Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 23
Lục Minh Châu xách theo một cái túi vào cửa, ngước mắt lên thì sửng sốt. Nằm trên giường quý phi là một nữ tử xinh đẹp với đôi môi đỏ mọng, làn da trắng nõn. Chàng ngước mắt lên, đụng phải một đôi mắt long lanh. Chàng nhíu mày, đột nhiên quay đầu lại, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Giang Thanh Ba chớp mắt, trong đôi mắt lấp lánh kia toát ra một chút bối rối.

Lục Minh Châu đang làm gì?

Ngoài cửa, Lục Minh Châu gọi lại Lục Y đang đi qua: "Phu nhân đang ở đâu?"

“??? Ở trong phòng ngủ ạ.” Lục Y nhìn về phía phòng ngủ, khi nàng ấy đi ra, tiểu thư vẫn còn đang nằm trên ghế quý phi.

Không thấy nữa rồi?

Bản thân Lục Y rất sợ hãi, muốn lao vào trong để kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra nhưng người cô gia đang đứng trước mặt nàng ấy lại tỏa ra khí lạnh làm nàng ấy không dám cử động.

Sau khi Giang Thanh Ba nghe cuộc trò chuyện: ...?

Lục Minh Châu không nhìn thấy một người lớn như nàng hả?

Giang Thanh Ba đi đến cửa phòng ngủ, vừa ra ngoài đã nhìn thấy ánh mắt của đối phương đang nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân của mình.

“Ra ngoài.” Lục Minh Châu lạnh lùng nói.

Lục Y và những người khác: ?

Tiểu thư làm gì mà chọc giận cô gia rồi?

Giang Thanh Ba: ...?

Nàng tròn xoe không nói nên lời, nhìn hành vi của nam tử này, nàng sợ chàng không nhận ra mình.

Có lẽ nàng đã trở thành nàng dâu đầu tiên bị phu quân coi thành người xa lạ sau khi thành hôn hơn nửa năm ở Đại Ngụy rồi. Dù sao cũng đã ngủ chung giường mấy lần, nam tử này thật sự không nhận ra nàng chút nào hay sao?

Lông mày của nam tử càng ngày càng nhăn chặt hơn, mơ hồ có dấu hiệu rút đao. Giang Thanh Ba không trì hoãn nữa, ngay lập tức lên tiếng:

"Phu quân, chàng đứng ở trước cửa hóng mát hả?"

Lục Minh Châu: ?

Giọng nói này, cách nói chuyện này…

Lục Minh Châu đột nhiên ngẩng đầu: "Nàng... là Giang Thanh Ba."

“Phu quân làm sao vậy? Ra ngoài chưa đầy một tháng, trở về đã không nhận ra thiếp rồi.” Giang Thanh Ba thở dài: "Nếu để cho người khác biết, truyền ra ngoài nói quan hệ của chúng ta không tốt, nếu như bị Thái Thượng Hoàng phát hiện, chỉ sợ…"

“Nàng nói cho đàng hoàng.” Lục Minh Châu nheo lông mày.

"Đúng vậy, thiếp là Giang Thanh Ba. Làm sao nào? Chàng cho rằng bên trên lại ban cho chàng một nữ tử xinh đẹp nữa à?" Giang Thanh Ba ngừng cầm chiếc quạt trong tay, cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm vào người đàn ông một cách oán hận: "Chàng nghĩ hay thật đấy!"

Lục Minh Châu: ...

Lục Y và những người khác: ...

Tiểu thư đúng là càng ngày càng trở nên dũng cảm hơn!

"Nàng... gương mặt này của nàng, đã xảy ra chuyện gì?" Lục Minh Châu đi vào trong phòng ngủ, vừa nhìn Giang Thanh Ba thì lông mày lại cau lại.

"Tác dụng phụ của việc trừ độc, mặt bị sưng lên."

Giang Thanh Ba bước tới để cởi thắt lưng cho chàng, lại bị bàn tay thô ráp đẩy ra. Nàng chớp mắt, ngây người nhìn nam tử.

Lục Minh Châu nhìn hai tay mình, ho khan hai tiếng: "Quần áo của ta có chút bẩn, không làm phiền đến nàng."

“Có bẩn không?” Giang Thanh Ba nghi hoặc nghiêng đầu: “Nhìn vào hình như vừa mới được mặc không lâu mà, vừa rồi thiếp còn ngửi thấy mùi của bồ kết nữa.”

