Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 22
"Đánh công chúa? Sao ta có thể đánh công chúa được?" Giang Thanh Ba pha ly trà, đẩy đến đối diện cho Lục Minh Châu rồi ngồi xuống: "Ta chỉ đánh mỗi quận chúa thôi."

Khụ khụ…

Lục Minh Châu đặt ly trà xuống, nhìn sang Giang Thanh Ba.

"Nàng nói gì?"

"Ta cũng suy nghĩ cực khổ lắm. Ngày đó đột nhiên Dực Dương quận chúa bị mất trí nhớ, nói ta xấu xí trước lại kéo khăn che mặt của ta xuống, còn muốn lên đánh ta nữa." Giang Thanh Ba thở dài, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực một cái: "Đầu tiên là nàng ta có ý kiến đối với việc ban hôn của Thái Thượng hoàng, lại gây chuyện ở phủ trưởng công chúa. Ta chỉ sợ nàng ta tiếp tục gây chuyện khiến công chúa không vui nên mới đánh cho nàng ta một cái để nàng ta tỉnh táo lại."

"... Dực Dương quận chúa mất trí à?" Lục Minh Châu nhíu mày.

"Minh Huệ trưởng công chúa nói đấy." Giang Thanh Ba vô tội chớp chớp mắt.

Lục Minh Châu: ...

"Trưởng công chúa có thể thật sự bị ầm ĩ làm cho tức giận đó, lúc xuất hiện không hỏi gì cả đã muốn mang ta đi xử lý luôn rồi. Nếu không phải ta mang theo kim bài miễn tử của ngoại tổ mẫu thì bây giờ chàng đã góa vợ rồi, có phải phu quân cảm thấy rất vui mừng không?"

"..."

Lục Minh Châu xoa xoa mi tâm, thê tử của chàng rất giỏi trong chuyện làm những thứ này thành thật.

"Chàng không vui à?"

"Không có, làm tốt lắm." Một tay Lục Minh Châu khoác lên trên vỏ đao, một tay nâng chén trà lên nhấp một miếng, mày kiếm khẽ nhếch. Từ khi tiến vào triều đình, chàng ăn nói cũng rất phách lối, không ngờ thê tử chàng cưới còn cao tay hơn chàng.

Giang Thanh Ba thấy chàng còn có thể cười được, trong lòng tiếc nuối thở dài. Ôi, nếu Lục Minh Châu tức giận, nàng có thể lấy cớ về nhà mẹ đẻ rồi.

Đáng tiếc, người đàn ông này chẳng bao giờ làm như nàng nghĩ cả!

"Mấy ngày nữa ta phải rời kinh một chuyến, giúp ta thu dọn mấy bộ y phục đi. Thuốc mê lần trước của nàng không tệ, còn nữa không?"

Thì ra Lục Minh Châu đến tìm nàng đòi thuốc.

"Lần này rời kinh rất nguy hiểm sao?"

"Yên tâm, tạm thời nàng không làm quả phụ được." Lục Minh Châu đứng dậy, cầm lấy trường đao đi vào tẩm phòng.

"..."

Thật ra nếu nàng muốn làm quả phụ cũng không phải không thể!

Lục Minh Châu từ phòng tắm đi ra, thấy bọc lớn y phục để trên bàn thì nhíu chặt mày lại.

"Nhiều thế hả?"

"Cũng mang cho chàng vài bộ y phục bằng vải bông. Củng vệ ti mang danh bất hảo, đi ra khỏi nhà vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn."

"???" Chàng thích gây chuyện! Thê tử của chàng cao ngạo như vậy lại nói chàng làm việc khiêm tốn một chút? Điều này nghe có vẻ kỳ lạ.

"Ta có sắp xếp thêm cho chàng chút kim châm, thuốc giải độc, còn có một vài loại thuốc khác nữa." Giang Thanh Ba nhìn thấy dáng vẻ không muốn này của chàng nên nói thêm: "Không phải Lục Cửu đi cùng chàng sao, để hắn ta cầm là được. Ta mới cưới chàng được nửa năm thôi, bây giờ làm quả phụ sẽ mang danh không tốt."

