Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 20
Xa hoa!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Giang Thanh Ba về phủ của trưởng công chúa, ngay cả sư tử đá ngồi ngoài cửa cũng to hơn gấp đôi so với cái của các công chúa phủ khác. Hoa và cây trồng đầy trong phủ cũng là loại quý giá. Nàng đưa mắt nhìn sang, đó đều là những thứ sang trọng được làm bằng bạc.

Trưởng công chúa là người có tiền!

"Tam đệ muội, tỷ hơi nhức đầu, đi nghỉ một lát nhé, muội dẫn Oánh tỷ vào đi." Đan Tuệ Quân cũng không chờ Giang Thanh Ba trả lời mà đã dẫn Lương Nghi Tĩnh xoay người rời đi.

"Thím Hai cũng quá đáng thật, biết rõ chúng ta không quen với phủ trưởng công chúa mà còn bỏ chúng ta lại như thế. Có phải bà ta đã quên mất lời tổ phụ dặn lúc ra cửa rồi không thế?" Lục Tử Oánh tức giận giậm chân.

Đan Tuệ Quan đúng là không được, khó lắm mới duy trì được tình tỷ muội bằng mặt không bằng lòng cả một buổi sáng, bây giờ đã chẳng kiên trì được rồi. Giang Thanh Ba lắc đầu, nếu ở bên ngoài nàng bị mất thể diện thì không chỉ mình nàng mất mặt mà còn cả thể diện của Hầu phủ nữa. Sao người này lại không suy nghĩ thấu đáo vậy chứ?

Có lẽ không phải bà ta không nghĩ mà là muốn thấy nàng thảm hại!

Giang Thanh Ba cúi đầu quan sát Lục Tử Oánh, dẫn dắt nàng lâu như thế rồi, cuối cùng nha đầu này cũng học được cách giải tỏa bực tức trong lòng rồi, khóe mắt nàng lộ ra chút ý cười.

"Oánh tỷ này, con càng ngày càng giỏi đấy, bây giờ còn biết tức giận nữa."

"Đều nhờ Tam thẩm dạy tốt ạ." Lục Tử Oánh mím môi, xấu hổ cúi đầu.

"..."

Lời này nghe sao cứ là lạ, hai người dẫn theo tỳ nữ đến trước cửa bách hoa viên, Giang Thanh Ba sửa sang lại khăn che mặt, từ từ kéo Lục Tử Oánh đi vào vườn.

Bách hoa viên rất lớn, mà Giang Thanh Ba chỉ đi đến những nơi vắng người, không gây sự chú ý cho ai cả. Nàng đưa mắt nhìn về phía lương đình ở phía xa, nơi đó có không ít quý nữ tụ tập. Không biết đang bàn chủ đề gì, mà thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười. Vốn dĩ Giang Thanh Ba muốn để Oánh tỷ đi kết thêm bằng hữu, đây cũng là chuyện Bùi Thục Nhàn giao phó nàng trước khi ra ngoài.

Giang Thanh Ba thở dài, mới nãy không nên để Lương Nghi Tĩnh chạy mất, bây giờ không có ai dẫn đường, Oánh tỷ cũng không cách nào hòa hợp được, chỉ có thể tạm thời bỏ đi suy nghĩ này.

Giang Thanh Ba kéo Lục Tử Oánh ngồi xuống băng đá, lấy một gói điểm tâm từ trong tay áo ra.

"Ăn chút lót bụng đi."

Hai mắt Lục Tử Oánh tròn xoe: "Tam thẩm, người lại còn mang theo điểm tâm nữa hả?"

"Phòng trước sẽ tránh được tai hoạ." Nàng không dám tùy tiện ăn đồ của phủ trưởng công chúa.

Lục Tử Oánh gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt như được tiếp thu kiến thức mới lạ.

Một phần điểm tâm hai người chia nhau không nhiều, Giang Thanh Ba đứng dậy chuẩn bị đổi nơi khác thì bị một nữ nhân mặc hồng y cản đường.

"Ngươi là Giang Thanh Ba?" Nữ tử hồng y hỏi.

