Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 21
Giang Thanh Ba lấy một lệnh bài vàng lấp lánh từ trong túi tay áo ra, nâng tay lên quơ quơ trước mặt hai bà bà đang tính bắt nàng, sau đó từ từ treo lệnh bài lên bên hông. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Minh Huệ trưởng công chúa đang nhìn nàng chằm chằm thì bật cười thật to.

"Trưởng công chúa tò mò về lệnh bài vàng này sao?" Nàng có lòng tốt lật qua mặt khác, lớn tiếng đọc dòng chữ nhỏ trên lệnh bài lên: "Thượng đánh hôn quân, hạ giết gian thần. Tha tội, ký nhận Thái Thượng hoàng."

Bách hoa viên bỗng nhiên yên tĩnh.

Hơi thở của tất cả mọi người vô thức nhẹ đi, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm kim bài miễn tội bên hông Giang Thanh Ba.

Nữ tử mặc hồng y trước đó đến thăm dò Giang Thanh Ba thở dài một hơi, trong lòng đang cảm thấy rất vui mừng.

May là nàng ta nhát gan, mới vừa nghe thấy chữ tố cáo đã bỏ chạy, nếu không lúc này sợ là không xuống đài được. Nàng ta dè dặt lén nhìn trưởng công chúa, lại bỗng cúi đầu xuống.

Đáng, đáng... đáng sợ quá!

Trưởng công chúa tung hoành ở kinh thành nhiều năm không có đối thủ, không ngờ hôm nay mới ra trận đã bị ngã ngựa, mặt mũi xanh hết cả lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba càng lạnh lùng hơn.

Giang Thanh Ba lại chẳng hề sợ hãi, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

"Công chúa điện hạ ngắm nhìn lâu như thế, cũng cảm thấy kim bài này đẹp phải không??"

Mọi người: ???

Má ơi, người này ăn nói phách lối ghê!

Trưởng công chúa lạnh lùng thu hồi tầm mắt, không nói gì.

"Công chúa điện hạ, thần phụ muốn tố cáo."

Trưởng công chúa: ???

Mọi người: ???

"Hình như Dực Dương quận chú có ý kiến với việc Thái Thượng hoàng ban hôn, đầu tiên nói ta không xứng với Lục Minh Châu, còn muốn đưa tỳ nữ xinh đẹp bên cạnh cho ta..." Giang Thanh Ba đáng thương nhìn sang Minh Huệ trưởng công chúa: "Điện hạ sẽ bảo vệ uy nghiệm của Thái Thượng hoàng phải không ạ?"

Minh Huệ trưởng công chúa: ...

Bách hoa viên yên tĩnh một lúc lâu, Giang Thanh Ba đợi một hồi, thấy đối phương không nói gì thì rũ mí mắt xuống: "Công chúa điện hạ không muốn cũng được. Ta sẽ về nói với phụ thân của mình, tối nay sẽ viết một tấu sớ, sáng mai là có thể dâng lên rồi."

"Dĩ nhiên ta sẽ bảo vệ uy nghiêm của phụ hoàng."

"Công chúa điện hạ..."

Dực Dương quận chúa khó tin trợn tròn mắt.

Nàng ấy bị vứt bỏ sao?

Minh Huệ trưởng công chúa coi thường nàng ta, ra dấu cho bà bà ở bên cạnh, người sau đánh xuống một tay, đôi mắt Dực Dương công chúa liếc một cái đã hôn mê bất tỉnh.

"Mấy ngày gần đây cơ thể Dực Dương không khỏe. Nãy giờ đều mê sảng thôi, làm việc không nghĩ đến hậu quả, cũng không phải xúc phạm uy nghiêm phụ hoàng đâu." Trên mặt trưởng công chúa mang theo ý cười dịu dàng: "Trước kia vẫn nghe Giang đại nhân nói ngươi thông minh, hiền lành. Ta tin là Lục phu nhân sẽ không nhẫn tâm trách cứ Dực Dương đâu."

"???"

