Hà Ngộ

Chương 36
Đoạn Mạnh nói: “Sao cô lại tới đây?”

“Tôi đã đến cửa hàng của cậu vài lần nhưng đều không thấy cậu không ở đó. Sau đó, tôi nghe nhân viên của cậu nói rằng cậu đang định mở thêm chi nhánh, vì vậy tôi đã đến đây. Vài ngày trước, tôi đã thấy có người ở đây nên tôi không vào.”

Hầu hết những người ở đó vào ban đêm đều là công nhân xây dựng, thỉnh thoảng Hà Ngộ sẽ đến phụ giúp anh, nhưng tần suất tương đối ít.

Đoạn Mạnh lấy khăn giấy ra thấm vào chỗ bị trầy, một chút máu nhanh chóng thấm ra tờ giấy.

Thích Hiểu Á nhìn thấy vậy liền nói: “Đi bôi chút thuốc đi, đừng để vết thương bị nhiễm trùng.”

“Không sao.” Đoạn Mạnh lắc đầu, vò mạnh vài cái rồi ném tờ giấy đi: “Tìm tôi có việc gì sao?”

Thích Hiểu Á sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, cô ta vén tóc ra sau tai như muốn che đậy điều gì đó: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây thôi.”

Đoạn Mạnh không nói gì.

Thích Hiểu Á lại nói: “Mấy năm nay cậu sống thế nào rồi?”

“Khá ổn.”

“Lúc đó tôi...”

“Đừng nhắc đến quá khứ nữa.” Đoạn Mạnh cắt ngang lời cô ta, bình tĩnh nói: “Cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì, mỗi người chúng ta bây giờ có cuộc sống ổn định là đủ rồi, không cần nói thêm gì nữa đâu.”

Có những nỗi đau không thể xóa nhòa, khó có thể chấp nhận, sau bao năm phủ bụi, bỗng nhiên có người xuất hiện, xé nát một mảnh con người của mình, thật lòng mà nói, cảm giác này rất tồi tệ.

Sắc mặt Thích Hiểu Á tái nhợt, ngây ngốc gật đầu: “Cậu nói đúng, cậu nói rất đúng.”

“Cô đến đây bằng cách nào?” Đoạn Mạnh hỏi.

“Đi taxi.”

“Để tôi gọi một chiếc khác cho cô.”

“Không cần đâu.” Thích Hiểu Á lắc đầu, gượng cười nói: “Tự tôi làm được.”

Nói xong, cô ta thất thần bước ra ngoài, cô ta đi giày cao gót, trên mặt đất có rất nhiều đồ lặt vặt, khi đến gần cổng, cô ta không cẩn thận giẫm phải một thanh gỗ, lảo đảo ngã bệt xuống đất.

Đoạn Mạnh vội nhíu mày, đi tới nắm lấy cánh tay cô ta, chuẩn bị bế cô ta lên.

Tuy nhiên, bản thân Thích Hiểu Á lại không phối hợp, vì vậy các động tác của Đoạn Mạnh có phần khó khăn.

“Không muốn đứng dậy sao?” Đoạn Mạnh nhìn cô ta một cách kỳ quái.

Thích Hiểu Á cúi đầu chống tay xuống đất, nhất thời không phát ra tiếng động gì, một lúc sau vai cô ta khẽ run lên.

Đoạn Mạnh sửng sốt.

Một giây sau, cô ta đột nhiên quay người ôm lấy đùi Đoạn Mạnh, vô cùng khó xử kêu lên: “Xin lỗi, tôi đã cố gắng giải thích nhưng không ai nghe tôi nói cả, tôi đã bị nhốt ở nhà, tôi cũng không còn cách nào khác, tôi đã tìm cậu rất lâu, tôi thật sự rất xin lỗi!”

“Tôi không muốn như vậy, thật sự tôi không muốn như vậy, nhưng tôi bị cha nhốt lại, ngay cả cơ hội biện hộ cho cậu cũng không có, tôi thật sự rất xin lỗi!”

Sắc mặt Đoạn Mạnh dần dần thả lỏng, lộ ra một chút bi thương.

“Đều là tôi tự nguyện, tôi không trách cô đâu.” Anh nói: “Đứng lên đi.”

Thích Hiểu Á lắc đầu nguầy nguậy và hét lên: “Sao có thể bỏ qua được chứ, những thứ này cả đời này cũng sẽ không bao giờ biến mất. Tôi không biết phải làm sao để làm vơi đi cảm giác tội lỗi trong lòng, ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, ngày nào tôi cũng bị mất ngủ, tôi không biết làm cách nào mà mình đã vượt qua những năm tháng này nữa.”

Vốn là một phụ nữ trí thức và đảm đang, cô ta bỗng trở nên chật vật và khổ sở.

Nghĩ đến chuyện đã qua nhiều năm trước, khó có người nào có lương tâm dám chịu trách nhiệm phá hoại gia đình của chính học sinh của mình.

Đoạn Mạnh nhấc người phụ nữ khập khiễng lên khỏi mặt đất và nói: “Để tôi đưa cô về.”