Tiền đặt cược nàng đặt ở phường thêu vẫn chưa thu hồi lại, muốn chết cũng đừng nóng lòng mà chết bây giờ!

"..."

Lục Minh Châu cột chắc lại đai lưng, liếc mắt nhìn Giang Thanh Ba, như không xảy ra chuyện gì nói: "Ta chỉ còn chút thời gian, hay là làm lễ động phòng hoa chúc đi?"

"... Cái đó tới."

Nàng chắc chắn Lục Minh Châu thật sự là một người có khẩu vị rất nặng.

Lục Minh Châu sờ mũi, không nói nữa.

Sau khi ăn xong, Lục Minh Châu mang theo bọc y phục rời khỏi Thu Thủy Uyển. Giang Thanh Ba tiễn người đến cửa viện, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, kéo Lục Minh Châu muốn đi lại.

"Đúng rồi, sao chàng biết trưởng công chúa nhắm vào ta?"

"??? Nàng hỏi ta?"

"Chàng không biết?" Giang Thanh Ba hơi ngạc nhiên, rõ ràng Tam đường tỷ nói Lục Minh Châu biết.

"Ta giúp nàng hỏi thăm một chút nha?"

"Cảm ơn phu quân."

Lục Minh Châu: ...

Giang Thanh Ba đứng ở cửa viện vẫy tay nhìn theo bóng lưng đang dần đi xa của Lục Minh Châu, cố gắng đè xuống đôi môi đang cong lên.

Tối nay không có ai nào cướp giường với nàng nữa rồi, là lá la...

Qua gần nửa tháng, Thu Thủy Uyển có khách đến. Giang Thanh Ba nhìn người đến thì mắt sáng bừng lên, không kịp chờ mà đạp lên giày thêu nghênh đón.

"Đại tẩu, sao tẩu lại tới đây thế?" Giang Thanh Ba kéo lấy cánh tay Thẩm Kỳ Vân: "Có phải nhớ muội không? Tẩu cứ pháo người đến nói với ta một tiếng, ta sẽ lập tức về phủ ngay mà."

"Chuyện của trưởng công chúa ta đã nghe Thanh Uyển nói rồi, đã muốn đến gặp muội từ sớm rồi, bọn họ không cho khiến ta phải chờ đến tận bây giờ." Thẩm Kỳ Vân nhìn vẻ mặt nàng, đôi mắt nhẹ nhàng xoay chuyển, cũng là nha đầu đa mưu túc trí như trước. Lo lắng treo lơ lửng trong lòng cũng hoàn toàn hạ xuống. Nhận lấy hộp đựng thức ăn tỳ nữ đưa lên.

"Là điểm tâm ở Thanh Nguyên Trai muội thích ăn nhất đó."

"Tẩu tẩu tốt với muội ghê." Giang Thanh Ba vội vàng mở hộp thức ăn ra nếm thử, nếm thử một miếng đã hạnh phúc đến nheo cả mắt lại. Nhìn vào mắt Thẩm Kỳ Vân, lại kéo chủ đề trước đó trở về lại.

"Muội không sao mà, trước đó đã để Lục Tùng về nhà chuyển lời rồi mà."

Vốn dĩ Giang Thanh Ba muốn tự mình về một chuyến nhưng chuyện ở phủ công chúa kia đã truyền khắp nơi rồi, sau khi ra ngoài thì nhất cử nhất động của nàng đều bị nhìn thấy, cuối cùng mới để Lục Tùng về nhà báo bình an.

"Mặc dù đã chuyển lời rồi nhưng tẩu vẫn thấy lo lắng. Nha đầu muội ngày thường nhẹ dạ cả tin, ta sợ người khác vừa giả vờ thảm thương một chút, muội đã nhẹ nhàng bỏ qua."

"Muội đâu có." Giang Thanh Ba oan ức, tẩu tẩu đối với nàng có hiểu lầm gì hả?