"... Nàng ngửi nhầm rồi!"

Giang Thanh Ba hít một hơi thật sâu, mùi hương của bồ kết thoang thoảng trong mũi nàng, lại nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Lục Minh Châu, nàng ngậm miệng lại. Chàng nói bẩn thì là bẩn đi!

Lục Minh Châu ra ngoài một chuyến, tính sạch sẽ của càng ngày càng nghiêm trọng rồi!

Lục Minh Châu ném thắt lưng xuống, ngăn bàn tay đang mở áo khoác của chàng lại, liếc nhìn Giang Thanh Ba đang ở một bên, rồi chàng mặc áo vào, quay người bước vào phòng tắm.

Giang Thanh Ba: ?

Vừa nãy chàng nhìn nàng như vậy là có ý gì? Sợ bị nàng nhìn thấy sao?

Trước đây nam tử không có vấn đề này mà! Giang Thanh Ba đảo mắt, lần này chàng ra khỏi kinh thành, không chỉ tính sạch sẽ nghiêm trọng hơn mà cả con người chàng cũng trở nên có chút khó chịu hơn lúc trước.

Có chuyện gì lớn không thể nói ra đã xảy ra trong chuyến đi này sao?

Sự khó chịu của Lục Minh Châu kéo dài cho đến bữa ăn.

Giang Thanh Ba phát hiện nam tử luôn nhìn chằm chằm vào nàng, nàng ăn được một miếng cơm mà đã bị chàng nhìn không dưới mười lần. Sau khi ăn xong nửa bát cơm, Giang Thanh Ba không thể chịu đựng được nữa, đặt đũa xuống, ngước mắt lên nhìn nam tử.

"Phu quân, chàng có gì muốn nói với thiếp thì có thể nói thẳng ra, chàng cứ nhìn chằm chằm vào thiếp như vậy làm thiếp cảm thấy hơi sợ đó."

Lục Minh Châu dừng chiếc đũa trên tay, nhìn đi chỗ khác: "Không có việc gì, nàng đừng suy nghĩ lung tung."

Giang Thanh Ba: ?

Chàng không có việc gì mà cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy làm gì chứ? Nhưng Lục Minh Châu không muốn nói ra, nàng cũng không thể bắt ép chàng được, đành phải từ bỏ.

Sau đó, Lục Minh Châu không trắng trợn nhìn chằm chằm nữa, ánh mắt trở nên mờ mịt, nàng luôn cảm giác có ánh mắt lưu luyến trên người mình, khi nàng tìm kiếm, Lục Minh Châu quả quyết nhìn chằm chằm vào nơi khác.

Cho đến khi hai người nằm trên giường, Giang Thanh Ba nằm một bên nhắm mắt lại, cảm thấy sự dò xét trên cơ thể mình vẫn chưa biến mất. Nàng đảo mắt dữ dội trong lòng, người này có thôi không vậy?

"Giang Thanh Ba?"

“Chàng rốt cuộc cũng nghĩ kỹ muốn nói ra rồi à?” Giang Thanh Ba mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía nam tử: "Chàng nói đi, vị cô nương đang ở trong nhà kia, chàng muốn dùng phương pháp gì để đưa nàng ta vào nhà. Thiếp tạm thời không thể nhường ra vị trí này, dù sao cũng là Thái Thượng Hoàng ban hôn."

"... Nàng đang nói linh tinh gì vậy?"

Nam tử này không hài hước chút nào, sắc mặt của Giang Thanh Ba trầm xuống: “Vậy chàng nói đi."

“Nói cái gì?” Vẻ mặt của Lục Minh Châu tỏ vẻ khó hiểu.

"? Không phải chàng vừa gọi thiếp hay sao?"

"Ồ, gọi nàng thử thôi."

Giang Thanh Ba: ...

Lục Minh Châu, chàng có bệnh gì không?

"Đi ngủ."

Giang Thanh Ba liếc xéo chàng, nhắm mắt lại để buồn ngủ. Đang nửa tỉnh nửa mê, nàng lại nghe thấy có người gọi tên mình. Ngái ngủ mở mắt ra, nàng nhìn chằm chằm vào Lục Minh Châu đang định hét lên lần nữa ở bên cạnh.

"Cuối cùng là có chuyện gì?"

"Không có gì, nàng ngủ đi."

"..."