Dáng người nàng ta nhỏ bé, giọng nói mềm mại nhưng hơi hung dữ, đúng là đáng yêu. Giang Thanh Ba xém chút đã cười thành tiếng, cắn chặt răng nín cười. Nàng cảm thấy cứ đứng trên cao nhìn người khác thì hơi không lễ phép nên ngồi trên băng đá, vừa khéo nhìn thẳng vào đối phương.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Ngươi không xứng với Lục đại nhân."

"Ta cũng cảm thấy thế đó."

Nữ tử mặc hồng y: ???

Giang Thanh Ba giống như vừa tìm được người hiểu lòng mình, cười tủm tỉm kéo tay nữ tử mặc hồng y: "Ngươi là tiểu thư phủ nào đấy? Trở về ta sẽ nói phụ thân biết, để lão nhân gia ông ấy nói ý kiến này chuyển đến cho Thái Thượng hoàng."

"Ngươi tố cáo..."

"Ngươi có ý kiến đối với sự ban hôn Thái Thượng hoàng thì ta giúp ngươi chuyển lời, chẳng lẽ sai à?"

Nữ tử hồng y khó tin mà trợn tròn mắt, giận dữ trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba rồi xoay người chạy đi.

Giang Thanh Ba: ???

Giờ mới bắt đầu thôi mà đã chạy rồi hả trời?

"Tam thẩm, người lợi hại quá." Lục Tử Oánh giơ ngón tay cái lên.

"Cái gì mà lợi hại với không lợi hại chứ? Ta và vị tiểu thư kia chỉ trao đổi bình thường thôi, vừa nãy có thể nàng ấy xấu hổ nên nói mấy câu đã chạy đi mất."

"..."

Tiểu thư kia thật sự quá là "xấu hổ".

*

Nữ tử hồng y "Xấu hổ" không nghĩ Giang Thanh Ba nói chuyện lại thẳng thừng như thế, chạy về lương đình, thấy tỷ tỷ thì lập tức bày ra gương mặt thảm thương.

"Nàng nàng ta… đúng là xấu tính, hai câu không phải nhắc đến phụ thân thì cũng là tố cao Thái Thượng hoàng."

Các nàng ấy đều là các tiểu thư khuê các đến tuổi này rồi, làm gì còn giống như khi còn nhỏ chuyện gì cũng đi mách lẻo với trưởng bối chứ! Đều là tự mình giải quyết hết. Thủ đoạn không bằng người ta cũng chỉ có thể chịu thiệt.

"Cho nên ngươi chỉ có thế mà đã trở về à?" Cô nương mặc lục y lạnh lùng hỏi.

"Nàng… nàng ta hỏi muội là tiểu thư nhà nào. Quận chúa, muội sợ nàng ta thật sự đi tố cáo..." Nữ tử hồng y bị cô nương lục y trừng mắt cúi đầu xuống, không dám mở miệng nói tiếp nữa.

"Đồ vô dụng." Cô nương mặc lục y gọi là Quận chúa nghiêng đầu nhìn về phía Giang Thanh Ba đang nói chuyện vui vẻ với cháu gái kia, nàng ấy hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài. Hôm nay nàng ấy nhất định phải lật đổ tiểu thư Giang gia này.

"Giang Thanh Ba?"

Tên húy của mình bị kêu liên tục khiến Giang Thanh Ba cảm thấy không thoải mái, nàng im lặng quan sát cô nương mặc lục y trước mặt, dáng người trông rất đẹp nhưng chỉ thích nhìn người ta bằng cằm. Nàng đang định mở lời thì đã bị đối phương cướp trước.

"Ngươi bị câm sao?" Nàng ấy bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn.

Giang Thanh Ba nhíu mày, vị tiểu thư này thật khiến người ta chán ghét. Cũng may Lục Tử Oánh đã đi thay y phục rồi, nếu không nhìn vị tiểu thư đang cả vú lấp miệng em thế này sợ sẽ bị dọa mất. Nàng liếc mắt nhìn nữ tử mặc hồng y đang đuổi theo phía sau cô nương lục y này: "Cô nương, chẳng phải câu hỏi vừa rồi hỏi tỷ muội trao khăn là sẽ biết ngay à?"