Giang Thanh Ba nghe thấy lời của Minh Huệ trưởng công chúa nói thì bật cười. Còn nói nàng là người thông minh, hiền lành. Sao không nói thành người xinh đẹp, hào phóng đi chứ? Nếu nàng không tha thứ thì sẽ chẳng phải nữ nhân hiền lành rồi à?

Nàng liếc mắt nhìn gương mặt tươi cười của Minh Huệ trưởng công chúa, môi khẽ giật. Mới vừa nãy thì mặt lạnh như muốn ăn thịt người, bây giờ thấy kim bài miễn tử thì lại cười giống Phật Di Lặc, mặt người mà đổi nhanh thế. Trong lòng Giang Thanh Ba oán thầm, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

"Công chúa nói thế là sao ạ? Nàng ta là quận chúa, sao ta có tư cách để trách cứ quận chúa chứ?"

Đây là chuyện Thái Thượng hoàng nên làm mà, dẫu sao người bị nghi ngờ chính là lão nhân gia ông ấy đó.

Đương nhiên, lời này cũng chẳng cần để cho trưởng công chúa điện hạ biết, phải về nhà để cho phụ thân âm thầm làm!

Minh Huệ trưởng công chúa cho là Giang Thanh Ba biết rõ tình thế, nụ cười trên mặt cũng rực rỡ hơn: "Lục Tam phu nhân đúng là người hiền lành."

Đương nhiên rồi!

Thay Thái Thượng hoàng thì vượt quá chức phận rồi, nàng cũng không phải đang chê mạng quá dài. Môi Giang Thanh Ba cong lên, cười không nói gì.

Quý nữ, các phu nhân lại đảo mắt qua lại giữa hai người, không hiểu sao khi nãy bầu không khí vẫn đang giương cung bạt kiếm lại đột nhiên trở nên hòa hợp như thế.

"Mọi người đều vui vẻ rồi." Ánh mắt Minh Huệ trưởng công chúa liếc mắt thấy kim bài lấp lánh kia, độ cong trên môi cũng giảm đi một chút, như không có gì xảy ra mà dời mắt sang chỗ khác: "Hôm nay bổn cung thấy không thoải mái, nên không ngồi cùng nữa."

"Thật quái lạ, sao hôm nay mọi người ai ai cũng đau đầu thế? Khi nãy Nhị tẩu cũng nói đau đầu."

Giọng Giang Thanh Ba không lớn không nhỏ, vừa khéo để mọi người đều nghe rõ. Những người khác đều giả vờ như không nghe thấy.

Bước chân của Minh Huệ trưởng công chúa cũng chậm lại, đưa Dực Dương quận chúa bị đánh đến ngất xỉu đi, như không có gì xảy ra rời khỏi bách hoa viên.

Bà ta vừa đi, bách hoa viên đang yên tĩnh cũng nhộn nhịp lại. Những người này cũng không phải bàn luận về nàng, vậy thì càng tốt.

Giang Thanh Ba cất kim bài. Đến khi Lục Tử Oánh trở lại bách hoa viên, nàng đưa nàng ấy đến một nơi vắng vẻ, muốn tìm một chỗ ngồi chờ đến khi yến hội kết thúc. Nàng cứ vòng vòng thế nhưng không tìm được nơi dừng chân, những chỗ tốt đều bị phu nhân và các quý nữ chiếm mất. Giang Thanh Ba thở dài, cuối cùng tùy ý tìm một băng đá ngồi xuống.

Không bao lâu, bên cạnh nàng người qua người lại ngày càng nhiều, ánh mắt đặt trên người nàng cũng ngày càng nhiều. Mỗi lần ngẩng đầu nhìn, thì các phu nhân và quý nữ đều sẽ hoảng hốt thu hồi ánh mắt nhìn nàng lại. Giang Thanh Ba không nói gì giật giật khóe môi, những phu nhân, những quý nữ này sao mà lòng hiếu kỳ mạnh thế chứ?