Lần thứ ba, Giang Thanh Ba bị đánh thức khỏi giấc ngủ.

Nàng đang tức giận...

Nàng đột ngột ngồi dậy, ném một cái gối vào nam tử: "Lục Minh Châu, chàng có chuyện gì thì nói ra, không có chuyện gì thì đi ngủ cho thiếp. Chàng còn tiếp tục thế này nữa, có tin thiếp một ngụm ăn tươi nuốt sống chàng không hả."

"Gào…" Con hổ gầm gừ.

Lục Minh Châu sững sờ, phải một lúc sau mới hoàn hồn, nhìn Giang Thanh Ba nằm lại trên giường và nhắm mắt lại, một tay ôm trán, khóe môi không khỏi nhếch lên!

Không biết Giang đại nhân đã giáo dục con gái của mình như thế nào nữa, đúng là thú vị!

Chàng nhìn khuôn mặt của Giang Thanh Ba, một lúc sau mới quay đi chỗ khác. Cơ thể hướng ra ngoài, một tay nắm chặt cây đao dài đặt dưới gầm giường. Lúc này chàng mới nhắm mắt lại.

Một đêm trôi qua.

Giang Thanh Ba còn nghĩ nàng có thể ngủ đến lúc nào muốn dậy thì dậy nhưng đã bị đánh thức vào lúc rạng sáng. Nàng quấn mình trong chiếc chăn bông nhỏ, oán hận trừng mắt nhìn Lục Minh Châu đang ngồi bên giường giục mình đứng dậy.

"Mới sáng sớm thôi, đến con gà còn chưa dậy, rốt cuộc chàng muốn làm gì?" Tên khốn Lục Minh Châu, từ hôm qua đến bây giờ rồi, chàng có thôi đi không?

"Ta đi tìm nhạc phụ có chút chuyện, nàng đi theo ta một chuyến được không?"

"Đại ca, phụ thân của thiếp vẫn chưa thức dậy đâu."

Giang Thanh Ba xoa vai nhìn màn đêm đen ngòm ngoài cửa sổ. Tối hôm qua nàng không thích ngủ cùng giường với Lục Minh Châu nên ngay từ đầu đã ngủ rất muộn. Hôm nay đến con gà còn chưa dậy mà chàng đã đánh thức nàng.

"Bây giờ chúng ta đi nhanh qua đó, sẽ đúng lúc gặp nhạc phụ chuẩn bị lên triều."

"... Đi một mình đi." Giang Thanh Ba nhắm mắt lại, nghiêng đầu nằm trên giường. Ngay sau đó, nàng lại bị một đôi tay mạnh mẽ kéo ngồi dậy.

Giang Thanh Ba: ...

Cây đao của nàng đâu!

Bây giờ nàng muốn làm quả phụ!

"Có lẽ nhạc phụ có chút hiểu lầm đối với ta, một mình ta chạy qua, ta sợ ông sẽ không muốn gặp ta, nếu nàng đi cùng ta, ta nghĩ chắc ông ấy sẽ không đuổi ta đi đâu."

Chàng tự tin lên một chút, bỏ từ “có lẽ” đi.

Phụ thân của nàng không thích hai cha con Võ An Hầu và Lục Minh Châu, ông thường chửi mắng ở nhà. Sau đó, Lục Minh Châu còn rời đi ngay đúng ngày thành hôn, khiến nàng xấu hổ. Dù có lý do chính đáng nhưng phụ thân của nàng vẫn có thành kiến ​​với chàng.

Nếu không phải vì ban hôn thì phụ thân của nàng đã đổi phu quân cho nàng từ lâu rồi.

Giang Thanh Ba thở dài, miễn cưỡng rời khỏi giường.

Họ ra khỏi cửa khi gà vẫn đang ngủ say.

Ngồi trong xe ngựa, Giang Thanh Ba liên tục gật gù, đầu nàng đập sầm vào thành xe khiến Giang Thanh Ba đau đớn mở trừng mắt, không ngừng xoa xoa trán, nheo mắt nhìn nam tử ngồi đối diện nàng, quyết định không để mình phải chịu uất ức nữa.

“Phu quân, qua đây ngồi đi.” Nàng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Lục Minh Châu nhìn chỗ ngồi bên cạnh nàng, do dự một chút rồi ngồi xuống.

Giang Thanh Ba dựa đầu vào vai nam tử và nhắm mắt lại.