Anh đóng cửa cuốn lại, đỡ Thích Hiểu Á vào lề đường, gọi một chiếc xe, đặt cô ta ngồi vào rồi tự mình ngồi vào ghế phụ.

Tài xế hỏi hai người bọn họ đi đâu.

Đoạn Mạnh quay đầu nhìn về phía ghế sau, người phụ nữ cúi đầu, vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác xúc động.

“Cô ở chỗ nào?” Đoạn Mạnh nói.

Thích Hiểu Á cúi đầu.

“Cô giáo?”

Cô ta hít một hơi thật sâu và nói: “Quảng trường biển tình yêu.”

Xe ngoài không thể vào được tiểu khu này nên chỉ có thể để cô ta xuống ở trước cổng tiểu khu, Thích Hiểu Á bước xuống một cách khó khăn, chân vừa chạm đất cô ta liền cảm thấy đau nhói.

Cô ta quay lại nhìn Đoạn Mạnh trong xe.

“Cô có thể tự mình đi lên không?” Đoạn Mạnh nói: “Nếu có thể tự đi được thì nói, dù sao thì tôi cũng có bạn gái rồi, tôi không muốn cô ấy hiểu lầm.”

Một người kiêu ngạo như Thích Hiểu Á, nếu là trước đây, dù khó chịu đến đâu cô ta cũng có thể về nhà một mình.

Hôm nay nhìn thấy Đoạn Mạnh nóng lòng muốn vạch ranh giới với mình, cô ta không đành lòng, cô ta nhớ nhung người đàn ông này nhiều năm như vậy, chưa một ngày nào quên bóng hình anh, nhưng đối phương lại hoàn toàn muốn loại bỏ cô ta.

“Không thể.” Cô ta hơi cúi người, mái tóc xoăn dài màu nâu xõa xuống, che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ hoe và ủy khuất: “Giúp tôi với.”

Đoạn Mạnh ngồi trong xe không nhúc nhích, cuối cùng tài xế thấy vậy liền giục anh xuống xe.

Gió đêm mơn man mang theo mùi nước hoa thoang thoảng từ cơ thể người phụ nữ.

Thích Hiểu Á vươn tay, nắm lấy cánh tay anh, cô ta nói: “Cô gái tóc ngắn cùng cậu dọn dẹp cửa hàng hai ngày trước là bạn gái của cậu à?”

Lần nào Hà Ngộ đến cửa hàng thì hầu như cô đều sẽ phụ giúp anh cho đến khi đóng cửa.

Đoạn Mạnh gật đầu: “Đúng vậy”.

Thích Hiểu Á nhắm mắt lại nói: “Chúng ta đi vào đi.”

Đoạn Mạnh không nhúc nhích, nói: “Cô có bạn bè gì không? Gọi điện thoại kêu bọn họ tới đây giúp cô đi.”

“Tại sao cậu lại lạnh nhạt với tôi như vậy?!” Thích Hiểu Á không thể chịu đựng được và hét lên: “Tôi đâu có ép cậu đến mức cậu phải tránh né tôi như thế này đâu? Cậu nghĩ tôi ghê tởm, hay cậu nghĩ là tôi bẩn thỉu lắm sao?”

“Dù thế nào đi chăng nữa, tốt nhất chúng ta đừng liên lạc với nhau.” Đoạn Mạnh bình tĩnh nói.

Thích Hiểu Á lập tức buông anh ra, quay người khập khiễng bước vào, bước đi rất nhanh, biên độ lắc lư cũng nhiều hơn, dùng cách gần như tự hành hạ mình để trút nỗi đau trong lòng.

Cho đến khi cô ta lại té nhào trên mặt đất lần nữa, vì xấu hổ, cô ta tuyệt vọng đập mạnh xuống sàn bê tông thô ráp, nghẹn ngào khóc thút thít.

Đoạn Mạnh nhìn cô ta vài giây, coi như đành cam chịu số phận, anh quay trở lại và giúp cô ta đứng dậy, lần này anh không nói một lời nào, chuyên tâm dìu thẳng cô ta vào nhà.

Thích Hiểu Á sống ở tầng chín, một trong những đèn kích hoạt bằng giọng nói ở lối vào thang máy đã bị hỏng nên chung quanh lúc này là một khoảng không tối đen như mực, trong bóng tối, cô ta tự lừa dối mình dựa phần lớn trọng lượng của mình vào Đoàn Mạnh.

Đoạn Mạnh kiên nhẫn kéo cô ta ra: “Sao vậy?”

“Đau quá, tôi đứng không nổi nữa.”

Đoạn Mạnh nói: “Lát nữa chườm nước ấm rồi bôi thuốc là được.”

“Nhà tôi không có thuốc.”

"Ngày mai đi mua đi. Khuya thế này hiệu thuốc đóng cửa rồi.” Anh nói.

Sau khi thang máy đến tầng thứ chín, Đoạn Mạnh tiễn cô ta tới cửa, Thích Hiểu Á định để anh vào, nhưng Đoạn Mạnh lại kiên quyết từ chối, không chút do dự xoay người rời đi.

Anh là người rất phân biệt rõ ràng giữa quá khứ với hiện tại, và anh cũng rất rõ ràng mình thực sự muốn những gì.

