Hà Ngộ

Chương 35
Sau khi trở về, cô cùng với mấy người trong tiệm đã đến một quán lẩu trong thành phố để ăn cơm tất niên.

Doanh thu trong năm nay khá tốt, Đoạn Mạnh cũng không phải là một ông chủ keo kiệt nên trong bàn ăn mọi người đều được phát một phong bì lớn màu đỏ.

Tiểu Kha và A Đạt cười đến mức sắp không nhìn thấy được tròng mắt .

Trần Vi nhịn không được thấp giọng vùi vập nói: “Làm như chưa từng thấy tiền vậy.”

Tiểu Kha nghe được, sửng sốt, hơi có chút xấu hổ, cậu ấy nói: “Chúng tôi là đi làm thuê, nhận được lì xì đương nhiên rất vui mừng rồi.”

Nói xong, cậu ấy gắp một miếng thịt bò lớn để vào trong chén của Trần Vi, lại nói: “Đương nhiên là không giống với mọi người.”

Trần Vi nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò lớn kia trong hai giây rồi nói: “Không chấm nước sốt.”

Tiểu Kha rất có mắt nhìn mà gắp nó lại, ở trong đĩa đảo một vòng, sau đó bỏ lại vào trong chén của Trần Vi.

Trần Vi cúi đầu ăn, nói: “Chấm quá nhiều, lần sau ít hơn một chút.”

“Ồ.”

Ba mươi tết, chủ quán lẩu phát những bài hát vui mừng để phù hợp với dịp này, bên này vậy mà cũng có không ít người.

Bởi vì là ngày đặc biệt nên Đoạn Mạnh còn gọi thêm mấy chai rượu.

“Chúng ta uống ít thôi, ngàn vạn lần đừng uống nhiều quá, nếu không trở về sẽ không an toàn.” Đoạn Mạnh nói xong liền mở chai rượu rót cho mấy người bọn họ.

Hà Ngộ lén lút chọc chọc anh: “Đây là không cho em lái xe về nhà sao?”

“Đợi lát nữa gọi xe cũng đựơc mà.” Đoạn Mạnh cười, trên mặt lộ ra vẻ tươi sáng hiếm có. “Dù sao cũng khó có dịp nhiều người cùng nhau tụ tập ăn cơm như thế này.”

Trần Vi chen vào nói: “Ông chủ nên hào phóng một chút, sau này mời khách nhiều hơn.”

Đoạn Mạnh nói: “Nếu thời gian cho phép, đương nhiên là được.”

A Đạt so với Tiểu Kha lại càng biết làm việc, rót rượu xong liền kính một vòng, nói vài câu chúc mừng năm mới.

Trần Vi chỉ Tiểu Kha để cậu ấy học theo người khác.

Chàng trai trẻ nhìn rất ra dáng mà đi một vòng.

Ăn lẩu rất náo nhiệt, chủ quán lẩu còn tặng một phần tôm cho mỗi bàn.

Bữa tiệc tất niên kết thúc lúc mười giờ, Trần Vi cảm thấy thời gian còn sớm, còn muốn tìm nơi khác để chơi, nhưng đáng tiếc mấy người còn lại cũng không có hứng thú quá lớn.

Tiểu Kha dặn dò nói: “Đã quá muộn, hay là trở về đi, ngày mai chúng ta còn phải đi làm.”

Cửa hàng trái cây của họ mở cửa quanh năm không nghỉ.

Trần Vi nói: “Các người trở về trong nhà đều có người, tôi trở về nhà chờ tôi cũng chỉ là một gian phòng trống.”

Tiểu Kha chà xát tay vào nhau, dường như hiểu được vừa rồi mình đã lỡ lời.

Bên ngoài nhiệt độ không khí thấp, cách đó không xa có mấy đôi tình nhân đang chơi pháo hoa, tiếng cười vui tươi truyền đi rất xa.

Hà Ngộ bị đông lạnh đến mức có chút không chịu nổi, cô nói: “Đừng đợi nữa, cứ như vậy đi, ngày mai gặp lại.”

Cô nói xong gọi một chiếc xe tới, mở cửa, nhìn về phía Trần Vi.

Trần Vi bĩu môi, vẫn ngồi lên, Tiểu Kha và Đoạn Mạnh thì đi bộ về nhà.

Đợi xe cô ấy chạy được một quãng xa thì Hà Ngộ mới quay đầu nhìn về phía Đoạn Mạnh.