"Muội không có? Phòng lớn Lục gia đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Kỳ Vân trừng nàng: "Muội còn dẫn nhi nữ lớn của phòng lớn Lục gia đến phủ công chúa. Có phải nàng ấy đến cửa bán thảm nên muội mềm lòng không?"

"Muội cũng chẳng phải thánh nhân, sao có thể vừa bán thảm đã tha thứ chứ? Thật sự là đại tẩu của Lục gia làm điểm tâm ngon lắm, thủ đoạn lừa bịp nhiều quá..."

"..."

Thẩm Kỳ Vân chỉ hận rèn sắt chưa thành thép đánh vào bả vai nàng: "Ăn ăn ăn... Muội cũng chỉ biết có ăn thôi."

Giang Thanh Ba oan ức nói: "Lục gia chán quá à, Nhị phòng suốt ngày cứ tìm lỗi, cũng chỉ có ăn mới có thể an ủi cuộc sống trống rỗng của nàng thôi."

"Muội có thể nói Lục Minh Châu về cùng với mình mà."

Giang Thanh Ba nghe thấy lời tẩu tẩu của mình, trợn to mắt nhìn: "Tẩu tẩu, tẩu đang nói mấy lời gì thế? Sao muội có thể gọi Lục Minh Châu trở về được chứ?"

"Tẩu thấy là có thể đấy."

Giang Thanh Ba: ???

Ảo tưởng nào khiến tẩu có thể nghĩ như thế vậy?

"Lần này ta đến Võ An hầu trừ chuyện nhìn muội ra, cũng là vì có người nhờ đấy." Đột nhiên Thẩm Kỳ Vân lộ ra nụ cười bí hiểm: "Bây giờ may mà còn có Lục Minh Châu, nên đám phu nhân và quý nữ trong kinh kia không ai dám coi thường muội nữa."

"Chàng ấy làm gì thế?" Không đúng mà, không phải Lục Minh Châu rời kinh rồi sao?

"Ta cũng không biết rõ lắm, chỉ biết những chuyện bẩn thỉu trước kia của An Khánh vương làm đều bị lộ ra hết, công công lại nhắm đúng thời gian dâng tấu, bây giờ đã bị tước phận quận vương rồi."

Giang Thanh Ba càng nghe càng tò mò, nàng muốn biết cuối cùng Lục Minh Châu đã làm gì, đáng tiếc không có người ở đây!

"Những lễ vật này đều là Khánh quận vương phái người đưa đến." Thẩm Kỳ Vân chỉ chỉ mười lăm cái hộp đủ mọi màu sắc được tỳ nữ để trên bàn. Lông mày nàng ấy khẽ nhếch: "Trước đó Khánh quận vương đã đến phủ Võ An hầu để cầu hòa, nghe nói bị đánh hai lần. Công công của muội trái lại cũng tốt thật đấy, che chở cho muội lắm."

"Công công thật sự không tệ, cũng không giống như phụ thân đã nói. Dù sao cũng là người rất tốt." Giang Thanh Ba đứng dậy mở những hộp lễ vật kia ra, bên trong đều là những bức họa nổi danh, đồ sứ quý giá, ngọc thạch. Giá chẳng rẻ: "Nhiều đồ quý giá như thế, muội nhận có chút không tốt lắm?"

"Nhận lấy đi, đây cũng là ý của công công đấy." Thẩm Kỳ Vân dừng một chút: "Giang gia của chúng ta, phủ Võ An hầu và Khánh quân vương không có đại thù gì lớn, lần này ồn ào như thế cũng chỉ vì Dực Dương quận chúa. Hiệu quả giết gà dọa khỉ cũng đã thành công, cũng không cần thiết níu mãi không buông như thế. Trong kinh không có ai là kẻ địch mãi mãi cả."

Giang Thanh Ba đồng ý gật đầu. Dực Dương quận chúa chỉ là con chốt thí mà Minh Huệ trưởng công chúa phái đi thôi, coi như thất bại cũng không ảnh hưởng đến trưởng công chúa.

Người thật sự muốn đối phó nàng là trưởng công chúa!