Dựa vào vai chàng thật êm ái, sớm biết như thế thì từ lúc lên xe đã để chàng ngồi đây rồi!

Lục Minh Châu: ...

Chàng muốn đẩy người ra xa. Lại nhìn thấy vầng quâng thầm dưới mắt Giang Thanh Ba, chàng nhớ đã đánh thức nàng nhiều lần đêm qua, bàn tay đang dang ra dừng lại giữa không trung.

Cứ để nàng ngủ thêm một lúc nữa đi!

Sắc trời hơi sáng, xe ngựa từ phủ Võ An Hầu đã đến Giang phủ.

Với đôi mắt ngái ngủ còn mơ hồ, Giang Thanh Ba vén rèm, đưa tay về phía Lục Minh Châu đang đứng dưới xe ngựa.

"Chàng không giúp thiếp, thiếp sẽ không xuống xe." Ai bảo chàng làm phiền nàng từ tối hôm qua đến giờ!

Lục Minh Châu nhếch khóe môi. Cau mày một lúc rồi cũng nắm lấy bàn tay quá trắng trẻo đó.

"Con gái."

Một giọng nói vui mừng từ phía sau truyền đến, Giang Thanh Ba quay đầu lại, nhìn thấy cánh cổng của Giang phủ đã được mở ra, phụ thân của nàng còn đang ló đầu ra. Nàng chợt cảm thấy không buồn ngủ nữa, nhanh nhẹn chạy qua gặp ông.

"Phụ thân, chào buổi sáng!"

“Con tới đây sớm như vậy làm gì? Xảy ra chuyện gì rồi à?" Giang Nguyên sốt sắng đi ra khỏi cổng, không thèm để ý đến triều phục xộc xệch, đưa mắt nhìn con gái đã lâu không gặp.: "Là có ai lại ức hiếp con sao?"

Lục Minh Châu bị nhạc phụ vợ soi mói: ...

"Con không bị ai bắt nạt cả." Giang Thanh Ba chỉ vào Lục Minh Châu, người đang đi tới: "Tiểu tế của người có việc, con chỉ là đi theo mà thôi."

“Con có chuyện gì?” Giang Nguyên chỉnh lại triều phục, tùy ý liếc nhìn tiểu tế đang oán hận đứng trước mặt, miễn cưỡng hỏi.

"Tiểu tế không có việc gì, chỉ là tối hôm qua Thanh Ba nói nhớ nhà, con mang nàng trở về gặp ngài."

Giang Thanh Ba: ?

Lục Minh Châu lại lừa nàng.

Nàng nhớ nhà, không phải có thể sau khi tỉnh lại rồi mới về nhà hay sao? Cần phải dậy ra ngoài khi gà vẫn còn ngủ hay không?

Giang Thanh Ba nhìn Giang Nguyên một cách đáng thương: "Phụ thân, người cảm thấy khả năng con có thể thay một người phu quân khác có lớn không vậy?"

"Ngoan, về nhà ngủ một giấc đi, trong mộng cái gì cũng có."

Giang Thanh Ba: ...

Lục Minh Châu: ...

Giang Thanh Ba tức giận trừng mắt nhìn Lục Minh Châu, cúi đầu chọc vào vai phụ thân của mình. Tên khốn Lục Minh Châu, vừa sáng ra gà còn chưa dậy đã đánh thức nàng, bây giờ còn lừa nàng nữa!

Chàng cứ đợi đấy!

Giang Nguyên sờ đầu con gái, nếp nhăn trên khuôn mặt tươi cười liền lại với nhau: "Đến tuổi này rồi mà con vẫn còn bám lấy phụ thân như vậy."

Lục Minh Châu dời mắt đi, nhìn lên bầu trời.

"Nhạc phụ, thời gian lên triều đã đến, tiểu tế đưa ngài đi một đoạn."

Giang Nguyên nhìn Lục Minh Châu, nụ cười trên khuôn mặt của ông biến mất ngay lập tức, ông ậm ừ một cách thờ ơ: "Vậy làm phiền Lục đại nhân rồi."

“Đều là việc tiểu tế nên làm.” Lục Minh Châu lùi một bước nhỏ lui sang một bên: "Nhạc phụ, xin mời."

