hiện lên những ký ức, có lúc là quá khứ, có lúc là những chuyện có thể xảy ra trong tương lai.

Dựa vào sự chấp nhất vừa rồi của Dư Nhất Dương, Hà Ngộ khó tránh được vì tương lai mà lo lắng, nhìn anh ta là người lý trí nhưng thực tế lại là một kẻ cố chấp, cô không biết bản thân mình có thể chống đỡ được hay không, cũng không biết anh ta sẽ dùng cách gì để cưỡng ép cô đi vào khuôn khổ.

Hôm sau Hà Ngộ phát sốt, cô tự uống thuốc để hạ sốt, bình thường khi đi ra ngoài làm việc cùng Dư Nhất Dương, bọn họ đều làm việc rất công tư nên công việc hôm nay cũng không bị chuyện tối qua làm ảnh hưởng, sau một ngày bôn ba, Hà Ngộ rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.

“Sốt như thế tại sao không nói sớm!” Dư Nhất Dương thấy cô cực kỳ uể oải, tùy ý duỗi tay chạm vào liền biết được: “Như vậy còn ở bên ngoài lăn lộn, em còn cố thể hiện cho ai xem đây!”

Nếu tối qua anh không dày vò tôi cả buổi thìsáng nay tôi đâu có bị như vậy.

Hà Ngộ rất tức giận nhưng cũng lười nói chuyện vô nghĩa với anh ta, nửa sống nửa chết dựa trên ghế chờ hết cơn khó chịu.

Dư Nhất Dương đương nhiên không để cô tự sinh tự diệt, đem người kéo đi bệnh viện, đăng ký, kiểm tra làm xong các bước mới thôi.

Hôm nay bệnh viện cũng có rất đông người đến khám bệnh, bọn họ đều nói tiếng địa phương, hai người nghe cũng không hiểu, nên chỉ có thể im lặng xem tivi trên tường.

Dư Nhất Dương lúc sau liền đi ra ngoài.

Hà Ngộ đột nhiên nghĩ tới Đoạn Mạnh, từ sau khi đi công tác về, cô không thường xuyên liên hệ với Đoạn Mạnh nữa, công tác bận là một chuyện, chuyện khác là do thời gian làm việc cùng Dư Nhất Dương rất nhiều.

Thật ra cô rất nhớ anh, đặc biệt là buổi tối sau khi làm việc xong, nhưng xong việc cũng đã quá muộn nên cô không muốn quấy rầy anh.

Tâm tư ngo ngoe rục rịch liền không kìm nổi, Dư Nhất Dương cũng chưa quay lại, tay trái Hà Ngộ mặc dù đang truyền dịch nhưng cô cũng cố lấy điện thoại ra gọi cho Đoạn Mạnh.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, đầu dây bên kia rất yên lặng, anh không nói gì cả.

“Đoạn Mạnh?” Hà Ngộ kêu một tiếng.

“Không ngờ em còn nhớ rõ tôi.” Đoạn Mạnh ở đầu kia khàn khàn nói.

Ai nghe cũng biết được ngữ khí của anh không tốt chút nào.

Hà Ngộ ngây ngẩn cả người, có chút không biết tình huống này là như thế nào.

Cô suy nghĩ một lát, mới cẩn thận giải thích: “Gần đây em bận quá, cho nên mới không liên hệ với anh.”

“Vậy sao?” Đoạn Mạnh hình như ở bên kia đứng ở đầu ngọn gió, di động vẫn luôn truyền đến tiếng gió phập phồng, lại nghe âm thanh đạm mạc của anh: “ Tôi gọi cho em mấy chục cuộc điện thoại, em lại bận đến mức như vậy sao.”

“Sao có thể!” Hà Ngộ theo bản năng nói: “Anh gọi đến sao em lại không biết chứ!”

“Có lẽ là do em quá bận đi.” Đoạn Mạnh nói: “ Bận đến mức điện thoại cũng không thể nghe.”