"Tẩu tẩu, tẩu có biết vì sao trưởng công chúa lại nhắm vào muội không?"

"Ta cũng không biết, Thanh Uyển cũng chỉ nói sơ qua không rõ, nói là Lục Minh Châu biết."

"..."

Lục Minh Châu cũng có biết đâu!

Hay cho cái người đàn ông biết nhưng chẳng nói với nàng sự thật?

"Sau này làm việc cẩn thận một chút, trưởng công chúa là người ngang bướng. Ngày đó muội làm nàng ta mất mặt, sợ là trong lòng đã ghi hận muội rồi." Trong mắt Thẩm Kỳ Vân lộ rõ vẻ buồn rầu.

"Yên tâm đi tẩu tẩu, tẩu cũng biết muội không thích gây chuyện, nhưng phiền phức chủ động tìm đến cửa thì muội cũng không sợ."

Hai cô tẩu trò chuyện cả một buổi chiều. Mặt trời sắp lặn về sau núi, Thẩm Kỳ Vân mới đánh xe rời đi. Giang Thanh Ba đứng trước cửa nhìn theo, cho đến khi xe ngựa khuất bóng mới trở về viện.

"Tiểu thư phải uống thuốc rồi."

Giang Thanh Ba đưa tay nhận lấy chén thuốc, uống một ngụm, khuôn mặt tròn sưng lên nhíu lại càng trông giống cái bánh bao: "Sao thuốc này càng ngày càng đắng thế này?"

"Thuốc đắng giã tật." Lục Tùng vui cười hớn hở như một đóa hoa: "Tả đại phu nói không đến nửa tháng nữa, độc trong người tiểu thư có thể hoàn toàn được bài trừ, đến lúc đó có thể khôi phục lại dung mạo như trước rồi."

"Thật ra thì từ từ cũng được, ta cũng chẳng vội khôi phục lại dung mạo."

"Cũng hơn nửa năm rồi, người cũng nên khôi phục lại rồi." Lục Y liếc mắt nhìn về hướng Nhị phòng, đôi môi đỏ mọng mềm mại cong lên nói: "Bây giờ Nhị phu nhân thấy ai cũng mạnh mẽ khen Lương Nghi Tĩnh diện mạo xinh đẹp, ý trong ý ngoài đều muốn nói tiểu thư xấu xí. Nô tỳ càng nghe càng bực."

"Đúng thế, nô tỳ cũng bực bội trong lòng." Lục Tùng phụ họa theo.

"Là lúc để cho Nhị phòng nhìn thử mỹ nhân thật sự sẽ có dáng vẻ như thế nào rồi." Lục Trúc hất cằm lên, khóe mắt đều là đắc ý.

"Sao lòng hơn thua của các ngươi... lại nặng như thế?"

*

Nửa tháng sau, lại đến ngày các phòng ở Hầu phủ tề tụ ở Minh Kính Đường dùng bữa.

Đan Tuệ Quân dẫn theo Lương Nghi Tĩnh đến đại sảnh từ sớm.

"Hôm nay con đến sớm, không làm phiền đến mẫu thân chứ?"

"Cuộc sống này nhàm chán quá, con tới vừa đúng lúc, vừa khéo nói chuyện cùng với ta." Ôn Tĩnh nhìn bà ta nở nụ cười, môi không kìm được mà cong lên: "Ta thấy tâm trạng con rất tốt. Gần đây có chuyện gì vui sao?"

"Nào có chuyện nào vui, chỉ là mỗi ngày nhìn thấy Nghi Tĩnh nhà chúng con thì tâm tình sẽ tốt thôi. Bây giờ con đã biết những công tử ngoài kia vì sao lại thích mỹ nhân rồi, ngay cả con nhìn gương mặt xinh đẹp thế này của Nghi Tĩnh, cũng có thể ăn nhiều thêm hai chén cơm đấy ạ." Đan Tuệ Quân liếc mắt nhìn nhi tức đang thẹn thùng, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Vẫn là Tử Ninh nhà con tinh mắt, cưới về một tuyệt thế mỹ nhân."