Nhạc phụ và tiểu tế, người trước lên xe ngựa, người sau cưỡi ngựa đi song song với đường phố. Giang Thanh Ba, người bị bỏ lại phía sau, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đi xa của Lục Minh Châu, nghiến răng nghiến lợi

“Tiểu thư, nô tỳ vào phủ trước chuẩn bị giường cho người nhé?” Lục Y thấy trong mắt Giang Thanh Ba lộ ra vẻ hung ác, vô thức hạ thấp giọng nói.

Tiểu thư nhà nàng ấy dễ phát nổ nếu nàng không được ngủ ngon!

"Không cần, tẩu tẩu của ta có lẽ vẫn đang ngủ, ta cũng không muốn đi vào quấy rầy nàng ấy." Giang Thanh Ba quay đầu nhìn lại, đi về hướng xe ngựa: “Buổi chiều ngươi lại tới đây đưa một chút điểm tâm, đừng để tẩu tẩu nghĩ nhiều.”

"Nô tỳ hiểu rồi."

Khi xe ngựa trở lại Hầu phủ, Giang Thanh Ba không thể chờ đợi được nữa mà ngay lập tức nằm lên giường. Khi nàng thức dậy đã là buổi chiều. Sau khi ăn cơm xong, nàng chậm rãi đi bộ đến Minh Kính Đường.

Hôm nay là ngày mà mọi người cùng nhau ăn cơm!

Khi nàng đến, mọi người ở các phòng khác đã đến hết.

Giang Thanh Ba bước vào đại sảnh, tiếng nói chuyện đột ngột tắt ngấm. Mọi người đều cùng lúc nhìn sang, nàng phớt lờ ánh mắt soi mói của mọi người, bình tĩnh cúi đầu chào phu thê Võ An Hầu.

“Ngồi đi.” Võ An Hầu nói xong quay người lại, phát hiện những người khác đang ngơ ngác nhìn nhi tức, bỗng nhiên đặt tách trà trong tay xuống.

Tách…

Tách trà rơi xuống bàn.

Mọi người cũng hoàn hồn, nhận ra vừa rồi đã thất lễ, lần lượt đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Người uống trà uống trà, người đang nghiên cứu hoa văn trên quần áo thì tiếp tục nghiên cứu tiếp.

Lương Nghi Tĩnh nghiêng đầu nhìn Lục Tử Ninh đang nóng lòng che đậy, lông mày hơi cau lại. Nàng ta không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình.

Đan Tuệ Quân định thần lại, cúi đầu xuống, không ai biết bà ta đang nghĩ gì.

Ánh mắt của Ôn Tĩnh đảo qua người của nhị phòng, khóe môi hơi nhếch lên. Đây là lần thứ hai nhìn thấy phản ứng của nhị phòng và những người khác, chuyện này vẫn rất vui mắt.

Lúc trước khi nhìn thấy Lương Nghi Tĩnh, bà ấy thật sự thấy rất vừa mắt, nàng ta là một cô gái đẹp hiếm có. Mãi cho đến bà ấy nhìn thấy Giang Thanh Ba ở Minh Kính Đường lần trước, bà ấy mới hiểu vẻ đẹp thực sự là gì. Đó là một khuôn mặt mà ngay cả nữ tử cũng sẽ bị mê hoặc.

Lúc này nghĩ đến lời khen ngợi sắc đẹp của Lương Nghi Tĩnh của nhị phòng, bà ấy cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng kể từ lần trước, nhị phòng không bao giờ đi khắp nơi nói về vẻ đẹp của Lương Nghi Tĩnh, ngay cả khi ở trong Hầu phủ cũng chưa từng nghe thấy một lời nào.

Ngay cả Lương Nghi Tĩnh, người thích lộ mặt ở khắp mọi nơi, cũng luôn giữ thái độ thấp, chỉ ra ngoài hai lần trong nửa tháng qua.

Cô nhi tức của nhị phòng hình như cũng bị trúng đòn, dạo này im ắng hơn hẳn. Không có những kẻ gây rối, Hầu phủ cũng yên bình hẳn lên. Ôn Tĩnh nhấp một ngụm trà, lông mày giãn ra.

Mong những ngày bình yên này sẽ dài hơn!

“Nghe nói Minh Châu tối hôm qua trở về, có nhận ra con không?” Võ An Hầu phá vỡ sự yên tĩnh trong đại sảnh.

"Không có! Chàng còn sợ con là giả cho nên lúc gà còn chưa tỉnh đã đưa con về nhà mẹ rồi."