Hà Ngộ nhíu mày, cũng bực mình lên: “Anh có việc gì cứ nói thẳng, âm dương quái khí làm cái gì?”

Đoạn Mạnh trầm mặc nói: “Người đàn ông kia là ai?”

“Ai cơ?”

“Chiều hôm trước anh gọi điện thoại cho em, có một người đàn ông nghe máy, ban đầu anh nghĩ là đồng nghiệp của em, nhưng anh ta nói là anh ta bạn trai của em.”

Tâm trạng Hà Ngộ đột nhiên trầm xuống, nuốt nước miếng, cô cũng không cần hỏi nhiều đã biết chuyện là như thế nào.

Người có thể nghe được điện thoại của cô, hơn nữa còn nói nói là bạn trai của cô, ngoài Dư Nhất Dương cũng không tìm được người thứ hai.

Hơn nữa tối hôm kia tâm trạng Dư Nhất Dương đột nhiên khác thường, cuối cùng cô cũng hiểu được nguyên do.

“Không còn gì để nói sao?” Đoạn Mạnh mở miệng.

Hà Ngộ há miệng thở dốc, lại nhất thời thật tìm không ra được lý do để thoái thác, cô không có cách nào để biện minh cho chính mình, sai chính là sai, sự thật chính là sự thật, không thể giấu diếm, hoặc là không thể tỏ ra như không có chuyện gì.

“Nói chuyện!” Đoạn Mạnh thô bạo hét lên.

Hà Ngộ thở ra khẩu khí, giọng nói run nhẹ: “Đúng là có người đó, anh ta không nói sai.”

Bên kia im lặng, sau đó trực tiếp ngắt cuộc trò chuyện.

Bên này sắc mặt Hà Ngộ cũng không tốt chút nào, đem điện thoại gắt gao túm ở trong tay, thật lâu mới thả lỏng suy sụp, cả người đều cảm giác thực vô lực.

Cô thật ra không hi vọng xa vời rằng có thể đem chuyện này giấu đi nhưng cũng không nghĩ sẽ bại lộ nhanh như vậy, hơn nữa cũng không hề có dấu hiệu, mọi chuyện đều diễn ra rất đột ngột.

Trước kia vô tâm không phổi nghĩ thật tốt, cảm thấy không sao, có thể đem bản thân ra ngoài gây tội, còn có làm cho chính mình có một trạm dừng chân bên ngoài.

Cho đến khi tình cảnh trước mắt xảy ra, Hà Ngộ mới phát hiện nội tâm dày đặc áy náy, thậm chí cô không dám tưởng tượng suy nghĩ của Đoạn Mạnh cô là loại người gì.

Cô có thể phụ lòng nhiều người, nhưng cô không muốn cô phụ Đoạn Mạnh.

Thật là tạo nghiệt!

Hà Ngộ bực bội vò tóc, lúc sau liền ngồi ngẩn người.

Lúc Dư Nhất Dương trở về phát hiện túi truyền dịch của Hà Ngộ đã trống không, máu chảy ngược rất nhiều, anh ta vội vàng gọi hộ sĩ đến thay.

“Em có nhạt miệng không? Có muốn ăn chút gì không?” Dư Nhất Dương ngồi bên cạnh cô, duỗi tay đem tóc của Hà Ngộ vén ra sau tai.

Hà Ngộ không kiên nhẫn trốn một chút.

“Làm sao vậy?” Dư Nhất Dương cảm thấy được cảm xúc của cô khác với trước lúc anh ta đi: “Sao lại đột nhiên trở nên cáu kỉnh thế?”

“Anh nghe điện thoại của tôi à?” Hà Ngộ lạnh mặt nhìn anh ta, quơ quơ di động trong tay: “Còn chặn số người ta nữa?”

Biểu tình quan tâm trên mặt Dư Nhất Dương nháy mắt cũng phai nhạt dần, anh ta ngồi thẳng dậy: “À, do em không lưu tên, anh tưởng là lừa đảo nên mới chặn thôi, thế nào, không phải à?”