-

Không lâu sau, cửa hàng trái cây thứ hai của anh đã khai trương, thời điểm này cũng đã qua Tết Nguyên Đán lâu rồi.

Ngày hết hạn của thỏa thuận giữa Hà Ngộ và Dư Nhất Dương đang dần đến gần.

Sáng nay, Hà Ngộ đặt bản báo cáo từ chức được đánh máy sẵn vào phong bì, sau đó hiếm khi chủ động lên lầu tìm Dư Nhất Dương.

Anh ta đang có một cuộc họp nhỏ, vì vậy Hà Ngộ nói chuyện với trợ lý của anh ta ở bên ngoài một lúc, chờ đến khi mọi người lần lượt ra khỏi văn phòng thì cô mới vào trong tìm gặp anh ta.

Dư Nhất Dương cởi áo khoác ngoài, cổ áo sơ mi mở ra hai nút trên cùng để lộ ra một chút xương quai xanh trắng nõn.

“Thật là hiếm thấy đấy.” Dư Nhất Dương vừa nhìn thấy cô liền lập tức nở nụ cười: “Em tới tìm anh làm gì thế?”

“Mấy ngày trước anh đã nhận được email tôi gửi cho anh chưa?” Hà Ngộ kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống với anh ta.

Nụ cười của Dư Nhất Dương trong nháy mắt cứng đờ, vẻ mặt vui vẻ trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng.

Hà Ngộ đặt phong bì lên bàn, đẩy nó về phía anh ta và nói: “Đây là đơn từ chức của tôi.”

Dư Nhất Dương không trả lời, nhìn thẳng vào cô nói: “Em đang làm rất tốt, tại sao lại muốn từ chức?”

“Tôi muốn có một kỳ nghỉ dài và nghỉ ngơi thật tốt.”

“Anh có thể cho em thời gian dài để nghỉ phép, em không cần phải từ chức.”

Hà Ngộ nói: “Sau kỳ nghỉ, tôi vẫn muốn làm điều mình muốn làm.”

“Ví dụ như...”

“Tôi vẫn chưa nghĩ về nó.”

Dư Nhất Dương gật đầu: “Thôi được rồi, em suy nghĩ kỹ đi rồi hãy nói, trước tiên thì đem đơn từ chức đi đi.”

Hai người nhìn nhau một lúc, Hà Ngộ nói: “Dư Nhất Dương, đã đến lúc rồi.”

Cô rất ít khi gọi thẳng tên của anh ta, khi đột nhiên nghe thẳng tên của mình từ miệng cô, Dư Nhất Dương sững người một chút, sau đó trong lòng anh ta cảm thấy đau đớn kỳ lạ.

Nước da anh ta bắt đầu tái nhợt, môi anh ta mím nhẹ, ah ta sững người đứng im lặng một hồi lâu.

Hà Ngộ nói: “Mười năm rồi, tôi cũng không ngờ là sẽ nhanh như vậy.”

Dư Nhất Dương cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, quá nhanh, anh còn chưa cảm giác được mà thời gian đã trôi qua rồi.”

“Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ rất khó khăn, nhưng hóa ra vẫn kết thúc được, thực sự cũng không dễ dàng chút nào.”

“Khó khăn lắm sao?” Dư Nhất Dương thấp giọng lặp lại: “Anh cảm thấy mười năm đủ để em ngừng việc giãy dụa, chấp nhận hiện thực mà ở bên cạnh anh.”

Hà Ngộ nói: “Tôi không chấp nhận số phận của mình đâu.”

Dư Nhất Dương nhìn cô một lúc, sau đó hỏi một câu: “Đó là lý do em không thể tiếp nhận anh sao?”

Hà Ngộ sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút mới nói: “Khởi đầu của chúng ta không giống với người khác, vì đó là sự khởi đầu có điều kiện nên tôi không thể nghĩ về hướng khác được.”

Cô dừng lại, rồi nói tiếp: “Tôi không bao giờ thích bị người khác ép buộc đâu.”

Tuy nhiên, mọi thứ Dư Nhất Dương làm ngay từ đầu đều bắt đầu bằng sự ép buộc.

Lúc này, Dư Nhất Dương đột nhiên mở ngăn kéo, ném đơn từ chức về phía cô rồi lạnh giọng nói: “Ra ngoài làm việc đi.”

Đêm đó, Hà Ngộ đến cửa hàng trái cây của Đoạn Mạnh, sau khi cửa hàng mới khai trương, việc kinh doanh đã phát đạt như mong đợi.

Bây giờ Đoạn Mạnh cần phải chạy đi chạy lại giữa hai cửa hàng để giám sát tình hình kinh doanh, còn phải đến tận vườn xem trái cây, chất lượng trái tốt mới có thể đảm bảo ổn định kinh doanh lâu dài.

Hà Ngộ vẫn hỗ trợ anh thu tiền như thường lệ.

Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn bên bức tường phía nam của cửa hàng bỗng phản chiếu hình ảnh một chiếc ô tô tư nhân đắt tiền đang đỗ bên kia đường.

Chương kế tiếp