"Mẫu thân đừng nói nữa. Nhi tức sao có thể bằng một nửa người chứ." Lương Nghi Tĩnh thẹn thùng cúi đầu.

"Nhìn chút nào, đứa nhỏ còn nhỏ tuổi da mặt non thật."

Ôn Tĩnh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, chắc chắn Giang Thanh Ba còn chưa đến, thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhị phòng và Tam phòng, một người thích gây chuyện, một người thì sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Nói về chủ đề dung mạo này, thật sự là đề tài nguy hiểm. Không làm yên thì tối nay mọi người đừng hòng ngủ yên.

Bà ấy đặt ly trà xuống, liếc nhìn gò má của Lương Nghi Tĩnh. Không thể không nói Lương Nghi Tĩnh thật sự là tuyệt sắc mỹ nhân: "Nhìn dưỡng mắt, không có gì thì đến Minh Kính Đường đi nhiều một chút, cũng để cho lão bà ta đây ăn nhiều thêm hai chén cơm."

"Mẫu thân cũng không thể tranh với con nha." Đan Tuệ Quân cầm lấy tay Lương Nghi Tĩnh: "Nghi Tĩnh hiền huệ, dịu dàng, còn rất hiếu thuận. Con không thể giao nàng ấy cho mẫu thân được."

"Con đấy trái lại ngày càng nhỏ nhen nha."

Lương Nghi Tĩnh đối với Đan Tuệ Quân có thể nói là rất hiếu thuận, giúp bà ta xử lý trung quỹ cũng rất chú ý, đúng mực gọi là hiền huệ, hiếu thuận. Ôn Tĩnh đồng ý gật đầu một cái.

"Con cũng chẳng muốn đâu, nhưng mỗi lần đưa Nghi Tĩnh ra ngoài, những phu nhân kia đều hâm mộ vì con có nhi tức tốt." Đan Tuệ Quân nhấp miếng trà: "Hai ngày trước trên đường còn gặp phải một đám làm sằng bậy cản xe ngựa, con cho là hắn muốn cướp, kết quả chẳng qua vì muốn lấy lòng Nghi Tĩnh. Đẹp quá cũng làm người khác lo âu, lần sau ra cửa phải mang theo rèm che, tránh để người khác gặp phải con."

"Nhi tức đã hiểu." Lương Nghi Tĩnh khéo léo gật đầu.

Có một số việc nói thoải mái, có một số việc nói nhiều sẽ cảm thấy chán ngán. Ôn Tĩnh liếc mắt tiếp tục nhìn bà bà nhi tức diễn trò, không nói nữa, nâng tách trà lên từ từ thưởng thức trà.

Bây giờ bà ta hơi hiểu cho Giang Thanh Ba rồi, nếu không phải mang thân phận này, bà lập tức muốn đuổi hai người này ra ngoài!

Cho đến khi…

Tỳ nữ ở cửa làm đổ ly trà.

Đan Tuệ Quân đang hát thì bị ép ngừng đang tức giận, lúc này đi ra cửa, lạnh lùng nhìn tỳ nữ nói: "Nha hoàn ngươi xảy ra chuyện gì thế hả? Thật vụng về."

"Tam... Tam phu nhân... Hình như đến rồi."

"Gương mặt đó của nàng ta đã nhìn tận nửa năm rồi, sao lại kinh hoàng như thế hả? Để đệ muội biết được ngươi sợ, sợ là nàng ấy lại thấy thương tâm đó."

Ôn Tĩnh liếc Đan Tuệ Quân đang nói mấy lời âm dương quái khí kia, lạnh giọng nhìn tỳ nữ nói: "Thu lại cái vẻ mặt không nên có đó đi."

"Nô nô tỳ không dám, chẳng qua là... hình như Tam phu nhân, nàng ấy..."

Tỳ nữ nhìn Giang Thanh Ba đang ở ngoài cửa, nuốt nước bọt một cái, từ đầu đến cuối vẫn không cách nào thu lại biểu cảm khiếp sợ trên mặt.
Chương kế tiếp