Giả tạo, cứ tiếp tục giả tạo nữa đi!

Hà Ngộ thật muốn xé rách bộ mặt giả tạo của anh ta, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Cô cũng không muốn ngay lúc này chọc giận anh ta, bởi vì đối với mọi người đều không có gì tốt.

Mặc kệ thế nào, cô cũng đã đi nhầm bước này.

“Chỉ là một dãy số mà thôi, sao em lại kích động như vậy chứ?” Dư Nhất Dương lúc này lại nói.

Hà Ngộ ngẩng đầu xem TV, bên trong phát lại văn nghệ cuối tuần: “Tôi không thích người khác nghe điện thoại của tôi.”

“Bao gồm cả anh sao?”

Hà Ngộ: “Bao gồm cả anh.”

Dư Nhất Dương thò lại gần, nhẹ nhàng dán lỗ tai của cô nói: “Anh không thích câu trả lời này chút nào, em không nên kháng cự anh.”

“Tôi cần có quyền riêng tư.”

“Riêng tư đương nhiên có, nhưng anh không muốn cho em quá nhiều tự do, em sẽ dễ dàng thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.”

Hà Ngộ thong thả quay đầu xem anh ta, Dư Nhất Dương hơi hơi gợi lên khóe miệng, hướng cô cười cười.

“Với cái đức hạnh của anh, anh còn muốn tôi kết hôn với anh à?”

Ý cười trên khóe miệng Dư Nhất Dương nháy mắt liền trở nên cứng đờ.

“Cá chậu chim lồng…” Hà Ngộ cười nhạt, tràn đầy trào phúng: “kẻ ngốc mới làm.”

“Không.” Dư Nhất Dương giơ tay sờ cái ót của cô, cực kỳ sủng ái nhéo nhéo: “Kết hôn là thái độ khác, trạng thái sinh hoạt không giống nhau, tâm thái cũng sẽ khác nhau, em có muốn thử không?”

“Có rất nhiều kiểu thử sai lầm, loại anh nói chính là loại tôi ghét nhất.”

“Sai lầm?” Dư Nhất Dương thu tay lại, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng: “Cách nói chuyện này của em thật là làm người khác không thoải mái, cứ cho là bỏ qua chuyện này, nếu đã ký hợp đồng, em nói xem có phải cần tuân thủ tốt quy tắc không, có phải em cũng nên bảo trì khoảng cách với những người đàn ông khác?”

Hợp đồng là có hiệu lực pháp lý, cũng có rất nhiều nội dung nhưng bên trong văn bản cũng không có quy định rõ ràng là Hà Ngộ không thể cùng người khác yêu đương, tuy là như thế nhưng hai bên vẫn ngầm đồng ý, Dư Nhất Dương hao tổn tâm trí cũng là vì điểm này.

Hà Ngộ nhấp miệng, không nói chuyện.

Dư Nhất Dương: “Anh nói sai rồi sao?”

“Không có” Hà Ngộ nói, “Quy tắc trò chơi cần phải tuân thủ.”

-

Lần công tác này đi suốt mười hai ngày, trong thời gian này, Hà Ngộ không còn liên hệ với Đoạn Mạnh lần nào nữa, đương nhiên Đoạn Mạnh cũng không tới tìm cô.

Cửa hàng tiện lợi của Đoạn Mạnh đã khai trương, Hà Ngộ nhờ Trần Vi đi qua xem một chút, nghe nói sau khi khai trương mấy ngày liền bị hỏa hoạn.

Trần Vi ở trong điện thoại nói: “Mình đã sớm khuyên cậu, cậu lại không nghe, hiện tại thì không có cách cứu chữa rồi.”

Hà Ngộ nói: “Không sao cả, bị Dư Nhất Dương khống chế nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mình không thể sống vì bản thân một lần?”

“Đoạn Mạnh mắc nợ gì cậu sao?”

Chương kế tiếp