Đoạn Mạnh đưa tay nắm lấy cô, xúc cảm lạnh lẽo, anh giúp cô chà xát hai tay cho ấm: “Lạnh lắm sao?”

“Có một chút.” Hà Ngộ quay đầu hắt xì một cái. “Nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch quá lớn.”

“Trở về thôi.”

Hà Ngộ lắc đầu: “Em còn chưa muốn về nhà.”

“Vậy em muốn đi đâu?”

Hà Ngộ im lặng một lúc, nói: “Em muốn đi dâng hương.”

Cô vốn không phải là người mê tín, cô rất ít làm những việc như thắp hương cầu phúc, chỉ là năm nay tóm lại phải khác, cô muốn mượn thần minh để tìm cho mình một chút an ủi.

Bọn họ bắt một chiếc taxi đi đến một miếu thờ gần đó, miếu thờ được xây dựng trên một ngọn núi nhỏ, nói là núi, nhưng thật ra cũng rất thấp, càng giống với sườn đồi đất khổng lồ hơn.

Quy mô của miếu thờ tuy nhỏ, nhưng hương khói vô cùng thịnh vượng, những người lớn tuổi gần đó thường xuyên tổ chức đến đây thắp hương niệm Phật.

Hôm nay nơi này đèn đuốc sáng trưng, lối ra vào bày không ít quầy bán hương, Đoạn Mạnh mua một ít, rồi cùng Hà Ngộ đi lên núi.

Nhà sư mặc tăng y màu vàng cam ở cửa tiến hành giới thiệu, Hà Ngộ không hiểu quy tắc dâng hương cho lắm, theo nguyên tắc thành tâm chắc chắn sẽ linh nghiệm nên ở mỗi pho tượng Bồ Tát cô đều thành tâm cúng bái.

Khi cô bước ra Đoạn Mạnh hỏi cô đã cầu cái gì.

Hà Ngộ nói: “Quốc thái dân an.”

Đoạn Mạnh chỉ cười.

Hà Ngộ suy nghĩ, cô chỉ muốn sống một cuộc sống suôn sẻ, bình an khỏe mạnh hạnh phúc, điều này nghe có vẻ đơn giản, nhưng đối với họ lại rất khó.

Trước cửa sảnh chính còn có một sạp giải xăm, Hà Ngộ đi qua cũng hào hứng vào cầu một quẻ.

Đại sư hỏi cô: “Thí chủ muốn cầu điều gì?”

Hà Ngộ nghĩ một lúc rồi nói: “Sự nghiệp.”

Đại sư nâng mí mắt nhăn nheo lên, nhìn cô một cái, nói: “Mọi việc đều trắc trở, là quẻ xăm không tốt, việc cầu không phải là không thể đạt được, mà khi đạt được tất có thương tích, trước mắt cứ yên ổn là đối sách tốt.”

Hà Ngộ nhận lấy quẻ xăm từ trong tay đại sư, nói một tiếng cảm ơn rồi cùng Đoạn Mạnh rời khỏi gian mếu thờ này.

“Em tin cái này sao?” Đoạn Mạnh hỏi.

“Không có, rút chơi thôi, thứ này tin cũng được, không tin cũng chả sao.”

Hà Ngộ tiện tay ném quẻ xăm vào một thùng rác gần đó.

Dưới chân núi có một khoảng đất trống, lúc này có không ít người đứng ở đó, già trẻ lớn bé, trên tay mỗi người đều cầm pháo hoa.

“Bọn họ đều đang đợi thời gian.” Hà Ngộ nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Còn có nửa tiếng nữa.”

Đoạn Mạnh chắn gió cho cô, hỏi: “Muốn chờ sao?”

“Muốn.”

“Vậy chúng ta cũng chờ đi.”

Đoạn Mạnh từ phía sau vòng qua Hà Ngộ, nói: “Như thế này có phải một chút hơi ấm hay không?”

Hà Ngộ gật đầu, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, cô nhớ lại: “Em đã lâu không ra ngoài vào dịp tết, những năm trước vào ngày này, em chỉ biết ở nhà nằm xem vài bộ phim mà thôi.”

Đoạn Mạnh nói: “Vậy em so với anh còn tốt hơn.”

Hà Ngộ ngẩng đầu lên, nhưng không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Đoạn Mạnh, chỉ có thể nhìn thấy đường cong cằm rõ ràng kia.