"Càn rỡ, đây là Dực Dương quận chúa."

"À. Dục Dương quận chúa. Ta sẽ nói tên của người cho A Đa biết."

Những quý nữ khác: ...???

Nữ tử hồng y:...???

Tố cáo thật hả?

Giang đại nhân của Ngự Sử Đài cũng không phải là người ăn chay, đây là người dám oán hận cả Thái Thượng hoàng luôn đấy.

Dực Dương quận chúa chẳng hề sợ hãi, hất cao cằm nói: "Phụ thân ta là An Khánh vương, là huynh đệ ruột của Thái Thượng hoàng."

"Cái tên cặn bã, An Khánh vương chỉ biết ăn không ngồi rồi kia sao? Hình như Thái Thượng hoàng không thích ông ta quá đâu."

Giang Thanh Ba đã nghe ngoại tổ mẫu nói về An Khánh vương, ông ta là người xảo quyệt, đã từng lấy lòng hai bên. Nếu không phải vì cuộc chiến hoàng cung chỉ còn lại hai, ba hoàng tử, sợ là người này đã bị Thái Thượng hoàng giết lâu rồi.

Đám quý nữ: ...

Ôi trời, nàng dám nói luôn kìa!

"..."

Dực Dương quận chúa suýt chút nữa đã không thể khống chế được vẻ mặt mình nữa, lửa giận trong lòng cũng bốc cao tận trời nhưng nghĩ đến chuyện chính hôm nay nên cố nén không để nó bùng lên.

Tình cảnh tạm thời lắng xuống. Ánh mắt của các quý nữ đảo quá đá lại giữa hai người, cúi đầu không dám nói gì.

Đề tài này nhạy cảm quá, một chữ không đúng cũng rất dễ kéo họa vào người.

"Ngươi cố ý chọc giận ta đúng không?"

Giang Thanh Ba khó hiểu chớp mắt, cây quạt tròn trong tay cũng dừng lại: "Cố ý? Chẳng lẽ lời ta nói không phải sự thật à?"

Dực Dương quận chúa: ...

Ngươi được lắm...

Các quý nữ yên lặng lùi về sau một bước.

"Giang Thanh Ba, người đừng có mà quá đáng." Dực Dương quận chú cố gắng nói bản thân biết hôm nay có chính sự, khó khăn lắm mới ngăn được lửa giận muốn nổ tung trong lòng.

"Nói thật kinh đô đều quá đáng." Giang Thanh Ba lắng nghe rồi sửa lời: "Xin lỗi quận chúa, phụ thân ngươi là An Khánh vương, huynh đệ tốt của Thái Thượng hoàng, mặc dù đa số mọi người đều không tin lắm."

"..."

Dực Dương quận chúa tức đến mức không nói nên lời, hung hăng trợn mắt nhìn Giang Thanh Ba, nhấc chân rời đi. Đôi mắt đảo một cái, tiến thẳng lên muốn đánh Giang Thanh Ba, thừa dịp không chú ý xé khăn mặt của nàng ra.

Thoáng chốc tiếng hít sâu thay nhau vang lên.

"Bên ngoài lại hay nói Giang tiểu thư mặt mũi xấu xí, khó trách Lục đại nhân không hay về nhà, thì ra là bị ngươi dọa sợ." Dực Dương quận chúa tặc lưỡi hai tiếng, vẻ mặt đầy đồng tình.

Đã rất lâu rồi Giang Thanh Ba chưa gặp phải cô nương lỗ mãng như thế, liếc mắt nhìn khăn che mặt màu trắng trong tay Dực Dương quận chúa, môi khẽ nhếch, "Trò chuyện một chút" tăng tình cảm với các nàng ấy cũng tốt.

"Thì ra phu quân không hay về nhà là bởi vì mặt ta." Giang Thanh Ba bừng tĩnh che mặt: "Dực Dương quận chúa. Người thật tốt."

Dực Dương quận chúa:...

Các quý nữ:...