"Tam thẩm, sao những người này cứ là lạ, người nào cũng nhìn chằm chằm chúng ta, giống như đang nhìn bảo vật quý hiếm vậy."

Kim bài miễn tử có thể không phải là bảo vật quý hiếm. Nếu đổi lại là nàng thì cũng tò mò muốn nhìn một chút, càng tò mò về người cầm nó hơn.

“Chắc là bọn họ tò mò…"

"Muội muội."

Giang Thanh Ba đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sáng lên, bước nhanh chân nghênh đón: "Tam đường tỷ, tỷ cũng ở đây à?"

Giang Thanh Uyển không để ý đến nàng, cười nhìn Lục Tử Oánh ngoắc tay. Nàng ấy nhìn sang Giang Thanh Ba, được nàng cho phép thì đi đến.

"Tham kiến phu nhân." Lục Tử Oánh khuỵu gối hành lễ.

"Con là nữ nhi của Thục Nhàn nhỉ? Lớn thế rồi à. Khi còn bé ta còn ôm con đấy." Giang Thanh Uyển xoa đầu Lục Tử Oánh: "Niệm nhi nhà ta cũng đến đấy, con đi sang làm bạn với nàng ấy nhé?"

"Được ạ." Lục Tử Oánh gật đầu một cái.

Giang Thanh Uyển để một tỳ nữ bên cạnh dẫn nàng ấy đi. Khi bóng hai người dần khuất xa, nàng ấy cũng lạnh mặt.

"Muội đi với ta." Khi nói chuyện thì Giang Thanh Uyển đã xoay người rời đi.

Giang Thanh Ba không biết vì sao nàng ấy tức giận, nghe lời chút chắc sẽ không sao, vì thế nàng cũng khéo léo theo sau.

Hai người đổi sang một lương đình khác, bốn phía đều nở đầy hoa ngọc lan trắng, vừa khéo ngăn cản đi những ánh mắt tò mò bên ngoài kia. Trước đó sao nàng không phát hiện ở đây lại có chỗ tốt thế này nhỉ?

Không có ai bên cạnh nhìn chằm chằm, Giang Thanh Ba cũng không cần che giấu, lười biếng dựa vào bàn. Nhận ra được ánh mắt lạnh lùng của Giang Thanh Uyển nhìn sang, nên mới ngồi thẳng dậy.

"Ta mới vừa đến phủ công chúa đã nghe nói muội và trưởng công chúa tranh cãi, thậm chí còn lấy cả kim bài ra à?"

"??? Ai nói thế? Sao không nói rõ đầu đuôi gì hết!"

"Đầu đuôi cái gì?" Giang Thanh Uyển nhíu mày.

Giang Thanh Ba kể lại chuyện của nữ tử mặc hồng y khi nãy.

"Dực Dương quận chúa cố ý nhắm vào muội. Lúc nãy khi trưởng công chúa muốn xử lý muội, ánh mắt hận không thể dùng thiên đao vạn mã đâm chết muội." Chân mày Giang Thanh Ba nhíu lại thành hình chữ xuyên: "Muội cảm thấy nàng ấy muốn giết muội, nên mới bất đắc dĩ cầm kim bài của ngoại tổ mẫu ra."

"Muội nói gì?" Giang Thanh Uyển kêu lên.

"Nàng ấy muốn giết muội." Giang Thanh Ba nói một cách chắc nịch.

Giang Thanh Uyển đi qua đi lại, một lát sau thì tỉnh táo lại: "Những nữ quyến khác trong Hầu phủ không đến sao? Cứ để một mình muội đối mặt với trưởng công chúa thế à?"

"Cơ thể đại tẩu không tốt, mấy ngày trước vì chăm sóc Thần Ca bị bệnh cũng ngã bệnh mất. Đan Tuệ Quân thì cũng đến, nhưng vừa đến trước phủ công chúa đã nói không thoải mái, vứt muội và Lục Tử Oánh ở cửa.