Đoạn Mạnh quay đầu cô trở lại, cằm chống lên đầu cô, nói: “Anh đều làm việc bán thời gian bên ngoài, không thể về nhà.”

Ngày đoàn viên là thời điểm cảm xúc của Đỗ Kim Đệ mẫn cảm nhất, cũng là thời điểm không muốn gặp Đoạn Mạnh nhất.

Anh không nói rõ ràng, nhưng Hà Ngộ cũng đã rõ.

Cô không nói gì, lời an ủi thật ra cũng chỉ là bề ngoài, chút đau đớn đó chỉ có thể dựa vào chính mình chịu đựng, rồi cũng sẽ qua thôi.

Cả hai người bọn họ đều giống nhau.

Nửa tiếng rất ngắn, rất nhanh đã có tiếng chuông từ xa xa truyền đến, mang theo hương vị xưa.

Khi đếm ngược thời gian đến năm mới, quảng trường liên tiếp có người đốt pháo hoa.

Trên không trung xuất hiện từng đóa hoa lớn với ánh sáng rực rỡ, trong không khí bắt đầu có mùi lưu huỳnh.

Không giờ, bốn phía xung quanh dày đặc tiếng pháo hoa nở rộ, trong hai mắt đều là những màu sắc mê ly, lúc này ngay cả nói cũng bắt đầu trở nên khó khăn, còn lại chỉ là những tiếng hét sung sướng chói tai.

Năm mới không khí mới, đây sẽ là một khởi đầu mới.

Chờ một lúc cho cảm giác dâng trào này thoáng qua đi, hai người họ bắt đầu đi xuống, bên ngoài đường lớn có không ít xe đậu san sát nhau, còn có một số taxi kiên nhẫn đứng chờ khách.

Họ gọi một chiếc ngồi lên đó.

Lúc này Đoạn Mạnh lấy điện thoại di động ra nhìn, trên đó là tin nhắn chúc mừng năm mới từ một số lạ.

“Làm sao vậy?” Hà Ngộ nhìn sang.

“Không có gì.” Đoạn Mạnh cất điện thoại đi. “Có thể là của khách hàng gửi đến.”

“Không trả lời một chút sao?

“Không cần, không quen biết.”

Hà Ngộ nói với anh: “Ông chủ quạnh quẽ như vậy, coi chừng bị khiếu nại đấy.”

Đoạn Mạnh cố định eo của cô, thấp giọng nói: “Nhiệt tình ở chỗ của em là đủ rồi.”

Ánh sáng bên ngoài xe không ngừng lướt qua, đáy mắt đều mang theo chút ánh sáng khó hiểu.

Hà Ngộ vươn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối anh, thong thả hướng lên đùi, ngay sau đó lại hướng vào trong.

Bàn tay Đoàn Mạnh ôm eo cô lập tức căng thẳng.

Hà Ngộ cười nhướng mày, nói: “Ừm, anh nói đều đúng.”

Cửa hàng trái cây làm ăn tốt, lợi nhuận vô cùng lý tưởng, Đoạn Mạnh rèn sắt khi còn nóng chuẩn bị mở thêm một cửa hàng khác.

Chọn địa điểm ở trung tâm thành phố, bên này lưu lượng khách hàng lớn, giao hàng sẽ tương đối nhanh hơn, nên sẽ càng tốt hơn.

Mất một tháng để chuẩn bị, trong một buổi tối khi Đoạn Mạnh vừa kết thúc công việc thì từ ngoài cửa hàng bỗng có một người bước vào.

Đoạn Mạnh đang đóng đinh liền quay đầu lại, động tác lập tức mất tiết tấu, búa đập vào tay mình.

Anh nhịn không được “xì” một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.

“Có sao không?” Thích Hiểu Á đi lên mấy bước, có chút khẩn trương nhìn anh.

Người phụ nữ này tuổi không còn nhỏ, nhìn kỹ thì trên mặt đã có nếp nhăn mờ nhạt, nhưng bởi vì bảo dưỡng đúng cách, cho nên nhìn qua cũng giống như mới ngoài ba mươi tuổi.

Đoạn Mạnh đặt búa sang một bên, đứng thẳng người, yên lặng nhìn cô ta.

Thích Hiểu Á đem ánh mắt chuyển lên mặt anh, cảm khái cười cười: “Cậu trưởng thành thật rồi, hiện tại rất ra dáng một người đàn ông rồi.”

Chương kế tiếp