Khuôn mặt của Giang Thanh Ba tối sầm lại, nàng mới phát hiện ra điều này khi trên đường trở về. Lục Minh Châu không tin rằng nàng là Giang Thanh Ba, vì vậy chàng đã yêu cầu nàng về nhà để xem phản ứng của Giang gia. Nếu phụ thân của nàng thể hiện ra điều gì đó bất thường, có lẽ nàng sẽ đi làm khách ở Củng Vệ ti rồi.

"Ha ha ha... Những người trẻ tuổi như các con thật là thú vị!"

Ôn Tĩnh im lặng một lúc rồi phá lên cười.

Tiếng cười này giống như một ngòi nổ, đầu tiên là đại phòng, tiếp theo là nhị phòng, tất cả đều cười to cùng một lúc.

Giang Thanh Ba nhìn phu thê Võ An Hầu một cách oán giận. Mọi người có biết nỗi khổ của việc dậy sớm hơn cả con gà hay không hả trời?

Mấy người cười vui vẻ như vậy, khẳng định là không biết rồi!

Niềm vui và nỗi buồn của con người không liên kết với nhau mà!

"Ta nghe thông gia nói, con vì uống thuốc nên mặt mới sưng lên, sau này còn uống tiếp nữa không?" Võ An Hầu sau khi cười đủ nhiều lại hỏi.

"Không cần nữa. Bây giờ Tả đại phu đã kê đơn thuốc để bồi bổ cơ thể cho con rồi."

"Vậy thì tốt, Minh Châu rất nhanh có thể tự lập được rồi, hi vọng năm sau ta có thể ôm được hai đứa cháu trai."

Giang Thanh Ba chỉ mỉm cười mà không nói gì. Nếu nàng nói rằng họ còn chưa động phòng, không biết Võ An Hầu sẽ có biểu cảm gì, chắc là sẽ nghi ngờ con trai của mình không được? Đôi mắt nàng sáng lên, nàng muốn làm chuyện này.

Cuối cùng, lý trí đã chiến thắng, dập tắt suy nghĩ nguy hiểm này!

Quên chuyện này đi, thôi làm loạn cho đời thanh thản!

Giang Thanh Ba đón tách trà nóng do nô tỳ mang đến, đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn. "Làm sao công công vừa nhìn đã nhận ra nhi tức vậy?"

Phải mất một đêm và một buổi sáng để đứa con trai đa nghi nghiêm trọng của ông ấy có thể hóa giải được nghi ngờ của mình. Những người khác trong Hầu phủ khi gặp nàng lúc đó cũng tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ khi họ nhìn thấy Lục Y và những người khác vây quanh nàng, họ mới chấp nhận rằng nàng chính là Giang Thanh Ba.

"Bản hầu cũng có mặt ở lễ cập kê của con."

"???"

Võ An Hầu xấu hổ ho một tiếng: "Ta ở lại một lát liền đi, vì phụ thân của con bận nên chỉ chào hỏi một chút mà thôi."

Chỉ sợ ông ấy còn chưa cả gặp cha của nàng nữa, dù sao trong mắt của Giang Nguyên, ông ấy cũng không phải là người tốt lành gì. Giang Thanh Ba giơ tay lên, chiếc quạt tròn che nửa khuôn mặt, che đi khóe môi hơi nhếch lên.

Nàng sẽ không vạch trần lời nói của công công.

“Ngày mai là sinh nhật của Thái hậu, con cùng bà bà của con cũng đi đi.” Võ An Hầu nói.

"Được ạ."

Sau bữa tối, Giang Thanh Ba trở lại nơi ở để chuẩn bị nhập cung vào ngày mai.

Ngày hôm sau, ngoại trừ Lục Tử Tuệ vẫn đang bị giam giữ, tất cả các thành viên nữ trong phủ Võ An Hầu đều được cử đi.

Ban đầu Giang Thanh Ba muốn đi cùng xe với Bùi đại tẩu cùng với Hầu phu nhân, nhưng Đan Tuệ Quân đã nhanh chân lên trước. Giang Thanh Ba chớp mắt, nhìn chằm chằm vào rèm xe lủng lẳng. Có một số người thực sự không biết nháy mắt ra hiệu sao?