"Lẽ nào lại là thế! Nhị phòng hợp tác với người ngoài để khi dễ muội. Chẳng lẽ bà ta không biết muội xảy ra chuyện, thì Hầu phủ cũng chẳng có lợi sao?" Giọng Giang Thanh Uyển lạnh đi, khóe mắt hiện lên sự sắc bén.

"Đan Tuệ Quân chắc chắn là biết. Nhưng không phải còn có Võ An hầu ở trước mặt nhắm vào sao? Bà ta cũng không sợ hãi gì mấy." Giang Thanh Ba thật sự không thích cách làm của Nhị phòng.

"Đan Tuệ Quân? Ta nhớ bà ta." Nàng ấy cầm tay Giang Thanh Ba, vỗ nhẹ một cái: "Xin lỗi, tỷ đến trễ rồi."

"Là tỷ hiểu muội nhất." Giang Thanh Ba ôm lấy cánh tay nàng ấy, vẻ mặt đầy thỏa mãn mà cọ cọ. Nhị phòng bắt tay với người ngoài nhắm vào mình có gì mà sợ, nàng có người đau lòng cho này.

Chờ đấy!

"Tỷ, muội và Minh Huệ trưởng công chúa không thù không oán, bà ta vì tỷ muội kết khăn là Lương Nghi Tĩnh và Lục Tử Tuệ cũng không đến mức giết muội chứ?"

"Lương Nghi Tĩnh và Lục Tử Tuệ? Bọn họ có phần sức nặng đó à."

"Vậy thì vì sao?"

Giang Thanh Ba không nghĩ ra, mới lần đầu gặp vì sao trưởng công chúa đã hận không thể giết chết nàng thế, đây là mối thâm thù đại hận gì chứ?

"Chuyện này nói rất dài dòng. Chờ ngày nào muội thấy phò mã của trưởng công chúa, hoặc là về nhà hỏi Lục Minh Châu đi, sẽ hiểu vì sao trưởng công chúa lại thái độ với muội."

"Tỷ tóm tắt lại cho muội chút không được à?"

"Có người đến, không có thời gian."

Tiếng cười nhẹ vang lên. Giang Thanh Ba thấy trong rừng đối diện có ba quý nữ đi đến. Trong lòng thầm thở dài, thật chẳng đúng lúc gì cả, tin tức còn chưa thám thính xong, chưa hỏi được đây nè.

Hai người rời khỏi lương đình, nhường chỗ đấy lại cho các quý nữ đang đi đến.

Một tháng này, Giang Thanh Ba định tìm cơ hội hỏi trưởng công chúa về thái độ của bà ta, nhưng vẫn không có cơ hội. Nhưng bên cạnh Tam đường tỷ luôn có các phu nhân bu quanh, rất cản trở nàng. Cho đến khi yến hội kết thúc, nàng cũng không thể thăm dò được gì.

Giang Thanh Ba vẫy tay tiễn Tam đường tỷ, quay đầu đã nhìn thấy bà bà Đan Tuệ Quân từ phủ công chúa đi ra, sau lưng nhà hoàn còn cầm theo hai hộp gỗ đàn hương. Nàng nhíu mày. Lương Nghi Tĩnh và phủ công chúa quan hệ cũng tốt thật, làm khách còn được tặng lễ vật.

"Thân thể Nhị tẩu đỡ hơn chưa?" Làm xong chuyện, Đan Tuệ Quân bất ngờ bị bệnh cũng kết thúc rồi chứ nhỉ?

Đan Tuệ Quân dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Giang Thanh Ba. Lát sau, không nói gì, sau người lên ngựa.

Lương Nghi Tĩnh há hốc mồm, cũng không nói gì, đi theo sau Đan Tuệ Quân lên xe ngựa.

"???"

Đây là không làm nên chuyện, nên tức giận à?

Giang Thanh Ba đưa Lục Tử Oánh trở về Hầu phủ, phái Lục Y đưa người về phòng lớn. Nàng tắm xong đi ra ăn hai chén dương xuân. Hôm nay ở phủ công chúa, từ lúc bắt đầu ăn chút điểm tâm cũng chưa ăn gì. Xém chút nữa đói đến khô người rồi.