Có phải nàng nghe không hiểu tiếng người không vậy?

"Sau khi cưới ở riêng lâu cũng không tốt." Dực Dương quận chú chỉ chỉ tỳ nữ xinh đẹp bên cạnh: "Hay là ta đưa hai người cho ngươi, để các nàng ấy ở trong phòng có thể thu hút lòng Lục đại nhân trở về. Kéo người trở về, Giang tiểu thư mới có cơ hội."

"Thật không vậy? Cách đó hữu hiệu chứ?" Nàng vội vàng hỏi.

"Đương nhiên."

"Thế quận chúa lại càng cần hơn ta rồi. Nghe nói quận mã ở bên ngoài nuôi tam phòng. Quanh năm không về nhà, không phải đã mang mặt người ném xuống cống nước chà đạp rồi chứ." Giang Thanh Ba quan sát hai tỳ nữ xinh đẹp kia, lắc đầu một cái: "Ta cảm thấy các nàng ta không đủ đẹp, hay là người đổi người đẹp hơn đi?"

Các quý nữ đã lùi lại năm bước lớn.

Ai cũng biết Dực Dương quận chúa và quận mã đã làm đám hỏi rồi, là một đôi phu thê không thuận nổi danh trong kinh thành này, nhưng Dực Dương quận chúa cần mặt mũi, không cho phép ai nhắc đến.

Miễn cưỡng mới duy trì thể diện cho Dực Dương quận chúa, hoàn toàn lạnh mặt, mắt lộ ra tia dữ hung hăng trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba.

"Ngươi lặp lại lần nữa."

"Là câu nào?" Giang Thanh Ba không sợ chết hỏi: "Là quận mã ở bên ngoài nuôi tam phòng, hay là câu mặt người bị ném xuống đất đạp? Hoặc là tìm mấy tỳ nữ đẹp hơn câu dẫn quận mã trở lại đây?"

Chúng quý nữ lại lùi về năm bước lớn!

Vị tiểu thư Giang gia này thật sự là thừa hưởng từ phụ thân mình!

"Giang Thanh Ba ta giết ngươi."

Chát…

Tiếng bạt tai vang lên vô cùng vang dội.

Các quý nữ ngẩn người.

Dực Dương quận chúa cũng ngẩn ra, hoàn hồn, không thể tin mà che má trái lại: "Ngươi dám đánh ta."

"Nơi này là phủ công chúa, người làm tiếp sẽ đắc tội trưởng công chúa thì làm thế nào? Không cần cảm ơn ra, ôi, dùng sức nhiều quá đau tay ghê." Giang Thanh Ba xoa xoa bàn tay đánh người bị đau kia, cười xin lỗi.

Các quý nữ: ???

"Ngươi..." Dực Dương quận chúa giận dữ trừng mắt nhìn các tỳ nữ bên cạnh: "Các ngươi ngớ ra làm gì? Đánh nàng ta."

"Công chúa đến!"

Cùng lúc đó, tiếng nói chói tai vang lên.

Các nữ quyến xung quanh cùng quỳ xuống đất, Giang Thanh Ba cũng theo mọi người quỳ xuống.

"Đứng lên đi."

Giọng nói dịu dàng vang lên. Giang Thanh Ba và mọi người cùng nhau đứng lên, nàng ngẩng đầu thì phát hiện trưởng công chúa đang nhìn mình, nàng chớp mắt mấy cái, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.

Mới ra trận đã nhìn chằm chằm nàng sao?

"Ngươi là Lục Tam phu nhân sao?"

"Chính là thần phụ." Giang Thanh Ba quy củ trả lời.

"Ta mới vừa thấy ngươi đánh Dực Dương."

Giang Thanh Ba gật đầu: "Thần phụ đánh."

"Đánh tông thân hoàng thất..."

"Người đâu, bắt nàng ta lại." Mặt Minh Huệ trưởng công chúa lạnh lùng, trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba.

"Chờ một chút…" Giang Thanh Ba lập tức lên tiếng để ngăn hai người phụ nữ béo với sức lực lớn kia lại.
Chương kế tiếp