Đợi một hồi, nàng phát hiện người bên trong thật sự không chịu đi ra. Giang Thanh Ba quay đầu, chớp mắt với Lục Tử Oánh, họ cùng nhau lên cỗ xe ngựa thứ hai. Lương Nghi Tĩnh đang ngồi ở phía bên trái của chiếc xe ngựa, đôi môi của Giang Thanh Ba giật giật. Đan Tuệ Quân lên cỗ xe ngựa thứ hai này thì thành một đôi bà bà cùng nhi tức ba tốt không phải rất tốt sao?

Nàng nghi ngờ rằng Đan Tuệ Quân đã cố tình làm điều này!

Giang Thanh Ba ngồi xuống đúng lúc đối mặt với Lương Nghi Tĩnh, bầu không khí trong xe đột nhiên đông cứng lại. Giữ vững, miễn là nàng không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác. Như thể không có ai xung quanh, nàng lấy hộp thức ăn ra, chia cho Lục Tử Oánh.

“Tam thẩm, con có thể ăn một chút được không?” Lương Nghi Tĩnh nói.

Giang Thanh Ba nhìn Lương Nghi Tĩnh đang mỉm cười với nàng, sắc mặt của nàng ta không được tốt, nhìn kỹ, nàng có thể nhìn thấy quầng thâm đến cà phấn trang điểm cũng không che lấp được. Nàng nghe nói rằng mối quan hệ với Đan Tuệ Quân gần đây đã bị lung lay, cuộc sống không được suôn sẻ. Giờ phút này đối mặt với nàng, nàng ta vẫn có thể nở nụ cười như lần đầu tiên nhìn thấy nàng, không muốn phục tâm lý này cũng không thể được, nàng âm thầm giơ ngón tay cái lên trong lòng.

Chỉ vì tâm lý này mà Giang Thanh Ba đã đưa cho nàng ta một số món điểm tâm.

Từ khóe mắt, nàng có thể thấy Lục Tử Oánh đang kinh ngạc nhìn nàng, như thể đang thắc mắc tại sao nàng có thể không ngại hiềm khích cũ mà đưa điểm tâm cho nàng ta, hay tại sao nàng có thể nói chuyện với Lương Nghi Tĩnh một cách tử tế như vậy sau khi trải qua rất nhiều chuyện như vậy.

Từ khi gả vào phủ Võ An Hầu, nàng cảm thấy mình thật may mắn khi được nhìn thấy mặt đám người nhị phòng, nếu không có Lương Nghi Tĩnh, thì bây giờ nàng mới là người phải chịu khổ. Cảm ơn nữ chính nhé! Gianh Thanh Ba nhìn đối phương với ánh mắt dịu dàng hơn.

"Vẫn còn nhiều, ăn thêm chút nữa đi."

Lục Tử Oánh: ...?

Lương Nghi Tĩnh: …?

Có phải nàng đang cố gây rắc rối không?

Nụ cười của Lương Nghi Tĩnh cứng đờ trong giây lát, nàng ta đẩy hộp điểm tâm ra: "Cám ơn tam thẩm, con ăn no rồi."

"Không có việc gì, không cần ngượng ngùng!"

"Thực sự không…"

Cơ thể đột nhiên rung lên. Lương Nghi Tĩnh loạng choạng và ngã vào hộp thức ăn. Giang Thanh Ba chớp mắt, ngơ ngác nhìn trên mặt Lương Nghi Tĩnh dính đầy vụn bánh, rồi nhìn hộp thức ăn trong tay, tất cả điểm tâm bên trong đều bị dập nát.

"Chuyện này… là con tự mình xông tới đấy, không có quan hệ gì với ta hết."

“…Vâng, con không trách tâm thẩm.” Vừa nói, một miếng điểm tâm rơi xuống váy tím của nàng ta.

Lục Tử Oánh, người chứng kiến ​​toàn bộ quá trình: ...

Chuyện này vô cùng bí ẩn.

"Giang Thanh Ba, ngươi có ý gì? Ngươi cố ý đâm xe, lại muốn kiếm chuyện hay đúng không?"

Một giọng nói giận dữ từ bên ngoài truyền đến, nghe hơi quen. Giang Thanh Ba cau mày, suy nghĩ một lúc nhưng không thể nhớ ra đó là ai. Nàng nhìn Lương Nghi Tĩnh đang chỉnh đốn lại bộ dạng của mình, ho khan một tiếng.

"Dọn dẹp trước đi, ta đi ra ngoài xem thử."

"Làm phiền tam thẩm rồi."
Chương kế tiếp