"Tiểu thư, Nhị phòng mang đồ đến rồi."

"Tặng cho ta?"

Giang Thanh Ba nhíu mày, Nhị phòng bị gì kích thích mà lại chủ động tặng lễ vật cho nàng thế? Khi nàng nhìn thấy Lục Tung ôm hai hộp gỗ đàn hương vào thì sắc mặt cũng lạnh xuống.

"Nha đầu Nhị phòng bỏ đồ xuống rồi đi, nàng ta nói chuyện này là do phủ trưởng công chúa nhận lỗi, đây là dược liệu thuốc dưỡng nhan."

Sau ngày hôm nay, mặt nàng bị lộ ra, trưởng công chúa lại đưa dược liệu thoa đến? Giang Thanh Ba bị cách làm của trưởng công chúa làm bật cười. Phát hiện không đánh chết được nàng, thì dùng cách này để khiến lòng nàng khó chịu à?"

Đáng tiếc, để các nàng ấy uổng phí thời gian rồi, nàng căn bản chẳng để tâm.

"Đồ này đưa đến chỗ Võ An hầu. Nói với Hầu gia là, hôm nay ta không nhận nổi phần đồ nhận lỗi này của trưởng công chúa."

Trưởng công chúa không chỉ đồng ý với nàng, còn muốn hãm hại nàng.

Chuyện nhận lỗi không đưa ra ánh sáng thì khá tốt, một khi đưa ra thì hậu quả khó lường. Giang Thanh Ba nàng để cho trưởng công chúa được đường đường cưng chiều nhận lỗi, thì mặt mũi bao lớn đây? Làm không tốt còn chấn động cả triều, Giang gia và Võ An hầu phủ đều bị liên lụy. Đan Tuệ Quân giả vờ cái gì, loại quà tặng này cũng dám nhận.

Lục Y nhận lấy hai cái hộp, vội vã rời khỏi Thu Thủy Uyển.

Trong lúc Giang Thanh Ba uống chén canh mơ chua, Lục Y đã về.

"Người Nhị phòng bị gọi đến Minh Kính Đường. Nhị phu nhân thì không bị gì, nhưng lão gia Nhị phòng bị Hầu gia đánh."

Xế chiều ngày hôm đó, Giang Thanh Ba nghe thấy tin tức. Đan Tuệ Quân tự mình ra cửa đưa hai hộp gỗ kia về lại phủ trưởng công chúa.

Tối hôm đó, Nhị phòng mưa giá bão táp.

"Mặt lão gia Nhị phòng bị mất hết, bây giờ đang tránh trong viện dưỡng thương. Lần này hình như Lương Nghi Tĩnh bị liên lụy, hôm qua nô tỳ thấy mắt nàng ấy đỏ bừng, giống như đã khóc rất lớn." Lục Y nói.

Mấy ngày nay Nhị phòng thật náo nhiệt, nghe tin bát quái của họ cơm cũng có thể ăn nhiều thêm hai chén. Đã khiến nàng giảm bớt nỗi đau nhìn thấy nhưng không ăn các món ăn trong thực đơn.

Giang Thanh Ba há miệng ngậm lấy mấy múi quýt mà Lục Tùng đút, bỏ thực đơn xuống, quay đầu nhìn về phía Lục Y.

"Nhị phòng…"

"Cô gia đến." Lục Tùng cắt ngang lời nàng, đứng dậy thi lễ.

Giang Thanh Ba thấy Lục Minh Châu tay cầm trường đao đi vào lương đình, trong lòng có hơi bất ngờ, dựa theo quy tắc của chàng, nên nửa tháng nữa mới xuất hiện ở Thu Thủy Uyển.

Nàng phất tay để đám người Lục Y lui ra, đứng dậy nghênh đón.

"Phu quân về nhà có chuyện gì sao?"

"Nghe nói nàng đánh công chúa sao?"

"???"
Chương kế tiếp